~~ Có nhiều người không hề biết lãng mạn là thế nào hết!!!~~

1 tuần rưỡi sau…Nói chung là tình trạng sức khỏe của anh cũng không có gì nguy hiểm nhưng mà vẫn phải tẩm bổ cho nhiều vào. Hừ! Bổ quá không sợ chảy máu mũi ư?!

- Anh còn nhớ mình đã nói gì hay không?

- Nói? Anh đã nói gì?!

Tôi trừng mắt, nói như hét:

- VẬY LÀ SAO???????? ANH NÓI SAU KHI KHỎE LẠI SẼ ĐƯA THỨ AH MUA CHO EM GIỮ MÀ!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

- Ô!!! Sorry hen! Nhưng mà, anh cảm thấy mình vẫn chưa khỏe lắm. Lưng còn hơi đau. Đói bụng nữa. Haizz…

T____T

Lương-Gia-Vũ! Anh-ác-lắm!!!!!!!!!!!!!!

- Để-em-đi-nấu-thức-ăn!!!!-Tôi nghiến răng nhả từng từ từng chữ. Thật là tức ói máu luôn mà!!!

- Ờ!!! Nhanh nhanh lên nhé!!!

- Biết-rồi!



Ăn ăn, tối ngày chỉ biết ăn. Là người, là người mà, đâu phải heo đâu trời!!! Hứ! Tôi thù!!!

- Diên Lãng?! Có thức ăn chưa vậy hả???

- TỪ TỪ ĐÃ CHỨ!!!!!!!!!!!

Tôi ở trong nhà bếp thiếu điều muốn đập tan nát nồi canh luôn. Trời ạ! Tôi thì nấu ăn điên cuồng trong khi có người thảnh thơi coi đá banh. Nấu, nấu, nấu cho chết anh luôn!!!!

- Đây nè!!!

Tôi đem nồi canh nấu hơn một tiếng đồng hồ đặt cái cạch lên bàn, một chút thành ý cũng không có.

- Hả??? Nè! Em đành lòng làm thế? Anh…anh đang là bệnh nhân mà!!!-Anh thở dài. Hứ! Còn muốn giả bộ hả??? Bệnh gì mà dai quá vậy???

- Anh đừng có giả bộ nữa!!! Nếu anh còn là bệnh nhân thì anh đã ở bệnh viện rồi. Bác sĩ còn nói anh sức đề kháng tốt, vết thương cũng chỉ cần 1, 2 ngày nữa là lành lại rồi a!!!-Tôi cố gắng chống chế.

- Diên Lãngggggggggg!!!

Tôi thở dài một hơi. Cuối cùng cũng đầu hàng, chịu khó múc tưởng muỗng, ân cần chăm sóc cho “bệnh nhân”.

- Ăn đi!!!-Tôi nhẹ nhàng. Haizzz…Dù sao cũng tại mình chứ bộ. Tại mình mà anh mới bị thương!!!

- Lần sau…anh không được giấu em chuyện gì nữa. Với lại! Em cũng không thích trang sức. Cái em thích chính là…

- Là???-Vũ tò mò. Tôi cố gắng hết sức làm ra vẻ bí mật:

- Haiz…Anh không biết sao? Thất vọng quá!!! Quá thất vọng!!!!

- Nói đi mà!!!...Ừ! Là tại anh vô tâm, là tại anh không tốt, anh có lỗi với em, bây giờ em nói đi nha!!! Nha???

- Ưm…-Giả bộ suy nghĩ.-…Thực ra thì em thích…Hihi…

- …???-Người nào đó không hiểu.

- WOA!!!!!!!!!!-Tôi trầm trồ nhìn cái lắc tay có hai 3 trái tim từ đá ruby màu đỏ chói mắt. Trời ơi! Đẹp quá!!!

- Thích không?

- Thích chứ!!!!!!!!!!!!!

- Vậy sao hồi nãy em nói không thích trang sức?!

- Kệ em!!! Thích hay không thích…em đều lấy!! Trừ phi…có người không nỡ tặng!!!

- Đâu~có!!! Anh mua là để tặng em mà!!! HIHI.

- Hừm!!!

- Biết sớm em thích một điều đơn giản như vậy thì anh không phải dẫn em họ, con nhỏ lắm chuyện ấy đi theo mua đồ để cho em hiểu lầm. Báo hại anh nằm viện suốt một tuần rưỡi. Haizz…

- Ừ!

- Này! Để anh đeo cho!-Anh giật lại cái lắc tay, đeo vào tay tôi. Bỗng dưng tôi có cảm giác xấu hổ dễ sợ luôn.

- A!!!!!!!!!!!! Nhớ ra rồi!!!!!!!!!!!!-Tôi bỗng dưng sực nhớ điều gì, hét toáng lên.

- Hả? Chuyện, chuyện gì cơ???

- Anh đó! Mau trả dây chuyền cho em!!!

- Dây chuyền đó với cái vòng này em muốn lấy cái nào?

- Lấy hết!

- >_______
- Hà hà!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play