Thi Ánh Điệp giận không thể phá nát con đường này, đèn
rực rỡ hai bên, bốn bề nhà cửa thiết kế đẹp đẽ, xe trên đường lao vun
vút với đèn sáng lóa mắt, cho nên dù trời đã tối mịt thì ánh sáng từ bốn phương tám hướng cư nhiên rõ ràng cố ý chiếu thẳng vào khuôn mặt đang
rất tức giận của nàng. Thực sự là tức chết nàng!
Lại được cái kẻ tên Trương Thắng Đình kia, có gan bắt
cá nhiều tay mà không có gan nhận, bị bắt quả tang lại không biết xấu
hổ, dám đổ hết tội lỗi tày trời lên người một nữ nhân như nàng, hắn nói
là nàng quấn quýt lấy hắn không rời, hắn là vô tội!
Hắn thực “chân thành” nói như vậy, hắn tin tưởng rằng
nàng sau đó sẽ cùng những nữ nhân ngu ngốc xung quanh hắn tranh cãi kịch liệt, để cho kẻ vô sỉ như hắn làm ngư ông đắc lợi sao? Cứ nằm đó mà mơ
đi!
Hắn cứ như vậy giả vờ vô tội, được, nàng sẽ giúp hắn!
Một cước hung hăng đá hắn lăn lông lốc, trên mặt hắn lộ vẻ khiếp sợ, đau đến chết đi sống lại thống khổ kêu rên, sau đó nàng dùng chính vẻ mặt
“ngây thơ vô (số) tội” đối với hắn mỉm cười nói thực xin lỗi, rồi tiếp
theo xoay người vội vàng bỏ của chạy thoát thân!
Cho dù có là như thế thì vẫn không thể xả hết nỗi hận trong lòng nàng!
Nàng – Thi Ánh Điệp, từ nhỏ tới lớn, có người nào là
không cẩn thận nâng niu yêu thương nàng không? Từ lúc đi mẫu giáo, đi
tiểu học, rồi đến trung học, vào đại học, và ra ngoài xã hội, chỉ có
nàng mới ức hiếp người khác, khi nào thì đến lượt người khác ức hiếp
nàng cơ chứ?
Tên Trương Thắng Đình đáng chết! lúc trước nếu không
phải thấy hắn bộ dạng cũng khá chất phác, tuy nhiên cũng không có thiện
cảm gì nhiều đối với hắn, chỉ là đơn phương nên nàng căn bản không cho
hắn cơ hội theo đuổi mà đồng ý làm bạn bè.
Nhưng là nàng vạn vạn không có nghĩ tới, người nào thì
cũng có mặt nọ mặt kia, hắn bề ngoài giống một nam nhân hiền lành, chân
thật nhưng ai biết tâm địa lại độc ác bắt cá nhiều tay như thế nào, nàng giờ đã hiểu!
Đáng giận! nàng chính là siêu không thích như vậy!
Kìm không được trong lòng bừng bừng lửa giận, phẫn nộ
nàng giơ chân cao lên dùng sức đạp thật mạnh vào cái thùng rác ven
đường, không nghĩ tới vang lên đến hai tiếng nổ.
“Phanh!”
“Phanh!” Thời gian hơn kém nhau chưa đến năm giây.
Nàng đầu tiên là sững sờ, sau đó hoài nghi quay đầu
nhìn về hướng phát ra tiếng nổ thứ hai cách đó không xa xem thử, chỉ
thấy người vừa gây ra tiếng động đó cũng đang chăm chú nhìn về phía
nàng, nhất thời, nàng trợn mắt lên nhìn người đó với vẻ mặt biểu lộ sự
không thể tin được.
Cũng vào lúc đó, từ trên chiếc xe đang đỗ bên đường, một mỹ nhân từ từ bước xuống.
“Ngươi chờ ta một chút.” Mỹ nhân quay người hướng tài
xế trong xe dặn dò, rồi lùi về phía sau đóng cửa xe lại, vừa di chuyển
vừa ngẩng đầu lên kịp thấy hai cô gái phía bên kia đường đang ngây ngốc
đứng nhìn mình nhất thời cũng ngẩn người ra theo.
“Cảm ơn đã ghé qua!”
Tại cửa hàng tiện lợi trên phố, một cô gái ăn mặc giản
dị bước ra, cô lơ đãng liếc nhìn ba cô gái đang đứng bất động bên kia
đường, vốn tò mò không biết sao lại có kẻ ngốc như vậy đứng bất động
giữa phố, không nghĩ tới chính mình vừa nhìn thấy liền cũng lây bệnh
“ngốc” khoảnh khắc đó hai mắt mở lớn không nói lên lời.
Thời gian đối với bốn người lúc đó dường như đột nhiên
ngừng lại, các nàng ai cũng không nhúc nhích, cũng không cất tiếng nói
lời nào, nhưng trong lòng cùng hét lên một câu.
Uy, hôm nay là cái ngày quái quỷ gì vậy?!
Bên cạnh cửa hàng tiện lợi có một quán cà phê nhỏ,
không khí tao nhã, âm nhạc theo lòng người, những người đến đây chủ yếu
là nhàn nhã ngồi nhấm nháp một tách cà phê, hoặc lật xem tạp chí giết
thời gian.
Nhưng hôm nay không khí trong quán lại không hề như
thế, bởi bốn mỹ nhân, mỗi người một vẻ đại giá quang lâm đến cái quán
nhỏ này, làm chủ quán cũng nhất thời kinh ngạc đồng thời thu hút mọi ánh nhìn trong quán.
Các nàng ngồi ngay ngắn quanh một chiếc bàn nhỏ, bốn người ngồi bốn hướng, phân chia rõ ràng.
Các nàng trầm mạc cũng mỉm cười, thưởng thức cà phê
cũng mỉm cười, nói chuyện cũng mỉm cười, chia ra làm việc gì cũng mỉm
cười, làm như thế chính là xinh đẹp mê người, làm cho người khác không
khỏi say sưa ngắm nhìn. Nhưng là, nếu người nào có lá gan tiến lại gần
các nàng, nghe thấy các nàng đối thoại, sẽ biết hết thảy chỉ là vẻ bền
ngoài.
“Như vậy đã nhiều năm không thấy, không nghĩ tới ba
người các cô cũng bắt đầu theo chủ nghĩ tự nhiên nha!” Ngôn Hải Lam mỉm
cười nhìn gương mặt ba cô gái phía trước, cô thật sự cao hứng, mọi nét
căng thẳng đều biến mất chỉ còn lại những đường nét tuyệt mĩ.
“Không có biện pháp, ai kêu ta trời sinh đã nghiêng
nước nghiêng thành, cho dù không trang điểm cũng rất xinh đẹp!” Hà Xảo
Tình mỉm cười nói. Cô sống cũng gần đây, chỉ là ghé ngang mua chút đồ
thiếu không ngờ tới lại có cơ hội gặp lại những người bạn từ thời đại
học này, sớm biết như thế, cô đã mặc trang phục dự tiệc tối nay đến.
“Như thế nào mỹ nữ xinh đẹp của chúng ta lại đi đôi dép lê rẻ tiền đó vậy, xem ra vị nam nhân này cũng có sở thích đặc biệt a!” Thi Ánh Điệp mỉm cười tiếp lời, nàng vừa mới bị một tên nam nhân khốn
khiếp “chơi” một vố đau, tâm trạng rất là kém, may là hắn tuyệt đối
không có khả năng tiết lộ điều đó cho ba nữ quái trước mặt được, nhược
điểm của nàng cũng không vì thế mà bại lộ, làm cho ba người kia cười
nhạo nàng, có chết cũng không!
“Là nha, có người bề ngoài thực sự rất xinh đẹp, ai
đoán được lại thô lỗ đá thùng rác như vậy, giống như muốn làm cho tất cả nam nhân tránh xa mình vậy.”Quan Chi Yên nín cười đáp, cô tận mắt thấy
người đẹp Thi Ánh Điệp hung hăng đá thùng rác a~
Thi Ánh Điệp nhíu mày, cứng ngắc hỏi lại: “Cười người
hôm trước hôm sau người cười, những lời này có nghĩa như thế nào chắc
mọi người ai cũng hiểu rõ chứ?”
Không khí lại rơi vào trầm mặc, Hà Xảo Tình chuyển
hướng nhìn về phía Ngôn Hải Lam, cười yếu ớt mở miệng: “Đều nói nhiều
rồi, ta vẫn chưa biết các ngươi công ăn việc làm ra sao? Thực sự vất vả
a~”
“Là nha, có đôi khi ta thực sự hâm mộ những nữ nhân
thuộc dạng “bình hoa”, làm việc thoải mái, hết giờ có thể về, không như
ta cực kì vất vả, lại còn phải làm them giờ nữa!”
“Bình hoa thì có gì đáng hâm mộ cơ chứ, có hâm mộ thì
nên hâm mộ Bà chủ của công ty ý,Boss đó rất có thế lực đó muốn nghỉ lúc
nào thì nghỉ. Tuy nhiên thân là lão bản của công ty mỗi ngày phải quản
lý các ban ngành khác nhau, cũng có lúc bắt nhân viên ở lại làm thêm
giờ, nhưng thành thật mà nói, ta cũng không hi vọng nhân viên của mình
làm thêm giờ để lãng phí tài nguyên của công ty.”
“Điều này không cần bàn cãi nữa, có rất nhiều tổng tài
của các công ty lớn lúc nói chuyện phiếm với ta cũng từng đề cập đến ý
tưởng tương tự.”
“Tại sao phải tăng ca nhỉ? Lãng phí điện nước, ta chính là không chuẩn cho nhân viên tăng ca!”
“Xem bộ dạng của các ngươi bây giờ so với thời còn đi
học có vẻ bề bộn rất nhiều việc a.Ta nghĩ bận như thế liệu các ngươi còn có thời gian đi hẹn hò với bạn trai không?” Thi Ánh Điệp mỉm cười nói.
“Như thế nào không thể?!” Ngôn Hải Lam nhíu mày một chút, đột nhiên hừ lạnh.
“ta nhiều bạn trai đến không nhớ hết nổi, đều được khoảng nửa tháng.” Quan Yên Chi đắc ý, ánh mắt không giấu nổi sự thích chí.
“Nửa tháng thay một lần ư, ta một tháng thay không biết bao nhiêu người.” Hà Xảo Tình nhấp một ngụm cà phê, bên miệng cầm ý
cười.
“Xem ra làm bạn trai của các ngươi thực vất vả nha, hẹn hò còn phải xếp hàng? Bạn trai ta như vậy còn hạnh phúc hơn nhiều, bởi
vì đối với ta mà nói thực yêu chỉ có một người.” Thay những lời nói của
bọn họ, bạn trai các người hiện tại không phải là yêu thực sự!
“Ta chưa có nói cái đám xếp hàng chờ đến lượt hẹn hò
với ta là bạn trai ta, chỉ là vô duyên theo đuổi, hơn nữa bọn họ vất vả
thì cũng có sao? Chỉ cần lão công ta không vất vả như vậy là được rồi.”
Hà Xảo Tình phản bác.
“Ngươi đã kết hôn?” Thi Ánh Điệp đè nén sự kinh ngạc
trong lòng, lấy ngữ khí bình thản cười nói. Mặt khác, hai người còn lại
tuy mặt tỏ ra bình tĩnh mỉm cười nhưng trong lòng cũng thực chấn động,
lắng tai chờ nghe câu trả lời.
Kết hôn? Như thế nào mà cô ta đã kết hôn rồi, chính
mình vẫn còn độc thân, cái quá khứ oanh liệt như vậy, thực đúng là lừa
gạt người!
“Các ngươi không biết là tuổi 26,27 là độ tuổi đẹp nhất của người con gái sao? Đẹp nhất không kết hôn, chẳng lẽ chờ tới lúc
răng móm mém, tóc bạc trắng mới vội vàng lấy chồng đấy chứ?” Hà Xảo Tình nói.
“không nghĩ tới ngươi lại xem thường bản thân như thế,
ta có thể khẳng định dù 40 tuổi ta vẫn sẽ đẹp như bây giờ.” Thi Ánh Điệp không cam lòng yếu thế mỉm cười phản kích.
“Cho nên ngươi định 40 tuổi mới lấy chồng sao?”
“Như thế nào có thể! Ngươi cũng đã kết hôn thì ta còn
đợi đến bao giờ mới kết hôn đây? Đừng quên trước nay ta vẫn là được hâm
mộ nhất!” Thi Ánh Điệp mỉm cười khiêu khích, đây gọi là có chết cũng
không thể chịu thua, dù có nói dối cũng phải bảo toàn được danh dự.
“Sau bao nhiêu năm mà da mặt ngươi vẫn dày như vậy nhỉ?!” Hà Xảo Tình cười trào phúng.
“Vâng da mặt ta dày, ta liền đây khoe luôn lão công của ta thực sự rất nhiều tiền, mong ngươi cũng đừng quá hâm mộ!” Thi Ánh
Điệp cười nhẹ khẽ nâng tách cà phê lên, tao nhã nhấp một ngụm.
“Người kết hôn với ngươi có khi là một lão già nhiều
tiền không thì cũng là một kẻ vô dụng chăng? Lão công của ta thực tài
giỏi, cho dù không xuất thân từ gia đình giàu có, không có khối tài sản
đồ sộ hậu thuẫn, nhưng chỉ cần động não một chút là có thể kiếm được mấy vạn nhân dân tệ trong chốc lát. Chẳng qua, hắn thông minh nhất là cưới
ta làm vợ a.” Hà Xảo Tình đắc ý nhướng mày lên cảnh giác.
“Có tiền hay tài giỏi đối với ta vốn là thiết yếu nhất
định đã có, nhưng xin lỗi, bộ dạng xấu xí thì không thể chấp nhận được.
Lão công của ta rất anh tuấn, con của chúng ta sau này nhất định là mỹ
nam mỹ nữ hết.” Ngôn Hải Lam bưng tách cà phê lên, nhìn nước trong cốc
hơi gợn nhẹ, cũng làu bàu, quyết không cam chịu yếu thế hơn.
“Có tiền, tài giỏi, anh tuấn dĩ nhiên là quan trọng,
nhưng hạnh phúc thực sự không phải dùng những thứ đó để mua được hay đổi được. Lão công của ta có tuổi trẻ, thể lực sung mãn, hại ta ngủ mỗi
ngày đều không đủ giấc.”Quan Yên Chi nhẹ giọng trách mắng, vẻ mặt lộ ra
sự hạnh phúc mỉm cười.
Chết tiệt, không phải là ba người bọn họ đều đã kết hôn rồi chứ? Thi Ánh Điệp nghiến răng nghiến lợi âm thầm tự hỏi. Nàng phi
thường phi thường không thích, chẳng lẽ nàng lại xui xẻo đến thế ư, trở
thành người duy nhất trong bốn người không gả được ra bên ngoài sao?
Trương Thắng Đình đáng chết! nếu không phải hắn dây dưa làm lãng phí nửa năm của nàng nói không chừng giờ này nàng cũng đã gả
ra ngoài rồi.
Hỗn đản! Nàng có chết cũng không thể hé ra cho ba người kia biết chỉ còn mình nàng chưa kết hôn, lại còn bị tên bạn trai khốn
khiếp không có tiền “xử đẹp”, chỉ vừa mới chia tay mà thôi. Nàng chết
cũng không để cho bọn họ phát giác ra!
Lời nói trên chẳng qua là vì muốn giữ thể diện và tranh thắng bại mà nói dối thôi, ba người kia sẽ không biết chứ? Nói không
chừng ba người kia cũng giống mình thôi, đều là phô trương thanh thế
giả, lời nói thật thật giả giả không biết đâu mà lần.
Thi Ánh Điệp nhanh chóng hiện lên một tia hoài nghi, biểu hiện hoàn toàn bất động nhẹ nhàng mỉm cười.
“Một khi mà lão công mọi người đều xuất sắc như vậy,
chi bằng giới thiệu cho mọi người thưởng thức một chút, nếu không thực
lãng phí nha. Vậy hay là mời bọn họ tới đây, chúng ta cùng làm quen.”
Nàng chậm rãi mở miệng.
“Thực ngại quá, lão công ta vừa vặn mới đi công tác.” Hà Xảo Tình nói.
“Lão công ta cũng vậy.” Quan Yên Chi nói.
“Lão công ta tuy không đi công tác nhưng hiện đang phải tiếp đãi một vị khách trọng yếu của công ty đến từ Mỹ, cho nên cũng
không thể đi được.” Ngôn Hải Lam kết thúc.
“Thật đáng tiếc! tất cả mọi người đều không đi được à?” Thi Ánh Điệp bất chấp tỏ ra tao nhã mỉm cười, trong lòng lại nghĩ:
Khẳng định có vấn đề!
“Vậy lão công của ngươi thì sao? Ngươi là người đề nghị khẳng định lão
công của ngươi có thời gian rảnh để tới đây chứ hả?” Hà Xảo Tình mỉm
cười nháy mắt nhìn nàng.
Thi Ánh Điệp đột nhiên hóa đá.
“Lão công ta tuy là có chút rảnh, nhưng kêu một nam
nhân như hắn tới chỗ chị em phụ nữ như vầy mà đàm đạo, hắn thật không tự nhiên, cho nên đợi nhóm lão công các ngươi cùng tới có lẽ hợp lý hơn.”
Nàng quẫn chí nói bừa một câu giải nguy, sau bổ sung them một câu:
“Không biết lão công các ngươi khi nào thì rảnh nha?”
“Cái này… ta phải về hỏi lại đã.”
“Theo ta được biết, lão công ta làm việc đã lên lịch dài tới tận năm sau.”
“Ta cũng giống thế, cần về hỏi lại đã.”
“Nói thật, nhìn biểu hiện lúc này của các ngươi, người
khác cũng không thể tin được là các ngươi đã kết hôn, lão công lại vĩ
đại như thế huống chi là ta.” Thi Ánh Điệp mỉm cười tung một câu hiểm ác móc máy T^T
“Bệnh đa nghi của ngươi hình như nặng quá rồi đó? Lừa ngươi thì bọn ta được cái gì lợi lộc?”
“Ngươi nghi ngờ người khác sẽ không lại chính mình gạt chúng ta chứ?”
Nàng trong lòng chấn động mạnh, nhưng một chút cũng không chịu nhận thua.
“Được rồi, một khi đã như vậy, chúng ta liền quyết định một ngày xác định nào đó, mang theo lão công đến cùng nhau làm quen.”
Nàng dứt khoát nói: “nửa năm nữa đi, ta nghĩ lão công
các ngươi bận bịu quanh năm rồi sẽ không từ chối ái thê bỏ ra hai, ba
giờ đi gặp mặt chứ?” Mà nàng trong nửa năm này tuyệt đối sẽ tìm cho mình một đại soái ca thực nhiều tiền.
“Không thành vấn đề.” Hà Xảo Tình, Quan Yên Chi và Ngôn Hải Lam đồng thanh cất tiếng.
“Tốt lắm, vậy một lời đã định.”
“Không gặp không tha.”
Đó là một tháng trước.
Từ ngày gặp lại ba địch nhân hồi đi học, thời gian cứ
như vậy trôi qua thực nhanh thoắt cái đã hết một tháng mà cái kế hoạch
kết hôn nhanh chóng của nàng vẫn chưa tiến triển thêm bước nào. Có thể
nào như vậy không?
Thi Ánh Điệp ngồi trong xe chờ đèn xanh bật sáng, gục
đầu xuống tay lái âm thầm than khóc, nàng càng ngày càng hoài nghi xem
ra cái hành động nông nổi lúc đó của nàng thực sự là tự đào mồ chôn
mình mà >_
Đèn đỏ chẳng biết từ khi nào đã chuyển xanh, các xe phía trước đã cách xa được hơn hai mươi mét, nàng định thần lại, nhanh
chóng ngồi thẳng lại, để chân phải lên bàn đạp chuẩn bị tăng tốc thì
đột nhiên nghe thấy “Phanh!” một tiếng, xe của nàng cùng lúc đó đụng
phải một va chạm rất mạnh.
Khoảnh khắc này, đầu óc nàng hoàn toàn trống rỗng, hai tay theo phản xạ giữ chặt tay lãi, chân đạp thật mạnh phanh.
Một giây dài như một thế kỉ, bốn phía cảnh vật hoàn toàn tĩnh lặng, các đường nét hiện lên sao mà ngày càng rõ nét, bên tai
nàng im ắng đến lạ lùng, không một tiếng động, âm thanh.
“Cộp cộp cộp!”
Chậm rãi, thanh âm từ xa dần truyền tới bên tai nàng, mờ mịt quay đầu lại, chỉ thấy có người không ngừng đập cửa kính xe của
nàng, miệng hình như đang nói một điều gì đó.
“Này cô ơi! Này cô ơi!”
Ngay lập tức khi thanh âm truyền tới tai, bốn phía xung
quanh dường như đều trở lại như bình thường, biết chính mình vừa thất
thần cô lập tức có cảm giác trở lại.
Nàng từ từ mở cửa xe, thấy mờ mịt bên ngoài rất nhiều người.
“Cô gái, cô ổn chứ? Có bị thương ở đâu không?” Những người bên ngoài cửa xe quan tâm hỏi.
Nàng thong thả lắc đầu, “đụng xe rồi” ba chữ lóe lên
trong đầu nàng. Nàng trừng mắt nhìn, dùng sức mở cửa xe nhưng không
được, phải nhờ sự giúp đỡ bên ngoài mới mở ra được.
“Người không có việc gì là tốt lắm rồi!” Nhân viên cứu hộ an ủi, rồi bổ sung một câu: “Đã có người đi báo cảnh sát rồi.”
“Cảm ơn.” Thi Ánh Điệp mỉm cười yếu ớt trả lời, đoạn
quay đầu xem người đã đụng phải xe của nàng: “Người đó không có bị
thương chứ?” Đối phương cả xe dường như đều bị hỏng rất nặng, nước từ
đuôi xe không ngừng rỉ ra, xem ra cú va chạm lúc nãy lực rất lớn a~
“hai túi khí an toàn đều được bật kịp thời, người cũng không có việc gì, chẳng qua là bị dọa đến chết điếng người thôi.”
Nàng lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, tuy rẳng nàng mới là người bị hại nhưng nàng không muốn đối phương cũng phát sinh
việc gì, thứ nhất vì nàng chán ghét nhìn thấy máu, thứ hai là phương
diện bồi thường thực rất phiền toái.
Nàng ngậm ngùi thương xót cái xe đã “vui vẻ về thăm ông
bà” của nàng, bất đắc dĩ hướng đối phương, vừa tới gần, nhìn rõ người
ngồi trong xe đang ngây ngốc, nàng liền đứng hình.
Như thế nào lại là một lão tiên sinh đây! Trời ạ!
Chẳng qua cũng chỉ là lời nói, dù sao cũng không thay đổi được gì.
“Tiên sinh, người lái xe như thế nào vậy? Chẳng lẽ tiên
sinh không thấy xe của tiểu sinh ở phía trước ư?” Nàng nhíu mày hỏi lão tiên sinh trên xe, bộ dạng của ông ấy ít nhất cũng đến bảy mươi tuổi,
thật không biết người nhà ông ấy nghĩ cái gì mà lại để ông ấy lái xe ra ngoài như vậy?
Đối phương ngây ngốc nhìn nàng, không hề có phản ứng gì.
“Tiên sinh, tiểu sinh đang nói với người đó, người có nghe thấy gì không vậy?” Nàng hỏi lại.
“Ông ấy hình như bị dọa chết khiếp rồi, tôi lúc nãy cũng hỏi ông ấy có bị thương không, ông ấy cũng như vậy không phản ứng gì.” Người bên đường đối với nàng giải thích “Xem tình cảnh này chắc phải
đợi cảnh sát đến giải quyết rồi.”
Thi Ánh Điệp bất đắc dĩ gật đầu: “rốt cuộc thì sao lại
thế này? Như thế nào lại phát sinh sự việc này cơ chứ?” Nàng hy vọng có người chứng kiến để kể cho nàng biết tường tận điều đó, bởi nàng hoàn
toàn không ý thức được điều gì đã xảy ra.
“Yên tâm, ở đây có rất nhiều người chứng kiến có thể giúp cô làm chứng, không phải lỗi của cô đâu.” Người bên ngoài an ủi nàng.
“Cảm ơn.” Trừ việc cảm ơn những người đó, nàng thực không biết phải nói cái gì khác.
Một lát sau nhân viên cảnh sát tới nơi, nàng trừ kể lại
mình lúc trước va chạm đang làm gì còn toàn bộ sự việc va chạm đều là
những người chứng kiến trả lời cảnh sát hộ nàng.
Cũng bởi người gây ra cú va chạm này đang bị dọa đến
ngây người, hoàn toàn không thể trả lời bất cứ câu hỏi nào của cảnh
sát, ước chừng nửa tiếng sau mới hoàn hồn, rút điện thoại ra liên lạc
với người nhà.
Hết nửa giờ sau, sự việc từ trên đường lớn được chuyển
qua cục cảnh sát, bởi vì vị lão tiên sinh này hoàn toàn không có bất cứ phản ứng nào, cho nên đành phải chờ người nhà đến cục giải quyết vậy.
Lão tiên sinh không thể tường trình sự việc, nhân viên
cảnh sát vì muốn ghi lại toàn bộ sự việc nên quyết định mời cả Thi Ánh
Điệp ngồi cùng xe cảnh sát về cục.
Nàng không biết chính mình vì sao lại rơi vào tình cảnh
này, bữa tối thì chưa ăn, xe thì tử nạn, lại không biết đối phương có
nhiều tiền hay không bồi thường phí sửa xe cho nàng? Điều nàng đau lòng nhất là, xảy ra tai nạn ngoài ý muốn lại không có một người bạn hay
người thân tới an ủi nàng.
Nàng rốt cuộc từ khi nào trở nên đáng thương như vậy? Cô độc bị pháp luật hỏi thăm?
Nghĩ tới ba người bạn kia cùng nàng đối đầu thời đi học, lão công rất xuất chúng, rất trẻ tuổi lại có tiền, yêu thương bọn họ
như vậy, áp lực cả đêm làm cho cảm xúc của nàng không thể khống chế
được, nước mắt trong khoảnh khắc tuôn rơi, không thể thu hồi kịp.
Những viên cảnh sát có mặt trong phòng lúc này đột nhiên “tốt bụng” vô cùng, lúc trước giả vờ bận bịu đi qua đi lại ngắm trộm
nàng vừa lúc thấy nang rơi lệ, nhất thời tất cả đều trở nên rất rảnh
rỗi, cả đám xúm lại quan tâm hỏi:
“Cô gái, cô không có việc gì chứ? Có phải là bị thương ở đâu rồi không?”
“Cô đừng khóc, hay là để tôi giúp cô liên lạc với bạn bè hoặc người thân nha.”
“Cô muốn hay không uống chút gì đó âm ấm, ăn chút gì đó? Bữa tối chẳng hạn, tôi giúp cô đi mua.”
“Cô đừng lo lắng, vụ va chạm này có rất nhiều người
chứng kiến, đối phương sẽ hoàn toàn phải chịu trách nhiệm, không phải
là cô sai, cô đừng khóc nữa.”
Đối với sự quan tâm của những viên cảnh sát, nàng chỉ
một mực lắc đầu từ chối, nước mắt cứ như thế mà tuôn rơi, làm cho nàng
vốn đã xinh đẹp nay lại càng rung động lòng người, khiến ai cũng không
đành lòng nhìn cảnh mỹ nhân rơi lệ.
“Cô đừng khóc nữa, tôi lập tức gọi lại cho người thân
của ông ta đến xem sao?” Nàng cứ như vậy khóc không ngừng, một viên
cảnh sát nhanh chóng đến chỗ điện thoại quay số gọi.
“Cô đừng lo lắng, nếu phương thức hòa giải của đối phương không thích đáng, cô có thể gọi điện cho tôi.”
Mấy viên cảnh sát cứ loạn hết cả lên, như châu chấu cào cào gặp bão, lượn tới lượn lui, lại không ngừng đưa nàng khăn giấy.
Thi Ánh Điệp đón lấy khăn giấy từ tay bọn họ, nàng lại
không ngừng khóc. Nàng cũng không hiểu vì sao mình đột nhiên lại khóc
mãi không ngừng được như vậy, chỉ biết rằng thật thống khổ! Thiên hạ
rộng lớn, bạn bè quen biết cũng nhiều, nhưng giờ phút này nàng lại
không tìm thấy một bờ vai để tựa vào, để được an ủi, thật quá cô đơn,
ô~~
“Đến rồi, người nhà của ông ta đến rồi.” Viên cảnh sát lúc nãy chạy đi gọi điện đã quay lại, la toáng lên.
Nhất thời trong lúc đó, trừ lão tiên sinh vẫn đang ngây ngốc ngồi
ngoài kia, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về phía cửa chính.
Một vị phu nhân và một vị tiểu thư vội vàng tiến vào cục cảnh sát, vừa
nhìn thấy lão tiên sinh đang ngồi trên ghế, vị lão phu nhân vội vã tiến đến, còn cô tiểu thư trẻ tuổi kia vẻ mặt khách khí hướng viên cảnh
sát hỏi “Xin hỏi --”
“Cô là người nhà của Trần Hà Minh?” Viên cảnh sát hỏi.
“Đúng vậy, ông ấy là ông ngoại của tôi.” Ân Tình gật đầu.
“Vị tiểu thư đây chính là người mà ông ngoại cô đã va xe vào.” Viên cảnh sát chỉ về phía Thi Ánh Điệp.
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi thực sự xin lỗi, cô không có bị
thương chứ?” Nhìn về phía Thi Ánh Điệp gương mặt đẫm lệ, Ân Tình lập tức xin lỗi, vẻ mặt rất chân thành, cúi gập người đúng chín mươi độ hành lễ, không biết phải làm gì nữa. Không biết vị tiểu thư này có bị
thương ở chỗ nào không, xem cô ấy rất đau, nếu không sao lại khóc đến
như thế?
“Tiểu thư, thực xin lỗi, thực xin lỗi, cha tôi là huyết đường thấp, có thể trong một khoảng thời gian rất ngắn huyết đường đã hạ xuống rất
nhanh, vì thế mới phát sinh những sự việc ngoài ý muốn, tôi thực sự cảm thấy có lỗi với cô. Cô không có bị thương ở đâu chứ, thực thực thực
xin lỗi cô, đây chính là trách nhiệm của chúng tôi, chúng tôi nhất
định sẽ bồi thường cho cô.” Vị phu nhân quay đầu cũng cúi đầu hướng
nàng giải thích.
Một khi đối phương đã có thành ý đến như vậy, hơn nữa lại cúi đầu
hướng mình giải thích, Thi Ánh Điệp trong lòng lại thấy nản quá, cũng
không dám tiếp tục khóc nữa. Nàng cố đè nén nước mắt lại, xụt xịt cái
mũi, cố gắng nói “Không có việc gì.”
“Mọi người trước tiên là giải trình sự việc, những người giúp đưa vị
tiên sinh này tới đều có ở đây, phu nhân có thể hỏi họ hoặc hỏi lại
tôi.” Mắt thấy tình huống trở nên tốt đẹp, Mỹ nữ cũng đã ngừng khóc,
viên cảnh sát quay sang nói với vị tiểu thư và phu nhân, sau đó ôn nhu quay qua hướng Thi Ánh Điệp nói: “Tiểu thư, để tôi lấy giùm cô giấy bút khai báo được không?”
Nàng gật đầu, đi theo viên cảnh sát đến bàn làm việc đặt bút khai.
Lúc khai xong tờ trình, nàng mới để ý hình như đối phương lại có người nhà nữa tới, nàng chỉ mơ hồ biết đó là một nam nhân, tâm tình thực đã rất tồi, lại không còn sức lực nào mà quan tâm nữa, hiện tại nàng chỉ hy vọng rằng đối phương sẽ nguyện ý đem xe của nàng đi sửa lại, sau
đó nàng có thể phóng về nhà khóc một trận thật lớn là đủ rồi.
Nàng ngồi trên ghế, gục đầu xuống, thu mình lại, khẽ đè nén nước mắt. Đối phương người nhà tới ngày càng nhiều, còn nàng thì cô độc không ai ở bên, càng nghĩ càng thấy buồn. Nước mắt cứ như thế mà dâng lên.
“Xin lỗi cô.”
Đột nhiên có một thanh âm từ trên đỉnh đầu nàng vang lên, nàng nhanh
chóng thu lại nước mắt, thong thả ngẩng đầu lên hướng đối phương.
Một mỹ nam cao lớn, rất tiêu sái đang đứng trước mặt nàng, nhất thời làm nàng ngây ngốc sửng sốt.
Nam nhân đó dùng chất giọng trầm ấm mê người của mình đối với nàng nói: “Tôi nghĩ tôi nên đến bàn với cô về vấn đề bồi thường .”
“Anh là?” Thi Ánh Điệp trừng mắt nhìn, từ từ mở miệng, giọng nói khàn khan vì hồi nãy đã khóc quá nhiều.
“Ông ấy là ông ngoại của tôi.” Hắn khẽ nghiêng người, chỉ chỉ lão tiên sinh ngồi kia.
“Ân.” Nàng xụt xịt cái mũi, gật gật đầu.
“Xe của cô hiện đang được giữ ở đâu vậy?”
“Nó được kéo đến trạm sửa xe rồi.”
Hắn gật gật đầu “Chi phí sửa xe cô không cần lo lắng, tôi nhất định sẽ tới công ty bảo hiểm xử lý.”
“Cảm ơn!”
“Cô có thể cho tôi biết tên và số điện thoại được không? Có gì tôi còn có thể bảo nhân viên của công ty bảo hiểm liên lạc được với cô.”
Nàng gật đầu, định quay đầu tìm bút viết thì hắn đã chuẩn bị sẵn giấy bút đưa tới trước mặt nàng, nàng nhận lấy, nhanh chóng hạ bút ghi lại tên và số điện thoại của mình, sau đó vứt trả bút cho hắn.
“Thi Ánh Điệp?” Hắn nghi hoặc nhắc lại tên nàng.
Nàng lại gật gật đầu.
“Tốt lắm, mọi người có thể đi rồi.” Viên cảnh sát phụ trách xử lý vụ
này đi tới nói với bọn họ, sau đó quay đầu ôn nhu đối với nàng nói “Tiểu thư, nếu bọn họ không chịu đưa xe của cô đi sửa, cô có thể gọi điện thoại cho tôi.”
“Cảm ơn.” Thi Ánh Điệp hướng viên cảnh sát gật gật đầu, rồi hướng đối phương cúi chào, tiện đứng dậy ra ngoài cửa.
Nàng rốt cuộc cũng có thể về nhà khóc rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT