Đập vào mắt tôi là một khung cảnh khiến tôi rụng rời tay chân. Một người đàn ông gày gò nhưng hoang dại, đôi mắt của hắn thì trắng lên hung dữ đang đè nghiến Khả Vân dưới đất. Khả Vân thì đang kêu gào dãy dụa nhưng không chống được sức mạnh của một người đàn ông trung t uổi, chỉ biết đập đập tay một cách hoàn toàn vô vọng.

Khả Vân như con mèo con đang bị vứt xuống lòng hồ, hoảng sợ, la hét nhưng tuyệt vọng. Con mèo bé bỏng của tôi đang bị kẻ khác gậm nghiến một cách mạnh bạo và đầy thô lỗ. Tôi và cụ Dìn đứng chết trân nhìn cảnh tượng ấy, hắn còn ngước đôi mắt trắng dã lên nhìn chúng tôi nhưng chỉ giây phút sau thì coi như không có và tiếp tục công việc ghê tởm ấy của mình.

Sau giây phút sững người thì tôi lấy lại tinh thần rất nhanh, tôi lập tức lao ra sút vào cái đầu đang gặm nhấm em ấy một cái thật lực, hắn văng ra khỏi em nhưng lại như con thú khát mồi, không hề quan tâm tới tôi mà lại lao vào em bằng hết sức có thể. Tôi lúc này cũng như một con thú dữ, lòng căm hận cũng lên được tới cực điểm, tôi lao vào ôm hắn, tách hắn ra khỏi em và cứ thế nện cho hắn những cú đấm thật lực.

Tôi cứ thế liên tiếp giáng xuống đầu hắn những đòn mạnh bạo nhất có thể, hắn thì chỉ biết ôm đầu và rú lên như một sói bị chọc tiết. Đúng lúc này thì một giọng nói đanh thép vang lên làm tôi dừng lại, ngước lên thì thấy một họng súng đen ngòm đang chĩa thẳng vào chúng tôi.

- Dừng lại – Cụ Dìn hét lớn.

Tôi buông hắn ra, dừng lại nhìn cụ. Hắn thì như một con chuột chịu trận, co ro khác hẳn với vẻ hung bạo vừa rồi ngồi ôm đầu với mồm đầy những máu.

- Mày đứng ra chỗ kia – Cụ bảo tôi

Tôi đứng dậy bước về phía Khả Vân, em khóc nấc lên lao ngay vào ngực tôi ôm chặt lấy. Nhẹ nhàng tôi ôm chặt em vào lòng, khẽ vuốt tóc em.

- Ổn rồi, ổn rồi, có anh ở đây rồi.

Em càng khóc to hơn vùi vào chặt vào tôi hơn nữa. Thật may là chưa có chuyện gì.

Cụ Dìn lúc này đang chĩa súng thẳng vào người đàn ông kia, hắn đang run lẩy bẩy và thậm chí tôi nghe thấy có tiếng khóc thút thít nho nhỏ nữa.

- Về chỗ - Cụ Dìn hét lớn.

Hắn ngoan ngoãn lùi vào góc, chui vào một cái buồng nhỏ rồi tự trói chân tay mình vào, sau đó tự vứt chìa khóa ra về phía cụ Dìn, hình như hắn đã quá quen với việc này rồi thì phải.

Tôi dẫn em vào nhà, em vẫn khóc không ngừng nghỉ, không một lúc nào em rời tôi ra cả. Cụ Dìn thì theo sau chúng tôi lầm lũi, không nói một lời, có lẽ đây là tình huống không ngờ lại xảy đến khi cụ mời khách về nhà. Thực ra tôi cũng muốn đưa em về ngay nhưng thấy em khóc nhiều và dáng vẻ mệt mỏi, thất thần chưa hết shock cũng làm tôi không yên tâm. Tôi đưa em ra phía bếp lửa, đặt em nằm lên đùi mình nghỉ ngơi một chút sau khi cho em uống vài ngụm nước, chúng tôi im lặng nhìn nhau, tôi và cụ.

Chỉ một lúc sau khi mà tiếng thở đều và nhè nhẹ của em báo hiệu rằng em đã ngủ, tay em vẫn nắm chặt tay tôi, ánh lửa hồng làm khuân mặt em sáng rực lên, coi như có chút sinh khí.

- Nó là con trai tao, đứa con duy nhất – Cụ Dìn trầm ngâm.

- Đấy là con trai cụ thật ạ? – Tôi ngạc nhiên

Thực ra tôi cũng đoán ra một phần rồi nhưng cũng chưa chắc lắm nên muốn hỏi lại cho rõ thôi. Cụ Dìn ừ một tiếng rồi trầm ngâm kể về Lý A Sáng, con trai của cụ.

Lý A Sáng được hai cụ sinh ra ngay sau khi lên đất ĐV này được mấy tháng, sau khi A Sáng chào đời thì cũng là lúc mẹ của A Sáng vẫy chào cuộc sống. Vì thế nên A Sáng được cụ Dìn rất cưng chiều lo cho đầy đủ cơm ăn áo mặc, như cụ nói là “cơm tao có thể không có nhưng thằng A Sáng thì không phải ăn sắn bao giờ”, bù lại thì A Sáng cũng ngoan ngoãn và hiếu thảo với cụ. A Sáng tuy tư duy không được thông minh cho lắm nên không thể học được nghề thuốc của cụ, nhưng bù lại A Sáng lại rất hay lam hay làm và ham săn bắn. Đến năm hơn 20 tuổi thì A Sáng cũng lấy một cô gái bán hàng ở chợ ĐV về làm vợ, cô vợ là người dân tộc Tày. Hai vợ chồng A Sáng cũng như bao đôi vợ chồng khác sống với nhau khá hạnh phúc và êm đềm, họ sinh ra hai đứa con là A Sinh và Tuệ An mà tôi gặp vừa rồi. Nếu cuộc đời cứ thế và cuộc sống cứ vậy thì có lẽ cụ A Dìn sẽ được viên mãn cho tới tận cuối cùng, nhưng cuộc sống nào có lúc êm đềm như thế. A Sáng vì thích săn bắn nên thuộc đường rất nhiều nơi, nhà lại theo cách mạng như cụ Dìn nên rất hay giúp đỡ các anh bộ đội ở đồn biên phòng đi tuần, hay vây bắt những kẻ buôn lậu hay buôn ma túy

Khi nói đến những lời ấy cụ ngân ngấn nước mắt chỉ cho tôi những bằng khen của công an và thậm chí của cả tỉnh về công lao phòng chống tội phạm của A Sáng, trong một lần giúp các anh biên phòng vây bắt tụi buôn ma túy thì A Sáng đã bị chúng bắn vào chân, vết thương thực ra không nguy hiểm nhưng làm A Sáng ngã từ một con vực xuống và chấn thương ở đầu. Vết thương đó tuy không làm A Sáng nguy hiểm tới tính mạng nhưng lại làm anh suốt ngày ngơ ngẩn như người mất hồn, đôi lúc lại trở nên hung dữ. Vợ A Sáng chính vì thế đã không chịu được và theo một người lái buôn đi tìm miền nơi khác, bỏ lại hai con ở đây khi đứa lớn nhất mới chỉ 13 tuổi. Trong vòng 2 năm gần đây thì A Sáng bệnh tình ngày càng trở nên nặng hơn và hung dữ và cụ Dìn đành lòng phải nhốt con mình lại trong căn phòng nhỏ đó. Bình thường thì chả sao nhưng không hiểu sao hôm nay A Sáng lại không bị trói và thế nào Khả Vân lại vào đi qua vào đúng lúc đó, chắc là tại lũ trẻ nó thương bố nó quá, cụ chép miệng.

Tiếng thở đều đều của Khả Vân và giọng kể trầm ngâm của cụ Dìn làm tâm hồn tôi trở nên tĩnh lặng. Cuộc đời mà, biết bao nhiêu người dưới kia không lúc nào cảm thấy hài lòng với cuộc sống của mình, họ kêu gào nhưng không lại cố gắng, họ chỉ biết than thở, phiền nhiễu và luôn nói rằng mình bất hạnh. Họ biết đâu cuộc đời này còn có bao người thậm chí còn khổ hơn họ, nhưng vẫn lạc quan, yêu đời và tràn đầy niềm tin vào cuộc sống..

- Khả Vân sẽ không sao đâu, cụ đừng lo – Tôi an ủi cụ, sợ cụ chạnh lòng

- Ừ! Lúc nãy tao bắt mạch rồi, cơ bản là chỉ bị choáng thôi, thứ nước lúc nãy cho nó uống là thuốc bổ đấy, nó giúp tim mạch ổn định hơn chút nhưng lại gây buồn ngủ, kiểu này nó ngủ tới sáng luôn. – Cụ Dìn cười.

- À ra vậy!

Tôi cười, chỉ trong một chốc lát mà cụ đã bắt mạch và lấy đâu ra thứ thuốc bổ cho em uống, thảo nào chỉ khóc một lúc thôi mà em đã chìm vào giấc ngủ rồi. Đột nhiên Khả Vân trong cơn mê sảng lại kêu lên tiếng gì đó

- Đừng đừng.. tôi xin đấy..

Chắc em vẫn đang bị ám ảnh bởi cảnh vừa rồi, tôi vừa tội nghiệp vừa thấy thương em quá. Khẽ vuốt má em tôi thì thầm vào tai em nho nhỏ:

- Đừng sợ! Ổn rồi! Là anh đây..

Em sau giây phút mê sảng cũng thở đều dần lại, ánh mắt hấp háy và đôi môi hình như hơi mỉm cười. Từ giờ này chắc em cũng ổn.

- Mày bế nó vào trong giường đi

- Vâng

Tôi bế em trên tay, em khá nhỏ nhắn nên cũng nhẹ nhàng, tôi không mất nhiều sức để đặt em trên chiếc giường ngắn trong phòng của Tuệ An. Em thì có vẻ trong cơn say ngủ nhưng vẫn níu giữ tôi không ngừng, bàn tay em bấu chặt lấy tôi không muốn rời ra, phải khá vất vả và mất một lúc lâu thì tôi mới có thể rời em mà ra ngồi uống rượu với cụ Dìn. Trước khi rời đi tôi cũng không quên đặt lên trán em một nụ hôn nhẹ trên vầng trán thanh tao của em, thay lời muốn nói rằng “em bình yên rồi, cô bé của anh ạ”.

Tôi quay lại uống rượu với cụ, xác định ở đây cả đêm rồi nên tôi cũng uống mạnh bạo hơn, người cũng cảm thấy cái lâng lâng của rượu ngô tràn vào trong huyết quản. Uống rượu đêm nơi đây cùng với những người dân bản địa luôn là điều tuyệt nhất mà tôi muốn làm trước chuyến đi này. Lúc này em và mọi người không ở bên nên tôi cũng thấy thoải mái hơn trong việc chia sẻ cùng cụ.

- Cụ Dìn này! Cụ sống thế này có cảm thấy buồn không cụ?

- Sao mà phải buồn, tao còn có con cháu mà – Cụ cười

- Thì cháu thấy thế! Phải cháu thì cháu buồn chết mất, sao cụ không đi bước nữa?

- Nói thật với mày là cũng có nhiều đám lắm nhưng tao chả thích

- Cụ vì con cháu à? – Tôi tò mò

- Không!

- Thế vì gì hả cụ? – Tôi đúng là không nén nổi

- Vì tao chả thể yêu ai khác được nữa – Cụ thở dài

- .....

Tôi im lặng, chẳng biết tôi có thể yêu ai được như cụ không nữa, tự hỏi mình như vậy tôi cũng thấy buồn. Tôi và cụ lại làm thêm một chén rượu nữa, tràn đầy.

- Cháu ước được như cụ - Tôi nói

- Muốn gà trống như tao sao? – Cụ cười

- Không! Muốn yêu ai đó được như cụ

- Chả phải mày có cái Vân rồi hay sao? – Cụ tự dưng nhìn tôi nghiêm khắc

- Không phải thế... mà là.. – Tôi im lặng vì biết mình nói hớ, cụ luôn nghĩ rằng tôi với Vân là một cặp.

- Mày đừng có làm cái Vân nó buồn, nhìn nó tao biết – Cụ nghiêm khắc hẳn.

- Tại sao cụ lại quan tâm tới Vân đến thế? – Tôi hỏi lại cụ, cũng thấy hơi lạ thật.

- Người như nó mà đã từng phải tự tử thì chắc hẳn phải có chuyện gì ghê gớm lắm... – Cụ trầm ngâm.

Tôi sững người, sửng sốt

- Sao cụ biết Vân đã từng...?

- Nhìn tay nó thì biết thôi, có một vết sẹo rất nhỏ trên cổ tay, tao làm nghề y nên biết vết sẹo đó tuy rất mờ nhưng không thể là do tai nạn được – Cụ trầm ngâm.

Tôi chưa bao giờ để ý xem tay hay cổ tay em như thế nào, nhưng chắc chắn là điều cụ Dìn nói chắc chẳng thể sai, người nhiều kinh nghiệm về y như cụ nói chắc chắn đúng rồi. Điều gì chứ? Điều gì khủng khiếp đã làm em phải làm như vậy? Tự dưng tôi thấy trong tôi hiện lên đôi mắt em, thật buồn, sâu thẳm

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play