Nhiều lúc một số chuyện trên thế gian này xảy ra quá trùng hợp! Vào buổi chiều đúng hôm Giả đại lão gia ghé thăm Giả Thiên Hạ, phòng làm việc của Đinh Mỹ Mãn cũng nghênh tiếp một vị khách khiến cô vô cùng kinh ngạc, kinh ngạc tới mức suýt rớt cả hàm!!!

Không phải ai khác, đó chính là bà Đinh, người mẹ đã đích thân sinh thành, nuôi nấng, chăm sóc cô.

Ngay từ cổng lớn của đài truyền hình cho đến tận cửa phòng làm việc của Đinh Mỹ Mãn, bà Đinh không hề nhìn ngó nọ kia mà bừng bừng hào khí đi thẳng một mạch. Không thèm để ý đến một loạt những bảo an, cảnh vệ, trợ lí… muốn ngăn cản bước tiến của mình, bà giống hệt như nhân vật điện tử nổi tiếng Mario, dùng hết sức lực xông về phía trước, cuối cùng cũng đến được trước cửa phòng làm việc của Đinh Mỹ Mãn.

“Mẹ…”

Đinh Mỹ Mãn lặng người, giọng nói pha chút xúc động, nghẹn ngào ở cổ họng, cuối cùng cô cũng chờ được giây phút này.

Sau một hồi bịn rịn, bà Đinh quay người lại, nhướng mày nhìn những người vài giây trước đó đã ra sức cản trở bước tiến của bà, tỏ vẻ đắc ý: “Thế nào? Các người đã nhìn thấy rõ chưa? Đã mãn nguyện chưa? Đã tin tôi chính là mẹ ruột của Đinh Mỹ Mãn chưa?”

Tin chắc rồi, tin chắc rồi, tuy rằng khí thế của người làm mẹ này có chút không ổn lắm nhưng nhìn kĩ lại cách ăn vận, trang điểm của bà – mái tóc ngắn nhuộm màu nâu hạt dẻ, áo sơ mi màu trắng tuyết kết hợp với váy ngắn màu đen làm nổi bật khí chất hiếm có – những nét này thực sự rất giống với phong cách và tác phong của Đinh Mỹ Mãn.

Đứng bên cạnh bà, mãi một hồi lâu Mỹ Mãn mới lấy lại được thần trí, cô gắng kìm nén sự xúc động trong lòng, đưa tay ra hiệu bảo những người khác đi ra khỏi phòng.

Ngay sau khi cửa phòng làm việc được khoá lại, bà Đinh ngay lập tức trách móc cô con gái yêu: “Con đúng là đứa con gái bất hiếu! Con về nước lúc nào mà không buồn lết về nhà thăm bố thăm mẹ. Người làm mẹ như tôi lại phải xem báo mới biết được tung tích của con gái mình. Con thấy mình có xứng đáng với liệt tổ liệt tông nhà họ Đinh hay không?”

“Con, con… con có thể quay về nhà sao?”. Mỹ Mãn cười ngốc nghếch, xúc động đến mức chẳng nói nên lời.

“KHÔNG – THỂ – ĐƯỢC!”

Tâm trạng vừa mới kích động tột độ đã ngay lập tức bị gáo nước vô tình dập tắt, Mỹ Mãn mếu máo, nũng nịu: “Thế nhưng con rất rất nhớ nhà, nhớ món mướp đắng của mẹ làm, nhớ món thịt kho tàu của bố nấu, hu hu…”

“Cho con đó, mướp đắng với thịt kho tàu!”. Có lẽ đã sớm đoán được những lời cô sẽ than thở, kêu ca, bà Đinh lấy hai túi đựng đồ lớn từ trong túi xách của mình ra, đặt lên mặt bàn làm việc. Mùi hương từ hai món ăn này bốc lên thơm phức, bà Đinh tiếp tục: “Không cho phép con nũng nịu, nhố nhăng nữa! Muốn về nhà cũng được, nhưng trước tiên phải lo mấy chuyện tình cảm rối rắm của con đâu ra đấy đã!”

“Mấy chuyện tình cảm của con không cần phải lo đâu, vì hiện nay nó là một khoảng trống không”. Không có tình yêu cũng chẳng mấy đáng thương, nhưng nếu như ngay lúc vừa mất đi tình yêu lại mất đi cả tình thân thì có lẽ cuộc đời người đó quá là bi kịch, thảm hại! Đời Đinh Mỹ Mãn đã bi kịch, thảm hại như vậy đấy!

“Thật thế hả?”. Giọng bà Đinh cho thấy rõ sự nghi ngờ, không mấy tin tưởng.

“Thật mà, thật mà!”. Mỹ Mãn gật đầu lia lịa.

“Bốc phét! Con tưởng mẹ không biết đọc sao? Dù có không biết chữ, mẹ xem ảnh cũng hiểu chuyện gì đang diễn ra. Thế cái tên Lăng Gia Khang đó là thế nào vậy?”. Vừa nói, bà Đinh vừa rút tờ báo từ túi xách ra, đặt ngay trước mặt Mỹ Mãn, chỉ vào bức ảnh tình tứ kia và vặn hỏi cô.

“Mẹ…”. Cô bất lực kéo dài giọng nũng nịu, biết rõ tình ngay lí gian, có nhảy xuống sông Hoàng Hà chưa chắc đã rửa sạch được “oan khuất”!

“Bây giờ con đang ở đâu?”. Tốc độ chuyển chủ đề của bà Đinh thật sự không phải nhanh mà là quá nhanh!

“À, con đang thuê nhà ở…”

“Thôi chết! Vậy hàng ngày ai nấu cơm cho con ăn? Chắc không phải ngày nào cũng ăn đồ đông lạnh đấy chứ? Có phải lại suốt ngày thức thâu đêm làm việc không? Cứ thế này thì chưa đến ba mươi tuổi, da dẻ con sẽ chảy xệ xuống tận mặt đất mất. Già nua xấu xí thì chớ, lúc đi lại còn lê lết trên mặt sàn, đau lắm đấy!”

Cảm động nghẹn ngào đã đành, bên cạnh đó, Mỹ Mãn còn thực sự bội phục sức tưởng tượng phong phú, sinh động của mẹ mình.

“Mau gọi Thiên Hạ đến rồi hai đứa cùng sống với nhau đi!”. Rất nhanh sau đó, bà đưa ra biện pháp giải quyết vấn đề.

“Mẹ lại nói đùa quá đáng rồi. Không phải mẹ bảo xem ảnh là hiểu sao? Chả lẽ chỉ nhìn thấy ảnh của con với Lăng Gia Khang mà mẹ phớt lờ đi bức ảnh của Giả Thiên Hạ vui vẻ bên tình mới ạ?”. Kiểu đối xử thiếu công bằng đó, mẹ cô đừng có biểu hiện rõ nét quá như thế được không?

“Con thì hiểu cái quái gì? Đấy là nó muốn chọc tức con thôi. Bây giờ mẹ sẽ gọi điện cho Thiên Hạ, bảo nó quay về chăm sóc con. Nếu như nó không chịu, tên đàn ông đó sẽ được liệt ngay vào “danh sách đen”, con thì dọn về nhà ở cùng bố mẹ. Mẹ dám đảm bảo sau này sẽ không can thiệp vào đời sống tình cảm yêu đương của con nữa. Ừm, vậy cứ như thế đi, còn nếu như nó đồng ý thì ngày nào mẹ cũng làm mướp đắng với thịt kho tàu cho hai đứa ăn. Công việc của hai đứa đều bận rộn, phải ăn ngon một chút. Đừng để đến khi ba mươi tuổi, da dẻ lại bị chảy xệ…”

“Mẹ!”. E sợ bà Đinh lặp lại lần nữa những câu nói logic kì lạ về làn da vừa rồi, Mỹ Mãn nhanh chóng ngắt lời: “Được rồi, được rồi, tự con sẽ nói với anh ta, mẹ đừng có gọi điện đấy nhé!”

“Ngoan quá! Mẹ biết mà, con gái mẹ lúc nào cũng ngoan nhất, nghe lời nhất. Còn nữa, trời bắt đầu trở lạnh rồi, nhớ mặc thêm quần áo vào. Những bộ mặc mùa hè cũng đến lúc phải cất vào tủ rồi đấy, nhớ phải đắp chăn dày hơn! Con gái mà chịu lạnh thì không tốt cho sức khoẻ đâu. À… còn gì nữa nhỉ? Con đợi một chút, mẹ viết vào một tờ giấy, liệt kê những chuyện phải chú ý. Đợi mẹ viết ra rồi sẽ đưa cho con…”

Nói xong, bà lại đưa tay vào trong túi xách định lấy gì đó. Mỹ Mãn nhìn mẹ mình với ánh mắt kinh ngạc, nghi ngờ đó chính là túi không đáy của Đôrêmon. Tại sao trong đó thứ gì cũng có thế? Những lời dặn dò, cằn nhằn này trước kia làm cô cảm thấy phiền phức, muốn lảng tránh, giờ nghe thấy lại có cảm giác hết sức ấm áp. Mỹ Mãn mím chặt môi, không nói tiếng nào, cũng không tỏ ra phiền lòng, ngay lúc đôi mắt cô bắt đầu hơi đỏ, nước mắt sắp tuôn rơi thì điện thoại đổ chuông.

Cô nhìn số điện thoại lạ hiển thị trên màn hình, lưỡng lự quay sang nhìn mẫu thân đại nhân.

“Nghe đi!”. Con gái do đích thân bà mang nặng đẻ đau, bà không hiểu cô thì còn ai hiểu nữa. Ánh mắt lưỡng lự, thiếu tự tin đó khó mà qua được con mắt tinh tường của bà.

Mỹ Mãn lặng nuốt nước miếng, thầm nguyền rủa kẻ chết giẫm nào đã ngăn cản cô tận hưởng niềm xúc động tràn trề vừa rồi. Vì lí do đó nên khi nghe điện thoại, giọng nói của cô bộc lộ rõ sự khó chịu và thô bạo: “Alô! Ai thế?”

“Này, sao cháu lại có thể nói chuyện với chú như thế hả? Tốt xấu gì thì chú cũng là trưởng bối, bề trên của cháu mà!”

Giọng nói trách móc nghe như của đứa trẻ tám tuổi đó mà lại tự xưng là trưởng bối, bề trên của cô? Mỹ Mãn cau mày suy nghĩ, sống lưng bắt đầu thấy lành lạnh, bất giác có dự cảm không lành. Thông tin nhanh chóng được bộ não giải mã, ý thức ngay về danh tính của người ở đầu dây bên kia, Mỹ Mãn run run hỏi lại: “Giả… Giả… Giả Vượng Bảo?”

Nghe thấy cái tên đó, mắt bà Đinh sáng long lanh, nhanh chóng áp tai vào ống nghe.

“Bậy bạ, phải gọi là Thập tứ biểu thúc[12] chứ!”.

Một chữ “biểu” xa vạn dặm, ông chú họ này còn xa đến mức chả tìm được tung tích, huống hồ đó lại là chú họ của tên chồng cũ trời đánh kia nữa. Suy đi tính lại, Mỹ Mãn thấy mình không cần thiết phải nhận thân thích kiểu này nhưng lại không muốn đắc tội với “tên quái vật” ấy, cuối cùng đành chọn cách chuyển sang chủ đề khác: “Sao chú lại gọi đến cho cháu vậy?”

“À thì chú nghe Thiên Hạ nói cháu đã trở về rồi.”

“À vâng… vậy thì sao nữa ạ?”

“Cháu mau tới cứu chú đi, chú mời người ta ăn cơm mà không có tiền trả…”

Nghe ra thì đúng thật là vô lí! Câu nói này nếu nghe từ miệng của một đứa trẻ tám tuổi ngây ngô nào đó thì Mỹ Mãn đã mỉm cười rồi cho qua. Nhưng đó lại là Giả Vượng Bảo, người không chỉ một lần đề nghị chuyện này. Mỗi lần ông chú tai ương gây ra hoạ kiểu “đến chết cũng cần thể diện” như thế đều không dám gọi ông cháu quý hoá Giả Thiên Hạ đến thu dọn tàn cuộc, cho nên cô cháu dâu này mới xui xẻo phải tới chịu trận thay!

Theo lí mà nói, nếu như đã li hôn rồi thì chẳng cần phải làm kẻ xui xẻo đó nữa.

Nhưng hình như mẫu thân đại nhân nhà cô chẳng hiểu cái đạo lí này thì phải. Chẳng nói lời nào, thậm chí Mỹ Mãn còn chưa kịp dập máy, bà đã bắt đầu thu dọn túi xách, đồ đạc hộ con gái mình rồi.

Đợi đến khi Mỹ Mãn ngộ ra thì đã bị mẹ kéo ra khỏi phòng làm việc lúc nào không hay.

“Mẹ… mẹ đừng có gây chuyện lung tung chứ! Thập tứ thúc của người ta có liên quan gì đến con chứ?”

Trước kháng nghị của con gái, bà Đinh dùng hành động để biểu thị rõ lập trường của mình. Bà cầm hai bịch thức ăn chứa mướp đắng với thịt kho tàu trên bàn, chuẩn bị nhét lại vào túi xách.

“Được, được, con đi, con đi, được chưa?”. Đúng như những gì bà suy tính, Mỹ Mãn đã đầu hàng.

Liệu trước Mỹ Mãn có thể âm thầm làm chuyện “chống lại thánh chỉ”, bà Đinh phòng bị kĩ càng, triệt để, thậm chí còn đích thân lái xe đưa cô đến tận nơi. Nhưng ngay sau khi Đinh Mỹ Mãn liều mình đi tới địa điểm mà Giả Vượng Bảo đã nói, xông vào phòng ăn, cảnh tượng trước mắt khiến cô chỉ biết đứng ngây người, chớp mắt một cách ngốc nghếch, ngây thơ. Cô cảm thấy vô cùng ngại ngùng và xấu hổ.

Người đàn ông ngồi vị trí chủ trì cô có quen biết.

Ông ta vẫn ăn vận như trước kia: mặc bộ vest đặt may, khuy cài kín mít lên đến tận cổ, thắt chiếc cà vạt thượng hảo, đầu tóc chải chuốt gọn gàng. Thân hình khá to béo, phúc hậu lại thêm ngũ quan hài hoà, tinh tế tạo cho ông một vẻ trầm lặng, chín chắn, nhìn qua đã biết ngay là một thương gia thành đạt, giàu có.

Nhưng! Không thể nào bỏ qua được dáng ngồi của ông, một chân co để lên ghế, một tay kẹp điếu xì gà đặt trên đầu gối. Đôi tay cũng rung theo nhịp của chân. Một dáng ngồi “điển hình” chỉ có khi ăn ở những hàng quán ven đường! Nhưng đây vẫn chưa phải là điều chính yếu, ít nhất như vậy ta có thể bảo ông ấy là “chân chất”! Điểm quan trọng ở đây là khi hút xì gà, ông ấy thường thích phả hơi thuốc vào mặt người đối diện, cũng chẳng để ý xem mùi đó khó chịu đến mức nào, ông vẫn hăng hái, nhiệt tình nói chuyện và hả hơi!

“Này cô gái, có phải cô muốn làm con dâu của ta không? Lắc đầu cái gì? Không muốn sao? Nếu không muốn thì cô áp cả người vào con trai ta như vậy là có ý gì đây? Ây da, lại gật đầu hả? Ai cho phép cô gật đầu chứ? Con trai ta còn chưa nói gì, đâu đến lượt cô biểu lộ thái độ chứ? Dù là chuyện gì thì người phụ nữ cũng phải phục tùng tuyệt đối mệnh lệnh của người chồng, cô có hiểu không?… Vượng Bảo, là “phục tùng tuyệt đối” phải không nhỉ? Cụm từ này mình dùng có đúng không đây?”.

Thấy Giả Vượng Bảo gật đầu lia lịa, tỏ rõ vẻ tán thưởng, ông lại càng như được động viên, cổ vũ, hào hứng nói tiếp: “Muốn làm con dâu ta không phải chuyện đơn giản! Cô có biết thế nào là giữ thể diện cho người chồng khi ra ngoài đường không? Có hiểu thế nào là nắm giữ người đàn ông qua cái dạ dày không? Có hiểu phải làm thế nào trên giường… à không phải, là biết làm cách nào để người chồng cảm thấy sung sướng chuyện phòng the không? Đừng có mà gật đầu lia lịa như thế! Cho dù cô có làm được hết thì ta cũng nhất quyết không đồng ý cho con trai ta lấy cô. Bởi vì cô QUÁ XẤU!”

Khi những lời này vừa dứt, Mỹ Mãn nhìn mặt bàn đầy thức ăn, đồ uống đắt tiền, lặng lẽ nuốt nước bọt, mãi lúc sau mới thu hồi được ánh mắt sợ hãi. Sau một hồi phán đoán, cô mới nhận thấy rằng đoạn đối thoại vừa rồi không phải ám chỉ cô. Thế nhưng bữa ăn và những lời nói tương tự trước kia vẫn khiến tâm trạng cô vô cùng hỗn loạn. Ngay cả giọng điệu mắng mỏ cũng chẳng khác gì so với năm xưa.

Mỹ Mãn có lẽ đã vỗ tay tán đồng khi cuối cùng đã có người thay cô chịu đựng những lời đả kích, châm chọc kì lạ kiểu này. Chỉ có điều khi ánh mắt của những người trong cuộc đều hướng về phía cô thì Mỹ Mãn ngay đến việc hít thở còn cảm thấy khó khăn, nói gì đến việc cổ vũ, tán thưởng nữa?

“Tại sao cô lại ở đây?”. Người đầu tiên phản ứng cũng chính là người lúc nãy vừa mắng nhiếc người khác rất trơn tru.

Mỹ Mãn há hốc mồm, ánh mắt ngại ngùng nhanh chóng tìm đến Giả Thiên Hạ. Lúc này, anh đang đưa tay day nhẹ trên mũi, nhìn giống như đang trầm tư, suy ngẫm, nhưng thực ra là đang thầm cười nhạo cô. Người phụ nữ ngồi bên cạnh anh… không có gì mới mẻ, chính là Mạc Tường. Không chỉ vậy, cô ta còn dựa cả người vào Thiên Hạ như chỉ mong nhanh chóng được nằm trong vòng tay ôm ấp, tình tứ của anh vậy. Nhìn vào ánh mắt của Mạc Tường, người ta có thể cảm thấy được sự dịu dàng, ấm áp mà người phụ nữ hiền đức nên có.

Cận kề thất bại, Mỹ Mãn nghĩ ngay đến tên “thủ phạm đầu sỏ” – Giả Vượng Bảo!

Lúc này, ông chú tai ương đang nhàn nhã ngồi rung đùi, thưởng thức hương vị của li sinh tố dưa hấu, tỏ vẻ ngây thơ như không có chuyện gì xảy ra.

“Này, muốn “ám sát” ta sao? Hừm, thế thì phải hỏi huynh đệ của ta xem có đồng ý không đã!”. Giả đại lão gia nhếch mép đọc ý đồ của Mỹ Mãn theo cách riêng của mình.

Hai người đàn ông mặc áo vest đen bên cạnh bàn liền dùng hành động của mình để đưa ra đáp án. Họ đứng ngay trước mặt của người đàn ông trung niên kia như kiểu quyết tử bảo vệ chủ công trên chiến trường!

“Tôi…”. Mỹ Mãn nghẹn ngào không nói nên lời, ánh mắt liền chuyển sang hướng khác. Nhìn vào bàn ăn, cô nuốt nước bọt rồi nở nụ cười tươi rói: “Bác Giả, cháu không “ám sát” bác đâu mà! Đĩa, đĩa… đĩa vây cá đó mọi người còn chưa ăn kìa, lãng phí quá! Để cháu gói về ăn hộ mọi người nhé!”

Y hệt năm ấy, chỉ cần con dâu cũ lên tiếng thì Giả đại lão gia nhất định chẳng thể đối đáp lại được. Trong đầu ông lúc đấy chỉ có duy nhất một ý nghĩ: bóp chết cô ngay tại trận!

“Mỹ Mãn, Thiên Hạ đang dắt bạn gái đến ra mắt bố chồng. Có phải cháu cảm thấy ghen nên chạy đến đây ngăn cản không?”. Điểm chú ý của cô cháu dâu cũ này thật quá khác thường! Vốn dĩ cho rằng mình đã thành công, đang định rút lui nhưng cuối cùng Giả Vượng Bảo nhịn không được mà phải hỏi vặn lại.

“Làm gì có chuyện đó?”. Đinh Mỹ Mãn chẳng suy nghĩ nhiều, lên tiếng phủ nhận, ánh mắt vẫn đắm đuối nhìn đĩa vây cá.

“À, vậy chắc đến để truyền đạt kinh nghiệm đây!”. Giả Vượng Bảo vẫn tiếp tục nói khích cháu dâu. Mục đích rất đơn giản, đó chính là phá hỏng bữa cơm gặp mặt thân mật hoang đường này.

“Chú cứ nói đùa, cháu sắp đói lả người đi, làm gì có thời gian và tâm sức đi truyền đạt kinh nghiệm cho ai chứ?”. Dù không nhận được lời hồi đáp nào về việc “gói về ăn hộ” nhưng Mỹ Mãn vẫn tự mình đi lấy hộp đựng thức ăn ở tủ rồi xếp vây cá vào.

Có thể thấy rằng Đinh Mỹ Mãn đã quen với việc ăn không hết thì đóng gói mang về!

“Không có chuyện đó đâu, trước nay cháu vẫn luôn kính trọng chị Mỹ Mãn. Vậy nên cho dù là kinh nghiệm thất bại thì cháu cũng muốn được biết”. Mạc Tường đang dính chặt vào người Thiên Hạ, nở nụ cười dịu dàng, nhìn Mỹ Mãn với ánh mắt có chút coi thường hành động lúc này của cô. Hành động bần hàn của Mỹ Mãn khiến vẻ kiêu sa ưu việt, quen được chiều chuộng của Mạc Tường hiển hiện càng rõ nét hơn. Nếu như Giả Thiên Hạ đã hoàn toàn không muốn để tâm đến Đinh Mỹ Mãn thì cô cũng chẳng cần phải quá khách khí.

Nghe Mạc Tường nói, Giả Thiên Hạ cảm thấy hơi kinh ngạc nhưng vẫn lặng im, tiếp tục thưởng thức li trà trên tay, thỉnh thoảng liếc qua ông chú Giả Vượng Bảo đang vui mừng trước nỗi đau khổ của người khác. Thần thái của anh vô cùng thản nhiên, tiêu diêu, tự tại như đang ngồi cho bò ăn cỏ vậy, kì thực thần kinh đang vô cùng căng thẳng, lo lắng. Anh tự biết hành vi của mình rất ngớ ngẩn, lúc này anh thực sự hi vọng Mỹ Mãn có thể nói điều gì đó, dù là than phiền trách móc hay những lời ghen tuông, đanh đá của mấy bà “Hoạn Thư”… bởi chí ít như vậy có thể chứng minh rằng cô vẫn còn tình cảm với anh.

“Chắc bởi vì tôi quá xinh đẹp đó mà! Có điều, cô xấu xí như thế thì không cần phải lo lắng đâu! Cho dù bị ruồng bỏ, không làm được người phụ nữ của Giả Thiên Hạ thì làm mẹ kế của anh ta cũng được. Cha con nhà họ Giả, cho dù cô trói chặt trái tim của người nào cũng đủ khiến cho cô một bước lên mây trong giới dẫn chương trình rồi. Còn nếu như cô có hứng thú với những người non nớt, yếu đuối hơn thì Giả Vượng Bảo cũng rất ổn đấy!”

Những lời lẽ ghê gớm thốt ra từ cái miệng xinh đẹp của Đinh Mỹ Mãn lộ rõ sự châm chọc cười nhạo của một người ngoài cuộc. Sau khi gói xong “chiến lợi phẩm”, cô nhanh chóng lấy lại vẻ cao ngạo, ngẩng cao đầu, từ từ bước ra khỏi phòng ăn.

“Ôi trời ơi, vợ cũ của con muốn làm mẹ kế của con kìa”. Phải một lúc sau, Giả đại lão gia mới lấy lại được thần trí, tất nhiên ông cũng không bỏ qua cơ hội cười nhạo con trai mình.

Thiên Hạ không thèm để tâm đến ông, lẩm bẩm vài câu rồi đứng dậy, chạm nhẹ vào đầu của Giả Vượng Bảo, ánh mắt biểu lộ những cảm xúc phức tạp, có tán thưởng cũng có cả cảnh cáo: “Thập tứ thúc, làm rất hay! Có điều, trước khi cô ấy hết giận, tốt nhất chú đừng xuất hiện trước mặt cháu!”

Nghe xong, Giả Vượng Bảo hối hận vô cùng. Biết sớm sẽ thế này thì dù thằng cháu Giả Thiên Hạ có cầu cạnh thế nào, anh chàng cũng sẽ không đồng ý giúp đỡ. Đúng là trời đất có lương tâm, muốn làm hỏng buổi gặp mặt không cần thiết này thì còn phương pháp nào hay hơn việc gọi Đinh Mỹ Mãn đến?

Nhìn con dâu cũ và cậu quý tử mãi không chịu tiếp nhận công ty lần lượt biến mất khỏi phòng ăn, Giả đại lão gia bất giác ngậm ngùi ngẫm ra câu nói “Hổ phụ không sinh khuyển tử” thật chí lí biết bao! Năm đó, trong một phút bồng bột, ông đã đòi li hôn, để rồi đến tận hôm nay vẫn chưa dỗ dành được mẹ của Thiên Hạ quay về. Với ông, có lẽ việc theo đuổi phu nhân sắp thành sự nghiệp phấn đấu suốt đời rồi, vậy mà thật không ngờ, lại còn cha truyền con nối nữa chứ! Không được! Ông tuyệt đối không để cho đứa con trai duy nhất của mình thành ra như thế được!

Người ta vẫn bảo “Chó cắn áo rách”.

Những gì Đinh Mỹ Mãn trải qua lúc này chính là nghịch cảnh trên! Khí thế cao ngạo ngút trời của cô chỉ duy trì được đến khi bước ra khỏi phòng ăn. Ngay sau đó, hộp vây cá trong tay khiến cô cười không thành tiếng.

“Thưa cô, có cần tôi lái xe từ bãi ra giúp cô không?”

Chú em đưa xe hộ khách đứng bên cửa ân cần hỏi han. Cô trả lời với vẻ mặt đau buồn: “Nếu như tôi không có chìa khoá xe, cậu có thể lái giúp một chiếc đến đây không?”

“ … ”

Đúng vậy, cô đang muốn bị mắng, đang cần tìm người để cãi nhau, có lẽ cãi nhau một trận sứt đầu mẻ trán sẽ làm cô cảm thấy dễ chịu hơn trong lòng. Tiếc rằng cậu nhân viên này có đạo đức nghề nghiệp cao, sau khi cười khẩy một tiếng, cậu ta quay đi chỗ khác, chẳng buồn để ý đến cô. Lúc này, Mỹ Mãn mới ý thức được mình đích thực là đáng buồn cười.

Đã bao lâu rồi mà vẫn còn bị rung động bởi nụ hôn của anh, thậm chí thỉnh thoảng trong đầu lại vang lên câu nói hôm đó của anh: “Ngày mai chúng ta đi kết hôn lại đi!”

Cô những tưởng hơn một năm là đã đủ để xoá nhoà tất cả. Nhưng sự thật hoàn toàn ngược lại, cô vẫn nhớ như in mọi thứ, chỉ là cố ép mình không được nhớ tới mà thôi.

Mím chặt môi, mặc trời mưa gió bão bùng, cô cứ thế bước đi. Nếu đứng đây tránh mưa để rồi một lát nữa phải nhìn cảnh cha con người ta tình cảm hoà thuận bước ra thì thà rằng đội mưa đi gọi taxi còn hơn.

Con đường này cô đã đi qua không chỉ một lần!

Buổi tối hôm vừa đi lấy giấy đăng kí kết hôn cùng Giả Thiên Hạ về, cô cũng đến đây ăn một bữa cơm với bố anh. Đương nhiên vẫn là tiệc tàn trong buồn bã, suýt chút nữa còn xảy ra “đấu võ tỉ thí” nữa. Bố anh nói cô không đủ xinh đẹp, không biết quan tâm, không kính trọng bề trên. Người con dâu mà ông cần là một người khiến ai nhìn cũng phải ngưỡng mộ, biết cách giao tiếp, tạo mối quan hệ, trợ giúp Giả Thiên Hạ công thành danh toại.

Nghĩ đến đây, Mỹ Mãn dừng bước, quay đầu nhìn lại đêm mưa gió dưới ánh đèn điện.

Lần trước, cô hoàn toàn có tư cách để giận dỗi vì bên cạnh còn có người đàn ông hết mực yêu thương, chiều chuộng cô. Cho dù cô với bố anh có cãi nhau ầm trời, anh cũng sẽ không màng mọi thứ mà lái xe đuổi theo, thậm chí còn an ủi, xoa dịu, làm cô tin chắc mình hoàn toàn có đủ năng lực khiến cha mẹ anh thay đổi cách nhìn về cô.

Còn bây giờ thì sao? Cô tức tối cái gì chứ?

“Lên xe!”

Một tiếng hét hoà lẫn trong tiếng mưa làm Mỹ Mãn phải ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn chiếc xe ở trước mặt mình.

“Điếc rồi phải không? Lên xe mau!”. Người trong xe rõ ràng là đang cố gắng nén giận.

Anh ta có tư cách gì tỏ ra không vui chứ?

“Đinh Mỹ Mãn, anh cho em 3 phút! Anh không ngại bế em lên xe đâu!”. Giả Thiên Hạ ngó đầu ra, nheo mắt nhìn người phụ nữ vẫn còn đang ngơ ngẩn này, dành toàn bộ sự nhẫn nại còn sót lại trong anh nói với cô.

Cô bĩu môi, hoàn toàn không coi lời cảnh báo của anh ra gì, thể hiện rõ mọi thứ nay đã khác trước, vật đổi sao dời. Từ lâu, cô đã không còn là đứa ngốc run rẩy sợ hãi chỉ vì vài ba lời mắng mỏ doạ dẫm vớ vẩn. Chỉ có điều, muốn tỏ ra ngoan cường, cứng đầu thì cũng nên để ý đến “thiên thời, địa lợi, nhân hoà” nữa. Chẳng để tâm đến mấy cái vớ vẩn ấy, cô đang định quay người bước đi thì những hình ảnh hiện lên trong mắt lúc này khiến Đinh Mỹ Mãn ý thức rõ ràng rằng mình đang lâm vào tình cảnh vừa không thiên thời, vừa không địa lợi lại càng không nhân hoà.

“Bọn, bọn… bọn họ… muốn, muốn… muốn làm gì thế?”. Giọng cô run rẩy, sợ hãi, đưa tay chỉ về mấy người đàn ông mặc áo vest đen, mặt đầy sát khí, đang hầm hầm đi về phía hai người.

“Này, em định để cho kẻ thù của anh bắt cóc, sỉ nhục một trận rồi đánh đập tàn tệ hay là định lên xe đây?”. Vẻ mặt anh rất thản nhiên. Lần đầu tiên trong đời, Giả Thiên Hạ nhận ra rằng mấy tay vệ sĩ của bố mình lại có tác dụng như vậy.

Nghe xong, Đinh Mỹ Mãn thần tốc mở cửa, chui vào trong rồi nói: “Mau, lái xe đi!”

“Nhìn anh giống như ông lái xe hay sao?”. Anh cau mày, lườm cô qua gương chiếu hậu. Cô muốn duy trì khoảng cách đến vậy ư? Ngay cả ngồi ghế cạnh bên anh cũng không chịu? Cô đang ra lệnh cho anh lái xe tốt bụng phụ trách đưa đón trong đêm mưa sao?

“Thế thì để tôi xuống xe cho bọn người kia sỉ nhục một trận, đánh đập tàn tệ cho xong…”. Giọng Đinh Mỹ Mãn vô cùng kiên quyết, cô đã nghĩ kĩ rồi, nếu như người đàn ông này có thể lạnh lùng ngồi nhìn cô đi mạo hiểm như vậy thì chết đi cho xong.

Quả nhiên, anh đành phải chịu thua.

Cho dù suốt đường đi, anh mắng mỏ không ngớt nhưng cô có thể nhắm mắt giả vờ ngủ, không nghe, không nhìn, không phiền lòng.

Nếu như không còn yêu nữa thì sau khi li hôn, chỉ cần nhìn nhau thản nhiên, có gặp lại cũng chỉ coi nhau như bạn bè.

Nếu như vẫn còn yêu, cho dù li hôn thì đã sao? Dẫu có hay không tờ giấy chứng nhận và hai chiếc nhẫn kim cương khoá chặt hai con người lại thì có khác biệt gì đâu.

Chí ít là Giả Thiên Hạ luôn nghĩ vậy, lại thêm những hành động hiện nay của anh với Đinh Mỹ Mãn, đích thực là anh đã nghĩ như thế!

Cô ngồi trên ghế sô pha, lau mái tóc dài vừa gội xong vẫn còn chảy nước tong tong, dán mắt nhìn vào tấm lưng ngang dọc, chằng chịt đầy những vết sẹo của anh. Hệt như một người vợ cằn nhằn chồng không biết tự chăm sóc cho bản thân, Mỹ Mãn mắng mỏ Thiên Hạ: “Rốt cuộc là anh đã chọc giận ai thế? Có biết là gần đây giới phóng viên, kí giả rất để ý đến anh không? Anh làm mình sẹo ngang sẹo dọc thế này là muốn lên trang nhất các báo hay thế nào? Đúng là không ra thể thống gì hết, lớn tướng như vậy rồi mà từ sáng đến tối chỉ đi đánh nhau khắp nơi thôi. Thú vị, vui vẻ đến thế sao? Hay là anh gia nhập vào đội phòng chống buôn lậu đi, bọn họ suốt ngày phải truy đuổi tội phạm khắp hang cùng ngõ hẻm đấy! Rất thích hợp với anh!”.

Nghe xong, Giả Thiên Hạ vốn đang định hạ thấp sự tôn quý của mình bằng cách cặm cụi đun canh gừng cũng phải ngẩng đầu lên, ánh mắt vượt qua mọi chướng ngại vật, nhắm chuẩn xác vào người phụ nữ đang ngồi trên chiếc sô pha ngoài phòng khách. Nét quyến rũ, mê hoặc lòng người thường không phải do cố tình tạo ra mà chỉ một cử chỉ, hành động nào đó vô tình khiến nó bộc lộ ra ngoài. Chỉ nhìn qua, anh đã trúng sét, vội vàng đầu hàng, biểu hiện đúng tư tưởng “chỉ dùng nửa thân người dưới để tư duy” của đàn ông.

Không thể trách anh không đủ kiên định, nói dung tục một tí thì dáng vẻ của Đinh Mỹ Mãn lúc này giống như đóa sen mới nở, thật thanh khiết và gợi cảm. Đôi môi đầy đặn thắm đỏ mấp máy, hình như đang nói gì đó, anh cũng chẳng có hứng để nghe cho kĩ. Mái tóc dài đen nhánh ướt át sau khi bị cô lau một cách thô bạo đang buông xoã trên bờ vai, làm nổi bật làn da trắng ngần, tuy rằng chỗ ướt nước đó không nhiều lắm nhưng rất quyến rũ. Từ lâu anh đã biết bà xã của mình rất thần kì, thuộc loại phụ nữ không trang điểm lại càng xinh đẹp hơn, không hề phàm tục, đẹp kiểu thanh nhã, khiến người ta cảm thấy an tâm một cách lạ lùng. Cũng vì vậy mà Giả Thiên Hạ cho rằng cô chính là người phụ nữ thích hợp nhất để lấy về làm vợ. Thế nhưng rõ ràng là anh đã sai, năng lực quyến rũ đàn ông của Đinh Mỹ Mãn không hề kém cạnh so với những người phụ nữ sexy ngoài kia, nếu không thì sao có thể “câu” được con cá lớn là Lăng tú ông cơ chứ?

“Này, tôi đang nói chuyện với anh đấy, có nghe thấy không vậy?”. Cô cằn nhằn một hồi lâu mà chỉ đổi lại được ánh mắt thất thần của anh, vừa cảm thấy ngại ngùng lại vừa thấy không được tôn trọng.

“Sao cơ? À, không tệ chút nào, ngay cả lí tưởng ngày xưa của anh, em cũng nhớ hả?”. Đúng như mong muốn của cô, anh nhanh chóng lấy lại tinh thần, tiếp tục nghênh ngang, đùa cợt.

“Lí tưởng của anh nhiều như thế, cho dù không quen biết cũng có thể đoán được”. Mỹ Mãn liếc anh một cái. Anh là người thay đổi thất thường, mỗi năm một lí tưởng, mong muốn làm từ một nhân viên bán vé cho đến nhà thiên văn học, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới việc làm một nhà sản xuất chương trình hết.

“Tại sao trong tủ lạnh của em lại có vỏ quýt?”. Thì ra canh gừng cũng không phải dễ dàng mà nấu được. Dù anh muốn làm người đàn ông dịu dàng, biết chăm sóc người khác thì chí ít cũng phải có đạo cụ để phối hợp mới thành công được.

“Sao anh lại có thể thiếu kiến thức đời sống thông thường đến vậy? Dùng vỏ quýt để khử mùi hôi trong tủ lạnh chứ còn làm gì nữa!”

Một chiếc tủ lạnh chẳng có gì cả thì cần gì phải khử mùi hôi chứ? Giả Thiên Hạ nhếch mép cười, đóng mạnh cửa tủ rồi quay lại nhìn cô: “Những người mặc áo đen đó đều là vệ sĩ của bố anh, họ chỉ muốn đưa anh về nhà thôi.”

Mỹ Mãn không hề nghi ngờ câu nói này của anh, vị lão gia đó tuyệt đối không cho phép con trai ông chạy ra ngoài đuổi theo cô, thậm chí còn muốn bắt trói anh về nhà ngay lập tức, ép anh phải từ chức, ngoan ngoãn về tiếp quản sự nghiệp của ông. Cũng chính vì con dâu cũ không biết san sẻ bớt nỗi phiền não của bố chồng, lại còn trở thành mối mê hoặc lớn nhất khiến con trai ông phải lưu luyến với truyền hình không dứt nổi nên ông mới đặc biệt ghét cô. Thế nhưng lần này thì có liên quan gì đến cô chứ?

Sau một hồi im lặng, cô mới nhận ra mình đã bị lừa, không thể giữ nổi bình tĩnh, cô vứt cái khăn lau đầu xuống rồi hét lớn: “Giả Thiên Hạ, anh lại lừa tôi! Chuyện giữa hai cha con các người sao lại kéo tôi vào làm gì? Làm cho tôi tưởng là anh bị người ta truy sát…”

“Anh có nói là bị truy sát sao?”

Một câu nói vô cùng thản nhiên, rũ bỏ trách nhiệm một cách sạch sẽ, triệt để. Ngẫm kĩ ra thì đúng là anh không hề nói rằng đang bị truy sát, tất cả mọi thứ đều do cô tưởng tượng mà thôi!

“Anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi, xem ít mấy bộ phim thần tượng đi! Hiện nay là xã hội pháp trị, lấy đâu ra lắm chuyện giang hồ đánh chém đẫm máu thế?”. Anh mỉm cười đi về phía cô, vẻ mặt thản nhiên như không có chuyện gì, định ngồi bên cạnh cô.

“Cái gì chứ, đây không phải là điều cốt yếu. Anh mau cút đi, có theo người của bố anh về hay không là chuyện của anh, đừng ngồi ăn vạ ở nhà tôi! Đại lão gia nhà anh xuất thân từ hắc đạo đấy! Vốn dĩ ông đã không thích tôi rồi, lần này nhất định ông ấy nghĩ là tôi mê hoặc anh…”. Mỹ Mãn sợ hãi, kích động, càng nghĩ tới những người mặc vest đen lúc nào cũng theo sát Giả đại lão gia thì cô càng không thể bình tĩnh lại được. Mỹ Mãn cầm áo khoác nhét vào tay Giả Thiên Hạ rồi đẩy anh ra ngoài cửa.

“Để anh trốn ở nhà em một thời gian, anh sẽ trả tiền nhà cho em”. Giả Thiên Hạ mím môi, câu nói vừa rồi đã dễ dàng khiến cho Đinh Mỹ Mãn bình tĩnh trở lại.

Nghe có vẻ khá hấp dẫn, như vậy cũng có thể coi là kiếm tiền dựa vào sức lực của chính mình, hơn nữa cô không phải ngày ngày mặt dày đến xin giám đốc đài ứng trước lương, cùng lắm đến lúc nhận được lương, cô một mực chối cãi rồi đá anh ta ra khỏi nhà là xong. Nhưng chỉ một giây sau, Mỹ Mãn đã bừng tỉnh khỏi sự mê hoặc đấy: “Tôi không cần, nhỡ đâu tôi lại bị lôi đi mở hội trăm người chất vấn thì biết làm sao?”

Cô chẳng thể quên được quá khứ khắc cốt ghi tâm đó, gần trăm người do Giả đại lão gia cầm đầu lần lượt chất vấn cô lí do tại sao muốn lấy Giả Thiên Hạ làm chồng trong phòng kín, hơn nữa cô còn không được lặp lại câu trả lời nữa.

“Yên tâm đi, anh thương em cơ mà, đâu nỡ lòng nào để em bị liên luỵ! Cho dù có bị tóm gọn thì anh cũng sẽ một mình gánh vác trách nhiệm.”

“Thật không? Chỉ là ở tạm đây thôi hả?”. Cô nghi ngờ hỏi lại.

“Thực ra nếu em mở miệng hỏi anh chuyện tiền bạc, bao nhiêu anh cũng sẽ cho em. Thế nhưng nếu như em đã nhất định phải đường anh anh đi, đường em em đi thì anh chỉ có thể nói là… “Nằm mơ giữa ban ngày”! Em tưởng rằng dễ kiếm tiền từ anh thế sao? Đưa cho anh một căn phòng để ngủ, lại muốn anh phải gánh hết tiền nhà sao? Mà dạo này ông già rất hứng thú với chuyện bắt cóc, rảnh rỗi lại bắt một người về cho anh, giống như là chuyện Mạc Tường đó…”

“Đừng nói với tôi là anh muốn tôi giả vờ bị bố anh bắt cóc đấy nhé!”. Hoá ra Mạc Tường là Giả đại lão gia bắt cóc đưa tới cho anh. Chẳng biết tại sao nhưng trong lòng Mỹ Mãn bất giác cảm thấy vui mừng. Để che đậy cảm giác không nên có này, cô bắt đầu nói năng linh tinh, không đâu vào đâu hết.

“Là giả vờ như chúng ta tình cũ nối lại để giúp anh ngăn chặn những nhánh đào hoa vớ vẩn kia mới chính xác!”. Anh xấu bụng lườm cô một cái, hết sức cảm phục lối tư duy theo trường phái quái đản đó của Mỹ Mãn.

“Là vậy hả? Thế anh muốn ở đây bao nhiêu ngày?”. Cô do dự một hồi, rõ ràng là đã xuôi xuôi. Thực lòng mà nói thì ngoài việc đang rất cần tiền, cô thực sự muốn giúp anh đối phó với bố.

“Cũng không biết nữa…”. Cơ bản phải xem lúc nào cô mới chịu gương vỡ lại lành với anh. “Anh sẽ trả em một vạn, đủ để em đóng ít nhất nửa năm tiền nhà.”

“Anh nói đùa đấy hả? Anh coi tôi là loại người gì hả?”. Anh coi cô là ăn mày chắc! Vận đào hoa của anh loạn xạ như vậy, cô đâu phải chưa gặp qua, đây đích thực là một công việc tốn nhiều công sức.

“Hai vạn thì sao?”

“Tôi không phải là loại người đó!”

“Thế thì ba vạn nhé!”. Có ai vô dụng như anh không? Theo đuổi vợ cũ mà còn mệt mỏi hơn mặc cả cát sê nữa!

“Ờ, thôi được, tôi đã là người của anh.”

“Thế bốn vạn?”. Thực ra như thế đã có thể mua chuộc được cô rồi, nhưng câu nói khiến người ta động lòng gian tà kia của cô khiến anh lại muốn tiếp tục chơi đùa.

“À, vậy thì tuỳ anh muốn đưa bao nhiêu người đến cũng được!”. Tuỳ cơ ứng biến, số tiền đó ít nhất có thể khiến cô không phải làm việc vất vả nửa năm trời, số sức lực tiết kiệm được đó thừa sức cản vận đào hoa cho anh.

“Ồ, vậy năm vạn?”

“Liều luôn! Thành giá, thoả thuận là năm vạn đấy nhé! Vậy tuỳ anh, dù cho thứ anh đưa đến là người hay không cũng được”.

Giả Thiên Hạ chợt ý thức được bản thân đã phạm sai lầm lớn, nhất quyết phải ép cô khéo léo mắng một câu “súc sinh” thì mới chịu yên ư? Câu “dù cho thứ anh đưa đến là người hay không cũng được?” rốt cuộc là có ý gì? Anh đã “cai” hơn năm nay, lẽ nào lại còn tìm cả vận đào hoa với súc vật sao?

“Giả Thiên Hạ, nếu như anh trả sáu vạn thì tôi có thể không coi bọn họ là người cũng được!”

“Đừng có dùng sự nhẫn nhịn của anh dành cho em để làm vốn liếng chà đạp, sỉ vả anh!”. Đúng là quá quắt! Chẳng hoá ra anh chỉ xứng đáng đi lại với súc vật à?

Kể từ lúc Mỹ Mãn quay trở về, phòng làm việc của cô đã trở thành nơi nghỉ ngơi của Tiểu Ái. Cho dù Lăng Gia Khang có o ép cô đến mức nào, chỉ cần đưa ra lí do “phải tâm sự cùng Mỹ Mãn” thì kiểu gì anh cũng cho qua. Huống hồ hiện nay cô còn là người dẫn chương trình cho Mỹ Mãn nên có thể viện cớ công việc để chạy tới đây xả hơi, dưỡng sức.

Vừa lật giở tờ báo đăng hình Mỹ Mãn “vụng trộm” bên tình mới, Tiểu Ái vừa liếc cô bạn thân. Thấy Mỹ Mãn cầm điện thoại lên, Tiểu Ái nhanh chóng xông tới nghe cùng.

Mỹ Mãn bất lực ngẩng lên lườm cô bạn yêu một cái, chỉ tiếc là điện thoại đã kết nối, muốn dập máy là hoàn toàn không thể.

“Có chuyện gì thế?”. Đầu kia điện thoại truyền lại giọng của Lăng Gia Khang có vẻ ngạc nhiên.

Khi thấy khuôn mặt rạng rỡ hóng chuyện của Tiểu Ái, Mỹ Mãn nhịn không nổi liền bật cười: “Cũng chẳng có chuyện gì đặc biệt, chỉ muốn nói câu cảm ơn với anh thôi.”

“Cảm ơn cái gì?”

“Em nghe Tiểu Ái nói, chỉ cần để nghệ sĩ trong công ty anh được tuyên truyền miễn phí một năm thì có thể tin tưởng giao cô ấy cho em. Ông giám đốc đài nghe tin mừng lắm, lại còn tăng lương cho em nữa. Ân nghĩa lớn như vậy thì phải gọi điện cảm ơn anh một câu chứ!”. Nói chuyện nhiều với nhau nên những lời lẽ ngại ngần trước kia đều đã biến mất, nhìn Mỹ Mãn giống như đang cằn nhằn, than thở những phiền não trong cuộc sống với người trong nhà vậy.

Thực ra từ trước đến nay, các nghệ sĩ dưới quyền Lăng Gia Khang chẳng bao giờ thiếu kênh tuyên truyền cả, nói không chừng các đài truyền hình còn tranh nhau mời họ tham gia chương trình để quảng bá cũng nên. Dù nhìn từ góc độ nào thì họ cũng đều hưởng lợi trong vụ “giao dịch” lần này.

“Ừm, vậy em định cảm ơn như thế nào?”. Lăng Gia Khang cười, về chuyện này anh không đưa ra thêm bất cứ lời giải thích nào khác.

“Vậy mời anh một bữa tối nhé!”

“Chỉ có vậy thôi hả?”

“Nếu không thì còn định thế nào nữa?”. Xin lỗi bạn hiền, đối với tình hình kinh tế hiện nay của cô mà nói thì mời bữa cơm cũng đã là chuyện lớn rồi.

“Anh hơi bận chút, tối nay gặp nhau ở chỗ cũ nhé!”. Nói xong câu này, anh nhanh chóng cúp máy.

Mỹ Mãn tức tối nhìn ống nghe trong giây lát. Đây là lần thứ mấy rồi? Hoàn toàn không nhớ nổi đã bao lần Lăng Gia Khang dập điện thoại trước cô.

“Này, này, sao ngây người ra thế? Lúc nãy không phải đang rất ngọt ngào hay sao?”. Tiểu Ái không chờ được đành phải phá ngang khoảng lặng của cô bạn.

“Rốt cuộc anh ta bận tới mức nào đây? Chẳng lẽ bận tới mức ngay cả câu tạm biệt cũng không nói được hay sao?”. Mỹ Mãn đặt điện thoại xuống, khuôn mặt đỏ rực vì bực bội.

“Xì, cậu không hiểu tâm tư của bọn đàn ông đâu. Chiêu này được gọi là “muốn bắt phải thả”! Miệng thì nói là bận này bận kia, nhưng thực ra là muốn giữ khoảng cách để làm mình phải nhớ nhung, khiến cho cậu luôn nghĩ là anh ta còn rất xa vời, rất khó nắm bắt, sẽ kích thích mong muốn được chinh phục, thám hiểm của cậu đấy.”

Chiêu thức quái quỷ gì thế này, Mỹ Mãn bĩu môi đầy nghi hoặc: “Ý cậu nói là anh ta thích mình sao? Đang muốn theo đuổi mình hả?”

“Chính là như thế, không thích thì sao lại có tấm ảnh này chứ?”. Tiểu Ái giơ tờ báo lên ngay trước mặt Mỹ Mãn.

Ừm, nghe ra thì đúng là một tràng lí luận hết sức logic. Thế nhưng Mỹ Mãn chẳng thèm nể mặt bạn mà phụt cười: “Cậu đã suy nghĩ quá nhiều rồi đấy! Tuyệt đối không thể có chuyện đó được! Quan hệ giữa mình với anh ấy cậu rõ hơn ai hết cơ mà.”

“Mình đâu có rõ chứ! Ai mà biết được liệu có phải hai người muốn che mắt thiên hạ, cho nên trong ngoài thống nhất nói chỉ là bạn bè tốt thôi. Cũng giống như cậu với Giả Thiên Hạ hồi trước ấy! Kết hôn cũng phải lén lén lút lút, ngay cả cánh nhà báo mắt tinh như cú vọ cũng chẳng “đánh hơi” được tin tức nào. Nếu như không phải sau đó hai người li hôn thì e rằng bây giờ cũng chẳng có ai biết được chuyện này…”. Nói đến đây, Tiểu Ái bỗng nhiên khựng lại, cô nhận ra rằng mình đã chạm vào vấn đề nhạy cảm. Nhìn thấy sắc mặt Mỹ Mãn bắt đầu trắng bệch, cô mím chặt môi rồi im lặng luôn.

“Mình không sao hết”. Mỹ Mãn mỉm cười. Cho dù trước mặt là người bạn thân thiết mà chuyện gì cũng tâm sự được thì Đinh Mỹ Mãn cũng không muốn bộc lộ ra mình vẫn còn để tâm đến Giả Thiên Hạ. Sự ngoan cố đấy không chỉ thể hiện ra với người bên ngoài mà còn để làm cho mình kiên quyết hơn.

“Không sao ư? Nếu thực sự không sao thì đừng mềm lòng mà cho anh ta ở trong nhà cậu!”. Nghĩ một hồi, Tiểu Ái vẫn thấy phải nói ra mới được.

“Dù gì thì anh ta cũng nộp tiền nhà mà. Hơn nữa mình cũng phải “làm hài lòng” hai cụ nhà mình.”

“Cậu thiếu tiền sao không hỏi mình? Muốn làm hài lòng hai cụ tại sao không nhờ Lăng Gia Khang diễn kịch cùng cậu? Cứ giả bộ là tình cảm yêu đương của cậu đang rất tiến triển thì bố mẹ cậu chắc chắn sẽ không ép cậu nhất định phải quay lại với Giả Thiên Hạ nữa đâu. Đừng có bảo mình rằng cậu sợ anh ta không đồng ý! Chỉ cần cậu mở miệng, anh ta cầu còn không được ấy chứ!”

“Thôi cho mình xin, chuyện không có lợi lộc gì còn lâu anh ta mới làm”. Chuyện này thì Đinh Mỹ Mãn rõ hơn ai hết.

Nghe xong, Tiểu Ái đành lắc đầu bất lực, thấy rõ Mỹ Mãn chắc chắn là một kẻ ngốc trên tình trường. “Thôi được rồi, tốt nhất cậu cứ tha cho Lăng Gia Khang đi! Cậu vẫn còn là một đứa trẻ, loại người trí tuệ cao như vậy cậu không biết cách thưởng thức. Mình thấy cậu chỉ phù hợp với Giả Thiên Hạ, loại người cổ đại chưa tiến hoá hết thôi!”

“Cái gì? Lâm Ái, cậu đừng có quá đáng quá! Lúc mình đây làm mưa làm gió trên tình trường, e rằng cậu còn bú sữa ở nhà đấy.”

“Ồ, vậy chắc phải mượn một câu của Giả Thiên Hạ để nói cậu thôi. Thì ra lúc đang còn bú sữa mình còn có trí tuệ hơn cậu!”

“ … ”

“Mình chỉ muốn nhắc nhở cậu thôi, đừng có sẹo vừa liền da đã quên đau! Tránh xa Giả Thiên Hạ một chút! Lúc nào thấy cần thiết thì bắt đầu một tình yêu mới, bắt đầu lại từ đầu! Lăng Gia Khang cũng rất được đấy.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play