Giả Thiên Hạ và Đinh Mỹ Mãn đã cãi nhau rất lâu,
“chiến trường” không ngừng thay đổi, từ phòng bếp đến phòng khách rồi lại sang
buồng ngủ. Nội dung cãi cọ cũng càng ngày càng đa dạng, phong phú, từ vấn đề
ban đầu là li hôn rốt cuộc do ai nêu lên cho đến việc trí tuệ ai thấp hơn, thậm
chí cả việc ngày mai ai sẽ rửa bát…
Chỉ có điều những cuộc cãi cọ này khác hẳn với trước
kia, bây giờ tâm trạng của Mỹ Mãn không hề buồn bực, u sầu, thậm chí trong lòng
còn lan toả một cảm giác giống như đã “tu thành chính quả” vậy! Sảng khoái đến
độ ngay sáng ngày hôm sau, khi bước chân vào phòng làm việc, tinh thần cô đã vô
cùng dễ chịu, miệng cười tươi như hoa.
Thế nhưng đời người đâu lường trước được mọi việc,
dường như ông trời cảm thấy cuộc sống của cô lúc này nhàn hạ quá hay chăng?
Giám đốc đài gọi điện thoại thông báo họp khẩn, vừa mở đầu đã làm một trận mắng
“khai vị” rồi.
“Rốt cuộc cô đã làm cái gì thế? Cuộc sống riêng tư tôi
không quản, nhưng phiền cô đừng làm ảnh hưởng đến công việc chung được không?
Ngày mai phải quay mấy chương trình một lúc, vậy mà đột nhiên tất cả mọi người
dự kiến tham gia đều đồng loạt xin rút lui, ngay cả công ty quản lí của Lâm Ái
cũng nói muốn huỷ hợp đồng, vậy thì quay kiểu gì đây?”
“Xin rút lui? Tất cả mọi người? Bao gồm cả Tiểu Ái
sao?”. Mỹ Mãn chẳng còn tâm tư nào mà để ý đến ánh mắt khác lạ của mọi người
trong phòng họp dành cho mình lúc này. Thông tin đó quá chấn động, cô hoàn toàn
có lí do để hét lên trong kinh hoàng.
Rõ ràng tất cả đều đã đồng ý hết rồi, mà lại còn do cô
đích thân đi mời mọc họ nữa, tại sao đến phút chót lại cùng nhau “dở chứng” như
thế chứ?
“Cô hãy tự mình xem đi! Hôm nay đâu phải ngày Cá tháng
tư! Đinh Mỹ Mãn, tôi không cần biết cô dùng cách gì, chương trình ngày mai nhất
định không được để xảy ra sai sót nào. Chết tiệt, tôi chưa bao giờ gặp một nhà
sản xuất yếu kém đến như cô. Nếu như tình hình không có gì xoay chuyển thì cô
có thể về nhà tự làm những gì mình thích được rồi, tiền của tôi không phải dùng
để làm từ thiện”.
Mỹ Mãn chết lặng nhìn giám đốc đài vứt ra một tập dày
những thông báo xin rút lui, dù ông giám đốc đang giận đến mức muốn nhảy tưng
tưng lên nhưng cô thực sự không hiểu nổi phải làm thế nào để ứng phó với chuyện
này. Làm nghề sản xuất chương trình thường sẽ gặp phải rất nhiều tình huống đột
xuất, điều này bản thân cô biết rõ, nhưng tất cả những nghệ sĩ đã đồng ý tham
gia nhất loạt huỷ hẹn cùng thời điểm thì thật là quá sức chịu đựng của con
người ta! Giám đốc đài nói không hề sai chút nào, cô thực sự là một nhà sản
xuất yếu kém, thậm tệ!
Không cần biết phải dùng phương pháp gì, nhưng chắc
chắn phải có cách nào đó!
Cách đầu tiên mà Mỹ Mãn nghĩ đến đó chính là gọi điện
đến từng nơi hỏi ngọn nguồn, nguyên do. Cô còn ôm trong lòng một tia hi vọng
nhỏ bé là có thể bọn họ lại cùng một lúc “dở chứng” thêm một lần nữa mà đồng ý
quay trở lại. Nhưng kết quả, câu trả lời nhận được gần như tương tự nhau, tổng
kết lại thì chỉ có duy nhất một nguyên nhân. “Xin lỗi, chúng tôi thực sự không
dám tham gia đâu”.
Là cái gì đã khiến cho những người không bao giờ tỏ ra
kiêu căng, tự phụ này thà phải đền tiền hợp đồng chứ không dám tham gia chương
trình của cô thế? Phải chăng cô đã bị “nguyền rủa”?
Mãi cho tới khi Mỹ Mãn gần như kiệt sức, thậm chí còn
suy nghĩ cực đoan tới mức muốn nộp ngay đơn xin thôi việc rồi trốn tránh khỏi
nơi này thì cô bỗng nhiên nhận được một lá thư.
Không biết người gửi thư là ai, cũng chẳng biết mục
đích của lá thư này là do thương hại hay vui mừng trước tai họa cô gặp phải.
Cuối cùng, cô cũng đã biết được đáp án.
“Giáo phụ[21] mà cô
cũng dám đắc tội sao?”.
Chỉ chín chữ ngắn gọn nhưng khiến cho Mỹ Mãn tức điên
người, chỉ muốn đập nát tất cả mọi thứ có trên bàn làm việc lúc này.
Sau khi lấy lại được bình tĩnh, cô vẫn không muốn vì
một lá thư lai lịch bất minh mà nghi ngờ Lăng Gia Khang. Cô đã thử gọi điện
thoại đến để hỏi anh nguyên do, nhưng người nhận điện lúc nào cũng là cô trợ lí
của anh. Cho dù là bất cứ thời điểm nào, câu trả lời duy nhất nhận được chỉ là:
“Lão đại của bọn em đang bận lắm, chị Mỹ Mãn, nếu như có việc gì thì cứ nói với
em, em sẽ nói lại cho anh ấy.”
Cuối cùng, Mỹ Mãn chẳng thể nào nhẫn nhịn được thêm
nữa, cô thét lên trong điện thoại: “Phiền chuyển lời cho anh ta là mau đi chết
đi!”.
Tiếng thét vang trời chất chứa đầy phẫn nộ, tức giận,
nhưng lại đầy lạc lõng của Mỹ Mãn vọng cả ra ngoài phòng làm việc, khiến cho cô
trợ lí thân thiết vốn dĩ định bê ly trà hạ hoả vào cho cô, phải âm thầm nuốt
nước miếng, do dự xem liệu có nên vào làm phiền cô lúc này hay không. Mỹ Mãn
mặt mũi cau có ngồi trên chiếc ghế tựa trong văn phòng, ánh mắt mơ màng. Cô trợ
lí chớp chớp mắt ngây thơ, thận trọng đi đến bên cạnh thì thầm nói: “Chị Mỹ
Mãn, có thật là do Lăng Gia Khang làm hay không?”.
“… Chẳng biết nữa”. Cô vẫn tin vào trực giác của mình,
chưa đưa ra bất cứ kết luận nào nhưng cũng chẳng tìm ra bất cứ điều gì để phản
bác lại giúp anh.
“Hừm, tiếc là trước đây em lại còn nói giúp cho anh
ta, thật là quá đáng! Chuyện tình cảm riêng tư không thể nào đưa vào chuyện
công việc để đùa giỡn được. Phải chăng anh ta cho rằng chị không có anh ta thì
sẽ chết chắc? Không được, không được, chị không được suy sụp, tức giận như thế,
phải phấn chấn lên, chọc cho anh ta tức chết, để cho anh ta biết tỉ suất người
xem chương trình của chị cao không phải chỉ là dựa vào anh ta!…”
“Em có cảm thấy chắc chắn là anh ấy làm không?”. Bên
cạnh không có bất cứ ai có thể bàn bạc, Mỹ Mãn cảm thấy mất phương hướng, vậy
nên lúc này ngay đến cô trợ lí thường ngày không mấy thân thiết này cũng trở
thành người cho ý kiến tham khảo đối với cô.
“Nếu không thì còn ai vào đây nữa? Nếu là người khác
thì làm gì có khả năng khiến ngay cả chị Lâm Ái cũng phải rút lui chứ…?”.
