Điểm trên công cụ tìm kiếm cuối cùng dừng lại một chỗ không tiếp tục di chuyển nữa.

Cổ Việt Di đi theo điểm đỏ tới nơi đó, qua núi Dương Minh chuyển hướng đến hồ Tử Trúc, anh thật sự nghi ngờ Kim Bối Nhi sao lại có thể chạy đến nơi này?

Anh đậu xe dưới chân núi, chậm rãi đi bộ lên núi, ngay phía trước cách đó không xa, thấy một bóng người ngồi dưới tàng cây, bóng dáng quen thuộc kia khiến anh xác định mục tiêu ngay tại phía trước.

Theo hình ảnh kia dần dần hiện ra, rõ ràng... Đúng vậy! Là Bối Nhi của anh.

Thấy cô bình yên vô sự, Cổ Việt Di đứng cách đó không xa yên tâm mà thở phào, mọi lo lắng trong lòng trong phút chốc đều bị anh quăng đến chân trời.

Nhìn bóng dáng hồn nhiên kia, Cổ Việt Di cẩn thận nhớ lại khoảng thời gian ở chung với cô, anh giống như rơi vào lốc xoáy tình cảm thật lớn, nấn ná, xoay tròn, thoải mái phập phồng không còn là chính mình, một thứ tình cảm mãnh liệt chưa từng có chạm vào tim anh.

Hay đây là tình yêu?

Tình yêu làm cho anh mù quáng, tình yêu làm cho anh yếu ớt không thể chịu đả kích nào, khi anh gặp phải khốn quẫn và thử thách, trong lòng anh chỉ có cô; Tình yêu làm cho anh hoàn toàn khuất phục, cuối cùng hoàn toàn đầu hàng.

Cổ Việt Di mỉm cười yếu ớt, mở di động ra, gọi nhẹ: “Bà xã.” Di động lập tức gọi vào di động của Kim Bối Nhi.

Hình ảnh của Kim Bối Nhi nhanh chóng xuất hiện trong màn hình di động, cô dường như cảm thấy rất kinh ngạc, cố giấu đi buồn phiền, gượng cười. “Ông xã.”

“Em có khỏe không? Bà xã.” Cổ Việt Di dịu dàng hỏi nhẹ.

Vừa nghe giọng nói dịu dàng, quan tâm của Cổ Việt Di, Kim Bối Nhi trước giờ không biết che giấu và giả vờ, cuối cùng cũng không nhịn được hai mắt đỏ hoe, nhưng vẫn cố run run kiềm nén nước mắt. “Em tốt lắm.”

Vẻ mặt kia của cô làm sao gạt được anh. “Em sắp khóc rồi.” Cổ Việt Di trêu cô.

“Không có! Em không có khóc.” Cô thà chết cũng không thừa nhận, ương ngạnh phản bác.

“Nói cho anh biết, em đang ở đâu?” Cổ Việt Di nhìn bóng dáng Kim Bối Nhi, cố ý hỏi cô.

“Em, em, em, em không có ở trường học.” Kim Bối Nhi ấp úng, nhưng cô không lừa anh.

“Em trốn học? Vì sao trốn học?” Cổ Việt Di nhẹ nhàng không tiếng động đi về phía cô.

“Em...” Kim Bối Nhi nhất thời nghẹn lời, nước mắt rốt cuộc không nén được chảy xuống hai gò má.

Cổ Việt Di đến sau lưng cô, “ Kiên quyết chối cãi nói mình không khóc, có muốn dựa vào lòng ông xã khóc hay không?”

Giọng nói của Cổ Việt Di đột nhiên từ sau lưng cô vang đến, Kim Bối Nhi kinh ngạc xoay người ngẩng đầu lên, “Ông xã?” Cô vội vàng đứng lên nhảy vào trong lòng Cổ Việt Di, ôm chặt lấy anh. “Ông xã.” Cuối cùng nước mắt cũng không kiềm nén được nữa vỡ òa, tuông rơi lã chã.

Cổ Việt Di đau lòng khôn xiết, chỉ có thể ôm chặt cô gái yêu dấu, nhẹ giọng nói lời xin lỗi với cô: “Anh xin lỗi, khiến em chịu uất ức.”

Kim Bối Nhi nói không nên lời, nức nở lắc đầu mạnh trong lòng anh.

Cổ Việt Di từ từ kéo cô vợ dễ thương ra, đưa tay lau nước mắt trên mặt cô. “Đừng khóc, mũi của em khi khóc sẽ đỏ lên.”

“Có sao?” Kim Bối Nhi ngưng khóc, thút thít, nửa tin nửa ngờ nhìn anh.

Cổ Việt Di cười cười, lại ôm cô vào lòng, “Chuyện hôm nay làm em sợ sao?”

“Uh.” cô nói thật, khi một đám phóng viên ùa lên vây quanh cô, cô thật sự rất sợ.

“Nếu trốn không được, chi bằng chúng ta thản nhiên đối mặt vậy.” Cổ Việt Di ôm chặt cô, thở ra thật mạnh.

Kim Bối Nhi hoảng hốt ngẩng đầu lên, căng thẳng nhìn anh, môi mấp máy, “Phải đối mặt như thế nào?”

Trong lòng cô rất rõ ràng, bây giờ không phải đối mặt với việc nhỏ như hạt mè. Ở trường học, bạn học thấy cô cũng đã sợ ba phần, nhưng chuyện ở trường học lúc trước không thể so sánh với chuyện bây giờ, quả thực là gặp sư phụ rồi.

Nếu anh nói phải thản nhiên đối mặt, lấy chồng theo chồng, gả cẩu tùy cẩu (lấy gà theo gà, lấy chó theo chó), cô đồng ý cùng anh đối mặt, nhưng mà phải thản nhiên đối mặt thế nào đây?

Cổ Việt Di ngồi xuống chỗ lúc nãy cô ngồi, kéo Kim Bối Nhi ngồi bên cạnh, vòng tay qua vai cô. “Nếu công khai tin tức chúng ta kết hôn với bên ngoài, em có phản đối không?” Cổ Việt Di biết rõ quyết định như vậy sẽ làm cuộc sống của cô không còn yên tĩnh nữa, cho nên phải có sự đồng ý của cô.

“Công khai với bên ngoài?” Anh nói phải thản nhiên đối mặt, cho nên lời đề nghị của anh Kim Bối Nhi nhất định không giật mình, nhưng cô hoàn toàn không có chuẩn bị tâm lý.

“Anh đã nghĩ, chỉ có công khai mọi chuyện mới có thể dẹp yên những phỏng đoán của người ngoài.” Trong thanh âm mềm nhẹ của Cổ Việt Di chứa đựng ý tứ hàm xúc mong muốn thuyết phục.

“Vậy còn trường học...” Kim Bối Nhi nói nhỏ gần như không tiếng động.

Một khi công khai, bảo cô sau này làm sao đối mặt bạn học và thầy giáo, cô không còn sức đối mặt với sự châm chọc khiêu khích ở trường nữa.

“Anh cũng nghĩ rồi, dù sao không còn mấy ngày nữa thì tốt nghiệp, em ở nhà cố gắng vì kỳ thi đại học, anh sẽ cử người đến trường học xử lý chuyện tiếp theo.” Ánh mắt dịu dàng của Cổ Việt Di lưu luyến trên mặt cô.

Vì bảo vệ cô, đây là hạ sách bất đắc dĩ (kế dở, bất đắc dĩ mới làm), Cổ Việt Di thầm nghĩ để cô có được cuộc sống yên tĩnh như người bình thường.

Kim Bối Nhi suy nghĩ, Cổ Việt Di có quyết định như vậy, tin rằng nhất định đã phải suy tính thấu đáo.

“Được rồi, anh nói sao em cũng nghe, dù sao em cũng không muốn trở lại trường học đối diện ánh mắt khác thường của người khác.”

Được sự đồng ý của cô, Cổ Việt Di thoải mái thở ra, nắm tay cô lên đặt lên miệng hôn. “Uất ức cho em rồi.”

“Không uất ức chút nào đâu.” Kim Bối Nhi cố gắng nặn ra vẻ mỉm cười, trấn an lo lắng của anh, “Công khai cũng không phải chuyện xấu, như vậy sau này em có thể thoải mái trước mặt mọi người gọi anh là ông xã.”

Cổ Việt Di nhướng mày. “Chỉ như vậy thôi?”

“Chỉ đơn giản như vậy thôi.” Kim Bối Nhi trực tiếp nói.

Ý nghĩ đơn giản khiến tim anh cảm thấy ngọt ngào, cánh tay Cổ Việt Di ôm chặt cô, để cho cô dựa vào ngực mình nhẹ nhàng mà lay động, thỉnh thoảng hôn lên tóc cô. “Nói thật nha, em không hối hận đã gả cho anh sao?”

“Vì sao anh cho rằng em sẽ hối hận?” Dựa vào khuôn ngực rộng lớn và ấm áp, Kim Bối Nhi cảm thấy hạnh phúc, khẽ nhắm mắt lại, nhẹ nhàng lay động thân thể theo sự đong đưa của anh, giống như nằm trên chiếc giường ấm áp, thật thoải mái.

“Bởi vì em còn trẻ như vậy đã gả cho anh, nếu em không lập gia đình sớm như vậy, có lẽ sau này sẽ gặp được một người tốt hơn anh.” Đây là lời nói từ tận đáy lòng Cổ Việt Di.

Kim Bối Nhi đột nhiên mở to mắt, cười to, sau đó nhăn mặt, cố ý giễu cợt anh, “Những lời này nghe rất chua nha, có người làm đổ một lọ dấm chua lâu năm.”

Cô chính là đáng yêu như vậy, có thể dễ dàng thay đổi tâm trạng của anh.

Đôi mắt đen của Cổ Việt Di giấu giếm mỉm cười, “Anh đang nói thât với em.”

“Mặc kệ anh là chưng hay nấu, đời này em chỉ chấp nhận anh là ông xã.” Trong dáng vẻ xinh đẹp của Kim Bối Nhi có sự kiên định, cố chấp không thể lay chuyển.

Một câu trả lời ngắn gọn bình thường, khiến cho Cổ Việt Di cười ở ngoài miệng nhưng cũng ngọt tận đáy lòng, hai tay ôm chặt niềm hạnh phúc này. “Bà xã, anh rất yêu em.”

“Vậy sao?” Kim Bối Nhi vui vẻ mỉm cười, gương mặt tựa sát vào má của Cổ Việt Di.

Như vậy vốn đã là hỏi thừa rồi, đương nhiên là thật, cô đã sớm cảm nhận sâu sắc tình yêu của Cổ Việt Di dành cho cô, đời này cô không thể lại đi yêu một người khác. Trong lòng của cô chỉ có một người duy nhất!

Bảng tin trên tivi --

Theo ông Vi Đức, người đại diện cho tổng giám đốc Cổ Việt Di của điện tử Hoàng Đỉnh, thì tổng giám đốc của điện tử Hoàng Đỉnh sẽ mời phóng viên dự họp báo vào hôm nay, làm sáng tỏ những phỏng đoán của người ngoài về chuyện anh kết hôn, đồng thời người có thể chứng nhận việc kết hôn này là vợ chồng Trình Chính Khôi và Trịnh Vũ Hi cũng ra làm chứng, nghe đồn người vợ trẻ tuổi của tổng giám đốc - cô Kim Bối Nhi cũng sẽ xuất hiện trong cuộc họp báo này.

Tin này vừa truyền ra, lập tức tạo thành một làn sóng dữ dội, chấn động các tạp chí lớn, sáng sớm các nhà truyền thông đã xoa tay canh giữ ở phòng họp của Hoàng Đỉnh điện tử.

Từ lúc Cổ Việt Di quyết định mời phóng viên dự họp, Kim Bối Nhi bắt đầu lo lắng không yên, từng lãnh giáo miệng lưỡi lợi hại của các phóng viện, bản lĩnh ngấm ngầm hại người, cả người bỗng chốc cảm thấy lạnh run, cô không biết phải đối mặt các phóng viên như thế nào.

Kim Bối Nhi đi chân trần như âm hồn, một lúc bay qua, một hồi bay lại trước mặt Cổ Việt Di, còn thỉnh thoảng ngửa đầu nhìn trần nhà. “Làm sao bây giờ?” Sau đó lại cúi đầu nản lòng lẩm bẩm: “Tiêu rồi.”

Cổ Việt Di bình thản ung dung nhìn Kim Bối Nhi xao động bất an, anh có thể hiểu được trong lòng cô đang chịu áp lực rất lớn, dù sao trên đời này cũng không có mấy người vì chứng mình việc kết hôn của mình mà phải mời phóng viên dự họp báo.

Kim Bối Nhi nhắm mắt, lấy tay vỗ đầu, “Làm ơn, mau tỉnh lại đi.” Cô lo lắng đến gõ mạnh vào đầu mình.

Nhìn vẻ mặt kinh hoàng của cô, cảm xúc bị dồn nén đến sắp vỡ tan, Cổ Việt Di lo lắng cô sẽ không chịu được áp lực.

Âm thầm đi đến phía sau cô, vòng tay qua eo ôm cô vào lòng, xoay cô lại đối mặt mình. Cổ Việt Di vỗ vỗ trán của cô, giọng nói dịu dàng như gió xuân ấm áp phất lên mặt cô. “Em làm sao vậy? Giống như trời sắp sập xuống ấy.”

Cô bất đắc dĩ nhướng mắt, “Trời quả thật giống như sắp sập xuống.”

“Yên tâm đi, dù trời sập còn có ông xã anh đây đỡ.” Cổ Việt Di tìm lời nói giỡn chọc cô vui vẻ, ý muốn làm cho cô thư giãn cảm xúc lúc này.

Kim Bối Nhi lắc đầu than thở, cho dù anh nói như vậy, cô vẫn rất căng thẳng nha!

“Em không nghe nói chồng chính là trời hay sao?” Cổ Việt Di cụng trán với cô, trong mắt lộ ý cười ấm áp.

Đầu Kim Bối Nhi để sát vào trán anh chăm chú nhìn đôi mắt tràn ngập yêu thương kia, “Ông xã, em sợ hôm nay sẽ thất lễ trước mặt phóng viên.”

“Sợ cái gì? Việc này là lần đầu tiên, cho dù thật sự thất lễ, cũng không sao cả.” Cổ Việt Di muốn xoa dịu sự bất an của cô.

“Nhưng em sợ phóng viên sẽ viết bậy, lỡ như...”

“Bà xã, không thể, cũng không có lỡ như, trong lòng em chỉ cần nghĩ đến anh là được.” Cổ Việt Di hôn cô, đôi môi dịu dàng hôn lên ưu phiền của cô.

Đúng! Chỉ cần nghĩ đến anh là đủ rồi.

“Ông xã... Trong lòng em chỉ có anh...” Kim Bối Nhi nhắm mắt lại, nói nhỏ bên môi anh.

Một câu đơn giản, nhưng giống như quả bom có uy lực rất mạnh, khiến Cổ Việt Di trợn mắt há hốc mồm, vui mừng như muốn bay lên trời. Bao lâu nay, anh chờ đợi những lời này của cô đã rất lâu, rất lâu rồi, tuy cô sửa miệng gọi anh là ông xã, nhưng cho tới bây giờ anh vẫn chưa nghe được một câu từ miệng của cô... Yêu anh.

Nhưng một câu “Trong lòng em chỉ có anh” như vậy là đủ rồi!

“Bà xã.”

Lúc đôi môi dịu dàng của Kim Bối Nhi âu yếm hạ xuống, bên môi anh khẽ mỉm cười, ôm chặt lấy cô, đời này kiếp này ngoài Kim Bối Nhi, trong lòng anh, trong đầu anh sẽ không chứa đựng người phụ nữ nào khác.

Vốn dĩ chỉ muốn hôn nhẹ, không ngờ nụ hôn này lại khiến độ ấm chợt tăng lên, ngọn lửa muốn ngừng nhưng không thể điên cuồng thiêu đốt toàn thân, thân thể cô tỏa ra mùi hương tự nhiên mê hoặc giác quan của anh.

Anh ôm lấy cô, đem thân thể mềm mại nhỏ nhắn của cô dựa vào tường, những nụ hôn nóng bỏng hạ xuống, vội vã muốn cảm nhận cơ thể ngọc ngà thơm ngát của cô.

“Ông xã?” Kim Bối Nhi hơi ngạc nhiên vì sự nhiệt tình khác thường của Cổ Việt Di.

Cổ Việt Di không có ý muốn buông cô ra. “Còn sớm mà.” Ánh mắt nóng rực nhìn Kim Bối Nhi.

Đôi môi nóng bỏng của Cổ Việt Di mềm nhẹ hôn cô, hơi thở ấm áp cùng nhiệt độ cơ thể nóng cháy khiến cho tim của cô đập nhanh hơn, da thịt đỏ hồng.

“Ông xã, như vậy có được không?” Cô quyến luyến nhẹ thở gấp.

Anh hôn cái cổ trắng nõn của cô, khàn khàn giọng gầm nhẹ bên tai cô: “Đương nhiên là được!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play