Mộc Cận nhìn thấy Bạc
Thanh Hàn cũng sững sờ. Nhưng rất nhanh chóng cô chỉ khẽ gật đầu, lướt qua anh
đi ra ngoài.
Nhưng Bạc Thanh Hàn giữ
tay cô lại.
Anh không nói gì, đôi mắt
nhìn chằm chằm Sơ An, nhưng sức lực trên tay như tập trung mười phần, giữ chặt
lấy tay Mộc Cận không để cô đi. Mộc Cận giãy giụa hai lần không thoát ra được,
gần như phát hỏa: “Anh buông tay ra.”
“Em đang nói chuyện gì
với cô ấy?” Rốt cục Bạc Thanh Hàn đã mở miệng, giọng nói thấm đầy hơi lạnh,
“Không ngại cho anh nghe một chút chứ.”
“Anh tới muộn rồi, bọn em
đã nói xong.” Mộc Cận khẽ nghiêng mặt, chuyển ánh mắt sang Bạc Thanh Hàn.
“Vậy sao?” Bạc Thanh Hàn
nghe cô nói, ánh mắt cũng dời sang mặt Mộc Cận, đôi con ngươi lạnh như băng quả
thực như đang ở giữa ngày đông giá rét, “Anh tới muộn một chút, chỉ nghe được
đoạn cuối. Nhưng mà, em có thể giải thích một chút cho anh cái gì gọi là oán
hận vô biên không?”
Mộc Cận biến sắc, đột
nhiên cười cười: “Anh thông minh như thế, còn cần em giải thích sao. Lúc nào
cũng là em chậm chạp không phản ứng kịp, sao có một năm không gặp, anh cũng
ngốc rồi hả?”
Anh phì cười: “Gần mực
thì đen, anh đã ở bên em một thời gian dài, lây một chút thói quen xấu của em.”
Mộc Cận khẽ thở dài, ngữ
khí cũng cố gắng mềm mỏng chút ít: “Anh thả em ra, trước mặt vị hôn thê của anh
mà giằng co còn ra cái gì nữa. Anh không quan tâm em cũng không xen vào, nhưng
em không muốn phải thay anh chịu oan uổng như vậy.”
“Vị hôn thê?” Bạc Tam hỏi
lại, quay đầu hỏi Sơ An, “Tiểu An, là em nói à?”
Sơ An nhếch môi không
nói, ánh mắt gắt gao chăm chú vào nắm tay của Bạc Thanh Hàn và Mộc Cận không
nhúc nhích.
Mộc Cận ngay lập tức hiểu
ra hơn phân nửa, nhìn Bạc Thanh Hàn cười cười: “Chẳng lẽ không phải? Em tưởng
đã lâu như vậy, chuyện của hai người cũng nên xác định rồi chứ. Bạc Tam, sao
anh cứ lề mà lề mà không để tâm vậy, con gái kết hôn là chuyện lớn, không thể
trì hoãn được đâu.”
Cô nói nửa thật nửa giả,
vẻ mặt lại hết sức chân thành, nhân thể kéo cả Sơ An vào. Thế nhưng câu nói đó
Bạc Thanh Hàn nghe lại cảm thấy cực kỳ chói tai, đôi mày rậm của anh nhíu lại,
mắt cũng hơi nheo: “Mộc Cận, không ngờ một năm không gặp, em lại vẫn có thể
chịu được.”
“Em lúc nào cũng vậy.”
Mộc Cận nhướng mày, “Em đã sắp xếp tư tưởng ngay ngắn, quyết định xóa bỏ là em
đơn phương quyết định, cho nên em rất hãnh diện. Em lại chẳng nợ anh cái gì,
sao em phải nhìn sắc mặt của anh. Nếu anh có chuyện cần nói với Sơ tiểu thư, em
cũng có việc bận nên anh mau thả em ra! Đừng làm lỡ việc kiếm tiền của em.”
Bạc Thanh Hàn lườm Sơ An,
kéo Mộc Cận ra cửa.
Anh bước từng bước rất
lớn, Mộc Cận bị anh kéo phải chạy mới có thể theo kịp. Đi vội vàng khiến Mộc
Cận phát bực, bất chấp đang ở trên đường lớn, tay ra sức kéo về phía sau, nhấc
chân đạp một cú vào trên đùi Bạc Thanh Hàn.
Một cú đạp của cô vừa
chuẩn vừa ác, trong lúc đi đường Bạc Thanh Hàn lại hoàn toàn không phòng bị, bị
cô đạp lảo đảo mấy bước mới đứng vững được, hít một hơi lạnh.
Anh quay đầu nhìn Mộc
Cận, đôi mày rậm nhíu chặt lại, tạo thành một chữ Xuyên (川), sự
phẫn nộ trong mắt không hề che giấu, biểu lộ rõ ràng. Anh cười lạnh: “Động tay,
còn động chân. Mộc Cận, đây là em tự chuốc lấy.”
Anh không chỉ phẫn nộ,
còn có vẻ dữ tợn âm ỉ, trong lòng Mộc Cận hoảng sợ. Cô vốn không nghĩ sẽ đạp
chuẩn như vậy, nhưng rõ ràng đạp đã đạp rồi, dưới tình thế cấp bách vẫn không
đổi giọng, khăng khăng cố chấp với Bạc Thanh Hàn: “Em nhắc lại lần nữa, anh
buông ra!”
Anh không nói hai lời,
tay phải dùng sức một hơi kéo Mộc Cận vào trong lòng, tay trái vòng sát qua
lưng cô, tay phải trượt xuống khuỷu chân cô, nháy mắt bế bổng cô lên.
“Anh thả em ra! Đồ lưu
manh!” Mộc Cận cũng nổi giận, hung ác đánh anh, “Anh thả em ra! Thả em ra!”
“Không thả!” Khóe miệng
Bạc Thanh Hàn trầm xuống, vừa bế cô đi về phía xe vừa thấp giọng rít lên, “Mộc
Cận, anh cho em biết, em sống là người của anh chết là ma của anh, cả đời này
cũng đừng mong anh buông tha em!”
Mộc Cận cắn một phát vào
vai anh.
Trong tình thế cấp bách
cô cũng bất chấp hậu quả, gần như dồn toàn bộ sức lực. Bạc Thanh Hàn mặc một
chiếc áo sơ mi hơi mỏng, chưa đến vài giây Mộc Cận đã cảm thấy trong miệng nhàn
nhạt vị máu tanh.
Trong lòng cô căng thẳng,
miệng buông lỏng, dây cung vốn bị kéo quá căng dường như đã đứt, nỗi xót xa
giống như thủy triều cuồn cuộn trào dâng, nước mắt lã chã rơi trên áo Bạc Thanh
Hàn.
Nhưng anh căn bản không
để ý đến cơn đau trên vai, vẫn nện từng bước đi nhanh về phía trước.
Mãi đến khi anh thả Mộc
Cận xuống, dùng hai tay khóa chặt cô tại cửa xe, mới nhìn thấy Mộc Cận đang
khóc.
Trên mặt Mộc Cận nhạt
nhòa nước mắt, khóe mắt đỏ bừng, khiến tay chân anh đột nhiên luống cuống.
Nhưng anh vẫn không dám buông cô ra, một tay vẫn giữ lấy cánh tay cô, một tay
vươn tới giúp cô lau nước mắt, giọng nói cũng mềm mỏng đi, không ngừng dỗ dành
cô: “Đừng khóc, Tiểu Cận, em đừng khóc.”
Trong mắt cô vẫn còn ngập
nước, khóe miệng lại toe toét cười, đột nhiên trong lúc đó đầu óc tỉnh táo vô
cùng, ánh mắt nhìn thẳng Bạc Thanh Hàn: “Anh thả em ra.”
“Anh không có.” Bạc Thanh
Hàn giải thích, “Nhà anh và nhà cô ấy không hề bàn bạc chuyện kết hôn, Mộc Cận
em tin tưởng anh.”
“Em tin em tin, em đã nói
không tin đâu.” Mộc Cận lau nước mắt, dời ánh mắt đi chỗ khác, “Nhưng chuyện đó
không liên quan đến em.”
“Ai nói không liên quan!”
Bạc Thanh Hàn vừa tức vừa vội, nhưng vẫn không dám quá quyết liệt, “Em nhìn anh
đi Mộc Cận, em nhìn anh rồi nói cho anh, việc này không có liên quan đến em.”
Mộc Cận lại một lần nữa
đem ánh mắt trở lại trên mặt anh, vẻ mặt bình tĩnh dõi theo anh, từ từ nói:
“Bạc Thanh Hàn, anh làm cái gì, làm cùng ai, làm như thế nào, đều không có bất
cứ liên quan gì đến em. Anh thả em ra đi, em phải về nhà.”
“Không liên quan.” Giọng
anh khàn khàn, vẻ mặt phẫn nộ mang theo nụ cười lạc lõng, “Không có bất cứ liên
quan gì… Mộc Cận, không ngờ em thật sự nhẫn tâm như vậy, nhất định cắt đứt
không còn một mảnh.”
“Chẳng lẽ anh cần em phải
mỗi ngày ở trước mặt anh nhắc đi nhắc lại, nhà anh và nhà em có quan hệ rối
loạn đến mức không chịu nổi thì anh mới cam tâm sao?” Mộc Cận hỏi lại, “Được,
cả đời này anh không buông tha em. Vậy anh định làm thế nào với em? Cưới về
trước mặt cha anh, khiến ông luôn luôn nhớ lại tình cảm thời còn trẻ với bà
thông gia sao? Hay là lén lút nuôi em, để em bị người ta đâm chọc mà nói rằng,
đây là người đàn bà bên ngoài của Tam thiếu gia nhà họ Bạc?”
Cô gần như tuyệt vọng hỏi
anh: “Anh cũng nhìn em rồi nói đi, anh muốn như thế nào?”
“Em tin anh có được
không.” Bạc Thanh Hàn ôm Mộc Cận vào lòng, tay dùng sức kinh người, “Anh sẽ
giải quyết ổn thỏa, em hãy tin anh.”
Cô chậm rãi, từ từ đẩy
anh ra, ánh mắt tăm tối thê lương, khóe môi còn ẩn chứa nụ cười nho nhỏ: “Thật
xin lỗi, lần này em không tin. Chúng ta cứ chia tay như vậy đi có được không?
Bắt đầu đã là sai lầm, đừng làm cho kết cục vẫn là một sai lầm. Trên thế giới
này có biết bao người, nhưng đối với mỗi người chỉ có một. Em không phải là
người đó của anh, anh cũng không phải là người đó của em.”
Nói xong, Mộc Cận giãy
nhẹ ra khỏi vòng tay Bạc Thanh Hàn, ánh mắt như muốn xuyên thấu qua anh đang
đứng ở rất xa rất xa, khóe miệng vẫn mang theo nụ cười: “Tạm biệt.”
.
Hôm sau Mộc Cận trở về
Mộc Độc.
Trước khi đi, Cố Tuấn
Nghiêu giữ vẻ mặt lo lắng: “Mộc Cận, em xác định…”
“Xác định.” Mộc Cận nhận
va li hành lí nhỏ trong tay Cố Tuấn Nghiêu, “Nán lại càng lâu em càng không hạ
được quyết tâm. Em sợ lại tiếp tục không kìm được, rơi vào hố sâu vạn năm của
Bạc Thanh Hàn. Chuyện như vậy chỉ cần một lần là đủ rồi, thời gian qua em đã
quá ung dung, năng lực chịu đả kích cũng giảm sút, nếu lại tới một lần nữa chỉ
sợ em gánh không nổi.”
“Khi nào hối hận nói
sau.” Mộc Cận đánh nhẹ vào vai Cố Tuấn Nghiêu, “Lập trường của anh quá không
kiên định, em khinh bỉ anh. Được, anh quay về đi, sau khi em đến nơi sẽ gọi
điện cho anh báo bình an. Đúng rồi còn nữa, chuyện em đến Bắc Kinh đừng cho mẹ
em biết, em ngại mẹ biết được lại dông dài.”
“Biết rồi.” Trong ánh mắt
Cố Tuấn Nghiêu có vẻ nghi hoặc, “Tiểu Cận, anh cảm thấy Bạc Thanh Hàn rất
nghiêm túc.”
“Có ý gì?”
“Không có gì.” Cố Tuấn
Nghiêu ha ha cười, “Trực giác của đàn ông.”
Mộc Cận bực mình lườm
anh: “Anh xem Võ lâm ngoại truyền nhiều quá rồi, lại còn trực giác của đàn ông…
Việc nhỏ nhặt này của em cũng không nhọc anh bận tâm, anh rảnh rỗi thì chịu khó
kiếm tiền cho công ty đi, sau này khi em cùng đường cũng có thể đến tìm anh nhờ
giúp đỡ.”
“Em yên tâm, anh tuyệt
đối cúc cung tận tụy chết cũng không dừng.” Cố Tuấn Nghiêu trịnh trọng nói.
Mộc Cận phì cười: “Được,
vậy cứ như thế. Em đi đây!”
Tiễn Mộc Cận qua cửa kiểm
an, Cố Tuấn Nghiêu ngồi lại hồi lâu trong sảnh sân bay.
Anh nhớ mùa đông năm
ngoái, ông chủ ở bên Đức đến kí một số hợp đồng mới với Thực Huy, sau bữa tiệc
đối phương còn mời đi chơi. Trong phòng có rất đông người ồn ào, không hiểu thế
nào anh lại có thể nghe được Bạc Thanh Hàn ngồi trên ghế sa-lông hát.
Có lẽ lúc đó Bạc Thanh
Hàn đã uống say, không cho ai ngồi bên cạnh, một mình ngồi đó hát. Anh hát hết
lần này lần khác: “Sự tồn tại đặc biệt nhất, em đáng để anh
chờ đợi, lòng anh từng chút từng chút bị em chiếm giữ, một chữ yêu này, đã nói
ra sẽ không thể nào thay đổi, không ai có thể thay thế; sự tồn tại đặc biệt
nhất, em khiến anh không thể nào buông tay, hạnh phúc cho dù cần phải có thời
gian, cũng là chuyện đương nhiên…” (*)
(*) Bài hát “The most
special existence” – Châu Du Dân (F4)
Một bài hát của ban nhạc
thần tượng hàng đầu mà bị anh hát thành như vậy, dường như chỉ biết hát và hát.
Trong căn phòng ánh đèn mờ ảo, nhưng Cố Tuấn Nghiêu luôn luôn thấy rõ ràng
khuôn mặt Bạc Thanh Hàn nhờ ánh đèn từ màn hình hắt lên, duy chỉ có đôi mắt lóe
sáng, giống như hồ nước lăn tăn dao động trong đêm khuya.
Thế là bắt đầu từ lúc đó,
Cố Tuấn Nghiêu quyết định rút lui hoàn toàn.
Nếu như lúc đó chính anh
cũng không dám khẳng định trong lòng Bạc Thanh Hàn đang nghĩ đến ai, thế nhưng
rất lâu về sau lại thấy anh mỗi ngày kiên trì quấn lấy Mộc Cận, ngoại trừ Mộc
Cận có thể dùng cái lí do cũ rích đó để lừa dối chính mình, còn nếu không phòng
bị chu đáo như vậy, còn có ai không nhận ra, đây gọi là tình yêu chứ?