Cả căn phòng im lặng, không tiếng động…
Irumi đứng ở cạnh cửa, tuy không có
biểu hiện gì, nhưng ngón tay lại cứ vẽ vài vòng tròn lên mặt bàn; Tử
Huyền nghẹn cười, bờ vai run rẩy ngồi cuối giường, sắc mặt Chrollo đen
xạm nằm trên giường.
….
“Cười đủ chưa?”
Tử Huyền giật bắn mình, giọng nói âm hiểm độc ác ẩn chứa dao găm à nha! =.=!
“Đội trưởng, tôi không… phì, không
cười! Là một cô gái… đến, khụ, kì sinh lý… phì… là chuyện bình thường!”
Tử Huyền nhanh chóng đứng dậy, vất vả lắm mới nói hết, “Chuyện này, để
tôi bảo Ari chuẩn bị thuốc giảm đâu và… giấy…cói…”
Tử Huyền cố gắng kiềm chế mà vẫn không
kìm được, cứ nghĩ đến giấy cói được người Ai Cập cổ đại dùng làm băng vệ sinh nay dùng trên người Chrollo… Cô chỉ muốn quỳ rạp xuống đất đập đập sàn nhà!
“Tử Huyền, không sao, cô có thể cười ra tiếng.” Nụ cười thâm trầm càng lúc càng hiện rõ trên khuôn mặt tái nhợt của Chrollo.
Irumi thấy tình hình không ổn, lôi Tử Huyền ra ngoài, “A…Tôi gọi Ari tới hầu hạ anh…”
“…”
…
“Ha ha ha ha ha ha!”
Rốt cuộc không kiềm được nữa, cười to không cần kiêng nể, “Phì, ha ha ha, cười chết mất!”
Đám thị nữ cầm bình nước đi ngang qua nghe thấy tiếng cười từ trên đài cao vọng xuống, có lẽ hôm nay tâm tình nữ hoàng rất vui.
“Ha ha ha, ” Tử Huyền đập đập vào thành ban công, “Irumi, cười vui không? Trời ạ, đội trưởng Chrollo của bang
Ryodan bị đau sinh lý.”
…
“Irumi?” Hồi lâu không có tiếng trả lời, Tử Huyền quay đầu lại.
Irumi nhắm mắt dựa vào ghế, mái tóc dài buông lơi trên bả vai. Dưới ánh mặt trời vàng rực rỡ, chiếu rọi lên
gương mặt hắn, khuôn mặt đẹp trai có chút không chân thực.
Tử Huyền đứng yên nhìn hắn, cảm giác
buồn cười vì Chrollo dần dần tĩnh lại. Xiết chặt lan can một lần nữa,
một lúc lâu sau, lại mở miệng gọi một tiếng.
“Irumi.”
Thân thể dưới ánh mặt trời kia khẽ nhúc nhích, chậm rãi mở mắt, có chút khó hiểu nhìn cô. Tử Huyền cười nhẹ,
chậm rãi dựa vào lan can, bóng nước sông Nile xa xa phản chiếu ánh sáng, dường như có thể làm tổn thương ánh mắt của người khác.
“Irumi… phong cảnh nơi này cũng không tệ nhỉ.” Đón gió, mái tóc Tử Huyền tung bay, nơi khóe miệng hiện lên nụ cười nhàn nhạt.
“Hoàng cung Ai Cập là nơi cao nhất ở
đây, đứng ở đây, anh có thể nhìn thấy cả quốc gia tươi đẹp này… Hơi nóng của sa mạc đã bị gió lạnh từ sông Nile thổi mất, mỗi ngày qua đi, ánh
mắt trời gay gắt…
Dòng sông Nile xinh đẹp đã mang phù sa
về cho vùng đất này, trên mặt nước là những bông hoa sen bồng bềnh trôi
nổi, những cô gái gánh nước bên bờ sông, hát mãi những khúc đồng ca theo năm tháng…”
Giọng của Tử Huyền rất nhẹ, dịu dàng chậm rãi, phảng phất như đang hòa mình vào gió.
Irumi bị hấp dẫn, cũng ngắm nhìn phong
cảnh được Tử Huyền miêu tả. Thời gian chậm rãi trôi qua, không khí yên
tĩnh của buổi trưa hè tràn ngập không gian.
Bọn họ đến từ tương lai, cảnh sắc nơi này thấm đẫm lịch sử, tươi đẹp động lòng người.
“Đúng là rất đẹp.”
“… Irumi, anh đang nhớ thế giới Hunter ư?”
Tầm mắt Irumi chuyển từ phong cảnh kia
qua nhìn Tử Huyền đứng cạnh lan can. Tử Huyền mỉm cười, tự hỏi tự trả
lời, “Có lẽ đang nhớ… Killua bướng bỉnh, cả ngày ở bên cạnh Gon, không
biết có phải lại đang không nghe lời hay không; Scott gia nhập bang lâu
như vậy, không biết có bị Pisoga biến thái kia trêu chọc hay không;
Milluki có còn đang nghiên cứu nữa không; có gầy bớt chút nào không; có
chế tạo ra vũ khí nào mới không…
Trong nhà không có anh, nhiều nhiệm vụ
như vậy phải sắp xếp thế nào, tiền mua áo lông cho mẹ, tiền mua quần áo
cho các em…không biết Milluki có khống chế cơn thèm ăn không, có phải
lại béo ú rồi không…”
“…Còn cô, cô có nhớ nơi đó không?” Thật lâu sau, Irumi mới nói một câu.
“Nhớ chứ, sao có thể không nhớ.” Tử
Huyền trả lời, “Nơi đó tuy rằng ngập máu nhưng cuộc sống tự do tự tại,
vô cùng thoải mái. Tôi nhớ, ngày trước có một mục tiêu, biến hóa. Không
ngừng biến hóa. Không thể nghĩ ngợi gì, ngày nào cũng đắm mình trong
trận chiến. Từ cuộc thi Hunter trên tháp cao, đến hòn đảo…”
“Đúng, đánh đến nỗi mọi người cứ thấy cô là bỏ chạy.”
“Ha ha, đương nhiên, nếu không tìm được người đánh nhau tôi lại phải đi chơi xấu anh. Mỗi khi tôi sắp ra tay
với mục tiêu, anh thường đứng bên cạnh nhìn, chờ đến khi sắp kết thúc sẽ lại ném đinh ra. Có đôi khi tôi đánh không thắng, anh lại bắt đầu ra
giá, phải trả bao nhiêu tiền thì anh mới chịu cứu người.”
Trợn mắt lên án nhìn hắn.
“Đúng thế, cho tới bây giờ cô vẫn còn đang ký sổ.”
Nhẹ nhàng nói một câu đá thẳng khí thế của Tử Huyền bay mất.
“Hi hi, không phải bây giờ tôi đang trả nợ sao…” Tử Huyền cười nịnh nọt.
“Irumi vẫn là tốt nhất ~ trước kia, mỗi lần thực lực không đủ, buồn bực liền rủ anh đi uống rượu, anh không
uống, chỉ nhìn tôi, sau đó khiêng tôi về… Tôi không đối phó được gã
Pisoga biến thái kia, anh cũng luôn giúp tôi… Thực ra tôi biết, Irumi
anh làm sao có thể để người khác nợ anh lâu như vậy, cũng chỉ có thể bám theo tôi như thế… đúng không…”
Có lẽ vì dang nhớ lại, nên vẻ mặt Irumi ôn hòa rất nhiều.
Tử Huyền nhìn hắn chằm chằm. “Thực ra… đã đến lúc anh trở về rồi.”
…
Không khí tĩnh lặng, toàn bộ trầm mặc
bao trùm xung quanh. Tử Huyền rất đa cảm. Nửa tháng nay, tuy Irumi không có biểu hiện gì, nhưng cô cũng phát hiện ra. Thời gian hắn tỉnh táo
càng ngày càng ít, thường xuyên đang nói chuyện lại ngủ mất…
“Anh và Chrollo xuyên qua đây nhờ tảng đá đó, nhưng năng lượng của nó có hạn…Đã sắp cạn kiệt rồi.”
“Cô không trở về cùng chúng tôi sao?” Irumi chấp nhận sự thật này.
“… Anh biết đáp án rồi, không phải
sao?” Tử Huyền miễn cưỡng mỉm cười, “Tôi tới nơi này không phải vì xuyên qua tảng đá, các anh là ngoài ý muốn, đương nhiên tôi cũng… Tôi muốn
giúp chủ nhân thân thể này sống sót, đến già, đến tận lúc chết… cho nên
tôi không trở về được…”
“…”
Suy luận một chút, Irumi cũng biết khả
năng này, Tử Huyền xuyên không không giống bọn họ nên không bị hạn chế
năng lượng… Nhưng vẫn cứ muốn hỏi, dù chỉ là một lần.
“Nhưng hiện giờ tôi cũng không tệ.” Tử
Huyền ngồi xuống, “Tôi là nữ hoàng ở nơi này, có người hầu kẻ hạ. Có
được niệm lực, có thể bảo đảm an toàn cho người thân của tôi. Tôi sẽ cố
gắng sống tốt ở nơi này, sống vui vẻ, thật thoải mái.”
… Tôi cũng sẽ nhớ anh ở trong lòng, hi vọng anh có thể vui vẻ…
“Irumi, nhớ nhà… thì hãy trở về đi.”
Làn gió nhẹ lướt khẽ qua, mang theo hơi nước sông Nile. Ánh mặt trời vẫn nhàn nhã như trước, ánh sáng lặng lẽ
tỏa xuống mặt đát. Tử Huyền nhớ lại, một buổi trưa trước đây từ rất lâu, cô kiên quyết lôi Irumi ngồi dưới gốc cây, ép hắn ăn bánh ngọt do cô tự làm, ánh mặt trời lúc đó cũng rực rỡ như vậy, xuyên qua tán lá cây rải
đầy xuống đất tahfnh một bức tranh loang lổ. Bánh quá ngọt khiến cô
không ăn được, toàn bộ đùn sang cho hắn…
…
Không biết là bao lâu sau, mái tóc dài
của Irumi dựa vào vai cô, đã đến lúc hắn trả lại thân thể này cho chủ
nhân thật sự của nó.
Tử Huyền ngẩng đầu nhìn về phía bầu
trời, trên bầu trời trong xanh có vài chú chim bay lượn, chớp mắt đã
biến mất nơi cuối chân trời.
“Tạm biệt, Irumi.”
Tử Huyền cứ ngồi như vậy, ngồi hết buổi chiều, tận đến khi một bóng người xuất hiện trước mặt.
Người đó nhẹ nhàng ngồi bên cạnh Tử Huyền, vươn tay nắm lấy tay cô. Bàn tay ấm áp khiến người ta cảm thấy yên tâm.
“…Hắn đến lâu rồi, đã đến lúc nên trở về.”
“Đúng.”
…
…
“Ari , truyền tin cho Zousu nhanh chóng trở về Ai Cập, hộ tống hoàng tử Puntie vê nước. Trong khoảng thời gian
này, hoàng tử thích cái gì, thì cũng mang về.”
“Vâng, thưa bệ hạ.”
Irumi, kiếp này, không thể gặp lại nhau được nữa rồi…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT