Từ đó trở đi, Chrollo yên ổn sống trong hoàng cung Ai Cập.
Tử Huyền rất tự giác chuyển tới rất
nhiều sách của Ai Cập, cũng chuẩn bị một phiên dịch viên đọc nội dung
cho hắn nghe. Dù sao đội trưởng của cô rất thích đọc sách, hơn nữa lại
đi tới một nơi hoàn toàn lạ lẫm, thân là một nữ hoàng Ai Cập và là một
thành viên trong đội, đương nhiên cô phải giúp hắn.
“Đúng rồi,” Chrollo buông sách xuống, “Tử Huyền, quốc gia này với tộc của Phinks có liên quan gì không nhỉ?”
“Hả?” Tử Huyền ngẩn người nghĩ một lúc mới nhớ ra, Phinks thường xuyên mặc y phục của người Ai Cập…
“Đội trưởng, thế giới này là ba nghìn
năm trước, có lẽ Phinks là hậu nhân của quốc gia này trong tương lai.
Hu, anh đừng hỏi tôi, mấy chuyện này tôi không có hứng thú đâu…”
Chrollo cũng hiểu tính cô, cười cười
không nói gì, tiếp tục cúi đầu đọc sách. Tử Huyền nhìn quyển sách trong
tay hắn, “Nhưng đội trưởng à, anh vẫn biến thái như trước, nhanh như vậy đã học được mấy văn tự quái dị đó.”
“Tử Huyền, vừa nói gì đó? Hử?”
“… À! Tôi nói anh thật sự rất giỏi, chỉ số IQ quá cao, nhanh như vậy đã có thể đọc được chữ Ai Cập cổ! Ha ha!”
“Nữ hoàng Asisu.” Ari tới cứu Tử Huyền đúng lúc.
“Khởi bẩm nữ hoàng, đã sai ngự y tới cung của Carol rồi ạ.”
“Ừ.” Tử Huyền gật đầu, dựa theo tình
tiết trong tác phẩm, hiện giờ có lẽ Carol đã mang thai, để bọn họ biết
sớm một chút, đỡ để cô ta gây chuyện đánh mất đứa bé.
Ari thông báo xong, lại nhìn Chrollo đang ngồi trên nhuyễn sạp đọc sách.
“Jinna, ngươi càng ngày càng to gan,
đợt vừa rồi vì ngươi bị thương nên bỏ qua, nhưng tĩnh dưỡng lâu như vậy
đều có thể xuống giường, sao lại nhàn hạ thế kia. Sao ngươi dám ngồi
trước mặt nữ hoàng thế kia?”
“Phụt.” Tử Huyền phun hết ngụm nước
trong miệng ra ngoài, “Ari, không có việc gì thì ngươi đừng mắng cô ấy,
thân thể cô ấy vẫn chưa khỏe hẳn..”
“Bệ hạ, thị nữ có quy tắc của thị nữ,
nàng tới là để hầu hạ người, không phải tới để hưởng phúc. Nô tì biết
người thiên vị Jinna, nhưng cũng không thể dung túng như vậy. Hơn nữa,
sai chút việc cũng vì muốn tốt cho cô ta, người yên tâm, nô tì không để
cô ta chết khô đâu ạ. Jinna, nếu đã có thể đi lại, hãy đi theo ta hái
nho.”
Tử Huyền còn muốn ngăn cản, Chrollo đã
mỉm cười đứng dậy. “Nữ quan Ari dạy đúng lắm, ta chỉ là một thị nữ,
đương nhiên phải chăm sóc nữ hoàng. Nữ hoàng bệ hạ, giờ nô tì phải đi
hái nho cho người.”
“Khụ khụ…” Tử Huyền bị sặc nước miếng, lùi lại vài bước, nhìn Chrolli trong thân thể Jinna đang mỉm cười đi theo Ari ra ngoài.
“…”
Ari … Ngươi thật mạnh mẽ….
Từ đó về sau, Chrollo nghiêm túc đảm
nhiệm chức vụ thị nữ, đi lại trong cung điện, chuẩn bị bữa ăn cho Tử
Huyền, lấy văn kiện, chỉ huy cung nữ làm việc. Suy nghĩ của Chrollo
không giống người thường, hắn cảm thấy thích thú, muốn dùng hoạt động
sinh hoạt thường ngày để tìm hiểu về quốc gia thần bí này.
Chỉ có Tử Huyền ai oán than thở với Irumi.
“Irumi, đáng sợ quá! Ngày nào đó hắn
chơi chán, nhớ ra bản thân đường đường là đội trưởng lữ đoàn Ryodan đứng đầu thiên hạ lại đi làm thị nữ cho một đoàn viên, hắn có ngầm bán tôi
đi không? Hu hu, trái tim mềm mại yếu ớt của tôi không chịu nổi áp lực
này đâu…”
Irumi lạnh lùng uống rượu, “Yên tâm, nếu hắn muốn bán cô cũng phải tìm người can đảm dám mua cô.”
“Này!” Tử Huyền gầm lên, “Chẳng lẽ một cô gái xinh đẹp như hoa như ngọc, tính tình vui vẻ như tôi lại không có ai muốn sao?”
Irumi quét mắt nhìn qua, vỗ vai an ủi
cô, “Không có người muốn cô cũng không sao, ta sẽ đưa cô tới làm người
hầu cho nhà Zoldyck ta!”
“…”
Ông trời ơi, thế giới thật đen tối, tôi muốn được cứu vớt…
“Izumin chắc chắn sẽ mua! Tôi để hắn mua rồi tiếp tục làm nữ hoàng, còn tốt hơn làm người hầu!”
Ánh mắt Irumi tối sầm lại, “Đúng rồi, gã tình nhân quấn trước bám sau của cô đâu?”
Mấy ngày nay không thấy Izumin lui tới như bình thường.
“Hắn…” Tử Huyền cũng buồn bực, đột
nhiên không thấy tăm hơi, “Chết tiệt, tự nhiên biến mất không thèm nói
với tôi một tiếng, gần đây không có hắn hầu hạ, đúng là không quen…”
“… Vậy à, cô dựa dẫm vào hắn quá nhiều rồi.”
“Hử?”
“Không có gì.”
“Nhưng sao hôm nay cũng không thấy đội trưởng xuất hiện nhỉ?”
“… Hử? Đúng rồi, bình thường tầm này hắn sẽ mang bữa sáng tới cho cô.”
“…”
Hai người rời nhuyễn sạp, đi tới phòng Chrollo.
Chắc chắn có tin vịt!= =+
“Đội trưởng, anh ở đâu…”
Bọn họ đẩy cửa ra, nhìn thấy Chrollo đang nằm trên giường.
Dưới ánh mặt trời len qua cửa sổ rọi
vào, rải rác quanh căn phòng, trên chiếc giường màu trắng, mái tóc dài
rối tung trên gối, che khuất gương mặt tái nhợt.
Chrollo nhếch môi, sắc mặt trắng bệch không còn chút máu, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
“Đội trưởng… Anh làm sao vậy?” Tử Huyền kinh ngạc nhìn hắn, đã xảy ra chuyện gì? Ngay cả lúc bị thương cũng
chưa từng thấy vẻ mặt Chrollo đau đớn như vậy.
Chrollo nghe thấy tiếng cô, hơi hé mắt, yếu ớt mở mieengh, “Không sao, đi ra ngoài đi.”
Nói xong, lại không kiềm được, cuộn tròn người, ôm chặt bụng.
Khiến Tử Huyền hoàng hốt: “Đội trưởng, anh trúng độc sao? Hay bị ai ám sát? Mau để tôi xem nào!”
Luốn cuống tay chân muốn biết rõ tình
hình của Chrollo, nhưng đối phương lại giữ chặt chăn không chịu phối
hợp. Irumi cũng nhíu mày, nhìn hai người đang giằng co.
“… Chrollo ngươi chảy máu kìa.”
“Cái gì? Chảy máu?” Tử Huyền kinh ngạc nhìn kỹ.
Sau đó…
Sau đó…
“… Đội trưởng, không phải anh…”
…
“Đến kỳ kinh nguyệt đấy chứ?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT