~~ Nói dối lần thứ nhất thì sẽ có rất nhiều lời nói dối kế tiếp chờ đợi bạn..!!!~~
Anh nói: Vợ con mang thai!!!
Cái tên trời đánh!!!!!!! Hồi nào hả??? Mới một tuần trước kỳ sinh lí cỉa tôi vẫn còn mà!!! XẠO!
Mẹ tôi không nói tiếng nào, đứng bật dậy, bước vào bếp. Tôi há hốc miệng.
- Trời ơi!!! Diên Lãng!!! Sao con không chịu nói sớm?! Lương Gia Vũ, mẹ ra lệnh ngày mai mướn người làm ngay cho mẹ. Cháu nội mẹ cần nghỉ ngơi.
Èo!!! Hic!!! Hóa ra không phải là thương tôi mà là thương cháu nội. Tủi thân ghê!!!
Tôi trề môi nhìn anh đang đóng giả mà nhìn y như thật. Ánh mắt tràn trề hạnh phúc của một kẻ sắp được làm cha. Mang thai á??? Anh thích thì tự mà mang lấy!!!
- Anh nói dối như thế, lỡ bị phát hiện chắc em chết không toàn thây luôn đó!!!
Buổi tối, tôi thủ thỉ với kẻ nằm sát bên mình. Cái kẻ không có chút gì gọi là ăn năn hối cải vì lời nói nhảm nhí hồi trưa hết. Mà cũng phải! Bởi vì khi phát hiện ra thì người bị oánh chết là tôi chứ có phải là anh đâu!!! Hứ!!!
- Anh...Anh chỉ lo là em mệt quá thôi. Huống gì, ngoài cách này thì làm gì còn cách khác. Đúng không em???
- Bao nhiêu người chết...tại sao anh lại không chết nhỉ??-Tôi nghiến răng nói. Lửa giận bốc nghi ngút. Cái tên này có biết nói như thế là chết tôi hay không???
- Em yên tâm, chúng ta có thể làm cho chuyện này...
- ?___?
- Từ giả thành thật!!!-Anh cười lưu manh. Tôi nhảy dựng lên. Hét:
- Đừng có hòng. Tính lợi dụng hả? Anh sao không đi tự tử đi!!!!
- Ờ...Thế thì...đợi tới lúc mà mẹ phát hiện ra, không biết ai mới là người phải chết!!!-Anh cũng không ép buộc tôi, ung dung kéo chăn lên ngủ. Còn tôi thì mơ màng tưởng tượng tới thập đại cực hình mà mình sắp phải trải qua!!!
Hic! Sống-không-bằng-chết!
- Sao? Ok chứ???
- Em...em...em đồng ý!!!
Số phận tôi đêm hôm đó chỉ có một chữ: Thảm.
- Honey!!! Anh đi làm nha!!!!-Anh hôn cái chụt vào má tôi. Tôi đang nằm trên giường muốn mốc meo nên không thèm để ý gì cả. Có hai trường hợp: Thứ nhất là vì mẹ không muốn tôi động tay động chân vào việc gì cả. Cứ nằm ì ra như khúc gỗ là tốt; Thứ hai là vì tối hôm qua có người “vận động” kịch liệt nên…
- Đi thì đi đi!!!-Tôi hờ hững.
- Anh đi thiệt đó???
- ĐI ĐI!!!! NÓI NHIỀU GHÊ LUÔN Á!!!!!!-Tôi tức giận.
- Hahaha!!!
Anh bật cười sau đó xoay người đi mất! Người gì thấy ghét quá trời luôn á!!!
- Con dâu!!!!!!!!!!
Lại tới! Hic!!! Chết tôi!!!!
- Ơ…Dạ!!!!!!-Tôi mệt mỏi trả lời.
- Con thấy trong người có khỏe không??? Ngày mai chúng ta đến bệnh viện nhé?!
- Á!!!!!!!-Tôi hoảng hồn tung chăn ngồi bật dậy. Dù có chết cũng ko thể đến bệnh viện đâu!!!!
- Này!!! Con làm gì thế??? Lỡ cháu nội có gì thì sao???
- Ơ…Con…con không thể đến bệnh viện đâu!!!!
- Tại sao?
- Dạ!!! Con…con…con sợ mùi thuốc khử trùng ở đó ạ!
Tôi bịa đặt, nhìn nét mặt mẹ càng ngày càng tối lại, tôi biết mình nói ra một điều vô cùng nhảm nhí. Thế là…
- Ngày mai, cho dù là trời sập thì con cũng phải đến-bệnh-viện!
Á!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT