Thay vội quần áo, Bảo lấy xe đưa Khánh đến viện. Hà ngồi ở băng ghế dài bên ngoài ngay phòng tiếp đón bệnh nhân. Chân phải băng từ cổ đến hết bàn chân. Nhìn cũng vẫn ổn, chắc chỉ bị thương ở mỗi chân. Khánh nhìn thấy con bé đang ngồi gọi điện. Chắc cho Phong hoặc cho bố Hà. Con bé nhìn thấy Khánh thì nói thêm 1,2 câu rồi tắt máy.

- Chân bị sao? Có gãy hay rạn xương không? – Khánh đưa tay sờ nhẹ cái chân đang băng của nó.

- Không gãy, chỉ rạn xương mắt cá thôi. Chụp rồi. Giờ băng bó ngồi nhà thôi. – Hà nhét cái điện thoại vào túi, co chân kia lên tì cho đỡ tê.

- Đi đứng làm sao mà lại ngã.

- Thì hôm nay anh Phong không ở nhà, tao tự đi xe đến nhà hàng bà chị đang làm. Lúc về qua ngã tư xxx thì có mấy thằng choai choai đi xe hò hét lạng lách. Người đi đường dạt cả sang hai bên. Hai thằng đi ép xe tao vào lề. Lâu không đi xe máy nên tao cuống tay. Đổ xe. May mà tao đi sát nên ngã trên vỉa hè.

- Thế ai đưa vào đây?

- Có hai bố con một bác đi sau tao thấy thế thì chở tao với đi xe tao vào. Mà xong lại về luôn vì nhà còn ở xa. Chưa kịp cám ơn. Còn mấy thằng chúng nó mất hút luôn rồi.

- Chân bị làm sao em. – Giờ Bảo mới vào, buổi tối kiếm chỗ đỗ xe khó.

- Không nghiêm trọng lắm anh ạ. Rạn xương chân thôi. Người cũng không làm sao.

- Ừ thế tí anh chở về, xe thì gửi đây rồi mai nhờ người đến lấy nhé

- Vâng em cám ơn nhé. – Con bé cười với Bảo. – Chán thế, hơn nửa tháng nữa là anh Phong lên thay bố, công ty tổ chức tiệc. Hôm ấy anh bảo đưa tao đến công ty đấy. Mà chân cẳng thế này có kịp khỏi mà đi không, còn mặc váy đẹp nữa.

- Chắc mặc váy thì vẫn mặc được, đi lại thì khó khăn thôi. – Khánh cười méo mó, nó có đau không mà lại nghĩ đến không được mặc váy đẹp với đi dự tiệc bây giờ nữa. – Hôm đấy bảo anh ấy dìu đi rồi đến nới thì ngồi một chỗ.

- Mày dìu tao nhé, hôm đấy anh Phong định mời anh với nó đi đấy. – Hà nghiêng đầu nhìn sang Bảo đang ngồi cạnh Khánh.

- Thế hả. Đến chung vui hả. – Bảo cười nháy nháy mắt với Hà,

- Vâng, anh ấy định 2,3 hôm nữa đi công tác về thì gặp rồi mời một thể. Mà hôm nay gặp nên em nói luôn.

Một chị y tá đi ra đưa giấy với phim chụp của Hà để cầm về, tiện sau này đi khám lại và theo dõi. Bảo đứng dậy xem xét rồi theo chị y tá đi vào phòng trong. Chắc thanh toán tiền viện phí.

- Gọi anh Phong chưa?

- Gọi lúc vừa băng xong rồi.

- Thế anh ấy bảo gì?

- Bảo mai mà xong việc thì về đêm luôn hoặc ngày kia về sớm. Bảo tao về chỗ hai đứa không có ai thì về nhà ấy. Còn có cô giúp việc. Bố với dì tao sang tuần mới ở quê lên.

- Quan tâm thế đừng đòi hỏi gì nữa nhé, thế tí chở mày về nhà hả.

- Ừm, nhức quá. – Giờ Hà mới nhăn nhó xuýt xoa cái chân.

- Lúc mày gọi, trên đường đến đây tao cứ sợ bị ô tô đâm cơ.

- Người ta nghĩ đến trường hợp nhẹ nhàng nhất chứ mày lại nghĩ xấu thế.

- Không… tại. – Khánh ngập ngừng. – Hôm trước tao cũng mới dọa Vũ việc hai đứa mình biết nó thuê nhà ở với bồ. Tao tưởng nó định làm gì mày để làm tao sợ.

- Ui giời chắc nó chẳng dám đâu. Đang danh cao chức vọng, nhà lầu xe hơi. Nó có định bỏ con vợ cũng không làm gì để phải bỏ tiền của đâu.

- Ừm, chắc tại tao nghĩ nhiều quá. – Khánh cười.

- Thế dạo này còn đến không?

- Sau hôm tao nói thế thì không.

- Ô có khi dọa lại hiệu quả ấy nhỉ. – Con bé cười. – Ôi giời ơi hình như hết giảm đau rồi. Đau quá. – Nó bắt đầu rên rỉ.

Bảo ra đến nơi, cầm theo cái túi giấy đựng ít giấy tờ với phim chụp. Hai đứa dìu Hà ra xe. Đưa Hà về rồi lại về nhà Khánh, đến nhà thì đồng hồ chỉ 2h kém. Hai người nhìn nhau phì cười.

- Này sáng mai anh lại nghỉ rồi. – Bảo vòng tay ôm Khánh.

- Chắc em cũng nghỉ sáng, mà tuần này nhiều việc chứ. Thôi kệ. Hì.



- Anh ơi anh đang ở đâu đấy, trưa nay có bận gì không? – Khánh đang đưa đoàn khánh đến nhà hàng. Buổi sáng hai bên cừa kí hợp đồng xong. Giờ công ty Khánh chiêu đãi đối tác bữa trưa.

- Anh chuẩn bị đi ăn thôi. Sao em?

- Chiều anh có phải quay về làm không?

- Anh có tí giấy tờ thôi, mang về nhà làm không quay lại cũng được.

- Thế anh đến em nhờ tí nhé. Em đưa khách công ty đi ăn trưa. Mà cái ông được cử đi cùng em bảo vợ ốm bỏ về trước rồi. Giờ còn mỗi em. Đi ăn một mình với mấy ông bà ấy ngại quá. Khách có người Sing nữa. Anh sang có ăn uống, nói chuyện cùng hộ em tí được không?

- Ừ được rồi, thế ở đâu anh qua.



Bảo đưa Khánh đưa khách về lại khách sạn rồi hai người về nhà. Ăn trưa nhưng nói chuyện đủ thứ chuyện nên 2h chiều mới xong. Bảo đi du học mấy năm liền nên nói chuyện với mấy người này có vẻ hợp. Chiều Khánh còn đưa họ đến mấy chỗ mua đồ lưu niệm, chụp ảnh vài nơi. Xong là cũng xế chiều. Chiều tối họ tự ăn hay hình như có ai đó mời ăn, nên Khánh không phải đi cùng nữa

Bảo chở Khánh đi ăn cháo cá, trưa ăn đồ chiêu đãi ở nhà hàng toàn mấy món nhiều đạm với dầu mỡ, cả hai cùng chán ăn cơm. Bảo rủ đi ăn cháo cá rồi uống trà bát bảo. Xong rồi cả hai về nhà.

- Cho anh này. – Khánh xòa cái móc chìa khóa có hình biểu tượng đảo quốc sư tử mà mấy vị khánh hôm nay tặng Khánh.

- Anh đi du học Sing mấy năm mà lại cho anh cái này. – Bảo cầm cái móc cười.

- Thì anh cũng có cái nào dùng đâu. Không thích thì trả em.

- Có, anh dùng. Mà này anh bảo. Cuối tuần này hai đứa đi chơi đi.

- Đi đâu anh?

- Thì đi đâu xa xa một tí. Chiều thứ 6 đi rồi chiều chủ nhật về. Đi đâu kiểu suối nước khoáng hoặc chỗ nào đại loại thế.

- Mùa đông này đi suối nước nóng đi. Hồi trước em đi với nhà, tắm thích lắm. Mà hồi đấy mùa hè. Giờ mùa đông đi chắc thích. Mà từ đây lên có hơn 50km thôi.

- Ừ thế có phải đặt phòng trước không nhỉ. Mình ở đấy hai đêm.

- Hôm nay mới thứ 3, mai em đến công ty rồi xem lại trông tin chỗ khu nghỉ dưỡng đấy rồi đặt phòng luôn nhé.

- Ừ, thế giờ đi ngủ không muộn quá rồi. – Bảo vòng tay ôm eo Khánh, đồng hồ trên tường chỉ 11h kém. – À mà không muộn lắm, vẫn sớm. Phải vận động tí mới ngủ được.

- Sớm gì, ngủ thôi không mai lại không dậy được. Trời lạnh này sáng ra anh đã ngại dậy.

- Ờ thế để dành đến cuối tuần đi vui chơi giải trí kèm nghỉ dưỡng một thể nhé. – Áp má vào má Khánh, Bảo thủ thỉ.

- Nghe cũng được đấy nhỉ.

- Mà hôm nay cái bà ngồi gần anh khen chúng mình đẹp đôi đấy. Bà ấy bảo anh có người yêu xinh mà hiền. Còn khen anh đẹp trai, nói tiếng anh tốt.

- Đi du học mấy năm về mà lại không tốt nữa thì phí tiền của bố à.

- Nhiều ngừoi khen chúng mình đẹp đôi em nhỉ.

- Nhiều à, đâu có thấy ai mấy đâu.

- Có mà

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play