“Tiểu Ái!”. Cái tên xuất hiện kịp thời nhắc nhở Mỹ
Mãn, ít nhất lúc này cô cũng có người để tìm hiểu. Có lẽ Tiểu Ái sẽ biết rõ rốt
cuộc chuyện gì đang xảy ra hơn cô.
Người ta thường bảo bạn bè thân thiết thỉnh thoảng sẽ
tâm linh tương ứng. Ngay đúng lúc Mỹ Mãn vơ lấy chiếc di động định gọi cho Tiểu
Ái thì nó đã đổ chuông. Cái tên hiện lên trên màn hình di động khiến cô thấy an
lòng, coi như có thể gặp được một người thân thiết đầu tiên trong ngày hôm nay.
“Cậu với Lăng Gia Khang rốt cuộc xảy ra chuyện gì thế?
Tại sao anh ấy lại bảo mình hiện giờ không thích hợp tiếp nhận bất cứ công việc
nào hết, còn ép mình phải nghỉ ngơi một thời gian vậy?”.
Nghe thấy câu nói ấy của Lâm Ái, Đinh Mỹ Mãn không thể
nào tiếp tục niềm tin vô điều kiện vào anh được nữa.
“Lại còn làm như mình rất biết quan tâm chăm sóc nữa
chứ, anh ta bảo cho mình chút thời gian để giải quyết mọi hiểu lầm với Tạ Mục
Đường! Bọn mình làm gì có nhiều hiểu lầm đến mức phải dùng thời gian dài như
thế để đi giải quyết? Rõ ràng là anh ta đang lạm dụng chức quyền, lộng hành quá
mức! Tức chết đi được, mình đã nói từ lâu là anh ta đang theo đuổi cậu mà, nhẫn
nhịn lâu như vậy cuối cùng cũng lòi đuôi cáo ra rồi. Anh ta cũng giỏi thật đấy,
chắc là giày vò bản thân đến thân tàn ma dại mất thôi…”.
Tiểu Ái không ngừng mắng nhiếc, nguyền rủa, châm chọc
trong điện thoại, còn Mỹ Mãn lại chẳng có tâm tư nào nghe hết. Cho dù bây giờ
tất cả mọi thứ đều đang chống lại Lăng Gia Khang, cô vẫn không thể tin rằng anh
là một con người công tư bất phân đến như thế! Mọi người thường nói “vì yêu mà
sinh hận”, nhưng cô vẫn quyết tin rằng Lăng Gia Khang không phải hạng người
điên khùng đó, cô càng không thể nào có được sức ảnh hưởng lớn đến vậy!
Màn đêm của đô thị vào dịp quốc khánh đèn điện lung
linh, rực rỡ sắc màu , tất cả các đoạn đường quan trọng đều được phong toả.
Đương nhiên những con đường còn lại đều nằm trong trạng thái tắc đường cục bộ.
Vì thế, bị mắc kẹt ngoài đường đúng vào thời điểm dùng cơm tối như thế này,
liệu có bị coi là tự ngược đãi bản thân mình không nhỉ?
Nếu vậy thì lúc này Giả Thiên Hạ đang tự ngược đãi
chính mình! Phiền muộn châm điếu thuốc, mắt nhìn chăm chăm vào hàng xe chẳng
động đậy chút nào phía trước. Tiếp đó anh quay sang nhìn vào dòng người đi bộ
đông nghìn nghịt trên hè phố, cố kiếm tìm bóng hình quen thuộc. Bỏ lại chương
trình truyền hình trực tiếp mình cần quản lí không lo, đi khắp cả thành phố để
tìm một người phụ nữ, những hành động đó thật nực cười, thế nhưng, lúc này anh
chẳng thể nào mỉm cười nổi.
Ngay sau khi nghe nói tất cả các nghệ sỹ tham gia
chương trình của cô đều rút lui hết, Giả Thiên Hạ ngay tức thì phóng xe như bay
tới đài truyền hình nơi Mỹ Mãn làm việc. Thế nhưng vẫn là quá muộn. Anh đã đánh
giá quá cao bản thân mình, cứ nghĩ rằng nếu xảy ra chuyện gì thì anh chính là
người đầu tiên mà cô nghĩ tới. Chẳng thể ngờ rằng cô lại dùng phương pháp cực
đoan nhất, lẩn trốn, chẳng muốn gặp bất cứ ai, kể cả anh.
Mãi một lúc lâu, dòng xe phía trước mới nhúc nhích
được đôi mét, anh vừa định đạp chân ga thì tiếng chuông di động vang lên khiến
anh dừng lại, bắt máy ngay tức thì.
“Alô, anh Thiên Hạ à?”.
Tiếng nói vừa xa lạ vừa mang chút quen thuộc vang lên
trong điện thoại khiến anh thất vọng nhưng Giả Thiên Hạ cũng cố gắng hết sức
che giấu sự thất vọng của bản thân, hỏi lại: “Alô, có chuyện gì thế?”
“Là em đây, lúc nãy không phải anh nhờ em tìm giúp anh
chị Mỹ Mãn sao? Em tìm thấy rồi…”.
Thì ra quen biết nhiều bạn bè phóng viên cũng chưa
chắc đã là chuyện xấu.
Chẳng thèm để ý đến những tiếng còi inh ỏi thúc giục
đằng sau xe mình, xe của Giả Thiên Hạ vẫn bất động, anh chỉ chăm chăm cầm chiếc
bút lên ghi lại địa chỉ.
Quán bar? Tại sao anh lại không nghĩ đến chứ? Phụ nữ
mỗi khi tâm trạng không vui thường chạy tới các quán bar uống rượu để giải sầu.
Quán bar nào cũng đều có một không gian yên tĩnh, đó
chính là phòng rửa tay. Cho dù bên ngoài có ầm ĩ thế nào thì ở trong này lại
cũng vẫn yên tĩnh đến lạ, để cho mọi người nôn oẹ và tỉnh táo.
Sắc mặt Đinh Mỹ Mãn trắng bệch, hai tay chống trên
thành bệ rửa. Nước trên mặt cô chảy xuống, cô chớp chớp mắt, quệt nước trên
môi. Cứ tưởng rằng uống say là một chuyện dễ làm, ai dè sau khi bịt mũi cố gắng
uống thật nhiều rượu vào, cô lại cảm thấy đầu óc quay cuồng, chỉ muốn nôn ra…
Vậy mà cô cứ tưởng mình say rồi. Thật không thể ngờ, ngay sau khi nôn hết toàn
bộ mọi thứ thì đầu óc cô lại trở nên tỉnh táo hơn bất cứ lúc nào hết. Tất cả
mọi tâm sự, buồn đau không muốn nhớ tới đều hiển thị rõ mồn một trong đầu, chốc
chốc lại nhắc nhở cho cô biết cô vẫn chưa tìm ra cách nào để giải quyết. Ngày
mai cô cũng chẳng cần phải đi làm nữa, kế hoạch kiếm tiền hoành tráng đã đi vào
đường cùng, thậm chí ngay việc lo ba bữa cơm hằng ngày giờ đây cũng trở thành
một vấn đề to lớn… Những ngày tháng tiếp theo cô phải ứng phó thế nào đây?
“Muốn tiền ư, tôi không cho đâu. Danh phận tôi cũng
không cho cô được. Cho nên đã nghĩ kĩ chưa? Liệu có cần tiếp tục tiến hành nữa
hay không?”.
“Này… anh có nhất thiết phải nói những lời tuyệt tình,
mất hứng vào những lúc thế này không?”.
“Tuyệt tình, mất hứng? Tôi không thích những chuyện
kiểu như tình một đêm tiền trao cháo múc, chỉ để đổi lấy ham muốn nhất thời, cô
không thoải mái mà tôi cũng thế”.
“Lẽ nào anh muốn nói chuyện tình cảm hẳn hoi với em?”.
“Không cần đâu, nói chuyện tình cảm làm gì cho tốn
thời gian. Tay cô có thể đừng sờ mó lung tung nữa được không? Tôi không thể đáp
ứng được cho cô dù ở bất cứ phương diện nào!”
“… Bề ngoài trông thế mà bên trong không ra gì, sao
không nói sớm, làm phí thời gian của chị đây!”.
Những lời mời khách văng vẳng bên tai. Điều này khiến
cho Mỹ Mãn cảm thấy thật tức cười, tại sao con người lại có thể khác nhau nhiều
đến thế? Cô mở lại vòi nước ở mức lớn nhất, đưa tay hất nước liên tiếp lên mặt,
ngây thơ cho rằng có thể làm giống như trên phim truyền hình, liên tục hất nước
vào mặt sẽ khiến đầu óc được thanh thản, không cảm thấy đau khổ nữa.
RẦM!
Nhưng kết quả, thứ mà cô nhận được là tiếng cửa sập
mạnh khiến cho tâm trạng đang rối như tơ vò lại càng trở nên xáo trộn hơn.
Mỹ Mãn liền quay sang nhìn thì chỉ thấy một người phụ
nữ bực bội xông ra từ một buồng vệ sinh nhỏ, trong miệng còn thốt ra mấy câu
chửi thề, sắc mặt vô khó coi. Hình như trông thấy Mỹ Mãn đang nhìn về phía
mình, người phụ nữ đó liền ngẩng đầu, trừng mắt liếc một cái rồi khí thế phừng
phừng xông ra khỏi phòng rửa tay.
Làm cái gì chứ? Chẳng lẽ cô còn chưa đủ xui xẻo hay
sao? Ngay đến một người xa lạ cũng nhìn cô với ánh mắt đầy hận thù.
“Lau mặt cho sạch vào”.
Đúng lúc cô đang tiếp tục than thân trách phận thì đột
nhiên một bàn tay cầm chiếc khăn mặt xuất hiện ngay trước mắt Mỹ Mãn, cô liền
quay sang xem chủ nhân của giọng nói đó là ai. Tay của anh thon dài, màu da tay
kết hợp với màu trắng của chiếc khăn mặt tạo nên một cảm giác thật ấm áp. Chẳng
suy nghĩ gì, cô chỉ cảm thấy đây là sự quan tâm của một người xa lạ mà thôi,
nên cô mỉm cười rồi nói tiếng cảm ơn.
“Nghe nói em đang tìm anh?”. Anh lại lên tiếng lần
nữa, với giọng nói đầy sức quyến rũ.
Sự việc sau đó càng ngày càng phát triển chẳng giống
với người xa lạ tốt bụng quan tâm nữa, con người đó đột nhiên tiến lại gần cô,
cầm lấy tay rồi đứng sát vào sau lưng cô. Mỹ Mãn dường như có thể cảm nhận được
nhịp tim lúc này của anh, chẳng khác nào chiếc đồng hồ đang báo thức ầm ĩ,
thình thịch thình thịch ở ngay sau lưng. Phải chăng sau khi uống rượu đến lúc
này cô mới thực sự say? Mỹ Mãn bỗng nhiên cảm thấy chóng mặt, sắc mặt bừng đỏ,
ngẩng đầu lên nhìn người đứng sau mình qua chiếc gương trên bồn rửa tay.
Tiếp đó cô không khỏi bất ngờ, là Lăng Gia Khang.
“Hử?”. Không đợi được câu trả lời của cô, anh cố hỏi
lại lần nữa và không hề có ý định buông cô ra. Anh cũng chẳng ngại tiếp tục tư
thế không khác nào đôi tình nhân quá nôn nóng nên trốn đến phòng rửa mặt này để
hôn hít.
“Ừm.” Mỹ Mãn định vùng ra nhưng lại chẳng thể tìm nổi
lối thoát, đành phải cưỡng ép bản thân bình tĩnh, trả lời câu hỏi của anh, ngây
thơ cho rằng như thế thì Lăng Gia Khang sẽ buông tha cho cô.
“Có phải tìm người để hỏi tội không?”. Đôi mắt anh
nhìn chăm chăm vào người phụ nữ trong gương, cố gắng nắm bắt mọi sắc thái biểu
cảm trên khuôn mặt cô lúc này. Hoảng loạn, xấu hổ, rồi phẫn nộ sau khi nghe anh
nói… xem ra cô hoàn toàn không hề bỏ chút thời gian, công sức nào ra để thấu
hiểu con người anh. Mỹ Mãn còn chưa lên tiếng trả lời, anh đã nhắm mắt lại, cố
che giấu đi sự thất vọng không nên có, không muốn bị cô làm ảnh hưởng đến tình
cảm của mình: “Em đã định sẵn tội danh cho anh rồi, còn mong ngóng anh giải
thích gì cho em đây?”.
“Không phải anh thì còn ai nữa, trong ngành này, được
mệnh danh là “giáo phụ” ngoài anh ra còn ai khác sao?”. Vừa nhớ tới câu nói
“Giáo phụ mà cô cũng dám đắc tội ư?” trên lá thư lai lịch bất minh đó, Mỹ Mãn
khí thế cao ngút, ngước đầu, nhếch mày phát ngôn mà không chút run sợ trước
“cường quyền”.
Lăng Gia Khang không kìm chế nổi mà cười nhạt, rõ ràng
là có người chỉ dẫn cho cô ấy nên mới có thể dùng lời lẽ tự tin đến vậy: “Những
gì anh đã làm cho em chẳng lẽ không bằng mấy lời nói nhảm nhí của ai đó sao?”
“Thế thì phiền anh nói cho em rõ xem ai cần thiết phải
lén lút hại anh thế chứ?”.
“Giả Thiên Hạ.” Chắc chắn, ngoài tên đàn ông đó ra
chẳng còn ai thích chơi trò trẻ con ấu trĩ đó nữa!
“Không ai nói với anh là đừng có ăn nói hàm hồ gây nên
thị phi sau lưng người khác hay sao?”. Cái này được gọi là “âm hồn bất tan”
chăng? Tóm lại lời nói của Lăng Gia Khang vừa dứt thì người “vinh dự” được anh
nhắc tới là Giả Thiên Hạ cũng bất ngờ xuất hiện, đang tựa người bên cửa phòng
rửa tay, nhẹ nhàng kéo chiếc cà vạt trên cổ mình. Khuôn mặt anh lúc này không
mấy dễ chịu vì nhìn thấy tư thế đầy tình ý của hai người kia.
“Ha ha, đó không phải sở trường của anh hay sao?”.
Nghe dứt câu, Lăng Gia Khang liền quay sang, nhanh chóng giấu đi sự bất ngờ vừa
thoáng qua, lấy ngay lại bình tĩnh, cười nhạt hỏi vặn lại tình địch.
“Đó cũng là học từ anh mà thôi”. Trước đây nếu như
không nhờ được anh ban phước cho, thì sao hiện nay Đinh Mỹ Mãn vẫn phòng tránh
anh chặt chẽ đến thế!
“Hả? Vậy là vô hình chung tôi đã trở thành tấm gương
để anh học hỏi tự lúc nào mà không hay vậy?”.
Thiên Hạ nghiến răng ken két, kìm nén mong muốn thưởng
cho tình địch một cú đấm ra trò. Anh quay sang nhìn Đinh Mỹ Mãn đang bị đứng
thất thần: “Đã nói chuyện xong chưa?”.
Thực ra cứ đường đường chính chính mà đánh nhau một
trận tơi bời để tính sổ món nợ một lần, có lẽ sẽ thoải mái hơn nhiều. Thế nhưng
lúc này Giả Thiên Hạ vẫn chưa mất hết lí trí, vẫn còn nhớ ra rằng người phụ nữ
anh yêu rất coi trọng phong độ của người đàn ông. Cho nên, anh nghĩ hỏi thăm
lịch lãm như vậy chắc là đã biểu hiện đầy đủ cái được gọi là phong độ đàn ông
rồi? Tốt nhất là cô nên biết nhìn tình hình một chút, ngoan ngoãn chạy đến bên
cạnh, rồi bước đi cùng anh mà không quay đầu lại nhìn.
Tuy nhiên mong ngóng Mỹ Mãn nhận thức ra nhiệm vụ của
bản thân, nghe lời giữ thể diện cho anh rõ ràng là điều không mấy triển vọng.
Chân cô như mọc rễ ra vậy, chẳng thèm động đậy gì, cũng chẳng buồn đưa mắt liếc
sang nhìn anh một lần, hơn nữa lại còn nhìn Lăng Gia Khang mà nói: “Tất cả mọi
chuyện đều không liên quan đến anh? Anh không làm chuyện gì đúng không?”.
“…” Nhìn vào đôi mắt ấy, Lăng Gia Khang không biết nói
gì nữa.
Chỉ cần anh lắc đầu, kiên quyết phủ nhận chắc chắc cô
sẽ tin ngay. Thế nhưng anh không nói gì, một hồi lâu sau cũng không có bất cứ
phản ứng nào hết.
Im lặng, thực ra mới là câu trả lời mang tính “sát
thương” ghê gớm nhất!
Mỹ Mãn mím chặt môi nhìn Gia Khang đầy oán ghét, cô
quay người đập vào vai anh rồi xông ra ngoài phòng rửa mặt… Ngoài những hành
động đó, Đinh Mỹ Mãn thực sự không biết phải biểu hiện như thế nào nữa. Cô cũng
biết mình chẳng có tư cách gì để trách cứ Lăng Gia Khang, thế nhưng trái tim
vẫn cảm thấy lạnh lẽo, lạnh lẽo đến đáng sợ!
Mắt nhìn cô bỏ đi cùng người đàn ông khác, lại một lần
nữa, Lăng Gia Khang không hề níu kéo, thực ra vẫn là do lòng kiêu hãnh chưa thể
gạt bỏ trong anh. Tại sao lần nào cũng phải vứt bỏ mọi thứ để đuổi theo níu kéo
chứ? Anh sinh ra đã chẳng bao giờ có cái thói quen ngu ngốc đó rồi!
Vậy là ước nguyện của Giả Thiên Hạ đã thành sự thật,
cô đích thực bỏ đi mà chẳng thèm ngoái đầu nhìn lại. Nhìn bề ngoài thì rõ ràng
là anh đã thắng, vậy tại sao anh vẫn cảm thấy như hai bên đều thảm bại vậy?
Người ở cạnh anh thì đã sao chứ, nói cho cùng thì trái tim cô cũng đã phiêu dạt
bên ngoài hơn một năm nay rồi, đã ghi khắc biết bao hồi ức không có anh tham
dự?
Giả Thiên Hạ ép buộc bản thân đừng quá để ý đến cảnh
tượng lúc nãy vừa diễn ra. Có lẽ là cô đang cần thêm chút thời gian, cũng có
thể cô chỉ là đơn thuần không muốn nghĩ người bạn của mình quá tồi tệ, hoặc có
thể do cô đã đặt quá nhiều niềm tin vào Lăng Gia Khang, tin tưởng tới mức chẳng
hề phòng bị gì, chẳng từ chối khi bị hắn ôm! Anh càng không muốn tìm hiểu quá
nhiều về việc đằng sau sự tin tưởng lớn lao đó là cái gì. Lúc này anh chỉ muốn
đặt hết tâm tư suy nghĩ xem lúc tâm trạng không vui người phụ nữ của anh thường
muốn làm những gì?
Đi mua sắm điên cuồng để giải sầu? Đó không phải là
tính cách của Đinh Mỹ Mãn.
Tìm một đỉnh núi không người rồi hét to lên những điều
không vui trong lòng? Cô không lãng mạn đến mức ấy!
Mua một đống các đồ ăn vặt để ăn cho đã đời, ăn đến
khi giải được sầu thì thôi? Với kinh nghiệm dạn dày lâu nay, anh biết rằng đó
là một phương pháp vô cùng ngớ ngẩn, Mỹ Mãn sẽ không biết kiềm chế mà ăn liên
tục, nhẹ thì đầy bụng nôn mửa, nặng thì ngộ độc thực phẩm.
Cuối cùng anh quyết định đưa cô đến khu hội chợ lớn.
“Anh muốn mua gì sao?”. Cô đứng một bên chớp đôi mắt
mơ màng, đưa tay lên xem các mặt hàng trên giá nhưng vẫn không giấu được tò mò
hỏi anh.
“Không mua gì cả”. Anh lên tiếng phủ nhận, nắm lấy tay
cô rồi nói: “Đi giải sầu thôi.”
“Hả?”. Mỹ Mãn nhìn anh, hai mắt sáng rực lên. Ngay lúc
trông thấy môi anh mấp máy dường như đang muốn nói gì đó, ngay lập tức cô bắt
đầu đi trút giận.
Đi qua vô số các sạp hàng, Đinh Mỹ Mãn không bỏ qua
bất cứ mặt hàng nào hết, hăng hái cầm lấy nào là mì ăn liền, thức ăn sấy khô,
sô cô la, bánh quy, cái mở nắp chai nước giải khát, và cả những đồ uống ngon
lành… chất đầy một xe đẩy đồ ăn đông lạnh rồi lật tung các ngăn hàng lên… Thiên
Hạ thong thả kéo theo chiếc xe chứa đồ đằng sau, chấp nhận nhặt những món đồ đã
bị cô “giày vò” vào xe đẩy. Nhìn chung thì từ trước tới nay, anh chưa bao giờ
hiểu nổi sở thích xả giận kiểu này, đây chắc chắn là biểu hiện rõ nét của việc
thiếu tính nhân đạo sâu sắc. Tuy nhiên nếu như người gây ra là người phụ nữ của
anh thì cũng đành để cô “trút giận” thoải mái, sau đó sắp xếp tử tế lại những
ngăn hàng đã bị cô làm loạn xạ lên.
Điều khiến cho anh không ngờ đến là sau khi trút giận
trong hội chợ xong, Mỹ Mãn dường như vẫn chưa hả dạ. Sau khi rời khỏi đó, múc
tiêu tiếp theo của cô chính là trạm tàu điện ngầm cách đấy không xa.
Dùng bã kẹo cao su đã nhai xong bôi lên khe nhét tiền
xu của máy bán hàng tự động ở khu tàu điện ngầm, ở trên tàu điện ngầm đông đúc,
cố ý đứng ngay đằng sau một người đàn ông đáng thương nào đó mà cô không thích
rồi vỗ mạnh vào mông của người phụ nữ ở gần ông ta nhất.
Mãi cho tới lúc về nhà cô dường như vẫn chưa hết hứng
thú đùa nghịch, trước khi bước ra khỏi thang máy, cô không quên ấn nút lên tất
cả các tầng cùng một lần. Nếu như Thiên Hạ không kịp thời kéo cô ra, anh không
hiểu liệu cô có dí sát mặt vào camera, hoặc gỡ tất cả biển đề tên của các tầng
xuống không. Nghi ngờ này của anh là hoàn toàn hợp lí, nói cho cùng thì trước
đó cô cũng đã hành động quá nhiều để chứng minh rồi.
“Thật là chán chết!”. Sau cả một buổi tối trút giận đã
đời, cô vẫn còn “mặt mũi” bước qua cửa nhà, nhanh chóng lao về phía ghế sô pha
nằm xuống cho đỡ mệt và đưa ra lời than vãn này.
“Mau lại đây”. Thiên Hạ chẳng khách khí gì, nhìn thẳng
vào cô, vẫy tay gọi cô lại gần. Đợi sau khi cô đã yên phận ngồi bên cạnh mình,
anh mới đưa tay ôm chặt lấy cô nhưng cũng không làm thêm bất cứ một động tác
thân mật nào. Nếu như đã biểu hiện dịu dàng, biết quan tâm chăm sóc tốt cho cô,
thì anh cũng nên tiếp tục nỗ lực làm tròn vai, cho tới khi cô không thể nào
“chống đỡ” lại được mới thôi: “Cho dù là việc động trời, thì anh cũng sẽ giải
quyết giúp em. Cho dù em không muốn ỷ lại vào anh thì cũng có thể cho anh được
ở bên cạnh em được không? Tóm lại sau này không được “chơi trò” mất tích, anh
sẽ rất lo lắng đấy”.
Mỹ Mãn ngẩng đầu, ngước mắt nhìn lên khuôn mặt anh,
đôi môi mím chặt lại dường như không che giấu nổi niềm xúc động trào dâng trong
lòng lúc này. Anh hoàn toàn thấu hiểu tính cách, cũng như sự yêu ghét của cô,
biết được cô rất để ý đến lòng tự trọng nhỏ nhặt đó. Hai con người sống với
nhau chẳng lẽ không phải như vậy hay sao? Có những lúc không cần phải tìm một
người đàn ông để dựa dẫm, ỷ lại mà chỉ cần một người ở cạnh bên, cho dù không
nói với nhau lời nào, không làm bất cứ việc gì, nhưng ít nhất là sẽ không còn
cảm thấy đơn độc nữa!
Lúc sau, cô nở nụ cười ngọt ngào, rồi gật đầu đồng ý.
Hiếm khi mà sự việc lại phát triển đúng theo dự đoán
của anh, Thiên Hạ mãn nguyện nhìn cô không còn khoa chân múa tay, mà rất ngoan
ngoãn nghe lời. Tuy nhiên anh cũng ý thức được rằng khoan dung thì cũng chỉ có
mức độ thôi, tiếp theo anh sẽ phải tính một vài món nợ nữa! Cô dựa vào cái gì
mà có thể tin tưởng Lăng Gia Khang đến vậy, trong khi đó hầu như chẳng bao giờ
thèm quan tâm đến những lời giải thích chân thành của anh? Dựa vào cái gì mà cô
có thể để một người đàn ông tự do ôm ấp mình trong phòng rửa tay của quán bar,
phải chăng nếu anh không xuất hiện kịp thời thì tiếp theo đó họ sẽ hôn nhau,
lên giường cùng nhau? Người phụ nữ này liệu có phải lúc nào trong tay cũng cầm
sẵn một chiếc sừng, đợi đến khi anh không chú ý sẽ được dịp cắm lên đầu anh hay
không?
Chỉ tiếc là những lời nói độc địa này còn đang mấp máy
ở môi chưa kịp thốt nên lời thì đã bị một câu nói thều thào của cô chặn ngay
tức khắc.
“Quả nhiên em không thể sống thiếu anh được.” Trên thế
giới này chỉ có duy nhất mình anh sau hết lần này đến lần khác mắng mỏ cô thì
lại tiếp tục ở cạnh bên cô, mặc cho cô trút giận điên cuồng.
“Vậy thì đừng làm gì nữa, chỉ cần là bà xã của anh là
được.” Từ trước đến nay Giả Thiên Hạ luôn thuộc tuýp người nói là làm. Nếu như
trái tim mình đã rung động thì chắc chắn sẽ bộc lộ ra ngay, không cần thiết
phải kìm nén trong lòng làm gì hết! Sau khi thốt ra câu ấy, anh trực tiếp xông
lên, áp lên người cô hết sức thuần thục điêu luyện để tránh cô phản kháng khi
đột nhiên bừng tỉnh khỏi niềm cảm động trong giây phút này. Anh khôn ngoan ghì
chặt lấy tay cô rồi chiếm lĩnh đôi môi căng mọng quyến rũ kia.
“Này… em… ừm…”.
Mỹ Mãn vùng vẫy như định nói điều gì, còn Giả Thiên Hạ
thì hoàn toàn không cho cô bất cứ cơ hội nào hết, đôi môi anh rực cháy, lưỡi
len lỏi khám phá, bàn tay linh hoạt luồn vào váy ngủ mềm mại của cô. Anh nắm rõ
hết mọi thói quen hằng ngày của Mỹ Mãn, ví dụ như khi ở nhà cô không thích mặc
đồ lót bên trong, hoặc là những lúc như thế này tai cô sẽ giật lên liên tục,
hay mỗi lần trông thấy anh bất giác rên lên, cô sẽ “thuần phục vô điều kiện”.
“Bà xã…”. Anh thì thầm bên tai cô đầy tình ý, cố tình khiến
hơi thở của mình trở nên nặng nề, mệt mỏi.
“Em gọi anh một tiếng ông xã nghe xem nào”. Anh rất
biết rõ tình hình “địch ta”.
Bàn tay nhẹ nhàng chống đỡ, thân trên của Thiên Hạ dần
dần nhấc nhẹ lên, áp lấy người cô, tóc mái rơi xuống, xoã xuống cổ cô, sự quyến
rũ, mê hoặc lúc này khiến Mỹ Mãn khó lòng cưỡng lại được. Cô giống như đang bị
thôi miên vậy, ngây ngô, ngốc nghếch thốt lên: “Ông xã…”.
“Ngoan quá!”. Anh rướn lên, hôn nhẹ lên chiếc mũi xinh
của cô.
“ Không, không phải, em có lời muốn nói…”.
“Làm xong việc rồi nói tiếp.” Cho dù là một người ông
lí trí đanh thép cũng chẳng thể “đạp phanh” vào những lúc thế này được, huống
hồ Giả Thiên Hạ từ trước đến nay đều không phải thuộc tuýp người lí trí!
Đinh đoong!
Thế nhưng tiếng chuông vô duyên lại vang lên ngay lúc
này, anh ngừng lại, phiền não liếc nhìn cái nơi đang phát ra âm thanh đáng ghét
kia.
“Đừng có quậy nữa… có người gọi cửa kìa”. Mỹ Mãn nâng
đầu gối lên định thoát khỏi anh.
May mà lần này xem ra Giả Thiên Hạ có vẻ chịu hợp tác,
đành chịu trận mà nhổm người dậy, tiện tay cầm theo chiếc ghế trong phòng khách
chạy ra mở cửa. “Chào anh Giả, anh khoẻ không?”. Ngoài cửa là một người đàn ông
trẻ tuổi, miệng cười đầy khách sáo.
“Nói vào vấn đề chính đi”. Ai có thời gian và tâm
trạng mà nghe: “Anh có khoẻ không?” chứ?
“Ơ thế cô Đinh không có ở đây à?”. Vừa nói, anh ta vừa
dáo dác đưa mắt do thám, ánh mắt bắt gặp đúng lúc Đinh Mỹ Mãn đang ngồi trên
ghế sô pha chỉnh lại quần áo, cố ý che giấu đi giai đoạn tình cảm cháy bỏng
trước đó. Anh này lại càng nở nụ cười sáng lạn hơn trước: “Cô Đinh, cô
cũng khoẻ chứ? Gần đây chắc cô bận lắm nhỉ? Chẳng mấy khi gặp được cô…”.
Bụp!
Chiếc ghế trên tay ai đó đột nhiên trơn quá mà rơi ra
ngoài, vừa lúc phượt qua người của anh chàng lạ mặt ngoài cửa.
“Xin hỏi, anh tìm bà xã tôi có việc gì không?” Phớt lờ
dáng vẻ đáng thương của anh chàng ngoài cửa đang ôm đầu ôm cổ “lánh nạn” trời
giáng, Giả Thiên Hạ nhếch mép cười rất đáng sợ.
“ Không… không có chuyện gì hết… hai người… đã đến lúc
hai người phải nộp tiền nhà rồi…”. Vợ người ta quả nhiên không dễ động vào!
“Ngày mai sẽ mang sang”. Lời nói còn chưa dứt thì
Thiên Hạ đã tiện tay đóng sập cửa vào.
“Chà, tiền nhà anh vẫn còn chưa đưa cho em đấy.” Nhờ
lời nhắc nhở của ông chủ nhà, Mỹ Mãn bỗng nhớ ra, từ sau khi người đàn ông này
đến sống ở nhà cô với lí do không đâu vào đâu cả, anh ta mới chỉ giúp cô đóng
một quý tiền thuê nhà, còn thù lao 5 vạn đồng hứa trả cho cô vẫn chưa thấy đâu
hết!
“Anh không có tiền”. Anh nhếch vai trả lời thản nhiên
như không có việc gì!
“Làm gì có chuyện ấy! Lương tháng của anh cao hơn em
rất nhiều mà. Anh đừng nói là định quỵt nợ đấy nhé!”. Anh em ruột còn phải tính
nợ rõ ràng với nhau, huống hồ là mối quan hệ hiện vẫn chưa biết định nghĩa ở
mức nào của hai người bây giờ chứ?
Anh ngông nghênh bĩu môi, kéo cô rồi ôm chặt vào lòng:
“Trông anh giống người hay quỵt nợ sao? Không có tiền anh có thể dùng thân mình
trả nợ mà…”.
“Dùng thân trả nợ cái đầu anh ấy! Ai cần anh phải dùng
thân trả nợ? Con chó đực bên nhà hàng xóm cũng chẳng lẳng lơ như anh, vừa thấy
con cái là đã “kéo quốc kì” rồi. Không cho phép anh làm bừa đâu, em không giống
như anh, nhà em không chuẩn bị sẵn bao cao su.” Cuối cùng Đinh Mỹ Mãn cũng đã
vô cùng lí trí nói ra hết những lời mà lúc nãy mấy lần khi đang tình cảm mặn
nồng đều bị anh chặn lại.
“Hai chúng ta cũng không phải chưa “ấy” với nhau lần
nào, cần thứ phiền phức đó làm gì chứ?”. Anh cau mày khó chịu, cuối cùng cũng
đã hiểu lúc nãy vì cái gì mà cô lại vùng vẫy mãnh liệt như vậy.
“Cái đó, cái đó, cái đó…”. Nói lắp một hồi lâu, mặt Mỹ
Mãn bỗng đỏ ửng lên, đành phải liều mình xông lên thôi: “Thế nếu nhỡ bị dính
thì phải làm sao hả?”.
“Càng tốt chứ sao! Tránh cho chúng ta dư thừa thời
gian, sức lực cãi nhau suốt ngày, dùng cái đó bồi dưỡng cho thế hệ mầm non còn
hơn.”
“…” Đinh Mỹ Mãn hết lời đối đáp.
Cô nhớ rất rõ ràng rằng người đàn ông này không thích
trẻ con. Lúc còn chưa kết hôn, cô đã khéo léo nói bóng nói gió mấy lần nhưng
đều bị anh từ chối thẳng thừng. Cô đã sử dụng rất nhiều cách “bỉ ổi”, như lén
lút đổi thuốc tránh thai khác, chọc lỗ thủng trên bao cao su… kết quả lần nào
cũng bị Giả Thiên Hạ phát giác ngay tại trận.
Thế nhưng bây giờ, ngay lúc này anh lại chủ động đề
nghị cô nối dõi tông đường.
“Em không thấy ý kiến này rất tuyệt sao? Em sẽ là mẹ
đứa trẻ, anh sẽ là bố đứa trẻ, mối quan hệ vững chắc này sẽ không có ngoại lực
xấu xa nào có thể chia rẽ. Sau này khi nào em rảnh rỗi thì chăm sóc con, anh
rảnh cũng sẽ dạy con “cách làm người”. Như thế chúng ta sẽ không còn thời gian
đi bàn luận những chuyện không đâu nữa. Này nhé, lúc em cảm thấy không có cảm
giác an toàn thì có thể nhìn ngắm con, nhớ lại xem chúng ta đã phải nỗ lực thế
nào vì tiểu quỷ bé nhỏ đáng yêu ấy, đó là kết tinh của tình yêu giữa chúng ta
đấy!”.
“Tiểu quỷ”? Có mấy người làm bố lại gọi con đẻ của
mình theo cách ấy chứ? Cho nên, sự thực đã chứng minh rõ, anh vẫn không hề thay
đổi, vẫn không thích trẻ con, trọng tâm chính của ý kiến này chỉ là ở chỗ nối
dõi tông đường mà thôi. Chắc chắn lúc này anh đang muốn tìm người phụ nữ có thể
sinh con nối dõi cho anh!
“Không nói gì sao? Im lặng có nghĩa là thừa nhận rồi
nhé! Vậy thì bây giờ chúng ta bắt đầu nỗ lực thôi!”.
“Giả Thiên Hạ! Anh quậy thế đủ rồi đấy! Những lời như
thế anh cứ việc đi mà nói với con lợn cái ấy”. Mỹ Mãn trợn mắt quát mắng, quay
người rồi đi thẳng vào trong phòng, đóng cửa mạnh bạo, biểu hiện rõ quyết tâm
không chịu làm công cụ sinh đẻ cho anh.
Đinh Mỹ Mãn đã hoàn toàn bùng phát trở lại sau khi
liên tiếp chịu đựng sự tức giận rồi lại được đi xả giận một cách điên cuồng.
Cô đã chứng minh cho mọi người thấy, trên đời này
ngoài việc không được chọc giận “giáo phụ” ra thì thứ không được chọc giận nhất
chính là phụ nữ. Bọn họ có thể rất ngoan ngoãn, rất nghe lời như một chú mèo
vậy, để mặc cho chủ nhân ve vuốt, yêu chiều. Thế nhưng một khi đã bị giẫm vào
đuôi thì sẽ nhổm dậy tấn công liền, đó là bản năng tự vệ, thà giết nhầm còn hơn
bỏ sót!
“Chiếc đuôi” của Mỹ Mãn chính là chương trình mà cô đã
tốn không biết bao nhiêu tâm huyết, sức lực.
“Phẫu thuật thẩm mỹ thì có làm sao chứ? Bụng tôi cũng
đã từng qua thẩm mỹ đấy! “Một chân đạp hai thuyền” cũng hoàn toàn bình thường
thôi, ước mơ từ nhỏ của tôi chính là làm thuyền trưởng. Lúc còn đang độc thân
ai mà chẳng có quyền lựa chọn gỗ để đóng thuyền! Huống hồ trong làng giải trí
phức tạp thật thật giả giả rất khó đoán, chỉ là xem xem người quản lí có tài
tình hay không thôi. Chỉ cần người quản lí muốn thì trắng cũng biến thành đen,
thật dễ như trở bàn tay”.
Trên màn hình ti vi, Đinh Mỹ Mãn ngồi vắt chân, trông
rất có khí thế của một nữ vương, đang nói ra những lời như trên.
Giả Thiên Hạ ngây người nhìn, phớt lờ hết mọi tiếng ồn
trong phòng ăn riêng của nhà hàng, đôi tay thon dài vơ lấy chiếc điều khiển ti
vi, mắt nhìn chăm chăm vào người phụ nữ lạnh lùng kia.
Rời xa màn ảnh nhỏ hơn một năm trời cũng không phải là
một khoảng thời gian quá lâu. Từ tư thế cho đến lời nói không biết đang vô tình
hay hữu ý biện bạch cho bản thân, có thể thấy phong cách dẫn chương trình của
cô tuy rằng không còn khoa trương như trước kia nữa, thậm chí còn thêm vài phần
sắc sảo, thế nhưng vẫn cứ công tư bất phân, vì thế tất nhiên cũng khiến người
xem khó lòng chuyển kênh được!
“Im lặng hết lại cho ta!”. Giả đại lão gia giậm chân
đập bàn, lộ rõ khí thế xã hội đen vốn có trong người, hét lên như đang có
chuyện tày đình xảy ra vậy. Không khí xung quanh bỗng chìm trong yên lặng, lúc
này chỉ còn lại tiếng nói của Đinh Mỹ Mãn phát ra từ màn hình ti vi mà thôi.
“Giả Thiên Hạ, rốt cuộc anh tới đây để ăn cơm cùng tôi hay là để nghe người phụ
nữ này nói hả?”.
“Đều không phải, con tới đây là để hỏi tội một số
người”. Anh nới lỏng chiếc cà vạt trên cổ, miệng đang ngậm một điếu thuốc còn
chưa kịp châm, đôi mắt bình tĩnh toát lên một vẻ lạnh lùng, đáng sợ. Điều này
khiến cho bữa cơm cha con ấm áp tình cảm bỗng chốc như biến thành cuộc đàm phán
sắc lạnh trong giới xã hội đen.
“Đến… đến để hỏi tội? Anh thế này là có thái độ gì
đây, có biết thế nào là tôn ti trật tự hay không? Có biết thế nào là chữ “hiếu”
đặt lên hàng đầu hay không?”. Giả đại lão gia bắt đầu nặng lời, có thể thấy ông
đang vô cùng tức giận.
Anh nhếch mày thách thức, muốn anh tuân theo những đạo
lí này không phải là không thể làm được: “Thế thì con cảm ơn bố rất nhiều.”
“Cảm ơn ta?”. Rõ ràng là hai loại thái độ trước sau
khác hẳn nhau như vậy khiến Giả đại lão gia hoàn toàn kinh ngạc, chẳng hiểu gì
hết.
“Cảm ơn bố đã biết lạm dụng mối quan hệ ép người ta
huỷ hết hợp đồng làm việc với Mỹ Mãn, lại còn hết lòng hết dạ thêu dệt nên
nhiều tin đồn thất thiệt. Nếu như không phải là bố thì con sao có cơ hội làm
anh hùng cứu mỹ nhân khiến cô ấy cảm động chứ?”. Giả Thiên Hạ nghiến răng nói
rõ ràng từng câu từng chữ một, nhưng khuôn mặt lại nở nụ cười ngọt ngào.
“… Ta… ta lấy đâu ra nhiều thời gian rảnh mà làm
chuyện vớ vẩn đó. Chắc chắn là nó gây gổ gì đó với Lăng Gia Khang, tất cả là do
Lăng Gia Khang làm đó”. Giả đại lão gia tức khắc nghẹn lời, nhưng ông cũng lấy
lại bình tĩnh rất nhanh sau đó. Không có bằng chứng cụ thể, ông có chết cũng
không thừa nhận!
“Rốt cuộc là do ai làm trong lòng chúng ta đều rõ cả,
có điều con có thể coi như bố đang giúp con”. Thiên Hạ nhoẻn miệng cười, ra vẻ
không chấp nhặt với nỗi lo thừa thãi của người già. Có thể thấy rõ tâm trạng
của anh hôm nay rất ổn: “Chỉ có điều lần sau phiền bố dùng cách nào đó bình
thường hơn để làm, có được không?”.
Tình địch bị làm sao anh chẳng hề quan tâm, anh cũng
chẳng thấy vui mừng trước tai hoạ của tình địch mình. Nhưng mà giày vò người
phụ nữ anh yêu như vậy thì anh không thể nào cho qua dễ dàng được!
Miệng Giả đại lão gia giật liên tục, trước thái độ sét
đánh không đổi, kiên quyết đến cùng của đứa con trai quý hoá, ông thực sự cảm
thấy mệt mỏi. Nếu như chạy vòng quanh cả làng giải trí này rồi mà anh chàng vẫn
chỉ biết mỗi mình Đinh Mỹ Mãn thì xem ra tình yêu của con trai ông vô cùng sâu
sắc. Giả Vượng Bảo ngày ngày đều lải nhải đạo lí: “Con cháu tự có phúc đức
riêng của con cháu” bên tai ông, đạo lí này ông biết, nhưng vấn đề ở đây là ông
không nhận ra rốt cuộc Thiên Hạ đang hưởng phúc gì? Đinh Mỹ Mãn của bây giờ đã
không còn như trước kia nữa, không còn là một con tiểu nha đầu không chút chính
kiến, cả ngày chỉ biết chạy theo con ông. Hơn nữa còn có tên Lăng Gia Khang như
âm hồn bất tán, nói không chừng ngày nào đó cô lại bỏ đi theo anh ta. Đến lúc
đó, đứa con trai quý hoá của ông phải làm sao đây?
“Ồ, ta cũng không phải không có cách nào bình thường
hơn…”. Nghĩ vậy, Giả đại lão gia liền khó chịu lên tiếng, mở màn cho những thoả
hiệp tiếp theo. “Sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, nếu như nó vẫn muốn ở
bên cạnh con, thì ta cũng đành phải chấp nhận thôi. Vấn đề ở đây là người phụ
nữ đó đang dao động. Nếu như con có bản lĩnh thì hãy dắt cô ta đi kết hôn rồi
nhanh chóng sinh một đứa trẻ bụ bẫm cho ta bế, thế thì ta chẳng còn gì để phản
đối nữa”.
Giả Thiên Hạ không nói thêm gì, rõ ràng là bố anh đã
“động” đúng vào chỗ đau của anh.
Đúng vậy! Người phụ nữ anh yêu đang trêu đùa anh, như
thật lại như giả, muốn bắt lại cố thả. Đây là những chiêu thức mà mười người
đàn ông thì có đến chín người không thể ứng phó được. Cô đã nắm vững hết những
chiêu này rồi!
Cô đã nói quả nhiên là không thể sống thiếu anh được,
biểu hiện lúc hai người ân ái đích thực chỉ cho anh thấy rằng cô rất quan tâm
đến anh. Thế nhưng ngay bản thân Giả Thiên Hạ cũng không biết được liệu có phải
anh đang hiểu lầm không? Bởi vì đến tận lúc này cô chưa hề nói vẫn còn yêu anh,
thậm chí còn không chịu kết hôn lại, không chịu hợp tác với anh sinh một đứa
trẻ trắng trẻo, mập mạp cho bố anh vui lòng.
Cảm giác này thực sự khiến người ta khó chịu, so với thất tình hay li hôn còn
thê thảm hơn nhiều, bởi đến tận lúc này anh mới phát hiện hoá ra từ trước đến
giờ chỉ có một mình mình muốn vậy mà thôi!
“Này, không tệ đâu, rất tuyệt đấy! Tôi biết là cô có
năng lực mà. Nói cho cùng thì khán giả vẫn thích hoài niệm chuyện cũ, họ rất
thích phong cách dẫn chương trình của cô. Với tình hình lúc này mà nói thì chỉ
đến ngày mai thôi ta có thể đè bẹp tỉ lệ người xem chương trình của Giả Thiên
Hạ rồi. Danh sách đề cử giải thưởng lần này cô chắc cũng nghe qua rồi đúng
không? Tuy rằng chương trình của cô đã bị gạt tên ra khỏi danh sách, nhưng cũng
đừng nhụt chí. Đây vẫn là chương trình mới, chúng ta phải đặt kì vọng vào nó,
nỗ lực làm cho thật tốt, biết đâu sang năm cô với Giả Thiên Hạ lại có thể cùng
được lọt vào đề cử giải nhà sản xuất xuất sắc nhất đó. Nếu như cô vẫn tiếp tục
tự dẫn chương trình của mình, mức độ xuất hiện trên truyền hình của cô cũng sẽ
nhiều hơn, so với hồi trước thì phong cách dẫn của cô hiện nay đã tiến bộ rất
nhiều. Lần sau không khéo cô còn lọt cả vào hạng mục người dẫn chương trình
xuất sắc thì đúng là đem lại vinh dự lớn cho đài truyền hình chúng ta đấy…”.
Khi ông giám đốc đài cười tít mắt nhìn tỉ lệ bạn xem
đài lí tưởng và thao thao bất tuyệt khen ngợi Mỹ Mãn, cô không hề thấy chút cảm
giác vui vẻ nào cả, ngược lại chỉ cảm thấy mệt mỏi, kiệt sức mà thôi. Thực tế
đã chứng minh, trong làng giải trí từ trước đến nay chưa bao giờ có cái định
nghĩa “hết thời” một cách tuyệt đối cả. Chỉ cần lúc xuất hiện lại có phong độ
tốt, khuôn mặt đẹp, trước khi chính thức lên hình có thể khiến mọi người quan
tâm hoặc bắt buộc phải quan tâm đến mình thì bất cứ ai cũng có khả năng “lật ngược
tình thế”. Cũng giống như cảnh tượng đột nhiên mặt đất vang lên tiếng sấm dậy
ầm ầm, nhân lúc mọi người còn đang lấy lại hồn phách thì có ai đó xuất hiện
lung linh, kỳ vĩ, kiểu gì cũng đạt được hiệu quả ngoài sức mong đợi.
Nhưng thế thì đã sao chứ? So với trước đây, ngoài Giả
Thiên Hạ ra thì chẳng có ai khuyên cô nên quay lại với nghề dẫn chương trình.
Đinh Mỹ Mãn đã nếm trải đủ rồi, thậm chí đã chán ghét tất cả mọi ấm áp lạnh
nhạt, tranh đấu giành giật trong làng giải trí giả dối này.
Đây không phải là những gì cô mong muốn. Ban đầu, thứ
duy nhất mà cô muốn chỉ là tìm một công việc có thể kiếm tiền, tiếp đó… cô dần
dần coi Giả Thiên Hạ thành kẻ địch của mình, muốn chứng minh cho anh thấy không
có anh cô vẫn sống rất hạnh phúc.
Kết quả, đến lúc giây phút ngạo nghễ đó không còn cách
xa nữa thì cái duy nhất cô nghĩ đến lúc này chỉ là một câu nói rất đỗi bình dị.
“Thế thì đừng làm cái gì nữa, chỉ cần làm bà xã của
anh là được rồi!”.
“Ông xã, ông xã”, cách gọi này không hề đặc biệt hay
hiếm gặp, hàng ngày ta có thể nghe thấy ở khắp đường làng ngõ xóm. Cách gọi này
cũng chỉ khiến cho ta mường tượng đến cuộc sống phiền não với toàn lo lắng vẩn
vơ về củi lửa, muối dầu… Có điều ngay giữa lúc tiết trời vào thu này, lẩm bẩm
trong miệng cụm từ ấy, Mỹ Mãn đột nhiên cảm thấy ấm áp vô cùng.
“Giám đốc đài, làm hết tháng này, tôi muốn từ chức”.
Cô biết rõ mình là người nóng nảy, nông nổi, nhưng cuối cùng vẫn cứ nói ra câu
này.
Theo lời của cô trợ lí thân yêu thì khí thế của cô lúc
đó khiến cho mọi người chỉ trông thôi đã thấy sợ hãi, bỗng nhiên cảm thấy khâm
phục vô cùng. Mọi người đều thấy mình như đang đứng trước một đống lửa lớn,
phía sau đặt đầy những tấm chắn ánh sáng, hai chiếc trống đặt trên mặt đất thì
không ngừng reo lên. Cảnh tượng này chẳng khác nào đang trong một đại hội võ
lâm hoành tráng, bỗng một vị nữ hiệp mai danh ẩn tích lâu ngày tái xuất giang
hồ. Nhìn thấy giám đốc đài dùng biết bao lời lẽ ngon ngọt để khuyên cô thay đổi
quyết định từ chức, mọi người ngồi quanh thật lòng muốn vỗ tay ủng hộ, tán
dương…
Vấn đề là, có ai để ý đến việc cô đang hối hận hay
không?
“Đinh Mỹ Mãn, thân là người một lần nữa sắp trở thành
dâu con trong nhà họ Giả, cháu phải có chí khí một chút chứ! Đã từ chức lại còn
muốn hối hận sao? Phải chăng cháu lo lắng cho đứa cháu Giả Thiên Hạ quý hoá nhà
ta sẽ phải sầu khổ vì kế sinh nhai hay sao? Rồi sẽ giống như Trác Văn Quân và
Tư Mã Tương Như[22] , một
người đứng bán rượu còn một người đi làm thuê chắc? Đừng có quậy nữa, cháu đã lo
lắng thừa thãi rồi đấy!”. Giả Vượng Bảo nhận cốc sô cô la nóng từ tay cô trợ lí
của Mỹ Mãn, tiện thể nháy mắt bày tỏ lòng cảm ơn của mình, sau đó quay sang
lạnh lùng nhìn bộ dạng hối hận vô cùng của cô cháu dâu tương lai.
“Chú thì hiểu cái quái gì?”. Mỹ Mãn ngẩng đầu, chẳng
khách khí mà lườm tên “tiểu quỷ” đột nhiên đến viếng thăm này.
“Lắm lời, ta đâu có thích cháu, nên không cần thiết
phải thấu hiểu cháu. Cháu không nói ra thì đương nhiên ta không thể hiểu nổi
rồi”. Giả Vượng Bảo bĩu môi, tỏ ra vẻ như chẳng có ai thèm để ý đến cô hết.
“Cái gì chứ? Chẳng lẽ chú thực sự muốn cháu ở nhà thờ
chồng nuôi con hay sao? Như thế mới gọi là nghĩ quá nhiều đó”. Vừa nói xong Mỹ
Mãn liền lấy một chồng tạp chí trong ngăn bàn của mình ra, phi từng cuốn, từng
cuốn ra trước mặt Giả Vượng Bảo: “Chú tự mình xem đi, khắp nơi đều có tin đồn
thất thiệt về anh ấy, chẳng có gì tiến bộ so với trước kia cả, làm sao cháu có
thể trao thân gửi phận cho người đàn ông như thế này được?”.
Giả Vượng Bảo chẳng buồn đưa mắt liếc qua, đưa tay gạt
đống tạp chí ra, rồi tiếp tục thưởng thức cốc sô cô la: “Mấy tờ báo chỉ chuyên
đi lừa dối quần chúng thế này, cháu là người trong cuộc rồi mà lần nào xem cũng
coi là thật hả? Vừa xem lại còn vừa ghen lồng ghen lộn lên thế, không biết cháu
có mệt mỏi hay không, chứ chú chỉ nhìn thôi cũng đã mệt rồi!”.
Mỹ Mãn liền mở ngay tờ tạp chí trên cùng ra: “Thế chú
nói cho cháu biết tại sao những phóng viên này chọn ai không chọn, nhất nhất
chọn viết về ông cháu trai quý hoá của chú chứ?”.
“Bởi vì nó là cháu của chú!”.
“… Có thể cho cháu một lí do nào hợp tình hợp lí hơn
được không?”.
“Lí do đó còn chưa đủ chân thực sao?”. Giả Vượng Bảo
cau mày, tỏ ra không mấy thiện cảm, sau đó lại điên khùng xông ra trước mặt Mỹ
Mãn: “Nếu không đủ thì thế này vậy, đến mùa hè này, cháu đài thọ chú với bạn
gái chú đi Disney chơi, chú sẽ dạy cháu cách nắm chắc đứa cháu này. Đảm bảo là
sau này Thiên Hạ sẽ biết trân trọng cháu. Không chỉ có như vậy thôi đâu, cháu
còn có thể cảm nhận được nó có thật sự quan tâm gì đến mình hay không nữa…”.
“Người bạn gái nào của chú cơ?”. Tuy rằng vụ giao dịch
này có vẻ hấp dẫn, nhưng Mỹ Mãn vẫn cần thiết phải hỏi rõ ràng, ngộ nhỡ anh
chàng hứng lên mang hết cả tá người yêu đi theo thì cô có mà phá sản!
“Yên tâm đi! Chỉ một người, một người thôi! Chỉ có
nàng ấy mới là tình yêu đích thực của đời ta!”.
Mỹ Mãn đặc biệt hoài nghi liệu Giả Vượng Bảo có phải
con riêng của Giả Thiên Hạ hay không? Tại sao hai con người đó lại giống nhau
đến vậy chứ?
“Phụ nữ dù có nhiều đến đâu, cũng chỉ có mỗi phi tần
thứ mười tám mới thực sự là tình yêu đích thực của ta đây”.
Tên đàn ông thối tha ấy cũng từng véo von câu nói đó
suốt từ hồi còn mặc quần thủng đít.
“Đừng có làm lãng phí thời gian của ta nữa, rốt cuộc
có đồng ý hay không?”.
Tại sao cô phải nghe theo sự sắp xếp bài binh bố trận
của tên “tiểu quỷ” quái dị này cơ chứ? Mỹ Mãn đang định từ chối thì bỗng tiếng
chuông điện thoại reo lên, khiến cô không thể không tạm gác chuyện đó lại.
“Tối nay đi đâu ăn đây?”.
Đầu kia điện thoại là giọng của Giả Thiên Hạ, Mỹ Mãn
chớp chớp mắt, liếc qua tờ giấy mà Giả Vượng Bảo đưa tới. Chữ viết trên tờ giấy
đó như “rồng bay phượng múa”, xấu một cách có nghệ thuật, cô phải mất khá nhiều
thời gian mới có thể luận ra, bất giác đọc lên thành tiếng: “Nhà hàng Ý ở phía
sau hội sở 419!”.
“Hả? Tại sao tự nhiên lại muốn đi đến nhà hàng đó?”.
Giọng nói của Thiên Hạ bộc lộ đôi chút nghi hoặc.
Chút nghi hoặc đó là vì anh đã bị cô chọc đúng điểm
yếu chăng? Thế là Mỹ Mãn liền loại bỏ ngay ý định từ chối Giả Vượng Bảo, tiếp
tục phối hợp với ông chú thứ mười bốn mà nói: “À, em nghe mấy người đồng nghiệp
bảo đồ ăn ở đó khá ngon”.
“Vậy em đợi ở đài rồi anh qua đó đón nhé!”.
Từ lúc ban đầu không hề cam tâm tình nguyện, rốt cuộc,
Mỹ Mãn lại chẳng kiềm chế được mà coi mấy lời nói của Giả Vượng Bảo như là tôn
chỉ tối thượng để thực hiện. Đồng thời cô cũng tự an ủi mình, cho dù hắn ta là
một tên “tiểu quỷ” quái dị nhưng ít nhất cũng có chút thực lực. Nói cho cùng
thì có một số đặc điểm của con người là bẩm sinh đã có, đều là đàn ông nên chắc
cũng nắm rõ tâm lí của nhau, huống chi người làm chú kiểu gì chẳng hiểu ông
cháu quý hoá của mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT