- Hề hề!!!-Tôi hoàn toàn không biết làm gì khác ngoài việc ngồi đó mà cười, cười rồi cười tiếp!!! >__ - Em còn cười ư? Xương sống của anh sắp bị em làm nứt luôn rồi!!!-Anh cười khổ.
Lúc đưa đến bệnh viện, tôi thì lo lắng vô cùng. Khi nghe bác sĩ nói...
- Ở đây không tiện, chúng ta vào trong kia!!!
Tôi sợ đến mức chân tay như muốn rụng xuống luôn à! Chẳng lẽ giống như trong phim, bệnh nhân bị nhiễm HIV hay là bị ung thư thời kỳ cuối gì đó?! Á!!!!! Huhuhuhu...Vậy chẳng phải tôi sẽ trở thành góa phụ hay sao?!! (Chị sao mà nghĩ lành quá zạ???)
- Anh ấy...sẽ không sao chứ?!!!-Tôi lo lắng. Vị bác sĩ già nhìn thẳng vào mắt tôi, nghiêm túc:
- Xương sống cũng may là không bị gãy, chỉ là do chấn động mạnh nên có chút bị thương, lưng bị bầm không nhẹ. Phải nằm sấp một tuần lễ. Nếu không có tiến triển tốt phải tái khám!!!
Phù!!!
Có trời mới biết khi nghe xong tôi cảm thấy nhẹ nhõm thế nào. Hahaha!!! Cũng may là không vấp vướng căn bệnh quái ác nào! Đúng là tự hù mình mà!!!
Nhưng câu tiếp theo của vị tiền bối này mới làm tôi ngã ngũ...
- Hai người là vợ chồng chứ gì?...Có “vận động” cũng đâu nhất thiết phải bạo lực đến mức làm chấn động cột sống như vậy?! Mà cô quả là siêu nhân, nhìn tướng tá mảnh mai như vậy mà đạp chồng mình tới chấn động cột sống!...Tôi thấy sắp tới hai người lại phải đi khám nữa đấy!!!
Tôi toát mồ hôi ròng rã...nói trong biển mồ hôi:
- Khám...khám...khám gì ạ???
- Tâm lý đời sống vợ chồng!
ÈO!!! Ngất đây!!!!
Thở dài một hơi, tôi nhìn cái người xúi quẩy nằm trên giường bệnh, nói:
- Anh có gạt em bao giờ không?
- Không có!-Anh lắc đầu, điệu bộ chắc như đinh đóng cột.
- Thật?
Chỉ cần anh nói ra con nhỏ đáng ghét ấy là ai, tôi sẽ không truy cứu nữa!
- Thật.
Tôi nổi khùng:
- Anh nói dối!!!! Vậy hồi trưa anh đi với ai???
- Em...theo dõi anh sao?-Anh ngỡ ngàng. Tôi mà không nhịn chắc là anh phải tiếp tục băng bó nữa rồi!!!
- Là tự anh có tật giật mình!...Thôi. Em đi về!!!-Tôi thở dài. Haizzz...Rốt cuộc cũng không nói ra.
- Khoan đã! Diên Lãng!!! Người mà em thấy hồi chiều là...em họ của anh.
- Em họ??? Sao em chưa từng nghe anh nói đến?! Anh đừng có tưởng là nghĩ đại cái cớ là xong à nha!!!
- Diên Lãng!!! Anh...Haizzz...Anh nói thật mà!!! Đây, nó nói phụ nữ thích nhất là trang sức nên anh mới đi mua cho em. Nhưng không biết em thích kiểu nào nên dẫn nó theo thôi mà!!!-Anh đáng thương nói. Tôi tá hỏa. Cứ cảm giác như mình là người không rõ đầu đuôi ngọn ngành đã về kiếm chuyện. Đất mẹ ơi!! Làm ơn nứt một cái hố cho con nhảy xuống đi!!!
- Diên Lãng??? Diên Lãng!!!!
- Ơ?!
- Em...đang ghen?
- Không có!!! Ờ! Mà thứ anh mua đâu, đưa ra đây!
- Để làm gì?!
- Nộp cho em! Muốn giữ làm quỹ đen à?! Không có cửa nha!!! Đưa mau!!!-Tôi gắt.
- Bây giờ làm gì có!!! Đợi khi anh bình phục sẽ đưa cho em!!! Còn bây giờ...
-...
- Vợ ơi!!! Anh đói bụng!!!
Hừ!!! Rốt cuộc là ai lời hơn ai đây???
- Ăn đi!
Tôi cau có ngoảnh mặt đưa tô cháo ra trước mặt anh.
- Aaaaa!!!!
Anh há miệng ra ý muốn bảo tôi đút cho anh ăn.
- Nè!! Anh mấy tuổi hả? Tự mà ăn đi!!!
- Diên Lãng!!! Anh đang là bệnh nhân đó nha!!!
- Thì sao???
- Haizz...Còn không phải tại em hay sao?! Cho nên em phải phụ trách việc bồi thường trên mặt tinh thần cho anh!
Cái đạo lý cùi mía này ở đâu ra vậy hả trời?!
- Nè!!!
Tôi cố gắng kiềm nén cơn giận sắp trào ra mà đưa từng muỗng cháo cho “bệnh-nhân” ăn.
- Vợ!
- Gì nữa đây hả???
- Em phải thổi, phải thổi mới ăn được chứ!!! Nóng quá à!!!-Anh bày ra bộ mặt đáng thương.
- Mệt ghê luôn á!!! Có ăn thôi mà cũng kiếm chuyện.
- A!!!!!!!!!!!!-Anh giống như đứa trẻ nằm yên một chỗ để tôi đút cho ăn. Trời ơi!!! Đúng là tự mình tạo nghiệt mà!!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT