-Cô ơi, bán cho cháu một phần súp cua đi ạ, nhiều nhiều một chút!

-Có ngay!

Liễu Phi chỉnh lại cái túi xách màu đỏ sọc trắng của mình trên vai cho thật ngay ngắn, từng cử chỉ hành động của cô toát lên sự dịu dàng thanh khiết như một nữ thần. Khuôn mặt thanh tú được nắng vàng tô điểm lên trông càng xinh đẹp hơn. Dự định của Liễu Phi bây giờ là đến bệnh viện thăm Hạ Quyên, sẵn tiện mua một ít súp cua cho Hải Thanh luôn. Cô biết trước là Hải Thanh sẽ ko chịu ăn uống điều độ khi mà anh đã ở bên Hạ Quyên.

-Của cháu đây!

-Vâng, cô cho cháu gửi!

Nhận lấy phần súp nóng hổi nghi ngút khói, Liễu Phi trả tiền cho chủ quán rồi leo lên chiếc xe Vision màu đỏ tươi tắn nổ máy chạy đi.

Khoảng 30 phút sau, Liễu Phi đã đứng trước cửa phòng VIP đặc biệt. Nhẹ nhàng mở cửa bước vào, cô thấy chỉ có một mình Hải Thanh ở lại với Hạ Quyên. Chắc người lớn về nhà nghỉ ngơi hoặc đến công ty làm việc rồi. Anh đang ngủ rất say bên mép chiếc giường êm ái. Ko nỡ đánh thức Hải Thanh dậy, Liễu Phi rón rén đặt phần súp nóng lên bàn, lấy một chiếc chăn trên hộc tủ bên kia giường khoác lên người anh.

-Chắc cậu ta mệt lắm! – Liễu Phi lẩm bẩm.

Cô nhấc nhẹ một chiếc ghế ở góc phòng ra ngồi cạnh Hạ Quyên. Xót xa khi thấy cô em gái kết nghĩa nằm bất động trên giường, xung quanh là các thiết bị máy móc hỗ trợ cho việc giành lại sự sống với thần chết. Tại sao đấng tối cao lại nỡ đối xử bất công với một cô gái đáng yêu như thế này vậy chứ?

Một lúc sau, Hải Thanh trở mình rồi tỉnh dậy. Thấy có người đang ở trong phòng, anh dụi dụi mắt cho cơn buồn ngủ mau chóng tan đi.

-Liễu Phi à?

-Ừ! Dậy rồi hả? Thấy cậu ngủ ngon quá tôi ko nỡ đánh thức!

-Hì…..cám ơn! – Hải Thanh cười, nhưng ko đủ để giấu đi vẻ mệt mỏi trên đôi mắt nâu sâu thẳm của mình.

Liễu Phi đứng dậy, đi đến chiếc bàn đối diện lấy phần súp cua và một lon nước yến trong tủ lạnh đưa cho Hải Thanh:

-Tôi có mua súp cua đây, ăn một chút đi để còn có sức trông nom Hạ Quyên, nhìn cậu cũng sắp gục đến nơi rồi đấy!

-Đến thế cơ àk?

-Hừm….ăn đi….nguội rồi kìa!

Hải Thanh gật đầu một cái rồi rút cái muỗng dưới đế ly súp. Vừa mới nhấp được nửa muỗng thì……

“Bịch!”

-HẢI THANH!

Liễu Phi hốt hoảng hét lên khi Hải Thanh ngã xuống khỏi ghế, ly súp đổ ra văng tung tóe vì rơi xuống đất. Chạy lại đỡ Hải Thanh lên, Liễu Phi loay hoay gọi anh và lớn giọng gọi bác sĩ, nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng. Cô phát hiện ra một cái nút màu đỏ kế bên cánh cửa, ở dưới có mảnh giấy ghi chữ “KHẨN CẤP”. Ko chần chừ Liễu Phi chồm người lên nhấn ngay. Nó phát ra âm thanh báo hiệu một cách inh ỏi, vang vọng khắp cả bệnh viện.

Tiếng bước chân vội vã càng ngày càng đến gần căn phòng VIP. Các y tá mở cửa ra thì thấy một cô gái đang đỡ một chàng trai ngất xỉu trên tay. Chưa kịp hỏi có chuyện gì thì cô gái ấy đã lớn tiếng nói:

-Mau giúp cậu ấy với! Nhanh lên!!!!!

Một y tá nam chạy lên nhận nhiệm vụ cõng Hải Thanh. Tất cả mọi người nhanh chóng rời khỏi phòng, chỉ còn lại một mình Hạ Quyên. Chỉ chờ cho đến khi bóng mọi người khuất đi, một bóng đen khẽ đẩy cửa bước vào. Người con trai đẹp hoàn hảo nổi bật với mái tóc màu đỏ tía, mặc bộ đồng phục màu kem của người bệnh…….

-Bảo Trân…….

Đặng Thanh Nguyên ngồi lên giường cạnh Hạ Quyên, cậu dịu dàng nắm lấy bàn tay trắng mịn của cô. Dải băng trắng băng quanh đầu, ổng thở oxy trên gương mặt tuyệt mỹ, dây gắn chằng chịt trên cánh tay….. Tất cả, tất cả đều làm trái tim Nguyên nhói đau vô cùng. Cậu cứ nghĩ ngày hôm đó mình đã bảo vệ được người mình yêu rồi, nhưng ông trời lại tráo đổi quân cờ để có thể tiếp tục có thêm quyền thử thách.

-Này đồ lùn, dậy đi chứ!? Giờ này mà còn ngủ àk?

-Thế này thì chắc khỏi ăn sáng rồi….. Cơ hội lần cuối đấy, dậy đi rồi tôi làm món lẩu phô mai cho cô ăn!

-Bảo Trân…..ko nghe tôi gọi sao? Làm gì mà ngủ li bì thế hả? Dậy ngay cho tôi!!!!!!

Hạ Quyên vẫn nằm đó, im lặng, ko nói nửa lời. Như vậy Nguyên lại càng đau lòng hơn. Hôn nhẹ lên trán Hạ Quyên…..Nguyên nhìn cô, giọng nói như đang van xin:

-Xin em…..hãy tỉnh lại đi!

Lại có tiếng bước chân vọng lại từ xa. Nguyên ngó đông ngó tây tìm chỗ để ẩn nấp. Ko có nơi nào ngoại trừ chỗ trống đằng sau cánh cửa thôi. Cậu lẩn vào đó nhẹ hơn cả ko khí, có tiếng nói. Đảo mắt qua khung cửa nhỏ, Nguyên quan sát xung quanh thật chăm chú. Chỉ là 2 bệnh nhân đi ngang qua phòng VIP mà thôi. Nghe tiếng nói chuyện thì chắc là họ muốn thăm quan nơi chăm sóc những người quyền lực giàu có nhất. Thở phào nhẹ nhõm, Nguyên lại đi đến bên chiếc giường có người con gái mà cậu yêu.

Bỗng nhiên nhịp thở của Hạ Quyên trở nên đều đặn hơn. Hàng mi dài cong vút của cô khẽ rung rinh nhấp nháy. Nó đang dần dần hé mở. Đã lâu rồi, đôi mắt đen láy long lanh mang vẻ mơ màng hút hồn ấy mới được mở ra, dù chỉ là 1 chút.

-Bảo Trân!

Nguyên ko thể nào kìm chế nổi cảm xúc của mình, cậu reo lên mừng rỡ y như một đứa con nít thấy kẹo. Nhưng ngay sau đó, Hạ Quyên lại nhắm mắt, ko cử động thêm gì nữa.

-Trân! Trân! Tỉnh dậy đi! Chẳng phải mới mở mắt rồi sao?

Nếu gọi bác sĩ, chắc sẽ ko ai nghe vì tầng lầu này dành cho những phòng VIP, mà chỉ có mỗi mình Hạ Quyên ở tầng này nên bác sĩ và y tá ko nhiều. Khổ nỗi là Nguyên đã bị mất điện thoại sau khi rơi xuống biển, cậu ko thể gọi cho Dương được. Quay qua quay lại, Nguyên cũng thấy một cái nút màu đỏ ở trên tường có dòng chữ ghi KHẨN CẤP ở dưới.

Một lần nữa……… âm thanh nhức óc của cái nút ấy lại vang lên……………..

Bệnh nhân ko sao cả! Chỉ là do ăn uống ko đều và thiếu ngủ thôi, huyết áp hạ quá thấp gây mệt mỏi dẫn đến ngất xỉu! Cô nên bồi bổ những món ăn đầy đủ dinh dưỡng, ko nên để cậu ấy làm gì quá sức, tất nhiên phải bắt ngủ đủ nữa!

-Vâng, cảm ơn bác sĩ! – Liễu Phi nghe xong cảm thấy thật nhẹ lòng, nhưng cũng còn vương vấn một chút lo lắng.

Hải Thanh nằm thiêm thiếp ngủ, trông anh thật mệt mỏi ko còn sức sống tí nào. Đúng lúc bác sĩ với các y tá định rời đi thì tiếng chuông báo động riêng của phòng VIP đặc biệt lại vang lên. Họ cử một y tá ở lại trông chừng Hải Thành, nhìn mặt cô này sung sướng đến lạ. Cũng cảm thấy lo cho Hạ Quyên nên Liễu Phi cùng với bác sĩ, y tá nhanh chóng chạy đến căn phòng.

Khi họ đến nơi, bác sĩ tài hoa nhất bệnh viện – Trịnh Văn Dương – đã có mặt ở đó.

Nhận thấy có người đi vào phòng, Dương quay lại nhìn. Liễu Phi tất tả chạy lên:

-Bác sĩ……Hạ Quyên có chuyện gì vậy ạ?

Dương ko trả lời mà tiếp tục kiểm tra thể trạng của Hạ Quyên làm Liễu Phi cảm thấy lo lắng hơn. Những người khác cũng lại giúp anh. Vài phút sau, Dương gỡ cái ống tai nghe ra, nói:

-Lúc nãy…..cô ấy đã tỉnh lại!

-Thật….thật sao? – Liễu Phi ngạc nhiên, môi mấp máy hỏi.

-Ừ…..nhưng rồi lại tiếp tục rơi vào trạng thái hôn mê! Chúng tôi đã kiểm tra xong, nếu khả quan, thì 2 ngày nữa cô ấy sẽ tỉnh, còn ko thì vẫn phải chờ đợi!

-Vâng! – Liễu Phi gật đầu, lúc nãy nghe tin Hạ Quyên tỉnh lại cô cảm thấy như có ánh sáng xuất hiện trong con đường hầm tối đen, còn bây giờ nó lại tắt phụt đi mất rồi.

Nói xong Dương bỏ đi một mạch ra khỏi phòng. Thật là đúng khi anh đã theo dõi Thanh Nguyên. Tính cách của cậu anh là người hiểu hơn ai hết: Cứng đầu, bướng bỉnh, trẻ con….. Hạ Quyên lại nằm chung bệnh viện vậy nên khả năng Nguyên tìm cách để gặp Hạ Quyên là ko thể tránh. Nếu như anh ko bám theo Nguyên từ lúc cậu ra khỏi phòng, ko xuất hiện kịp lúc cậu ấn cái nút màu đỏ thì chuyện sẽ còn rối rắm hơn. Đúng là một tên chuyên gây rắc rối!

Thở dài một cái, Dương mở cửa, bước vào căn phòng có cái bảng hiệu chữ xanh nổi bật: Phòng 273 – Đặng Thanh Nguyên.

*Công viên trong bệnh viện:

Đặng Thanh Nguyên ngồi thẫn thờ như người mất hồn trên một chiếc ghế đá dưới gốc cây dừa kiểng. Dáng vẻ trầm ngâm của cậu như là cái đòn bẩy nâng sự lãng tử nam tính lên làm người bệnh lẫn người thăm bệnh, đa phần là phái nữ, đều điêu đứng trước khuôn mặt thanh tú thánh thiện như một nam thần hạ thế.

Lý do làm cho Nguyên phải ngồi suy tư sầu não như thế này ko phải cái gì đó sâu xa, phức tạp. Nó chính là cuộc nói chuyện giữa cậu và người bạn thân – Trịnh Văn Dương – vào hôm qua……….

Dương mở cửa chậm rãi bước vào, đôi lông mày của anh chau lại tỏ vẻ ko vừa ý một điều gì đó. Biết bạn mình đang muốn nói đến chuyện gì, Nguyên đưa tay xoay chiếc ghế nhựa về hướng của Dương. Vừa ngồi xuống, Dương nhìn Nguyên chằm chằm như muốn xoáy vào tâm can cậu. Nguyên mệt mỏi nói:

-Nói gì nói nhanh đi!

-Tao biết các thủ thuật của mày rất cao siêu, và mày sử dụng chúng rất chuyên nghiệp…..nhưng những cái đó là dành cho công việc của mày, chứ ko phải để lén lút lẩn trốn!

-Mày nói như thế là ý gì? – Nguyên nhìn Dương khó chịu.

-Mày ko hiểu sao? Tao đã dặn mày là đừng có đến đó, có gì tao sẽ báo cho mày biết ngay! – Dương ráng kìm nén sự tức giận đang nhen nhóm trong lòng mình nói bằng giọng nhẹ nhàng nhất.

Nguyên im lặng, khuôn mặt ko cảm xúc. Dương cũng thôi ko nói nữa, anh lấy một lon 7Up trong tủ lạnh ra uống một hơi như sắp chết khát đến nơi vậy. Định đặt lon nước lên bàn thì tiếng Nguyên vang lên, đầy chua xót:

-Mày đã yêu ai bao giờ chưa?

-Mày hiểu được cảm giác của tao ko?

-Tao….. – Dương ngắt lời Nguyên nhưng vẫn ko nhanh bằng…..

-Đối với tao…..cô ấy là tất cả đấy!

Bình tĩnh uống thêm một ngụm nước nữa, Dương đứng dậy chỉnh lại chiếc áo blu trắng tinh. Ánh mắt anh lúc này vừa lạnh giá, vừa thương cảm:

-Cô ấy là tất cả đối với mày. Nhưng đó……là Bảo Trân, cô gái được mày cứu trên biển. Còn đây, là Hoàng Hạ Quyên, tiểu thư quyền quý của tập đoàn Hoàng Quân. Hai con người ấy hoàn toàn khác nhau. Hãy nhớ kỹ điều đó, tao thành khẩn khuyên mày đấy Nguyên àk!

Nói xong Dương vứt lon 7Up vào trong sọt rác rồi quay người bước đi. Bỏ lại Nguyên đang chết lặng vì câu nói vừa rồi của anh.

-Haiz……..

Đau lòng quá!

Ngẩng mặt lên nhìn bầu trời trong veo xanh ngắt, Nguyên hồi tưởng lại những kí ức mới hôm nào giữa cậu và Bảo Trân.

-Biết làm sao bây giờ! Đã quá trễ rồi………..

Đấm mạnh một cái vào thành ghế, Nguyên bỏ đi về phía tầng lầu phía Đông, nơi có phòng khám chữa bệnh của Trịnh Văn Dương.

“Cộc…cộc….”

-Vào đi!

-Dương!

-Hửm? Sao mày lại đến đây? – Dương tròn mắt ngạc nhiên khi thấy Nguyên đang đứng lù lù trước cửa phòng.

-Thích thì đến thôi!

Nguyên nhún vai một cái rồi thản nhiên đi vào. Dương bỏ cây bút bi xuống, tay chống cằm nhìn Nguyên khó hiểu. Nguyên bực dọc búng tay vào trán anh một cái:

-Thằng khỉ! Mày si mê sắc đẹp của tao vừa thôi chứ!

Dương xoa xoa vùng trán bị búng đang đỏ ửng lên, lẩm bẩm rủa xả cái gì đó. Xong anh ngó Nguyên từ trên xuống dưới, từ trước ra sau, từ trái sang phải.

-Mày vẫn bình thường chứ Nguyên? Tao thấy mày lạ lắm đấy!

-Her….her…..tao đủ sức để hạ gục một con bò mộng đấy! – Nguyên bật cười đắc chí, kéo tay áo lên khoe “chuột”.

Cả hai rơi vào trạng thái im lìm. Dương tiếp tục cầm bút lên để hoàn tất các hồ sơ bệnh án. Một lúc sau, lại có tiếng thở dài vang lên cạnh tai anh. Dương khẽ đảo mắt liếc nhìn Nguyên. Cậu nói lí nhí:

-Tao sẽ ko đến tìm Bảo Trân….àk ko….Hạ Quyên nữa! Mày cứ yên tâm. Nhưng có gì phải báo cho tao biết ngay đấy. Còn nữa…..tao sẽ ko từ bỏ cô ấy đâu, dù có phải tranh giành với Nguyễn Hải Thanh!

Dương khẽ mỉm cười, vỗ vào vai Nguyên một cái:

-Tao biết rồi! Chúc mày may mắn nhé!

Nguyên cười tinh ranh rồi nhảy phóc xuống khỏi bàn làm việc của Dương. Tuy ko biết tiếp theo sẽ có chuyện gì xảy ra nhưng cậu vẫn cảm thấy vui vui, xen lẫn vào đó……ko ít bất an!

*0:27 a.m:

Giữa màn đêm yên lặng tĩnh mịch, vạn vật đều đang say giấc nồng trong vô vàn giấc mộng. Đã 3 ngày trôi qua nhưng Hạ Quyên vẫn chưa tỉnh dậy, điều này làm Hải Thanh vô cùng lo lắng, nhưng vẫn phải chờ đợi theo lời bác sĩ đã dặn thôi.

Cơn buồn ngủ đang mê hoặc lấy anh. Mi mắt nặng trĩu từ từ hạ xuống. Hải Thanh quyết chống chọi với nó để canh chừng Hạ Quyên nên gượng đứng dậy, định sẽ đi xuống máy bán nước tự động mua một lon café. Dịu dàng thả tay Hạ Quyên ra và chỉnh lại chăn cho cô, anh nhẹ nhàng nói:

-Đợi anh một lúc nhé, anh sẽ quay lại ngay!

Cánh cửa đóng lại, ko gây ra một tiếng động gì khác. Không gian tối tăm bao trùm kéo theo sự lặng im đến đáng sợ. Trong tiềm thức của cô gái đang nằm trên giường bệnh kia, những hình ảnh lạ lùng hiện ra ko dứt. Chiếc váy cô dâu…..những kẻ lạ mặt….sóng biển…..vực thẳm…….một người con trai….trang sức....món lẩu tan chảy như kem…..con cún xù……

Có tiếng rên đau đớn khe khẽ giữa bức màn đêm. Đường kẽ màu xanh tượng trưng cho nhịp tim của bệnh nhân trên màn hình của máy bỗng gấp khúc mạnh hơn. Nét uốn cong cao thấp hỗn độn. Chuyện gì đang xảy ra?

Toàn thân Hạ Quyên run lên ko ngừng làm chiếc giường cơ hồ cũng bị rung chuyển theo. Nhịp tim càng lúc càng tăng mạnh, tiếng rên từ cuống họng của cô dần lớn hơn như muốn bùng phát. Đôi mắt to tròn long lanh lâu nay luôn nhắm lại trong trạng thái ngủ mê chợt mở bừng ra. Bàn tay Hạ Quyên xiết chặt bấu lấy ga giường làm nó nhăn nhúm, gần như bị xé rách.

Vừa lúc đó, một cô y tá ở phòng bên nghe thấy âm thanh của chiếc máy nhịp tim phát ra bất thường liền chạy vào kiểm tra. Trông thấy mắt Hạ Quyên mở ra thao láo và khắp người đang run lên, cô y tá nhanh chóng ló đầu ra ngoài gọi người đến. Vài phút sau, bác sĩ Đường Ngân Tâm cùng 2 y tá nữa đã có mặt. Mặt ai nấy cũng len lỏi sự vui mừng khi cô tiểu thư giàu có này đã chiến thắng được thần chết. Ngay lập tức họ liên lạc ngay cho gia đình của cô.

Hải Thanh lúc ấy cũng vừa mua xong lon café. Một nam y tá trực phòng Hạ Quyên tìm thấy anh liền báo tin vui. Anh kinh ngạc đến nỗi đánh rơi luôn cả ly café sữa thơm lừng xuống đất. Nụ cười hạnh phúc tan biến lâu ngày giờ đã trở lại trên đôi môi nhợt nhạt của Hải Thanh. Ko do dự thêm một giây nào nữa, anh quay đầu chạy thẳng về phía tầng lầu có căn phòng VIP đặc biệt. Đôi chân như thấu hiểu suy nghĩ của chủ nhân nên chạy rất nhanh, chẳng mấy chốc đã có mặt trước cửa phòng.

Hạ Quyên nằm trên giường ngoan ngoãn để cho các bác sĩ kiểm tra. Nhận ra sự có mặt của Hải Thanh, nỗi nhớ dạt dào ùa về trong tâm trí cô. Khó nhọc đưa một cánh tay lên về phía người yêu, cô vẫy nhè nhẹ như đang kêu gọi. Niềm hạnh phúc hiện rõ trên gương mặt Hải Thanh, anh đẩy nhẹ 2 cô y tá đang đứng chắn lối đi ra để nắm lấy bàn tay mềm mại của Hạ Quyên.

-Hạ Quyên! – Anh kêu tên cô trong niềm vui vô bờ bến.

Hai mắt Hạ Quyên híp lại, tỏ ý đang cười. Họ nắm tay nhau ko rời, như sợ nếu bỏ ra một giây thôi thì đối phương sẽ biến mất vậy.

Vợ chồng ông Quân, ông Đan, Nhật Anh và cả Liễu Phi cũng có mặt ngay sau đó. Hai quý phu nhân xúc động, vỡ òa trong sự vui mừng khôn xiết. Ông Quân và ông Đan nhìn nhau cười, lòng thầm cảm ơn trời phật. Nhật Anh quỳ xuống cả dưới đất nhìn Hạ Quyên. Cậu lúc này ko còn là một chàng công tử lạnh lùng khó gần nữa, thay vào đó là một người em trai thương yêu chị mình vô cùng. Thấy có Liễu Phi, Hạ Quyên đưa tay định tháo ống trợ giúp thở oxy ra để nói chuyện nhưng Hải Thanh nhanh tay chặn lại. Liễu Phi nhìn Hạ Quyên đầy trìu mến, nhẹ nhàng xoa đầu cô. Mắt Phi lúc này cũng đã rơm rớm nước mắt. Khung cảnh này làm nhiều người xung quanh xúc động khôn cùng. Các y tá cũng cố gắng kìm nén cảm xúc của mình lại. Theo kết luận của bác sĩ, tình trạng của Hạ Quyên đã có dấu hiệu khả quan hơn, nhưng vẫn phải tiếp tục ở lại bệnh viện để theo dõi và điều trị.

-Ơ…..bác sĩ Dương! Sao anh ko vào đó mà lại đứng đây?

Một y tá nam đi ra khỏi phòng dự định lấy thêm thuốc cho bác sĩ Tâm thì phát hiện Dương đang đứng bên ngoài dựa lưng vào vách tường. Anh nhếch môi cười lấy lệ:

-Ko có gì!

Đợi đến khi người y tá khuất sau bức tường cuối hành lang, Dương ko vào phòng mà đi thẳng xuống lầu.

Phòng bệnh số 273 đen vẫn sáng. Ở bên trong, một người con trai đứng cạnh khung cửa sổ màu trắng trang nhã với dáng vẻ trầm tư, đơn độc. Cách nhìn xa xăm của cậu làm người khác nhìn vào mà xót xa lạ. Chiếc đồng hồ hình con rùa nho nhỏ trên bàn rung lên 2 hồi báo hiệu, bây giờ đã là 1 giờ sáng. Người con trai vẫn đứng đấy, đón nhận từng cơn gió se lạnh mà biển xa mang đến……. Ở một nơi, hạnh phúc đang tràn ngập…… Còn một nơi, nỗi cô đơn đượm buồn trào dâng……

2 ngày sau…………

Hạ Quyên.

Mọi thứ dường như trở nên tươi đẹp hơn bao giờ hết. Trời trong xanh, mây trắng phập phồng rung động theo gió. Nắng ban mai nhảy nhót vui đùa khắp nơi. Tuy nó thật nên thơ nhưng với tôi thì hoàn toàn trái ngược. Chắc là do lâu rồi ko nhìn thấy ánh sáng ban ngày nên bây giờ mắt tôi chưa thể tiếp xúc nhanh được. Tôi cũng ko cần đến ống thở oxy nữa nên có thể bỏ nó ra, như vậy tôi có thể nói chuyện được, nhưng ko nhiều

Hôm nay Nhật Anh đến trông tôi để Hải Thanh về nhà nghỉ ngơi. Nhìn vẻ mặt mệt mỏi của anh, tôi thấy mình thật tệ quá, đã để anh lo lắng nhiều. Chị Liễu Phi cũng có hứa trưa khi tan học sẽ đến thăm tôi. Cảm giác được nhiều người quan tâm thật là vui biết bao!

-Chị, cháo lươn đây!

-Hả?

Nhật Anh mỉm cười đặt tô cháo thơm phức còn đang tỏa khói lên bàn. Tôi nhăn mặt nũng nịu:

-Ko ăn đâu, cái con dài dài nhơn nhớt ấy mà cũng đem đi nấu cháo cho được!

-Ngoan nào! Ăn nhanh khỏi bệnh em dắt đi chơi.

Đấy, biết rằng 2 đứa là song sinh, nhưng dù gì tôi cũng sinh trước nó 30 giây. Vậy mà chuyên gia nó đối đãi với tôi như là em gái nó vậy. Nếu ko phải đang “thương tích đầy mình” như thế này thì tôi đã cho nó vài cú đấm rồi.

Tuy nói vậy, nhưng vẫn phải miễn cưỡng ăn thôi…………

Ăn xong, nó nhẹ nhàng đỡ tôi nằm xuống. Cũng chu đáo phết!

-Giờ chị nằm ngủ một lát đi, khoảng 9 giờ bác sĩ vào chích thuốc cho!

Ko đáp lại lời của thằng em quý hóa, tôi nhắm tịt mắt lại ngủ luôn. Đầu còn nhức quá, ko hiểu sao tôi lại bị đập đầu vậy nhỉ? Đã vậy còn nghe mama với mẹ Anh khóc lóc nói tôi vừa thoát khỏi tình huống ngàn cân treo sợi tóc, chẳng hiểu gì sất!

Cái mà tôi quan tâm bây giờ, chính là những hình ảnh mà khi ngủ là nó hiện ra. Những hình ảnh đầu tiên thì tôi biết lúc đó mình bị ám sát. Còn những hình ảnh sau thì tôi chịu. Một người con trai tóc đỏ, ko rõ mặt nhưng lại có nụ cười tỏa sáng như ánh nắng ban mai. Một con cún lông xù trắng muốt, bãi biển trong xanh với ánh hoàng hôn rực rỡ…..v…v…. Còn nhiều lắm nhưng tôi ko hề biết chúng.

Nghe có tiếng đẩy ghế, tôi hé mắt ra nhìn. Hình như Nhật Anh nó định đi ra ngoài, tôi hỏi:

-Em đi đâu đấy!??

-Mua trái cây!

-Ừ, nhanh nhé!

Nó cười đẩy đầu tôi một cái (nhẹ). Gắng hết sức để có thể ngồi dậy, tôi nhìn ra khung cửa sổ để ngắm phong cảnh cây xanh tươi mát với đại dương bao la. Nói có đại dương vì xa xa, tôi trông thấy màu xanh trong biêng biếc lấp lánh, sóng biển từng gợn nổi lên. Tôi thích thú cười tươi (một mình). Mà sao…..nó giống với bãi biển trong giấc mơ quá vậy?

Bỗng đầu tôi đau nhức kì lạ, như có hàng vạn mũi kim đâm vào…… Nó lại hiện ra…..hình ảnh người con trai ấy…….đang cười……..

Một lúc sau cơn đau cũng dần biến mất, tôi ngả người nằm phịch xuống giường. Đã có chuyện gì xảy ra thế nhỉ? Thật rắc rối!

Ở một mình trong phòng, nghĩ ngợi một lúc, tôi thấy buồn và cô đơn quá! Thường thì lúc nào cũng có người ở lại trông, trò chuyện ít nhiều. Tôi nhớ Hải Thanh…..chúng tôi chưa được ở bên nhau nhiều vì tôi rất hay…..ngủ. Anh thì vẫn ngồi bên nắm tay, ân cần chăm sóc. Ko biết trên thế giới này có bao nhiêu chàng trai tốt được như Hải Thanh…..tôi thấy rất vui và hạnh phúc vì ông trời đã ban anh cho tôi. Điều làm tôi hụt hẫng nhất chính là vào ngày tôi với anh chuẩn bị kết duyên vợ chồng thì lại có kẻ ác độc nhẫn tâm chia cắt. Nếu biết được tên đó là ai, nhất định tôi sẽ băm vằm hắn ra, làm thế có khi chưa chắc tôi đã hả giận.

Cánh cửa phòng đột nhiên mở ra, một dáng người cao ráo cầm một bịch trái cây từ tốn bước vào. Tôi tròn mắt nhìn người đó…..sao vậy chứ? Chẳng phải lúc này đang ở nhà sao?

-Hải Thanh!!!

-Ừ, anh đây!

Hải Thanh cười dịu dàng với tôi. Cảm giác hạnh phúc dâng trào ko ngừng, tôi mỉm cười nhìn anh âu yếm. Lâu lắm rồi tôi mới có lại cảm giác này, được ở bên người mình yêu thì còn gì bằng nữa! Hải Thanh định nắm lấy tay tôi nhưng tôi rụt lại, mắng yêu anh:

-Sao ko ở nhà nghỉ ngơi đi, lên đây làm gì cho mệt thêm!? Anh hư quá, ko chịu nghe lời gì cả. Người đâu mà khó ưa, đáng đánh đòn!

-Anh khó ưa nhưng cũng có người ưa đấy thôi! – Anh cười ranh mãnh làm tôi chỉ muốn bật dậy véo vào má anh – Anh gặp Nhật Anh ở dưới cổng bệnh viện, nó có mua trái cây này. Anh bảo anh đem lên cho, nó ko nói ko rằng đưa cho anh rồi đi về luôn!

-Ui kệ nó! – Tôi thè lưỡi, thằng nhóc ấy lúc nào chẳng vậy, lầm lầm lì lì.

Hải Thanh đặt bịch trái cây lên bàn, toàn là lê. Hay thật, đúng là thằng em mình có khác. Biết mình thích ăn lê nên mua cả đống luôn.

Tôi mỉm cười nhìn người chồng tương lai thân yêu của mình sắp xếp lại nước, bánh kẹo…..gọn vào một góc. Khuôn mặt anh gầy gò, hốc hác hẳn đi, nhìn mà xót xa tột cùng. Khóe mặt tôi vô thức ứa ra một giọt nước trong suốt, lăn dài thấm đẫm xuống gối. Mím chặt môi để tiếng nấc ko phát ra, nhưng có lẽ….vẫn ko được.

-Hức…..hức…..

-Hạ Quyên, em….. Ơ….sao lại khóc thế này? Em đau ở đâu hả?

Tôi lắc đầu, nhưng nước mắt vẫn rơi làm Hải Thanh cuống quýt cả lên. Anh quay đầu định gọi bác sĩ thì tôi dùng hết sức kéo tay lại, ôm lấy anh. Điều này hình như làm anh bất ngờ lắm.

-Hạ…

-Em xin lỗi……đã để anh lo lắng nhiều…..em thành thật xin lỗi anh!

Nước mắt như bị kìm nén lâu ngày giờ tuôn ra giàn giụa. Tôi khóc như một đứa trẻ trong lòng anh. Hơi ấm từ cơ thể anh cùng với mùi hương dịu nhẹ cơ hồ bao phủ lấy tôi.

-Hạ Quyên, đừng khóc nữa, ko sao mà!

Cảm nhận được vòng tay to lớn của Hải Thanh đáp trả lại mình, tôi vẫn ko kìm chế được cảm xúc…… Lúc này, giọng Hải Thanh sặc mùi đe dọa:

-Em ko nín, anh bỏ đi đấy!

Tôi im bặt ngay, ko dám thút thít đến một tiếng nào. Đó như một phản xạ có điều kiện rồi, lúc trước anh cũng hay hù tôi như thế. Dịu dàng đặt tôi nằm xuống, anh hôn nhẹ vào má tôi. Khoảnh khắc này làm tôi cảm thấy…..ko có anh là điều ko thể. Ko có anh tôi như một con thuyền ko buồm. Ko có anh tôi như lạc lõng trong cái thế giới tẻ nhạt này. Có anh, tôi sẽ ko cô đơn nữa. Một viễn cảnh tương lai ko xa, tôi ước mỗi lúc mình đi đâu đó về, một cánh cửa sẽ mở ra ngay trước mắt, anh đứng đó với nụ cười dịu dàng dành riêng cho một mình tôi.

-Anh ko được rời xa em đâu đấy!

-Anh sẽ ko bao giờ rời xa em, chỉ khi nào em bỏ rơi anh thôi!

Hải Thanh cười híp cả mắt lại, anh thật là đáng yêu. Ko biết bao giờ tôi mới được xuất viện nhỉ? Cầu mong là nhanh nhanh một chút. Lúc đó, tôi với anh sẽ lại tung tăng dạo chơi khắp phố như bao cặp tình nhân khác, sẽ lại vui vẻ và hạnh phúc hơn xưa…… Tôi sẽ bù đắp lại hết tất cả những gì mà trong khoảng thời gian mình bị mất tích anh đã phải chịu đựng.

-Anh hay thật, sao em lại có thể bỏ rơi một chàng trai tuyệt vời như thế này được chứ?

-Hì, thật ko?…..em đào hoa lắm, sao anh biết được!?

-Dám nói em như thế hả? Ko thèm nói chuyện với anh nữa. Tránh ra chỗ khác! Xùy….xùy…..

Tôi vờ dỗi, giơ tay lên phe phẩy như đuổi ruồi. Nghe thấy tiếng Hải Thanh cười, tôi càng cay cú hơn, kéo chăn lên trùm kín mặt.

-Vậy anh đi đây! Bye bé yêu nhé!

Giọng điệu nghe chỉ muốn cắn anh cho chết ngay thôi, ghét thật. Được, giỏi thì đi luôn đi, quay lại đây tôi đá ra khỏi phòng đấy!

Lẩm bẩm rủa anh được vài câu, tôi quay lại xem anh đi thật hay ko. Sự thật phũ phàng quá: ko một bóng người. Bực bội, tôi hét lên hết công suất mình có thể đạt được:

-NGUYỄN HẢI THANH! ANH ĐƯỢC LẮM!!!!!!!!!!!!!!!!!

Có tiếng cười ha hả bên ngoài, Hải Thanh ló đầu vào lè lưỡi trêu tôi. Tôi ngượng chín cả người, vùng vằng nằm xuống.

-Tiểu thư, đã đến giờ tiêm thuốc rồi ạ!

Một cô y tá cầm cái khay đựng một ống tiêm, một lọ thuốc nhỏ với hộp bông gòn đã thấm thuốc. Cái mùi của nó làm tôi thấy buồn nôn kinh khủng, đành miễn cưỡng đưa tay ra cho cô ta chích thật nhanh để ko ngửi thấy cái mùi thuốc nồng nặc đó nữa.

Khi cô y tá đi ra khỏi phòng vì đã hoàn thành nhiệm vụ, cái mặt đáng ghét của ai-đó lại xuất hiện với chất giọng lảnh lót:

-Bé yêu ơi, chích có đau ko?

-Xê ra! – Tôi lườm anh một cái sắc lẻm, thế mà Hải Thanh vẫn cười cho được.

-Thôi anh xin lỗi mà! Anh có đi thật đâu, anh đi ra cho người ta vào chích thuốc cho em mà!

-Hứ!

-Vợ ơi!

-Ai vợ anh? Con nít con nôi bày đặt vợ chồng cái gì?

-Ko sớm thì cũng muộn thôi!

-Lần này thôi đấy.

Liếc Hải Thanh thêm cái nữa, tôi quay mặt ra phía bên ngoài cửa sổ ngắm cảnh tiếp. Nắng bỗng dịu dần, gió thổi từng cơn mát lạnh làm tinh thần người ta sảng khoái quá! Nhưng “ma lực ru ngủ” của nó cũng kinh khủng thật, chẳng mấy chốc mắt tôi lại lim dim, bờ mi hạ dần xuống. Thiếp đi lúc nào ko hay, một hình ảnh khác lại hiện hữu trong đầu…..vẫn chàng trai tóc đỏ ấy….bế con cún xù. Toàn thân………đầy máu!

*16:30 p.m:

Chiều mùa thu thật thoáng đãng và dịu dàng với những tia nắng vàng nhạt xinh xinh chứ ko gắt gao oi bức như mùa hè. Ngồi ko yên trên chiếc xe lăn, Hạ Quyên hớn hở bắt Hải Thanh đẩy đến nơi này rồi lại đẩy đến nơi kia. Ấy vậy mà anh cũng chiều theo ý cô làm mọi người xung quanh âm thầm ngưỡng mộ, ganh tị. Hai người như một bức tranh đẹp mỹ miều, một đôi trai tài gái sắc ít ai sánh bằng. Đôi tình nhân trẻ cứ mặc sức nô đùa, dù sức khỏe cô gái chỉ mới bình phục được ít nhiều.

Từ đằng xa, cũng có một chàng trai đang ngắm nhìn đôi trai gái ấy. Lúc đầu nhìn thấy cô gái, cậu rất ngạc nhiên và vui mừng khi cô đã tỉnh, còn định sẽ đi kiếm tên bạn thân xấc xược ko thông báo tin này cho mình biết. Nhưng trông thấy nụ cười xinh đẹp, hạnh phúc kia lại dành cho một người con trai khác, lòng chàng trai bỗng đau nhói đến lạ.

*Phòng khám số 7:

“RẦM”

Cánh cửa phòng bị đóng sầm lại một cách thô bạo làm người bác sĩ điển trai ở bên trong giật thót cả người. Nom thấy khuôn mặt thất thần pha lẫn giận dữ của Đặng Thanh Nguyên, Trịnh Văn Dương đứng dậy lấy một cái ghế cho cậu ngồi. Khi đã yên vị, mắt của Nguyên hằn học trợn lên nhìn Dương, tay đập xuống bàn một cái rất mạnh, tưởng chừng như nó có thể lõm xuống luôn vậy.

-Mày có giấu tao cái gì ko Dương?

-Gì? – Dương ngây ngô.

-Cho mày một cơ hội duy nhất đấy, giấu gì thì nói ra hết đi! – Nguyên ráng nuốt cục tức vào bụng, ngả lưng ra ghế, nhưng ánh mắt của cậu vẫn giữ nguyên ko đổi.

-Tao chẳng có gì giấu mày cả!

Dương đáp rồi tiếp tục đánh cái gì đó vào máy tính, làm lơ Nguyên. Lúc này Nguyên đứng phắt dậy quát lớn:

-TẠI SAO HẠ QUYÊN TỈNH DẬY MÀY KO BÁO CHO TAO BIẾT!?? KỂ CẢ VIỆC CÔ ẤY ĐÃ LẤY LẠI TRÍ NHỚ!!!!

-Đó chẳng phải là điều tốt sao? – Dương bình thản trả lời, mắt vẫn dán vào màn hình.

-Cái gì?

-Ko phải ngay từ đầu mày muốn Hạ Quyên nhớ lại ký ức hả? Giờ cô ấy nhớ lại rồi, mày nên mừng mới phải, cớ gì lại làm loạn lên!?

-Mày…..

-Hôm trước tao cũng đã nói: Bảo Trân và Hạ Quyên là hai con người hoàn toàn khác nhau…….

Nguyên đưa tay lên tỏ ý chặn lại câu nói của Dương, cậu nhếch môi:

-Mày đã quên, sau ngày hôm đó tao đã vào phòng mày và nói gì à? Chưa già mà lẩm cẩm cũng tội nghiệp thật đấy. Tao nói tao sẽ ko từ bỏ Hạ Quyên, cho dù có phải đối đầu với Nguyễn Hải Thanh!!!!!

-Tất nhiên tao ko quên. Nhưng giờ mày biết cô ấy như thế nào ko? Những ký ức xưa đều trở về, nhưng những ký ức về mày và tao thì cô ta quên hết rồi. Mày sẽ tiếp cận Hạ Quyên bằng cách nào đây?

-……

-Hạ Quyên sẽ được xuất viện vào thứ 7 tuần sau, tức là còn đến 10 ngày. Trong thời gian này, mày hãy về căn nhà ở Macdan thu dọn đồ đạc rồi trở về nhà tao.

-Lý do?

Thật tình bây giờ Dương chỉ muốn đấm vào cái bản mặt ngu ko chịu được của Nguyên thôi. Anh dùng tay tán vào đầu cậu một cái đau điếng, làm bộ mặt tiếc nuối:

-Sao hôm nay mày ngu dữ vậy thằng kia? Con cục bông kia tao đem về nhà nuôi rồi, ba mẹ tao cũng ko thành vấn đề. Nếu mày ko muốn được gặp Hạ Quyên thì thôi, cứ ở căn nhà đó luôn đi!

Những kỉ niệm đẹp đẽ bỗng ùa về trong tâm trí của Nguyên. Nụ cười tinh nghịch, đáng yêu của cô gái được cậu cứu trên biển, những lần cãi vã trẻ con, vẻ mặt háo hức khi xem phim kinh dị của cô….v…v…. Tại sao bây giờ những giây phút ấy…..lại xa vời đến thế?

“Happy birthday to you! Happy birthday to you!......Happy birthday to Thanh Nguyên nè…..Happy birthday to you!”

“Anh ko biết àk? Trước khi thổi nến là phải ước!”

“Anh nói đó nha, sau này tôi mà về làm vợ anh Dương thì đừng có chạy theo níu kéo àk!”

“Bác ơi, anh Nguyên tốt lắm, bác đừng lo gì cả! Con sẽ cố gắng chăm sóc cho anh ấy! Hihi.”

“Đồ cây sào di động!!!”

“Nguyên, tới đây được rồi, ra xa nữa cá mập đớp đấy!”

“Có lẽ.....tôi vẫn sẽ ở bên cạnh anh, người rất quan trọng đối với tôi!”

………

-Tao.......sẽ về nhà của mày!

Sau một hồi chìm đắm trong những cơn sóng kỉ niệm, Nguyên ngẩng đầu lên nói ra quyết định của mình. Dương mỉm cười rồi vỗ vai cậu:

-Bây giờ mày về phòng thu dọn lại đồ đạc ở đây, tao sẽ viết giấy xuất viện đưa lên cho giám đốc. Sau đó sẽ đưa mày về Macdan thăm gia đình lão ngư rồi về nhà! OK?

-Ừm!

-Tao chuẩn bị đồ sẵn rồi, mày hãy đem về phòng thay đi, ngồi đợi cho đến khi nào tao đến nhé!

Nguyên lẳng lặng cầm lấy bộ đồ trên tay Dương rồi đi thẳng ra khỏi cửa. Cậu bỗng thấy mọi căng thẳng phiền toái trong lòng như đã biến mất. Sự phấn khởi dâng trào lên, Nguyên vươn vai hét lớn với nụ cười vui tươi nhất:

-ĐẶNG THANH NGUYÊN, CỐ LÊN! HÃY ĐỢI TÔI NHÉ HẠ QUYÊN!!!!!!!

-Hạ Quyên, em mệt chưa?

-Hì, em có sao đâu mà, còn dư sức để quậy tung cái bệnh viện này đấy. Anh sắp biến thành ông cụ non rồi đó Hải Thanh!

-Thôi đi cô, trời cũng sắp tối rồi kìa, lên phòng nghỉ nhanh lên!

Hạ Quyên chu môi hờn dỗi, trông cô dễ thương lắm! Hải Thanh phì cười trước cử chỉ đáng yêu ấy của cô. Anh dịu dàng đẩy chiếc xe lăn của cô một cách thật cẩn thận. Khung trời màu vàng thanh tao với sự góp vui của một vài chiếc lá đồng màu nhẹ nhàng rơi làm cho hình ảnh cặp đôi tiên đồng ngọc nữ kia càng thêm phần lãng mạn. Bất chợt có hai người con trai đi ra khỏi bệnh viện thẳng tiến xuống nhà xe. Một trong hai người con trai đó làm Hạ Quyên ko thể ko rời mắt. Chàng trai có mái tóc màu đỏ, dáng người mảnh khảnh cao ráo càng được tôn thêm nhờ làn da trắng hơn cả con gái. Và chiếc áo sơ mi đen vừa làm nổi bật cho làn da ấy vừa tạo nên một vẻ thần bí cho cậu.……rất giống với người con trai tóc đỏ trong giấc mơ của Hạ Quyên!

Tự nhiên thấy Hạ Quyên ngẩn ngơ như người mất hồn, Hải Thanh khẽ lay vai cô:

-Em sao thế?

-À….ko ạ! – Cô giật mình, nhanh chóng nở nụ cười để Hải Thanh ko phải lo lắng cho mình.

Gạt nhanh mọi thứ ko đáng suy nghĩ ra khỏi đầu, Hạ Quyên tự trấn an mình chắc chẳng có liên quan gì đâu, ko nên bận tâm nhiều.

Cả hai vừa đến được hành lang của phòng VIP thì họ trông thấy từ xa có một đôi nam nữ đang đứng trước cửa phòng. Nhận ra khuôn mặt xinh đẹp đang ôm một bó hoa phong lan màu tím trên tay, mặt Hạ Quyên biến sắc khi khoảng cách đang dần được rút ngắn.

Bảo Kim Thư nhếch mép cười nham hiểm, bên cạnh cô ko phải ai khác mà chính là Minh Duy – kẻ hầu cận trung thành. Hạ Quyên ko thể tin được điều đang diễn ra ở đây. Cô biết Kim Thư vốn ko hề ưa cô, thì làm sao lại có việc đến thăm bệnh thế này?

-Xin chào! Hoàng tiểu thư khỏe rồi chứ?

Kim Thư ân cần hỏi thăm, cúi người đưa bó hoa thơm ngát cho Hạ Quyên, từng cử chỉ dịu dàng lúc này của cô thừa sức để có thể đánh lừa thị giác đối phương.

-Tôi…..cảm ơn! Đã đỡ rồi, thật là vinh hạnh khi được Bảo tiểu thư chiếu cố như thế này.

Hạ Quyên cười đáp lại, nhưng trong lời nói có ẩn chứa một ít mỉa mai. Nụ cười trên đôi môi đỏ mọng của Kim Thư tắt ngúm. Hải Thanh cảm giác có gì đó bất thường liền lên tiếng:

-Hai người vào ngồi chơi nhé, đã đến đây rồi chẳng lẽ lại ko vào!?

Kim Thư khẽ liếc nhìn Minh Duy như ra hiệu cái gì đó. Anh nói:

-Chúng tôi có việc đi qua đây, sẵn tiện vào thăm Hoàng tiểu thư một lúc thôi! Có thể lúc khác tiểu thư của tôi sẽ đến thăm khi có nhiều thời gian hơn, mong cậu Hải Thanh thông cảm!

-Ồ, thật tiếc quá! Thế thì đành để bữa khác vậy!

-Vâng, vậy bọn em xin phép!

Kim Thư yểu điệu, e lệ cúi chào rồi bước đi trước, sau đó Minh Duy cũng đi theo. Hải Thanh rời tay khỏi chiếc xe lăn để mở cửa phòng. Trong khi anh đang loay hoay kiếm chìa khóa thì Hạ Quyên bỗng cảm thấy rợn tóc gáy. Cô liếc mắt về phía Kim Thư, tiếng va chạm giữa nền nhà và đôi giày cao gót vang lên đều đặn. Ko khí lạnh lẽo ngột ngạt vừa rồi vẫn để lại dư âm ko ít nơi Kim Thư đã đứng. Hạ Quyên nhíu mày nhìn theo bóng cô tiểu thư khó hiểu đang dần khuất xa. Trong lòng nổi lên một dự cảm ko lành!

*Bờ Tây Macdan – nhà lão ngư:

-Bác ơi!

Nguyên vừa xuống khỏi xe là nhanh nhảu cất tiếng gọi vọng vào căn nhà nhỏ đơn sơ ở trước mặt. Một người phụ nữ có vóc dáng béo tốt từ trong nhà lật đật chạy ra, tay vẫn cầm lăm lăm con dao cỡ trung. Bà ngạc nhiên khi nhìn thấy Nguyên, thốt lên:

-Ô, cháu xuất viện rồi hả Nguyên!??

-Vâng, cháu mới bị đuổi vào lúc chiều thôi. Có cả bác sĩ nè bác! – Nguyên cười trả lễ, kéo tay Dương.

Dương lễ phép cúi đầu chào người phụ nữ ấy:

-Thưa cháu chào bác!

-Rồi rồi, 2 đứa khách sáo quá!

-Ông già đâu rồi ạ? Trời sắp tối rồi mà đi ra khơi chưa về sao?

Nguyên ngó đông ngó tây đảo mắt tìm kiếm lão ngư, nãy giờ chẳng thấy ông đâu.

-Ông ấy tắm ở sau nhà đó cháu. Chúng ta vào nhà đi kẻo lại trúng gió.

Dương và Nguyên chậm chạp đi vào trong nhà. Bên trong còn có người con trai của ông lão và vợ anh ta, thêm 2 đứa con trai nghịch ngợm nữa. Đứa lớn 7 tuổi, đứa nhỏ thì 5. Vừa thấy Nguyên là chúng chạy ùa vào lòng cậu hết bắt ẵm rồi thì cũng cõng. Nguyên bế bổng 2 đứa lên, chào hai vợ chồng kia rồi cùng với Dương ngồi xuống cái ghế gỗ nhỏ. Một lát sau, lão ngư ở trần lù lù như bóng ma đi ra, vắt cái khăn vào cổ, ông cười niềm nở:

-Chú mày bình phục rồi đấy à? Thấy khỏi hẳn hoàn toàn chưa?

-Rồi ạ! Ông vẫn ko chịu đổi cái giọng cười nham nhở đó đi sao?

-Xùy…..sao đổi được, giọng cười đặc trưng của ta đấy!

Họ ngồi nói chuyện với nhau rất nhiều, con trai của ông lão cũng tham gia. Cô vợ vào bếp phụ việc nấu nướng với bà lão. Hai đứa nhóc thì cứ quấn quýt bám lấy Nguyên. Đến khi trời xẩm tối, cả nhà cùng nhau dọn cơm lên. Tiếng cười giòn tan cứ vang ko ngớt trong căn nhà bé xíu. Khung cảnh này làm Nguyên xúc động lắm. Mái ấm tình thương gia đình cậu ko có, cha mẹ, anh em….. Nghĩ đến đây, cậu nhớ đến mẹ mình……

Hơn 8 giờ, Dương và Nguyên xin phép gia đình lão ngư ra về. Vẫy chào tạm biệt mọi người, chưa chi Nguyên đã bùi ngùi thấy nhớ. Thắt dây an toàn xong, cậu nổ máy, xoay cái vô-lăng điều khiển xe quay đầu lại (Nguyên cầm lái). Khi đã thấy cách căn nhà nhỏ đủ xa, Nguyên lên tiếng hỏi Dương:

-Mày đã làm việc tao nhờ chưa?

-Rồi, tao giấu dưới cái gối, kèm lời nhắn như mày mong muốn. Số tiền khá lớn đấy, tao sợ ông ấy phát hiện ra rồi đem đến trả mình mất!

-Haiz….mày khéo lo. Ko nhớ mình đã nhắn gì sao? “Nếu bác trả lại bọn cháu sẽ từ bác luôn”. Vậy nên chắc chắn ông ấy ko trả lại đâu.

-Ha, mà đây là lần đầu tiên mày chịu chi đến vậy đấy, bấy nhiêu đó tiền thì nhằm nhò gì với khối tài sản mày đang nắm giữ nhỉ?

-Ko nhằm nhò gì nhưng đủ để cho gia đình họ có được một ngôi nhà khang trang, cuộc sống đầy đủ hơn. Với tính cách ông lão tao nghĩ họ sẽ thoát khỏi cảnh nghèo sớm thôi, ông ấy tiết kiệm lắm!

Dương ko nói gì nữa để cho Nguyên tập trung lái xe. Chưa đầy 10 phút sau họ đã về đến ngôi nhà nhỏ có dàn hoa giấy bốn màu rực rỡ. Đút chiếc chìa khóa vào ổ để mở cửa, Nguyên có thể nhận thấy ngôi nhà vẫn rất sạch sẽ, ko hề có chút bụi bặm nào. Bật công tắc đèn lên, đúng là như vậy, mọi thứ vẫn như cũ.

-Dương ,mày dọn dẹp nhà cho tao đó hả?

-Ko tao thì là ma chắc!

-Giỏi! Lát anh thưởng cho cây kẹo cầu vồng. – Nguyên khoái chí hăm hở xoa đầu Dương.

-Đập mày bây giờ! Mau dọn đồ đi, còn về ko mama yêu tao mong!

-Nghe thấy gớm.

Nguyên bĩu môi rồi đi đến cái tủ quần áo của mình, gom tất cả lại đặt lên sofa. Dương đi ra ngoài để lấy chiếc vali to đùng vào. Anh cũng có nhiệm vụ gấp đồ cho Nguyên trong khi cậu đi khắp căn nhà tìm xem còn gì để mang đi ko. Chỉ còn lại căn phòng của mình. Nó làm Nguyên khựng lại giây lát. Đây là căn phòng Hạ Quyên từng ở trong thời gian bị mất trí nhớ và lưu lạc ở đây. Cậu ngập ngừng, do dự, mãi một lúc sau mới từ từ đưa tay lên vặn tay nắm cửa. Những chiếc chuông gió xinh xinh đủ hình dạng treo lủng lẳng trên trần nhà lặng im phăng phắc. Ánh đèn điện sáng trưng được bật lên làm màu đồng vốn có của căn phòng như nổi bật hơn. Nguyên thẫn thờ nhìn lướt qua xung quanh. Nỗi nhớ nhung lại ào về, những hình ảnh từng rất quen thuộc cũng thi nhau hiện lên trong trí óc cậu.

Cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp với mái tóc dài đen nhánh mượt mà, đôi mắt long lanh to tròn với làn mi dài cong vút, bờ môi đỏ hồng nhỏ xinh nhìn là muốn….cắn, nước da trắng nõn hơn cả tuyết……. Cô ấy ko còn ở đây nữa, cô đã trở về với vị trí mà mình vốn có. Nhưng tại sao bóng hình cô vẫn ở đây, làm ai đó cảm thấy nhớ, nhớ đến phát điên!?

Những bộ quần áo Nguyên mua cho cô vẫn còn đây. Chỉ đơn giản là áo thun với quần short nhưng cô lại rất thích. Chiếc giường êm ái vẫn còn thoang thoảng mùi hương thơm dịu nhẹ, cơ hồ cô vẫn luôn ở đây vậy. Nguyên nhắm mắt cố gắng đẩy hết những ảo tưởng ra khỏi đầu. Cậu lùi ra ngoài, đóng cửa lại, khóa chặt bao ký ức đã là quá khứ. Tiếng Dương hét vọng lên làm Nguyên chợt tỉnh:

-Xong chưa thằng quỷ? Còn gì nữa ko?

-À….ko. Hết rồi!

-Vậy đi thôi!

-Ừ, tao ra ngay đây.

Nguyên quay lưng bước đi. Nhưng chỉ mới được vài bước, cậu ngoái đầu nhìn lại căn phòng thêm lần nữa. Nó như đang luyến tiếc đưa tiễn cậu rời khỏi nơi này. Nhếch môi mỉm cười cay đắng, Nguyên đi thẳng ra phòng khách. Dương gật đầu tỏ ý mọi thứ đã xong, nên đi về là vừa. Khóa cửa lại cẩn thận, Nguyên ngắm nhìn quanh ngôi nhà rồi lên xe.

-Khoan đã, còn mộ mẹ tao!?

-Mày yên tâm, tao lo hết rồi từ hôm trước rồi. Bác đang ở một nơi tốt hơn!

-Ừm! Cảm ơn mày nhé!

Dương cười nhẹ. Nguyên đóng cánh cửa xe lại, quay đầu thẳng tiến ra con đường nhựa trước mặt. Nhìn vào chiếc kính chiếu hậu, ngôi nhà đang dần khuất xa khỏi tầm mắt. Cảm giác rất lạ, cứ như…..nó và những thứ có liên quan đang bị chôn vùi……….

“Hãy tan biến cùng với quá khứ đi nhé, tôi sẽ cố gắng thay đổi tất cả. Hãy đợi đấy!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play