Hắn đứng trước cổng nhà.

Vẫn dáng đứng đó, cái dáng đầy khí chất đã làm tim tôi nhiều lần lỗi nhịp.

Và lần này cũng không ngoại lệ. Đôi chân tôi vô thức cứ bước về phía hắn, gần hơn.....gần hơn nữa......

Chỉ cách hắn một bước nữa thôi .... tưởng chừng đôi chân tôi sẽ dừng lại...... ngay cạnh hắn.......... nhưng......

Lúc này đây, lý trí của tôi không cho phép .

Chỉ một giây, tôi lướt qua hắn thật nhanh.

- Này! cô đi đâu vậy?

- Đi làm!

Tôi trả lời hắn với cái giọng lạnh lùng giống như hắn vẫn nói với tôi thường ngày.

Hắn nhìn tôi với tia mắt hằn lên sự ngờ vực:

- Cô sao vậy? Xe ở đây mà......

-Tôi không đi với anh !

Không đợi hắn nói hết câu, tôi trả lời hắn bằng một nụ cười nhạt.

Rồi quay lưng đi thật nhanh. Để hắn lại phía sau..............

" Mày làm tốt lắm Phi Khanh! Cứ như thế, rồi mọi việc sẽ kết thúc tốt đẹp"

Rảo bước nhanh về đầu con hẻm. Anh đã đợi tôi ở đó tự lúc nào.

********************************

Anh nhìn tôi đang say xưa ngắm bó hoa tường vi mà khẽ cười:

- Em thấy đẹp không?

- Đẹp lắm!

- Vậy là thảm rồi?

- Thảm rồi...là ...là sao? -tôi trố mắt ngạc nhiên trước câu nói chẳng có gì gọi là..... logic của anh.

Anh phì cười:

- Thì là từ nay sáng nào anh cũng phải dậy sớm , ra thăm cô chủ bán hoa trước khi tới đón em đi làm.... bấy nhiêu đó đã đủ thảm chưa?

Tôi cười theo anh, anh cũng cười lớn hơn- một nụ cười tỏa nắng...............

*********************

Gần 1 tháng trôi qua.

Cứ thế, ngày ngày anh vẫn đón tôi đi làm. Tối lại cùng nhau đi dạo khắp nơi hay nhâm nhi ly sữa nóng giữa tiết trời rét lạnh.

Tôi dần như quen với việc có anh cạnh tôi. Tôi thấy cuộc sống của mình như vui hơn trước nhiều.

Dù đôi lúc tôi vẫn thấy đau, hay cảm giác nghẹt thở cứ đến bất chợt mỗi khi tôi nhìn thấy hắn cùng Thiên Vân.......

Nhưng chỉ cần những lúc đó có anh cạnh tôi, anh sẽ mang lại cho tôi những nụ cười ấm áp, anh sẽ giúp tôi quên đi những xúc cảm không tự chủ của mình.

Anh là một người tốt, anh biết mối quan hệ giữa tôi và hắn nhưng anh vẫn không ngại.

" Anh sẽ chờ em! Dù bất cứ giá nào"- Anh đã nói thế.

Tôi cảm động trước anh?

Hay tôi đã có tình cảm với anh?

Tôi đã có thễ quên hắn!

Rồi đây tôi sẽ có một cuộc sống hạnh phúc hơn ..... cùng với anh!

Tôi đã thật sự tin là như vậy nếu như không có ngày hôm đó...............

**************************************

- Phi Khanh! đang làm gì vậy?- Nhã Đan lại từ đâu kêu giật ngược làm tôi .......giật mình.

- Cái bà này sao lúc nào cũng xuất hiện như bóng ma vậy hả?

Tôi lấy tay đánh nhẹ vào vai của Nhã Đan:

-Mà giờ không lo làm việc lại đến chỗ tôi làm gì?

Nhã Đan nhìn tôi ,vẻ mặt nhăn nhó:

- Trời! biết bây giờ là mấy giờ rồi hông? Hết giờ làm từ lâu rồi cô nương ơi.

-Hả? - Tôi nhìn lại đồng hồ thì đã 5h45' đúng là đã hết giờ làm lâu rồi.

Chết! Vậy là anh chờ tôi chắc lâu rồi!

Vội thu dọn lại bàn làm việc tôi toan ra về thì Nhã Đan đã kéo tay tôi lại:

- Khoan đã Khanh!

- Gì vậy?

- À! là Thủy....... nó làm rơi mất bông tai mà mẹ nó để lại cho nó trước khi mất. Hai đứa tôi tìm hoài rồi mà hổng thấy, tính nhờ Khanh đến tìm giúp nè.

***************************

Tôi cùng Đan đến nhà kho thì thấy Thủy còn đang lom khom tìm kiếm . Nước mắt thì giàn giụa.

- Hic! Khanh ơi, Đan ơi! Không tìm thấy rồi, làm sao đây?

Thấy Thủy khóc sướt mướt mà tôi cũng thấy thương. Có lần tôi đã nghe Thủy nói đôi bông tai đó là vật duy nhất mà mẹ Thủy để lại cho Thủy. Nay bị mất chắc là Thủy buồn lắm.

- không sao! mọi người cùng tìm chắc sẽ thấy thôi mà.

Tôi an ủi Thủy rồi cũng vội tìm giúp cô bạn.

" Rầm!"...... " Cạch"

Tôi quay phắt lại, không thấy Nhã Đan và Thủy đâu.

Ai đó đã đóng cánh cửa ra vào.

Tôi vội chạy lại đẩy cửa ra nhưng ........ nó đã bị khóa trái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play