“Jinna, Jinna! Ta muốn chơi trò chơi…” “Công chúa…” Jinna yếu ớt gõ trán, “Nô tì đã chơi với công chúa cả ngày rồi, để cung nữ khác chơi với người có được không, nô tì còn phải dọn dẹp…” “Không muốn, không muốn! Ta muốn chơi với Jinna!” Mitamun vừa nghe Jinna từ chối, liền nhảy lên, hất đổ mọi thứ trên bàn, “choang” một tiếng, chiếc bình tinh xảo đã vỡ tan thành từng mảnh. Đám thị nữ hét chói tai vội vàng chạy tới vừa thu dọn, vừa kéo Mitamun ra để tránh bị thương. Nhưng Mitamun vẫn không chịu yên tĩnh, “Anh đi rồi, chị đi rồi, ngay cả Jinna cũng không cần ta! Hu hu hu…” Gào khóc kinh thiên động địa, cô bắt đầu chạy loăng quăng khắp phòng. Đám thị nữ cũng vội vàng đuổi theo: “Công chúa! Công chúa đừng chạy loạn như vậy!” “Công chúa, hãy cẩn thận!” Căn phòng vô cùng hỗn loạn. “…” TT_TT nô tì mới là người muốn khóc… Jinna nhìn khung cảnh bừa bãi xung quanh, nước mắt rơi đầy mặt. Chỉ có mấy ngày, sau khi nữ hoàng rời khỏi Thượng Ai Cập, cũng không thấy hoàng tử Izumin đâu nữa. Nhiệm vụ của cô vốn là thông báo tin nữ hoàng rời đi cho hoàng thượng biết, sau đó thu dọn vài thứ đồ rồi về Hạ Ai Cập, không ngờ lại bị giữ lại chăm sóc công chúa Mitamun, mỗi ngày đều làm loạn nghiêng trời lệch đất như vậy… Nữ hoàng bệ hạ, cứu nô tì với… T T Trong tiếng thét chói tai của Mitamun và các cung nữ, Jinna ai oán nhìn về hướng Hạ Ai Cập… Nhưng người cô đang nhớ mong bây giờ cũng không rảnh quan tâm cô được. Nữ hoàng Asisu ăn sáng, hoàng tử Izumin ngồi đối diện uống rượu… Nữ hoàng Asisu xử lý công việc ở Hạ Ai Cập, hoàng tử Izmin bưng trà đưa nước… Nữ hoàng Asisu gặp gỡ sứ gải các nước, hoàng tử Izumin ngồi bên cạnh, đề ra ý kiến… Nữ hoàng Asisu thị sát dân tình, hoàng tử Izumin trái phải đi theo, còn mang khăn tay, cầm quạt, che nắng cho nữ hoàng… Nữ hoàng Asisu muốn nhảy từ trên cửa sổ xuống để có thể cảm nhận cảm giác bay lượn, hoàng tử Izumin tươi cười từ dưới lầu đi ra ngoài… Nữ hoàng Asisu… “… Ta đi giải quyết vấn đề cá nhân, hoàng tử điện hạ… cũng muốn đi theo sao?” Izumin tươi cười nho nhã, nhẹ nhàng gật đầu, “Ta ở đây chờ nàng là được rồi, nàng cứ đi đi.” “…” Trời cao đất dày ơi… Tư Huyền khóc không ra nước mắt uất ức muốn đập tường, tại sao lại có thể như vậy “Hoàng tử Izumin… Để một mình Mitamun ở lại Thượng Ai Cập, anh không lo lắng sao?” Đó là em gái yêu thương của anh đấy, nhưng giờ ngốc rồi, cô ấy cần anh, cho nên anh mau rời đi đi! “Nàng quan tâm Mitamun như thế, ta tin rằng người trong hoàng cung Ai Cập sẽ chăm sóc Mitamun rất tốt.” “… Hoàng đế Hittite và hoàng phi chắc hẳn rất nhớ Mitamun, anh không đưa cô ấy về để cả nhà đoàn tụ sao?” Gia đình mấy người đều trải qua sinh ly tử biệt lâu như vậy, vẫn nên nhanh chóng trở về cảm nhận hạnh phúc gia đình đi! “Phụ hoàng và mẫu hậu biết tin Mitamun còn sống rất vui vẻ, vẫn còn nhiều thời gian, hiện giờ Mitamun thích Ai Cập như vậy, tất cả mọi người đều mong em ấy có thể tự do vui vẻ.” “…” Vậy tự do của tôi đâu? T_T “… Hoàng tử rời Hittite lâu như vậy, chắc có rất nhiều công vụ tồn đọng cần xử lý, trở về quá muộn e rằng sẽ rất khó khăn.” Không phải anh nổi danh là hoàng tử anh minh sáng suốt trong lịch sử sao =.= mau về cai quản đất nước của anh đi! “Ha ha, cảm ơn nàng đã quan tâm, hiện nay quốc sự vẫn do phụ hoàng xử lý, ta chỉ có nhiệm vụ đi xứ mà thôi, huống hồ Ai Cập tươi đẹp như thế, khiến người ta luyến tiếc không nỡ rời đi.” “…” Thần ơi, xin ban cho con một trận sét đi… Từ khi đến Ai Cập, Tử Huyền bị Izumin bám chặt không rời, dù là đi đâu cũng thấy Izumin đi bên cạnh, đúng là không có tự do… Tất nhiên là cô có thể lén lút bỏ trốn, nhưng dù sao cô cũng là nữ hoàng Ai Cập, bỏ lại một hoàng tử trong chính tẩm cung của mình cũng khiến đám thị nữ khó đối phó… Đặc biệt là đám thị nữ mỗi lần nhìn thấy hắn đều đỏ mặt thẹn thùng… “Haiz…” Tại sao có thể như vậy… Lúc Ari đi tới trùng hợp nghe thấy Tử Huyền thở dài. Gần đây hoàng tử Hittite luôn luôn “bảo vệ bên người” nữ hoàng, cô đều thấy hết, rõ ràng hoàng tử khí chất nho nhã này rất thích nữ hoàng. Ari rất vui nếu mối duyên này thành công, dù sao nữ hoàng cũng vẫn phải thành thân, cần một người nào đó bảo vệ. “Khởi bẩm nữ hoàng, hoàng tử, bữa tối đã chuẩn bị xong.” “Ari vất vả rồi.” Izumin cười tươi, dường như có ánh sáng tỏa ra từ nụ cười đó, chớp mắt đã thu phục được Ari, “Chúng ta đi dùng cơm thôi Asisu.” “…” – -# xin hãy tự giác một chút, anh chỉ là khách mà thôi… Tuy rằng tình hình chi tiêu ở Hạ Ai Cập đã được khống chế, không còn xa xỉ như lúc ở Thượng Ai Cập, nhưng yến hội chiêu đãi hoàng tử nước khác vẫn có rượu ngon món ngon cực kỳ thịnh soạn. “Hoàng tử nếm thử đi, đây là đặc sản của Hạ Ai Cập.” Tươi cười đẩy đĩa thức ăn qua. “Ồ, không tồi. Đúng là đặc sản có khác, ở Hittite cũng có rất nhiều món ngon, lúc nào rảnh nàng có thể đến thử xem.” “… Rượu ở Hạ Ai Cập cũng rất ngon, lúa mạch nơi đây sinh trưởng rất nhanh.” Izumin nhấp một ngụm rượu. “Thật thơm, đúng rồi, nếu nàng có dịp đến Hittite, có thể thưởng thức rượu ngon, dù không giống rượu nơi này nhưng cũng rất tuyệt.” “… Thời tiết ban ngày ở đây thật đẹp, bầu trời trong vắt, ánh nắng chan hòa.” Khóe miệng run run. “Đúng vậy.” Izumin ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt tràn ngập ý cười nhìn Tử Huyền chằm chằm, “Nhưng cũng thỉnh thoảng nên thay đổi không khí một chút, khí hậu ở Hittite bốn mùa khác nhau, nàng có muốn cảm nhận thử không?” Phe phẩy cây quạt lông vũ che đi khóe miệng run rẩy, Tử Huyền cảm giác huyệt thái dương đang giật giật. “… Khung cảnh ở Hittite thật đẹp, cuộc sống cũng rất thoải mái.” Mặc kệ tôi giới thiệu cái gì, anh cũng không quên tận dụng cơ hội khoe Hittite đẹp thế nào, “Đúng là vùng đất rất hấp dẫn.” Hittite tuyệt vời như vậy, anh còn muốn thưởng thức vùng đất Ai Cập này làm gì nữa, đúng là nói một đằng làm một nẻo… Ánh mắt Izumin sáng lên, “Cho nên, nàng đến Hittite đi.” “…” “Nữ hoàng Asisu,” Ánh mắt Izumin dịu dàng mềm mại như nước, “Ta đang cầu hôn với nàng, gả cho ta nhé.” “= = … Anh ốm hả?” Phụt, Izumin giơ tay che miệng cố nén cười, “Nữ hoàng Asisu, nàng giả vờ như không biết đó hả?” “… Thời tiết hôm nay thật đẹp.” Vì thế, cuộc trò chuyện lại có sự thay đổi. Chặng hạn như… “Ai Cập trồng được rất nhiều lúa mạch, ánh mặt trời chan hòa, vì thế làm bánh mì, sản xuất rượu đều rất ngon.” “Nàng gả cho ta đi.” “… Sông Nile hàng năm đều dâng lên mang phù sa màu mỡ về bồi đắp, tạo nguồn nước sinh tồn cho cây lúa, thần dân đều cảm tạ ơn đức của nữ thần sông Nile.” “Nàng gả cho ta nhé.” “… Trên sông Nile nở rất nhiều hoa thủy tiên, dân chúng đều yêu thích loài hoa xinh đẹp này, thường xuyên hái mang tới tế thần.” “Nàng đồng ý gả cho ta đi.” “… Anh không cần tôi giới thiệu Ai Cập cho anh à?” – -# đối với một nữ hoàng Ai Cập chẳng biết nhiều về vùng đất này, có thể kiên nhẫn “giới thiệu” như thế đã là kỳ tích rồi… “Vậy gả cho ta nhé.” … Không thể nhịn được nữa, không cần nhịn nữa. Tử Huyền hầm hầm quay lại, đạp Izumin một cái, rầm một tiếng, hoàng tử không kịp đề phòng đã bị đá bay ra ngoài. Kìm nén mong muốn đi tới đạp thêm vài cái nữa, đỉnh đầu Tử Huyền bốc khói u ám, xoay người bước đi. Hừ, lão hổ không ra oai, anh tưởng tôi là mèo Kitty hả… “Khụ khụ,” Ngã dưới đất, Izumin không nhịn được ho ra tiếng, xoa xoa vết đau ở bụng, cười khổ nhìn bóng dáng hầm hầm bước đi… “…Có lẽ sau này còn vất vả nhiều.” Quay đầu lại nhìn một thị vệ đang há hốc mồm nhìn chằm chằm hắn. “…” Được lắm, hoàn toàn mất hết hình tượng… “Có chuyện gì không?” Thấy thị vệ kia mãi không nói được lời nào, Izumin không thể không nhắc nhở hắn. “Hả? A!” Nhìn thấy cảnh nữ hoàng đá hoảng tử mà hoàng tử vẫn còn tươi cười, thị vệ kia hoảng hồn tỉnh lại, vội vàng bước tới đỡ Izumin dậy. “Hoàng, hoàng tử điện hạ, ngài không sao chứ…” “…Không sao. Lần này tới tìm ta, có chuyện gì muốn báo cáo à?” Không có chuyện gì thì đừng có làm phiền ta, ta còn bận theo đuổi vương phi của ta… Lúc này thị vệ mới nhớ ra nhiệm vụ của mình, vội vàng dâng một bức thư: “Là thư hoàng thượng gửi ạ.” Phụ hoàng? Izumin nhận bức thư, dựa vào tượng đọc kỹ. Thị vệ dè dặt quan sát sắc mặt Izumin, chỉ thấy hoàng tử càng lúc càng nhăn mày, sắc mặt âm trầm. “…” Đã xảy ra chuyện gì sao?…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play