Ánh nắng buổi sáng mùa hè chói lóa len lỏi qua tấm rèm mỏng manh tràn vào trong phòng, phủ một màu vàng rực rỡ lên người đang chìm sâu trong giấc ngủ.

Bốn bề tĩnh lặng tới mức có thể nghe thấy từng nhịp thở đều đặn của cô gái đang mơ mộng trên mây kia.

Tinh tinh tinh tinh…

“Thức dậy mau, thức dậy mau, thức dậy mau…”

“Sáng nay thức dậy sớm, tự ngắm mình trong gương, bỗng nhận thấy mái tóc của mình thật… đáng yêu…”

Sau đó khoảng vài giây, mười chiếc đồng hồ báo thức đặt ở chiếc bàn cạnh giường đồng loạt cất tiếng chào ngày mới. Dường như tiếng chuông inh tai nhức óc kia không hề có chút tác động nào đến con người đó, cô chỉ khẽ vò mái tóc rối bời, lật qua lật lại trên giường, lấy tay quệt miệng, kéo lại chăn tử tế rồi… ngủ tiếp.

Khi tất cả đồng hồ đều đã ngừng kêu, chỉ còn duy nhất tiếng chuông điện thoại là vẫn reo vang không nản lòng, cái đầu với mái tóc “đáng yêu” kia cuối cùng cũng không thể chịu thêm được nữa mà đành động đậy người. Cô đưa tay mệt nhọc với lấy chiếc di động.

“ĐINH MỸ MÃN! MAU THỨC DẬY ĐI!”

Chỉ vừa mới nhấn nút trả lời, cô còn chưa kịp nói “A lô” thì người ở đầu dây bên kia đã hét toáng lên trong điện thoại.

Dường như biết chắc Mỹ Mãn sẽ nhắm mắt ngủ tiếp, người kia lại hét lên trong điên cuồng: “Cậu quên hôm nay phải đi phỏng vấn xin việc à? Hay định nửa cuộc đời còn lại sẽ sống vô ích phí hoài như thế này hả?”.

“Á á á á… phỏng vấn xin việc?”. Câu nói này quả nhiên đã đánh thức Đinh Mỹ Mãn thành công, ngay lập tức, cô bật người ngồi dậy.

“Ừm… Đài truyền hình cậu làm việc trước kia đang tuyển nhân viên sản xuất chương trình. Chính cậu nói với mình là sẽ đến đó phỏng vấn xin việc mà. Muốn làm lại từ đầu, muốn thay đổi bản thân, lại còn bắt mình sáng sớm hi sinh thời gian ngủ quý giá để gọi điện đánh thức cậu. Cậu có biết giấc ngủ đối với người thường xuyên xuất hiện trước đám đông như mình quan trọng, quý giá biết bao không? Vì lí gì mà mình đã thức giấc rồi còn cậu thì vẫn nằm ngủ như heo trên giường thế? Cậu không định thay đổi triệt để, sau đó xuất hiện trước mặt Giả Thiên Hạ, đòi lại tất cả sự tôn nghiêm đã mất của mình sao? Thôi được, vậy cậu cứ tiếp tục đi!”.

Đinh Mỹ Mãn vừa nghe cô bạn chí cốt mắng mỏ không tiếc lời trong điện thoại vừa quay sang nhìn đồng hồ báo thức. Tám rưỡi! Nếu như bộ nhớ trong đầu cô không bị sai sót gì thì hình như thời gian phỏng vấn là chín rưỡi.

Gần như ngay lập tức, cơn buồn ngủ biến mất không một vết tích. “Đúng rồi, mình phải đi phỏng vấn xin việc. Mình thật sự muốn làm lại cuộc đời, muốn giành lại lòng tôn nghiêm đã mất! Hây, mình tỉnh hẳn rồi! Lâm Ái, Lâm Ái, mình yêu cậu vô cùng!”.

“Có quỷ mới muốn được cậu yêu. Thôi không nói nữa, khi nào có kết quả nhớ phải gọi điện thông báo cho mình đấy!”. Giọng nói chán chường của Lâm Ái truyền qua điện thoại. Lần này chẳng buồn đợi Mỹ Mãn đáp lại, cô đã dập máy thẳng thừng.

Lắc mạnh đầu, Mỹ Mãn hít một hơi thật sâu, tự biết chẳng còn thời gian để ngồi than thở chuyện nhân sinh nữa. Việc cô phải làm lúc này là đem tất cả dũng khí của phụ nữ thế kỉ 21 đi “chiến đấu”.

Mỹ Mãn loạng choạng đứng dậy, sống kiên cường như một loài chim bất tử, mặt cô biểu hiện rõ ý chí quật cường đang sôi sục. Lúc này trong mắt cô dường như chẳng còn nhìn thấy gì nữa, nâng cao bàn tay còn đang cầm chiếc chăn mỏng, cô hừng hực khí thế, tuyên thệ với chính mình: “Đinh Mỹ Mãn! Phải kiên cường! Mục tiêu hiện tại chính là… đến kịp buổi phỏng vấn lúc chín rưỡi, nỗ lực làm việc, phải kiếm, kiếm, kiếm lại hết tất cả số tiền đã phung phí, tất cả số tiền đó!”.

Chín rưỡi sáng, đường đi lối lại người xe tấp nập, hối hả, phản ánh chính xác nhịp điệu nhanh đến chóng mặt của cuộc sống phồn hoa chốn đô thị.

Phía trước toà nhà đài truyền hình đông đúc, nhộn nhịp hơn so với thường ngày. Dòng người xếp hàng phỏng vấn xin việc kéo dài cho tới tận trước cửa thang máy.

Khi cửa thang máy sáng loáng như gương từ từ mở ra, những người đang ngồi chờ phỏng vấn “suỵt” một tiếng ra hiệu trật tự.

Mỹ Mãn tay xách giày cao gót, đi chân trần, mặc bộ quần áo chẳng nhận ra nổi màu sắc, chen ra khỏi thang máy. Cô nhìn đám người đang chen chúc trước cửa, phớt lờ hết những ánh mắt khinh khỉnh đang hướng về phía mình. Mỹ Mãn chống tay dựa vào tường, thở hắt ra vì mệt, dần dần ổn định lại hơi thở gấp gáp vì chạy nhanh.

Tứ phía bỗng nhiên im bặt không một tiếng động, nữ giám khảo quay đầu qua, vô cùng kinh ngạc khi thấy Đinh Mỹ Mãn đứng ở ngoài cửa. “Đã nói không biết bao lần rồi, không được để cho mấy diễn viên đóng vai người bị hại trong các chương trình tin tức chạy loạn xạ khắp nơi! Không thấy chúng tôi đang phỏng vấn hay sao?”.

Cô nhân viên lễ tân tái xanh mặt, không biết đáp lại thế nào, vội ngừng mấy việc đang làm lại, định đuổi Mỹ Mãn ra ngoài.

“Tôi đến đây là để phỏng vấn!”. Mỹ Mãn nắm chặt tay.

“Phỏng vấn?”. Giọng nữ giám khảo vút lên tới nốt cao nhất vì ngạc nhiên rồi mới dần dần trấn tĩnh lại, cô ta nâng chén trà lên, bình tĩnh nói: “Kể cả diễn viên đến xin phỏng vấn vào vai người bị hại trong chương trình tin tức thì cũng không được chạy lung tung khắp nơi”.

“Này đồng chí, xin đồng chí nhìn tôi thật kĩ, tôi là Đinh Mỹ Mãn. Lúc tôi đây danh tiếng lẫy lừng khắp nơi, e rằng đồng chí vẫn còn yên ấm trong vòng bao bọc của cha mẹ đấy!”. Nói xong, cô ra sức đẩy tầng tầng lớp lớp những người chờ phỏng vấn ra, nhanh chóng bước tới chỗ bàn giám khảo. Cô đưa tay vuốt gọn lại mái tóc loà xoà, để cho nữ giám khảo kia nhìn rõ mặt mình.

“Ồ!”. Cô giám khảo kia không kiềm chế được, phụt cả ngụm trà ra, đồng tử giãn to, không dám thất lễ với người phụ nữ trước mặt mình nữa.

Cô ta nhìn Mỹ Mãn một cách chăm chú. Khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn xinh xắn, đôi mắt to linh lợi, chiếc mũi cao thanh tú, đôi môi mềm mại, quyến rũ… Tất cả kết hợp lại, rõ ràng đó chính là Đinh Mỹ Mãn, một trong những người dẫn chương trình kém cỏi… à, không phải, nổi đình nổi đám nhất trên màn ảnh ngày đó!

Đợi tới lúc cô giám khảo này nhận ra thì đã quá muộn, nước phun khỏi miệng sao có thể thu hồi lại được? Nhìn khuôn mặt Mỹ Mãn ướt đẫm nước trà, cô ta sợ sệt nuốt nước bọt, vội vàng lấy chiếc khăn trên bàn lau mặt cho cô: “Chị Mỹ Mãn, em xin lỗi, em xin lỗi nhé! Ừm… hôm nay chị ăn mặc thật đúng là … theo kịp thời đại! Đúng vậy, rất thời thượng, đến mức em nhất thời không nhận ra. Chị, chị, chị … lúc nãy chị nói gì cơ? Chị cũng đến phỏng vấn sao?”

“Không được à? Trong thông báo tuyển dụng đâu có nói người quá xinh đẹp không được dự tuyển?” Mỹ Mãn hỏi vặn lại.

“Đúng là vậy, nhưng mà… chị cũng phải biết tại sao các sếp lại tìm nhân viên sản xuất chương trình lúc này chứ? Có kênh truyền hình cần thay đổi nên khối lượng công việc sẽ rất lớn đó, hơn nữa còn phải đảm bảo tỉ suất bạn xem đài…”

“Tôi biết! Các người thấy còn ai thích hợp hơn tôi để tranh giành tỉ suất khán giả với anh ta hay sao?”

Đương nhiên là không có đáp án.

Cho nên, sau khi Mỹ Mãn thốt ra câu nói đó, cuộc phỏng vấn tuyển dụng thu hút không biết bao nhiêu tinh anh trong giới truyền thông nhanh chóng kết thúc, Mỹ Mãn chính là lựa chọn sáng giá và duy nhất! Hơn thế, lương bổng, đãi ngộ với cô cũng rất cao. Vừa nghe thấy “ái tướng” năm xưa quay lại đầu quân, giám đốc đài đã đích thân xuống bàn bạc kế hoạch với cô. Với tình trạng phải lo từng bữa ăn như hiện nay, Mỹ Mãn đâu có tư cách gì đòi hỏi mức lương hay đãi ngộ, cô chỉ mong sao có thể nhanh chóng được đi làm trở lại. Chính vì vậy, khi nhìn thấy những con số có thể chấp nhận được trên bản hợp đồng, Mỹ Mãn chẳng nói lời nào, nhanh chóng kí vào hợp đồng tuyển dụng.

Trước sự lanh lẹ của cô, giám đốc đài cảm thấy vô cùng cảm kích, thậm chí còn phá vỡ quy tắc “đại tiết kiệm” và bản tính bủn xỉn của mình, quyết định đãi mọi người bữa tối, coi như tổ chức tiệc hoan nghênh Mỹ Mãn trở lại.

Vừa nghe thấy tối nay có “người bao”, mắt Mỹ Mãn sáng lấp lánh, ngay lập tức cô quay về nhà thay bộ quần áo thảm thương kia rồi nhanh chóng đến nhà hàng.

Mặc dù vậy, đầu óc Mỹ Mãn vẫn vô cùng tỉnh táo. Cô biết sự ưu đãi đó hoàn toàn do cô có năng lực hơn người. Hơn nữa, khi muốn cạnh tranh, giành giật tỉ suất người xem với đài truyền hình đối thủ thì trước tiên phải hạ gục những chương trình giải trí đang được công chúng yêu thích nhất của họ. Mà người sản xuất ra những chương trình đó lại có quan hệ “không bình thường” với Mỹ Mãn.

Giả Thiên Hạ, người bạn thanh mai trúc mã, gã chồng cũ, tên đàn ông khốn kiếp lại đang ôm ấp, tình cảm với người phụ nữ khác ngay trước mặt Mỹ Mãn.

Trong hành lang người qua kẻ lại tấp nập, vậy mà vẫn có kẻ không hề tỏ ra ngượng ngùng, đường hoàng “diễn màn kịch tình cảm cháy bỏng” ở một góc nhà hàng cho mọi người cùng xem. Thêm vào đó, “nhân vật nam chính” lại đẹp trai quá mức cần thiết nên lại càng thu hút những con mắt tò mò.

Từng đường nét trên khuôn mặt anh lúc nhìn nghiêng đều hết sức tinh tế, giống như một kiệt tác nghệ thuật do người hoạ sĩ tài năng sáng tạo ra. Vầng trán lấm tấm mồ hôi cho thấy anh đang vô cùng hứng khởi, càng tôn thêm nét đàn ông quyến rũ ở anh. Anh mặc một chiếc vest đen, bên trong là chiếc áo phông trắng cổ chữ V. Hai màu trắng đen kết hợp, vừa đơn giản lại vừa thời trang. Anh tựa người vào tường, làm nổi rõ thân hình cao to của mình. Người phụ nữ bên cạnh thì đang ra sức “chiếm lĩnh” lấy đôi tai anh, đôi tay trắng ngần của cô ta không yên một chỗ mà ra sức tiến sâu vào bên trong chiếc áo phông. Bổ sung cho hình ảnh sinh động hiển hiện trước mắt là tiếng kêu sung sướng của người phụ nữ.

Hình ảnh chạm khảm tuyệt đẹp và sống động! Thế nhưng câu bình luận duy nhất hiện lên trong đầu Mỹ Mãn lúc này chính là “Một đôi cẩu nam nữ!”. Xin hãy tha thứ cho cái miệng độc địa của cô, đây là những từ ngữ nho nhã nhất mà cô ấy có thể nghĩ ra được tại thời điểm này!

Không hẹn mà gặp đã đủ kinh hoàng lắm rồi, huống chi lại là cảnh tượng như lúc này! Cô đứng chết lặng, tiến thoái lưỡng nan. Cũng không nhớ rõ cô đã đứng ở đó bao lâu, đến lúc thấy chân hơi tê tê, tên đàn ông thối tha kia mới nhận ra sự tồn tại của Mỹ Mãn. Ánh mắt anh không giấu được vẻ kinh ngạc, nhưng không ngăn nổi cảm giác khoái lạc lúc đó, cái suy nghĩ đẩy người phụ nữ bên cạnh ra bị dập tắt triệt để.

“Có khán giả đó.” Giả Thiên Hạ cúi đầu, nhắc cô gái.

“Gì cơ?” Hiển nhiên là người phụ nữ đang đắm chìm trong men tình cháy bỏng kia đang ngây người ra, đờ đẫn. Cô ngước đôi mắt mơ màng nhìn theo ánh mắt của anh, bắt gặp Mỹ Mãn . Như bị dội một gáo nước lạnh vào đầu, cô nàng lập tức tỉnh táo trở lại: “Chị … chị Mỹ Mãn …”

“Là cô hả?” Ánh mắt Mỹ Mãn sắc lạnh, vô hồn. Cô kìm nén lửa giận đang sôi sục, cố tỏ ra như không có chuyện gì.

Chỉ mới nhìn qua, cô đã nhận ra người phụ nữ thanh tú trước mặt, Mạc Tường, trước kia là người dẫn chương trình ngoại cảnh trong chương trình của cô, thậm chí có thể nói đó là người do một tay cô đào tạo nên. Vậy mà lúc này cô ả lại trở thành người phụ nữ nũng nịu, tình tứ với chồng cũ của Mỹ Mãn ngay trước mặt cô. Thật đúng là trớ trêu, đau đớn!

“Ừm… giám đốc và mọi người đang ở trong phòng đợi chị. Em … em vào trong trước nhé!”. Mạc Tường vội chỉnh sửa lại trang phục. Mặc dù ở thời buổi này, chuyện nam nữ ôm hôn thắm thiết không có gì phải hoảng hốt, hổ thẹn, thế nhưng đối tượng lại là chồng cũ của đồng nghiệp mình, hơn nữa lại còn bị “bắt gặp tại trận”, tất nhiên đó chẳng phải là chuyện lãng mạn, sung sướng gì!

Mạc Tường nhanh chóng chạy mất, Mỹ Mãn liền thu ánh mắt kinh ngạc, lạnh lùng liếc Giả Thiên Hạ một cái.

Chẳng vội vã che đi dấu vết của những giây phút mặn nồng, anh làm như không có chuyện gì, nhếch miệng cười với cô, làm bộ dạng như thể “anh cũng chỉ là người bị hại thôi.”

Dáng vẻ đó làm Mỹ Mãn nhớ về những ngày cũ …

“Giả Thiên Hạ, lẽ nào anh không nhận thấy cái cô hoa khôi gì đó của trường có tình ý với anh sao? Tại sao không giữ khoảng cách với cô ấy? Lẽ nào anh cũng thích cô ta?”

“Phương châm của anh là: Không chủ động, không kháng cự, không chịu trách nhiệm.”

Hồi đó, vị Giả thiếu gia này mới có 17 tuổi. Cho đến nay, xem ra anh ta vẫn cứ là một người nhẫn nại và ngoan cố. Phương châm ấy vẫn được giữ gìn và phát huy triệt để. Mỹ Mãn hất cao cằm, tỏ vẻ kiêu sa, không quan tâm, không để ý, quay người định đi khỏi.

“Này, cứ thế mà đi sao?”

Tiếng nói như chế giễu truyền đến từ phía sau lưng, nghe vẫn rất hay, đến mức đáng ghét!

“Có biết cô vừa làm ngắt quãng cái gì không?” Anh không mấy để tâm đến sự im lặng của Mỹ Mãn, thậm chí chẳng coi ra gì, chỉ quan tâm đến cảm xúc của mình mà tiếp tục nói.

“Hừm!” Người phụ nữ không tranh giành đó đã dừng lại, giận sôi người, không buồn đáp trả.

“Cô đang ngầm so sánh tôi là cầm thú đúng không?” Hành động trước nay không đổi của cô khiến sự thoả mãn của anh sụp đổ hoàn toàn. Anh bất giác tiến sát lại.

“Đừng có lại đây, kẻ đầy tục khí kia!” Mỹ Mãn cau mày, lùi về sau một bước.

Thiên Hạ nhớ ra là cô bị dị ứng với một số mùi nước hoa nên dừng bước, mỉm cười đáp: “Cô quay trở lại lúc nào thế?”

Liên quan quái gì đến anh? Cô rất muốn hét to câu đó. Thế nhưng suy đi tính lại, anh rất hiểu con người cô, càng tức giận lại càng chứng tỏ đang quan tâm đến người ta. Thế nên, Mỹ Mãn cố tỏ ra bình tĩnh, trả lời: “Gần được ba tháng rồi.”

“Tại sao không về nhà?” Mặt anh cau lại, hiện rõ vẻ vô cùng bức xúc, tức tối.

“À, không biết là do ai hại đây …” Anh ta không phải là không biết bố mẹ cô một thời đã kiên quyết, ra sức phản đối cô kết hôn, rồi không hiểu sao lại đổi tính đổi nết, ra sức phản đối cô li hôn. Sau đó, hai cụ đã chụp hết các tội danh “bất trung, bất hiếu, không trinh tiết” lên cô, chỉ còn thiếu nước đăng báo đoạn tuyệt quan hệ nữa thôi. Đến mức đấy thì làm sao cô có thể quay về nhà được chứ?

“Ý tôi nói là nhà của hai chúng ta ấy!”. Anh ngắt lời của cô.

Mỹ Mãn sựng lại, rồi cô không khách khí cười nhạt: “Chúng ta? Chỉ tôi với anh? Giả đại thiếu gia, có cần tôi phải nhắc nhở anh không? Chúng ta đã li hôn rồi mà.”

Đôi tay anh để ở túi quần nắm chặt lại như đang ngầm kìm nén ý muốn mắng cho cô một trận. Sao cô cứ phải dùng những lời lẽ độc địa thế để buộc anh phải nhớ lại cái chuyện vớ vẩn năm xưa chứ? Anh đương nhiên biết hai người họ đã li hôn, hơn nữa giấy li hôn còn là màu xanh lục đáng ghét nữa. Cũng giống như màu mũ mà Thiên Hạ nghi ngờ Mỹ Mãn đã đội cho mình[1]!

“Thế thì có làm sao? Sau khi li hôn người ta vẫn có thể tái hôn mà?”. Phải nén lại trong lòng một loạt những lời nguyền rủa, Thiên Hạ tiếp tục nở nụ cười trên môi, bộc lộ rõ ý chí quyết đấu đến cùng, không cần biết đến thể diện.

“Tất nhiên là có thể, nhưng trước hết, tôi phải đang độc thân mới được”. Cô cố tình nhấn mạnh vào hai chữ “độc thân”.

“Đúng thế! Không phải hai chúng ta đã li hôn rồi sao?”.

Mỹ Mãn định mở miệng, còn chưa kịp thốt ra lời nào thì đã bị Giả Thiên Hạ chặn họng. “Đừng hét lên! Bình tĩnh lại nào!”. Anh vẫn nhớ thói quen của người phụ nữ đó, chỉ cần tức giận tột độ là không phân biệt nơi chốn, cứ thế phát hoả.

Mỹ Mãn liền lấy lại bình tĩnh, nhất quyết không cho Giả Thiên Hạ được hả hê vì nghĩ anh hiểu rõ cô như lòng bàn tay. Cô tỏ ra bình thản, hỏi vặn lại: “Chẳng lẽ tôi không được có người đàn ông khác sao?”.

“Ừ, không thể được”. Anh trịnh trọng gật đầu.

“Đồ thần kinh! Bây giờ tôi sẽ đi tìm!”. Đinh Mỹ Mãn nổi giận thực sự. Vốn dĩ vợ chồng đã li hôn, nhìn thấy nhau chỉ cần gật đầu một cái rồi đi qua là được rồi, tại sao cô còn ngốc nghếch đứng lại đó, nhìn anh ta giở trò điên dại chứ? Đã thế lại còn không kiềm chế được mà làm trò điên dại cùng anh ta.

Lần này, Giả Thiên Hạ không hề ngăn cản cô đi, anh chỉ đứng đó, lặng nhìn theo bóng dáng cô, trên miệng vẫn giữ một nụ cười nhạt.

Lúc hai người li hôn, Đinh Mỹ Mãn đã chỉ trích anh vô số điều, những ưu khuyết điểm trước kia đều trở thành lí do để chia tay. Không biết quan tâm đúng mức, trước giờ không hề để ý đến cảm xúc của cô, làm việc điên cuồng, hơn nữa thường tự mình đưa ra quyết định, chèn ép cô quá đáng… tất cả những tội danh đó đều được đổ hết lên đầu anh.

Vậy cũng được, lần này anh sẽ tiến hành chậm rãi hơn, ôn hoà hơn, dịu dàng hơn…

Nếu như không có cuộc gặp gỡ tình cờ chết tiệt này thì có thể coi đây là bữa tối tuyệt vời nhất trong ba tháng qua của cô.

Đáng tiếc, chuyện “nếu như” thường không mấy khi thành hiện thực. Cho nên bữa tối này cô không thấy ngon miệng chút nào, đặc biệt là mỗi khi ngẩng đầu lên, nhìn thấy Mạc Tường đang ngồi đối diện thì cảm giác đau đớn lại trào lên.

Sau bữa tối, một vài đồng nghiệp đề nghị đi tiếp tăng hai hát karaoke nhưng bị giám đốc từ chối thẳng thừng. Lần đầu tiên, Mỹ Mãn cảm kích trước bản tính kẹt xỉn của ông từ tận đáy lòng. Thực sự cô không còn sức lực để tiếp tục cười giả tạo ứng phó với Mạc Tường nữa.

Giọng nói nhẹ nhàng, dịu dàng, cố tỏ ra liễu yếu đào tơ như Lâm Đại Ngọc đó khiến Đinh Mỹ Mãn buồn nôn. Cô không phải dạng người nhỏ nhen, ích kỉ. Nếu như cô ta chỉ là người phụ nữ quyến rũ chồng cô sau khi hai người họ li hôn thì Mỹ Mãn có thể cười nhạt cho qua hoặc sẽ trút lên đầu Giả Thiên Hạ tội danh trăng hoa, lăng nhăng, vừa dứt tình cũ đã có ngay người mới. Thậm chí cô còn phải cảm ơn Mạc Tường đã cho cô một lí do đầy đủ để bỏ cuộc hoàn toàn. Nhưng thực tế lại không phải như vậy, nếu như dùng thuật ngữ chuyên môn ngành “tình yêu học” thì Mạc Tường đích thị là “kẻ thứ ba” không hơn không kém, nôm na hơn thì gọi là “vợ hai”.

Lúc đầu, cô ta làm bộ dạng yếu đuối, đáng thương để thâm nhập vào cuộc sống của cô, cuối cùng, khi đã lấy được sự đồng cảm từ cô, Mạc Tường đã cho cô nếm trải hoàn toàn cảm giác “cõng rắn cắn gà nhà”. Chính vào ngày Đinh Mỹ Mãn và Giả Thiên Hạ đi lấy giấy chứng nhận li hôn, Mạc Tường gọi điện cho Mỹ Mãn. Giọng điệu yếu đuối, vô tội trước kia nay được thay bằng thái độ kiêu ngạo của kẻ chiến thắng. Không những thế, cô ta còn cười nhạo Mỹ Mãn, ném vào mặt cô một câu: “Đinh Mỹ Mãn, chị đã hiểu chưa? Trên thế giới này, không tồn tại cặp vợ chồng nào mà không thể ngăn cách, chia rẽ được, chỉ là kẻ thứ ba không đủ kiên nhẫn và nỗ lực mà thôi”.

Tốt thôi! Cô ta đủ kiên nhẫn và nỗ lực, cô ta đã thành công.

Nếu như không phải do túng thiếu, khó khăn tột độ, Mỹ Mãn dù có chết cũng chẳng muốn quay lại đây!

Nhưng nếu như đã quay về rồi thì cô phải liều mình xông tới, dù có bực bội, đau khổ thế nào cũng phải kiên trì bám trụ ở nơi đây đến cùng.

Thế nên, Đinh Mỹ Mãn đã bắt đầu lại cuộc đời một cách vô cùng hứng khởi, thậm chí có phần hơi điên cuồng.

Cô làm việc không quản ngày đêm, thường xuyên đi sớm về muộn, mặc cả từng đồng với mấy bác bán rau ở chợ chỉ để mua vài cân cải thảo, hay mặt dày mày dạn xin ứng trước lương để đóng tiền thuê nhà… Tất cả những việc ấy khiến cô cảm thấy an lòng, còn với những người xung quanh thì đó giống như một kiểu “giày vò” vậy.

“Mỹ Mãn này, rốt cuộc cô đã gặp phải chuyện gì thế? Số tiền cô nhận được sau khi li hôn với Giả Thiên Hạ chắc chắn đủ để cô tiêu xài rủng rỉnh cả đời mà.”

Câu nói đùa của một đồng nghiệp khiến cho Mỹ Mãn chợt bừng tỉnh, cô có nỗi khổ mà khó thốt nên lời.

Đúng vậy! Cô thực sự rất cần tiền.

Tại sao mà cô lại rơi vào tình cảnh này? Tất cả mọi thứ đều được một người “ban phước” cho…

Lăng Gia Khang!

Người ta thường nói giữa đàn ông và phụ nữ không thể nào tồn tại tình bạn thuần khiết được, nhưng Mỹ Mãn quyết không tin, cô còn lầm tưởng rằng tình cảm bạn bè giữa cô với Lăng Gia Khang đủ để chống lại quan niệm cổ hủ kia. Mọi người cũng nói bạn bè chính là người kề vai sát cánh, tương trợ nhau khi gặp khó khăn, nguy hiểm, thế nhưng tại sao người bạn này của cô không những chẳng đưa tay ra giúp đỡ lúc cô cần mà lại còn kéo cô vào bể khổ? Sau cùng, anh ta còn hùng hồn tuyên bố một câu như thể chuyện chẳng liên quan đến mình: “Muốn đòi lại tiền ư? Tôi không có, tiền của tôi phải giữ lại để bà xã tương lai dùng nữa.”

Cứ nhớ đến người đó là lửa hận trong lòng Mỹ Mãn lại sục sôi, nhưng cô chưa biết phải làm thế nào để trừng trị hắn ta. Ấy vậy mà cái tên không sợ chết đó lại dám vác mặt tới.

“Chị Mỹ Mãn, có người gọi điện muốn gặp chị, một người họ Lăng, có cần em nối máy giúp chị không ạ?”. Giọng nói ngọt ngào, êm dịu của cô lễ tân vang lên trong điện thoại.

“Nối máy ngay! Lập tức nối máy cho chị!”. Cô cầm điện thoại kích động nói. Mỹ Mãn đang tức khí ngùn ngụt, đã chuẩn bị sẵn một bồ những lời mắng nhiếc, chửi rủa.

“Đã gây chuyện đủ chưa? Bao giờ thì em mới lết xác về chứ?”. Rất nhanh chóng, đầu kia điện thoại truyền lại giọng nói ôn tồn, quyến rũ của Lăng Gia Khang.

Cho dù người trong nước kẻ viễn dương nhưng Mỹ Mãn hoàn toàn có thể đoán được người đàn ông kia đang ở tư thế gì. Đôi mắt mơ màng, đôi môi quyến rũ hơi nhếch lên, đó không phải là nụ cười mà là biểu hiện sự khinh thường, chế giễu người khác. Hơn nữa, anh ta còn thích để một tay chống má. Tên đàn ông thối tha kia không hề bận tâm đến việc động tác đó sẽ khiến mặt mình bị biến dạng, bởi vì nhìn thế nào thì hắn vẫn đẹp trai.

Lăng Gia Khang đã dựa vào khuôn mặt và giọng nói cuốn hút đó để mê hoặc, lừa gạt không biết bao phụ nữ rồi. Nhưng bất hạnh thay, lúc này Đinh Mỹ Mãn vẫn giữ được tỉnh táo: “Lết xác về? Lết cái đầu anh ấy! Sao anh còn mặt dày nói với tôi thế chứ? Có biết là tôi đã bao nhiêu ngày ăn không no rồi không? Tôi sở dĩ giày vò bản thân tàn tạ đến mức này, tất cả là vì anh, tại anh hết! Chính anh xúi bẩy tôi mua cái vườn nho chết toi đã không thể thu lời trong thời gian ngắn, lại còn phải bỏ tiền bỏ của vào chăm bẵm nữa chứ!”.

“Thế thì liên quan gì đến anh? Anh đã nói sẽ nuôi vợ mình, chỉ tiếc rằng đó không phải là em.”

“Đừng có đem mấy lời nói ngớ ngẩn chuyên lừa phỉnh các em minh tinh dưới trướng anh ra với tôi! Ai đã hại tôi hai ngày trời không có gì để ăn? Nếu tôi không quay về nước làm việc thì sớm muộn gì cũng chết mất xác nơi đất khách quê người rồi!”. Giọng điệu nhẹ nhàng, thản nhiên như không của anh ta không thể làm tan biến nỗi tức giận đang sôi sục tuôn trào trong lòng Mỹ Mãn. Là ai đã cố tình làm mất di động, đem giấu thẻ ngân hàng của cô, sau đó lặn mất tăm không một vết tích, bỏ rơi cô một thân một mình trong căn biệt thự chết tiệt mà xung quanh chỉ toàn là cát và biển? Nếu như không phải cô đã quá thấu hiểu bản tính thích giấu đồ đạc của anh ta thì có lẽ giờ này Mỹ Mãn đã quỳ trước mặt Diêm Vương đại nhân khóc lóc, kể lể tội trạng của hắn ta rồi.

“Sao anh cảm thấy em đang trút giận lên đầu anh vậy?”. Gia Khang dừng lại một lát, giống như đang bận giải quyết việc gì đó. Vài giây sau, anh tiếp tục nói: “Hình như tên ác nhân đã hại em đến mức này là Giả Thiên Hạ mới đúng chứ?”

“Đừng có nhắc đến tên của con người đó trước mặt tôi nữa!”. Mỹ Mãn hét lên.

“Đã gặp lại anh ta chưa?”. Gia Khang ngắt lời cô.

Cô không nói thêm gì nữa, mím chặt môi, ngón tay không ngừng nhấn vào phím “delete” trên bàn phím, cứ như có thể dùng phím đó xoá bỏ đi tất cả mọi suy nghĩ hỗn loạn, phức tạp trong đầu mình lúc này vậy.

Sự thật thì cô không cần trả lời câu hỏi đó. Vì gã đàn ông ở đầu dây bên kia đã mất hết sự kiên nhẫn, cũng chẳng muốn nghe cô than vãn về thảm cảnh, oan ức của cuộc sống lúc này nên đã nhanh chóng cúp máy rồi. Nghe tiếng “tút… tút…” kéo dài, Mỹ Mãn lặng một hồi rồi mới lấy lại được tinh thần, sau đó bất lực hét vào ống nghe: “Đồ khốn! Lăng Gia Khang, anh đã từng bảo sau này sẽ không bao giờ dập điện thoại của tôi nữa cơ mà!”

Tất nhiên là cô chẳng nghe thấy câu hồi đáp nào cả.

Ngay lúc ấy, Mạc Tường không biết thân biết phận, đẩy cửa đi vào, động ngay vào “tổ kiến lửa” đang bừng bừng lửa giận: “Chị Mỹ Mãn, đây là yêu cầu của giám đốc về đề án chương trình mới của chị. Ông ấy muốn chị xem trước, có ý kiến gì thì sẽ thảo luận trong buổi họp…”

“Cô không biết thế nào là gõ cửa sao?”. Mỹ Mãn như tìm được nơi trút giận.

“Sao ạ?”. Mạc Tường chớp chớp mắt, ra vẻ vô tội, đáng thương.

“Cô đến đây là để đi làm đúng không?”

“Dạ đúng… đúng ạ!”

“Ở đây chỉ có mình tôi, không có Giả Thiên Hạ, cho nên cô không cần thiết phải mặc áo hở vai trễ ngực lượn qua lượn lại trước mặt tôi đâu. Những gì cô có tôi cũng có hết, hơn nữa còn đầy đặn, quyến rũ hơn cô nhiều!”

Sở trường giỏi nhất của lũ “hồ li tinh” là gì chứ? Mạc Tường đã lựa chọn cách hoàn mĩ nhất: ánh mắt đúng vẻ đáng thương, yếu đuối nhưng cũng không kém phần kiên trì, quật cường trong tình yêu; vẻ mặt ngây thơ, vô tội; sau đó là cất lên tiếng nói yếu ớt, khiến người khác phải thương hại: “Thế nhưng… thế nhưng… chị với anh Thiên Hạ không phải đã li hôn rồi sao?”.

“Thiên Hạ”! Nghe xem, cách gọi ấy mới thân thiết làm sao! Quen biết nhau hơn hai mươi năm nay, lại đã từng nên nghĩa vợ chồng, thế nhưng trước giờ Mỹ Mãn vẫn luôn gọi gã đàn ông khốn kiếp đó bằng cả họ và tên.

“Lẽ nào tôi đã li hôn với Giả Thiên Hạ thì không thể làm người sản xuất chương trình ở đài của cô được hay sao? Không thể yêu cầu cô ăn mặc văn minh, lịch sự xuất hiện trước mặt tôi sao?”

“Em biết rồi ạ, em sẽ cố gắng lưu ý.”

“Còn nữa, mùi nước hoa của cô hắc quá, mai đổi sang mùi khác đi!”

“Được ạ. Vừa hay hôm trước anh Thiên Hạ tặng em một lọ nước hoa mới, ngày mai em sẽ đổi liền”. Mạc Tường mỉm cười trả lời. Trước khi đi, cô ta còn kịp khoe khoang một hồi như ngụ ý từ lâu đã chẳng thèm bận tâm đến những câu nói cay nghiệt của Mỹ Mãn nữa, người phụ nữ bị bỏ rơi như cô căn bản thuộc vào loại không có sức chiến đấu nhất.

Mỹ Mãn chẳng còn tâm tư đâu mà so đo với cô ta, sau khi hắt hơi vài cái, cô liếc qua đồng hồ, chỉ còn nửa tiếng nữa là bắt đầu cuộc họp rồi. Cô chỉ còn cách ép mình không được nghĩ đến những chuyện phiền phức kia, xem qua yêu cầu của giám đốc về chương trình mới. Ngay sau đó, cô đứng bật dậy, ưỡn ngực, mau chóng đi thẳng về phòng họp.

Sẽ không có ý kiến gì hết, làm công ăn lương của người ta, tất nhiên ông chủ nói gì thì mình cũng phải chấp hành và làm theo, nhưng có duy nhất một điều mà Mỹ Mãn nhất quyết không thể nhượng bộ, nếu không chương trình này khó lòng mà tiến hành được. Khỏi phải giữ hình ảnh điềm đạm, cô phóng đến phòng họp, dùng chân đá tung cánh cửa, nhanh chóng bước vào trong, vứt mạnh tập tài liệu lên mặt bàn. Sau hàng loạt hành động thể hiện sự tức giận tột độ đó, Mỹ Mãn phớt lờ hết mọi ánh mắt tò mò đang hướng về phía mình, kiên quyết bày tỏ ý kiến: “Tôi có thể chấp nhận bất cứ điều gì nhưng duy nhất có một chuyện không thể được, đó là để Mạc Tường làm người dẫn chương trình mới.”

Câu nói mang ý nghĩa mệnh lệnh đó hạ nhiệt không khí hội nghị xuống mức thấp nhất, tất cả mọi người đều chớp chớp mắt, đồng loạt lựa chọn tuân theo nguyên tắc “im lặng là vàng”. Còn đương sự Mạc Tường thì vẫn tiếp tục nở nụ cười dịu dàng, nhu mì, ngồi xuống ghế gần giám đốc nhất. Mắt nhìn Đinh Mỹ Mãn đang lửa hận sục sôi, Mạc Tường không nói năng gì, tiếp tục mỉm cười, rồi lặng lẽ cấu ông giám đốc một cái.

Cái cấu đó dùng sức vừa đủ, không quá nhẹ cũng chẳng quá mạnh, lại còn kèm theo một chút nũng nịu, khiến cho ông giám đốc thấy lâng lâng. Là người đứng giữa, tiến thoái lưỡng nan, ông chỉ còn biết hắng giọng ho một tiếng, chuyển sang chủ đề khác: “Trước tiên chưa bàn việc này vội, đầu buổi họp tôi còn có việc khác phải nói đã.”

Tuy rằng không bị từ chối trực tiếp nhưng Mỹ Mãn cảm thấy khả năng mong muốn của mình được đáp ứng là rất thấp.

Cô nghĩ trước mắt hãy cứ nín nhịn, ngoan ngoãn ngồi xuống vị trí duy nhất còn trống bên cạnh giám đốc, chờ ông ấy phát biểu.

“Tối ngày kia sẽ có bữa tiệc của một thương hiệu nổi tiếng, mỗi đài truyền hình đều nhận được một tấm thiệp mời đến dự. Những bữa tiệc như vậy tập trung rất nhiều minh tinh và các nhân vật nổi tiếng trong nước, cũng là cơ hội vàng để kêu gọi tài trợ và mở mang quan hệ. Mỹ Mãn, tối hôm đó cô có bận việc gì không, tôi muốn cô tham dự buổi tiệc”. Ngay cả trong lúc trúng phải mĩ nhân kế, ông giám đốc vẫn rất tỉnh táo và lí trí. Đối với những nhà sản xuất mới như Mỹ Mãn thì việc tham gia những bữa tiệc như vậy là rất cần thiết.

“Được!”. Mỹ Mãn đồng ý ngay mà chẳng nghĩ ngợi nhiều, chắc chắn là cô cần tham gia nhiều sự kiện như vậy.

Nếu như hai bên đã đạt được thống nhất thì vấn đề này có thể kết thúc tại đây, đến lúc đi thẳng vào vấn đề chính rồi. Thế nhưng không ai ngờ được có việc ngoài ý muốn xảy ra.

“Em cũng muốn đi!”

Chẳng ai có thể dự tính là Mạc Tường lại thốt ra câu đó.

“Cô đi đến đấy làm cái gì?”. Ngay đến giám đốc đài cũng phải mất vài giây sau mới nhỏ nhẹ hỏi lại, giọng điệu không hề có ý trách móc mà chỉ giống như câu nói bất lực trước yêu cầu quá đáng của người tình vậy.

“À, em chỉ muốn đi xem xem thế nào thôi. Nhà sản xuất cần phải đi thì người dẫn chương trình cũng phải đi chứ!”. Vừa nói, cô vừa ngả về phía giám đốc, liếc mắt đưa tình.

Đến lúc này Mỹ Mãn mới phát hiện vị trí ngồi của mình có góc quan sát vô cùng đẹp, có thể nhìn thấy rõ mồn một màn tình tứ diễn ra lặng thầm dưới bàn hội nghị. Ông giám đốc đang tay trong tay với Mạc Tường. Mấy ngón tay thon dài của Mạc Tường đang nũng nịu lay lay bàn tay ông. Những quy tắc ngầm tồn tại mọi nơi mọi chỗ khiến cô hết sức kinh ngạc. Mỹ Mãn mơ hồ hiểu ra tại sao hồi đầu năm, sau khi về nước, Giả Thiên Hạ lại không tiếp tục làm việc ở đài truyền hình này nữa.

Có lẽ chỉ có mình cô coi ông giám đốc này như “ân sư” thôi, thậm chí còn tự mình lấy ông ta làm tiêu chuẩn cho các bậc chính nhân quân tử.

“Vậy thì… Mỹ Mãn, chi bằng…”. Khó nhất là khi chịu “ân” của mĩ nhân, ông giám đốc chẳng thể nào kháng cự lại được, ấp a ấp úng một hồi lâu, ngay bản thân ông cũng cảm thấy hành động này thật mất hết cả thể diện.

“Không thể được!”. Chẳng đợi ông giám đốc nói hết câu, Đinh Mỹ Mãn không ngần ngại gạt bỏ ngay ý kiến nực cười đó. Cô ta đang giở trò gì vậy, việc cô có đi hay không không mấy quan trọng, cái chính là không thể cho ả Mạc Tường đó đắc ý. Huống hồ, cô đã rời ngành hơn một năm nay nên không thể không đi nối lại các mối quan hệ thân thiết trong nghề.

Để đối phó với sự kiên quyết của Mỹ Mãn, Mạc Tường cần phải thông minh, khéo léo, cô ta thừa hiểu cần tận dụng ưu thế của người phụ nữ đẹp. Đột nhiên cô không nắm tay giám đốc dưới gầm bàn nữa mà đưa tay lên trên, làm như vô tình chạm vào ông, rồi liên tục thuyết phục bằng những lời nói nũng nịu, quyến rũ: “Em thực sự muốn đi mà…”

Bàn tay trống trải phía dưới dẫn đến sự thất vọng trong lòng, điều này thể hiện rõ trong đôi mắt giám đốc. Thêm vào đó, giọng điệu nũng nịu của Mạc Tường khiến cho người đàn ông háo sắc không thể nào kìm lại nổi. Ngay cả Ngô Tam Quế còn nhất thời “phản quốc” chỉ vì một hồng nhan tri kỉ, huống chi là một kẻ tuổi ngoại tứ tuần, tướng mạo tầm thường, sức kháng cự lại không cao như giám đốc? Làm sao ông ta có thể chối từ “miếng mồi thơm ngon” treo ngay trước mặt?

“Thôi được rồi, để Tiểu Tường đi! Tôi sẽ sắp xếp cho Mỹ Mãn sau”. Chẳng mấy khi giám đốc lại quyết đoán như vậy.

“Không cần đâu, tự tôi sẽ lo”. Cũng-đành-bất-lực, chỉ có bốn chữ đó mới có thể diễn tả được tâm trạng lúc này của Mỹ Mãn. Nói cho cùng thì cô cũng không muốn làm giám đốc phải khó xử quá nên đã nhẫn nhịn thu hồi lại khí thế hùng hổ khi nãy. Cô liền chuyển ngay sang vấn đề chính và cũng là vấn đề mà cô quan tâm nhất hiện nay: “Có thể nói đến chuyện chính được chưa? Tôi vẫn giữ ý kiến đó, bất cứ chuyện gì cũng có thể chấp nhận được, duy nhất không thể chấp nhận việc cho Mạc Tường chủ trì chương trình mới của tôi.”

“Tại… tại sao vậy?”. Đuối lí từ đầu, ông giám đốc cũng chỉ đành nhỏ nhẹ gặng hỏi.

“Bởi lẽ tôi muốn làm việc tử tế. Để đạt được tỉ lệ bạn xem đài mà ông muốn, tôi có thể nỗ lực, thậm chí sẽ làm việc đến mức “bán mạng”. Nhưng nếu như muốn tôi hàng ngày đối mặt với kẻ thứ ba đã từng phá vỡ hạnh phúc gia đình tôi, thì xin lỗi, TÔI – KHÔNG – LÀM – ĐƯỢC”. Mỹ Mãn thành thực đưa ra lí do, sai lầm trong câu chuyện không mấy tốt đẹp này căn bản không nằm ở phía cô nên chẳng việc gì phải che giấu cả! Cô không phân rõ được công tư đấy, thì đã sao?

Lời nói này phát ra trong cuộc họp quy mô nhỏ, mọi người thực lòng muốn bật cười nhưng vì nhân vật chính có mặt nên cũng đành lặng im, chờ quyết định của giám đốc.

“Chị Mỹ Mãn, giữa chúng ta liệu có phải là hiểu lầm hay không?”. Khác với sự kinh ngạc của mọi người, Mạc Tường vô cùng bình tĩnh, vẫn tiếp tục tỏ vẻ vô tội đáng thương ngàn năm không đổi của mình.

“Có phải là hiểu lầm hay không trong lòng cô rõ nhất.”

“Thế nhưng cả đài truyền hình này chẳng còn ai thích hợp hơn cô ấy đâu”. Thấy hai người phụ nữ có khả năng sẽ “cấu xé” nhau ngay trong hội nghị, giám đốc đành mở lời xoa dịu hai bên.

“Ai nói là không có?”

“Đừng nói với tôi là cô tự mình ứng cử đó!”. Ông giám đốc vẫn hết sức tỉnh táo, không để cho Mỹ Mãn nói hết câu, ông đã gạt bỏ ngay khả năng này. Thấy Mỹ Mãn đột nhiên không nói gì nữa, ông liền gượng cười, cố gắng nói tiếp một cách khéo léo nhất: “Là thế này, Mỹ Mãn, tôi cảm thấy hiện nay cô đã thay đổi khá nhiều, cô… vẫn thích hợp làm nhà sản xuất chương trình hơn, nhỉ?”.

Miệng Mỹ Mãn bỗng nhếch lên, lộ ra một nụ cười sắc lạnh: “Hơn một năm trước, sao ông không nói câu này với tôi?”

“Bởi vì…”

“Yên tâm, tôi sẽ tìm được người thích hợp hơn cô ta”. Mỹ Mãn đâu phải không biết thế nào là tình người ấm lạnh thất thường, không cần thiết phải để người ta nói trắng ra là hơn một năm trước cô vẫn còn nổi như cồn, còn hiện nay, cô đã hết thời rồi! Nói xong, cô quay qua liếc Mạc Tường vẫn đang mỉm cười dịu dàng, rồi lao ra khỏi phòng họp như một luồng gió tràn đầy sát khí.

Tiếng cửa đập rất mạnh khiến cho tất cả các đồng nghiệp phải giật mình. Ra khỏi phòng, cô cố gắng kiềm chế lại, bình tĩnh bước đi.

“Này, này, mọi người đã nghe gì chưa? Chị Mỹ Mãn mắng Mạc Tường ngay trong cuộc họp đấy!”.

“Cậu chậm quá đấy, mình đã biết từ lâu rồi. Hơn nữa chị ấy còn kiên quyết không cho Mạc Tường làm người dẫn chương trình mới của chị ấy nữa cơ.”

“Ừ, cũng chỉ có mình Đinh Mỹ Mãn mới có được khí thế đó.”

“Như thế thì có tác dụng gì, mọi người cũng không phải không biết, chị Mỹ Mãn thuộc tuýp người dễ nổi nóng, nghĩ gì nói nấy. Không chừng lát sau đã quên ngay rồi, cho nên lời nói của chị ấy không nên coi là thật được.”

“Lần này thì chưa chắc đâu! Nếu như không phải do Mạc Tường thì chị ấy với anh Giả Thiên Hạ đã không li hôn. Mối hận cướp chồng sao có thể dễ dàng quên được? Lần này dễ là thật đó.”

“Như vậy thì cũng phải có lòng kiên nhẫn chứ! Chị ấy đã rời làng giải trí hơn năm trời rồi, huống hồ trước kia hầu hết đều là do anh Giả Thiên Hạ kết giao quan hệ với mọi người, chị ấy chẳng quen biết mấy. Hơn nữa, bây giờ vật đổi sao dời, chị ấy có thể làm được gì?”

“Cũng đúng, đài chúng ta đâu có ai nổi tiếng hơn Mạc Tường chứ? Muốn mời người dẫn từ nơi khác đến thì cũng phải chờ giám đốc xuất tiền. Còn nữa, bữa tiệc cao cấp đó, nghe nói vì anh Giả Thiên Hạ có tham dự nên Mạc Tường mới kiên quyết đòi đi đấy. Tấm thiệp mời đó bỏ tiền ra chưa chắc đã mua được đâu.”

Phòng uống nước xưa nay vẫn là thánh địa buôn dưa lê bán dưa chuột của giới văn phòng, cho dù đó có là đài truyền hình thì cũng không ngoại lệ. Là những đồng nghiệp, cộng sự lâu năm với Mỹ Mãn, bọn họ hoàn toàn thấu hiểu tính cách của cô. Cho nên những câu nói như kiểu sẽ tự lo thiệp mời đến dự tiệc hay là việc đổi người dẫn chương trình, chẳng mấy ai coi đó là thật cả. Cho dù họ tán thành hành động của cô, song nói cho cùng, nỗ lực của con người vẫn cứ có hạn, dũng cảm không thể giải quyết được tất cả mọi chuyện.

Thế nhưng, ngay khi giờ nghỉ trưa kết thúc, mọi người đang định thu dọn chiến trường và kết thúc “hội nghị” buôn chuyện thì trợ lí của Đinh Mỹ Mãn lại hớn hở xông vào, hơn nữa còn mang theo một tin tức vô cùng đáng kinh ngạc.

“Tất cả ngồi im đó! Tin tức quan trọng đây! Nhà tổ chức buổi tiệc cao cấp, nổi tiếng mà mọi người biết đã đích thân phái người mang thiệp mời đến cho chị Mỹ Mãn. Logo họ đính trên tấm thiệp đó được làm bằng vàng thật, tôi còn cắn thử rồi cơ! Để đảm bảo không có gì sai sót, tôi còn bảo trợ lí của chị Mạc Tường lén mang tấm thiệp của chị ấy ra so sánh. Giống y nhau. Là thiệp thật đó!”.

Không khí lặng xuống giây lát…

Rồi căn phòng bỗng nhiên trở nên nhốn nháo, ầm ĩ, loạn xạ như chợ vỡ.

Cho dù tin tức này vẫn chưa được chính thức xác nhận nhưng đã đủ để mọi người phải đoán già đoán non rồi.

Những chuyện tán gẫu vụn vặt, nhỏ bé bây giờ gần như đã được ghép lại thành một câu chuyện hoàn chỉnh, vang vọng ra từ cửa phòng nghỉ. Tất cả mọi thứ tràn vào tai Mỹ Mãn không thiếu một chữ nào hết. Cô vốn dĩ định đi vào trong nhưng bây giờ chỉ còn biết nắm chặt chiếc cốc trong tay, mãi một hồi lâu sau mới dồn đủ sức quay người rời đi.

Bị người khác chú ý, soi mói không phải là vấn đề gì quá to tát. Cho dù tất cả mọi người đều cảm thấy cô chẳng có chút bản lĩnh nào để tranh đấu, cô cũng bỏ mặc ngoài tai. Nhưng có một số vết thương mà khi bị người ta chạm tới, cô chẳng thể nào không cảm thấy đau đớn cho được.

Sau khi li hôn, một thời gian dài cô đã nghĩ nếu như lúc trước không chọn Mạc Tường làm người dẫn chương trình ngoài trời thì mọi chuyện sẽ thế nào. Hoặc nếu như ngày hôm đó cô không giằng tờ tạp chí trong tay Lăng Gia Khang thì mọi thứ có khác đi hay không?

Tạp chí, đúng vậy, sở dĩ cô nhất nhất đòi li hôn chính là vì tấm ảnh chụp Giả Thiên Hạ đi vào nhà Mạc Tường được đăng trên tờ tạp chí đó. Trước đây, cũng giống như tất cả các đồng nghiệp, cô luôn cho rằng nếu như không phải Mạc Tường chen vào giữa thì hai người đã không đổ vỡ.

Thế nhưng lúc này, cô đã nghĩ thông suốt rồi. Cho dù không có Mạc Tường thì cũng có những người khác chen vào. Ai bảo cô không chịu nghe bất cứ lời khuyên ngăn nào, cứng đầu nhất nhất chọn người đàn ông như thế?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play