Chọn lọc tự nhiên có giá trị, không phải là khẩu vị của tôi.

.

Lục Yểu chìa đầu lưỡi màu hồng ra liếm miếng chanh dọc theo ly Colline(1) xinh đẹp. Ánh mắt của cô rất xa xăm, đuôi mắt hơi hơi hướng về phía trước, nhìn dáng vẻ, tuyệt đối không phải là một cô gái tốt, nhưng Lạc Thường lại thích cô gái hư hỏng như cô vậy, tương tự, cô thích Lạc Thường ở điểm giống như thư sinh trí thức....

Cô rất thích thư sinh, hơn một ngàn năm qua cũng chưa từng thay đổi....

Từ quan điểm về rượu của đàn ông có thể nhìn ra tính cách người đàn ông đó. Lạc Thường hay bỏ thêm một ít pho mát Trung Quốc vào trà xanh, điều này có thể nhìn ra tính cách gì ở anh đây?

Khi người phục vụ đặt ly rượu xuống trước mặt cô, cười mập mờ khêu gợi với Lục Yểu…

-Bạn của em à?

Lạc Thường hỏi.>-Cũng chưa tính là bạn….

Lục Yểu cười lười biếng.

-Chỉ là thường xuyên đến đây nên nhận ra thôi.

Lạc Thường “À” một tiếng, cụp mắt cầm ly rượu trước mặt lên.

Lục Yểu không chớp mắt nhìn Lạc Thường phía đối diện.

Lạc Thường là giảng viên ở đại học Z, tóc gọn gàng, sạch sẽ, mắt kính gọng vàng cùng áo sơ mi có nhiều đường kẻ màu xám khiến anh bắt mắt, thoạt nhìn như “con rắn hoa lan nhỏ”, không hợp nhau.

Anh thật cẩn thận.

-Anh rất ít khi tới những chỗ như thế này sao?

-Rất ít.

Lạc Thường cười gượng.

Lục Yểu mỉm cười yên tâm với anh.

Một người đàn ông cho pho mát Trung Quốc vào trà xanh trong quán bar, tại sao có thể là một đàn ông hư hỏng được?

-Cô Lục có vẻ thích uống rượu nhỉ?

Lục Yểu gật gật đầu.

-Con gái uống nhiều rượu sẽ không tốt cho cơ thể.

Lục Yểu liếc mắt nhìn anh một cái:

-Đó là sở thích cá nhân thôi.

Lạc Thường im lặng.

Người phục vụ phía sau quầy bar tiếp tục tự cho là mình rất đẹp trai, vẫn nhìn Lục Yểu bằng ánh mắt đầy quyến rũ, còn cố ý nới lỏng nơ trên cổ áo, từ kẽ áo có thể nhìn thấy được lông ngực.

Lục Yểu cảm thấy quá mức chịu đựng rồi.

-Chúng ta đi thôi.

Cô cầm túi Nepal đính ngọc trai đứng dậy.

Lạc Thường lại cho là mình lúc trước đã chọc cô mất hứng, bắt đầu cuống quít, nói:

-Sao thế? Mới ngồi có chốc lát, vẫn còn sớm mà.

Lục Yểu vén mái tóc đầy hương vị phong trần lên:

-Chúng ta đến chỗ khác đi.

-Đến chỗ khác?

Đôi mắt Lạc Thường sáng lên:

-Vậy đến nhà tôi đi.

Lục Yểu bật cười. Đàn ông dù sao cũng là đàn ông, hình dáng thư sinh cũng thế, có lông ngực cũng vậy, về bản chất không có gì khác nhau cả.

Lạc Thường phát hiện ý cười trong mắt Lục Yểu, vội vàng khua tay giảithích:

-Cô đừng hiểu lầm. Nhà tôi chuyên ủ rượu để bán, em trai tôi ủ rất nhiều loại rượu làm từ hoa, nếu cô có hứng thú, tôi chỉ đưa cô tới nếm thử một chút thôi.

-Rượu ủ từ hoa?

Ánh mắt Lục Yểu rõ ràng sáng ngời.

-À…. Chính là ủ cánh hoa lên men rượu, như hoa lan trắng, hoa sen, hoa cúc, mẫu đơn chẳng hạn….

-Mẫu đơn?

Lục Yểu trừng mắt nhìn, giọng nói cũng thất thường:

-Mẫu đơn có thể ủ rượu?

Lạc Thường cười rộ lên, anh nhìn ra người phụ nữ này đã bị mình khiêu khích đến thích thú.

-Chúng ta đi thôi.

Lục Yểu gật đầu, đi vào trong xe Lạc Thường.

Cô quen Lạc Thường, lý do phải nói tới ba tháng trước.

.

Ba tháng trước, Lục Yểu đi một chuyến tới Tây An.

Hồ ly tinh Hồng Tụ hơn một ngàn năm đều không bước ra khỏi ranh giới Trường An một bước, cô ở Chu Tước mở một tiệm đồ cổ nhỏ, làm ăn cũng tạm, vừa đủ nuôi sống chính mình. Dù sao người mua đồ cổ cũng không để ý tại sao người con gái này vài thập niên qua vẫn không già cũng không chết.

Lục Yểu thì khác, gần vài chục năm nay, Lục Yểu đi khắp nơi ở Trung Quốc, thậm chí khắp nơi trên thế giới, cô là một cô gái có tinh thần đầy tươi mới và có chí tiến thủ, quyến rũ kiểu mới, hoàn toàn không giống cô gái Hồng Tụ chôn mình trong đống giấy lộn kia…

Chuyện kể lại vào ba tháng trước, Lục Yểu quay về Tây An gặp Hồng Tụ, Hồng Tụ nói cho cô một tin tức như sét đánh giữa trời quang: Lục Yểu còn có một ân tình chưa báo đáp, ân tình này nếu tiếp tục mắc nợ ba năm không trả, ông trời sẽ giáng họa xuống đầu cô.

Lục Yểu nghe xong thiếu chút nữa thì hộc máu tại chỗ. Hiện giờ xã hội loài người đều làm việc chính trị công khai, sao đám thần tiên già trên trời lại chơi cô bằng cách này? Cô vội hỏi là đó là ân tình gì, chính bản thân cô cũng chẳng có chút trí nhớ nào về việc này.

Nghe nói hơn một ngàn năm trước Lục Yểu vẫn là một gốc cây Mẫu đơn bình thường chưa thành tinh, sống trong Hàn Lâm phủ tại Lạc Dương, tiểu thư Hàn Lâm phủ yêu mến lên một thư sinh nghèo, tiếc rằng nhà thư sinh kiahỉ có bốn bức tường, người không có đồng nào, đành trơ mắt nhìn Hàn Lâm tiểu thư bị gả cho một nhà quan lại. Thư sinh kia vướng bận trong lòng, mắc bệnh tương tư, vô cùng vấn vương….

Lục Yểu nói, có liên quan gì tới tôi?

Khi biết được đáp án, cô càng muốn hộc máu.

Nói thư sinh kia sở dĩ có duyên tình với tiểu thư Hàn Lâm, là vì ở trên thi văn thư sinh đề một bài thơ Nhất thủ lục mẫu đơn, tài hoa hơn người, mới khiến tiểu thư kia nhìn trúng…

Lục Yểu, chính là xui xẻo bị đề tên trên bài thơ. Cô nợ người ta một cái ơn được đề tên.

Lục Yểu tức đến suýt chút nữa thì dãn phế quản, lão thần tiên này có phải gây sức ép cho yêu tinh quá không, đề một cái tên đề trên thơ cũng coi là ân tình? Còn bắt cô báo đáp? Không báo đáp liền dùng sét đánh cô? Đây là đang diễn, hát Bạch Xà truyện sao?

Đố kỵ, tuyệt đối là đố kỵ ghen ghét, lão thần tiên trong sạch không chút dục vọng này này tuyệt đối là thấy cô sống tràn trề nhiệt huyết nên ngứa mắt đây mà.

Tin tức nghe rợn cả người này là do Hồ ly Hồng Tụ đã thành tiên nên được Bát Quái bà bà xuống hạ giới thông báo đặc biệt, trước khi đi, Bát Quái bà bà dặn đi dặn lại, rằng Lục Yểu nhất định phải tìm một cơ hội báo cái ơn kia đi, nếu không đến lúc đó, mình chết thế nào cũng chẳng biết.

Lục Yểu càng nghĩ lại càng thấy sợ, lau lau mồ hôi trên trán, cấp trên có người quả nhiên chẳng giống ai….

Bà bà để lại lời nhắn cho Hồng Tụ, cả đời này thư sinh kia sẽ ngụ ở thành phố mà Lục Yểu sống.

Điên rồi điên rồi, hiện giờ cái thành phố này có đến hơn mấy trăm vạn người, biết đến chỗ khỉ nào tìm một thư sinh đầu thai chuyển thế mấy chục năm về trước đây? Thế này không phải là muốn chơi cô sao?

Hồng Tụ sờ sờ đầu của cô, nói: “Còn thời gian ba năm nữa, ngươi từ từ mà tìm đi.”

Lục Yểu buồn bực không vui ôm đầu: “Tìm cái chim ý.”

Dựa vào sự thông cảm và vui sướng hả hê khi thấy người gặp họa, hai loại cảm xúc, vì thế Hồng Tụ sai cô đi ra ngoài mua chao đậu phụ, lấy thứ nhâm nhi giải sầu.

Bà lão bán chao này qua một ngàn năm tiến bộ không ít, mở một cửa tiệm nhỏ rộng khoảng năm thước, bà lão Chao này giữ độc quyền, còn đăng ký nhãn hiệu, làm ăn tương đối phát đạt. Bà lão Chao thấy cô, cười hì hì nói: “Bốn mươi năm nay không tới đây nha?”

Mọi người đang mua chao quay ra nhìn cô như thể nhìn thấy hổ Hoa Nam vậy.>Bà lão Chao tươi cười không thay đổi: “Tất cả đều là cái số rồi, một chút cũng không thoát được đâu.”

Lục Yểu liếc mắt trừng bà lão một cái, cười lạnh: “Chị à, hôm nay không mang tiền, ký sổ đi.”

Trở lại thành phố Z, Lục Yểu bắt đầu tìm kiếm cật lực. Có điều, cô không nhớ rõ bộ dạng thư sinh kia, cũng không biết tên họ thư sinh đó nốt. Tuy nói hiện nay mạng Internet rộng rãi, nhưng cũng không thể tìm kiếm thư sinh chuyển thế đầu thai trên đó được. Lục Yểu cân nhắc một chút, tính cách của thư sinh đó kiếp trước lẫn kiếp này ắt hẳn gần gần giống nhau, nói không chừng cũng kiếp này cũng có cái số thư sinh, vì thế liền chạy đến đại học Z duy nhất ở thành phố đăng ký một khóa học XXBA. Cô nghĩ thầm, mỗi ngày tới đó học, nói không chừng có thể tìm thấy thư sinh kia.

Lạc Thường chính là người mà Lục Yểu phát hiện khi học mấy môn liền trong khóa học, là giáo viên dạy mấy môn đó.

Thay đàn ông như thay băng vệ sinh, Lục Yểu đối với việc Lạc Thường theo đuổi mình chẳng hề làm bộ làm tịch rụt rè tý nào, cô đồng ý lời mời của Lạc Thường luôn, nhưng địa điểm hẹn là do cô quyết định.

Điều kiện của Lạc Thường rất rất tốt. Thứ nhất, anh rất có học thức. Một người đàn ông có học thức tất có thể cùng phụ nữ trò chuyện với nhau thật vui, khiến phụ nữ có cảm giác mình đạt được thành tựu vậy.

Thứ hai, dáng vẻ anh cũng không đẹp lắm, cũng chẳng khó coi. Lục Yểu sẽ không đố kỵ đến nỗi muốn hắt axit sunfuric lên mặt anh, cũng sẽ không nghĩ lầm anh từng bị người ta hắt axit sunfuric lên mặt.

Thứ ba, hoàn cảnh gia đình anh rất tốt. Một người làm học thuật, mặc đồErmenegildo Zegna số lượng có hạn, đi giày da thủ công, nhà không phải loại không có tiền. Tuy rằng việc này đối với tai họa ngàn năm của yêu tinh không có ý nghĩa gì, nhưng Lục Yểu cảm thấy đàn ông có tiền so với không có tiền mà tiêu thoải mái hơn nhiều.

Tóm lại, tâm trạng Lục Yểu bây giờ vừa phức tạp vừa vui mừng ngồi ở ghế trước bên cạnh Lạc Thường trên xe Lexus, chạy nhanh về nhà anh nằm ở ngoại ô thành phố, lòng tràn đầy sự tò mò kỳ lạ về rượu ủ từ cánh hoa mẫu đơn.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play