Khánh mở mắt, trời mùa này âm u, nhìn thì có vẻ chưa sáng hẳn nhưng thực ra có khi gần đến trưa ánh sáng cũng chỉ có thế. Quay sang nhìn Bảo vẫn đang ngủ. Anh nằm sấp nửa người, ngực thở đều đều, nhè nhẹ. Vươn người sang Khánh hôn hẹn lên trán anh. Với tay lấy cái áo khoác ngủ mỏng quàng vào người, Khánh chui ra khỏi chăn. Sáng ra đúng là lạnh thật. Định chiều tối thứ 6 đi nhưng rồi thấy như thế vội mà vất vả quá, nên lại đổi thành đi ngày thứ 6. Cũng may đợt này công ty ít việc. Về rồi làm bù cũng không vấn đề gì.
Đánh răng rửa mặt xong Khánh làm bữa sáng rồi mới định gọi Bảo dậy, cho anh ngủ thêm tí nữa lấy sức tí chạy xe. Sáng nay Khánh nấu bánh đa cua. Nước riêu và chả ăn kèm chuẩn bị từ trước. Giờ chỉ việc đun sôi nước và trần bánh đa là xong. Vặn bếp lửa nhẹ để nước sôi lăn tăn, cô lên nhà đánh thức Bảo.
- Bánh đa cua. Anh ăn không? – Khánh lấy tay béo má anh cho tỉnh.
- Anh có.
- Thế dậy đánh răng đi nhé. – Bỏ tay anh khỏi người Khánh xuống nhà, vẫn ngoái lại nhắc Bảo lần nữa. – Dậy đi đấy nhé.
Sáng sớm trời lạnh, ăn bánh đa cua nóng hổi đúng là ngon thật. Bảo ăn được gần hai bát. Khánh ăn xong trước thì đi cho con Vic và Lavin ăn. Đổ thức ăn ra bát cho chúng nó nhiều hơn mọi ngày, cả nước uống. Cô cũng chỉ khép hờ cái tủ đựng thức ăn mà bình thường phải đóng chặt vì con Lavin thỉnh thoảng hay dùng chân cậy tủ lấy trộm khi Khánh không ở nhà. Rồi kiểm tra kĩ cửa, đi hai ngày nên thả cho hai đứa trong nhà chơi với nhau, không nhốt hay xích để chúng nó đỡ cuồng chân.
Bảo ăn vừa xong thì Khánh cũng quay vào.
- Anh rửa bát cho. – Bảo bưng cái bát lại bồn rửa. – Em kiểm tra với sắp nốt đồ nhé.
- Vâng, thế rửa hộ em nhé. – Nghe anh nói thế cô lên nhà luôn.
Đi có hai ngày nên Khánh cũng không mang gì nhiều. Mang cho Bảo 2,3 bộ quần áo mặc đi đường. Thêm 2 bộ ngủ. Khánh cũng chỉ mang 1,2 cái váy, 1 bộ quần áo với 1 cái váy ngủ. Thêm ít đồ dùng cá nhân, kem dưỡng da, keo dưỡng tóc… Quan trọng là bộ bikini của Khánh và cái quần bơi của Bảo. Vừa đủ một cái vali kéo mà Bảo hay dùng lúc đi công tác.
Hai người lên đường, trước khi khóa cửa Khánh xoa đầu Lavin và Vic, dặn chúng nó trông nhà cẩn thận và chơi ngoan. Chẳng biết chúng nó có hiểu gì không, nhưng nhìn mặt rất phấn khởi. Chẳng thấy buồn khi cô đi vắng gì cả.
Đường ra khỏi thành phố tầm này vắng vẻ. Vì mọi người đổ vào thành phố đi làm hoặc ngược lại thì vào tầm 7-8h sáng. Còn bây giờ gần 9h rồi. Cũng may với thời tiết này có đến trưa trời cũng chỉ ấm lên chứ vẫn trưa có nắng. Nên lên đường lúc này là hợp lí.
…
Đoạn đầu chuyến đi khá suôn sẻ, nhưng đến khi rẽ vào địa phận tỉnh để lên khu du lịch suối nước nóng thì lạc đường. Bảo thì khăng khăng trước đây từng đi nên nói là rẽ ở chỗ này, nhưng vấn đề là từ hồi đấy đến giờ cây cối nhà cửa thay đổi rất nhiều nên chẳng nhìn ra được nét nào giống để khẳng định cái trí nhớ của anh. Hỏi người đi đường thì hai người lại nói theo hai kiểu đi khác nhau. Quay đi quay lại mất mấy vòng.
- Anh. Hay ngồi đây chờ tí có cái xe du lịch lên suối thì đi theo. – Khánh cười, nghĩ ra cái sáng kiến ấy. – Xe du lịch chắc đi hơi lòng vòng tí, nhưng mà thể nào cũng đến.
- Chờ ấy hả, có sợ lâu không. Mà có chắc có xe lên đây không?
- Có mà, người ta đi nhiều lắm. Chị ở công ty em mới đi tuần trước xong. Cứ bao giờ thấy có xe dán chứ “ Du lịch…” thì mình đi theo.
- Ờ cũng được. Ngồi nghỉ tí.
- Anh ăn bánh không? – Khánh với tay ra đằng sau lôi ra cái túi nhỏ, bên trong có mấy cái bánh ngọt, mấy quả quýt và mấy lon nước ngọt.
- Em mang cả đồ ăn đi hả? – Bảo ngạc nhiên, nghĩ Khánh chỉ mang đồ dùng hay quần áo.
- Em mà, cẩn thận lắm.
- Cho anh lon nước tăng lực thôi. – Bảo đưa tay lấy lon nước bật uống.
Khánh ngồi gặm mấy cái bánh socola ngon lành.
- Anh ơi có xe có xe. Cái xe đỏ kìa. – Khánh đang ăn thì nhìn thấy cái xe du lịch có gắn biển chữ đến khu du lịch thì giật tay Bảo chỉ theo.
Bảo nổ máy chạy theo. Đường từ đây lên đến khu du lịch ấy leo đồi khá nhiều. Khung cảnh bên đường lúc này là đồi, rừng cây, ruộng bậc thang… xanh, nâu… Đẹp và thanh bình như tranh. Sáng ra trên núi nên hơi sương vẫn còn đọng lại nhiều. Nhìn như trời vừa mưa xong. Nhà cửa ở đây thưa thớt. Cứ thỉnh thoảng mới có 2,3 cái nhà. Mỗi cái nằm yên một mình trên một ngọn đồi nhỏ. Khánh kéo cửa kính xe xuống, gió lùa vào mặt lạnh buốt. Gió trên núi có khác. Nhưng mùi hương thì dễ chịu. Đôi lúc còn nghe có tiếng chim hót nữa.
- Anh ơi em bắt đầu thấy lãng mạn.
- Giờ mới thấy à. Anh bắt đầu thấy từ khi mình lạc đường cơ. Ha ha. – Bảo cười.
45 phút sau khi theo cái xe du lịch đỏ thì hai người đến nơi. Nhìn khu du lịch đẹp và yên tĩnh hơn trong ảnh giới thiệu trên mấy trang web. Hoặc có thể vì hôm nay thứ 6 ít người đi. Trong bãi đỗ xe chỉ có 3 chiếc ô tô 4 hay 7 chỗ. Một cái xe du lịch lúc nãy. Khánh mở cửa xe xuống trước, đứng vươn vai. Nãy giờ ngồi xe khá lâu nên cô thấy mỏi người. Bảo bước xuống sau, lấy cái vali, đóng cửa xe. Hai người vào phòng lễ tân ngay gần đấy nhận phòng.
- Anh chị có đặt trước phòng không ạ? – Cô lễ tân nhỏ nhắn, mặc áo dài chào hai người.
- Có, phòng đôi, nghỉ hai đêm. Tên Khánh em ạ. – Bảo cười.
- Anh chị cho em mượn chứng minh thư của một trong hai người ạ.
- Đây. – Bảo rút ví đưa cho cô nhân viên, cô ấy nhận cái chúng minh thư từ tay Bảo. Mặt tủm tỉm cười, hơi đỏ lên.
Cầm chìa khóa phòng, Bảo nắm tay Khánh theo hướng dẫn của một nhân viên khác đến dãy phòng nghỉ. Phòng ở tầm 3. Nhìn thẳng ra cái hồ nước nhỏ và khu gì đó nhìn giống công viên. Có nhiều cây, mấy cái bập bênh, cầu trượt cho trẻ con.
- Anh có để ý không?
- Để ý gì?
- Cô lễ tân cứ nhìn anh tủm tỉm cười, mặt còn đỏ lên nữa. – Khánh cũng tủm tỉm cười.
- Thế à. Mặt anh làm sao à?
- Không, chắc tại lâu lâu mới thấy người đẹp trai nên thế. – Cô trêu anh.
Mở cửa phòng vào trong, Khánh đổ ập xuống cái giường giữa phòng luôn.
- Mỏi lưng quá.
Phòng nghỉ ở đây đơn giản. Chỉ có một cái giường ở giữa phòng. Đầu giường có một kệ tủ nhỏ để cái đèn ngủ, một cái điện thoại và hai cái cốc. Một phích nước để dưới chân bàn. Một tủ đứng nhỏ để treo quần áo sát tường. Phòng này có cửa sổ nhìn ra phía sau nhà, có ban công.
Bảo vén cái rèm treo trước cửa ra ban công, mở cửa bước ra ngoài. Gió lùa vào phòng. Khánh ngồi dậy lấy quần áo ra treo trên mắc. Mấy chai mỹ phẩm và đồ linh tinh thì để ở cái kệ đầu giường. Mắc xòn quần áo lên giá treo trong tủ, Khánh cũng chạy ra ban công. Ban công nhìn thẳng ra dãy núi đá. Nhìn đẹp và lạ lẫm. Bảo thấy Khánh ra thì nhường chỗ đang đứng cho cô, rồi chống hai tay sang hai bên. Để Khánh đứng trong lòng mình.
- Đẹp anh nhỉ.
- Ừ, lạnh nữa. Thế này tí có tắm được không.
- Được chứ. Người ta lên đây chủ yếu để tắm mà.
Ngắm cảnh chán chê thì nhân viên gọi điện thoại mời hai người xuống ăn trưa. Lúc ấy Khánh mới nhớ ra, chứ cũng chẳng đói vì trên xe cô nhí nhách ăn bánh với hoa quả suốt. Nhưng Bảo thì đói.
Bữa ăn có gà nướng mật ong, quả lặc lày luộc ( thứ quả đặc sản ở vùng này, nhỏ hơn quả dưa chuột, mà xanh thẫm, nhìn giống quả mướp nhưng giòn chứ không mềm nhũn như mướp) chấm với muối vừng, cá kho ăn với canh chua. Mặc dù không đói nhưng Khánh cũng ăn thấy ngon miệng hơn bình thường.
Ăn xong hai người đi một vòng xung quanh. Ra cái hồ, có nhiều cá. Hình như là cá chép. Còn có chỗ bán thức ăn để thả cho cá. Bảo mua cho Khánh một túi nhỏ để thả xuống hồ. Cá xúm lại chỗ Khánh đổ từng ít thức ăn xuống một. Con màu đỏ, con màu vàng, con thì có khoang đỏ trắng. Chơi chán hai người về phòng ôm nhau ngủ một mạch đến chiều.
Khánh lại dậy trước Bảo, mở cửa phòng đi ra hành lang nhìn xuống sân thì thấy xe đã nhiều hơn ban sáng. Chắc giờ nhiều người mới đi. Khánh quay vào phòng gọi Bảo dậy vì thấy nhiều người có vẻ đã đi tắm. Mà Khánh còn băn khoăn liệu tắm suối nước nóng mặc bikini có ngại không. Bảo đã nói là không sao nhưng Khánh kiên quyết mang đến bể bơi nếu nhiều người mặc thì mới mặc. Cuối cùng thì không phải người ta đến đấy nghỉ, tắm suối chỉ mặc bikini, mà còn có các em teen chân dài nhìn hot như mấy bể nổi tiếng để ngắm gái đẹp mà Khánh với mấy đứa đi mùa hè. Khánh tự nghĩ như thế này, tắm bể trên núi có được gọi là tắm tiên không
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT