Ân Nghệ nhìn Thi Ánh Điệp đã ngủ say, nằm cuộn mình như
con mèo trên giường của hắn, tóc tơ vương xuống má, làm cho khuôn mặt
vốn trắng nõn của nàng càng đẹp mê người hơn, hắn biết nàng chỉ là vẻ
ngoài nhu nhược mà thôi, bên trong nếu đem so sánh với nhiều nam nhân
thì còn kiên cường hơn nhiều.
Hắn biết nàng, so với nàng hắn rất muốn thừa nhận rất
nhiều việc, bởi vì trong quá khứ hắn đã từng thầm mến nàng một thời
gian không phải là ngắn.
Nàng có thể xem là học muội của hắn, chính là lúc nàng
nhập học thì hắn lại phải sang Mỹ tốt nghiệp, về việc của nàng, đều là
do học đệ hay liên lạc với hắn nói cho hắn biết.
Hắn có nhớ rõ lần đầu tiên học đệ nhắc đến nàng thì miêu tả rất kinh diễm, hết lời ca ngợi.
Học đệ nói cho hắn, nhìn thấy nàng rồi mới chân chính hiểu thế nào gọi là “chim sa cá lặn”, “đẹp nghiêng nước nghiêng thành”.
Học đệ rất khoa trương nói làm hắn không tự chủ được đối với “chim sa cá lặn” học muội này sinh ra tò mò, cho nên hắn kích cho
học đệ chụp lại một tấm ảnh làm bằng chứng không phải là trong mắt học
đệ thích quá mà hóa Tây Thi, heo mẹ lại biến thành Điêu Thuyền.
Sau đó hắn quả nhiên nhận được tấm ảnh học đệ gửi cho mà hắn đối với tấm ảnh đó thì vừa nhìn đã chung tình.
Thi Ánh Điệp, đó là tên của nàng.
Nàng cao một mét sáu hai, cân nặng 45kg, thân hình cân đối.
Nàng trong nhà là chị cả, có hai đứa em kém ba tuổi và bốn tuổi, bộ dạng cũng không sai, nhưng là so với nàng chưa bằng một nửa.
Nàng thích nhất là màu trắng, đặc biệt ghét các màu tối sẫm.
Nàng thích nhất là tiếng Anh, chán ghét tích phân và
tính toán, cho dù có như vậy, thành tích của nàng vẫn luôn được duy trì ổn định trong top đầu.
Ngoài mấy điều này Ân Nghệ biết đều là do học đệ cung
cấp, tuy là động lòng bởi tấm ảnh chụp này nhưng chân chính làm hắn
siêu lòng lại là lúc hắn từ trường bên Mỹ trở về Đài Loan, nhìn thấy
tận mắt nàng, từ đó mắt không thể dời được.
Hắn thừa nhận chính mình năm đó theo dõi hành vi của
nàng là có điểm biến thái, nhưng làm vậy hắn mới có thể thấy được một
mặt khác của nàng.
Nàng thực là một cái không đồng nhất nữ nhân, bề ngoài
có vẻ nhu nhược, cử chỉ tao nhã, vĩnh viễn giống một vị thiên kim tiểu
thư, kết quả lại hoàn toàn tương phản, bởi vì nàng không chỉ cứng rắn,
rất hung hãn lại dễ nổi nóng, chỉ có điều thông minh dùng vẻ bề ngoài
nhu nhược này che lấp đi mà thôi.
Nếu trước mặt người khác không cẩn thận bị té ngã, nàng
sẽ giả vờ như không có chuyện gì cười cười nhẹ nhàng bỏ đi, đến chỗ
không có ai nữa thì vội phủi phủi bụi, khí giận đùng đùng bước đi.
Tỷ như có đụng phải dây điện, đụng vào cây hay vô tình
va phải người qua đường thì nàng vẫn sẽ dùng bộ dạng yếu đuối đó, nhẹ
nhàng nói lời xin lỗi, còn kẻ bị nàng va phải thì ngây ngốc trước một
vẻ đẹp mê người yểu điệu này hoàn toàn không làm khó nàng, ngược lại
lại tỏ ra quan tâm xem nàng có bị thương ở đâu không? Vậy là chuyện to
hóa chuyện nhỏ, chuyện nhỏ hóa không có gì.
Rồi sau đó khi không có ai quanh đó, nàng nhất định sẽ
hét lên tức giận: “Là ngươi va vào ta mà, ta đâu có va vào ngươi đâu!
A!A!A! Xui xẻo quá !”
Thi Ánh Điệp xinh đẹp, trí tuệ lại vô cùng thú vị tổng
hợp lại, làm hắn mỗi lần gặp lại khuynh tâm thêm một chút. Chỉ bởi vì
không nắm chắc sự mà hắn không dám “động thủ” cho nên tạm thời quyết
định đem tâm ý của chính mình đè nén xuống đáy lòng, chờ hắn hoàn thành học nghiệp ở Đài Loan rồi tính sau vậy.
Ân Nghệ đối với chính mình rất tự tin, mặc kệ khi hắn
trở về Đài Loan bên người nàng có vô số nam nhân, hắn vẫn là muốn trở
thành nam nhân cuối cùng ở bên cạnh nàng đến suốt cuộc đời này!
Chính là…Ai, đúng là người tính không bằng trời tính a~
Hắn vạn vạn không nghĩ tới hắn vừa mới trở về lại nghe
liền trong nhà xảy ra chuyện, ông ngoại biến mất không biết đi đâu,
cuối cùng cũng tìm được ông ở cục cảnh sát.
Đã qua nhiều năm, ngày đó tại cục cảnh sát thời điểm
nhìn thấy nàng, hắn còn tưởng chính mình bị hoa mắt. Cho dù hắn là đến
thật gần nàng nhìn cho rõ, cùng nàng đối thoại, hắn thực không dám tin
được gặp mặt người mình thương tại đây, cho nên mới hỏi nàng tên và số
điện thoại để xác thực tất cả không phải là mơ.
Cho nên quyết định liền cùng nàng kết hôn có thể xem là chuyện ngoài ý muốn đi!
Cho tới bây giờ, hắn vẫn cảm thấy thích cái loại chuyện ngoài ý muốn này nha, hơn nữa còn không một chút hối hận nghi ngờ.
Ánh mặt trời chói chang xuyên qua tấm rèm vào căn phòng,
một ngày mới đã bắt đầu. Hắn chuyển hướng ánh mắt về phía chiếc đồng hồ báo thức trên đầu giường kia, phát hiện rất mau đã đến bảy giờ sáng,
hắn nên đi chuẩn bị đi làm, haiz...
Nhìn thấy nàng ngủ say vẻ mặt bình yên, Ân Nghệ hơi do dự một chút, quyết
định đưa tay tắt chuông báo thức đi, để cho nàng ngủ tiếp..
Nàng không nên giống hắn, mỗi ngày chỉ được ngủ mấy canh giờ không chút tinh lực nào, huống hồ đêm qua hắn thực làm nàng không
được ngủ nhiều rồi.
Trong chốc lát tình cảm không thể kìm chế được, hắn cúi
người thấp xuống nhẹ nhàng đặt một nụ hôn ấm áp lên trán của nàng, sau
đó thật cẩn thận rời đi, chuẩn bị đi làm.
Ngủ một giấc thật dài, tỉnh dậy điều đầu tiên cảm thấy
là đau nhức ê ẩm toàn thân, Thi Ánh Điệp theo thói quen cho chân xuống
giường tìm dép nhưng lại chạm phải nền đất lạnh lẽo nhịn không được
rùng mình một cái, trong nháy mắt từ trạng thái lơ mơ trở thành hoàn
toàn tỉnh táo.
Nàng chậm rãi mở mắt, không thể tin được cúi xuống nhìn
dép ở dưới chân rốt cuộc lại không thấy gì, giật mình ngó lại khung
cảnh xung quanh mình.
Không thể nào?!!Nàng mang theo hoài nghi nắm cái chăn trên người kéo xuống xem, cuối đầu nhìn lại lần nữa---
“A” Nàng kêu to một tiếng, cả người như bị hỏa thiêu
nhảy dựng lên “Như thế nào lại như vậy, lí nào chứ? Kia không phải là
một giấc mơ sao? A~~~~”
Thi Ánh Điệp vò đầu bứt tai một lúc lâu, đột nhiên lại
bị một ý nghĩa đáng sợ dọa chết khiếp, sợ hãi quay đầu, trộm nhìn về
phía giường bên kia.
Hô! Hắn không có ở đó. Hoàn hảo! Ân Nghệ không ở đó, nếu không hành động của mình vừa rồi nhất định bị hắn cười nhạo chết mất.
Ô....Tuy nhiên thần kinh của nàng lại một lần nữa căng
như dây đàn, đêm qua...hình như có “người nào đó” đã “ăn sạch sẽ” nàng
trong lúc nàng nửa tỉnh nửa mê rồi a~~ Không, nàng thực không có khả
năng nửa tỉnh nửa mê không biết gì, nàng chính là chỉ nghĩ đó là một
giấc mộng mà thôi, trong mơ một hồi cùng dây dưa mộng xuân với một
cường tráng nam nhân.
