Bỗng tôi nghe thấy tiếng ú ớ phát ra từ phía trong giường, là của Khả Vân. Tôi chạy vào trong với em, thấy em đang nằm đó, trán toát mồ hôi, miệng em đang nói gì không rõ nữa. Tôi cẩn thận đặt tay lên trán em, “ốm rồi”, vậy là em đã bị sốt ngay cái lúc này đây, rõ khổ thân em chưa, em đáng thương quá.

Bàn tay em đang tìm kiếm điều gì đó, tôi đưa nắm lấy tay em, bàn tay giờ đã ra đầy mồ hôi ướt nhẹp, tôi chẳng biết làm gì vào lúc này nữa, tôi bị cuống.

- Nó bị sốt rồi – Cụ Dìn bảo

- Vâng! Trán nóng lắm cụ ơi! – Tôi lo lắng

- Mày để tao xem nào!

Cụ đưa tay lên sờ trán em, cẩn thận bắt lại mạch em rồi thở phào.

- Sốt nhẹ thôi, không sao đâu. Mày ở đây canh nó để tao đi nấu thuốc.

- Vâng!

Cụ Dìn bước ra khỏi phòng đi nấu thuốc cho em. Em vẫn còn đang mệt lắm nhưng từ khi tôi nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của em thì hơi thở có vẻ đều hơn. Lần này tôi để ý kỹ bàn tay em, ở cổ tay ngay chính giữa động mạch có một vết sẹo, rất nhỏ. Vết sẹo này rất mờ chứng tỏ nó đã có từ khá lâu rồi, nếu không để ý kỹ thì nó gần như chìm vào màu da không rõ được. Cụ Dìn thật tinh ý, mới đó mà đã phát hiện ra rồi.

Tôi lặng lẽ dùng khăn lau từng giọt mồ hôi trên trán em, cũng chả còn ngại ngùng gì nữa tôi cũng lau sạch trên cánh tay, cởi 3 nút áo lau hết mồ hôi trên ngực em nữa. Cụ Dìn cũng đã đun thuốc xong, tôi khẽ nâng đầu em lên, đặt hẳn em trong lòng tôi, từng thìa thuốc được tôi đưa vào miệng em, chắc hẳn nó đắng lắm vì mặt em nhăn nhó lại khi uống, nhưng rồi em cũng uống hết được bát thuốc của cụ Dìn.

- Mày ở luôn đây coi sóc nó nhé. – Cụ đã tranh thủ lúc tôi cho Khả Vân uống thuốc mang vào chăn và đệm, đặt ngay dưới chân giường.

- Vâng, cảm ơn cụ! – Tôi biết ơn.

- Chăm sóc nó cẩn thận vào.

Cụ húng hắng rồi đi ra ngoài, tôi nghe tiếng chân cụ ra phía ngoài nhà chứ không đi ngủ ngay. Trong phòng giờ chỉ còn tôi với Khả Vân. Em đang mệt nên khi tôi đặt em xuống thì cũng thiu thiu ngủ rồi, khuân mặt cũng trở nên trắng hổng lại, đôi môi hình trái tim cũng đã thôi mấp máy mà có vẻ đang mìm cười. Tự hỏi không biết là với em thì lúc nào mới là yên bình nhất nhỉ?!

Một ngày đi đường cùng với vài ba cốc rượu ngô làm tôi rơi vào giấc ngủ lúc nào không biết. Tôi gặp ác mộng. Trong cơn mơ tôi thấy có con quái vật đang đuổi theo tôi cấu xé, nó dồn tôi đứng trước miệng vực, giờ đây nếu tôi tiến lên thì sẽ thành mồi của nó, tôi cũng chẳng còn đường lùi vì vực có vẻ như không thấy đáy, sâu hun hút và đen ngòm. Thế rồi con quái vật lao về phía tôi, nó kêu lên những âm thanh ghê rợn thoát ra từ cái miệng đỏ ngòm và đầy răng của nó. Tôi thấy mình đang rơi, lạnh toát..

Rồi tôi lại thấy mình ấm lại, làn hơi ấm bắt đầu từ ngực, rồi sau đó nó lan tỏa ra khắp trên cơ thể làm tôi thấy sinh khí mình đang được phục hồi. Mở mắt tôi thấy em nằm ở bên, đầu em đang nằm trên ngực tôi miệng tỏa ra những làn hơi ấm. Chả biết từ lúc nào em đã từ trên giường chui xuống sàn nằm cạnh tôi, ôm chặt. Tôi thấy người em cũng đã trở lại bình thường, có vẻ như thuốc của cụ Dìn có công hiệu rất nhanh.

- Anh mơ gì mà ghê thế? – Giọng em thầm thì, vẫn nằm trên ngực tôi, hóa ra em chưa ngủ.

- Anh làm em thức giấc à? – Tôi hỏi lại.

- Không! Tại anh hư! – Em cười.

- Ủa! Anh ngủ thế này thì hư thế nào được? – Tôi trêu

- Hứ! Anh không nghe lời em tí nào cả - Em bĩu môi.

- Hơ hơ! Không nghe lời em là sao? – Tôi không hiểu tí gì thật.

- Thì đã bảo là luôn phải ôm em khi ngủ cơ mà! – Em phụng phịu.

- Ớ....

- Toàn để người ta nằm 1 mình thôi – Em ôm chặt cố rúc sâu vào tôi nhõng nhẽo.

- Hì hì! Anh quên mất – Tôi khẽ vuốt má em và ôm em chặt thêm.

- Ưm.. – Em ép chặt cả cơ thể vào người tôi.

- Ấm quá – Tôi cười

- Em ôm lo chả ấm – Em rúc rích.

- Em đỡ mệt chưa? – Tôi hỏi

- Khỏi hẳn rồi anh! Lúc nãy cụ Dìn cho em uống thuốc gì đấy?

- Anh không biết

- Ừ! Hiệu quả thật, em khỏi luôn rồi.

- Vậy mai mình ở lại đây thêm 1 ngày nhé! Đã đi được nhiều đâu

- Tùy anh thôi! Miễn đừng bỏ rơi em là được

- Hì!

- Mình ra ngoài chơi đi anh

- Lạnh đấy, em đã khỏi ốm đâu

- Khỏi rồi mà, em muốn ngắm buổi đêm ở đây thế nào

- Có gì đâu mà ngắm, em lại ốm thì... – Tôi lăn tăn

- Có gì đâu mà ốm, hôm nay có trăng đấy! Đi mà anh! – Em nũng nịu với tôi

- Ừm..

Làm sao mà cưỡng lại với cái sự nũng nịu dễ thương của em như thế chứ. Chúng tôi dậy khoác thêm cái áo, cầm lấy đèn pin rồi nhẹ nhàng chuồn ra ngoài. Ở bếp lúc này A Sinh đang ngủ bên bếp lửa, chắc là nhường phòng cho Tuệ An đây mà.

Ngoài trời cái không khí mùa thu thật dịu dàng, không quá lạnh, chỉ đủ làm cho chúng tôi cảm thấy se se và gần nhau thêm. Em khẽ bấu vào tôi, chúng tôi tìm đường lên cái chòi cao mà tôi đã để ý ngay từ lúc vào nhà cụ. Trăng sáng quá, chúng tôi không khó để có thể lên được cái chòi vì có con đường được xếp bậc thang nhẹ nhàng, ngăn nắp đưa chúng tôi đến thẳng đó. Đúng là nhìn từ dưới lên thì tưởng gần nhưng để lên được đó thì tôi và Khả Vân cũng bở cả hơi tai.

- Đúng là mệt chết mất, tưởng thế mà xa gớm – Tôi thở dốc

- Hi hi! tại anh béo đấy, từ giờ phải tập thể dục đi nhé, yếu quá – Em cười nhưng cũng thở chả kém gì tôi.

- Thế ai lúc nãy cứ bám vào tôi mà leo hả? Có mất sức đâu! Hừ

- Ai bảo anh là con trai. – Em ngồi xuống ngay cạnh tôi

- Ừ! Nói thế thôi chứ kiếp sau anh cũng chả muốn làm con gái đâu – Tôi cười

- Đúng đấy! Làm con gái như tụi em khổ lắm – Em dựa đầu vào vai tôi

- ....

Không khí đột nhiên trở nên tĩnh lặng. Tôi cũng chẳng biết nói gì với em cả, ngoài kia trời sương mờ ảo dưới ánh trăng, núi đồi bập bùng hùng vĩ, cảnh sắc tĩnh lặng chỉ có tiếng côn trùng kêu réo rắt làm con người ta cảm thấy đến nao lòng.

- Chuyện lúc nãy không sao chứ? – Tôi hỏi em

Em khẽ rùng mình một cái.

- Không sao đâu anh! Em hiểu mà.

- Chỉ là con trai cụ bị bệnh thôi, không phải cố ý đâu!

- Vâng! Em không giận gì cụ Dìn mà

- Cụ Dìn và mọi người tốt lắm, tiếc là số cũng khổ

- Ừm...

- Ngẫm lại anh cũng thấy mình may mắn lắm em ạ

- Sao vậy ạ? – Em mở to mắt nhìn tôi.

- Thì lúc trước có đôi khi anh cảm thấy mình không may mắn, nhưng giờ so với những người như cụ Dìn anh thấy mình còn kém họ nhiều quá.

- Ừ nhỉ! Thế anh có chuyện gì à? – Em hỏi tôi.

- Thực ra cũng chả có chuyện gì, chỉ là than thân trách phận mà – Tôi chối bay chối biến.

- Hi! Anh này điêu thế..

Tự dưng từ lúc nào tay tôi đã cầm lấy tay em, mân mê những ngón tay xinh xắn ấy. Em cũng mặc kệ cho tôi làm gì thì làm. Tự nhiên bàn tay tôi thuận theo đó lên cổ tay, tôi chăm chú theo nhìn kỹ lại vết sẹo trong vô thức.

Gần như ngay lập tức em giật tay mình lại khi phát hiện ra phản ứng khác lạ của tôi. Có lẽ em đang sợ điều gì đó..

- Tay em đẹp lắm mà – Tôi đánh trống lảng

- Đẹp đâu mà đẹp, xấu mù à – Em cắn môi

- Anh thấy đẹp mà

- Xấu!

- Đẹp xấu thì phải do con trai đánh giá chứ - Tôi cười

- Hừm...

- Mà này..

- Sao anh?

- Anh không biết anh và em sau này thế nào nữa, nhưng anh hứa là sẽ chăm sóc em thật ổn, ít nhất là trong chuyến đi này – Tôi trầm ngâm.

- Anh đã đoán ra gì rồi à? – Em ngồi hẳn dậy nhìn tôi

Bằng một sự cố gắng nhất có thể, tôi nhìn thẳng vào em khẽ gật đầu.

- Anh có muốn biết lý do em làm vậy không? – Em hỏi thẳng tôi, trực diện

- Em này! – Tôi kiên định

Em nhìn thẳng vào tôi, mắt lại long lanh rồi.

- Em không cần phải nói khi bản thân em chưa muốn, chưa sẵn sàng. Anh muốn biết nhưng bao giờ bản thân em muốn nói chứ không cần phải trả lời câu hỏi của anh đâu.

Em im lặng.

- Hiểu chưa? Đồ ngốc! – Tôi bẹo má em.

- Ừm..

Em gục đầu vào ngực tôi, không có giọt nước mắt nào cả.

- Em sẽ nói với anh sau khi kết thúc chuyến đi này! Em hứa đấy

- Em không cần phải hứa đâu. Cứ nói khi nào em muốn, anh luôn lắng nghe mà. – Tôi khẽ vuốt vuốt tóc sau lưng em.

- Không! Là em muốn nói với anh thật mà!

- Sao chứ? – Tôi cười

- Vì.... ở trong vòng tay anh, em rất ấm...

Lần này thì tôi lại thấy có nước mắt rồi

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play