Sáng ngày hôm sau, dẫu cho tôi trì hoãn cỡ nào thì mẹ vẫn ép tôi đến bệnh viện. Tôi xin thề, nếu có chết, tôi cũng phải lôi cổ Gia Vũ theo!!!! Hic!!! Tôi khóc ròng.
- Trừ phi…con là không có mang thai!!!
- Con…-Tôi ấp úng. Nói hay là không đây???
Vừa lúc đó…
- Diên Lãng!!! Anh bỏ quên tài liệu nên quay lại lấy…
Đang định nói thêm cái gì thì anh hình như phát giác có gì đó…không bình thường…
- Mẹ?!
- Lương Gia Vũ! Nói thật cho mẹ biết, Diên Lãng có mang thai hay không??? Nếu để mẹ đưa nó đi bệnh viện khám mà không có thì hai con đừng mong yên ổn nhé!
Hai đứa tôi nhìn nhau chòng chọc 2s rồi…nhất loạt quỳ rụp xuống, khóc la rền rĩ.
- Huhu…-Tôi la khóc.
- Mẹ ơi! Diên Lãng không có mang thai!!! Hic!!! Là do con không nỡ nhìn thấy cô ấy sáng sớm tinh mơ đã phải thức giấc. Cho nên…
- Cho nên hai đứa mới lừa bà mẹ này?!!!-Mẹ chồng xem ra rất, rất tức.
- Mẹ ơi!!! Là do con không tốt. Mẹ đừng trách Diên Lãng!!!-Anh bắt đầu thay tôi gánh tội. Trong lòng tôi bất giác có chút cảm giác xúc động. Mắt bắt đầu thấy cay cay…
- Hừ!!!-Mẹ tức giận lấy tay vỗ cái bốp vào trán anh, mắng.-Hai đứa này!!! Tại sao không đem chuyện này từ giả biến thành thật cơ chứ?!!! Hại bà mẹ già này trông mong mãi. Haizzz…
- Mẹ?!-Hai đứa tôi ngơ ngác 2s sau đó nháy nháy mắt, ha ha!!! Mẹ hết giận rồi!!!
- Mẹ! Mẹ yên tâm! Tin tưởng con trai mẹ đi!!! Con sẽ làm cho chuyện này từ giả...thành-thật!!!-Anh bắt đầu cười lưu manh. Tôi bất giác lùi về sau 2 bước, muốn...muốn gì đây hả???
Ngày hôm sau, mẹ lên đường trở về nhà, để lại không gian riêng tư cho vợ chồng tôi! Oh yeah~ Thế là không cần “lao động khổ sai” nữa rồi!!!
- Diên Lãng...
- Gì???
- Chúng ta...phải...biến chuyện mang thai từ giả thành thật kìa!!!
Buổi tối, khi tôi đang cho Taro ăn thì anh đến bên lải nhải không ngừng. Sau khi nghe thấy âm mưu của anh, tôi liền đá anh một cái, mắng:
- Hừ! Đừng có hòng!!!! Chúng ta đã giao kèo từ đầu rồi mà, anh quên sao???
- Hứ!!! Đừng có tự mình tương tư nữa!!! Anh yêu em thì cứ yêu, duy chỉ có việc em yêu anh là không bao giờ xảy ra!!!
- Không yêu...mà có người ghen!!! Hứ!!!!
- Ai...ai...ai nói là em ghen??? Không có ghen! Không thèm ghen!!!!
- Không ghen??? Vậy mà tưởng anh dẫn người yêu thứ hai đi mua đồ. Hừ!!!
- Anh...Anh! Từ khi nào anh trở nên nhiều chuyện quá vậy hả??? Em...em chỉ sợ bản thân mình bị vạ lây mấy cái tin tức của đám nhà báo phiền toái ấy thôi!!! Hứ!!! Ghen??? Đừng có hòng!!!
- Được! Nếu như em nói không thương anh, anh sẽ có biện pháp chứng minh em đang gạt người gạt mình!!!
Tôi không tin!!! Lòng của tôi, tâm của tôi, anh làm sao mà chứng minh?!
- Bây giờ...anh sẽ hỏi em 6 câu hỏi, công việc của em là nhìn thẳng vào mắt anh, thành thật trả lời. Và...phải là trả lời ngay nhé!!! Chần chừ sẽ xem như điều anh nghĩ là đúng.-Anh cười gian. Tôi bắt đầu ngập ngừng. Anh chơi trò khích tướng:
- Sao? Sợ???
- Không thèm!!! Ai sợ ai! Chơi luôn!!!
- Được! Em tên là Diên Lãng?
- Phải!-Tôi gật đầu không chút chần chừ, nhìn thẳng vào đôi mắt như vì sao của anh.
- Sở thích của em là nuôi rùa???
- Phải!-Đôi mắt anh giống như đang cười.
- Em không có ghét anh???
- Phải!-Thành thật mà nói thì tôi cũng không ghét bỏ gì anh cả.
- Em đã ghen vì anh đi với người con gái khác???
Không xong! Đôi mắt ấy như đang cuốn lấy tâm trí tôi, ép buộc tôi phải thành thật. Mau nói không! Mau nói không đi Diên Lãng!!!!
Mặc xác tâm tư đang gào thét, tôi vẫn gật đầu vì không kháng cự nổi đôi mắt ấy:
- Phải!!!!!
- Và em yêu anh???
Không đúng!!! Mày không yêu, phải không??? Tôi nhìn vào mắt anh, đôi mắt giống như soi thấu tâm can tôi. Đôi mắt giống như ép buộc tôi nhìn sâu vào chính mình, ép buộc tôi thừa nhận tôi không cách nào gạt mình được nữa. Tôi yêu anh!!!
- Phải!!!!!!!!!!!!!! Phải, em yêu anh!!!!!!
Tôi hét lớn, đồng thời cũng rơi nước mắt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT