Dúi hết một mớ nào rau quả, thịt cá vừa mua ở siêu thị vào tay tôi hắn nói như ra lệnh:

- Nấu cơm lẹ đi! Không bà lên là không có cơm ăn đấy.

Cầm mấy cái túi nặng trịch, tôi thiểu não đi vào bếp.

Nhớ ra là từ lúc lên đây đến giờ tôi chưa nấu cho hắn bữa cơm nào. Toàn là thân ai nấy lo. Nếu không phải bà lên đây thì cũng đừng hòng tôi nấu cơm cho hắn.

( Cái này nói ra xấu hổ........ tại trước giờ có biết nấu cơm bao giờ đâu.....)

Sau một hồi "vật lộn" trong bếp, cuối cùng cũng hoàn thành một bàn ăn với đủ thứ món.

Vệt mồ hôi trên trán, tôi ngồi xuống ghế nhìn một lượt mấy món ăn mình làm ra mà tự mãn:

- Không ngờ lần đầu vào bếp mà cũng nấu được thế này rồi. Trông đẹp mắt thật. .

Giờ thì chỉ chờ bà lên tới là..........

- Xong rồi à? - Hắn từ đâu chạy vào kéo ghế ngồi rất tự nhiên- Ăn thôi, đói rồi!

- Ăn gì mà ăn hả?-Tôi giận dữ nhìn hắn đang rất tự nhiên lấy chén xới cơm.-Bà còn chưa lên mà anh đã..........

Không ngờ hắn vẫn tự nhiên ăn, còn thản nhiên phán luôn một câu làm tôi phát nghẹn ..... dù vẫn chưa cho gì vào miệng.

- Bà sẽ không lên đâu!

Tôi há hốc mồm nhìn hắn:

- Anh ....anh nói zậy là sao..... chẳng phải anh nói bà..... sẽ lên.......sao giờ lại.........?

- Chẳng sao hết!

Hắn vẫn dửng dưng. Làm tôi tức điên lên được.

-Anh nói vậy là sao hả?

-Đơn giản là bà không có lên thôi.

-Hóa ra là anh lừa tôi à?

- Thì đã sao?- Hắn nhìn tôi nhếch môi khiêu khích.

Thiệt là hết nói nổi hắn. Tôi ôm một cục tức bỏ về phòng.

Anh đúng là quá đáng mà!

Anh thì có thể công khai với người ta. Tôi đã im lặng rút lui rồi, anh còn muốn gì nữa.

Ngay cả một cơ hội để quên anh , anh cũng không cho tôi sao?

Không được! Tôi không dễ đầu hàng với anh đâu.

Một tia sáng lóe lên trong đầu tôi.

Tôi lấy di động gửi một tin nhắn cho Vĩnh Cường.

Chỉ một phút sau.

Ting......ting.....

Tin nhắn trả lời của anh:

"OK!"

Lần này tôi nhất định không chịu thua anh đâu.

Anh cứ đợi xem, Việt Hùng!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play