Ô... như thế nào lại phát sinh chuyện này a? Nàng không
chỉ hỗn đản mà còn là một sắc nữ! Thi Ánh Điệp gục xuống khóc không ra
nước mắt.
Trở lại chuyện đêm qua, rõ ràng trên giường, hắn rõ ràng đã ngủ say rồi sao? Hơn nữa hắn cũng nói với nàng rằng hắn mệt như thế nào mà, như thế nào lại có khí lực đối với nàng làm cái kia sự kiện a?
Tối hôm qua...Uy, nàng còn nhớ rất rõ hắn ôn nhu ôm lấy
nàng, hôn triền miên, hai cánh tay mềm nhẹ ôm lấy nàng như có lửa nóng, làm nàng hoàn toàn không tự chủ được cả người bắt đầu nóng dần lên, hô hấp dồn dập.
Hắn động tác ôn nhu mang theo hấp dẫn, không một chút ép buộc nàng hành động, chỉ có tràn đầy nhiệt tình và yêu thương, làm cho nàng dù nửa tỉnh nửa mê cũng cảm giác không một chút sợ hãi nào, chỉ
có hoan nghênh cùng rên rỉ T^T =.=
Nếu kia thực không phải là mộng, thì nàng đêm qua đã
cùng hắn tổng cộng hai lần a, một lần ôn nhu hấp dẫn như muốn mê hoặc
nàng quen với hương vị ôm ấp hắn, lần kia lại quay cuồng như gió bão,
không, có lẽ nàng hình như không phải cùng với hắn hai lần, mà là một
lần hay hơn nữa...nàng cũng không còn nhớ nữa...
Uy! Trời ơi! Nàng không giấu được ánh mắt thống khổ, hồi
tưởng vừa rồi khiến cho thân thể nàng không thể nhịn được run rẩy, nàng xác thực là một cái đại sắc nữ!
Lắc lắc đầu, Thi Ánh Điệp dùng sức không ngừng loại bỏ những ý nghĩa điên rồi ra khỏi đầu, quay đầu nhìn chiếc đồng hồ báo thức ở trên giường.
Bây giờ là mấy giờ rồi nhỉ? Sáng sớm, lão công của nàng
đã chạy đi nơi nào vậy? Chắc không phải là chạy đến phòng bếp làm bữa
sáng cho lão bà là nàng chứ? Nàng ảo tưởng, lại nhìn đến đồng hồ báo
thức thì trợn tròn hai mắt, không thể tin được vào con số trên đồng hồ.
10:28
Nàng nhắm mắt lại lắc đầu rồi mở mắt ra xem lại lần nữa.
10:28
“Mười rưỡi?” Nàng kinh ngạc kêu thất thanh, sau đó vội vã luống cuống tay chân nhảy xuống giường.
“Xong rồi, ta xong đời rồi, muộn rồi! Muộn rồi a~!”
Nàng nhanh chóng chạy ào vào phòng tắm thay quần áo,
trong chốc lát lại lao ra, xoay người đánh răng rửa mặt. Chưa đến mười
phút, nàng đã nhanh chóng làm xong mọi việc, tiếp đó một tay cầm bao
da, một tay cầm áo khoác, như cơn lốc nhanh chóng rời nhà chạy đến nơi
làm việc mới tiếp nhận công việc.
Nàng nhất định là bị nguyền rủa!
Đi đến nơi mới phát hiện ra mình đã bị đuổi việc, aaaaaaaaa!!!!! Nàng thực ngu ngốc, đại đại ngu ngốc!
Thi Ánh Điệp lủi thủi ôm vật phẩm cá nhân “biến” khỏi
công ty, vẫn không thể tin đây là sự thực, nàng đúng là rất đen đủi,
đơn giản là nàng đã bị đuổi việc rời đi còn quên mang theo tài liệu
trọng yếu cần dùng nữa! bây giờ mới nhớ ra điều đó, thật chán ngán a~
Không! Kỳ thật đó chỉ là một phần lý do làm nàng cảm
thấy chán ghét bản thân như vậy, lý do thứ yếu là nàng không muốn làm
“tình nhân” của tên thủ trưởng heo đó nữa, hắn còn tưởng hắn là ai chứ? Muốn “hảo tâm” thu nhận nàng làm tình nhân bé nhỏ ư? Vì thế mà ngay
lúc rời đi còn hảo không khách khí cấp hắn một cái đạp chí mạng lăn
lông lốc a~, miễn phí tặng thêm một câu như quà khuyến mãi: “Đi chết
đi, đồ thần kinh!”
Vì thế, nàng đương nhiên là bị tên thủ trưởng thần kinh đó sa thải.
Lại nói, nàng nhất định là bị nguyền rủa rồi mới chui vô cái công ty ấy.
Gắn bó với nơi này lâu như vậy, nàng ngẫm lại quãng thời gian mình làm việc ở đây cũng không phải là ngắn.
Nói thật, phải ra đi oan ức như vậy nàng thực không chịu được, chính là đành phải chấp nhận thực tế khắc nghiệt thôi, cũng
chẳng điều gì có thể thay đổi được nữa, bởi ngay từ lúc nàng vẫn còn
làm việc mọi sự trong công ty đã thay đổi đến mức chóng mặt, không nắm
rõ được nữa, ngày càng nhiều những kẻ xu nịnh, bợ đỡ bề trên, hết thảy
đều đổi thay.
Nghĩ đến tên thủ trưởng heo kia giờ đã leo lên được ghế
phó tổng, nàng liền thấy tương lai không còn hy vọng gì nữa, nãy giờ
còn muốn xông vô văn phòng của hắn phân biệt phải trái, kêu hắn không
được đuổi việc nàng, bằng không nàng sẽ cho hắn biết thế nào là sống
không bằng chết!
Thật là tức chết mà! Nàng mà dám đến trước mặt hắn nói
này nói nọ thì khẳng định chỉ làm hắn bẽ mặt lúc ấy thôi còn sau này
nếu vẫn làm tại công ty đó nhất định sẽ bị hắn “dìm” chết, bây giờ hắn
nắm quyền sinh sát trong tay còn sợ điều gì sao?
Thật sự là con mẹ nó bực mình!
Kỳ thật lúc mới bắt đầu, nàng cũng không biết ăn nhầm cái giống gì mà chấp nhận “hẹn hò thử” với tên heo Trương Thắng Đình đó,
sau một vài tuần tính tình hắn bỗng nhiên thay đổi 180 độ, trước kia
hiền lành chân chất là thế mà giờ dám cãi nhau với nàng lại còn buông
lời chửi mắng rất thô tục, nàng vì thế mà tức giận lập tức rời khỏi văn phòng của hắn, phẫn nộ chạy đến phòng vệ sinh phát tiết, đến trước cửa đột nhiên nàng thấy kho hàng bên cạnh wc vốn bỏ trống đã lâu của công
ty khóa bị bẻ mất, ngó qua cánh cửa khép hờ thì…trời ơi! Cảnh tượng đập vào mắt nàng chính là tên Trương Thắng Đình đó cùng một nữ
nhân viên khác đang quấn lấy nhau, môi kề môi, nữ nhân đó còn đỏ mặt
thẹn thùng nữa, lúc này nàng mới giật mình hiểu ra! Hắn là bắt cá hai
tay! Máu điên xộc lên đỉnh đầu nàng chính là tìm hắn làm cho ra nhẽ, nào ngờ hắn bày ra bộ mặt “vô tội” còn nói là nàng mộng tưởng theo đuổi
hắn không được nay đặt điều vu cho hắn, F*** loại người này không còn
gì để nói nữa, nàng giơ cao chân đạp cho hắn một cước lăn lông lốc, hừ
hừ!! Đi chết hết đi!
Trong cái rủi cũng có cái may, nàng mất việc nhưng đồng thời lại kiếm được một lão công như Ân Nghệ.
Nói tới nói lui, đến bây giờ nghĩ lại thì nàng tốt đẹp
được như hôm nay có lẽ nên cảm ơn tên Trương Thắng Đình đó mới phải,
nếu không phải bị hắn bắt cá hai tay rồi đuổi việc nàng cũng sẽ không
có cơ hội gặp được lão công xuất chúng, hết lòng yêu thương nàng như
vậy được, và như thế người đẹp Thi Ánh Điệp của chúng ta khẳng định sẽ
chết già!
Lắc đầu bất đắc dĩ, Thi Ánh Điệp ôm cặp da, quyết định trở lại căn hộ mình thuê trước đây.
Nhưng là không có biện pháp! Xe của nàng hiện vẫn còn
đang đi bảo hành sửa chữa lại, nàng lại không thể nghĩ ra phương tiện
nào khác để về đó một chuyến, cho nên biện pháp tốt nhất chính là nhờ
dịch vụ vận chuyển những thứ còn lại ở đó sau vậy, hoàn hảo nhà mới của nàng cũng đầy đủ vật dụng tùy thân rồi chỉ còn thiếu một vài thứ nho
nhỏ khác thôi.
Cuối cùng, nàng ghé qua mấy cửa hàng tiện lợi một mình
đông shopping, tây mua sắm. Trời mới biết đã bao lâu rồi nàng chưa có
một ngày nghỉ ngơi nào để đi mua sắm như thế này, thực sự là thoải mái
nha!
Sau hai giờ dạo phố, tuy không mua cái gì nhưng tâm lại rất thoả mãn.
Mệt phờ nàng ngồi nghỉ ở một quan cà phê nhỏ ven đường,
cực kì nhàm chán nghĩ xem tiếp theo sẽ làm gì, nàng đột nhiên nghĩ ra
còn một việc nàng có thể làm bây giờ, chính là đến công ty Ân Nghệ xem
một phen.
Hắc hắc, không có biện pháp, ai bảo nàng là tổng tài phu nhân cũng nên vì lão công tìm hiểu một chút công việc của hắn chứ nhỉ!
Nghĩ vậy nàng vội vã mở cặp da lôi ra tấm danh thiếp
trước đây hắn đưa cho nàng, hớn hở hớn hở đáp taxi , hướng công ti hắn
tiến đến.
Đến nơi, nàng trực tiếp bước vào đại sảnh, chuẩn bị bước vào thang máy đi lên tầng 25.
“Xin chào, tôi họ Thi, tôi muốn gặp....” Nàng tới quầy lễ tân mới mở miệng định nói đã bị cô nhân viên trực ở đó cướp lời.
“Thi tiểu thư sao? Cô tới muộn đó, đây là giấy thông
hành tạm thời, cô cứ đi theo lối cửa chính đến văn phòng thứ hai là
được.” Cô lễ tân đó không thèm ngẩng đầu lên nói với nàng.
“Hả??” Thi Ánh Điệp mờ mịt hỏi lại, hoàn toàn chưa hiểu tình huống gì đang xảy ra vậy?
“Đừng phí lời, cô còn không nhanh lên, gần đến lượt cuối cùng phỏng vấn xin việc rồi, cô còn chần chừ đứng ở đây không vào báo
danh sẽ bị loại trực tiếp đó, mau lên!”
Xem nàng bộ dạng ngơ ngác, cô lễ tân không nhịn được bước ra khỏi quầy lễ tân vội vàng đẩy nàng về hướng đến chỗ phỏng vấn.
“Mau đi nhanh, cố lên!” Cô lễ tân đầy nhiệt tình đó còn giơ dấu chữ “V” lên cổ vũ. (victory-chiến thắng)
Cố lên? Rốt cuộc sao nàng lại rơi vào tình huống này, nàng hôm nay đến đây đâu có phải là để phỏng vấn gì cơ chứ!
Thi Ánh Điệp dở khóc dở cười, nhưng là khi quay đầu lại
phía cửa lớn còn thấy cô lễ tân nhiệt tình đó giơ tay lên cổ vũ mình,
nàng nghĩ lại nếu lúc này chạy ra nói với cô gái ấy rằng cô ấy nhầm
rồi, nàng không phải đến phỏng vấn mà là đến tìm người, nhất định sẽ
làm cô ấy thấy xấu hổ.
Nàng đau đầu suy nghĩ. Thôi, nàng hiện tại cũng đang
thất nghiệp, phỏng vấn thì phỏng vấn, dù sao nàng cũng sẽ không bị tổn
thất cái gì.
Chỉ có điều, không biết hôm nay phỏng vấn bọn họ muốn tuyển người cho chức vụ nào vậy?
Đi đến cửa văn phòng thứ hai, nàng trước tiên gõ gõ cửa, từ bên trong truyền đến một tiếng “mời vào”, nàng mới đẩy cửa bước vào.
Trong phòng tổng cộng có bốn người, ba vị là người phỏng vấn, phía trước mặt họ là một cô gái trẻ tuổi đang được phỏng vấn, một trong ba người
phỏng vấn bảo nàng tạm thời ngồi chờ một chút, nàng gật gật đầu làm
theo, sau đó im lặng lắng nghe bọn họ đối thoại, ngoài ý muốn phát hiện ra này là bọn họ muốn tuyển nhân viên marketing!
Ha ha, đây chẳng phải là trời giúp nàng rồi, sao vô tình đi phỏng vấn mà lại xuôn sẽ như vầy, bởi vì mặc kệ là bọn họ tuyển
nhân viên marketing hay kế toán đều là sở trường của nàng, công việc
trước đây của nàng chính là loại công việc như thế này.
Thật tốt quá, tuy nhiên nàng thực không nghĩ tới sẽ vào
công ty của lão công làm việc, lại không ngờ tới nhanh như vậy bắt đầu
công tác, đây đúng là cơ hội trời cho, cầu cũng không được.
“....Tốt lắm, bây giờ cô có thể về nhà đợi giấy báo kết
quả hôm nay. Tiếp theo xin mời, Thi Vũ Âm tiểu thư, phiền cô tới bên
này ngồi được không?” Vị chủ khảo nói với cô gái vừa phỏng vấn xong rồi quay lại nói với Thi Ánh Điệp.
Đến phiên nàng rồi, chỉ có điều nên đính chính lại tên mới được.
“Thực xin lỗi, tôi là Thi Ánh Điệp!” Thi Ánh Điệp đứng
dậy đến chỗ chiếc ghế đối diện với ba vị phỏng vấn, mỉm cười tự giới
thiệu.
“Thi Ánh Điệp? Như vậy tại sao trong hồ sơ đăng kí cô lại lấy tên Thi Vũ Âm?” Vị phỏng vấn nhíu mày cầm đơn đăng kí lên xem lại.
“Thực xin lỗi các vị, bởi vì tôi vốn không phải là Thi
Vũ Âm, là cô lễ tân ngộ nhận tôi với vị Thi tiểu thư kia, cho nên mới
dẫn đường cho tôi tới phòng phỏng vấn này. Nhưng sự hiểu lầm đáng yêu
này lại khiến tôi có cơ hội được gặp các vị ngày hôm nay. Nếu có thể,
không biết ba vị đây có thể cho tôi một cơ hội được phỏng vấn thử không ạ? Tôi cam đoan, nếu các vị cho tôi một cơ hội, tôi nhất định sẽ vì
công ty làm hết sức mình.” Nàng không nhanh không chậm mỉm cười ôn nhu. Dung nhan xinh đẹp, nói năng lại có chừng mực, ba vị phỏng vấn lập tức gật đầu tán thưởng.
“Tài ăn nói cũng được.” Vị phỏng vấn gật đầu hỏi “Cô đã từng làm công việc gì?”
“Tôi trước đây đã từng làm nhân viên marketing cho xí nghiệp Lôi Thị được sáu năm.”
“Sáu năm? Cô nhìn thực trẻ tuổi a?”
“Tôi năm nay 27 tuổi. Tốt nghiệp đại học xong liền được
nhận ngay vào Lôi Thị làm việc, mới gần đây mới từ chức.” Chính xác
cách nói thì mới bị đuổi việc sáng nay.
“Có thể cho tôi biết nguyên nhân cô bỏ việc ở đó không?”
“môi trường làm việc ở đó không phù hợp với tôi.”
Vị phỏng vấn thứ nhất gật đầu, không tái hỏi thêm câu hỏi khác.
“Cô đã kết hôn sao?” vị phỏng vấn thứ hai hỏi.
“Tôi mới kết hôn gần đây.” Thi Ánh Điệp nhìn không được mỉm cười.
“Có kế hoạch trong năm nay sẽ sinh con không vậy?”
“Không có.” Nàng cùng Ân Nghệ quan hệ hôn nhân bất đồng
không giống những đôi vợ chồng bình thường khác, bây giờ nàng với hắn
tình cảm ổn định không muốn sinh con làm cho mối quan hệ trở nên rắc
rối phức tạp hơn.
Vị phỏng vấn thứ hai cũng gật đầu sau đó cúi xuống ghi chép.
“Cô có thể cho tôi biết kĩ năng marketing của cô như thế nào không?” vị phỏng vấn thứ ba mở lời.
Tiếp đó là một loạt các câu hỏi thuộc chuyên ngành,
không khí trở nên nghiêm túc hơn, Thi Ánh Điệp không có sự chuẩn bị
trước nên chỉ có thể cố gắng hết sức trả lời theo những kinh nghiệm
trước đây của mình mà thôi.
Lần phỏng vấn bất đắc dĩ này làm cho nàng có cảm giác bộ phục Ân Nghệ hơn, nếu muốn bước vào công ty này cũng khồng phải là một việc dễ dàng gì.
Phỏng vấn một lúc lâu cơ hồ rút cạn sinh lực của nàng,
nàng đáp ứng ba vị phỏng vấn lưu lại một bản lý lịch đơn giản và cách
thức liên lạc, sau đó trực tiếp trở về nhà, việc phỏng vấn cũng không
kể lại với Ân Nghệ.
Nàng không phải là cố ý gạt hắn, mà chỉ là hy vọng nếu
nàng nhận được công việc này thì đó chính là thực lực của nàng chứ
không phải là nhờ có thế lực hậu thuẫn.
Thời gian chờ đợi tin tức thực gian nan, hoàn hảo nàng
lại không kì vọng quá nhiều, cho nên ba ngày sau nàng nhận được điện
thoại từ công ty thông báo, thực sự hưng phấn đến thét ầm lên ý chứ,
đây thực không phải một giấc mộng chứ?
Mới thất nghiệp được ba ngày liền tìm được công việc mới, Thi Ánh Điệp, ngươi thực sự làm được rồi!
Bởi vì quá mức hưng phấn, Thi Ánh Điệp không đợi đồng hồ báo thức ở đầu giường kêu đã tỉnh rồi, nàng nhanh tay tắt chuông báo
thức, thật cẩn thận bỏ chăn ở ngang hông ra, rón rén bước xuống giường.
“Em muốn đi chỗ nào?”
Thanh âm khàn khàn đột nhiên vang lên sau lưng nàng, làm nàng luống cuống chân chưa kịp chạm đất đã quay lại nhìn.
“Xin lỗi, làm anh thức giấc sao?” nàng nhẹ nhàng nói
nhỏ. Khoảnh khắc tiếp theo, cái hông nhỏ nhắn xinh xắn của nàng bị một
“ai kia” nắm lấy, dùng sức một chút kéo trở lại trên giường.
“Cho anh một cái hôn, anh liền tha thứ cho em.” Ân Nghệ ôm chặt lấy nàng, giọng nói sủng nịnh, yêu thương.
Thi Ánh Điệp trên mặt không khỏi nhiễm hồng, hai má đỏ ửng.
Hai người bọn họ kết hôn đến nay, đã được hơn một tuần,
cuộc sống hôn nhân bây giờ thực sự rất hạnh phúc hơn những gì nàng nghĩ trước đây gấp trăm lần.
Hắn vừa không biến thái, vừa không có khuynh hướng bạo
lực, đối với nàng ôn nhu, tôn trọng lại sủng nịnh yêu cho dù nàng nói
kết hôn với hắn là vì tiền cũng không tỏ ra hối hận hoặc vẻ mặt hiểm
ác, biểu hiện vĩnh viễn chỉ có sủng ái mỉm cười và quan tâm vô tận.
Hắn bề bộn nhiều việc, thân tuy là lão bản nhưng mỗi
ngày làm việc ở công ty, buổi sáng làm chưa hết việc buổi tối cũng phải mang về nhà làm đến tận nửa đêm, nhưng cho dù bận rộn đến đâu hắn vẫn
dành thời gian cùng nàng ăn cơm tối.
Mặt khác, hắn còn không dưới một lần hướng nàng giải
thích không thể lập tức mang nàng đi nghỉ tuần trăng mật, hơn nữa còn
thề thốt sẽ cố gắng làm xong công việc trong thời gian sớm nhất rồi sẽ
đi tuần trăng mật bù với nàng.
Lão công của nàng không chỉ có tiền, bộ dạng xuất chúng, thể lực sung mãn, còn có...Ân, không biết phải nói thế nào đây? Với
mỗi một nữ nhân, trong mắt tối không thể chọn nhầm nam nhân, không
những không phải ôm oán hắn lại ôn nhu, tôn trọng ý kiến của nàng, quan trọng nhất là nếu có sai thì hắn nhất định sẽ hướng nàng xin lỗi thật
lòng.
Trên đời này nàng ghét nhất chính là loại đàn ông có chết cũng cứng đầu không chịu nhận sai.
Nhìn thấy trước mắt hắn mỗi ngày đều làm cho nàng khuynh tâm một chút, thêm mê luyến một chút, dần dần yêu hắn. Thi Ánh Điệp
không khỏi kìm được nụ cười nơi khóe miệng, thân thủ xoay người lại đối diện Ân Nghệ, sau đó thuận theo yêu cầu của hắn ngẩng đầu lên nhẹ
nhàng hôn hắn.
Vừa tiếp xúc với đôi môi mềm mại ngọt ngào của nàng, hắn lập tức nắm bắt ngay được cơ hội ôm nàng chặt hơn tiếp tục hôn nàng
không muốn ngừng lại (T^T anh này mắc bệnh nghiện hôn rồi thế mà kêu không biến thái, đúng là
soái ca nào yêu rồi cũng BT như nhau chỉ có BT ít hay nhiều hơn thôi )
Cảm giác được không khí nguy hiểm, tim đập càng lúc càng nhanh, tình huống này chẳng phải lại giống đêm qua sao (đỏ mặt a~~ mọi người tự hiểu là anh ý muốn làm gì tiếp) Thi Ánh Điệp vội vàng đẩy hắn ra.
“Nên rời giường rồi, anh mà không dậy thì sẽ muộn làm đó.”Nàng khẩn trương nói.
“Đi muộn một lần cũng chả chết ai mà.” Hắn lại kéo nàng lại, hôn nhẹ lên trán nàng.
“Không được, anh có thể chậm một chút nhưng em thì không thể được!” Nàng thân thủ lại một lần nữa đẩy hắn ra, ngữ khí rất kiên
định.
“Cái gì mà không thể được, em không phải đã bị đuổi việc rồi sao?” Ân Nghệ ngẩng đầu lên hoài nghi hỏi.
“Đúng là như vậy, nhưng chẳng qua thời thế đã thay đổi
rồi, em vừa tìm được công việc mới, hôm nay là ngày đầu tiên đi làm
mà.” Thi Ánh Điệp đắc ý nhếch mép cười (anh ý làm tổng tài còn không đắc ý thì chị đắc ý cái nỗi gì =.=) còn nhìn không được trước mắt hắn còn giơ tay hình chữ V-biểu tượng chiến thắng nữa.
“Ồ, thì ra là như vậy, cho nên hôm nay em mới rời giường sớm như vậy, anh còn tưởng là tối hôm qua chưa đủ cố gắng làm cho em
giống mấy hôm trước buổi sáng mệt phờ không thể dậy.” Hắn nói thập phần thẳng thắn rõ ràng cứ như chẳng có chuyện gì á. (aaaaaaaa! Mức độ BT ngày càng cao)
Mặt nàng ửng hồng, gõ cho hắn một cái.
“Nhanh lên đi, thời gian không còn nhiều đâu, chúng ta còn có thể cùng nhau ăn sáng rồi đi nha!”
“Được rồi, anh lái xe đưa em đi, như thế nhất định sẽ
không muộn chứ?” hắn nói một câu rồi lại xoay người quyết không rời
giường.
“Anh lái xe đưa em đi ư?” Thi Ánh Điệp đã đứng dậy, ngạc nhìn ngoái lại nhìn hắn.
“Làm sao vậy, không thích anh lái xe đưa em đi sao?”
“Không phải không thích, mà là em không muốn ngay ngày
đi làm đầu tiên đã để cho mọi người nhìn thấy mình vênh váo đi ô tô
riêng đến, như vậy thật không hay. Em sợ mọi người lại đồn thổi linh
tinh, ở công ty em lại không có bằng hữu.” Nàng nhíu nhíu mày, do dự
nói.
“Anh là lão công của em, em còn sợ cái gì?”
“Thì chính bởi anh là lão công của em nên em mới người
khác hội ghen tức mà hiểm ác đối với em “Quý phu nhân đây không biết
địa giá quang lâm có điều gì sai bảo?” nàng bắt chước giọng điệu trào
phúng tưởng tượng ra cảnh những nữ nhân đó biết nàng là tổng tài phu
nhân sẽ kinh khủng như thế nào. Thân cũng là một nữ nhân, Nàng phi
thường sợ sự đố kị của nữ nhân.
“Anh đưa em đến gần cửa công ty là được chứ gì, chỉ cần
không đến quá gần để mọi người trông thấy liền không sao mà.” Hắn một
chút sau mới mở miệng, tiếp theo quyết định rời giường còn tranh thủ
hôn nàng thêm một lần nữa “Em trước tiên đi đánh răng rửa mặt đi, anh
đi nấu bữa sáng” nói xong hắn nhanh chóng biến mất ở cửa phòng.
Mắt nhìn theo bóng Ân Nghệ rời đi, Thi Ánh Điệp vẫn ngồi ngây ngốc tại giường, vẻ mặt cười đến ngây ngô, nàng nhất định kiếp
trước đã làm vô số việc tốt nên kiếp này mới tu luyện được một lão công như vậy.
Lung lay đầu, nàng tự vỗ vào hai má mình, tự nhủ giờ
không phải là lúc tự mãn, nên rời giường chuẩn bị đi làm rồi không thì
khẳng định ngày đầu tiên đi làm sẽ bị muộn mất!
Nghĩ vậy, nàng lập tức bước xuống giường, vội vàng đánh răng rửa mặt chuẩn bị đi làm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT