Trong phòng nghị sự của hoàng cung Thượng Ai Cập.
“Khởi bẩm hoàng thượng, công trình kênh đào đã được chuẩn bị ổn thỏa. Imhoptep rút một bản văn kiện trong chồng văn kiện đưa cho Menfuisu. “Đây là bản báo cáo.”
“Ừm, chờ khi nước sông Nile rút hết thì bắt đầu khởi công đi… Còn vụ mùa mới, nước sống đã bắt đầu rút, cho
người đi kiểm tra tình hình ruộng đất nông nghiệp để còn lên kế hoạch
canh tác.”
“Vâng, thưa hoàng thượng. Đúng rồi, lễ
hội ở Thượng Ai Cập đã chấm dứt, vậy còn lễ hội ở Hạ Ai Cập, bệ hạ định
khi nào chuẩn bị xuất phát?”
Nước sông Nile dâng lên thềm thần điện
Amun, không chỉ có Thượng Ai Cập tổ chức lễ hội, ở Hạ Ai Cập cũng có rất nhiều hoạt động, hơn nữa cũng đã đến thời điểm thị sát mỏ đồng…
“Hiện giờ chị ta đang ở Hạ Ai Cập, lễ
hội lần này để chị ta chủ trì đi… Mỏ đồng bên đó, nếu kịp thì ta sẽ qua
xem, không thể khiến chị ta vất vả được. Đúng rồi, từ hôm chị ta vội vã
trở về Hạ Ai Cập, có gửi tin tức gì tới không?”
“Vẫn chưa có gì ạ.”
“Công chúa Mitamun vẫn còn đang ở trong cung của chị, công chúa Libya Kafura vẫn đang ở đây, hoàng cung Ai Cập
phải tăng cường canh phòng, không thể để xảy ra sơ suất gì.”
“Vâng, thưa bệ hạ.” Minue nghe mệnh lệnh lập tức trả lời, “Thần sẽ điều thêm một đội cấm vệ tuần tra xung quanh hoàng cung.”
*ồn ào, xôn xao*
“Bên ngoài sao ầm ĩ vậy?” Menfuisu không vui nhíu mày, “Đang lúc nghị sự, bảo bọn họ trật tự cho ta!”
Menfuisu vừa mới dứt lời, một giọng nói nhẽo nhoẹt truyền tới, “Hoàng thượng ~ “
“…”
Tất cả mọi người bất đắc dĩ buông văn kiện trong tay, vừa nghe đã biết công chúa Kafura lại tới nữa.
Ngày đó, vương quốc Libya gửi hiệp ước
liên minh tới, bọn họ không ngờ rằng sứ giả lại là trưởng công chúa của
Libya, mà sau khi gặp Menfuisu, cô công chúa này suốt ngày bám dính
không rời.
“Công chúa Kafura, chúng ta đang bàn bạc chính sự, sao nàng lại tới đây/”
Kafura vừa nhìn thấy Menfuisu liền cười tươi rạng rỡ, nhận ly nước trên tay thị nữ, “Bệ hạ, thiếp thấy thời
tiết nóng bức, biết ngài đang xử lý chính sự bận rộn vất vả, nên đã mang đồ uống tới cho ngài giải khát…”
Nói xong, lả lướt đi tới bên cạnh Menfuisu, đôi tay mềm mại như không xưng dâng cốc nước lên tận miệng Menfuisu.
“Ha ha, đã để công chúa phải lo lắng,
ánh mặt trời gay gắt, công chúa cứ ở trong cung nghỉ ngơi là được rồi,
không cần mệt mỏi như vậy.” Menfuisu hơi xấu hổ, nhận ly nước.
“Bệ hạ…” Kafura càng dựa sát vào người hắn, “Thiếp quan tâm ngài mà, ngài vất vả mệt nhọc như thế, người ta rất đau lòng…”
Thấy Kafura làm nũng với hoàng đế như vậy, Imhotep khẽ cau mày.
“Minue… Xem ra công chúa Libya với hoàng thượng…” Sắc mặt Imhotep lộ rõ vẻ lo âu, mà Minue đứng bên cũng lo lắng không kém…
Công chúa nước lân bang lại mang tới sóng gió rồi…
…
…
“Tetis! Nhìn xem! Hôm nay hoa sen nở đẹp quá!”
Lúc này Carol hoàn toàn không hay biết gì về chuyện diễn ra ở phòng nghị sự, cô đang vui vẻ hái hoa sen trong hồ.
“Vâng, thưa hoàng phi.” Tetis cầm khăn trong tay, “Lệnh bà lau tay đi ạ.”
Đưa bó hoa sen cho một thị nữ khác cắm
vào trong bình, Carol tươi cười nói: “Mang bình hoa này vào trong phòng
đi.” Sau đó mới nhận khăn lau tay.
Các cung nữ, thị vệ đều mỉm cười nhìn
hoàng phi đáng yêu giống như cô gái nhỏ trước mắt. Dưới ánh nắng mặt
trời, mái tóc vàng của cô sáng lấp lánh, càng khiến cô thêm xinh đẹp.
“Ô, đây không phải là cô gái sông Nile sao?”
Từ phòng nghị sự đi ra, Kafura trùng hợp nhìn thấy Carol đi tới.
Tetis nghe thế quay đầu lại, “Công chúa Kafura.”
“Ủa?” Carol cũng quay người lại, “Là công chúa ư, đi dạo sao?”
“Hừ,” Kafura hừ nhẹ một tiếng, “Ta mang nước cho bệ hạ…”
“…Mang nước?”
Ánh mắt ghen tức nhìn về phía Carol,
“Đúng thế, hoàng thượng xử lý chính sự vô cùng vất vả, đương nhiên cần
có người chăm sóc chàng, quan tâm chàng. Ngược lại, cô gái sông Nile như ngươi lại chỉ lo hái hoa ở đây sao? Nhìn qua, ngươi chẳng giống hoàng
phi của hoàng đế Menfuisu anh dũng chút nào.
Chỉ là một con nhóc con, dựa vào đâu mà dám ngồi lên vị trí hoàng phi Ai Cập.
“Công chúa Kafura, cô…” Carol run rẩy nhìn Kafura.
Tetis cũng kinh ngạc nhìn công chúa nước láng giếng này, sao có thể nói những lời vô lễ như vậy?!
“Ha ha ha ha, hoàng đế Menfuisu cần một hoàng phi xứng đôi với chàng ~ cô gái sông Nile, ngươi không đủ tư
cách.. Cứ chờ xem, nhóc con..”
Nói xong, Kafura cười vang xoay người
rời đi, để lại Carol ngơ ngác đứng tại chỗ, xa xa vẫn còn nghe văng vẳng tiếng cười của cô công chúa kiêu ngạo đó.
“Te.. Tetis, rốt cuộc công chúa Kafura
có ý gì?!” Carol giận đến run người, sắc mặt trắng bệch. Nói cô không
xứng với Menfuisu, còn bảo cô chờ, chờ cái gì?
Tetis cũng tức giận bất bình, “Công
chúa Kafura thật vô lễ, sao có thể nói như vậy, ngay cả khi cô ta là
công chúa nước láng giềng, cũng không thể cư xử với lệnh bà như vậy.”
“Ta cảm thấy, cô ấy rất ghét ta, ta
cũng không thích tiếng cười của cô ấy…” Cô công chúa này khiến cô thấy
không thoải mái, “Khi nào cô ấy mới về nước chứ?”
“Nô tì cũng không rõ, hiệp ước liên minh đã ký được một thời gian rồi mà ả vẫn không chịu rời đi, cứ bám riết hoàng thượng.”
“Hứ! Menfuisu lại luôn cười vui vẻ như vậy với cô ấy.”
Tetis nhìn Carol giận dữ, vội vàng an
ủi: “Không sao đâu thưa lệnh bà, hoàng thượng ngại thân phận công chúa
của ả nên mới vậy thôi, xin lệnh bà hãy yên tâm, tình cảm của hoàng
thượng dành cho người không thay đổi đâu ạ.”
“… Nhưng Tetis, vì sao… ta vẫn cảm thấy bất an?”
Gió sông thổi qua, lướt qua mái tóc vàng của Carol, cũng khiến cô thấy run rẩy.
Tetis chỉ có thể buồn bã hầu hạ hoàng phi, cũng không có cách nào trả lời.
…
…
“Quan tư tế Kaputa, chỗ vàng này là của ngài đấy đấy, sao, ngài vừa lòng chứ?”
Kafura đứng trong thần điện trò chuyện
với Kaputa, mở ra một chiếc rương tinh xảo, ánh sáng chói lọi lóe lên,
Kaputa háo hức nhìn bên trong.
“Ôi, ôi, vàng đẹp quá!” Bàn tay béo núc ních không kìm được vươn về phía trước, vuốt ve từng khối vàng.
Kafura nhìn vẻ mặt tràn đầy ham muốn
của Kaputa, vô cùng hài lòng: “Đại tư tế Kaputa, chỉ cần ngài sắp xếp để ta trở thành hoàng phi đệ nhị của Ai Cập, thì không chỉ một rương vàng
này, sắp tới sẽ còn rất nhiều vàng, đều là của ngài.”
Bàn tay đang cẩn thận mơn trớn khối váng đột nhiên dừng lại, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của Kafura, lão chậm rãi rút tay về.
“Ha ha, công chúa Kafura.” Kaputa mỉm
cười. “Chuyện này… Bệ hạ mới cưới con gái nữ thần sông Nile, toàn dân Ai Cập đều ủng hộ nàng, hiện giờ không thích hợp để bàn tới chuyện cưới
thêm hoàng phi đệ nhị …”
“Hừ.” Kafura tức giận đóng rương vàng lại, Kaputa tiếc nuối nhìn ánh sáng vàng rực rỡ biến mất.
“Đại tư tế Kaputa, ngài là đại tư tế
của Ai Cập, chuyên quan sát các chòm sao, có quyền chọn lựa hoàng phi,
chỉ cần ngài đồng ý giúp ta, ta tin rằng chuyện ta trở thành hoàng phi
Ai Cập sẽ được giải quyết rất dễ dàng, vì sao ngài lại năm lần bảy lượt
từ chối ta? Chẳng lẽ đống vàng này chưa đủ thỏa mãn ngài? Vậy ngài muốn
bao nhiêu có thể nói thẳng với ta, ta có thể đưa cho ngài.”
“Không… không phải như vậy, thần cũng
rất muốn giúp, nhưng thực sự không thể.” Kaputa yếu ớt trả lời, trong
lòng hắn đau như cắt.
Nhưng lá thư được gửi từ Hạ Ai Cập tới
còn khiến hắn sợ hãi hơn, dường như nữ hoàng Asisu đã biết trước, biết
lão có ý định câu kết với công chúa Kafura, đã truyền lời cảnh cáo. Tuy
nữ hoàng không trở thành hoàng phi Ai Cập, cũng đã rời khỏi Thượng Ai
Cập, nhưng uy nghiêm vẫn còn lại, khiến hắn không dám ra tay.
“Vậy phải đợi tới khi nào?! Lần nào
cũng từ chối, chẳng lẽ ngươi thấy công chúa Libya ta không đủ khả năng
đảm nhiệm vai trò hoàng phi Ai Cập sao?”
“Không không không! Đương nhiên không
phải như vậy! … Các triều đại hoàng đế Ai Cập đều cưới các công chúa lân bang để tăng cường mối quan hệ đồng minh, hiện giờ Libya vừa kết đồng
minh với Ai Cập, công chúa là người thích hợp nhất cho vị trí vương
phi…”
Trong lòng Kaputa thầm suy tính, thực
ra nếu lấy danh nghĩa vì quốc gia, lén lút tiến hành, nếu chuyện này bị
nữ hoàng phát hiện cũng không sao, dù sao lão cũng chỉ muốn tốt cho Ai
Cập, hơn nữa lão là đại tư tế, lão có quyền quyết định ai là người thích hợp với vị trí hoàng phi…
Đặc biệt, nếu làm tốt, chờ khi bị phát
hiện cũng không thể ngăn cản được, đến lúc đó công chúa Kafura đã lên
ngôi đệ nhị hoàng phi rồi…
“Quan tư tế Kaputa,” Kafura thấy lão
dao động, liền kích thêm, “Đại tư tế, chỉ cần ông giúp ta lên ngôi hoàng phi, ta hứa số vàng ông có được sẽ không thể nào đếm xuể, có quyền lực
đại tư tế và quyền lực hoàng phi Ai Cập của ta, ông không thấy càng thêm dễ dàng sao?”
Nghĩ tới vô số vàng bay trước mắt, nghĩ tới sau này có hoàng phi ủng hộ phía sau, tâm tư Kaputa bắt đầu nghiêng về một phía,
“…Công chúa, thần thật lòng hi vọng có
thể để công chúa lên làm hoàng phi đệ nhị của Ai Cập, chuyện này đối với mối quan hệ giữa Ai Cập và Libya vô cùng có lợi!”
“Vậy ông định làm thế nào?”
Kaputa suy nghĩ một lát, “Như vậy đi,
công chúa, người viết thư về nói với quốc vương tin tức tốt này, để
Libya mang quà kết hôn tới, bên này ta cũng sẽ chuẩn bị tiến hành hôn
lễ, nhưng không được làm ầm ĩ, chuyện này phải làm lén lút, trong khoảng thời gian này, công chúa phải cố gắng có được sự ân sủng của bệ hạ, đến lúc đó chúng ta sẽ công bố cho toàn Ai Cập biết, ngôi vị hoàng phi sẽ
là của người.”
…
Trong thần điện, hai người tiến hành bàn bạc kế hoạch, thì từ sa mạc lại truyền tới một nguồn tin đáng sợ.
“Cái gì? !” Menfuisu đứng bật dậy: “Có hải quân theo đường biển áp sát Ai Cập ư?”
“Vâng, thưa bệ hạ!” Thị vệ quỳ trên mặt đất, cầm trong tay văn kiện khẩn: “Qua theo dõi, chúng thần nghi ngờ
đây là quân đội của vương quốc Puntie.”
“Puntie?!” Mọi người đều bất ngờ, “Đất nước Puntie có quan hệ thân thiết với chúng ta, sao lại có thể như vậy?”
Menfuius mở công văn, vội vàng đọc một
lượt, “Không thể nào, người Puntie có mối bang giao lâu đời với Ai Cập,
thường trao đổi mua bán trầm hương, ngà voi, nhựa thơm các loại, sao có
thể đột nhiên điều quân gây chiến với nước ta?!”
“Bệ hạ, chuyện này rất kỳ lạ! Nếu thật sự bọn họ muốn khai chiến, chúng ta cũng phải nhanh chóng chuẩn bị nghênh chiến!”
“Đợt vừa rồi cũng không có điềm báo
trước… Không được, ta muốn đi xác nhận tình hình hiện giờ thế nào!
Minue, điều động quân lính đi cùng ta!”
“Vâng! Thưa bệ hạ!” Minue trả lời, nhanh chóng đi triệu tập binh lính Ai Cập.
“”Imhotep, nơi này tạm giao cho ông, để ta đi điều tra tình hình cụ thể, sẽ nhanh chóng trở về bàn kế sách!”
“Bệ hạ hãy cẩn thận!”
Imhotep còn chưa dứt lời, Menfuisu đã chạy ra khỏi cung điện nhảy lên mình ngựa.
Từ đường biển đánh lại đây phải đi qua
Hạ Ai Cập, chỉ có một mình chị ở đó, nếu khai chiến thì biết phải làm
sao đây, không biết chị đã biết tin chưa?
Trong đầu tràn ngập suy nghĩ hỗn loạn, Menfuius tăng tốc, giục ngựa phi nước đại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT