Vài năm sau
Vào một ngày nắng chan hòa, trời trong
mát mẻ, Izumin và các quan đại thần đang bàn bạc việc triều chính trong
phòng nghị sự, trên bàn là một bình hoa được thị nữ hái từ sáng sớm, mùi thơm dịu nhẹ khiến người ta thư thái.
Izumin cầm văn kiện, trong lòng lại
nghĩ nếu giải quyết công việc xong sớm, có thể đưa Asisu tới thảo nguyên Moria cưỡi ngựa. Dạo này con ngựa Junio đi theo từ Ai Cập đến nơi này
đã béo lên rất nhiều, cần phải cho nó luyện tập một chút.
“Bệ hạ.” Vị đại thần bên cạnh lên tiếng cắt ngang suy nghĩ của Izumin, “Tháng trước, Wilusa đã đánh lén Tarzi,
tuy đã phái binh lính phòng thủ, nhưng lòng dân vẫn bất an, hy vọng có
thể phái một vị đại thần nào đó tới trấn an bọn họ, cũng giúp người dân
khôi phục sản xuất hàng ngày.”
“Từ sau khi quốc vương mới của Wilusa
đăng quang liên tục có hành động gây hấn với chúng ta, bệ hạ, chúng ta
không phản kích sao?”
Izumin trầm ngâm một lúc, “Biên giới
giữa nước ta và họ có nơi hiểm yếu. Thích hợp để bọn họ đánh lén chứ
không tiện cho ta tấn công… Tạm thời cứ trấn thủ đi. Race Lupi, công
việc tháng sau của khanh hãy giao cho Tể tướng làm, khanh tới Tarzi xử
lý công việc đi.”
“Vâng, thưa bệ hạ.”
Cuộc họp lại chuyển sang vấn đề mới, ngay lúc Izumin cầm phần văn kiện cuối cùng, một gã thị vệ đột ngột chạy vào.
“Khởi bẩm bệ hạ, sứ giả của Wilusa mang theo rất nhiều xe cống phẩm tiến vào lãnh thổ nước ta, có lẽ buổi chiều sẽ tới hoàng cung, bọn họ gửi thư cầu hòa…”
Cầu hòa?
Tất cả các đại thần đều ngạc nhiên,
Wilusa đã từng đánh lén rất nhiều lần, quan hệ giữa hai nước rất căng
thẳng, binh đao bốn phía. Vừa rồi còn thảo luận chuyện vùng Tarzi, sao
bọn họ đã tới cầu hòa rồi?
Có âm mưu gì chăng?
Hay là…
Tất cả ánh mắt đều tập trung trên người Izumin.
“…” Izumin thở dài, ” Gần nay hoàng phi Asisu… có đi ra ngoài không?”
Một thị nữ bên cạnh nghe thấy, vội vàng trả lời: “Mười ngày trước khi bệ hạ tới thần điện làm lễ tế, hoàng phi
có đi ra ngoài ạ.”
Mọi người thở dài. Hết cách rồi, vị
hoàng phi này thường xuyên ra tay với các quốc gia địch quốc, tất cả các tiểu quốc sau khi bị đánh đều tới cầu xin tha thử, yên ổn từ lâu. Chỉ
có Wilusa ỉ vào địa hình hiểm trở, hơn nữa quốc vương trẻ mới lên ngôi
khí thế sung mãn, nên mới có thể kiêu ngạo như vậy.
May mắn thay, bọn họ không phải đối địch với vị hoàng phi này.
Vậy là có thể kết luận, quốc vương Wilusa bị hoàng phi Asisu gây sức ép, chưa đầy mười ngày sau đã phải đầu hàng…
“Xem ra nếu không phải do hoàng phi, chưa chắc Wilusa đã tới cầu hòa?”
“Bệ hạ, không biết bọn họ có âm mưu nào khác hay không?”
“Đúng, vẫn phải điều tra cho cẩn thận.”
Thị vệ đứng bên cạnh bị làm lơ nãy giờ
nói nốt nửa câu cuối: “Sứ giả Wilusa nói, xin gửi lời xin lỗi chân thành vì mất mười ngày mới chuẩn bị xong lễ vật, hi vọng hoàng phi Asisu
không trách tội.”
“…”
Lúc này trong hậu cung lại vô cùng ồn ào.
Ari đang bôi dầu ô liu lên tóc Tử
Huyền, một thị nữ đẩy cửa đi vào thông báo, “Khởi bẩm hoàng phi! Tối hôm qua đội nữ cận vệ trong cung bắt được một gián điệp ạ.”
Đội nữ cận vệ trong cung được tuyển
chọn từ các thị nữ trong hoàng cung. Mặc dù hoàng cung có rất nhiều thị
vệ tuần tra, nhưng xét thấy các thị vệ đều là đàn ông, nên vấn đề an
toàn cho hậu cung có rất nhiều lỗ hổng, vì thế hoàng phi Asisu đã sắp
xếp một đội nữ cận vệ, các thị nữ trong hậu cung đều được rèn luyện mỗi
ngày, cách thi đấu, để lúc gặp nguy hiểm đều có thể tự lực cánh sinh,
cũng có thể cùng giúp thị vệ ngăn chặn kẻ thù bên ngoài xâm nhập. Đám
thị nữ biết được trách nhiệm của mình rất quan trọng, nên dưới sự chỉ
bảo của hoàng phi đã vô cùng cố gắng, rốt cuộc tối hôm qua đã bắt được
một gián điệp, hoàng phi Asisu nghe được tin này rất vui mừng, mỉm cười
cổ vũ đội nữ cận vệ, hi vọng bọn họ sẽ lập được nhiều chiến công hiển
hách.
↑ đây là phần ghi chép lại của nữ quan.
Mà hiện giờ, người đang mỉm cười cổ vụ đã đứng bật dậy: “Thật sao? Thật sự có gián điệp ư? Mau lên, chúng ta đi xem xem!”
“Hoàng phi, tóc của người còn chưa chải xong.”
“Trời ơi, hoàng phi! Vương miện! Còn chưa đeo vương miện!”
“Hoàng phi, xin nhanh lên, đây chính là chiến thắng đầu tiên của đội nữ cận vệ!”
Đoàn người vội vã đi về phía cửa, nhưng vừa đến cửa đã bị chặn lại.
Jinna nhẹ nhàng đi vào, “Hoàng phi,
không cần đi nữa đâu ạ, phạm nhân nghe nói nữ hoàng Asisu muốn đích thân thẩm vấn, đã ngất rồi.”
“…”
Tử Huyền đứng yên không nói gì, đám
người phía sau vội vàng đi tới kể lại sự tình cho cô nghe, họ theo cô đã lâu, đã sớm luyện thành thói quen lại bắt tay vào làm việc.
Một bé trai đi theo Jinna từ phía sau bước vào, “Cung điện của mẫu hậu vẫn náo nhiệt như vậy.”
“Aris….” Tử Huyền chuyển hướng, cúi người ôm tiểu hoàng tử, cọ cọ má con trai.
“… Người lại làm sao vậy/”
“Cuộc sống quá nhàm chán, chẳng có gì thú vị. Con giúp ta tính toán xem có nơi nào vui vẻ để đi chơi đi.”
Tiểu hoàng tử thản nhiên lui bước về bía sau, đi đến bên cửa sổ ngồi xuống, tiếp tục xem sách của mình.
“Mẫu hậu đại nhân, mười ngày trước
người vừa đe dọa quốc vương và hoàng hậu Wilusa, còn lôi Dạ minh châu
quốc bảo của người ta ra chơi rồi làm mất, cuộc sống của người đúng là
không thú vị nhỉ!”
