Lúc Diệp Oản Oản gặp Mộc
Cận vào ngày hôm sau rõ ràng có vẻ ngại ngùng: “Mộc Cận, hôm qua…”
Trái lại Mộc Cận chỉ mỉm
cười, cướp lời nói xin lỗi: “Thật ngại quá, hôm qua có chút việc, đã không thể
đi được.”
Diệp Oản Oản không bỏ lỡ
thời cơ nói tốt cho Bạc Thanh Hàn: “Hôm qua chị đã thăm dò một chút, Dương Tử
cũng nói chưa từng thấy Bạc Thanh Hàn nghiêm túc với ai như vậy. Mộc Cận, chị
không rõ lắm về chuyện trước đây của hai người, nhưng chị khuyên em một câu, dù
là chuyện lớn gì thì cũng nên cho anh ấy một cơ hội giải thích. Cho dù cuối
cùng có xa nhau, ít nhất cũng không phải chịu oan uổng.”
Mộc Cận khẽ gật đầu: “Em
hiểu.”
Diệp Oản Oản không nói gì
nữa, đứng dậy mời Mộc Cận chuẩn bị bắt đầu.
Vốn không nên làm khổ Mộc
Cận thế này, nhưng cô cứ nhất quyết ở trong nhà không chịu gặp Bạc Thanh Hàn,
bây giờ mục đích của anh đã thực hiện được, việc lẽ ra giao cho Mộc Cận đã được
bố trí cho một người mẫu khác, cô thành ra có cũng được mà không có cũng chẳng
sao, không cần ra diễn nhiều.
Mộc Cận cũng vui vẻ giảm bớt
lượng công việc, rảnh rỗi ngồi bên cạnh, ôm chai nước khoáng, xem những người
khác chụp ảnh. Giữa giờ nghỉ ngơi cô hỏi mượn Diệp Oản Oản cuốn tạp chí, ngồi
một chỗ vùi đầu lật xem.
Đang giở, đột nhiên nghe
thấy một hồi náo động ở ngoài cửa.
Cô ngẩng đầu, hóa ra cũng
là người trước đây đã từng gặp – Đỗ Trình Vũ.
Đỗ Trình Vũ bị mấy người
vây quanh tiến đến, mắt liếc Mộc Cận đang ôm tạp chí xem say sưa, đưa tay hạ
kính râm xuống, khẽ mỉm cười chào hỏi: “Xin chào.”
Mộc Cận cũng ngẩng đầu
nhìn Đỗ Trình Vũ, cũng mỉm cười: “Xin chào.”
“Hóa ra cô làm việc ở đây
sao?” Đỗ Trình Vũ nhướng mày hỏi, “Nếu tôi nhớ không lầm, lần trước gặp cô vẫn
đang ở trường học mà.”
“Tôi đến hỗ trợ.” Mộc Cận
đáp lời ít ý nhiều, “Có người bạn làm ở đây.”
“À.” Đỗ Trình Vũ gật nhẹ
đầu, “Không phải cô ở cùng Tam thiếu gia sao, sao chẳng bao giờ thấy anh ấy đưa
cô đi chơi? Tối qua bọn họ còn trêu Tam công tử mỗi ngày thay bạn gái như thay
áo, tôi còn tưởng cô bận học tập.”
“À thật xin lỗi.” Mộc Cận
chưa kịp nói gì, Đỗ Trình Vũ đã lấy tay che miệng, làm ra vẻ như vừa lỡ lời,
“Xin lỗi, chuyện như vậy tôi không nên lắm mồm. Cô cứ tiếp tục đi nhé, tôi còn
phải chụp một bộ ảnh. Bye bye…”
Mộc Cận cũng gật gật đầu:
“Tạm biệt.”
Đỗ Trình Vũ vừa đi, Diệp
Oản Oản đã đi tới chỗ cô, vỗ vỗ vai cô, mỉm cười: “Đừng nghe cô ta nói vớ vẩn.”
“Hả?” Mộc Cận hơi kinh
ngạc.
Diệp Oản Oản cười, ngồi
xuống cạnh Mộc Cận: “Tối hôm qua Bạc Tam ăn cơm cùng bọn chị kia mà, ở đâu ra
gặp được cô ta chứ. Hơn nữa chị đã sớm nghe ngóng rồi, lần này Bạc Tam là thật
lòng, nếu không thì chị đã không giúp bọn họ dụ em tới. Em đừng trách chị.”
Cô nói thẳng thắn, khiến
Mộc Cận cũng ngại chẳng biết nói gì nữa, đành phải cúi đầu cười cười: “Không
đâu.”
Diệp Oản Oản cũng cúi
xuống nhìn nét mặt Mộc Cận: “Không vui sao?”
“Không có.” Mộc Cận cười
nhìn cô, “Thật sự không có.”
“Đại khái chị nghe được
một chút.” Diệp Oản Oản nói, “Lẽ ra những chuyện thế này chị không nên xen vào,
chỉ là chị cảm thấy đôi bên nếu vẫn còn tình cảm, thì lí do đó chẳng đáng là
gì. Chị nghe nói nhà của Bạc Thanh Hàn rất tiến bộ, sẽ không vì chuyện xưa mà
cản trở hạnh phúc của con cháu đâu. Có lẽ em cũng đã được nghe chuyện ngày
trước của Bạc Tam và Sơ tiểu thư, sau lần cãi nhau đó, thái độ của bác trai đột
nhiên thay đổi, trước thì phản đối Bạc Tam và Sơ An ở bên nhau, nhưng giao thừa
năm ngoái năm kia còn mời Sơ tiểu thư đến nhà họ làm khách.”
Mộc Cận nghe vậy chỉ mỉm
cười, không nói lời nào, cũng không giải thích gì cả.
Diệp Oản Oản nhìn cô, khẽ
thở dài, vỗ vỗ vai cô: “Đương nhiên, nếu em căn bản không có tình cảm với Bạc
Tam, vậy thì cũng chẳng còn cách nào. Ôi da, sao chị lại lải nhải nhiều thế
nhỉ, chị đi trước nhé.”
Sau khi Diệp Oản Oản đi
rồi, Mộc Cận mới bắt đầu ngẩn người.
Mới qua có vài ngày, sao
người nào cũng đều đứng về phía Bạc Tam hết cả? Cố Tuấn Nghiêu cũng thế, Đào Tử
Đâu Đâu cũng thế, mà bây giờ Diệp tiểu thư cũng thế.
Rõ ràng lúc ấy anh đã
từng bước một thao túng cô, rõ ràng lúc ấy anh còn dây dưa không rõ với nhiều
phụ nữ khác, sao bây giờ ai cũng cho rằng là do cô không chịu, không muốn Bạc
Thanh Hàn, nhao nhao tới khuyên cô làm lãng tử hồi đầu chứ?
Mấy ngày kế tiếp, Diệp
Oản Oản không nhắc tới Bạc Thanh Hàn với Mộc Cận nữa, Bạc Thanh Hàn cũng không
đến dưới lầu tìm cô, vì thế ai cũng bề bộn, yên ổn vô sự.
Ngày cuối cùng, Diệp Oản
Oản lôi kéo Mộc Cận sắp phải rời đi, trên mặt vẫn là sự chân thành dịu dàng
quen thuộc: “Mộc Cận, hai ngày nay đã làm phiền em, nếu em không vội có thể chờ
chị hết giờ làm được không? Chúng ta cùng đi ăn một bữa nhé.”
Mộc Cận còn chưa đáp, cô
lại có vẻ áy náy bổ sung thêm một câu: “Chỉ hai người chúng ta thôi.”
Mộc Cận cười cười: “Chị
Oản Oản, em không để bụng đâu. Chị đừng khách khí như vậy.”
Diệp Oản Oản bật cười,
ánh mắt cũng có vài phần dò xét cùng gian xảo: “Chị đã nói là chuyện gì đâu.”
Mộc Cận đỏ mặt, mấp máy
môi gật đầu: “Em đứng dưới đại sảnh tầng một chờ chị nhé.”
“Được, chị sẽ xuống
ngay.” Diệp Oản Oản cũng gật nhẹ đầu: “Chị vào văn phòng thu dọn mấy thứ đã rồi
sẽ xuống tìm em.”
Thực ra cũng chỉ vỏn vẹn
mười phút đồng hồ, không ngờ Mộc Cận lại có thể gặp Sơ An.
Mộc Cận vốn đang ngồi
trên ghế sa-lông dưới đại sảnh bấm điện thoại, ma quỷ sai khiến thế nào lại đột
nhiên ngẩng đầu lên, đối diện với Sơ An đang mặc một chiếc áo hai dây bó sát
người cùng với quần rộng, đeo kính đen cỡ lớn đang đi ra cửa.
Cô gần như vô ý thức cúi
đầu xuống.
Nhưng chỉ cần một cái
ngẩng đầu đó cũng đã giúp Sơ An có thể xác nhận người ngồi trên ghế kia chính
là Mộc Cận. Cô nhíu mày, vòng lại đi đến chỗ ghế sô-pha.
“Mộc tiểu thư?”
Mộc Cận ngẩng đầu, vừa
vặn đối diện với một đôi mắt rất đẹp, buộc phải mỉm cười: “Xin chào.”
Sơ An nhẹ nhàng thở ra,
mím môi nở nụ cười: “Lúc vừa nhìn thấy cô tôi còn tưởng mình nhận lầm người, không
ngờ đúng là cô thật.”
“À, thật khéo.” Mộc Cận
gật nhẹ đầu, “Là tôi.”
“Nghe nói cô đã rời khỏi
Bắc Kinh một năm rồi, trở về lúc nào vậy?” Sơ An khách khí hỏi.
Mộc Cận nói: “Cũng chỉ
vài ngày thôi, sẽ đi ngay.”
“À, ra thế.” Trong lời
nói của Sơ An rõ ràng có vẻ muốn thăm dò, “Sao cô lại ở chỗ này?”
“Đợi người.” Mộc Cận đáp
lời ít ý nhiều.
Sơ An khẽ gật đầu, chợt
bật cười: “Mộc tiểu thư, tôi… có thể thương lượng với cô một chút không?”
Mộc Cận ngây người: “Cùng
tôi… thương lượng?”
“Đúng.” Sơ An gật đầu,
“Bây giờ.”
Mộc Cận vô thức từ chối:
“Thật ngại quá, bây giờ tôi… có hẹn rồi.”
“Vậy thì hôm khác, tôi có
thể đợi được, bao giờ thì cô có thời gian?” Sơ An vẫn tiếp tục hỏi.
Mộc Cận thầm thở dài. Cô
đưa tay ấn nhẹ thái dương, “Sơ tiểu thư, tôi và cô… Có chuyện gì cần thương
lượng sao?”
“Có chứ. Cho dù cô không
có, tôi cũng có.” Đôi mắt Sơ An rất to, chớp chớp nhìn chằm chằm Mộc Cận, “Tôi
có.”
Mộc Cận khẽ cắn răng:
“Được rồi, chúng ta…”
Cô còn chưa nói hết, Sơ
An đã giơ tay lên vẫy vẫy phía xa, lên giọng gọi: “Oản Oản!”
Mộc Cận nghiêng đầu, thấy
Diệp Oản Oản đang đeo túi từ trong thang máy đi ra.
Diệp Oản Oản vừa thấy Mộc
Cận đứng cùng Sơ An đã hiểu ra hơn nửa, sau khi cười bắt chuyện với Sơ An thì
định kéo Mộc Cận đi. Ai dè Sơ An cướp lời: “Oản Oản, hôm nay cho em mượn Mộc
tiểu thư được không?”
Oản Oản nghe xong quay
đầu nhìn Mộc Cận.
Mộc Cận cảm thấy có lỗi
nhìn Diệp Oản Oản, mỉm cười: “Để hôm khác em sẽ mời chị ăn cơm được không?”
“Được.” Diệp Oản Oản
thoải mái đồng ý, lại nhìn Mộc Cận có vẻ cổ vũ, “Hôm khác chúng ta lại hẹn
không thành vấn đề, vậy chị đi trước, hai người trò chuyện nhé.”
“Đi nhé.” Oản Oản chào Sơ
An, quay đầu nói không thành tiếng với Mộc Cận, “Cố -lên.”
.
Mộc Cận và Sơ An tìm một
quán cà phê gần đó, ai cũng nhìn xuống tách cà phê trước mặt, chẳng ai nói lời
nào. Về sau rốt cục Mộc Cận không kiên nhẫn được nữa: “Sơ tiểu thư…”
“Gọi tôi là Sơ An.” Sơ An
ngắt lời cô, “Thực ra tôi đang nghĩ, nên nói như thế nào.”
“Tùy cô nói thế nào cũng
được, chủ yếu vấn đề cô muốn nói là gì.” Mộc Cận cười cười.
Sơ An nhún vai, gọn gàng
dứt khoát: “Tôi và cô còn có thể nói cái gì, đương nhiên là Bạc Tam.”
“Nếu là anh ấy, tôi cảm
thấy không cần thiết.” Mộc Cận chậm rãi khuấy cà phê, “Bây giờ tôi chẳng có
quan hệ gì với anh ấy cả.”
“Tôi hi vọng cô sẽ rời
Bắc Kinh.” Sơ An nhìn thẳng lên, nhìn chằm chằm Mộc Cận không chớp mắt, “Có lẽ
tôi nói vậy là quá mạo muội, không có lễ độ, nhưng tôi thật sự không hi vọng
Bạc Tam gặp lại cô. Người lớn hai nhà chúng tôi đang bàn bạc chuyện kết hôn của
hai đứa, tôi không muốn có rắc rối đâm ngang. Cô hiểu ý tôi chứ?”
Mộc Cận sững sờ.
Sơ An nói tiếp: “Tôi
biết, Bạc Tam đối tốt với cô. Thế nhưng tốt là một chuyện, tôi nghĩ lúc hai
người chia tay năm ngoái, cũng đã nói rõ tất cả chuyện quá khứ, giữa cô và anh
ấy có quá nhiều cản trở, coi như cả hai người đều không tính toán, nhưng cô có
thể đảm bảo cha mẹ hai bên cũng không tính toán gì không?”
Mộc Cận chỉ nhìn Sơ An
chằm chằm.
Sơ An nhướng mày: “Mộc
tiểu thư?”
“À, chúc mừng.” Mộc Cận
bình tĩnh như đang nghe câu chuyện của người khác, “Chuyện tốt, chúc mừng hai
người.”
Sơ An thấy thái độ của cô
thì có chút kinh ngạc: “Cô…”
“Lần này tôi trở về không
phải vì Bạc Thanh Hàn.” Mộc Cận mỉm cười, “Có lẽ cô hiểu lầm rồi, tôi trở về là
có chuyện khác cần giải quyết, không phải vì Bạc Thanh Hàn. Cô yên tâm, tôi sẽ
đi sớm, sẽ không nán lại Bắc Kinh lâu đâu.”
“À.” Vẻ mặt Sơ An có chút
ngượng ngập, “Thật xin lỗi, tôi thật sự chỉ là…”
“Tôi hiểu tôi hiểu.” Mộc
Cận mỉm cười, đối diện thẳng với ánh mắt Sơ An, “Tôi hiểu được tâm tình hiện
tại của cô. Vậy tôi cũng không giấu cô, tôi và Bạc Thanh Hàn từ khi bắt đầu đã
là một sai lầm, ban đầu là tôi không hiểu chuyện, nhưng về sau chúng tôi đều
biết rốt cục nguyên nhân kết giao là ở đâu. Tôi càng hiểu rõ giữa tôi và anh ấy
không phải tình yêu, cho nên, cô cứ yên tâm.”
Sơ An không nhìn Mộc Cận,
mí mắt hơi rủ xuống, chiếc thìa nhỏ trong tay đảo một vòng trong chiếc tách
viền hoa. Một lúc sau cô mới ngẩng đầu lên nói: “Được.”
Ánh mắt Mộc Cận vẫn nhìn
theo ngón tay cô, nhìn ra ngoài, lại thu trở lại, lại nhìn ra ngoài – điệu bộ
đó, giống như tình yêu lan tỏa dạt dào. Chiếm không được, cắt đứt cũng không
xong, chỉ có thể đảo quanh một vòng lại một vòng, không thể tìm thấy cửa ra vào
để có thể giải thoát.
Cô vươn tay đoạt lấy
chiếc thìa của Sơ An.
Sơ An bị cô lấy mất chiếc
thìa, kinh ngạc ngẩng đầu lên, biến sắc.
Mộc Cận mím môi cười:
“Nhưng mà, mấu chốt thực ra cũng không phải vấn đề trong nhà, mà vẫn là yêu.
Nói thật, tôi đã không yêu anh ấy, nên tôi muốn anh ấy chưa từng yêu tôi. Sơ
tiểu thư, tôi nghĩ cô chính là vì quá quan tâm nên mới lo được lo mất, mới cảm
thấy sợ hãi. Từ trước tới nay tôi chưa từng là đối thủ của cô, bây giờ cũng
không phải. Tồn tại giữa tôi và Bạc Thanh Hàn khi đó, vĩnh viễn cũng sẽ không
phải là yêu, chỉ có căm thù cùng oán hận vô biên. Tôi đã nói rõ rồi, cô yên tâm
chưa?”
Nói xong, cô đưa tay cởi
sợi dây màu đỏ trên cổ, tháo chiếc nhẫn ra ném vào trong tách cà phê.
Trên mặt cà phê là bơ sữa
đậm đặc, từng chút từng chút nuốt lấy chiếc nhẫn.
“Đây là đồ vật duy nhất
có liên quan đến tôi và anh ấy.” Mộc Cận cười giải thích, “Bây giờ nó cũng
không còn nữa. Tôi chỉ chờ đợi đến khi Bạc Thanh Hàn có thể tha thứ cho mẹ tôi,
những việc khác không còn quan hệ gì nữa. Tôi chúc hai người hạnh phúc, tạm
biệt.”
Cô cười híp mắt nhìn Sơ
An đang há hốc mồm trợn mắt một lần cuối cùng, quay người rời đi.
Nhưng vừa mới xoay lại,
đã trông thấy Bạc Thanh Hàn đứng sau lưng cô, sắc mặt u ám đến dọa người. Hai
con mắt đen kịt của anh giống như hai ngọn lửa bùng cháy, hừng hực thiêu đốt,
khóa chặt trên người cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT