Kim Bối Nhi bị
tức giận che mờ lý trí, không chút nể tình đối với các phóng viên có ý đồ bao
vây phỏng vấn, dốc sức vung nắm đấm, đá chân, đánh cho các phóng viên hết sức
kinh ngạc, ngã xuống đất không dậy nổi, Kim Bối Nhi ra sức đánh phá vòng vây
chạy vội đi.
Cảnh tượng này khiến cho Mĩ Mĩ và Tú Tú nhìn thấy, hoàn toàn sững sờ, các cô
biết, Bối Nhi thật sự nổ giận rồi!
“Mĩ Mĩ, Bối Nhi muốn đi đâu?” Gương mặt của Tú Tú hiện lên vẻ khiếp sợ không
giấu đi đâu được.
“Không biết.” Mĩ Mĩ cũng đoán không ra.
“Có thể về nhà hay không?” Tú Tú đoán rằng đây là khả năng duy nhất.
Mĩ Mĩ vẫn lắc đầu. “Không biết.”
“Cậu có biết điện thoại của tổng giám đốc Cổ không?” Tú Tú lại hỏi.
“Không biết.” Mĩ Mĩ thở dài.
Tú Tú trong cơn tức giận, dùng tay đẩy đầu Mĩ Mĩ qua một chút, “Hỏi cậu cái gì
cũng không biết.”
Vẻ mặt Mĩ Mĩ vô tội nhìn Tú Tú tự dưng tức giận, “Tớ thật sự không biết mà.”
“Điện tử Hoàng Đỉnh lớn như vậy, gọi hỏi tổng đài chắc sẽ biết thôi.” Cái mũi
Tú Tú hừ mạnh.
Vi Đức không nghĩ rằng chuyện tổng giám đốc kết hôn lại gây nên sóng to gió
lớn, theo như bảo vệ báo lại, trước cửa công ty tụ tập rất nhiều phóng viên của
các hãng truyền thông, người không biết tình hình đi qua, làm không tốt sẽ nghĩ
đến Hoàng Đỉnh điện tử xảy ra chuyện lớn!
Kết hôn là việc vui, chỉ vì Cổ Việt Di âm thầm cưới một cô dâu nhỏ hơn anh mười
tuổi nên khiến cho mọi người chú ý.
Từ trước đến nay Cổ Việt Di không thích xuất hiện trước giới truyền thông, vì
việc này mà tổn thương đầu óc nặng nề (suy nghĩ
quá nhiều)
Vi Đức cầm điện thoại nhìn Cổ Việt Di đang cúi đầu suy nghĩ, “Tổng giám đốc, có
một cô gái tên là Tú Tú tự nhận là bạn học của bà xã anh, nhất định muốn nói
chuyện với anh.”
Tú Tú? Anh nhớ rõ từng có một người bạn học tên là Tú Tú xuất hiện trên điện
thoại của Kim Bối Nhi, Tú Tú vì sao lại gọi điện tìm anh? Chẳng lẽ Bối Nhi đã
xảy ra chuyện?
Lòng Cổ Việt Di nhất thời cảm thấy bất an, “Tôi nghe”, anh nhận điện thoại,
“Tôi là Cổ Việt Di”
“Hả? Giọng này quen lắm nha...” Tú Tú lúc này đã quên mục đích gọi điện thoại,
suy nghĩ giọng nói này hình như đã nghe qua ở đâu.
Giờ phút quan trọng này, lại còn ở đó đoán anh là ai?
Cổ Việt Di rõ ràng trực tiếp giải thích nghi ngờ của cô, “Chúng ta từng gặp mặt
trong di động của Bối Nhi.”
“Oh, là chú của Bối Nh, không phải...” Tú Tú nghi ngờ lại sửng sốt một chút,
“Chú là chú của Bối Nhi. Chú cũng tên là Cổ Việt Di?”
Tú Tú và Mĩ Mĩ không dễ gì biết được điện thoại của điện tử Hoàng Đỉnh, phải
vượt qua rất nhiều trạm kiểm soát mới tìm được tổng giám đốc Cổ Việt Di, sao
lúc này lại là chú của Bối Nhi nhận điện thoại?
Lòng Cổ Việt Di nóng như lửa đốt, cũng không còn kiên nhẫn chơi giải đố với Tú
Tú, nín thở quát lớn trong microphone: “Nói mau, tìm tôi có chuyện gì? Có phải
là, Bối Nhi cô ấy...” Nói đến Bối Nhi, giọng anh chậm dần.
“Hôm nay trước cổng trường học không hiểu sao có một đám phóng viên đến làm Bối
Nhi sợ hãi..” Tú Tú vội vàng nói.
“Phóng viên?” Hai mắt Cổ Việt Di trợn lên.
Chuyện lo lắng vẫn xảy ra, phóng viên vẫn tìm đến trường học của Bối Nhi.
“Cháu và Mĩ Mĩ cứu Bối Nhi từ trong đám phóng viên, nhưng bạn học trong trường
học không bỏ qua cho cậu ấy, cười nhạo cậu ấy vì sao không ở nhà để cho ông xã
nuôi...” Tú Tú nói đến thở hổn hển.
Nghĩ đến Kim Bối Nhi bị bạn học chế nhạo, Cổ Việt Di đau lòng không thôi, “Sau
đó thì sao?”
“Ngay cả cô giáo cũng không bỏ qua, nói rằng tại Bối Nhi, trường học vốn yên
tĩnh trở nên rối loạn, Bối Nhi giận cực kỳ khóc lên.” Tú Tú kêu oan dùm Kim Bối
Nhi.
“Bối Nhi khóc?” Nghe được Kim Bối Nhi khóc, tim của anh giống như bị cắt một
đao.
“Cuối cùng Bối Nhi chạy đi.” Tú Tú đã nói đến chỗ quan trọng.
Cổ Việt Di từ chỗ đau lòng hoàn hồn lại “Cô nói Bối Nhi chạy đi? Là có ý gì?”
“Bối Nhi không chịu được ánh mắt khác thường từ bốn phía nhìn mình, khóc chạy
khỏi trường học, cháu còn tận mắt thấy lúc phóng viên ở cửa vây quanh Bối Nhi,
bị Bối Nhi tay đấm chân đá đánh cho người người ngã trái ngã phải, tiếp theo
Bối Nhi bỏ chạy, về phần cậu ấy đi đâu, cháu không biết. Cháu bởi vì lo cho Bối
Nhi, nên mới báo cho chú biết, xem có thể tìm được Bối Nhi hay không.” Tú Tú
rốt cục cũng nói xong.
Cổ Việt Di nghe được tin này, cõi lòng trống rỗng, “Tôi biết rồi, cám ơn cô cho
tôi biết.”
“Chú, chú sẽ tìm được Bối Nhi chứ?” Tú Tú đau lòng hỏi.
“Tôi nhất định sẽ tìm được Bối Nhi.” Cổ Việt Di thầm nói với mình, bất kể Bối
Nhi chạy đi đâu, anh nhất định sẽ tìm được cô.
“Nhất định phải tìm được Bối Nhi, cháu và Mĩ Mĩ thật sự rất lo cho cậu ấy.” Tú
Tú lại van xin.
“Hai người yên tâm, tôi cam đoan với hai người, tôi nhất định sẽ tìm được bà xã
của tôi, rất cảm ơn hai người, tôi vui mừng thay Bối Nhi vì có thể có bạn bè
tốt như hai người.” Cổ Việt Di nói xong lập tức ngắt điện thoại.
Vi Đức đứng trước mặt Cổ Việt Di, nhìn chăm chú vào Cổ Việt Di vốn đã rầu rĩ,
bây giờ lại họa vô đơn chí (liên tiếp
gặp nạn), “Tổng giám đốc, có muốn gọi nhân
viên công ty tìm kiếm bà xã của anh không?”
Cổ Việt Di lắc đầu, “Không, bà xã của tôi, tôi tự tìm.”
Đột nhiên, lại có điện thoại gọi đến, Vi Đức vươn tay định nhận, Cổ Việt Di có
ý bảo Vi Đức để tự anh nghe cuộc điện thoại này, anh cầm lấy ống nghe. “Mời
nói.”
Bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười chói tai, “Tổng giám đốc Cổ.”
“Eva?” Hai hàng lông mày của Cổ Việt Di nhíu lại vào giữa, sắc mặt phút chốc
trầm xuống.
Vi Đức chợt nghe thấy Cổ Việt Di gọi tên Eva, tiếp theo kinh ngạc hít sâu, giờ
phút quan trọng này Eva lại còn dám gọi điện thoại đến đây!
“Tin rằng bây giờ anh đã cảm thấy kết hôn vui đến mức nào rồi phải không?” Eva
xảo quyệt cười lạnh.
Cổ Việt Di tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nếu giờ phút này Eva đứng ở
trước mặt anh, anh nhất định sẽ không cần suy nghĩ làm thịt cô tại chỗ.
Cổ Việt Di từ ghế trên bật dậy, bàn tay to vỗ xuống bàn, “Rốt cuộc cô muốn làm
gì?”
Eva nghe được sự tức giận của Cổ Việt Di, tiếng cười lạnh lùng trào phúng càng
thêm dữ dội, sau đó nghiêm lại. “Những năm gần đây em và anh ở bên nhau, em vẫn
cẩn thận chìu chuộng anh, không nghĩ rằng cuối cùng anh lại đối xử với em như
vậy?” Trong giọng nói chứa đựng oán giận và bi thương, còn kèm theo tiếng nức
nở, “Em không cam lòng! Thật sự rất không cam lòng, em lại đi thua một cô
nhóc!’’
Không muốn nghe Eva nói thêm một câu nào nữa, nước mắt của cô không chỉ không
thể tìm lại tim của anh, ngược lại khiến cho anh hận đến tận xương.
Mặt Cổ Việt Di đen như hành tinh chết tràn ngập gió lốc, tức giận giập điện
thoại, “Đáng giận!” (hàn tinh = sao lạnh,
trong doremon thì nó là hành tinh chết ^^)
Vi Đức không dám hỏi nhiều, lẳng lặng nhìn Cổ Việt Di, nhắc nhở anh còn có
chuyện quan trọng hơn. “Tổng giám đốc, bà xã của anh...”
Cổ Việt Di hoàn hồn từ trong tức giận, đúng, Bối Nhi! Phải lập tức tìm Bối Nhi
mới được.
Cổ Việt Di cầm di động và áo khoác lên, sắc mặt vội vàng giống một trận gió lao
ra văn phòng.
Vi Đức kinh ngạc nhìn bộ dáng nóng lòng như lửa đốt của Cổ Việt Di, sau đó khóe
môi chậm rãi cong lên.
Cuối cùng cũng có một cô gái có thể làm cho trái tim lạnh như băng của tổng
giám đốc gợn sóng, anh tin rằng tổng giám đốc thật sự rất yêu bà xã nhỏ này,
bởi vì anh cho tới bây giờ chưa từng thấy tổng giám đốc rối loạn tinh thần vì
bất cứ cô gái nào, bà xã của tổng giám đốc là người đầu tiên.
Cổ Việt Di lao ra văn phòng, cấp tốc chạy đến bãi đỗ xe, vừa nhảy vào xe mình,
lập tức khởi động chức năng tìm kiếm trong di động, anh phát hiện dấu chấm truy
tìm trên di động ở nội thành xoay tròn.
Anh nghi ngờ nhìn chằm chằm di động, “Cô ấy muốn đi đâu?”
Sau khi chạy khỏi trường học và đánh ngã đám phóng viên đáng ghét, Kim Bối Nhi
liền nhảy lên một chiếc taxi rất nhanh rời khỏi.
“Cô ơi, muốn đi đâu?” lái xe hoang mang nhìn Kim Bối Nhi ngồi phía sau bằng
kính chiếu hậu.
Đi đâu? Về nhà sao?
Không được! Nếu phóng viên tìm đến trường học, tất nhiên cũng sẽ xuất hiện ở
cửa nhà.
Đi tìm Cổ Việt Di? Cũng không được, chắc chắn cảnh ngộ của anh cũng giống như
cô, cô không thể chui đầu vô lưới rồi còn gây thêm phiền phức cho anh.
Vậy cô nên đi đâu?
Tài xế không kiên nhẫn nổi giận: “Cô à, đã nghĩ được muốn đi đâu chưa? Tôi đã
chạy hai ba vòng xung quanh đây rồi...”
Kim Bối Nhi bất đắc dĩ nói ra, “Đi ra ngoại ô.”
Phạm vi thật lớn! Tài xế không nhịn được tức giận nữa: “Vùng ngoại ô? Cũng nên
có phương hướng chứ? Vùng ngoại ô Đài Bắc nhiều không thể đếm...”
“Đi hồ Trúc Tử được rồi.” Kim Bối Nhi tâm loạn như ma nói.
Có mục tiêu, tài xế lập tức đem xe chạy nhanh về phía hồ Tử Trúc.
Kim Bối Nhi nửa cong mí mắt, tâm phiền ý loạn nhìn ngoài cửa sổ xe, ngựa xe như
nước và tiếng ồn ào bên ngoài bị cửa sổ thuỷ tinh ngăn cách, cô chỉ nhìn, lại
không nghe được chút âm thanh bên ngoài.
Ngẫm lại mấy ngày nay cùng Cỗ Việt Di ở bên nhau, anh giống như chiếc cửa kính
này, hoàn toàn mở rộng trái tim với cô, không có bí mật gì, như một mảnh thủy
tinh trong suốt; cho cô nhìn ra thế giới bên ngoài, nhưng lại tránh cho cô nghe
được những hỗn loạn ngoài kia, tận tâm tận sức bảo vệ cô, che chở cô.
Xe nhanh chóng rời khỏi đô thị phồng hoa, lập tức xuất hiện trước mắt một rừng
cây yên tĩnh, trên đường chỉ có lác đác vài du khách.
Tài xế nói: “Cô ơi, đến hồ Tử Trúc rồi.”
Kim Bối Nhi nhìn xung quanh, nơi này chắc là không có người nhận ra cô, đám
phóng viên như ruồi bọ làm cho người ta chán ghét kia, càng không thể có bản
lĩnh phi thường theo dõi cô đến nơi đây?
Kim Bối Nhi nói với tài xế: “Cho xuống xe ngay phía trước.”
Cô thanh toán tiền xe, tài xế thu tiền, không quên cười nói nhảm: “Đâu ai trốn
học lại chạy đến nơi này.”
Trốn học? Người ngoài sao có thể biết tình cảnh trước mắt của cô, đây không
phải trốn học! Chi bằng nói là chạy nạn còn chính xác hơn.
Kim Bối Nhi mím miệng gượng cười, “Nói cũng phải.”
May mắn là chú tài xế này không nhận ra cô, Kim Bối Nhi nhảy nhanh xuống xe,
cầm cặp lững thững bước chậm trên đường mòn.
Ngẩng đầu nhìn trời xanh, đưa tầm mắt nhìn núi rừng xanh tươi, còn có tiếng côn
trùng kêu vang và chim hót truyền đến.
Chỉ có nơi này mới có thể làm cho cô được yên tĩnh.
Đi vào dưới một bóng cây râm mát, Kim Bối Nhi ngồi
trên cỏ, gập hai chân lại, hai tay ôm đầu gối, nhìn chằm chằm chiếc cặp đang
dựa vào người, cô đưa tay lấy di động trong cặp ra.
Cô muốn báo cho Cổ Việt Di, nói cho anh biết bây giờ mình không ở trường học,
nhưng nghĩ chắc hôm nay anh cũng có thể gặp rắc rối như vậy, cần gì phải làm
cho anh gánh thêm một phần lo lắng vì cô.
Kim Bối Nhi ngẫm lại đành thôi vậy! Không còn cách nào, thở dài não lòng.
Nhớ lại mọi việc từ lúc quen biết Cổ Việt Di rồi kết hôn cho đến nay, không thể
phủ nhận, Cổ Việt Di là một ông xã rất tốt.
Anh như người cha che chở cho cô, lại như anh trai yêu thương cô, cũng như là
bạn bè lắng nghe mọi bực tức của cô, chia sẻ niềm vui với cô, trong cuộc sống
của cô đã không thể thiếu anh.
Kim Bối Nhi không khỏi cảm thấy ngạc nhiên, không biết bắt đầu từ khi nào, Cổ
Việt Di đã lặng lẽ chiếm cứ toàn bộ tâm tư của cô, lòng của cô và cả mạng sống
của cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT