Cổ Việt Di vùi đầu vào ngực cô, cọ
xát làn da tuyết trắng mềm mại trước ngực. Khoái cảm từng đợt liên tục kéo tới,
khiến cho Kim Bối Nhi không thể ngăn cản, cũng không muốn ngăn cản, thân thể
mềm mại không xương tự nhiên dựa sát vào anh, ngón tay lùa vào tóc anh, ôm lấy
đầu của anh nũng nịu thở dốc.
Tiếp theo là một trận lửa nóng như sóng lớn dâng cao, xuyên qua cô tiến vào
trong cơ thể, anh gầm nhẹ một tiếng, cuối cùng dùng lực đạo mạnh mẽ, đem dục
vọng tràn đầy đưa vào sâu trong cơ thể của cô, khiến cô thở gấp phát ra tiếng
ngâm nga yếu ớt...
Tình cảm mãnh liệt qua đi, toàn thân cô xụi lơ vùi vào ngực anh nghe tiếng tim
đập mạnh.
Kim Bối Nhi không nghĩ rằng như vậy cũng có thể làm, gương mặt xấu hổ đến nóng
đỏ, Cổ Việt Di hôn lên tóc cô. “Chúng ta cùng đi tắm, thay quần áo chuẩn bị ra
ngoài.”
Kim Bối Nhi ngẩng đầu ngây người nhìn anh, “Chúng ta cùng nhau tắm?”
“Em không muốn?” Cổ Việt Di cười gian, không muốn nghe cô nghi ngờ hay phản
kháng, nhanh chóng ôm cô vào phòng tắm.
Cô sao có thể không muốn, mà là rất vui!
Kim Bối Nhi và Cổ Việt Di được Vi Đức giúp đỡ, khéo léo qua mặt giới truyền
thông đi vào văn phòng của Cổ Việt Di.
Vi Đức kính cẩn báo cáo với Cổ Việt Di: “Anh Trình và chị Trình đã chờ ở văn
phòng của anh từ lâu”
Kim Bối Nhi bên cạnh Cổ Việt Di, vừa nghe chị họ và anh rể họ đã ở trong văn
phòng, vội vàng mở cửa vọt vào văn phòng.
Vừa vào văn phòng liền nhìn thấy chị họ Trịnh Vũ Hi và anh rể họ Trình Chính
Khôi đã lâu không gặp, Kim Bối Nhi mừng rỡ chạy tới ôm Trịnh Vũ Hi. “Chị họ.”
Trịnh Vũ Hi vui vẻ ôm lại cô, “Bối Nhi.”
Cổ Việt Di biết ơn Trình Chính Khôi ra mặt làm chứng cho bọn họ, cầm tay anh,
“Cám ơn cậu và Vũ Hi.”
“Chúng tớ vốn là nhân chứng, nói sao chúng tớ cũng là bạn tốt kiêm người thân,
sao lại không quan tâm hai người, huống chi cậu còn đưa quà mai mối lớn như
vậy, không ra mặt giúp việc này thì thật không thể nào nói nổi.” Trình Chính
Khôi mỉm cười đáp lại.
Đã một khoảng thời gian không gặp Kim Bối Nhi, Trịnh Vũ Hi nghiêm túc tỉ mỉ
nhìn cô, “Việt Di đối với em tốt không?”
Kim Bối Nhi xinh đẹp quay đầu liếc nhìn Cổ Việt Di, “Anh ấy rất tốt với em.”
“Thật sao? Anh ta không có hung dữ với em chứ?” Trịnh Vũ Hi vẫn có chút lo lắng.
Nhớ tới lúc trước khi đề nghị bọn họ kết hôn, vẻ mặt căm thù lẫn nhau của họ
vẫn còn lởn vởn trong đầu Trịnh Vũ Hi.
Kim Bối Nhi không cần nghĩ ngợi trả lời: “Có.”
“Có?” Ánh mắt trách cứ của Trịnh Vũ Hi lập tức không nể tình lướt nhìn Cổ Việt
Di.
Trình Chính Khôi cũng kinh ngạc nhìn Cổ Việt Di.
Cổ Việt Di khó hiểu nhún vai, tỏ vẻ anh không có,
“Anh ấy từng đánh em, đánh ở đây nè.” Kim Bối Nhi chỉ vào mông mình.
Cổ Việt Di không nghĩ rằng Kim Bối Nhi lại chọn lúc này tính nợ cũ với anh.
Trịnh Vũ Hi và Trình Chính Khôi dùng ánh mắt không thể tha thứ nhìn Cổ Việt Di,
Cổ Việt Di bất đắc dĩ liếc xéo Kim Bối Nhi.
Nhìn bộ dáng túng quẫn của anh, Kim Bối Nhi cười đắc ý vì đạt được mục đích.
Cô cười đến cả người run run, đi đến ôm cánh tay của Trịnh Vũ Hi, chớp chớp đôi
mắt sáng ngời, cười hì hì giải thích: “Lần đó cũng không thể trách anh ấy, là
em chọc anh ấy nổi giận, dù sao em cũng trả đũa anh ấy rồi, cả hai huề nhau.”
“Vậy sao?” Trịnh Vũ Hi nhận ra ý của Kim Bối Nhi là muốn làm mất mặt Cổ Việt
Di.
“Nếu không tin thì bảo anh ấy tự nói đi.” Kim Bối Nhi thoải mái đem vấn đề
quăng cho Cổ Việt Di.
Cổ Việt Di sắc mặt trắng bệch, cười cười nhìn bà xã tinh quái, “Đúng vậy, huề
nhau.”
Nhìn dáng vẻ của bọn họ, có thể nhận ra tình cảm ngọt ngào của Cổ Việt Di và
Kim Bối Nhi trong lúc đó.
Trình Chính Khôi nghiêm túc đưa mọi người về vấn đề chính, “Bây giờ không nói
chuyện đó, mà nên bàn chuyện có liên quan đến cuộc họp phóng viên.” Anh vỗ vai
của Cổ Việt Di, nghiêm túc hỏi lại một lần: “Cậu thật sự đã suy nghĩ kĩ việc
công khai chuyện hai người kết hôn với bên ngoài sao?”
Cổ Việt Di giấu đi tươi cười, tỏ vẻ thận trọng: “Tin rằng như vậy sẽ tốt cho tớ
và Bối Nhi hơn.”
Trịnh Vũ Hi nghi ngờ nhìn Kim Bối Nhi, “Em cũng nghĩ như vậy sao?”
Kim Bối Nhi mỉm cười lắc đầu, buông Trịnh Vũ Hi ra đi đến bên cạnh Cổ Việt Di,
hai tay ôm cánh tay anh, thâm tình chân thành nhìn, vẻ mặt hạnh phúc. “Em không
biết công khai là tốt hay là không tốt.” Lập tức nhìn về phía Trịnh Vũ Hi và
Trình Chính Khôi, “Vợ chồng không phải là một hay sao? Chỉ cần chuyện ông xã
quyết định, em nhất định sẽ dốc hết sức ủng hộ và phối hợp.”
Nụ cười xuất phát từ đáy lòng nở rộ trên môi Cổ Việt Di, ôm bà xã đáng yêu vào
lòng, “Chuyện này tuy rằng là tôi đề nghị, nhưng nếu Bối Nhi không đồng ý, tôi
vẫn tôn trọng ý kiến của cô ấy, hôm nay Bối Nhi hoàn toàn đồng ý, cho nên tôi
mới quyết định mở cuộc họp phóng viên này để tuyên bố.”
Kim Bối Nhi ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt tràn ngập dịu dàng và tình yêu kia,
khóe môi khẽ mỉm cười ngọt ngào.
Một động tác vô tình nho nhỏ, một ánh mắt tự nhiên biểu lộ, đã đủ để cho người
bên cạnh cảm nhận được nhu tình mật ý của bọn họ trong lúc đó. (nhu tình mật
ý: tình cảm đằm thắm, ngọt ngào)
Trịnh Vũ Hi vui vẻ dựa vào ông xã bên cạnh, “Nhìn bọn họ...”
“Anh đã sớm biết.” Trình Chính Khôi vui mừng ôm bà xã.
Còn nhớ khi anh kết hôn, Cổ Việt Di từng giễu cợt anh vì một thân cây buông tha
cho cả khu rừng rậm.
Nay cậu ấy thì sao? Vì một gốc cây non lại bỏ qua cả khu rừng rậm.
Phóng viên đã đông đủ, thời gian dự định chính thức bắt đầu.
Cổ Việt Di vô cùng yêu thương ôm lấy bà xã Kim Bối Nhi đứng trên bục, Trình
Chính Khôi và Trịnh Vũ Hi ngồi bên cạnh vì bọn họ làm nhân chứng.
Đèn flash ở hội trường chớp lóe liên tục, Kim Bối Nhi căng thẳng đến nỗi hai
tay ướt đẫm mồ hôi, nắm chặt tay Cổ Việt Di tìm chỗ dựa.
Bàn tay Cổ Việt Di quan tâm nắm chặt bàn tay mềm của cô, cho cô toàn bộ dũng
cảm, còn thỉnh thoảng mỉm cười trấn an Kim Bối Nhi.
“Anh Cổ, tin tức kết hôn của anh và cô Kim Bối Nhi là thật sao?”
Trình Chính Khôi vội vàng thay Cổ Việt Di trả lời: “Tôi có thể làm chứng, là
thật, tôi và bà xã của tôi đều là nhân chứng của anh Cổ và cô Kim Bối Nhi.”
“Chị Cổ, nghe nói hiện giờ chị vẫn là học sinh cấp ba, đây cũng là sự thật
sao?”
Kim Bối Nhi nhìn thoáng qua Cổ Việt Di, Cổ Việt Di cho cô một ánh mắt cổ vũ,
Kim Bối Nhi hít thật sâu, cầm lấy Microphone. “Năm nay tôi tốt nghiệp trung
học, đã mười chín tuổi, sớm qua tuổi pháp định (tuổi theo luật
pháp).”
Cổ Việt Di cho cô một nụ cười khen ngợi.
“Chị Cổ, cho hỏi vì sao chị lại gả cho tổng giám đốc Cổ? Theo chúng tôi biết
tổng giám đốc Cổ lớn hơn chị mười tuổi, hai người có gặp khó khăn trong việc
tìm hiểu nhau không?”
Lần đầu lạ lẫm, lần thứ hai dần quen, Kim Bối Nhi hào phóng cầm lấy Microphone,
“Các người hỏi tôi vì sao gả cho Việt Di, đơn giản chỉ có một chữ -- yêu, tôi
yêu Việt Di.”
Cuối cùng cô cũng nói yêu anh, lại nói trước mặt mọi người.
Cổ Việt Di xúc động cúi người hôn hai má của Kim Bối Nhi, thì thầm bên tai cô:
“Anh cũng yêu em.”
Hành động của anh khiến cho Kim Bối Nhi xấu hổ đến nỗi thoáng chốc gương mặt
nhỏ nhắn đã ửng đỏ, cong môi cười ngọt ngào tiếp tục trả lời vấn đề khác của
phóng viên: “Tôi với ông xã không gặp vấn đề gì trong việc tìm hiểu nhau cả.”
Trên mặt Cổ Việt Di hiện lên lúm đồng tiền thật to.
Phóng viên thừa cơ hỏi: “Xin hỏi khi nào anh Cổ sẽ tổ chức tiệc mừng?”
Cổ Việt Di thản nhiên trả lời: “Vốn dự tính chờ Bối Nhi học xong đại học, về
phần có thể thay đổi hay không, vẫn là phải xem ý của Bối Nhi”
Phóng viên đánh rắn tuỳ côn (tức là cầm cây nào thì đánh bằng
cây đó), theo vấn đề vừa rồi hỏi tiếp: “Chị
Cổ, vậy ý của chị như thế nào?”
“Tôi?” Kim Bối Nhi cúi đầu suy nghĩ một chút, trên hai má lộ vẻ thẹn thùng đỏ
bừng, “Vẫn là theo kế hoạch từ trước, chờ tôi học xong đại học sẽ mời khách
sau.”
“Ngoài ra có một vấn đề, không biết tổng giám đốc Cổ sẽ giải quyết chuyện người
yêu cũ như thế nào?”
Vấn đề này vừa hỏi ra, lập tức khiến cho toàn bộ phóng viên kinh ngạc quay đầu
xem ai là người đưa ra vấn đề này.
Cổ Việt Di kinh ngạc nhìn người đặt câu hỏi -- là Eva! Cô ta tới làm gì?
Kim Bối Nhi cũng đã thấy Eva xuất hiện, khiếp sợ khẽ
mấp máy môi. Sao cô ta lại đến đây?
Eva có vẻ không muốn bỏ qua cho Cổ Việt Di và Kim Bối Nhi, cầm Microphone chậm
rãi đi lên phía trước. “Tổng giám đốc Cổ, sao anh không nói gì hết vậy? Tôi
theo anh bao nhiêu năm, cuối cùng anh lại kết hôn với một cô bé.”
Trong phút chốc, tất cả tia sáng đèn flash đều tập trung vào Eva cố ý gây phiền
toái, Eva không hề sợ hãi tiếp tục tới gần Cổ Việt Di và Kim Bối Nhi. “Vì sao
không trả lời tôi? Anh nghĩ không nói lời nào thì sẽ không có gì sao?”
Ánh mắt lạnh băng Cổ Việt Di bắn về phía Eva, “Eva!”
Eva si tình nhìn Cổ Việt Di, “Thì ra anh còn nhớ tên tôi, có thể thấy được
trong lòng anh còn có tôi, nhất định là con nhóc đáng ghét kia níu kéo anh
không buông.”
Hai mắt bừng bừng lửa giận trừng về phía Kim Bối Nhi, Eva đột nhiên vứt bỏ
Microphone, nhanh chóng cầm lấy con dao nhỏ giấu trong bao bố nhằm phía Kim Bối
Nhi, thảm thiết hét lên: “Không cho phép cô cướp đi Việt Di của tôi!”
Cổ Việt Di không biết mục đích Eva xông lên trước, nhưng nhìn lửa giận trong
mắt Eva, anh có thể xác định cô ta tuyệt đối không có ý tốt.
Trước lúc Eva lao tới Kim Bối Nhi vài bước, Cổ Việt Di xoay một vòng ôm lấy Kim
Bối Nhi, dùng thân thể của mình bảo vệ người phụ nữ anh yêu nhất.
Nháy mắt, Cổ Việt Di cảm giác một vật cứng sắc nhọn đâm vào thân thể của mình,
hai mắt anh trợn to, Kim Bối Nhi phát hiện sự khác thường, sợ tới mức hoa dung
thất sắc (gương
mặt đẹp mất sắc, ‘ mặt mày tái nhợt, kinh hoảng tột độ’) ôm lấy Cổ Việt Di thét chói tai: “Ông xã...”
Sắc mặt Cổ Việt Di trắng bệch, gắng gượng mỉm cười, “Bà... xã... Không sao.” Ôm
chặt Kim Bối Nhi rồi ngã xuống, màu máu tươi phút chốc nhộm đỏ quần áo Cổ Việt
Di.
Cổ Việt Di tựa vào người Kim Bối Nhi, tay vỗ về mặt Kim Bối Nhi, Kim Bối Nhi
hoảng sợ, nước mắt đầm đìa, “Ông xã.”
“Anh đã nói... rồi... Mọi việc có... anh.” Mặt anh tựa sát gương mặt Kim Bối
Nhi, chậm rãi nhắm mắt lại.
Kim Bối Nhi kiềm nén tới không thể động đậy, chỉ có thể ôm lấy đầu Cổ Việt Di,
khóc khàn cả giọng: “Ông xã, tỉnh lại, anh không thể chết được, không thể chết
được.” Cô hôn khuôn mặt dần dần lạnh như băng, “Em yêu anh, em yêu anh.”
Tiếng kêu sợ hãi nhốn nháo khắp hội trường --
“Tổng giám đốc Cổ bị thương.”
Trình Chính Khôi và Trịnh Vũ Hi bối rối, trấn tĩnh từ trong nỗi sợ hãi, Trình
Chính Khôi quát to: “Mau gọi xe cứu thương!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT