Qua
một ngàn năm, em vẫn có thể nhận ra mùi hương của anh.
.
Lục Yểu tỉnh lại, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Lạc
Cửu gục đầu ngủ trên giường mình, ngủ tới mức đất rung núi chuyển, còn có tiếng
ngảy rất nhỏ, còn chảy cả nước miếng nữa.
Nhưng đây lại là một gương mặt vô cùng đẹp, lấy ví dụ, NoharaShinnosuke(1) chảy nước miếng, hay Akagi(2) chảy nước miếng, cho dù là Kaede Rukawa(3) có chảy nước miếng đi chăng nữa thì chắc chắn không
cùng một đẳng cấp với anh.
Lục Yểu thở dài. Từ sau khi cải cách, loại đàn ông
điên cuồng tới mức có đánh chết, đánh tới nát vụn cũng theo đuổi cô bằng được
không phải không có, nhưng những người đàn ông có nhà cửa, phong thái và diện
mạo, là người đàn ông thượng hạng có rất ít. Huống hồ người con trai này, không
kể vẻ ngoài hay tính cách đếu khiến tim cô đập thình thịch.
Đáng tiếc, người đàn ông này, lại là một tên ngốc.
Lục Yểu nhanh tay nhanh chân đứng dậy rửa mặt, sau đó
khoác tạm một cái áo khoác mỏng, đi ra bếp làm trứng ốp và thịt lợn muối xông
khói.
Máy nướng bánh kêu “Xoẹt” một tiếng, hai miếng bánh
bắn lên, “Vụt” một tiếng, Lạc Cửu cũng nhảy bắn lên từ trên giường.
-Anh tỉnh rồi à?
Lục Yểu đặt đĩa bánh mì nướng kẹp trứng ốp và thịt
xông khỏi lên bàn.
Lạc Cửu ngồi dậy, quay đầu nhìn Lục Yểu mù mờ
-Cô là….
Lục Yểu sửng sốt, sau đó, phản ứng đầu tiên là muốn
cầm cái chảo rán lên đập vào đầu anh thử xem.
May thay Lạc Cửu lập tức tỉnh ngộ, cười gọi cô:
-Lục Yểu.
Lục Yểu vui vẻ ngồi trước bàn, bắt đầu ăn bữa sáng.
Lạc Cửu giống như một đứa trẻ, khóe miệng anh dính pho
mát, dáng vẻ thơ ngây cười khẽ. Lục Yểu muốn dùng tay lau giúp anh, tay bỗng
nhiên dừng lại giữa không trung.
Cảnh tượng này rất mờ ám, rất thân mật.
Lục Yểu thờ ơ rút tay lại, nói:
-Khi nào thì anh về nha?
Lạc Cửu nói:
-Anh muốn ở cùng một chỗ với em?
-Anh yêu tôi sao?
Lục Yểu bình tĩnh hỏi.
Lạc Cửu nhíu mày, suy nghĩ một chút:
-Anh yêu em.
-Anh có biết tình yêu là cái gì không?
Lạc Cửu lắc đầu.
Vì thế mà Lục Yểu thở dài.
-Yêu, là một loại trách nhiệm, sau khi hiểu rõ lẫn
nhau, tình nguyện bầu bạn trong cuộc đời, có tinh thần can đảm tình nguyện để
làm bạn cả đời. Đây là thứ mà những người ngốc như anh chưa từng hiểu và cũng
không thể hiễu.
Lạc Cửu yên lặng trong chốc lát, có phần không tình
nguyện nói: “À.”
Trong lòng Lục Yểu thở phào nhẹ nhõm.
-Vậy anh có thể về nhà chưa?
Lạc Cửu kinh ngạc:
-Vì sao?
-Anh cũng không yêu tôi, từ đầu đến cuối anh đều không
hiểu cái gì gọi là tình yêu.
-Anh muốn ở cùng một chỗ với em.
Lạc Cửu kiên trì.
Dao ăn trong tay Lục Yểu rơi xuống mặt bàn.
Giảng đạo lý với một người ngốc, có phải cô ngây thơ
quá không?
.
Sau khi ăn sáng xong, Lục Yểu để lên bàn cuốn tạp chí
đầy màu sắc, bắt đầu chơi trò chơi điền từ.
Đúng vậy, chơi trò điền từ.
Hoa mẫu đơn xanh lá có một tình yêu cuồng nhiệt, tha
thiết với trò chơi điền từ này. Dù sao thì trò chơi điền từ cũng có thể nói cho
cô biết, những chuyện xảy ra trên đời này trôi qua rất nhiều, cô biết hết, ngay
cả chuyện mà những người khác không biết, cô cũng biết.
Lục Yểu có rất nhiều báo, tạp chí có trò chơi điền từ,
chỉ vì cố gắng điền kín những ô vuông nhỏ đen trắng giao nhau mà thôi.
-Con trai Khang Hy….
Lục Yểu ngậm bút, lầm bầm lầu bầu không rõ.
-Ung Chính.
Lạc Cửu ở bên cạnh bâng quơ nói một câu.
Bút trong miệng Lục Yểu rơi xuống dưới.
-Sao anh có thể biết được?
Mắt cô mở to tới mức có thể bỏ vừa hai quả cây hạch
đào.
-Anh thích xem chương trình “Phòng học”(4).
Lạc Cửu nhún nhún vai.
“…”
-Lạc Cửu, có thật anh là một kẻ ngốc không đấy?
Lục Yểu vô cùng xúc động.
Giống như một tên ngốc, Lạc Cửu cau mày, nói:
-Anh không phải kẻ ngốc.
Lục Yểu vỗ về xoa xoa đầu anh:
-Đúng rồi, anh không phải kẻ ngốc.
Đại khái là thái độ của Lục Yểu miễn cưỡng quá mức,
không thể ngờ là ngay cả tên ngốc cũng không bị lừa được, Lạc Cửu khó mà không
tức giận:
-Anh không phải kẻ ngốc thật mà.
Lục Yểu tự nhận thấy thái độ của bản thân có vấn đề,
vì thế chỉnh lại thái độ nghiêm chỉnh ngay ngắn, vô cùng thành thật thừa nhận
với anh.
-Đúng thế, anh không phải kẻ ngốc.
Lần này Lạc Cửu không tức giận nữa, nhưng cũng không
tin, chỉ nhìn cô chằm chằm, nhìn chòng chọc khiến cô khó khăn lắm mới quay đầu
sang chỗ khác được.
-Khụ khụ, tôi đi toilet.
Lục Yểu nhảy dựng từ trên giường xuống.
Ở trong toilet, Lục Yểu rửa tay, rửa mặt, rửa tất cả
những gì có thể rửa thật sạch, thậm chí cô còn muốn tắm
Cuối cùng cô cũng nhìn rõ, ngốc cũng chia thành rất
nhiều loại, có một vài kẻ ngốc không thể lừa gạt được.
Cọ rửa một lúc lâu, cô đi ra từ toilet, Lục Yểu thấy
Lạc Cửu vẫn giữ nguyên tư thế lúc trước, cúi đầu ngồi trên sàn nhà.
-Lạc Cửu?
Lạc Cửu không để ý tới cô. Tay anh nắm chặt một góc áo
sơ mi của mình, đang suy nghĩ gì đó không được tự nhiên cho lắm.
-Lạc Cửu….
Lục Yểu lo lắng nói:
-Ý tôi cũng không phải như vậy.
Cô muốn cho mình một cái tát, không phải là ý kia thì
còn có thể là ý nào nữa?
-À…. Tôi muốn nói, thật ra tôi không coi anh là tên
ngốc. Anh xem, anh ủ rượu, kiếm tiền từ đó, dáng vẻ rất đẹp trai, anh còn xem
cả chương trình “Phòng học” nữa! Ha ha, ý tôi là rất tốt, ha ha….
Co là người phụ nữ không biết xấu hổ nhất trên đời
này….
Nhưng Lạc Cửu vẫn cúi đầu như cũ, không nói gì.
Lục Yểu không thấy vẻ mặt anh, giờ đang nóng nảy. Cô
nghĩ, đứa trẻ này vốn có đầu óc không được tốt lắm, nếu cô đã chơi đùa tới mức
khiến người khác bế tắc, vậy là không tốt.
-Lạc Cửu….
Lục Yểu xông tới giữ chặt tay áo anh.
-Đừng giận nữa, tôi sai rồi, vậy chưa được sao?
Rốt cuộc thì Lạc Cửu cũng ngẩng đầu lên, vô cùng lạnh
lùng liếc nhìn cô một cái.
Đúng vậy, vô cùng lạnh lùng.
Lục Yểu cảm thấy máu trong người nhưng thành băng.
-Anh biết anh và mọi người không giống nhau. Nhưng anh
không phải là kẻ ngốc.
Lạc Cửu không hề thay đổi nói.
-Đúng, anh nói đúng….
Lục Yểu gật đầu như bị động kinh.
Lạc Cửu liếc mắt nhìn cô, nhụt chí cúi đầu:
-Anh biết, em không thích anh.
Lục Yểu hận không thể dùng một nhát dao giết chết bản
thân.
-Tôi…. Tôi tôi tôi, không phải tôi không thích anh,
tôi thích anh, rất rất thích anh.
Ngay sau đó, cô mới ý thức được mình vừa nói gì.
Nhưng….
Nước đã đổ đi thì không thể lấy lại.
Lục Yểu khẽ cắn môi, mặt mũi như bị che bởi một lớp
mây.
-Anh muốn thế nào mới đồng ý tha lỗi cho tôi?
Cô mím miệng.
Đôi mắt vô tội của Lạc Cửu vụt sáng, hàng mi dày chớp
chớp:
-Anh nói gì em đều làm sao?
Lục Yểu tiếp tục gật đầu như bị động kinh.
Lạc Cửu sờ cằm, suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng cũng
nở nụ cười như có như không.
-Trong chương trình “Phòng học” có một quảng cáo.
-Vâng, vì thế?
-Có một quảng cáo anh rất thích.
-Thì sao
-Là quảng cáo có một ông già béo và một bà già cũng
béo mặc váy múa cùng với nhau, họ vừa múa vừa nói….
Lạc Cửu ngẩng đầu lên:
-Anh không nhớ ra được.
Hình ảnh quảng cáo nháy mắt hiện lên trong đầu Lục
Yểu, một con quạ bay vòng vòng trên đầu cô.
-Năm nay ăn Tết không nhận lễ, nếu nhận thì hãy nhận
Não bạch kim(5)?
Lạc Cửu vội vàng gật đầu:
-Đúng, chính là thế đó. Nếu em chịu làm cho anh xem,
anh sẽ tha lỗi cho em.
“…”
Này này, thói đời gì thế này…. Lục Yểu khóc không ra
nước mắt.
Lạc Cửu nhảy xuống dưới đất, nhanh chóng chạy đến bàn
ăn, ngồi dựa lên ghế, hai tay chống má, tư thế chuẩn như mấy bạn nhỏ trong nhà
trẻ làm khi xem phim hoạt hình.
Lục Yểu đứng tại chỗ, im lặng rất lâu.
Một lúc lâu sau, cô run run vươn hai tay giơ thẳng
trước ngực, vừa xoay mông, vừa dùng tiếng nói phát ra từ cổ họng so với khóc
còn khó nghe hơn hát to:
-Năm nay ăn Tết không nhận lễ, không nhận quà biếu,
không nhận quà tặng nhá, nếu có nhận thì hãy nhận Não bạch kim, Não, bạch, kim!
Trên thế giới này, kẻ ngốc với người thông minh cũng
không khác xa là mấy.
Nhưng khi Lạc Cửu nở nụ cười, bờ môi anh vẽ thành một
đường cong tuyệt đẹp, hàm răng trắng bóng, ánh mắt sáng ngời, khi cười rộ lên
thì guong mặt vô cùng đẹp, vô cùng mê người.
Lòng Lục Yểu đang lạnh lẽo như mùa đông bỗng được một
làn gió xuân thổi qua.
Bị sắc đẹp mê hoặc, cô càng múa càng hăng say, kết quả
là không cẩn thận một cái, đá chân vào giường. “Á” một tiếng, cô ngã sấp xuống.
Cô nghĩ mặt mình sắp sửa tiếp xúc thân mật nhất với
mặt đất, cũng không ngờ, người mình lại ngã lên trên một thứ gì đó rất ấm áp,
mềm mại.
Mở to mắt, trước mắt là gương mặt cực kỳ nổi bật đặc
biệt của Lạc Cửu.
-Em ngã có đau không?
Lạc Cửu khẩn trương hỏi.
Lục Yểu theo bản năng nhìn khoảng cách từ cái bàn tới
chỗ mình ngã, cảm thấy Lạc Cửu trong thời gian ngắn như vậy mà có thể phản ứng
được nhanh chóng như thế, sức bật cơ thể anh có thể so sánh được với khủng long
chứ chẳng sai.
-Em có sao không?
Lạc Cửu vội nâng gương mặt cô lên.
Lục Yểu kinh ngạc nhìn anh.
Dĩ nhiên là cô không sao, cô là cây hoa mẫu đơn xanh
lá, là yêu tinh, tuy rằng không tìm ra được thư sinh kia, nhưng dùng phép thuật
để chữa trị vết thương thì không thành vấn đề.
Nhưng vẻ mặt Lạc Cửu lại vô cùng hoảng sợ và lo lắng,
nếu vì cô mà bản thân bị thương nghiêm trọng cũng chẳng sao.
Mà cô lại yếu đuối, không có sức lực như thế….
Cả người Lục Yểu mềm mại ở trên người Lạc Cửu.
Lạc Cửu ngồi dậy, cẩn thận ôm chặt cô vào trong lòng, đối
xử như thế đang ôm một bức tượng búp bê làm bằng sứ vậy.
-Lục Yểu?
Anh khẽ gọi.
Lục Yểu nhắm chặt mắt suy nghĩ, kiên quyết giả vờ bất
tỉnh, cô từ chối tiếp tục đứng dậy làm quảng cáo Não bạch kim
Vì tỏ vẻ mình bị thương nghiêm trọng, cô còn khẽ hừ
một tiếng, nũng nịu đáng thương.
Lạc Cửu không nói gì.
Trong chốc lát, Lục Yểu cảm thấy không yên lòng.
Nhưng ngay sau đó, có một thứ gì mềm mềm âm ấm đặt lên
trên môi cô.
“Đoàng” một tiếng, thế giới nhỏ trong lòng Lục Yểu như
nổ tung, cả người cô như bị phủ kín.
Phút chốc cô mở to mắt, chỉ thấy người con trai ngốc
nghếch nào đó giống chuột lang đang cẩn thận cắn môi mình. Anh hôn rất thật,
rất nghiêm túc, cũng rất nhập vai, nhưng bề ngoài thì có vẻ chưa được tốt cho
lắm.
Trong lòng Lục Yểu rên rỉ, rõ ràng là đứa trẻ này xem
TV rất nhiều.
Nhưng không thể nghi ngờ gì được nữa, thế giới nhỏ
trong người Lục Yểu đã bị phủ kín hoàn toàn. Ở giây cuối cùng trước khi năng
lượng thế giới nhỏ của cô bị đốt sạch, cô còn nhớ rõ, mình ôm lại người đàn ông
giống chuột lang kia, nói:
-Hôn, hẳn là như vậy.
Mẹ Thiên Lôi vội vàng vứt bỏ sự dịu dàng nhỏ bé vào
trong ngọn lửa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT