Mộc Cận ngủ mê man, cuối cùng lúc từ từ tỉnh lại, phát hiện trước mắt là một màu trắng xóa. Cô vừa quay sang thì trông thấy Bạc Tam nằm trên giường bệnh đối diện, đôi mắt đen đang nhìn cô chăm chú không rời.

Mộc Cận ngẩn ra, buột miệng nói: “Anh còn sốt không?”

Bạc Tam chỉ nhìn cô chằm chằm, không nói gì.

Mộc Cận nghĩ thầm, không phải bị sốt đến nỗi ngu người rồi đấy chứ, chớp chớp mắt định đứng dậy đến gần xem sao, nhưng còn chưa xốc chăn lên, chợt nghe Bạc Tam lên tiếng: “Ngoan ngoãn nằm xuống, chớ lộn xộn.”

Mộc Cận cười: “Ông chủ thì ra anh không bị sốt đến mức mê muội à…”

Khóe miệng Bạc Tam khẽ run: “Em không sao đấy chứ?”

Mộc Cận cong cong khóe môi, đột nhiên phát hiện ra trên mu bàn tay phải cô đang cắm một cây kim. Nhìn theo cây kim lên phía trên, một chai dịch truyền cực lớn đang treo trên giá, lắc lư như muốn hù dọa cô.

Mộc Cận đờ ra, không dám động đậy, chậm rãi nghiêng đầu sang nhìn Bạc Tam, vẻ mặt như sắp khóc: “Ông chủ, sao anh lại không phải truyền?”

Bạc Tam nhướng mày: “Ai bảo em sốt cao đến nỗi gọi thế nào cũng vẫn bất tỉnh?”

Mộc Cận lẩm bẩm: “Anh tưởng mình thì hay lắm à…”

Đang cằn nhằn, cô đột nhiên nhớ ra, lại quay sang Bạc Tam cười cười, nháy mắt tinh nghịch: “Ông chủ anh vẫn đẹp trai lắm, mặc bộ quần áo thời thượng bị trưởng phòng nhìn thấy rồi phải không?”

Sau đó cô sung sướng nhìn Bạc Tam sa sầm mặt.

Bạc Tam khẽ nhíu mày, nhìn Mộc Cận chăm chú hồi lâu, như có điều gì suy nghĩ, sau đó cất giọng trầm thấp: “Tối hôm qua là em.”

Mộc Cận rất khinh thường liếc nhìn anh: “Anh nghĩ là ai? Ông chủ anh đúng là quá kém, chỉ dầm mưa một chút mà sốt đến nỗi hôn mê bất tỉnh, nếu không phải em kiên trì giúp anh hạ nhiệt độ, chắc bây giờ anh đã bị sốt thành ngớ ngẩn rồi cũng nên, anh phải trả ơn em cho tốt vào.”

Bạc Tam chỉ cười, đang định nói gì đó thì cửa đột nhiên mở ra.

Mộc Cận quay đầu ra phía cửa, mấy vị trưởng phòng cùng với đồng nghiệp nam xách giỏ hoa quả đi đến, trông thấy Bạc Tam thì tươi cười hớn hở, không ngừng giải thích: “Hôm qua thực sự mưa to quá, chúng tôi đợi mãi không thấy…”

“Đều tại tôi.” Bạc Tam ngắt lời trưởng phòng, “Đã không biết đường lại không bám theo xe đằng trước, làm lỡ mất việc của mọi người.”

“Không sao không sao, đằng nào mưa to như thế cũng không có cách nào leo lúi được.” Trưởng phòng cười không ngớt, quay đầu nói với Mộc Cận: “Mộc Cận cô cũng dưỡng bệnh cho tốt nhé.”

Mộc Cận rụt cổ gật đầu.

Thấy Bạc Tam rõ ràng không muốn tiếp tục nói chuyện, trưởng phòng cùng với mấy đồng nghiệp ngồi một lúc rồi cáo từ ra về. Bọn họ đi rồi, Mộc Cận mới quay sang Bạc Tam chớp mắt: “Hôm qua em cắt hỏng mất bộ quần áo mà bác gái cho anh mượn, sau đó lại mê man không biết gì, chưa đưa tiền quần áo cho bác gái.”

Bạc Tam mặt không biểu tình: “Anh đã nói lại với thư ký Lý, bảo cô ấy giải quyết rồi. Em không cần bận tâm.”

Mộc Cận gật đầu, lại nhớ đến bác gái, ôm chăn nói: “Bác gái ấy thật tốt, hòa nhã hiền từ.”

Bạc Tam chỉ nhàn nhạt “Ừ” một tiếng.

Mộc Cận chớp mắt, nói tiếp: “Bác gái nói anh bị mưa ướt như vậy còn cố che cho em, để em không so đo với anh.”

Bạc Tam thấy cô rõ ràng không yên lòng, “Ừ” một tiếng rồi hỏi lại: “So đo cái gì?”

Mộc Cận ha ha cười: “Không có gì.”

Bạc Tam quan sát cô một lượt từ trên xuống dưới, dường như nghĩ tới điều gì, đột nhiên nói: “Tối hôm qua anh đã nói cái gì hả?”

“Không có gì.” Mộc Cận mở to mắt giả vờ ngốc, “À, anh có mê man hỏi một câu, em đã trở về rồi?”

Bạc Tam cười, hờ hững dời ánh mắt sang chỗ khác: “À.”

Mộc Cận khẽ cắn răng, ánh mắt sáng rực nhìn anh chằm chằm: “Ai trở về rồi hả?”

Trên giường bên kia, Bạc Tam yên lặng hồi lâu không lên tiếng. Mộc Cận hỏi xong cũng thấy hơi hối hận, ngượng ngùng co vào trong chăn, nhìn trong ống truyền dịch, từng giọt chất lỏng từ từ nhỏ xuống.

Một lúc sau, Bạc Tam mới chậm rãi mở miệng: “Lúc anh ở bên Pháp, cũng vì gặp mưa nên có lần đã bị ốm.”

“Hả?” Mộc Cận quay đầu nhìn anh, “Không lẽ cũng là lạc đường?”

Bạc Tam cười nhẹ nhàng: “Không phải. Hôm qua anh hồ đồ rồi, lại tưởng vẫn còn ở nước Pháp. Em đừng để ý.”

Mộc Cận trong lòng rầu rĩ, cắn môi, nghiêng đầu tiếp tục nhìn bình dịch truyền.

Bạc Tam nghiêng người nhìn cô, đột nhiên đưa tay vén chăn, đi sang chỗ Mộc Cận.

Mộc Cận vừa quay đầu, đã thấy anh vén chăn của cô, thân mình cao lớn nhanh nhẹn chui vào, vẫn không quên nhìn cô cười.

Mộc Cận đỏ mặt, đưa tay đẩy anh ra: “Anh làm gì vậy! Trong bệnh viện nằm thế này còn ra thể thống gì nữa, anh mau ra đi!”

Bạc Tam nghiêng người ôm lấy cô, cằm đặt trên đỉnh đầu cô, giọng nói chất chứa niềm vui: “Đừng động đậy.”

Hôm qua anh dầm mưa, trên người bây giờ vẫn còn mùi nước mưa nhàn nhạt, hình như còn có cả hương cỏ xanh thoang thoảng. Cả người Mộc Cận bị anh ôm, bỗng dưng cứng đờ, chẳng dám nhúc nhích.

Trán cô dán ở cằm Bạc Tam, mơ mơ màng màng cảm giác được, hình như anh hạ sốt rồi.

Mộc Cận bị Bạc Tam ôm một lúc lâu, đang lúc mơ hồ sắp ngủ, chợt nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh: “Mộc Cận.”

“Hả?” Tiếng cô nói ra cũng rất nhẹ.

Bạc Tam trầm mặc, lại đến tận hồi lâu sau, mới nói: “Không có gì.”

***

Bạc Tam với Mộc Cận vốn cũng không có vấn đề gì lớn, buổi tối Mộc Cận truyền nước xong có thể ra viện.

Cô vẫn còn mặc bộ quần áo ở nhà bác gái, lúc bị Bạc Tam ôm cảm thấy rất khó chịu. Cô cau mày, nhìn chằm chằm bộ quần áo tươm tất trên người anh: “Sao không có của em?”

Bạc Tam ôm eo cô, dìu cô ra khỏi phòng bệnh: “Của anh chính là của em.”

Mộc Cận bám chặt vào cửa, sống chết không chịu đi: “Anh xuống trước đi xuống trước đi, em đến ngay đấy.”

Bạc Tam nghiêng đầu: “Em làm cái gì?”

Mộc Cận bình tĩnh sờ sờ mặt, đảo mắt trông thấy phòng vệ sinh ở bên trong: “Em vào nhà vệ sinh.”

“Ừ.” Bộ dạng Bạc Tam như tỉnh ra, cười dịu dàng: “Đi đi, anh ở đây chờ em.”

Mộc Cận mặc kệ anh ở đấy rồi đi vào trong, ngây người trừng mắt nghiến răng nghiến lợi nhìn chính mình trong gương.

Nông dân trông như thế nào ấy nhỉ? Bạc Tam anh anh anh anh anh đúng là đáng khinh!

Cô ngẩn ngơ trong nhà vệ sinh một lúc lâu, thò đầu ngó ra ngoài cửa, bất chợt thấy Bạc Tam hai tay khoanh trước ngực, phong độ nhẹ nhàng đang nghiêng người dựa cửa chờ cô. Mộc Cận cắn răng, giống như tráng sĩ cắt cổ tay, ngẩng đầu ưỡn ngực bước ra ngoài.

Thử tưởng tượng mà xem, một thân quần áo phẳng phiu vừa nhìn đã biết là soái ca vô cùng đẹp trai, trước ngực ôm một cô gái chỉ mặc áo vải màu xanh da trời với quần màu xám đã bạc, vừa nhìn đã biết là gái thôn quê, hiên ngang bước đi tại sảnh lớn bệnh viện…

Mộc Cận vừa đi vừa gạt nước mắt, tên này nhất định là đang trả thù việc hôm qua bị cô cười nhạo, hôm nay cố tình tạo dựng hình ảnh tương phản chói mắt để cười nhạo cô.

Sao lại có người vô sỉ đến mức này chứ? Đứng trước “ân nhân cứu mạng” của mình không cảm động rơi nước mắt thì thôi, lại còn giống như rắn độc quay lại cắn người, nếu không giày vò cô một lần thì không cảm thấy hả hê chứ gì?

Ác quỷ. Tên này đúng là ác quỷ!

Quả nhiên, đám y tá mê trai ở bệnh viện, các bác sĩ mê trai, mấy cô mê trai ở khu vực đăng kí, tất cả cùng nhao nhao đến vây xem một đôi tổ hợp kì quái Bạc Tam và Mộc Cận, hơn nữa lại còn ầm ĩ cảm thán một câu hoa nhài cắm bãi phân trâu.

Trời đất ơi, một bông hoa nhài đẹp như vậy, đứng đắn như vậy, tại sao lại cắm vào một đống vật thể không biết là cái gì thế kia chứ?

Nhìn bông hoa nhài cười rất vui vẻ, rất ngọt ngào, rất dịu dàng, rất quan tâm; lại nhìn trang phục giày dép của hoa nhài, rất đẳng cấp, rất có thẩm mỹ, rất phong cách – nhưng trong lòng tại sao lại ôm một đứa con gái đất cũng không phải đất, cặn bã cũng không phải cặn bã cơ chứ?

Đám phụ nữ mê trai ở bệnh viện ai nấy mặt mũi đen sì, nhao nhao xắn tay kéo áo, hận không thể thế chỗ đứa con gái cỏ rác trong lòng hoa nhài.

Trong lòng Mộc Cận thấp thỏm, mâu thuẫn, vừa muốn ngẩng đầu chứng minh với mọi người: hãy nhìn cô đây chính là một bông hoa kiều diễm… Lại vừa hận không thể độn thổ ngay lập tức, tốt nhất sau này không có ai nhận ra cô nữa thì càng tốt.

Nghiến răng nghiến lợi xoắn xuýt trong lòng, cô đưa ra được kết luận thực ra cũng cực kỳ đơn giản: Bạc Tam đúng là ác quỷ ác quỷ ác quỷ! Phải kéo ra ngoài đánh một trăm roi a một trăm roi! Một trăm roi!!

Mộc Cận mặt không biểu cảm ở trong lòng Bạc Tam, chậm chạp đi hết hành lang, qua sảnh lớn, mãi đến tận lúc lên xe mới có khí thế quay đầu nhìn anh, ánh mắt đầy vẻ khinh thường: ta cực kỳ khinh bỉ ngươi, người kia!

Bạc Tam thấy Mộc Cận lườm mình, buông lỏng tay đang ôm eo cô, vuốt vuốt mũi che đi khóe miệng đang cong lên vui vẻ, quay lên nói với lái xe Trương ở ghế trước: “Đi thôi.”

Mộc Cận thấy thế lại càng thêm khinh bỉ: lấy oán trả ơn! Ông chủ anh quá kém!

Bạc Tam bình tĩnh nhận lấy sự khinh bỉ của cô, một lúc lâu sau đột nhiên ghé vào tai cô trầm thấp nói: “Mộc Cận, em mà cứ dùng ánh mắt đó nhìn anh, anh sẽ không chịu đựng nổi.”

Cái gì? Cô dùng ánh mắt gì?

Mộc Cận mờ mịt quay đầu nhìn ông chủ, đã thấy khóe miệng ông chủ đang ẩn chứa nụ cười kì quái, nhưng tầm mắt thì vẫn yên ổn tập trung về phía trước. Cô nghiêng đầu dò xét hai mắt Bạc Tam, đột nhiên mặt đỏ tới tận mang tai, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không dám nhìn anh thêm chút nào nữa.

Lại một lúc lâu sau, Bạc Tam khẽ cười một tiếng, vươn tay ôm cô vào lòng.

Mộc Cận để kệ anh ôm, mặt vùi vào ngực anh, ngửi thấy mùi hương của riêng anh, cô cảm giác mặt nóng như thiêu đốt. Cô núp trong lòng Bạc Tam, khẽ căn môi, rốt cuộc là trình độ đọc ánh mắt ông chủ của cô quá không đáng tin cậy, hay là cô quá không trong sáng đây? Tại sao chỉ vì một câu nói của anh mà đã liên tưởng đến hình ảnh không phù hợp với trẻ em…

Không phù hợp với trẻ em không phù hợp với trẻ em… Mộc Cận giơ tay hung hăng tự cốc vào đầu mình một cái.

Bạc Tam lại cười nhẹ, tay kia véo má cô, hơi cúi thấp đầu xuống ở bên tai cô nói khẽ: “Không phải cốc, em tưởng cốc một cái thì có thể làm biến mất những suy nghĩ bất lương trong đầu em sao?”

Mộc Cận thoáng cái đỏ mặt, phụng phịu nói: “Ông chủ anh quá là không có tư tưởng giác ngộ, quá kém, quá coi thường tư cách đạo đức cao quý của em.”

Bạc Tam gật đầu ra vẻ tán thành: “Ừ, rốt cục có kém hay không, tối nay em sẽ biết.”

Một câu nói không trầm không bổng, ở trong lòng anh, Mộc Cận vô ý thức cứng đờ người, quay đầu nhìn lái xe Trương ở ghế trước. Nhận thấy lái xe Trương không có phản ứng gì đặc biệt, cô mới quay đầu nhìn Bạc Tam, tiếp theo liền thấy đôi mày anh nhướng lên, trên mặt là nụ cười trộm không tốt đẹp gì.

Mộc Cận tức điên, tức điên, tức điên. Rõ ràng là ông chủ anh tư tưởng không trong sáng, tại sao mỗi lần đều là cô phải hoảng hốt!

Mộc Cận nổi giận, hai tay nắm lại, muốn cho Bạc Tam một đấm! Nhưng nắm đấm còn chưa vung ra, cô lại bị anh ôm chặt trong lòng.

Bạc Tam ôm cô rất chặt, mặt dán trên tóc cô, hồi lâu sau, bỗng nhiên nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play