Cuộc
gặp gỡ trong sáng bất ngờ nhưng cũng đầy chua xót.
.
Biệt thự nhà Lạc Thường nằm ở đỉnh núi Phượng Hoàng.
Xung quanh biệt thự rất tối, trên lầu chỉ có lưa thưa mấy cửa sổ là có ánh đèn.
Lúc cửa lớn tự động mở ra, tiếng cửa mở phát ra những
tiếng xẹt xẹt khiến Lục Yểu bỗng thấy rùng mình một cách khó hiểu. Lục Yểu cười
nhạobản thân: “Người sợ yêu, yêu sợ cái gì?”
Xe dừng lại ở trước sân lớn, hai người đi qua sân,
tiến vào tòa nhà phía sau cửa chính thì đã thấy có một cô hầu gái đứng chờ ở
cửa.
Lạc Thường vừa vào cửa liền hỏi:
-A Cửu ngủ rồi sao?
Gương mặt cô
hầu gái tròn trịa, mắt chớp chớp, đáp:
Một giờ trước đã lên giường ngủ.
“A Cửu?” Lục Yểu hỏi bằng ánh mắt.
-Em trai của tôi.
Lạc Thường cười cười với cô, sau đó nhìn người giúp
việc, nói:
-Trước tiên đưa cô Lục tới hầm rượu, tôi đi thay bộ
quần áo khác.
-Hầm rượu?
Hầu gái lại nháy mắt mấy cái:>-Nhị thiếu gia sẽ tức giận.
Trên gương mặt Lạc Thường hiện lên vẻ không nén giận
được:
-Cô không nói, sao nó biết được?
Hầu gái “A” một tiếng, dẫn Lục Yểu đi về phía sân sau.
Giày cao gót của Lục Yểu bước trên sàn nhà bằng đá cẩm
thạch phát ra những tiếng cộp cộp vang dội, cô chợt thấy hơi hối
hận. Cô thuộc giai cấp tiểu tư sản, tư tưởng tràn trề nhiệt huyết nhất, giai
cấp đại tư sản là kẻ thù không đội trời chung của cô. Sao cô có thể chui vào
lồng sắt xa hoa của kẻ thù không đội trời chung tới đây cơ chứ?
Cô hầu gái bỗng nhiên lên tiếng:
-Cô Lục là bạn gái của đại thiếu gia ạ?
-Ặc…. Cứ coi như thế
đi.
Lục Yểu không sợ cô hầu gái này hỏi thẳng nhưng thật
sự có hơi xấu hổ.
Hầu gái nhìn Lục Yểu chăm chú, thấy người cô đầy vẻ
phong tình tha hương, tỏ vẻ khinh thường:
-Trong hầm rượu của nhị thiếu gia đều là những bình
rượu rất quý giá, cô phải cẩn thận một chút, đừng làm vỡ.
Trên trán Lục Yểu đã hơi ướt mồ hôi. Có phải thoạt
nhìn trông cô rất nghèo không? Cả người từ trên xuống dưới ngay cả một đồ trang
sức cũng không có. Ha ha, tư tưởng của cô là của giai cấp tiểu tư sản, kiên
quyết không chấp nhặt với giai cấp đại tư sản thối nát xa hoa, kiên quyết
không.
-Đại thiếu gia nhà cô không ở đây à?
Lục Yểu hỏi.
-Không được ở nơi này. Đại thiếu gia và ông chủ, bà
chủ sống ở căn nhà cũ trong thành phố, thỉnh thoảng mới ghé qua đây một lần,
nơi này là chỗ ở của một mình nhị thiếu gia.
-Nhị thiếu gia nhà cô bất hòa với mọi người trong nhà
nên không ở chung với nhau sao?
Lục Yểu nhíu mày, nói đùa:
-Không phải là có chướng ngại tâm lý gì chứ?
Hầu gái vừa đáp vừa trừng mắt liếc cô một cái.
Lục Yểu sờ sờ cái mũi, cái liếc mắt kia suýt nữa đốt
gương mặt xinh đẹp của cô thủng một lỗ. Xem ra nhân duyên của nhị thiếu gia này rất tốt, cô hầu gái này đối với anh
ta quyết một lòng như vậy. Ngược lại, Lạc Thường thân là đại thiếu gia mà trong
lòng cô ta chẳng có chút địa vị gì cả.
Hầm rượu tư nhân tại biệt thự nhà họ Lạc một nửa nằm ở
trên mặt đất, một nửa ở không gian bị bịt kí đất, bên trong có mấy phòng cách
nhiệt và cách ẩm, điện tử tự động hoá điều khiển.
Lục Yểu chà chà cánh tay có chút khó chịu, lúc này tuy
là mùa xuân ấm áp, nhưng ở đây nhiệt độ cũng chỉ có 12 độ, cô vừa vào liền rùng
mình một cái. Hầu gái thuộc như lòng bàn tay giới thiệu cho cô từng hầm rượu
một và những việc cần chú ý, một chữ cô cũng không nghe nổi. Cô nghĩ, có phải
mỗi lần Lạc Thường gặp một cô gái mới thì liền đưa họ tới hầm rượu của em trai
mình hay không? Chắc không phải thế đâu. Dù sao phụ nữ thèm rượu như mạng giống
như cô không nhiều.
Trên hành lang nhỏ hẹp, Lục Yểu sờ chuỗi ngọc trên
túi, ngượng ngùng theo sát phía sau hầu gái, chỉ nghe hầu gái sợ hãi kêu lên
một tiếng:
-Nhị thiếu gia, không phải anh đang ngủ sao?
Lục Yểu dừng bước chân lại, từ một phòng nhỏ phía
trước tỏa ra ánh sáng đèn dìu dịu, hai tay hầu gái chống nạnh, rất tức giận bĩu
môi dẩu mỏ hô to về phía căn phòng.
Một giọng nói trầm thấp nhưng trong vang lên từ trong
phòng.
-Tôi không ngủ được, rượu mơ đã ủ đủ thời
gian rồi.
Trái tim Lục Yểu chợt nhảy dựng.
Giọng nói của người này vô cùng gợi cảm. Thật nhã
nhặn, thực dịu dàng, rồi lại tựa hồ như đang trêu ghẹo ai đó.
Lạc Cửu, Lạc Cửu, người này tên là Lạc Cửu. Lục Yểu
lặp đi lặp lại cái tên này ở trong đầu. Cô nhìn chằm chằm vầng sáng màu vàng
nhạt phía trước kia, trong chốc lát lại hơi do dự.
-Đại thiếu gia dẫn theo cô gái này về đi tham quan hầm
rượu.
Trong lời nói hầu gái rõ ràng có sự nghi ngờ tố cáo.
Đúng lúc này trong phòng truyền đến những tiếng sột
soạt, giống như là người đàn ông bên trong đứng dậy, chậm rãi đi ra ngoài.
Lục Yểu vẫn đứng im không hề động đậy, cô hôm nay cô
không gắn kiểu lông mi cao chọc trời, không biết bây giờ còn kịp về trang điểm
lại hay không, ô, nếu có hàng lông mi đen nhánh cao vút thật dài phối hợp với đôi
mắt xinh đẹp của cô, nhất định có thể khiến người đàn ông đứng trước mắt cô
chết mê chết mệt.
Cô thật hối hận quá. . . A?
Những cánh hoa màu hồng phấn như được bố trí hợp bối
cảnh, rơi xuống lả tả.
Lục Yểu run lẩy bẩy trừng mắt nhìn chằm người đàn ông
như con chuột lang nước Mỹ trước mắt.
Bởi vì người đàn ông này mặc áo ngủ lông xù, giống y
hệt hoa văn trên người con chuột lang Mỹ.>Lục Yểu trẹo gót giày một chút. Vỡ, vỡ,
toàn bộvỡ nát hết, mỹ nam trong mộng
ảo của cô aaa.
Phản ứng đầu tiên của cô chính là mang vẻ mặt dữ tợn
liếc về phía gương mặt tròn tròn của hầu gái kia. Khỏi cần nói, áo ngủ chuột
lang nước Mỹ này nhất định là kiệt tác của cô ta.
Lạc Cửu so với anh trai mình cao hơn, gầy hơn, đẹp
trai hơn rất nhiều, nhưng ánh mắt ánh ta như bị thiếu mất điểm nhìn, vô cùng mờ
mịt. giờ phút này anh nhìn Lục Yểu đầy ngỡ ngàng, phối với áo ngủ khiến anh y
hệt như chuột lang đẹp trai.
Lục Yểu mỉm cười cực kỳ khéo léo, chìa tay phải ra:
-Chào anh, tôi họ Lục,
là bạn của anh trai anh. Tôi có thể đi tham quan hầm rượu của anh một chút được
không?
Lạc Cửu không bắt lại tay cô. Anh ngơ ngơ ngẩn ngẩn
liếc nhìn cô một cái, rồi lại xoay người đi coi chừng những bình rượu của mình.
Lục Yểu vô cùng khó xử rút tay về, hầu gái đối diện
dương dương tự đắc cười trộm. Lục Yểu mắng ở trong lòng, để cho ngươi đêm nay
nằm mơ bị cây mây hoa siết chết đi.
Vẻ mặt Lạc Cửu sáng rực nhìn chăm chú bình rượu lớn
trước mặt, bỗng nhiên nói:
-Cô họ Lục? Cô tên gì?
Lục Yểu sững sờ trong chốc lát mới nói:
-Tôi tên là Lục Yểu.
-Chữ ‘Yểu’ nào?
-Chính là…. Chính
là dấu tích thần tiên xa xa xa thật là xa(1), ha ha
ha....
Đều do cái cô Hồng Tụ chết
tiệt kia, tự mình lấy cái tên thối nát, rồi cũng lấy cho cô cái tên thối rữa
nốt.
-Cô là tiên nữ sao?
“. . .” Lục Yểu cảm thấy kiểu hỏi đáp thực sự quá kỳ
dị. Cô nhìn về phía cô hầu gái xin giúp đỡ. Cô hầu gái hừ một tiếng, quay phắt
sang một bên.
-Cô chờ một chút, rượu mơ sắp tới lúc rồi.
Lạc Cửu nhìn bình rượu vừa chăm chú vừa thâm tình,
giống như đó là môi vợ anh ta vậy.
-Sắp tới lúc là sao?
-Cô không muốn uống à?
Ánh mắt Lục Yểu tỏa ra ánh sáng:
-Dĩ nhiên là muốn rồi!
Cô nghe lời ngồi xổm xuống, gia nhập vào hàng ngũ lấy
ánh mắt âu yếm nhìn bình rượu.>-Anh nhìn vò rượu như vậy, có thể nhìn
ra rượu ngon sao?
Cô nghi hoặc hỏi.
Lạc Cửu tỏ vẻ gật đầu vô cùng:
-Rượu ủ đủ thời gian, mới có thể mở bình. Rượu trong
bình biết có người đang chờ nó, mùi rượu sẽ đặc biệt tinh khiết.
-Thật không?
Lục Yểu tỉnh ngộ, vội sử dụng toàn bộ tinh thần trừng
trừng nhìn bình rượu kia.
Lạc Cửu nhíu mày:
-Cô trừng mắt như vậy sẽ khiến cái bình bị trừng đến
vỡ mất, cần dịu dàng một chút.
Lục Yểu mặt nhăn mặt nhăn mày:
-Dịu dàng một chút.
Cô nhìn bình rượu kia tới mức không thể nở ra hoa
Lạc Thường thay quần áo, đi vào trong hầm rượu, chứng
kiến một nam một nữ dịu dàng nhẹ nhàng dùng ánh mắt long lanh nhìn chằm chằm
bình rượu.
-Hai người đang làm gì đấy?
Anh kinh sợ mà hô.
Lục Yểu nhẹ nhàng cười tiếp anh:
-Em trai anh nói nói đối với bình rượu dịu dàng một
chút.
Dáng vẻ Lạc Thường giống như bị người nào sau lưng
đánh cho một gậy.
-Sao em còn chưa ngủ? Em nói linh tinh những thứ gì
với cô Lục thế?
Anh hỏi em trai mình dồn dập
Lục Yểu kinh ngạc nhìn Lạc Thường.
-Ặc, em trai anh nói rượu mơ sắp tới lúc, muốn mời tôi
uống rượu đấy.
Lạc Thường thở hổn hển, quay sang ra lệnh cho cô hầu
gái:
-Còn không mau đưa nhị thiếu gia về phòng ngủ!
Lạc Cửu vẫn không động đậy, người đã lên tiếng:
-Rượu mơ tới lúc rồi!
Anh ta vẫn cố chấp lặp đi lặp lại câu này, lưng
cứng đờ.
Lục Yểu cảm thấy phản ứng của Lạc Thường thật sự rất
quái dị, vội vàng nói:
-Em trai cũng không phải là trẻ con, ngủ muộn một chút
thì sợ cái gì?
Vừa nghĩ nghĩ, vừa cười nói:
-Tôi vẫn chờ để uống rượu mơ của anh ấy đây.
Lạc Thường
Vì thế ba người cùng nhau ngồi xổm trong hầm rượu nhìn
bình rượu.
Thỉnh thoảng, Lục Yểu quay mặt nhìn Lạc Cửu bên cạnh,
ngũ quan của người con trai này như tỏa ra vầng sáng nhẹ, giống như khi cô còn
là một đóa hoa mẫu đơn, ánh mặt trời chiếu lên trên người, sự quang hợp…. Diệp lục thể…. Ặc…. Đi hơi xa rồi đấy….
Một lúc lâu sau….
Lạc Cửu bỗng nhiên kêu một tiếng, nhảy dựng lên.
-Được rồi!
Lạc Thường xấu hổ nói với Lục Yểu:
-Em trai tôi là như vậy đó, em không cần để ý.
Lục Yểu lắc đầu như đánh trống.
Cô đưa tay bóc lớp giấy dán niêm phong trên bình rượu,
lại bị một cái đánh của Lạc Thường chụp được.
-Còn phải chờ lọc rượu, điều chỉnh vị chua!
“Á?” Vẻ mặt Lục Yểu đau khổ, vậy còn bao lâu nữa?
Lạc Thường tức giận ngáp một cái.
Lục Yểu đẩy đẩy anh:
-Anh đi ngủ đi, tôi chờ ở đây cũng được.
Lạc Thường lo lắng nhìn cô.
-Ngày mai an còn phải lên lớp mà?
Lạc Thường không nói gì, anh đi ra vài bước, xoay
người, muốn nói lại thôi.
-Em…. Em mà có chuyện
gì, cứ việc kêu to lên, anh sẽ chạy
đến ngay lập tức.
Lục Yểu chẳng hiểu gì cả.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT