Nhà cụ Vương có kết cấu
không khác mấy so với nhà bác gái, cũng là hai gian phòng. Bạc Tam nằm trên
giường đất, chăn đắp đến ngực, hình như cả người hơi run lập cập.
Mộc Cận cứ thế đi vào,
đặt tay lên trán anh, đúng là rất nóng. Cô cắn răng, bỗng nhớ lại lúc trước ở
nhà bác gái anh nắm tay cô, lòng bàn tay anh rất nóng.
Mộc Cận mím môi, khóe mắt
đã bắt đầu hoe đỏ, đưa bàn tay lạnh buốt của mình nhẹ nhàng đặt lên trán anh.
Cụ Vương là một ông cụ
tóc đã hoa râm, lớn tuổi, hơi bị nặng tai. Ông ngồi ở bên kia giường, nói lớn
với Mộc Cận: “Cô gái à, đừng lo lắng, chàng trai này trẻ tuổi, căn bản sức khỏe
vẫn tốt, đắp chăn cho đổ mồ hôi ra rồi ngủ một giấc là khỏi.”
Mộc Cận nhìn cụ Vương gật
gật đầu, ngón trỏ đặt lên môi làm động tác ra hiệu “Xuỵt”, sợ hơi ồn ào đánh
thức Bạc Tam.
Bạc Tam chau mày, gò má
hơi ửng hồng, môi run run. Mộc Cận ghé vào bên cạnh giường, một tay với vào
trong chăn nắm lấy tay anh, không dám chớp mắt, chỉ nhìn anh chăm chú.
Bạc Tam mơ mơ màng màng
hình như đã hơi tỉnh, mắt khẽ mở ra, giọng khàn khàn nghe không rõ: “Em đã trở
về rồi?”
Mộc Cận sững sờ, đang
định nói gì đó, nhưng khi nhìn Bạc Tam thì lại thấy anh đã nhắm mắt.
Em đã trở về rồi?
Mộc Cận dáng vẻ khó hiểu
ngồi ở cạnh giường, người hơi cúi xuống, nghĩ về ý nghĩa những lời này của Bạc
Tam. Cô đang miên man suy nghĩ, cửa bên ngoài lại mở ra, giọng bác gái truyền
vào: “Dì Ba, dì mau vào xem xem.”
Mộc Cận vội vàng buông
tay Bạc Tam định đứng dậy, không ngờ trong lúc đang mê man anh lại nắm tay cô
rất chặt, lông mày khẽ nhíu lại.
Mộc Cận liếm môi, để yên cho
anh nắm, quay đầu nhìn ra cửa. Bác gái dẫn một người trạc tuổi vào phòng, chỉ
vào giường Bạc Tam nói: “Dì Ba, dì có hiểu biết một chút, thử xem giúp chàng
trai này đi.”
Dì Ba tiến lại gần, Mộc
Cận bị Bạc Tam nắm tay không buông, đành phải cởi giày dịch sang một bên, nhưng
ánh mắt vẫn nhìn dì Ba chăm chú.
Dì Ba kia thực ra cũng
không hiểu rõ, nhìn sắc mặt Bạc Tam ửng hồng, đưa tay thăm dò nhiệt độ, nói:
“Cô gái, không sao cả, đừng lo lắng. Ở đây tôi chỉ có Công thần tại hân, uống
trước ba gói, nếu ngày mai vẫn không hạ sốt, thì bảo lão Lưu đánh xe đưa cậu ấy
lên trạm xá ở trên thị trấn.”
Công thần tại hân? Đây
không phải thuốc cảm cho trẻ em sao? Mộc Cận nhíu mày nghĩ.
Dì Ba quay người đi pha
thuốc cho Bạc Tam, Mộc Cận lại sờ trán anh, thấy nóng như lò sưởi, đành phải
quay sang hỏi cụ Vương: “Cụ ơi, nhà cụ có rượu cồn gì đó không ạ?”
Cụ Vương nghe không rõ,
nheo mắt lớn tiếng hỏi lại: “Cái gì?”
Dì Ba ở bên ngoài cao
giọng nói vọng vào: “Nhà tôi có, để tôi về lấy. Cô gái đừng nôn nóng, đừng nôn nóng.”
Mộc Cận không nói gì chỉ
gật đầu, lại sờ trán Bạc Tam, nói với bác gái: “Bác gái, có thể lấy giúp cháu
một chậu nước được không ạ? Cháu lau qua cho anh ấy.”
Không lâu sau, bác gái
bưng vào một chậu nước ấm, đặt trên giường, tay còn vắt một chiếc khăn mặt. Mộc
Cận sốt ruột, đưa tay rút lấy khăn mặt nhúng vào nước.
“Nước còn nóng đấy!” Bác
gái hô khẽ.
Nước đúng là rất nóng,
Mộc Cận thổi tay, mới đó mà ngón tay đã đỏ lên. Cô vừa vẩy vẩy tay, vừa vắt khô
khăn mặt, giúp Bạc Tam lau qua cổ và trán.
Khắp người anh cực kỳ
nóng, mơ mơ màng màng không còn biết gì, chỉ cau mày. Mộc Cận sờ thấy không
được, khẽ cắn răng, vươn tay vào trong chăn nghĩ phải giúp anh cởi áo ra.
Ai ngờ áo này không có
khóa kéo, là áo chui đầu, Bạc Tam ngủ mê man không hề động đậy, Mộc Cận loay
hoay mãi vẫn không kéo áo anh lên được. Cô cắn răng, mím môi nói với bác gái:
“Bác gái, bác tìm giúp cháu cái kéo được không ạ? Người anh ấy rất nóng, không
thể mặc dày thế này được. Tiền quần áo cháu sẽ đền cho bác, được không ạ?”
Bác gái không phản đối,
quay đầu hỏi cụ Vương: “Kéo nhà cụ để đâu ạ?”
Câu này cụ Vương nghe rõ,
lấy một chiếc hộp đựng bằng trúc ở đầu giường, mở ra tìm một chiếc kéo lớn.
Mộc Cận nhận lấy kéo, do
dự một chút mới vén chăn lên, kéo áo Bạc Tam từ từ cắt.
Cô vừa cắt áo xong thì dì
Ba bước vào, tay cầm một chiếc bình nhỏ trong suốt đưa cho cô: “Cái này.”
Mộc Cận không tiện hỏi có
miếng bông nào không, mở nắp bình ra xem thử, vắt khô khăn mặt, từ từ đổ chất
lỏng trong bình lên khăn.
Lúc này bác gái cũng đã
pha xong thuốc, được một chén đặc màu hồng đậm, đưa cho Mộc Cận nói: “Cô gái,
đây.”
Cô khẽ cười, nhận lấy
nhấp nhấp môi thử nhiệt độ, sau đó dừng lại gọi Bạc Tam: “Bạc Tam, Bạc Tam, dậy
uống thuốc.”
Bạc Tam mơ màng nhíu mày,
mắt cũng không mở ra, chỉ né bàn tay cô đang vỗ mặt anh.
Bạc Tam hơi hé mi mắt,
nhưng khép lại rất nhanh, có vẻ không dậy nổi.
Mộc Cận cuống quá, vỗ vỗ
nhéo nhéo mặt anh, gấp đến nỗi phát khóc: “Bạc Tam, anh mau dậy uống thuốc đi!
Nhanh lên một chút, dậy đi!”
Bác gái cũng đưa tay sờ
trán Bạc Tam: “Ôi! Nóng thế này!”
Mộc Cận ngước lên nhìn,
hai mắt long lanh nước: “Bác gái, bác lấy giúp cháu một cái thìa nhỏ được không
ạ?”
Bác gái quay người đi ra,
tìm ở gian ngoài một lúc lâu, nói vọng vào: “Cô gái, nhà cụ ấy không có thìa!”
Mộc Cận đang đỡ Bạc Tam
dậy, để anh nằm trên đùi cô, một tay nâng lưng anh chuẩn bị cho uống thuốc.
Nghe bác gái nói vậy, cô đành đỡ anh lên cao hơn, dựa vào trên vai cô, một tay
ôm người anh để tránh bị ngã xuống, sau đó mới lại bưng chén thuốc, đỡ cho anh
uống từng chút từng chút.
Bạc Tam uống thuốc xong,
Mộc Cận lại đặt anh nằm xuống, bắt đầu cầm khăn mặt thấm rượu từ từ lau mặt và
cổ anh. Lúc khăn mặt đưa sát đến xương quai xanh của anh, Mộc Cận hơi quay đầu
nhìn bác gái đang ngồi ở một bên.
Bác gái chỉ mỉm cười:
“Đừng sốt ruột quá, cậu ấy chỉ là dầm mưa nên bị sốt thôi, không cần lo lắng
quá.”
Mộc Cận đỏ mặt, lại quay
đầu về tiếp tục giúp Bạc Tam hạ nhiệt độ.
Bất chợt bác gái hỏi: “Cô
gái à, cô với bạn trai định bao giờ thì kết hôn?”
Kết hôn? Tay Mộc Cận chợt
ngừng lại, sau đó bỏ khăn mặt vào trong chậu, nói: “Bác gái, thật ra anh ấy là
ông chủ của cháu.”
Bác gái “À” một tiếng,
nói: “Lúc tôi ra mở cửa, cả người cậu ấy ôm cô, có chiếc áo sơ mi duy nhất thì
cho cô che mưa, còn cậu ấy bị mưa xối như vậy cũng không gạt đi, mắt lúc nào
cũng nhìn cô. Ôi, không biết bao giờ con gái tôi mới tìm được một chàng trai
biết quan tâm như vậy, cả đời này tôi cũng yên lòng.”
Mộc Cận đang giúp Bạc Tam
lau mặt, nghe bác gái nói, ánh mắt không nén được chăm chú dừng lâu hơn trên
mặt anh.
Lông mày anh vẫn nhíu
lại, khóe miệng khẽ cong lên, giống như đang phiền muộn, rõ ràng lần đầu tiên
cô mới thấy dáng vẻ này của anh, nhưng giờ đây đã trở thành dáng vẻ đẹp nhất.
Mộc Cận khẽ đặt tay lên
má anh, thấy nhiệt độ vẫn rất nóng. Cô cắn môi, nước mắt không kìm được ứa ra.
Bác gái thấy vậy thì
hoảng sợ, vội vàng an ủi cô: “Cô gái, đừng khóc, đừng khóc, chỉ là sốt thường
thôi mà, không sao cả đâu, đừng khóc.”
Mộc Cận gạt nước mắt, hơi
ngại ngùng, nhìn bác gái cười cười, ấp úng nói: “Đều tại cháu không tốt, nếu
sáng nay cháu uống thuốc say xe, anh ấy cũng sẽ không bị mắc mưa. À đúng rồi,
điện thoại đã gọi được chưa ạ?”
Bác gái lắc đầu: “Chưa
gọi được, chắc lại hỏng đường dây. Đường dây ở đây lúc tốt lúc xấu, cũng chẳng
có người đến tu sửa.”
Mộc Cận nhẹ gật đầu: “Bác
gái, bác về nghỉ ngơi đi, cháu ở đây trông anh ấy.”
“Cô gái trẻ, nhớ đừng quá
lo lắng.” Bác gái vỗ nhẹ đầu Mộc Cận, mỉm cười với cô rồi quay ra nói lớn với
cụ Vương: “Con về đây cụ!”
Bác gái về rồi, cụ Vương
vẫn nằm nghỉ bên kia giường. Mộc Cận không ngủ được, sờ trán Bạc Tam chỉ thấy
càng ngày càng nóng, lòng cô càng sốt ruột không yên, lại lấy rượu lau khắp
người Bạc Tam một lần nữa.
Loay hoay đến hơn nửa
đêm, đầu cô cũng bắt đầu choáng váng nặng nề, không nghe cô sai khiến, hốc mắt
cũng run run liên tục. Nhưng Bạc Tam uống thuốc rồi mà nhiệt độ không thấy hạ,
Mộc Cận cũng không rõ rốt cuộc nên tiếp tục dùng rượu cồn hạ nhiệt độ hay đắp
chăn vào cho đổ mồ hôi, cô luống cuống không biết làm thế nào, trán cũng đã nhễ
nhại mồ hôi.
Bên ngoài mưa dần dần nhỏ
lại, hình như cũng không còn âm thanh xào xạc nữa. Mộc Cận lấy điện thoại ra
nhìn đồng hồ, đã qua mười hai giờ đêm.
Đến hơn hai giờ, toàn
thân Bạc Tam vẫn nóng hầm hập, Mộc Cận vừa nóng ruột vừa ân hận, lúc giúp anh
lau mặt lần nữa không nén được muốn khóc. Cô đưa tay lau nước mắt, không để ý
trên tay còn có rượu, bất cẩn làm dính vào mắt, nước mắt lại càng ứa ra vì xót.
Cô ngồi bên giường Bạc Tam, tay nắm chặt khăn mặt, trong lòng nghĩ nhỡ may ông
chủ cả đêm sốt cao hơn đến mức bị mê muội, cô biết ăn nói thế nào với người
khác?
Cô càng nghĩ càng sợ,
càng nghĩ càng muốn khóc, cuối cùng không kìm được, ôm đầu gối bắt đầu khóc
thút tha thút thít.
Đang khóc, Mộc Cận nghe
thấy bên ngoài có tiếng ô tô. Cô hoảng hốt, gần như vô ý thức nhảy bật lên khỏi
mặt đất chạy vội ra cửa.
Mộc Cận mở cửa chạy ra
ngoài đường, mặc kệ mưa phùn rơi xuống người, thấp thoáng trong màn mưa thấy có
hai ngọn đèn xe đi qua. Cô bị chói nheo mắt lại, chợt nghe thấy giọng nói vang
vọng cao vút giống như từ trên trời cao vọng xuống của trưởng phòng mặt lạnh:
“Mộc Cận?”
Mộc Cận chỉ nghe được
tiếng xe phanh “Kít” lại, trưởng phòng cùng mấy đồng nghiệp chạy về phía cô,
còn cô hình như mơ hồ chỉ loạn một ngón tay về phía căn nhà, một giây sau liền
từ từ ngã xuống đất bất tỉnh, không còn biết gì nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT