Bể bơi nước nóng, lại trong nhà nên mới bước vào bên trong Khánh thấy ấm hẳn. Có hai bể bơi trong cái nhà ấy. Một bể rộng và sâu hơn bể còn lại. Chắc dành cho người lớn và trẻ em. Nhưng cái hay của khu nghỉ này là phòng thay đồ ngay phía trên thành bể. Một dãy 8 cái phòng nhỏ ngăn cách nhau bằng mấy tấm vách như kiểu từng ngăn trong WC mấy trung tâm thương mại hay làm. Chỉ có một khu, tức là… nam vào thay đồ ngay cạnh nữ cũng được. Dù tấm vách ngăn không nhìn thấy gì nhưng tiếng động thì nghe rõ mồn một.

Khánh há hốc mồm nhìn mấy cái phòng thay đồ, hồi lâu rồi đi thì phòng thay đồ ở riêng. Chung với khu gửi đồ chia nam nữ. Nhưng giờ mới xây cái mới này.

- Anh ơi, thay đồ làm sao đây.

- Anh bảo em thay luôn trên phòng như anh này thì không nghe. – Bảo cười. – Giờ vào kia thay đồ chứ sao nữa.

- Mà ngại lắm. – Khánh cứ nhìn nhìn mấy cái phòng thay đồ, thấy không an toàn.

- Người ta vẫn thay được mà. – Bảo nói, chỉ về phía hai cô gái vừa bước ra từ hai phòng.

Chẳng biết có phải khu này chọn người mới cho vào hay không, mà cô nào cô nấy chân dài, vòng nào ra vòng đấy. Hai bộ bikini gọi cho lịch sự chứ những chỗ nào cần che thì được một mảnh vải hình tam giác màu cầu vồng và đỏ che. Mấy cái dây buộc hững hờ hai bên hông, cổ và sau lưng. Khánh nhìn không nhầm thì chẳng phải mấy thanh niên choai choai, cả mấy chú mấy bác đang bơi cũng ngừng lại nhìn. Nhưng chỉ một lát rồi quay đi, Khánh đoán chắc tại nhìn người mới vào thôi. Còn trong bể này phải được hơn chục cô như thế. Thêm mấy bà sồn sồn và các cháu thiếu nhi.

- Em lại giống mấy em teen kia à. – Khánh sưng mặt lên.

- Anh đùa đấy. À hay vào khi tráng nước bên ngoài phòng thay đồ. Chia nam nữ riêng.

- Ờ mà không biết chỗ tráng nước có cho vào thay không nhỉ? Em đi tắm biển với bể bơi thì chia riêng đấy.

- Kệ, cứ vào.

Hai người loay hoay một lúc rồi Khánh cũng ở trong phòng tráng nước thay đồ đi ra.

- Ơ bộ này mới hả? – Bảo thích thú nhìn bộ bikini Khánh đang mặc.

Áo kiểu vạt buộc lên cổ, sau lưng liền chứ không buộc dây. Cổ khoét sâu. Kẻ ngang trắng và xanh navy. Có một cái móc hình mỏ neo treo ở cổ áo khoét sâu ngay dưới ngực, màu vàng lấp lánh. Bên dưới vẫn là kiểu quần tập Khánh thích màu xanh cùng màu kẻ bên trên áo.

- Anh nhìn em mặc được mấy bộ mà biết bộ này mới? – Khánh thắc mắc, đưa tay chỉnh lại cái áo lần cuối trước khi bước ra bể.

- Thì mỗi bộ hồi lần đầu mình gặp nhau thôi, còn có lần nào nữa đâu. Nhưng anh thấy bộ này lạ nên đoán mới.

- Tinh nhỉ, ừm em mới mua để đi chơi với anh đấy. – Khánh cười đầy ẩn ý, kéo tay Bảo ra bể.

Bảo phấn khởi ra mặt, chắc trong đầu đang nghĩ đến chuyện khác.

Chiều đến khu này đông người hẳn, dịp cuối tuần nữa. Chẳng mấy chốc mà bể đã thấy toàn là người.

Nhưng có một nghịch lý ở đây và vài bể bơi khác Khánh vẫn thấy là: hầu như các cháu thiếu nhi bơi rất giỏi và rất hăng, các bác hoặc các bà các chị đi bơi tích cực để giảm cân thì lại bơi ở bể nông, hẹp hơn, ít nước hơn.

Còn các cô em đến chỉ để nhúng nước, nghịch nước hay tạo dáng trên thành bể, các thanh niên hoặc các vị cao tuổi cũng chỉ ngâm mình để ngắm các pha tạo dáng thì lại chen sang bể rộng hơn, sâu hơn. Nên đổi hai bên để tập trung vào mục đích chính. Khánh nghĩ thế khi thấy hai thanh niên vừa mải thể hiện kĩ năng bơi lội và mái ngắm người đẹp và đâm vào nhau. Và một bác đã già thì cứ chới với bám thành bể chỗ nước sâu chỉ vì phía trên là các cháu gái đang ngồi vắt vẻo tám chuyện. Mấy lần ngoi lên ngụp xuống vì đuối sức ko bám được nữa mà sặc nước. May mà người ta có cứu hộ ngay trong nhà dành cho những trường hợp đi bơi nhưng không bơi là chính, rất dễ tai nạn như thế.

Bảo bước xuống trước rồi đưa tay đỡ Khánh.

- Nước ấm lắm, em xuống đi.

Khánh thò một chân xuống nhúng nhúng rồi ngồi trượt từ trên thành bể xuống. Bảo vòng hay tay đỡ eo để cô đỡ quá đà ngụp sâu quá.

- Ấm không. – Bảo hỏi. Đưa tay vén một lọn tóc của Khánh bị xõa xuống mặt.

- Có, giữ em một lúc em buộc lại tóc. Lúc nãy quên. Ko em chìm anh lại phải vớt. – Khánh đùa. – Mà em bơi dốt lắm đấy, trông cẩn thận. Không cứ nghếch mặt lên ngắm mấy em kia mà em chìm mất thì tối nay anh ngủ một mình.

- Yên tâm, kĩ năng anh tốt. Nhìn được nhiều phía những vẫn đảm bảo để mắt đến em.

- Thôi khỏi, ngắm tiếp đi. – Khánh buộc xong tóc quay ra đấy tay Bảo, bơi ra chỗ khác.

- Ơ anh đùa mà. – Bảo đuổi theo.

Lâu không bơi nên Khánh mới bơi được một đoạn đã mỏi tay, đành bám vào cái thanh vịn mấy bậc cầu thang bằng nhôm làm chỗ lên xuống nhưng ít người dùng. Hai chẫn đạp đạp nước bên dưới, Khánh đưa mắt tìm Bảo. Anh đã bơi tít về phía đầu kia bể.

Cô cứ thắc mắc chẳng thấy anh tập thể dục thể thao mấy từ hồi ở với cô mà sao có vẻ khỏe thế, chỉ thỉnh thoảng tối ăn cơm xong sớm thì anh dẫn con Vic với Lavin đi dạo. Nhưng cũng chỉ một lát đã về ngay. Khánh thì khác, lười vận động nên sức bền kém. May mà người khỏe, ít ốm vặt. Ờ cơ mà… đầu kia bể là chỗ rất nhiều thanh niên và cả người già đang làm khán thính giả của màn trình diễn bikini không chuyên. Thế đấy, đúng là đàn ông.

Khánh chép miệng cười. Cô không có thói quen ghen bóng gió hay không hợp lý. Cũng chẳng để tâm đến những chuyện làm nảy sinh mâu thuẫn giữa hai người. Hơn nữa, muốn ghen nhưng làm người kia không cảm thấy khó chịu thì phải áp dụng đúng 2 nguyên tắc sau:

* Một là ghen đúng lúc đúng chỗ.

* Hai là phải hài hước hóa sự ghen tuông để hạn chế thương vong do chiến tranh lạnh cao nhất.

Hơn nữa, khoa học chứng minh khi người đàn ông ngắm một cô gái có thân hình bốc lửa không phải vợ hay người yêu mình, ngoài lý do bị thu hút bởi cái đẹp mà ai cũng bị kể cả phụ nữ thì họ còn ngắm để so sánh với cái mình đang sở hữu. Tức vợ hay người yêu. Nhưng bao giờ trong mắt họ vợ và người yêu cũng đẹp hơn. Cho nên tội gì phải ghe với những cô gái mất công tạo dáng cho thiên hạ ngắm mà lại chẳng đem lại điều gì tốt đẹp cho bản thân

Nên Khánh cứ để cho Bảo bơi đi bơi lại vài vòng, đảo qua mấy lượt. Khánh thì sau lúc đầu dãn gân cốt thì giờ cũng thong thả bơi được… nửa vòng bể và quay về vị trí bám cũ. Đung đưa chân trong làn nước ấm, đúng là thoải mái thật. Đang đứng thư thả nhìn chân mình đung đưa dưới nước thì có bóng người tiến lại gần Khánh. Một anh chàng có vẻ tầm tuổi Khánh hoặc hơn 1,2 tuổi. Tóc cắt kiểu hợp thời mà mấy ca sĩ, diễn viên Hàn Quốc hay cắt. Mặt mũi khá sáng sủa, gọi là đẹp trai. Và không nhìn thấy nhưng Khánh đoán anh ta cũng cao to.

- Anh đứng đây với em được không?

Khánh nhìn anh ta vài giây thăm dò rồi trả lời.

- Không được. – Khánh đáp tỉnh bơ.

- Sao lại không? – Anh ta bật cười, khá ngạc nhiên. Chắc trong đầu suy nghĩ bất kì cô gái nào khi được lời đề nghị mang tính làm quen như thế sẽ bẽn lẽn đồng ý.

- Chỗ bám này chỉ đủ một người nhẹ cân thôi, em thì không biết bơi. Hoặc anh bám ở đây em sang cái bên cạnh hoặc anh sang đó đi nhé. – Khánh nói rồi quay lưng lại phía anh ta. Khánh vốn ghét ai cắt dòng suy nghĩ của mình. Và việc đó vừa xảy ra.

- Em vui tính nhỉ. – Anh ta lại cười.

- Mà từ từ đã, bảo nhiêu tuổi mà cứ xưng anh thế? – Khánh vặn lại anh ta.

- Anh 25. Nhìn em chắc nhiều lắm cũng chỉ 23,24.

- 26, chị sắp đầu 27 rồi.

- Thế cơ. – Anh ta phá lên cười to hơn, máy bay bây giờ cũng mốt.

- Máy bay này có phi công già hơn đăng kí dài hạn rồi. – Khánh nói, đưa mắt nhìn phía sau lưng anh ta. Bảo đang tiến lại. Khi Bảo đến gần thì anh ta cũng quay ra.

- Người yêu anh vui tính thật. – Anh ta vỗ vai Bảo. – Chào chị máy bay nhé. – Nháy mắt cười với Khánh rồi bơi đi.

- Ai đấy. – Bảo bơi ra phía sau, ôm eo Khánh.

- Em chẳng biết, tự nhiên ở đây đấy bơi ra. – Khánh lúc lắc đầu. – Anh ngắm chán rồi à.

- Ừ chán rồi, thấy không bằng của mình nên về luôn.

- Thôi đi, thế lên chưa. Tay em nhăn nheo rồi.

- Ừ lên đi, cũng gần đến giờ ăn rồi. Mải bơi chả để ý giờ trời sắp tối rồi đấy. – Nói rồi Bảo ôm Khánh nhấc đặt bên thành bể, chống tay leo lên theo.



Bữa tối nay có thịt lợn nướng, lợn đặc sản vùng này nuôi trên đồi và chỉ ăn lá cây. Đấy là người ta nói thế còn chẳng biết có phải thế thật không. Thịt bò xào ngọn su su. Canh chua nấu với hoa thiên lý và vẫn quả lặc lày luộc. Bơi cả chiều mệt nên Khánh với Bảo thấy đói, ăn khá ngon miệng.

Ăn xong, Bảo nắm tay Khánh dẫn đi một vòng, định ngắm cá nhưng tối chẳng nhìn thấy gì nên đành về phòng sớm. Về đến phòng Bảo nhanh tay đóng rồi chốt cửa, nhảy lên giường. Khánh thay quần áo ở nhà tắm ra nhìn thấy anh ngồi trên giường nhìn mình háo hức.

- Anh làm gì nhìn như chó con hóng ăn thế.

- Ừ giờ mình đi ngủ thôi, hôm nay không không có gì làm đâu.

- Ừ thì ngủ.

- Ơ váy ngủ này cũng mới này.

Khánh mặc cái váy ngủ màu tím đậm, váy hai dây. Trước ngực là ren nổi hình hoa còn xung quanh là lụa màu tím. Dài ngang đùi. Khánh chống tay leo lên giường thì một bên dây áo rơi xuống vai. Bảo nhanh tay tắt đèn rồi ôm gọn Khánh.

- Nào nào cái tay.

- Sao đi ngủ mà em cứ mặc áo làm gì nhỉ. Mất công bỏ ra.

- Ai cho bỏ mà bỏ đấy.

- Phải bỏ ra thì làm gì mới làm được chứ. – Bảo hí hửng

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play