Chiều hoàng hôn ngày hè,
trên sân trường rộng lớn nhìn đâu cũng thấy nữ sinh như ong bướm lượn giữa rừng
hoa, từng tốp năm tốp ba kéo nhau diễu qua diễu lại.
Mộc Cận ngồi một mình
trên bậc thang cao gần đó, nhíu mày thở dài.
Vừa rồi hết giờ học phụ
đạo, giáo sư Chu đặc biệt hỏi riêng cô có định tiếp tục theo lớp bồi dưỡng Mô
hình hay không.
Nếu đi thì không thể học
để chuẩn bị thi nghiên cứu sinh được; nếu không đi, thật sự cô không nỡ bỏ phí
bao nhiêu thời gian và tâm huyết đã theo từ đầu.
Mộc Cận đang cau mày,
điện thoại đột nhiên reo vang. Đâu Đâu trong điện thoại lo lắng hỏi: “Cậu đang
ở đâu vậy?”
“Vẫn đang ở khu giảng
đường, sao thế?”
“Nếu không có việc gì thì
mau về nhanh đi, lão đại xảy ra chuyện rồi!”
Nghe thế Mộc Cận vội vội
vàng vàng chạy về hướng kí túc xá.
Vừa tới dưới lầu, cô chỉ
thấy một chiếc Honda màu trắng[1] đậu ở ngay đấy, tựa vào
xe là một chàng trai cao gầy, trên tay kẹp một điếu thuốc nhưng không đưa lên
hút, chỉ đang sốt ruột đứng khoanh tay giữa làn khói, dường như càng làm cho
dáng vẻ anh ta thêm phần ảm đạm.
Mộc Cận nhíu mày, anh ta
đột nhiên chuyển tầm mắt, nhìn thẳng vào cô.
Anh ta mặc một chiếc áo
phông ngắn tay màu trắng, không có họa tiết trang trí, làn da lộ dưới tay áo
như càng thêm phần trắng trẻo. Ánh mắt cao ngạo, khôi ngô lạ thường, chính là
ánh mắt khiến cho người ta cảm thấy không thoải mái.
Ánh mắt anh ta nhìn Mộc
Cận như thể chuẩn bị làm thịt heo, đánh giá xem chỗ nào nhiều mỡ, chỗ nào nhiều
nạc, sắc thái trong ánh mắt đó như bỗng dưng được đẩy cao lên vài phần.
Mộc Cận không khỏi nhăn
mặt, chuyển hướng nhìn sang chỗ khác, nghiêng người bước vào kí túc xá.
Thật ra lúc Đâu Đâu gọi
điện nói lão đại xảy ra chuyện, Mộc Cận đã đoán được cả mười phần. Cô vừa vào
cửa, tùy tiện quăng túi sách lên ghế, ngồi xuống đối diện lão đại, bắt đầu giáo
huấn: “Đã nói ngay từ đầu là con người đó không đáng tin, cậu cứ mặc kệ, nói
tốt cho lắm vào. Bây giờ hối hận rồi hả? Khóc trời kêu đất đến nỗi thành Bạch
Mao Nữ chưa?”
Lão đại nằm sấp trên
giường nghẹn ngào ôm mặt khóc thút thít, hai mắt đã sưng đỏ lên như hai hột
đào: “Mộc Cận… Trái tim tớ đau quá…”
Thấy lão đại vật vã, Mộc
Cận cùng mềm lòng, chỉ hận “rèn sắt không thành thép”[2], thở dài, nhẹ nhàng khuyên nhủ bạn:
“Thôi đừng khóc nữa, cái loại người ấy không đáng. Hay là để lần khác tớ giới
thiệu cho cậu một người. A, đúng rồi, bây giờ ở dưới lầu đang có hàng cao cấp
đấy, vừa đẹp trai lại nhiều tiền, có điều tính cách chắc hơi kém một chút. Lão
đại, hay là cậu thử tấn công xem?”
Trên giường, lão đại bật
dậy đánh vào người cô: “Cậu còn trách tớ! Còn dám mắng tớ!”
Mộc Cận lè lưỡi, đứng dậy
mở toang cửa sổ: “Tớ cũng chỉ là muốn tốt cho cậu. Cũ không đi, mới sao đến,
cậu cứ dính vào tên đó sẽ không thấy được còn có nhiều người tốt. Nghe lời
khuyên của tớ đi, không cần phải dây dưa với loại người đó, hắn không phải
người để cậu có thể an tâm ở bên.”
Vừa nói, Mộc Cận vừa liếc
xuống anh chàng đang đứng cạnh chiếc Honda kia, đúng lúc ấy, một nữ sinh mở cửa
kí túc xá bước ra, tiến đến dựa sát vào người anh ta, có vẻ như không kiên nhẫn
nói gì đó.
Nữ sinh kia trang điểm,
ăn mặc lòe loẹt, cũng có thể coi là xinh đẹp. Cô ta đi về phía người kia, giống
như đang làm nũng, đúng lúc ấy bị anh ta mạnh mẽ kéo vào lòng, không để ý đến
xung quanh còn có nhiều người qua lại, cứ thế cúi xuống hôn. Cô gái kia có vẻ
như vẫn còn biết lo lắng đang ở trong trường, có chút ngượng ngùng đẩy anh ta
ra, lại vừa như không muốn đẩy mạnh, cứ để kệ anh ta tiếp tục hôn.
Mộc Cận nhìn một màn kích
động trước mắt, không nhịn được cúi đầu thở dài: “Thế giới này thật lắm chuyện
điên rồ.”
Những lời này không thoát
khỏi tai mấy cô nàng trong phòng, ngay cả lão đại cũng ngừng khóc, quay sang
nhìn cô với vẻ mặt kinh ngạc. Mộc Cận nhún vai, xua tay: “Xúc động, xúc động
thôi mà.”
Đâu Đâu lại gần, nhìn
xuống hướng Mộc Cận vừa dõi theo, miệng “Ớ” một tiếng: “Cô gái này rất có phong
cách, anh chàng kia cũng rất có phong cách. Nhưng mà tớ không hiểu, sao anh ta
lúc nào cũng tìm bạn gái ở kí túc xá này?”
Mộc Cận nghe trong lời
nói có ẩn ý, hỏi lại: “Cậu có ý gì?”
Đâu Đâu chỉ vào hai người
đang hôn nhau mãnh liệt dưới lầu, nói: “Cô nàng kia không phải người lần trước
tớ gặp, lần trước nữa gặp lại không phải cô lần trước, lần trước nữa nữa gặp
thì cũng lại không phải cô lần trước nữa.”
Câu giải thích này, thực
sự quá luẩn quẩn.
Mộc Cận híp mặt nhìn bạn
mình: “Cậu nhìn thấy anh ta nhiều lần như vậy, sao tớ chỉ mới lần đầu tiên?”
Đâu Đâu cười hì hì: “Ai
bảo cậu buổi tối lên phòng tự học không về phòng sớm một chút? Lỡ mất cơ hội
ngắm trai đẹp chưa?”
Mộc Cận “Xì” một tiếng:
“Hừm, tớ chẳng thèm.”
Lão đại không biết từ lúc
nào cũng đã xán lại gần, thò cổ nhìn ngó dưới lầu: “Người này tớ cũng thấy vài
lần rồi, thật đúng là loại công tử đào hoa.”
Nói đến công tử đào hoa,
lão đại lại tự chọc trúng nỗi đau của mình, thở dài đứng dậy.
Mộc Cận vỗ vỗ vai cô, vẻ
mặt nghiêm túc nói: “Lão đại, cậu cố nén đau thương đi.”
Lão đại nhìn cô, lườm
xéo: “Mộc Cận, sao cậu không bắt đầu nói chuyện yêu đương đi?”
Mộc Cận đập một cái vào
tay lão đại: “Xem ra đây là từ tình trạng thất tình mà ra? Nhóc con, người ta
nói “khuyên hợp bất khuyên phân”[3], tớ khuyên cậu trong
lòng nên sớm coi hắn là người đã chết mới phải đạo. Tớ lên phòng tự học đây, có
muốn đi cùng không?”
Lão đại lắc đầu.
*
Đến lúc Mộc Cận từ phòng
tự học bước ra đã là hơn chín giờ. Cô khoác cặp, trong đầu vẫn còn đang nhẩm
lại mấy từ tiếng Anh vừa mới học, đi trên đường không tập trung.
Đột nhiên một giọng nữ
cao vút vọng vào tai cô.
Mộc Cận theo thói quen
ngẩng đầu lên nhìn.
Ven đường phía trước có
chiếc xe đang đỗ, nhìn từ xa có vẻ xịn, quanh xe là mấy đôi nam nữ, mơ mơ hồ hồ
đứng dưới đèn đường nhìn không rõ lắm. Mộc Cận chỉ nghe thấy vài giọng con gái
the thé cười khanh khách, nói toạc ra là chẳng có ý tứ gì. Xen lẫn một giọng
nam trầm thấp, đang cúi đầu cười.
Ngoài ra cũng ở cạnh đó,
hai cái bóng đen quấn lấy nhau sít sao, chẳng coi ai ra gì mà hôn nhau mãnh
liệt.
Mộc Cận lại không khỏi
nhíu mày, trong lòng âm thầm khinh bỉ loại người ở trong trường học mà chẳng
biết kiêng nể gì.
Cô bèn hơi nghiêng mình,
định đi vòng qua.
Không ngờ còn chưa có
tiến lại gần, Mộc Cận chợt nghe tiếng ai lên giọng nhằm vào cô.
Cô quay đầu liếc mắt một
cái, một người đàn ông thân hình cao lớn, không thấy rõ mặt, nhưng lại khiến
người khác có cảm giác cà lơ phất phơ, bộ dạng lưu manh.
Cô nhíu mày, quay đầu
tiếp tục đi.
Người kia hình như hơi
nổi cáu, huýt sáo về phía cô, lên tiếng: “Người đẹp!”
Mộc Cận làm ngơ, cố đi
nhanh hơn.
Tiếp đó một giọng nữ yêu
kiều, làm nũng với anh ta: “Trần thiếu gia anh mà phải chịu nhục thế sao?”
Trần Doãn Càn không nén
được giận, lại hướng về phía Mộc Cận gọi một tiếng: “Gọi cô đấy, đeo cặp Nike
phía trước kia!”
Mộc Cận rút cục không
nhịn được, dừng bước, chậm rãi xoay người lại.
Cô lạnh lùng nhìn Trần
Doãn Càn đang đứng trong bóng tối: “Tôi có tên, không phải ‘đeo cặp Nike kia’.
Hơn nữa tôi không quen anh, anh gọi làm gì?” Nói xong cô xoay người định đi.
Không ngờ tay cô đột
nhiên bị người kia kéo mạnh.
Mộc Cận giận dữ quay lại,
liền đụng phải ánh mắt tối sầm, trong u ám lại như có ánh sáng lóe lên, chiếu
thẳng vào cô.
Trần Doãn Càn kéo cánh
tay Mộc Cận, cười lớn: “Trước lạ sau quen, gặp nhiều rồi sẽ biết thôi…”
Mộc Cận tránh xa một
chút, vừa từ chối vừa cất tiếng cười lạnh: “Tôi không muốn quen tiên sinh,
không dám càn rỡ làm tốn thời gian. Xin tiên sinh cứ tự nhiên. Bỏ tay ra.”
Nghe thấy lời này, mấy nữ
sinh đứng cạnh cười kinh ngạc, trong đó một cô níu vai Trần Doãn Càn, giọng nói
ẻo lả nũng nịu: “Người ta có là tiểu mỹ nữ cũng không nên mất mặt thế chứ…”
Trần Doãn Càn trái lại
không tức giận, chỉ cười, lầm bầm một tiếng: “Cô tên gì?”
Mộc Cận nhìn bốn phía,
sinh viên qua lại càng ngày càng ít, có chút hoảng sợ, không muốn nhiều lời với
hắn, chỉ muốn giãy khỏi cánh tay kia.
Vùng vẫy một lúc không
xong, Mộc Cận bắt đầu nổi giận. Lúc đó bỗng nhiên cô lại hết sức bình tĩnh,
thản nhiên liếc mắt, ngẩng đầu chống lại ánh mắt của người đang khống chế tay
mình: “Tôi nói anh buông ra.”
Trần Doãn Càn thản nhiên
mở miệng: “Cô tên gì?”
Một tay Mộc Cận bị giữ,
tay kia đánh mạnh vào cổ tay Trần Doãn Càn: “Anh có buông ra không! Tôi có quan
hệ gì với anh chứ!”
Hắn nhếch miệng: “Quá
tang ba bận, tôi hỏi lại lần nữa, cô tên gì?”
Mộc Cận vừa cuống vừa
bực, cũng nhếch miệng: “Hóa ra anh cũng biết quá tang ba bận. Hỏi ba lần tôi
cũng không nói cho anh thì anh định không hỏi nữa sao?”
Trần Doãn Càn giật mình,
giống như có chút kinh ngạc vì sự nhanh mồm nhanh miệng của cô, trên dưới đánh
giá Mộc Cận một chút, lại cười: “Ai bảo cô gợi lên lòng hiếu kỳ của tôi? Chỉ
cần tôi muốn biết, chắc chắn không thể giấu giếm.”
Hắn ta ra sức siết chặt
tay, nắm đến nỗi Mộc Cận thấy đau.
Cô lướt mắt về phía chiếc
xe đỗ cách đó không xa, nói không chút kiêng dè: “Đi Hyundai, ở trong trường
học mà khoe khoang, phô diễn, liếc mắt đưa tình, tiên sinh tưởng thế là thể
hiện oai phong đúng không? Tôi nói cho anh biết, đây là trường học, không phải
chỗ để anh tán tỉnh bạn gái! Tôi có lòng tốt khuyên anh một câu, mau đưa bạn
gái rời khỏi đây, đừng có mà mặt dày khiến người khác bực mình!”
Trần Doãn Càn cũng không
nổi giận, lại cười nham hiểm: “Vậy cô thử nói xem, như thế nào mới không khiến
người khác bực mình?”
Câu nói này làm Mộc Cận
hơi sững sờ.
Cô cắn môi trừng mắt với
hắn, trong chớp mắt nhìn xung quanh, ngoài xe cộ còn có vài người, nhưng không
có một sinh viên nào.
Chín rưỡi tối, chuông báo
hiệu trong trường cũng vang lên, bắt đầu giục giã sinh viên về phòng.
Mộc Cận có chút sốt ruột,
lại cố dùng chút sức nhỏ bé vùng vẫy, muốn thoát khỏi tay hắn.
Thế nhưng hắn ta vẫn cứ
siết chặt như thế, không tài nào thoát ra được.
Mộc Cận thực sự nổi giận,
lời nói bắt đầu không còn phân biệt: “Anh lái xe tới trường học tìm bạn gái,
tưởng có cái xe là hay lắm à? Mấy cô này chắc mỗi ngày được tiêu tiền, được xe
đẹp tới đón thì đã coi đó là hạnh phúc hả? Tôi cho anh biết, còn lâu nhé!”
Vừa nói xong, cô rốt cục
dùng mấy ngón tay khều tay của Trần Doãn Càn ra, định xoay người chạy.
Bất ngờ lại bị một bàn
tay khác bắt được.
Mộc Cận vừa cuống vừa bực
mình, quay người lại đồng thời vung tay lên!
Chỉ nghe thấy “Bốp” một
tiếng, trong đêm tối tĩnh lặng lại vang dội lạ thường.
Cô dùng hết sức lực đến nỗi
đau cả tay.
Lúc ấy, không ngờ lại
không phải tên vừa nãy mà là người đã nhìn thấy lúc chiều qua cửa sổ ở dưới
lầu. Anh ta đã thay quần áo, cũng là áo trắng ngắn tay, chỉ là phía góc trên
bên phải và góc dưới bên trái có một vài hoa văn nhỏ, bây giờ lại trông thật
thư sinh.
Nhưng anh ta vừa hứng một
cái tát vào mặt, ánh mắt biểu thị sự lạnh lùng không kiên nhẫn, giọng nói cũng
lạnh lẽo như một khối băng, trong thanh âm mang theo cảm giác ngờ ngợ: “Mộc
Cận?”
Mộc Cận ngẩn người, sao
anh ta lại biết tên cô?
Người con trai mặc áo
ngắn tay màu trắng quay đầu liếc nhìn Trần Doãn Càn, ngay sau đó lại hướng tầm
mắt trở lại, hàng mi khẽ động: “Quả nhiên là cô. Cô không thích thế này, vậy
thích như thế nào? Phong cách lãng mạn hay là gọn gàng giản đơn?”
Hả? Thế là có ý gì?
Mộc Cận quét mắt tới chỗ
tay anh ta đang nắm lấy tay cô, chỉ cảm thấy lạnh lẽo ở nơi làn da chạm vào,
khó chịu bực bội nói không nên lời.
Khóe miệng cô run rẩy,
không suy nghĩ gì ngay lập tức bật ra: “Tôi không thích gì hết. Người như các
anh, cho dù có phóng Landaulet[4] tới
đây, tôi cũng coi thường. Còn anh nhanh buông tay ra, cẩn thận tôi gọi bảo vệ!”
Anh ta đột nhiên thả tay
cô ra, hai tay khoanh lại trước ngực đánh giá cô, đôi mắt trong bóng đêm như
chợt rạng rỡ: “Cô nói xem thường thì sẽ xem thường sao? Tôi cứ cố tình không
tin đấy.”
Mộc Cần lùi lại hai bước,
nói: “Chỉ cần lòng dạ đen tối, cho dù có nhiều tiền đỏ[5] giá trị
lớn đi chăng nữa thì cũng không ánh lên sắc hồng. Nhìn bộ dạng của các anh là
biết chẳng có gì tốt đẹp. Tôi coi thường hay không là việc của tôi, anh không
tin là việc của anh, tôi đi!”
Nói xong cô xoay người
nhanh như chớp, chạy về phía kí túc xá.
Phía sau cô, hai người
con trai kia ghé lại.
“Bạc Tam.”
“Gì?”
“Vừa rồi không giống tác
phong của cậu…”
“Có gì không giống?”
“Tự nhiên lại nổi hứng
kéo cô ta lại là sao?”
Người gọi là Bạc Tam đó
im lặng hồi lâu, bỗng nhiên nói: “Về đã rồi nói sau.”
“Lại còn biết cả tên
người ta. Cậu không phải là… vừa mắt cô bé đó đấy chứ?”
“Vớ vẩn! Mau lên, cái gì
cần làm sẽ phải làm, không cần cậu phải lắm chuyện!”
“Nói khoác vừa thôi!
Không dám nhận là có ý với người ta sao?”
“Tôi đi trước!”
“Ấy! Chờ đã… Đợi tôi với…
Tôi cũng đi…”
Anh ta mới nói được nửa
chừng, xe đã phóng vụt đi mất dạng.
Mộc Cận chạy một mạch về
trước cửa kí túc xá, lúc này mới nhẹ nhõm thở ra, chân đã sắp đứng không vững
lê từng bước một lên phòng.
Ba người bạn cùng phòng
đã về từ lâu.
Lão đại thấy bộ dạng tức
giận của cô liền hỏi: “Làm sao thế?”
Mộc Cận ngậm miệng không
nói.
Đâu Đâu liếc cô một cái,
trả lời lão đại: “Chắc chắn là mới làm sai đống bài điền từ vào chỗ trống. Lão
đại, cậu cứ thấy cái vẻ mặt này của Mộc Cận thì căn bản không cần hỏi.”
Đào Tử nói chen vào:
“Không phải… Sao tớ lại thấy như là vừa làm bài đọc hiểu?”
Mộc Cận đảo cặp mắt trắng
dã: “Hôm nay tớ làm điền chỗ trống hay đọc hiểu đều được hết… Nhưng mà trên
đường về gặp phải kẻ xấu.”
Lão đại hoảng sợ: “Chẳng
lẽ là tên ở Học viện Cơ khí liều chết bám lấy cậu tỏ tình một trăm linh một
lần?”
Đào Tử hốt hoảng: “Hay là
anh chàng dũng mãnh của Học viện Thể dục lại theo dõi cậu?”
Đâu Đâu cũng sợ hãi:
“Chẳng lẽ là tên nhân tài ở Học viện Công nghệ thông tin chuyên dùng thuật ngữ
để tra tấn cậu?”
Mộc Cận không kiên nhẫn
nổi, chỉ muốn trốn vào trong chăn.
Cô uể oải nói: “Các cậu
đoán vớ vẩn cái gì…”
Lão đại, Đào Tử, Đâu Đâu
đồng thanh: “Chẳng lẽ lại có người theo đuổi mới sao?”
Mộc Cận phát điên: “Cái
gì mà người theo đuổi mới… Các cậu đọc quá nhiều tiểu thuyết tình cảm rồi có
phải không?”
Đào Tử khinh bỉ: “Không
thì còn có kẻ xấu nào nữa…”
Mộc Cận vừa mở máy tính
vừa đáp: “Cái người đứng ở dưới lầu lúc buổi chiều, còn có một tên nữa, lúc nãy
tớ vừa mới ồn ào với đám người đó xong.”
Lần này đến lượt lão đại
cùng Đâu Đâu phát điên: “Anh chàng cực phẩm kia á?”
Mộc Cận khinh thường liếc
xéo: “Tớ còn cho anh ta một cái tát.”
Lần này là lão đại, Đào
Tử và Đâu Đâu đều phát điên: “Một cái tát?”
Mộc Cận nhỏ bé đáng
thương vô tội gật gật đầu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT