Cuối buổi chiều, trời bỗng dưng xám xịt, gió thổi nhưng chẳng có giọt mưa nào, trời chỉ lạnh thêm mà thôi. Tôi co ro trong đợt rét đầu mùa một mình tới nơi hẹn.

Mọi thứ trong tôi lại như sống dậy, càng gần đến nơi tim tôi đập càng mạnh, trời mùa đông lại mau tối nữa, tôi đến thì trời đã tối sầm mất rồi, rất nhanh.

Tôi ngồi lặng ngư ời bên bàn cafe chờ Khả Vân, phải hơn 1 tiếng nữa thì Khả Vân mới đến, thực ra tôi hẹn em lúc hơn 7h, không hẹn đi ăn mà chỉ hẹn cafe, tôi muốn mọi thứ diễn ra thật nhanh. Quán cafe của tôi hẹn Khả Vân nằm rất gần chỗ chúng tôi gặp nhau lần đầu ở Hà Nội, tôi không hiểu sao lúc tôi buột miệng mời Khả Vân thì tôi lại nghĩ ngay đến quán đó, nó nằm hướng ra hồ Tây hơi chếch con đường chúng tôi đi dạo trước, ánh đèn vàng vọt và biển hiệu cũ kỹ của nó khiến tôi nhớ ngay được tên và muốn một lần uống ở đó. Thật lạ là tôi lại nghĩ tới nó ngay lần này.

Cốc cafe được bưng ra, vẫn là ly đen đá không đường quen thuộc của tôi, tôi chưa bao giờ biết gọi bất cứ loại đồ uống nào khác khi vào quán, kể cả khi tôi bị mất ngủ mấy ngày trời. Tôi nếm thử ngụm đầu tiên, đắng quá, đắng hơn ở các quán tôi thường uống nhiều. Tôi lặng lẽ đặt ly xuống bàn, tiếng “cạch” khô khốc trong cái quán vắng lặng làm tôi chạnh lòng.

Khả Vân, cái tên rất đẹp, tôi đã rất ấn tượng khi lần đầu tiên được nghe em giới thiệu về tên em, cái tên ý nghĩa gì nhỉ? Là mây chăng? Không phải, nhưng em đúng là áng mây bay trên trời, vẩn vơ, trong sáng vô tình chạm vào vào kẻ lãng tử là tôi, truyền thứ hơi mát lạnh cho tâm hồn của tôi rồi lại vụt tan đi, tôi không hiểu em tự tan đi hay là tôi nghĩ em tan đi nhỉ? Hay tại cái ánh nắng mặt trời hân hoan buổi sáng làm tan đi áng mây là em, làm cuộc sống tôi trở lại bình thường rộn rã hơn.

Như tôi đã từng nói tôi như một con người điển hình của sự mâu thuẫn, sự mâu thuẫn trong tôi là khôn tả, đến mức tôi luôn không hiểu rõ được chính mình nữa. Tôi vốn là một kẻ lãng du nhưng lại đi yêu thích cái thứ khô khan lạc lõng tưởng như không hợp là tài chính ấy, để rồi khi học và làm cái thứ thuận buồm xuôi gió cho kẻ lãng du là xây dựng thì tôi lại luôn mơ ước về các con số, những luân chuyển của dòng tiền. Tôi yêu cả vẻ điệu đà của Trịnh lẫn sự gào thét của Rock, tôi yêu cả sự chỉn chu lẫn sự lãng mạn trào lộng của tình yêu. Tôi thật lạ? tôi là ai? Hay tại tôi chỉ là người đang đứng giữa sự giao thoa giữa cậu bé và kẻ trưởng thành? Tại sao tôi bên Khả Vân thì luôn cảm nhận sự bình an mà bên Bảo Hân thì trào lộng lên niềm thương cảm?

Lạ quá! Đáng nhẽ phải ngược lại mới đúng?! Tôi thầm nghĩ, nhưng giờ lý trí của tôi hình như đang thắng thế, nó cho rằng tôi phải thuộc Bảo Hân? Còn con tim tôi, nó thuộc về ai nhỉ? Tôi tự hỏi nhưng cũng chẳng thể trả lời, ai đó đang ở cái xác này chứ chẳng phải là tôi nữa? tại sao tôi lại không thể hiểu được chính mình?

Mình đang nghĩ vẩn vơ gì vậy? Mình ra đây để gặp Khả Vân cơ mà? Tại sao những ý nghĩ của mình cử biến chuyển lung tung như vậy. Tôi chậc lưỡi lắc đầu và ngụm thêm ly cafe nữa cho tỉnh. Nhưng xét cho cùng thì cái thứ nước đăng đắng này chỉ làm đầu óc tôi thêm mụ mị. Tôi nhớ có lần đọc truyện Ỷ Thiên Đồ Long ký, tôi đã rất tâm đắc với nhân vật Vô Kỵ, anh ta tài năng nhưng hèn kém, anh ta chẳng sợ gì cả nhưng nhu nhược.. tôi cảm thấy anh ta khá giống tôi... hình như có lần anh ta nằm mơ thấy mình trên thuyền với cả bốn người, thật tiếc đó chỉ là giấc mơ, cuối cùng anh ta cũng đành mỉm cười chải tóc cho Triệu Minh. Ở đời thực này có lẽ nào tôi cũng mỉm cười mà chải tóc cho Bảo Hân.

Hì! Nghĩ ra ý nghĩ đó tôi bật cười, gió vẫn lạnh thốc vào tôi, chỗ ngồi của tôi là ở gần cửa sổ nơi tôi có thể trải tầm mắt ra mà ngắm nhìn hồ Tây, Hồ Tây đẹp lắm, một cái đẹp đắm chìm trong màn đêm, tỏa sáng bằng những ánh đèn rọi, bằng những cây liễu rủ, một cái đẹp rất buồn.

- Anh tới đây trước em cơ à? – Một giọng noi vang lên

- Ơ..

Tôi giật mình quay lại, con người ấy, dáng người ấy trong chiếc váy trắng ôm sát rất đẹp, em tính khiết ngay trong chính cái Hà Nội xô bồ này.

- Khả Vân???

Tôi ngạc nhiên nhìn Khả Vân, bây giờ mới hơn 6 rưỡi một chút, thế mà em đã đến đây rồi, cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi khiến tôi giật mình, thẫn thờ.

- Sao em đến sớm vậy?

Tôi lắp bắp trong khi em kê ghế ngồi cạnh sát vào tôi.

Hì. Khả Vân khẽ cười một tiếng rồi dựa đầu vào vai tôi, cô bé phục vụ lễ phép đến ngay bên cạnh hỏi mà em cũng chẳng ngẩng mặt lên.

- Chị uống gì ạ? – cô bé hỏi

- Cho chị ly giống anh này.

Khả Vân cười cười nũng nịu khi cô bé với vẻ mặt ngạc nhiên, lẩm bẩm gì đó vừa đi khỏi. Tôi khẽ tựa người ngồi thẳng dậy khiến cho Khả Vân cũng phải ngồi theo, không còn dựa vào được nữa.

Em hình như không nhận ra được vẫn cứ ngồi vô tư vuốt tóc lại cho thẳng, mái tóc vừa bị ép bởi mũ và những cơn gió lạnh ngoài đường.

- Nhớ anh nên em xong việc đến ngay, hóa ra còn có người nhớ em hơn cả em, còn đến sớm hơn. Hi hi

Khả Vân vẫn không buông tha, em vuốt lại mấy lọn tóc xong liền ngay lập tức quay sang níu chặt lấy tay tôi. Tôi ngượng nghịu nở nụ cười hiền quay sang em.

- Nhớ anh đến thế cơ à?

- Còn không à? Nhớ đến chết đi được ấy, người ta cứ chờ mãi tin nhắn của anh mà chả chịu nhắn cho người ta gì cả.

Em lại buông tay tôi ra vờ dỗi, nhân thể cũng tiện đón lấy ly cafe từ cô bé phục vụ mang ra. Em nhấp một ngụm rồi ngay lập tức nhăn mặt chẹp chẹp lưỡi.

- Đắng quá đắng quá, sao cafe ở đây đắng thế vậy nhỉ!!!

Tôi bật cười trước điệu bộ trẻ con của em, hình ảnh em lại hiển hiện trong tôi thân thuộc.

- Ai bảo! chỉ nhấp thôi chứ làm ngụm rõ to thế kia

- Hiz! Đắng quá – Em vẫn le lưỡi ra chẹp chẹp nhăn nhỏ

- Có cần thêm sữa vào không? – Tôi cười

- Không cần đâu! Anh uống được em cũng uống được.

Khả Vân nói rồi lại làm thêm ngụm nữa, nhưng lần này thì ít hơn lần trước, khẽ liếm mép rồi suy tư như một tay sành cafe chính hiệu em nhận xét

- Đắng nhưng mà ngon anh ạ, khi qua cơn đắng rồi thì nó có vị đượm ngay đầu lưỡi, còn lưu mãi mới hết.

- Hì!

Tôi cười, chợt thấy nhói trong lòng một tiếng. Khả Vân đang thưởng thức cafe, em đang nói với cafe hay nói về chính em vậy. Khe khẽ cười, điệu cười của tôi không biết thế nào mà lại lọt vào mắt của em.

- Anh cười lạ thế? Hôm nay có chuyện gì à? – Khả Vân quay sang hỏi tôi

- À không?! – Tôi vội vã chối đây đẩy như thằng trộm đang làm thì bị bắt gặp

- Rõ ràng là thế

Khả Vân càng nghi ngờ rắn rỏi, em chăm chăm nhìn vào mắt tôi dò xét làm tôi càng ngượng nghịu, mọi ngày tôi có thế đâu cơ chứ? Sao giờ đây tôi lại cảm thấy khó xử và khó chịu như vậy.

- Hay là tại công ty đang có chuyện rắc rối gì à?

- Ừ! Không thuận lắm - Tôi thở phào tránh được cơn bão vừa đến rồi lại tan

- Thôi kệ nó đi, làm việc là chuyện cả đời, hôm nay anh chỉ được dành cho em thôi, không được nghĩ gì hết – Khả Vân lại nũng nịu dựa vào tôi.

- Ừ!

- Thôi mà anh, đừng buồn nữa

Khả Vân cứ thế ôm lấy cánh tay tôi, dựa vào tôi như dựa vào điều gì đó đặc biệt, tay em mân mê vạt áo, hơi thở và mùi hương thơm nồng của em xộc thẳng lên mũi tôi.

Mình phải nói với em ra sao đây? Tôi lại thầm nghĩ thêm một lần nữa. Sao lúc ở nhà tôi nghĩ ra nhiều thế mà giờ đây ngồi cạnh em thế này tôi lại chẳng biết nói gì? Mình cần phải làm gì nhỉ? Cô gái bên cạnh mình đây cũng thân thuộc như đã từ lâu lắm thuộc về vậy. Em nhỏ bé, yếu đuối như cành liễu ngoài kia.

- Chiếc nhẫn của cụ Dìn em còn giữ không?

Tôi buột miệng hỏi, chẳng hiểu vì sao tôi hỏi như thế nữa, nhưng tôi có linh cảm điều gì đó thì phải.

- Em... em

Đột nhiên Khả Vân nghẹn lời, cái nghèn nghẹn trong cổ họng làm tôi hơi giật mình liền quay sang nhìn chăm chú vào em:

- Sao vậy em?

- Em ... em

Rồi Khả Vân đột nhiên òa khóc, em bấu chặt lấy cánh tay tôi, dúi chặt đầu em vào vai tôi mà khóc, khóc nức nở. Tôi sợ hãi ôm lấy em, quay sang cô bé phục vụ ý nói chẳng có gì rồi vỗ về.

- Sao vậy Khả Vân?

- Em.... em... – Em vẫn chưa nguôi

- Thôi mà, có gì cứ nói với anh đi. – Tôi an ủi

- Em làm mất rồi.

Tôi sững người trước tình huống này, chiếc nhẫn với tôi có quan trọng gì cơ chứ, nó chỉ là chiếc nhẫn bạc xỉn màu. Tôi ve vuốt bờ vai em chờ cho tiếng khóc nguôi dần.

- Có gì đâu em, chỉ là chiếc nhẫn thôi mà – Tôi cười nhẹ đưa em ít giấy khô.

Khả Vân lấy giấy lau lau mấy giọt nước mắt, em sụt xịt, thi thoảng nấc lên một tiếng.

- Nhưng cụ Dìn bảo nếu hai chúng ta cùng giữ chiếc nhẫn thì sẽ đến được với nhau... cho nên em rất sợ.

- Hì! Em tin điều đó ư? – Tôi cười

- Em không tin, nhưng em làm mất nó em rất sợ, em lo lắm – Em lại nấc lên một tiếng nữa.

Tôi giúp em lau mấy giọt nước mắt, khẽ dùng giấy vuốt nhẹ trên bờ mi em, lòng tôi hơi quặn lại khi chạnh lòng nghĩ đến điều đó. Có lẽ tất cả chỉ là trùng hợp thôi.

- Khả Vân này! Mọi chuyện dù thế nào cũng có lý do của nó.. không phải vì mấy thứ đó đâu.

Tôi chẳng biết nói gì, an ủi cũng chẳng phải mà nói ra thì chưa đành, tôi xót xa nhìn em đang dựa vào tôi mà lặng thầm thương cảm, em đang co ro trong lòng tôi.

- Hôm anh về em ở lại đợi mẹ lên với anh Minh, trong lúc đùa nghịch thì chiếc nhẫn rơi xuống ao mất, em đã rất lo lắng, thậm chí anh Minh cho tát cả ao lên tìm vẫn không thấy.

- Tát cả ao lên ư? – Tôi ngạc nhiên.

- Vâng! Em bắt mọi người làm vậy, chiếc nhẫn rất quan trọng với em

- Vậy... – Tôi nghẹn lời.

- Vẫn chưa thấy, anh Minh vẫn tìm..

Em lại rúc vào tôi sâu hơn, bờ vai hơi rung lên, tôi chua xót nhìn em. Khẽ đặt tay lên tấm lưng thon của em tôi nhìn ra ngoài đường. Trời ngày càng lạnh hơn, tiếng gió rít liên hồi, mặt hồ không còn yên ả nữa mà đã hình thành những đợt sóng nhỏ.

- Không sao đâu em – Tôi nhẹ nhàng

- Vâng.

Có ánh đèn xe rồi một chiếc xe màu trắng lướt qua trước tôi, chiếc xe đi chậm rãi bên kia đường rồi dừng lại, một cách từ từ cửa kính bên phụ được hạ xuống, khuôn mặt Bảo Hân dần dần hiện ra, em đang nhìn tôi đầy hy vọng, tôi đoán thế. Chắc người lái là sếp Anh, đã đến lúc rồi.

Tôi hít một hơi thở thật sâu trong lồng ngực, lấy hết can đảm mà dựng Khả Vân dậy, Khả Vân dường như vẫn còn ủ rũ chưa muốn rời, em ngồi dậy mà thành ra như co ro, con người vốn đã nhỏ bé giờ lại càng trở nên nhỏ bé hơn.

- Khả Vân anh bảo này! – Tôi hít một hơi dài.

Khả Vân khẽ gật đầu, mái tóc xòa trước khuôn mặt hơi cúi xuống làm tôi không nhìn rõ.

- Không phải chuyện cái nhẫn đâu nhưng...

Tôi nghẹn lời dừng lại, Khả Vân khẽ ngước mắt lên nhìn tôi, đôi mắt tự khô lúc nãy giờ lại ươn ướt mất rồi.

- Anh cứ nói đi – Đột nhiên Khả Vân lặng người như tôi vậy.

Lại một lần nữa, lũ không khí lại được chen chân trong lồng ngực tôi, tim tôi lại đập nhanh hơn nhưng lần này là cho sự thổn thức, cho cái nỗi đau mà tôi sắp phải nói với em.

- Anh còn giấu em rất nhiều chuyện.

- Chuyện anh có vợ, em biết rồi – Khả Vân nhoẻn cười.

- Không! Là chuyện khác – Tôi nói nhanh.

Khả Vân lại im lặng đột ngột, em im lặng đáng sợ, khuôn mặt lại cúi xuống, tôi thấy hình như đang tái đi, không biết là tôi thấy thế hay tại ánh đèn chiếu vào làm trở nên như vậy.

- Vậy anh nói đi, nói hết, nói sự thật.

Giọng Khả Vân lạnh lẽo, em như một cái xác trước mặt tôi, chắc ngay chính bản thân em hình như cũng đang mường tượng điều gì đến với mình.

Tôi thở dài, bằng một giọng điệu đều đều tôi kể cho em về việc sau chuyến đi với em tôi đã gặp Bảo Hân. Bảo Hân như một luồn gió tươi mát thổi vào tâm hồn tôi, đến bên tôi và chăm sóc tôi trong những lúc tôi cần ai đó nhất. Và tôi nói...

- Anh yêu Bảo Hân? – Khả Vân cười lạnh.

- Ừ! – Tôi thở dài, cảm thấy hơn rợn rợn trong người.

- Vậy em thì sao..

- Anh...

- Em đang hỏi anh? Vậy với em thì sao? – Khả Vân hét lên khiến cô bé phục vụ lại giật mình quay sang nhìn.

Tôi cúi mặt, cảm giác xấu hổ, đau đớn, xót xa... trộn lẫn, thứ cảm xúc hỗn tạp ấy xâm chiếm con người khiến tôi cảm thấy khinh bỉ chính bản thân mình.

- Anh xin lỗi..

- Xin lỗi?

Khả Vân nhếch mép lên cười, ánh mắt khô khốc nhìn tôi như trách móc, như oán hờn, lại còn vừa thương cảm, trìu mến.

Một ánh chớp lóe lên sáng rực, trời vài tiếng lộp độp rồi mưa thật to, mưa rơi như trút nước xuống mặt hồ, mặt đường, trên mái tôn làm thành từng tiếng đau nhói. Tôi nhớ đến chúng tôi đi trong cơn mưa hôm nào, ánh chớp cũng lóe lên và tôi với em vấp ngã, nơi tôi lần đầu tiên nói yêu em bằng ánh đèn pin.

- Anh chỉ coi tôi là một con điếm, là một thứ rẻ tiền, là một thứ đồ chơi trong lúc anh thèm muốn.

- Anh.. – Tôi nghẹn lời.

Tiếng mưa như át đi tiếng của tôi và Khả Vân, cô bé phục vụ sợ hãi nép vào một bên vách, mưa rơi không ngừng khiến giọng em như chìm vào cơn bão.

- Tôi hận anh, anh chỉ là một tên khốn

“Đùng”. Một tiếng nổ vang trời và ánh chớp sáng rực lóe lên khiến tôi lóa mắt. Khả Vân vụt chạy ra ngoài trời. Tôi sững người đứng như trời trồng rồi chạy theo em, tôi hét lên.

- Khả Vân.

Đáp lại tôi chỉ là tiếng mưa, Khả Vân chạy ra chỗ để xe, vội vàng tới mức không cho nổi chìa vào ổ khóa, nó trượt ra rơi xuống đất. Tôi chạy kịp đến khi em vừa lấy nó lên cho lại vào, chưa kịp nổ máy lên.

Phía bên kia cửa chiếc xe trắng bật mở, không như dự định của kế hoạch khốn khổ của tôi, sếp Anh vội vàng chạy ra, chắc sếp không kiềm nổi khi thấy Khả Vân như thế. Khả Vân khẽ nhìn sếp Anh đang chạy sang rồi nhìn tôi nhếch mép cười.

- Ra vậy! Tôi khinh bỉ cả hai người.

Em rồ ga lao thẳng vào tôi khiến tôi theo phản xạ mà tránh ra, chiếc xe lao vút đi trước mặt tôi và sếp Anh rồi ngoặt vào con ngõ rẽ sang đường Thụy Khuê.

Tôi thở dài khẽ lắc đầu thì một tiếng rầm thật to kêu lên, cùng lúc đó là tiếng két kéo dài của trượt bánh trên đường. Tôi và sếp Anh không ai bảo ai chạy vội đến con ngõ đó.

Tim tôi đập thình thịch, lòng tôi ngổn ngang như mọi thứ xới tung lên, tôi chẳng còn gì để nghĩ nữa. Phía bên kia hình như sếp Anh cũng vậy, chúng tôi chạy như bay giữa tiếng trời mưa và chớp giật.

Chân tôi như khuỵu xuống, tim tôi như ngừng đập, mắt tôi như nhòa đi.. Một người con gái với chiếc váy trắng tinh khôi nằm sõng xoài bên đường đầy máu, chiếc LX trắng như nát vụn thành từng mảnh bởi sự va chạm ở tốc độ cao, cậu lái xe xuống đường run lẩy bẩy lắp bắp.

- Tôi không thấy gì cả, cô ấy đột nhiên lao thẳng vào tôi, lại không bật đèn..

- Tránh ra!

Sếp Anh hét lên gạt phăng cậu ta ra lao đến bên Khả Vân, sếp ôm lấy Khả Vân nhìn thật kỹ. Tôi lững thững bước đi từng bước chậm chạp, đôi chân tôi giờ như đeo hàng tấn chì bước không nổi nữa, tôi cũng chẳng biết mình nghĩ gì nữa, chỉ còn sự vô cảm.

Khả Vân dường như bị thương ở đầu, tôi thấy sếp Anh như dang xem xét mọi thứ trên cơ thể em, cơ thể nhỏ bé đang mấp máp bờ môi hình trái tim gợi cảm. Tôi đến gần, dường như em đang gọi tên tôi rồi thiếp đi.

Mọi người xum đông lại xem rồi tránh phải tránh đường bởi một chiếc xe trắng, bế Khả Vân trên tay sếp đặt vào khoang sau rồi nhìn tôi hét lên.

- Còn đứng đó làm gì nữa, mau lên lái đi.

Tôi chết trân, không biết nói gì nữa, đôi môi tôi mấp máy không nên lời, trong tôi cảm xúc hỗn loạn, cả cơ thể là của tôi mà không phải ấy đứng như trời trồng. Sếp Anh nhìn tôi rồi đột nhiên đấm cho tôi một cú như trời giáng vào mặt, tôi lặng người ngã phịch xuống đường.

- Thằng điên.

Thế rồi sếp đóng cửa và ngồi lên xe lái như bay vụt qua tôi. Ánh đèn xe le lói rồi phụt tắt.

- Anh..

Bảo Hân khẽ đặt tay lên vai tôi, mắt tôi nhòa nhoẹt, không biết phải vì nước mưa hay là vì thứ gì đó khiến tôi chẳng thể nhìn ai được nữa. Tôi gạt phắt cánh tay ra rồi hét lên vào mặt người con gái ấy.

- Để cho tôi được yên.

Bảo Hân sững người nhìn tôi, nhưng lúc này tôi còn quan tâm tới gì được nữa cơ chứ, tôi lững thững bước đi mà chẳng biết mình đi về đâu nữa.

Tôi về nhà Bảo bằng cách nào đó tôi cũng chẳng nhớ, chỉ biết rằng hôm sau tôi tỉnh dậy thì đã ở nhà nó, tôi không nói với nó hay Quỳnh Thy điều gì hết, chỉ đơn giản là làm một đơn xin nghỉ và viết giấy ủy quyền cho nó làm tất cả những điều còn lại.

Tôi muốn trốn chạy, phải, tôi đã trốn chạy. Tôi trốn tất cả và không muốn biết điều gì xảy ra nữa. Rốt cục tôi nhận ra Khả Vân nói đúng, tôi chẳng coi em ra cái gì hết, tôi chỉ coi em là một con điếm, không hơn. Tôi tự trào phúng và nhồi vào đó nhiều điều lãng mạn để được gì chứ? Chỉ là để tôi bớt cảm thấy tội lỗi hơn, chỉ là để tôi cảm thấy thoải mái hơn. Khả Vân nói cuối cùng cũng đúng nốt.

Tôi chỉ là một thằng khốn, đó là sự thật. Có những lúc tôi nhớ đến Bảo Hân, tôi nhận ra rằng tận trong tâm khảm mình mong như thế, muốn vùi mình vào cái điều đơn giản ấy mà chẳng cần mơ mộng cao xa.

Phải rất lâu sau khi tôi trốn chạy vào một buổi chiều nọ, cụ ông quen thuộc nhìn thấy tôi nở nụ cười hiền khi thấy tôi phi xe vào tận sân.

- Lại là mày đấy à? – Cụ cười.

- Vâng, cụ vẫn tiếp cháu đấy chứ? – Tôi nhoẻn cười

- Cái thằng này lại còn..

Tôi dựng xe, gạt chân chống rồi bỏ mũ bảo hiểm ra, cái không khí mát rượi của núi rừng lại lan tỏa trong từng thớ thịt.

- Cụ khỏe chứ ạ? – Tôi hỏi thăm

- Ừ khỏe, mà có đứa nào đang tìm mày, đợi mày ở đây mấy hôm rồi? – Cụ chép miệng

- Ai vậy? – Tôi ngạc nhiên

- Tao cũng không rõ nữa, mày đoán xem, nó đợi mày mấy hôm rồi.

Ai vậy nhỉ? Tôi thầm nghĩ? Chẳng lẽ... sao em lại có thể tới tận đây??? Tôi tự hỏi

- Nó ở trên đồi ấy.

Tôi không trả lời cụ mà chạy thẳng lên đồi, từng bước từng bước một bỏ lại phía sau. Ở phía trên đỉnh có một dáng đứng quen thuộc đeo gùi như người mông đang hứa về phía thung lũng xa xa.

Tôi bước tới gần, khẽ thở phía sau em, em vẫn không quay lại mà nhìn về phía trước.

- Sao em tìm được anh?

- Anh có đi cùng trời em cũng tìm được.

Tôi mỉm cười nắm lấy bàn tay em, hơi giật mình khi thấy có gì lành lạnh, cồm cộm. Tôi nâng bàn tay lên ngó.

- Sao em lại có nó?

- Cô ấy đã đưa cho em, cô ấy muốn em giữ nó vì muốn anh được hạnh phúc, cô ấy bảo chỉ khi nào đôi nhẫn này thành một cặp được đeo bởi hai người yêu nhau thì mới hạnh phúc được.

Tôi lặng người, một hàng lệ dài lăn trên má, khẽ quỳ xuống nấm đất trước mặt tôi châm trên đó một nén hương, em đã muốn được ở đây, suốt đời, nơi mà em nói cả quãng đời em chỉ có nó là tươi đẹp.

- Anh cảm ơn em, Khả Vân.

- Ba chúng ta chứ! – Bảo Hân cười.

- Ba?

Bảo Hân khẽ đặt tay lên bụng xoa xoa, mỉm cười ý nhị, tôi bị cái áo lùng thùng của em che đi mất nên không để ý được. Tôi gạt nước mắt sung sướng mà ôm lấy Bảo Hân, vậy là..

- Em muốn đặt tên con Khả Vân, dược không anh? – Bảo Hân cười.

- Ừ! Đúng rồi. Mà là con gái hả em

Bảo Hân gật đầu mỉm cười, cả ba à mà cả bốn chúng tôi chứ, đứng trên đỉnh đồi này mà nhìn về phía thung lũng, ánh mặt trời đã khuất đi một nửa trên rặng núi tạo thành một cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp cho một vùng đất thơ.

*******

Lời tác giả:

Trong cuộc đời mỗi con người, các bạn nghĩ gì? Lý luận gì hết thảy đều không là quan trọng, cách các bạn làm các bạn cảm nhận mới là ý nghĩa nhất. Bởi vì đôi khi chúng ta bằng cơ chế tự bảo vệ của chính bản thân mình mà luôn nhồi cho ta, bao biện cho ta bằng những lý do nào đó cao đẹp, nhưng đó thực sự là một sự lừa dối, lừa dối chính bản thân chúng ta.

Chúng ta cũng vậy, đôi khi không bao giờ có thể lường hết mọi sự đến với mình, đôi khi một hành động dù rất nhỏ của bạn cũng sẽ gây nên một hậu quả khôn lường mà bạn không thể tưởng tượng, vì thế hãy suy nghĩ thật kỹ và nhớ đừng làm ai đau..

Và hơn ai hết, các bạn hãy hiểu thật rõ bản thân mình đã nhé trước khi nói lời yêu ai đó..

Chân thành cảm ơn các bạn đã theo dõi đến tận cùng câu truyện này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play