“Thi tiểu thư!”

Mới ra được cục cảnh sát mấy bậc cầu thang, phía sau đã truyền đến tiếng người nào đó hô gọi, Thi Ánh Điệp dừng cước bộ quay lại nhìn, chỉ thấy vị mỹ nam tiêu sái lúc nãy trong cục cảnh sát đang tự động đuổi theo.

Hắn nhảy hai ba bước đã xuống đến hết cầu thang, đoạn tiến đến trước mặt nàng.

“Cô bây giờ trở về như thế nào?”

“Ngồi taxi đi!” nàng thực sự không định trả lời.

Tám giờ xảy ra vụ va chạm, ở lại hiện trường ước chừng một lúc, sau đó về cục cảnh sát đợi mất một giờ, lại mất thời gian viết tường trình, vừa nãy đi ra nàng có ngó xem đồng hồ rất nhanh đã mười một giờ, giờ này chẳng biết còn xe bus hay không, an toàn nhất bây giờ là đi taxi về.

“Tôi đưa cô về!” Mỹ nam lập tức hạ quyết định.

Thi Ánh Điệp sửng sốt một chút, nhanh chóng lắc đầu “Không cần đâu.”

Nàng sợ chính mình không điều chỉnh được cảm xúc, chưa về tới nhà đã khóc toáng lên, đến lúc ấy chắc chắn hắn sẽ cho rằng nàng là một kẻ điên, mà nàng một chút cũng không muốn một nam nhân ưu tú như vầy nghĩ mình là kẻ điên, chẳng qua đổi lại là tài xế taxi thì chẳng có cái băn khoăn gì.

“Tôi nhất định sẽ đưa cô về!”

Hắn bỗng nhiên túm chặt lấy tay nàng, kiên định quyết không buông kéo nàng hướng chỗ hắn đậu xe, làm nàng trong khoảng thời gian cực ngắn đó thì ngây dại, hoàn toàn không biết phản ứng như thế nào.

Đến nửa ngày sau mới định thần “Thực sự không cần mà, với lại đi taxi cũng rất tiện–” chính là lới còn chưa dứt đã bị đánh gãy.

“loại phương tiện đó không an toàn chút nào cả.”

“Sẽ không, hiện tại các loại taxi thực là phương tiện an toàn nhất a~– cho nên…”nàng lại mở miệng từ chối lập tức lại bị hắn ngắt lời.

“Tôi không đáng để tín nhiệm sao?”

Thi Ánh Điệp một chút cũng không hiểu hắn hỏi mấy cái này để làm chi nữa.

Không phải bọn họ đây là lần đầu tiên gặp nhau sao? Hơn nữa hắn tên gọi gì, họ là chi nàng còn không biết, chỉ biết hắn là cháu của lão tiên sinh đã va phải xe của nàng mà thôi, hắn như thế nào lại đối với nàng nói hai chữ “tín nhiệm” kia chứ? Hắn chẳng nhẽ không tự biết, những lời ấy rất kỳ quái sao?

Trong lúc nàng đương tự hỏi, hắn đã nhẹ nhàng đem nàng kéo vào trong xe, sau đó nhanh chóng đóng sập cửa xe lại, rồi lập tức ngồi vào vị trí lái xe.

Nàng trừng mắt nhìn, vất vả lắm mới định thần lại được, phản ứng có điểm trì độn vội vàng định mở cửa xe xuống nhưng cửa đã khóa, chỉ còn tiếng lách cách vang lên trong không gian tĩnh lặng.

Nàng mở to mắt không thể tin được “Uy—!”

“Tôi là Ân Nghệ. Ân trong ân cần và Nghệ trong Hậu Nghệ.”

Ai quản ngươi tên gì cơ chứ! Cảm xúc vốn đã không ổn định Thi Ánh Điệp thiếu chút nữa đã lớn tiếng rít gào trước mặt hắn.

Nàng hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng kiềm chế bản thân “Ân tiên sinh, tôi biết là anh cảm thấy đối với tôi thực có lỗi, đưa tôi về nhà cũng xem là hảo ý, nhưng thực là không cần phải phiền toái như vậy đâu!”

“Một chút cũng không phiền toái.”

Nhẫn nại, nhẫn nại!

“Anh thực không cần làm như vậy, tôi đi taxi về.”

“Tôi đưa cô về!”

“Anh không phải là đang bức tôi phải nói hết ra đấy chứ?” Thi Ánh Điệp rốt cuộc nhịn không được cao giọng phẫn nộ, tiếp đến liền tuôn ra một tràng không ngừng nghỉ “Tôi tự mình về thì sao chứ? Tôi không cần bồi thường, không cần hảo ý nữa, tôi chính là muốn tìm một nơi yên tĩnh khóc lớn một trận, sao nào, chẳng lẽ như thế cũng không được?

“Anh nghĩ anh là ai kia chứ? Đáng chết hỗn đản! Anh như vậy cảm thấy có lỗi ư? Muốn chịu trách nhiệm với tôi sao? Được, vậy anh cưới tôi đi!cùng tôi kết hôn luôn đi!Tôi cho anh chịu trách nhiệm cả đời, chịu trách nhiệm đến chết luôn! Đáng chết! Hỗn đản! Con mẹ nó!” Thống khổ gào to lên, nàng rốt cuộc cũng không nhịn được thêm nữa khóc rấm rức.

Ô… nàng một chút cũng không muốn giữ hình tượng nữa, một chút cũng không tưởng đối với một mỹ nam như vậy mắng to, cũng bởi nàng thực thực chán ghét, không khéo dây thần kinh cảm xúc của nàng bị đứt rồi cũng nên, đáng ghét!

Nàng nghĩ chính mình là thất bại rồi, sống tới hai mươi bảy tuổi nhưng không có lấy một người bạn tri kỷ, nam nhân làm bạn với nàng cũng đều vì muốn tiếp cận nàng, không có một ai chân thực muốn làm bạn với nàng, duy nhất một kẻ làm nàng mong chờ một chút, nhưng lại “xấu xa” vứt bỏ nàng.

Nàng như thế nào lại đáng thương như vậy, như vậy thật đáng buồn a~ Xảy ra tai nạn nàng chỉ muốn có một người để an ủi mình thôi mà, cũng không có…Nàng như vậy đáng thương…ô…

“Được, tôi cưới cô.”

Cái gì, hắn vừa nói cái gì cơ? Nàng vẫn xụt xịt quay đầu nhìn hắn.

“Được, tôi cưới cô.” Ân Nghệ nhìn nàng kiên định lặp lại.

Thi Ánh Điệp giương miệng trợn mắt nhìn hắn, bộ dạng bị hắn dọa đến khiếp sợ.

“Được, tôi cưới cô.” Ân Nghệ lần thứ ba lặp lại, thân thủ ôn nhu dùng tay lau khô nước mắt cho nàng.

Thẳng đến nước mắt bị hắn lau khô hết, nàng đông cứng như tượng đột nhiên lùi về phía cửa xe, lấy vẻ mặt thực khiếp sợ, kinh hãi trừng mắt nhìn hắn.

“Ngươi, ngươi…Ngươi thực hay nói giỡn a~?” nàng âm thanh hoảng sợ hỏi.

“Không phải.”Hắn nhìn nàng thật sâu.

“Có ý tứ gì?” Nàng hô hấp rối loạn, đầu óc nổ hàng trăm mảnh.

“Tôi không phải là nói giỡn.”

Nàng chớp chớp đôi mắt trong như nước mùa thu, trừng mắt nhìn hắn nửa ngày, mới phát giác chính mình hỏi vấn đề điên khùng như vậy, nàng là nên hỏi vì sao mới phải?

“Vì sao?” Vì thế nàng hỏi lại, “Chúng ta căn bản là không biết đối phương.” Nàng mờ mịt phe phẩy đầu.

“Tôi biết tên của cô, biết cô chưa kết hôn, cô biết tên của tôi, không phải sao?”

“Nếu theo như anh nói biết tên là nhận thức thì thủ tướng Anh, tổng thống Mỹ, tỷ phú thế giới Bill Gate bla…bla.. đều là bạn của tôi hết?” Thi Ánh Điệp mở mắt lớn nhìn hắn, khẽ nhíu mày, day day thái dương.

Ân Nghệ nhịn không được nhếch mép cười.

“Nếu cô muốn kết bạn với Bill Gate, thực ra tôi có thể giới thiệu, tôi cùng hắn giao tình cũng không tệ lắm.”

“Đừng có nói giỡn.” Nàng nhìn hắn cười nói.

“Tôi thực quen Bill Gate mà..”

“Cho nên ý của anh là anh rất nhiều tiền hả?” Nàng trào phúng hỏi, nhận ra rằng bản thân đã lấy được phong độ ngày thường.

“Uhm, cái vấn đề này thì chưa thể nói trước được, nhưng là cùng hợp tác với Microsolf làm cho hầu bao của tôi khá là rủng rỉnh, mỗi năm thu về hơn mười triệu.”

Thi Ánh Điệp mắt ngày càng mở lớn, hoài nghi chính mình mới là gặp kẻ điên, nhưng là một kẻ điên bộ dạng rất tuấn tú.

“Tôi phải xuống xe, mở cửa.” Nàng đột nhiên thanh âm lạnh lùng nói.

“Cô không tin lời tôi nói?”

“Tôi đúng là mới bị đụng xe, nhưng đầu không phải là bị đụng đến hư rồi đâu.” Nàng châm chọc.

Ân Nghệ ngẩn ngơ, nhịn không được khẽ cười ra tiếng, tiếp theo lại nghiêm nghị nhìn nàng, ôn nhu mở miệng “Cô có tin hay không tình yêu sét đánh? Nếu tôi nói vừa nhìn thấy cô tôi liền bị như vậy, cô có nguyện ý tin tưởng điều đó không?”

Thi Ánh Điệp không thể tin được trừng mắt nhìn lại hắn, những lời chuẩn bị nói ra đều bị thu về hết, nàng á khẩu.

“Anh…”

Vừa thấy đã yêu, hắn có phải là muốn cùng nàng nói giỡn không? Rốt cuộc là hắn phi thường điên hay là đầu của nàng thực bị đụng hỏng rồi, nàng thực sự không có biết? Nếu không phải thế thì những lời nói này là cái gì tình huống?

Thi Ánh Điệp mắt mở căng hết cỡ, đầu lắc loạn không thể tin nổi, khiếp sợ không ngừng, nhưng trong đống ý nghĩ hỗn loạn đó lại nảy ra một cái ý tưởng điên rồ khác.

Nếu hắn thực sự như vậy thì đúng là trời giúp nàng rồi!

Hắn bộ dạng rất có tiền, đối với nàng vừa thấy đã yêu, nàng nổi điên, tuôn ra một tràng như song dào dạt xô bờ, hắn cũng không hề phản đối nhất định muốn cưới nàng. Không phải một tháng trước, chính nàng không ngừng tìm kiếm, tìm một lão công để phân thắng bại.

“Anh bao nhiêu tuổi?” nàng không tự chủ được bật thốt ra.

“Ba mươi hai.” (hơi zừ nhỉ? T^T)

Kém năm tuổi, vừa lúc tuổi nàng thực hợp a~

“Làm việc gì?”

“Có được hai công ty tư nhân, một ở Đài Loan, một tại Tân Pha Gia, gần đây đang chuẩn bị thiết lập một công ty nữa ở Hồng Kông.”

Tổng tài ư? Hắn đến cùng là đang tán dóc hay là nói thật? Nếu đó đều là sự thật thì chẳng phải nàng bây giờ sẽ hét toáng lên ư?

Nhanh đáp ứng hắn, lập tức nói với hắn được, yes I do.

“Nếu lời anh nói là thật, với điều kiện của anh, chính là bạn gái hoặc vị hôn phu gia cảnh tương xứng mới phải, vì sao cứ nhất định đối với người mới gặp như tôi sinh hứng thú, thậm chí còn có thể nói cưới tôi là sao? Anh…anh có âm mưu gì?”

Ngu ngốc Thi Ánh Điệp, ngươi điên rồi sao? Thật không biết nắm lấy cơ hội ngàn năm này, còn hoài nghi người ta có âm mưu! Ngươi nói mấy lời thừa thãi đó làm gì, chỉ cần nói yes, I do là được rồi.

“Bởi vì tôi đối với cô vừa nhìn thấy đã chung tình. Cho nên âm mưu, mong có được toàn bộ con người cô có được tính là một loại âm mưu không?” Hắn thân thủ đột nhiên rất quỷ quái,giọng nói trầm thấp tựa hồ như trong nháy mắt đã hạ xuống âm độ.

Thi Ánh Điệp tự chủ không được run rẩy một chút, cảm giác giống như bị điện giật vậy.

Cái nam nhân này từ nãy tới giờ, trong lời nói có bao nhiêu phần là sự thật, nàng có nên tin tưởng hắn, nắm lấy cơ hội trời cho này, hay là rời khỏi kẻ điên có bộ dạng tuấn tú này? Nàng thực sự muốn phát điên a~~

Đoạn hồi tưởng lại cái ngày của một tháng trước đây, ba người kia đã từng khoe với nàng lão công bọn họ có biết bao anh tuấn, biết bao thông minh, trẻ tuổi, nghĩ tới đó lý trí của nàng thực nổ banh.

“Là anh nói sẽ cưới tôi. Nếu anh có thể chứng minh được những lời vừa mới nói là sự thực không phải là tán hươu tán vượn lừa gạt tôi, tôi liền gả cho anh.” Nàng mạnh miệng nói.

“Không vấn đề gì.” Ân Nghệ thâm tình nhìn nàng chấp thuận.

Nàng nhất định là điên rồi, nếu không nhất định sẽ không làm cái việc mất hết lý trí như thế này.

Nàng kết hôn, ngay sau khi xảy ra tai nạn xa cộ, lại chính là gả cho cháu ngoại của lão tiên sinh đã đụng phải nàng. (xong! ván đã đóng thuyền, chị này chắc lúc ý đầu óc bị đóng bê tông hay sao ấy, nói kết hôn là kết hôn liền, nhanh chóng dã man! ^0^)

Hắn chứng thực hắn quả có rất nhiều tiền, cũng thực nhận thức Bill Gate – vị tỷ phú giàu có của thế giới, hơn nữa bọn họ không chỉ là bằng hữu, mà còn có quan hệ hợp tác làm ăn, cho nên lúc nàng gặp mặt ông ấy trước một hội nghị chuẩn bị diễn ra thì hoàn toàn bị “đóng bê tông” đứng như trời trồng.

Ngoại ngữ rất rành nên nàng nghe đương nhiên hiểu được bọn họ nói cái gì, trừ hỏi công việc làm ăn, một số thuật ngữ điện tử chuyên ngành, nàng còn nghe rất rõ người này hỏi Ân Nghệ nàng là ai, hắn mỉm cười trả lời đây là người ta muốn cưới làm lão bà, mà Bill nghe thấy vậy thì cười tỏ vẻ rất khoái trá, còn nói khi nào kết hôn thì nhất định phải báo cho hắn một tiếng, người khác có thể không tới nhưng hắn nhất định sẽ có mặt.

Sau đó, nàng thất thần chỉ thấy trước mặt mình toàn sao là sao, đợi lúc phục hồi được tinh thần thì nàng đã chính thức trở thành một người phụ nữ có gia đình, theo thông tục phải chuyển đến ở cùng hắn.

Ô~ Thi Ánh Điệp, ngươi nhất định sẽ chết thực thảm, nhất định sẽ bị báo ứng, tại sao lại đi gả cho một nam nhân chính mình còn không có biết?

Nếu hắn là biến thái thì làm sao bây giờ? T^T Nếu hắn hội ngược đãi mình thì sao? Nếu hắn có khuynh hướng bạo lực, cho hắn biết nàng gả cho hắn vì tiền của hắn, cùng hắn kết hôn thì sao bây giờ? Hắn có thể hay không sẽ động thủ tiêu diệt nàng?

Thiên a, Thi Ánh Điệp ngươi thực sự xong đời rồi, ngươi thực sự là một cái bình hoa chỉ có khuôn mặt mà đầu óc thực trì độn. Thật ngu ngốc!

Vừa mới bước vào phòng, liền nhìn thấy ngay lão bà của mình đang dùng tay tự gõ gõ vào đầu mình, Ân Nghệ ngạc nhiên sửng sốt một chút, hoài nghi lên tiếng hỏi: “Em đang làm gì vậy?”

Bị âm thanh kia đột nhiên vang lên làm cô choáng váng, Thi Ánh Điệp vội vàng nhảy dựng lên giường, chân đạp phải thành giường không giữ được cân bằng liền té xuống đất.

“thế nào? Không có việc gì chứ? Có bị thương ở đâu không?” Ân Nghệ vẻ mặt gấp gáp, vội chạy tới bên người nàng, lo lắng hỏi.

Mất mặt quá đi! Nàng đỏ bừng mặt, quẫn bách lắc đầu.

“Anh, anh như thế nào đã trở lại?” Hắn đỡ nàng từ từ đứng lên.

Ngày hôm qua bọn họ đã đăng ký kết hôn, hắn đột nhiên nhận được điện thoại nói công ty bên Tân Pha Gia có chuyện, nhất định phải là hắn đến mới xử lý được, cho nên hắn liền đuổi nàng về “nhà”, giúp nàng chuyển đồ đạc vào nhà trước, sau đó vội vàng đáp máy bay đến đó.

Hắn không có nói rõ với nàng khi nào sẽ trở về, nhưng nhìn bộ dạng vội vàng của hắn nàng chắc mẩm hắn sẽ ở đó ít nhất nửa tháng, không nghĩ tới một ngày liền trở lại ngay.

Ân Nghệ khẽ nhíu mày, nghe khẩu khí của nàng hình như không hy vọng hắn trở về.

“Không phải, ý của em là, chuyện của anh...Ân, công ty bên ấy đã xử lý xong rồi sao?” nàng nhanh chóng biện bạch.

“Xử lý xong hết rồi.” Hắn vẻ mặt vô cùng mệt mỏi uể oải đáp.

“Anh không khỏe sao?” Nhìn bộ dạng của hắn nàng không nhịn được quan tâm hỏi một câu.

“Ngày hôm qua cả một đêm liền không chợp mắt, thật là mệt vô cùng!” Hắn thành thật thừa nhận.

“Vậy anh mau đi nghỉ đi, quên mất trước tiên là đi tắm đã. Anh đã ăn tối chưa? Có thấy đói không, để em đi nấu cho anh cái gì nhé!”nàng trực tiếp phản ứng hỏi. Đây không phải là những lời trước đây mẹ nàng cũng thường nói với ba nàng lúc tối muộn ông ấy đi làm về sao, nói xong nàng mới ý thức được điều đó, chính bản thân cũng giật mình hoảng sợ.

Nàng thì ngạc nhiên với chính mình còn Ân Nghệ lại cảm động vô cùng. Hắn đã không ở cùng người thân nhiều năm rồi, sớm quên mất gia đình chính là ấm áp yêu thương như thế nào, hắn nhìn nàng, lòng không kìm được giang rộng hai tay, kéo nàng ôm vào lòng. (aaaaa!!!! phi lễ chớ nhìn)

Thi Ánh Điệp bị hành động đột nhiên của hắn làm sợ tới mức cứng cả người lại, chẳng biết phải làm sao đang định vùng ra thì lại nghe thấy giọng nói trầm ấm đầy yêu thương của hắn đối với nàng nói: “Cảm ơn em!” Hại nàng nhất thời trong lúc đó hoàn toàn không biết phản ứng như thế nào.

“Ân, anh..anh bây giờ muốn đi ngủ, đi tắm hay ăn chút gì trước?” Mãi một lúc sau, vẫn bị hắn gắt gao ôm lấy, không có ý định buông ra nàng mới cẩn thận mở miệng.

“Tắm rửa.” Lúc này Ân Nghệ mới chịu buông nàng ra.

“Ách, vậy... em đi giúp anh chuẩn bị nước tắm.” Nàng vội bước lùi lại, không đợi hắn kịp phản ứng đã co giò chạy biến vào phòng tắm.

Oa, oa, oa, dọa chết nàng, nàng còn tưởng rằng hắn sẽ trả lời “ngủ” sau đó nhân lúc nàng không kịp trở tay liền quăng nàng lên giường, hưởng thụ quyền lợi lão công của hắn. Đều tại hắn tự dưng ôm lấy nàng, còn nhất định không buông ra, hại nàng đầu óc suy nghĩ miên man suýt nữa làm chính mình bị dọa chết khiếp, thật sư là đáng giận!

Thi Ánh Điệp một bên xả nước, một bên thầm rủa xả hắn, không phát hiện Ân Nghệ chỉ còn mặc mỗi quần dài đã bước vào tự bao giờ.

“Xả nước vui đến như vậy sao?” Hắn hỏi.

Nghe thấy thanh âm của hắn, Thi Ánh Điệp giật mình đột nhiên quay người hoảng sợ liền đụng ngay vào bộ ngực rắn chắc, tâm trí nàng giờ khắc này chỉ tràn ngập sự tán thưởng.

Xem ra lão công này của nàng cơ bắp rất rắn chắc a~, bả vai rộng, trơn nhẵn, cường tráng, cơ bụng cũng săn chắc không kém nha. Mặc quần áo nhìn hắn cũng bình thường thôi, không nghĩ tới hắn cởi bỏ áo lại cường tráng tràn ngập nam tính như vậy. Nàng dám thề, hắn là nam nhân cường tráng nhất mà nàng từng thấy. T^T

“Xem đã chưa, nếu chưa em có thể sờ thử xem!”

“Cái gì??!!” Nàng mờ mịt ngẩng đầu lên, lại thấy hắn vì bộ dạng của mình lúc này mà nín cười.

Nếu chưa vừa lòng em có thể sờ thử xem? Lời hắn vừa mới thốt ra làm đầu óc nàng nổ tung, trong nháy mắt mặt đã đỏ bừng, cả người thiếu chút nữa bị hỏa thiêu đốt.

Úc, thiên a, nàng vừa mới làm cái gì vậy? Thấy hắn trần trụi mặc độc cái quần dài mà mắt không chuyển hướng, hồn nhiên chăm chú nhìn giống như là đã trăm năm rồi chưa thấy qua nam nhân nào cởi trần vậy. Uy! Thật không còn gì mất mặt bằng a~

“Không nghĩ tới da mặt em lại nhạy cảm như vậy!” Ân Nghệ nhìn thật sâu vào khuôn mặt đỏ lựng mê người của nàng vui vẻ nói.

“Em, em…em đi nấu bữa tối cho anh!” Nàng cúi đầu, che dấu sự xấu hổ, nhanh chóng rời khỏi phòng tắm.

Ân Nghệ không tiếng động cười, lắc lắc đầu, chầm chậm cởi bỏ nốt quần dài, còn độc mỗi chiếc “quần con” xinh xắn chuẩn bị đi tắm thì đột nhiên lại có một âm thanh không đoán trước được vội vàng sộc vào.

“Thực xin lỗi, em quên hỏi anh, anh muốn ăn cái gì đó vậy….a!” Đột nhiên thấy hắn cả người trần trụi, Thi Ánh Điệp hét lên một tiếng rồi chạy biến ra ngoài.

Oái, nàng thực sự muốn chết mà, ai có thể hoàn thành tâm nguyện này của nàng đây.

Bàn ăn một mảnh trầm tĩnh, chốc chốc lại vang lên tiếng bát đũa va vào nhau của một ai đó, còn lại là hoàn toàn yên lặng.

Thi Ánh Điệp đời này, kiếp này, đến giờ phút này thấy xấu hổ vô cùng, nàng thực muốn bỏ trốn, nhưng là không có chỗ để đi, đồ đạc của nàng hiện đều ở đây hết, căn hộ nàng thuê trước đây chìa khóa đã trả lại chủ nhà bây giờ giá cả leo thang phòng ốc đông đúc chật trội sợ quay lại cũng đã cho thuê mất rồi, mà ở nhà thuê mãi cũng không thể ở hết đời.

Ô~ nàng đến bây giờ vẫn không muốn thừa nhận mình chính là một cái ngu ngốc nữ nhân, chỉ vì sở hữu tài diễn khá đỉnh, cộng thêm bộ dạng thuần khiết, xinh đẹp động lòng người này cho nên luôn giả bộ ngây thơ vô (số) tội, nhờ đó mà biến sự không tốt thành tốt đẹp hết, chẳng ai có thể phát giác nàng.

Đối mặt với cái lũ nam nhân giáp, ất, bính, đinh…bla..bla đó bị vẻ đẹp của nàng che mắt, chỉ cần giở chiêu đó ra là đối phó được liền, còn lần này đối mặt với “lão công” tại sao mọi ý nghĩ của nàng không tài nào che dấu được đều hiện hết trên vẻ mặt vậy?

Hay là thành thật khai báo, đem việc mình kết hôn với hắn là vì tiền nói toẹt ra, nếu hắn cảm thấy bị lừa, chán ghét nàng mà đòi ly hôn nàng mới có thể an toàn rời hắn đi mà vẫn giữ được sự trong sạch của bản thân.

“Ân, ân, Này! Em là có chút lời này muốn nói với anh.” Nàng nhẹ nhàng nói, hít một hơi thật sâu lấu dũng khí nói tiếp.

Hắn nghe vậy liền ngừng đũa ngẩng đầu lên, đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào nàng làm nàng bắt đầu do dự không dám nói. Hay là nàng để cho hắn nghỉ ngơi một đêm, lúc này hắn mệt mỏi vậy lại cùng hắn thảo luận việc này, có nên không?

“Em không phải là có chuyện muốn nói với anh sao?” Chậm chạp không thấy nàng mở miệng, Ân Nghệ chủ động hỏi.

“Thôi anh chắc mệt chết rồi, nên đi nghỉ đi. Kì thực chuyện của em cũng không có gì quan trọng lắm, không cần gấp lúc này, ngày mai chờ anh nghỉ ngơi khỏe rồi nói cũng không trễ, giờ muộn rồi!” Nàng nhìn đôi mắt mệt mỏi của hắn do dự đáp.

“Không việc gì, chính là nghe em nói chuyện thì anh tự dưng lại có khí lực a~” (anh ý iu vợ dã man :X)

Sự thật là, hắn có thể cảm giác được thanh âm của nàng không được tự nhiên, hắn hy vọng có thể nói chuyện với nàng lâu thêm một chút, cho nàng dần quen với cuộc sống này của hai người. Dù sao hai người họ giờ đã kết hôn, vợ chồng hợp pháp, hơn nữa hắn là muốn đồng giường cộng trẩm, không phải sao?

“Ác, kia…”Thi Ánh Điệp lại một lần nữa bị dọa chết khiếp, không tự chủ được mấp máy, cảm giác có điểm khẩn trương.

“Có gì em cứ nói thẳng ra không phải sợ nữa.” Hắn nhẹ nhàng trấn an nàng, thấy nàng bất an vì thế bổ sung thêm một câu “Mặc kệ em nói cái gì, anh cũng sẽ không tức giận.”

“Lời này là anh nói đó nha, mặc kệ em nói cái gì, anh cũng sẽ không tức giận?” Nàng trừng mắt nhìn, ánh mắt cứng rắn lên nhiều nhìn hắn hỏi dò.

Ân Nghệ gật đầu.

“Mặc kệ em nói cái gì?” Nàng vẫn là có điểm lo lắng.

“Anh thề, mặc kệ em nói cái gì, anh cũng sẽ không tức giận!” Hắn dừng lại trước mặt nàng, giơ tay xin thề.

“Anh không cần phải thề thốt như vậy đâu, em tin tưởng anh rồi.” Thi Ánh Điệp vội vàng cướp lời sau đó lại chần trừ đôi chút hít một hơi thật thật dài mới mở miệng “Ân Nghệ, em phải thành thật với anh một điều, em đáp ứng đồng ý lấy anh kỳ thực là vì…” Nàng đột nhiên nhắm chặt mắt lại hét lớn “Kỳ thực bởi tài sản của anh mà thôi. Thực xin lỗi!”

Nói xong, nàng nín thở chờ đợi, chờ hắn phát hỏa, nhưng bốn phía vẫn hoàn toàn yên tĩnh, không nghe thấy âm thanh phản ứng lại nào của hắn. Nàng tiếp tục đợi, rốt cuộc nhịn không được trộm mở mắt ra nhìn lén hắn chỉ thấy người ngồi đối diện nàng, vẻ mặt bình tĩnh nín cười nhìn nàng, trên mặt tuyệt nhiên không có một tia giận dữ nào.

“Anh không tức giận sao?” Nàng mở hai mắt, cẩn thận hỏi lại.

“Anh chẳng phải đã nói với em rồi sao, mặc kệ em nói cái gì anh vẫn sẽ không tức giận?” Ân Nghệ mỉm cười trả lời “Càng huống chi anh thực không hiểu điều em vừa nói có gì đáng để anh tức giận sao?”

“Chính là em vì tiền mà kết hôn với anh đó!” Nàng không thể tin được có người như vậy không để ý điều đó.

“Thì tiền cũng là một ưu điểm của anh, anh thật cao hứng vì ít nhất còn có một điểm đó để hấp dẫn em gật đầu kết hôn cùng anh. Nếu không, phải chăng cả đời này anh sợ rằng cũng không thể cưới được em đó?” Hắn giọng nói vui mừng không để ý gì cả.

Thi Ánh Điệp há mồm cướng lưỡi nhìn hắn, hoàn toàn không thốt lên lời, nàng bị phản ứng của hắn là ngu người rồi, thực sự là muốn điên!

Hắn rốt cục là một người như thế nào đây? Thế nào mà hoàn toàn không để bụng việc nàng vì tiền mà lấy hắn, chẳng nhẽ hắn như vậy thực sự thích nàng, thích đến không cần quan tâm là nàng yêu tiền của hắn hay yêu hắn chăng?

Nghĩ tới nghĩ lui, nàng đột nhiên cả người hóa thạch, sắc mặt trở nên tái nhợt.

“Làm sao vậy?” Phát hiện biểu hiện bất thường của nàng, Ân Nghệ ôn nhu hỏi.

“Hết thảy chỉ là giả dối, không phải như những gì anh tưởng tượng đâu!” Nàng lắc lắc đầu, thì thào tựa như nói với chính bản thân mình vậy.

“Có chuyện gì vậy?” Hắn đối với phản ứng của nàng tràn đầy khó hiểu.

“Ý của em là, em không phải như những gì anh hình dung đâu, cái bộ dạng đáng thương, vô tôi, ôn nhu đôn hậu này, nữ nhân giỏi giang này…hết thảy chỉ là vẻ bề ngoài thôi. Ách..Kỳ thực em là một cái ngu ngốc nữ nhân, tâm địa bên trong thật làm quỷ cũng muốn phun cơm, chưa kể hậu đậu vô cùng…Ách, lúc nãy không cẩn thận ngã xuống giường cũng kéo anh ngã theo. Hơn nữa anh còn không biết là, vừa rồi cũng vậy em lại đụng vô cửa phòng tắm. Tóm lại rất vô dụng a~” Nàng theo bản năng xoa xoa cái trán hồng hồng hơi tấy, nghiêm mặt nói.

“Có bị thương ở đâu không?” Hắn thật quan tâm hỏi.

“Hả?”

Hắn rất nhanh đi đến ngồi bên cạnh nàng, lấy vẻ mặt vô cùng quan tâm và yêu thương, lại xót xa nhẹ nhàng chạm nhẹ vào chỗ va trên trán nàng.

“Đau không?” Hắn không yên tâm hỏi.

Thi Ánh Điệp mờ mịt nhìn hắn, đối mặt với sự ôn nhu, ánh mắt không dấu được sự yêu thương, nàng không biết phải nói gì nữa.

Nàng xin thề với trời không hề cố ý mê hoặc hắn, nhưng là vì sao hắn cứ đem những lời chân thật đó nói với nàng cơ chứ, đem chính bản chất thực sự của mình biểu lộ hết ra ngoài, hắn lại không hề phản ứng cũng như để bụng điều gì, lại dùng bộ dạng ôn nhu yêu thương đó đối với nàng? Nam nhân này rốt cục là làm sao vậy?

“Anh nghe không hiểu lời em nói sao? Em không phải là cái nữ nhân giống anh tưởng tượng hoàn hảo xinh đẹp đâu!”

Nàng lời còn chưa dứt đã bị đáng gãy ngay lập tức.

“Anh thực đâu có tưởng tượng em như một cái hoàn hảo nữ nhân, cũng biết em không giống như vẻ bề ngoài nhu nhược yểu điệu,mấy cái này anh sớm đã biết rồi.” Ân Nghệ nhìn không rời mắt khỏi nàng, ôn nhu từ tốn nói.

“Anh như thế nào lại biết được?” Thi Ánh Điệp vẻ mặt ngạc nhiên hỏi ngược lại.

“Em từng đối với anh lớn tiếng rít gào, còn không chỉ có thế, em còn dám hét vào mặt anh ba chữ thật hỗn đản cơ mà, còn nhớ không?” Hắn mỉm cười.

Nàng trợn tròn hai mắt, trong đầu đang bắt đầu hồi tưởng lại khi nào thì mình hét vào mặt hắn ba chữ ấy nhỉ, nàng như thế nào lại không nhớ gì nhỉ?

“Trừ lần ấy ra,” xem biểu tình kinh ngạc của nàng, Ân Nghệ tiếp tục nói “Này có thể coi bữa cơm hôm nay anh được ăn là bữa cơm ngon nhất mà anh được ăn, anh nghĩ đại khái la cả đời này cũng không quên được đi!”

Bữa cơm ngon nhất ư? Nàng khó hiểu nhìn hắn, chỉ thấy ánh mắt hắn dừng ở trên bàn ăn, sau đó đối với nàng cười khổ một chút.

Oanh!

Khoảnh khắc này, Thi Ánh Điệp hoàn toàn bối rối, không biết phải làm sao nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play