Khóe miệng Tử Huyền giật giật. Đứa con
này ngoài trừ mái tóc đen ra thì không giống cô một chút nào, chỉ thích
xem mấy loại sách kỳ quái, trong khi cô luôn tìm thú vui để tiêu khiển
thì nó suốt ngày âm trầm như người già.
“Aris à… vậy mẫu hậu cho các chị cung nữ ôm con một chút nha…”
Tiểu hoàng tử vừa nghe thế đờ người ra, các cung nữ đang bận rộn trong phòng vội vàng dừng tay lại, đôi mắt tỏa sáng.
Bởi vì khuôn mặt rất đáng yêu, nên nhóc thường xuyên bị các cung nữ cưỡng ôm. Trước kia thì không sao, cái ôm
rất ấm áp thoải mái, nhưng gần đây các cung nữ đều tham gia rèn luyện
trong đội cận vệ gì đó, lực ôm mạnh hẳn lên, ôm nhóc chặt đến mức không
thở nổi…
Hu hu, hậu cung các quốc gia khác đều
là nhuyễn ngọc ôn hương, các cung nữ mềm mại nhu mì xinh đẹp, vì sao
cung điện của nhóc lại toàn cung nữ mạnh mẽ dữ dội như vậy chứ…
“Mẫu, mẫu hậu, vừa rồi nhi thần không
nói gì hết, người đang buồn sao, nhi thần sẽ đi tìm quốc gia nào đó
thích hợp cho người đi thám hiểm.”
“Ừ, vậy thì tốt… Aris rất ngoan….”
“Nhưng mẫu hậu, các quốc gia đối địch gần như đã dẹp hết, người muốn đi đâu nữa?”
“Hay là, chúng ta tới Libya chơi đi? Ả
Kafura không biết trời cao đất rộng là gì, trước kia cả gan dám ám sát
ta, sao có thể dễ dàng buông tha cho ả chứ?”
“Người đã đi hơn mười lần rồi, vị công chúa đó đến bây giờ vẫn chưa thể gả ra ngoài…”
“Hóa ra là có Aris đứng đằng sau giật dây…” Giọng nói âm trầm của Izumin vang lên phía sau lưng bọn họ.
“Xoẹt.” Tiểu hoàng tử khép sách lại,
bám vào thành cửa sổ, “Nhi thần nhớ ra rồi, nhi thần để quên quyển sách
ngoài hồ, nhi thần đi lấy về.”
Nói xong muốn nhảy xuống, Izumin vươn
tay giữ nhóc lại, “Không cần, để cung nữ đi lấy giúp con đi, hiện giờ
chúng ta cùng thảo luận về quyết sách vĩ đại của con một chút chứ nhỉ/”
“Phụ hoàng, chuyện này không thể trách nhi thần, là mẫu hậu ép nhi thần!”
“Aris, con không thể không có nghĩa khí như vậy.” Tử Huyền đá nhóc một cái, lại quay lại đối mặt với Izumin,
“Không sao mà, bọn chúng quá kiêu ngạo, dạy cho một bài học sẽ ngoan
hơn.”
Izumin bất đắc dĩ nói. “Đây là chuyện
giữa hai quốc gia, không phải nàng cứ xới tung nóc nhà đối phương là
xong. Rất nhiều mâu thuẫn sâu sắc không được giải quyết triệt để, ta chỉ sợ họ ôm hận sai người tới ám sát, làm nàng bị thương thì sao đây?”
“…” Tử Huyền im lặng một lát, “Sao chàng biết ta đạp hỏng nóc nhà họ rồi?”
“…”
Lúc này ngoài cửa sổ vang lên một tiếng hú, một cung nữ kêu lên: “Ai da, đã tới giờ tản bộ của Tiểu Tiểu Xám rồi!”
Theo tiếng hú, một con sói xám xông
vào. Bây giờ Tiểu Tiểu Xám đã cao lớn dũng mãnh, đi vài bước đã tới bên
Tử Huyền, đẩy Izumin ra: “Hú hú.”
Đi theo Tiểu Tiểu Xám là một đám sói
vui vẻ theo vào, nhìn chằm chằm vào bữa sáng của Tử Huyền trên bàn,
trong nháy mắt đã bao vây xung quanh.
“Này, đó là bữa sáng của tao, không cho phép tụi mày ăn vụng!”
Tử Huyền vừa mới kêu lên, ngoài cửa lại chen vào hai con ngựa tình chàng ý thiếp âu yếm nhau. Jinuo đang thở
phì phì không ngừng vào mặt một con ngựa cái, cùng nhau bước vào.
“Jinuo, mày lại béo lên rồi! Mày béo
sắp thành heo tới nơi rồi, đồ giai cấp tư sản bại hoại, suốt ngày chỉ
hết ăn lại ngủ, giờ còn tán gái!”
Mỗi ngày như thường lệ, thời gian sủng vật tản bộ, chúng đều kiên quyết xâm nhâp vào cung điện của hoàng phi.
Khung cảnh bây giờ tràn ngập tiếng sói tru ngựa hí, vô cùng hỗn loạn.
Tiểu hoàng tử vỗ nhẹ tay Izumin..
“Phụ hoàng, nhi thần rất đồng cảm với người, thật đấy.”
Tử Huyền gõ đầu hai con ngựa đen, “Izumin, ta muốn về nhà mẹ đẻ, kéo cả con ngựa béo này trở về, ta không tin nó không gầy đi!”
Về nhà mẹ đẻ, câu này rốt cuộc cũng
khiến Izumin đang hóa đá nãy giờ tỉnh táo trở lại: “Muốn về Ai Cập ư? Để ta cùng nàng… Không được, hiện giờ trong nước vẫn còn rất nhiều việc,
sứ giả Wilusa còn chưa tiếp đãi…”
Tử Huyền lại gần lắc lắc tay hắn. “Ta tự mình trở về, chàng ở nhà đi.”
Nhìn sắc mặt Izumin, lại nói tiếp
“Không thì chàng đi cùng ta, mọi việc cứ để các quan đại thần làm đi,
vương quốc nuôi bọn họ cũng để dung vào việc này mà!”
Izumin có chút khó xử, Tử Huyền thuận miệng gọi tiểu hoàng tử đang định lén lút chuồn ra ngoài.
“Aris, con không muốn nhìn cậu nhóc ngớ ngẩn của Carol sao?”
“Là em bé trắng trắng đó sao?”
↑ nữ quan chú thích, sự nhân từ của vua cha Izumin đã không có hiệu quả ngăn cản sự dạy bảo từ tình thương của
mẫu hậu Asisu, phần lớn thời gian tiểu hoàng tử đều nhớ tới người em họ, con trai của hoàng đế Menfuisu.
Tiểu hoàng tử xoay người lại, vươn tay
giữ chặt áo choàng của Izumin, nhìn vua cha bằng đôi mắt tròn xoe cực kỳ thuần khiết như chú nai con..
“Phụ hoàng…”
Tử Huyền lực công kích 10000 lực phòng thủ 10000
Tiểu hoàng tử lực công kích 6000 lực phòng thủ 3000
Izumin lực công kích 0 lực phòng thủ 0
Chúc mừng Izumin hoàn toàn thất thủ.
“Được rồi… Chờ ta viết thư tới Ai Cập nhắc nhở họ…”
Cố gắng bảo trọng…
Ari mỉm cười nhìn gia đình nhỏ này đang vô cùng vui vẻ, Jinna đi tới cửa sổ vén rèm cửa lên, ánh nắng sớm mạnh
mẽ chiếu vào trong phòng.
Một ngày mới đã bắt đầu…
******
“Mẫu hậu, vì sao lại đặt cho nhi thần cái tên này?”
“Rất có ý nghĩa.”
“Aristotle… Có ý nghĩa gì chứ?”
“… Đương nhiên là có ý nghĩa, nhưng ta quên mất rồi.”
“==…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT