Dương nhìn vào màn hình của cái chuông trước cửa nhà nói lớn. Anh vừa
dứt lời là cánh cổng màu đen tuyền cao hơn 5m tự động được mở ra. Nguyên lái xe chạy vào bên trong. Ở đây vẫn ko thay đổi gì mấy so với hồi cậu
bỏ đi giữa năm 13 tuổi.
Trước cánh cửa gỗ của ngôi biệt thự to
lớn có một người phụ nữ phong thái dịu dàng, thanh tao đứng trông ngóng
con trai mình. Nguyên tắt máy xe rồi cởi dây an toàn, cậu cảm thấy hồi
hộp lắm. Điều làm cậu ngạc nhiên chính là nét trẻ trung xinh đẹp vẫn ko
phai nhạt trên gương mặt người phụ nữ kia dù bà đang ở độ tuổi tứ tuần.
-Con.....con chào cô. Cô vẫn xinh đẹp như ngày nào!
Bà Giang ko nén nổi niềm vui liền chạy đến ôm chầm lấy người con trai
vừa nói kia. Hơi ấm của bà như đang dần ngấm vào cơ thể Nguyên. Cậu cũng ôm lại bà.....bà như người mẹ thứ 2 hiền dịu ít ai có.
Một
thằng nhóc với khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu, lém lỉnh tinh nghịch chơi
thân với con trai mình làm bà Giang cảm thấy rất quý mến, cứ như có thêm một đứa con vậy. Dù rằng nó là trẻ mồ côi. Bảy năm trước nó bỏ đi ko
nói lời nào làm bà rất lo lắng, khóc ròng đến đổ bệnh. Chỉ khi nghe tin
của Nguyên từ Dương thì bà Giang mới an tâm phần nào. Giờ nó lại về đây, thật quá đỗi vui mừng!
Nguyên dìu bà Giang vào nhà, nhờ Dương
mang hành lí để vào trong. Từ trên cầu thang được lát bằng đá hoa cương
sang trọng, một người đàn ông lặng lẽ bước từng bước chậm xuống. Ông khá đô con, gương mặt toát lên sự thanh thoát, phúc hậu. Đó chính là Trịnh
Văn Doanh, vị bác sĩ có tiếng tăm lừng lẫy một thời nhờ sự tài giỏi,
nhiệt tình, cũng là chủ của bệnh viện Đa khoa Thành phố. Có thể do một
phần như thế nên rất nhiều người biết được Dương là ai và trong ánh mắt
họ luôn ẩn hiện sự kiêng nể.
-Con chào chú!
Nguyên cúi đầu 90 độ chào ông Doanh. Ông ra hiệu cho cậu ngồi xuống ghế, mình thì ngối ở phía đối diện.
-Lâu nay con vẫn khỏe chứ? Cuộc sống thế nào?
Ông Doanh cầm cái bình trà bằng sứ xanh rót nước đầy vào cốc, đưa cho Nguyên, hỏi han.
-Dạ cũng đầy đủ. Con đi làm thêm ở một nhà hàng nên cũng dư ra một ít.
-Vậy àk? Con cứ ở đây bất cứ lúc nào con muốn, cứ coi là nhà mình đi.
Bảy năm rồi chú mới gặp lại con, hôm nay chúng ta ngồi cùng xem đá banh
chứ? Hay nếu con mệt do di chứng của tai nạn thì cứ đi nghỉ!
-Ko ạ. Con muốn coi đá banh với chú cơ!
-Được thôi! Nhóc Dương, con tham gia chứ!?
-Tất nhiên rồi ạ, sao con bỏ lỡ được! Hìhì.
Ông Doanh quay sang nhìn bà Giang cười tủm tỉm, liếc mắt đưa tình, kéo tay bà như làm nũng:
-Vợ ơi, lát em chuẩn bị cho anh ít trái cây với bia nhá, anh phải xử gọn hai thằng nhóc này mới ngủ ngon được!
-Được rồi, mấy người mà tụ họp lại cũng chỉ có bấy nhiêu đó thôi. Nhưng nhớ ngủ sớm mai còn đi làm đấy!
-Tuân lệnh vợ!
Ông Doanh làm mặt nghiêm trang, tay đưa lên như kiểu chào quân đội làm
ai cũng phì cười. Nguyên nhận ra tính trẻ con, vui tính của ông vẫn ko
hề thay đổi.
-Thôi, bây giờ Nguyên này! Con muốn ở chung với Dương hay ở riêng?
-Dạ....ở chung với Dương được rồi cô, bất quá con đạp nó ra khỏi phòng thôi! Hahaha.
-A thằng này mày láo! – Dương cốc nhẹ vào đầu Nguyên.
-Vậy giờ.....bé Dương, con giúp Nguyên mang đồ đạc lên phòng sắp xếp đi, chút nữa còn xuống coi đá banh với ba!
Dương bị mẹ gọi là “bé” liền mè nheo:
-Mẹ ~ .....con 20 tuổi rồi, có còn là đứa nhóc mới lên 3 đâu mà lại gọi con là bé! Con méc ba bây giờ.....
-Dù cậu có 80 tuổi tôi vẫn gọi cậu là bé. Con với cái, hở tí là đem ba ra dọa mẹ, con tưởng mẹ sợ ba sao?
Nguyên với ông Doanh cười ha hả chọc quê Dương làm anh tức xì khói,
vùng vằng đứng dậy xách đống đồ lên, ko quên nạt thằng bạn của mình:
Lên đến phòng Dương, mặt của Nguyên còn nhăn hơn cả khỉ ăn ớt. Cậu cằn nhằn:
-Mày phải người ko vậy hả Dương? Nơi này còn hơn cái ổ chuột nữa!
-Kệ tao, có cho mày ở là may lắm rồi đấy, ko chịu thì cút.
Nguyên khẽ lắc đầu đi vào phòng. Phòng Dương rất rộng, ước tính có thể
là 2 cái phòng trọ cao cấp ghép lại. Nó có đến ba cái cửa sổ nên rất
thoáng mát. Có rất nhiều chậu cây nho nhỏ đặt trên bệ cửa sổ thứ nhất.
Nguyên chép miệng đánh giá cũng ko tệ, chỉ tội là hơi bừa bộn mà thôi,
nếu dọn sạch thì còn gì bằng. Chợt cậu nhận ra ở góc phòng, một cái
chuồng hình ngôi nhà khá lớn có ngói màu đỏ tươi, cón lại các bức tường
là màu vàng. Một sinh vật mũm mĩm với bộ lông xù trắng muốt như bông
đang quẫy đuôi, cái đầu ngúc ngắc trông rất đáng yêu.
-Anvil! – Nguyên kêu lên đi lại bế con cún, tay xoa xoa cổ nó và nựng cái bụng căng tròn.
-Mới có mấy ngày mà mày mập quá à! Chắc thằng đó muốn mày béo phì đây. Yên tâm, có tao ở đây rồi, ko cần lo gì hết!
Con cún lè lưỡi liếm liếm tay của Nguyên, có vẻ như nó nhận ra cậu rồi. Nhìn nó yêu lắm cơ, yêu hơn cả lúc còn ở ngôi nhà kia nữa. Dương thì
nhíu mày bực dọc vì câu nói vừa rồi của Nguyên, định lại cho cậu một
trận mà thôi, ko nên phá hỏng khoảnh khắc “đoàn tụ xúc động” này.
Nhưng...........
“Oa, con cún dễ thương quá! Ở đâu ra vậy?”
“Hihi. Nhìn yêu quá à! Yêu ko chịu được!”
“Cún ơi! Chị đặt tên cưng là Anvil nhé!”
Một lần nữa, Hạ Quyên lại hiện ra trong những ký ức đẹp đẽ khó phai.
Nguyên như rơi vào trạng thái “hồn lìa khỏi xác”. Cậu ngồi ngẩn ngơ cứ
hết nhìn con cún thì lại thở dài thườn thượt. Đã bảo là sẽ quên, nhưng
sao nó cứ xuất hiện hoài vậy?
Thấy Nguyên có vẻ lạ, Dương đi lại vỗ vai cậu một cái:
-Sao vậy? Tự nhiên đơ như cây cơ thế?
Bị bất ngờ, Nguyên giật mình thoát ra khỏi mớ hỗn độn trong đầu, cậu cười trừ:
-Ko….đang ngắm nó sao mà mập dữ vậy đó mà!
-Her…….anh mày nuôi mà, phải béo tốt thì mới được chứ, hehe. – Dương chống nạnh cười đắc chí.
Nhìn cái mặt đang vênh vênh lên tự đắc của Dương làm Nguyên chỉ muốn
đấm cho một cái thật mạnh thôi. Bỗng đập vào mắt cậu là một
thứ-vô-cùng-đặc-biệt đang nằm trên chiếc giường giữa đống quần áo bị
quăng tứ tung khắp phòng.
Vội vã bật dậy, tay đặt Anvil xuống
sàn, Nguyên vồ lấy vật đó như sợ nó có thể bị cướp mất trong gang tấc.
Dương nghiêng đầu khó hiểu chẳng biết thằng bạn mình bị cái gì mà cứ như hổ đói thế. Nguyên cười thầm đểu giả trong miệng, ánh mắt gian manh
sáng lóa lên nhìn chòng chọc vào Dương khiến anh gai người. Cậu dùng
ngón cái và ngón trỏ cầm “vật” đó lên phe phẩy, miệng cười hô hố:
-Hôhô, Dương ui, tao ko hề biết mày thích mặc underwear có hình khỉ
đang măm chuối đó nha, thế mà lâu nay lại giấu anh em. Xấu quá đi à!!!
Dương quýnh quáng cả lên. Mặt anh đỏ gấc, cứ tưởng là toàn bộ máu trong người đều dồn lên hết cơ mặt. Anh vồ lấy Nguyên đúng chất một con hổ
đói thấy mồi để giật lấy cái-vật-nhạy-cảm kia. Nguyên cũng đâu vừa, anh
né người sang một bên làm toàn thân Dương đáp xuống chiếm hết chiếc
giường êm ấm.
-THẰNG QUỶ SỨ!!!!! HÔM NAY TAO KO XỬ MÀY TAO KO PHẢI TRỊNH VĂN DƯƠNG!!!!!!!
Dương gầm lên đuổi theo Nguyên. Hai người cứ chạy rầm rầm trong phòng ko biết mệt hay sao ấy? Nguyên vừa chạy vừa la làng lên:
Đang ngỏng cổ lên để hát thêm thì ko may cho chàng Nguyên, ko biết có
phải gieo gió gặt bão ko mà cậu lại vấp phải đống quần áo nằm chình ình
trên sàn, tiếp đất cực đẹp: Mặt ngự trị dưới đất, chân ngự trị trên
trời! =))
-Kàkà, tóm được con khỉ ngố rồi. Có lời trăng trối nào ko em?
-Dạ….dạ anh Dương đẹp zai, giàu lòng nhân ái tha cho em lần này…..em nó còn bé nên trót dại ý mà…..mong anh rủ lòng từ bi…….
-Ôi…..cám ơn em đã hết lòng khen ngợi nhưng anh thiết nghĩ……tội này ko
thể nào tha được!....... Hãy xem đây! NHẤT DƯƠNG CHỈ!!!!!!!!!!!
Dương ra sức thọc léc Nguyên làm cậu cười lăn lộn, quằn quại trên
giường còn hơn cả rắn. Vợ chồng ông Doanh nghe rầm rầm trên lầu cùng với “tiếng kêu cứu thảm thiết” của Nguyên liền chạy lên phòng Dương xem có
chuyện gì. Bà Giang mở cửa ra lo lắng hỏi:
-Gì mà rầm rầm vậy hai đứa!??
-Cô ơi....help......
Nguyên đưa tay ra điệu bộ như cần được cứu. Ông Doanh nhịn cười, chau mày nghiêm nghị:
-Trời.....thế mà cứ tưởng gì.....thiệt tình. Hai đứa thay đồ cho dễ
chịu tí rồi chuẩn bị xuống coi đá banh, ko ba quất vào mông mỗi đứa vài
roi bây giờ!
-Tụi con xong ngay đây!
Dương cười hì hì
nói, buông Nguyên ra lại còn tử tế phủi áo cho cậu. Nhưng sau khi cánh
cửa phòng đóng lại, chắc chắn ba mẹ đã đi xuống nhà, ánh mắt chứa tia
lửa điện của anh chiếu thẳng vào kẻ gây rối đang nẳm ưỡn ngực trên
giường thở phì phò kia. Và rồi.....tiếng thét của ai đó lại vang lên
khắp nhà. Hai ông bà bên dưới chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm bởi cái tính
nghịch ngợm của 2 thằng con trai ko khác gì con nít dù đã qua tuổi
trưởng thành.
Ầm.....ầm......
Từng đợt sấm bất ngờ giáng xuống thành phố
hoa lệ Salin, kéo theo làn mưa bụi trắng xóa làm mờ cả mắt. Bầu trời xám xịt dày đặc mây, trông mọi thứ thật u ám, ảm đạm. Tại bệnh viện Đa khoa Thành phố, phòng VIP đặc biệt, có một cô gái lặng lẽ đứng cạnh bên
thành cửa sổ ngắm mưa buồn bằng đôi mắt sâu thăm thẳm. Ko thể biết được
bây giờ cô đang suy nghĩ những gì, nhưng dáng vẻ của cô lại góp phần sầu não hơn cho cơn mưa như trút nước ở ngoài kia.
Hoàng Hạ Quyên
trầm ngâm nhìn những giọt mưa trong suốt đọng lại trên mặt kính. Cô đưa
tay lên như muốn chạm vào chúng, nhưng ko thể. Tựa đầu vào tường, Hạ
Quyên tiếp tục ngắm nhìn cơn mưa từ thiên đường vô tư rơi xuống trần
gian. Cô cảm thấy có gì đó rất quen, nó như đang ẩn nấp trong những giọt nước vô tri kia.
-Hạ Quyên! – Một giọng nói ấm áp bỗng vang lên ở đằng sau lưng cô.
Hạ Quyên quay lại, là anh – người con trai cô yêu nhất trên thế gian
này. Mái tóc màu đen kiểu cách của Hải Thanh bết lại do bị ướt nước mưa, chiếc áo sơ mi màu đen ướt đẫm áp sát vào người anh làm lộ ra những thế mạnh về cơ thể. Cô chạy lại nhìn anh áy náy, nếu ko vì cô đòi ăn súp
cua thì anh đâu có phải ướt như thế này.
-Anh....sao ko mặc áo mưa vậy?
-Anh quên đem. Nhưng có sao đâu mà!
-Hic.....em xin lỗi......tại em đòi ăn......
Hải Thanh đặt 2 ngón tay lên làn môi đỏ hồng âm ấm của Hạ Quyên ko cho
cô nói nữa. Anh mỉm cười dịu dàng, nụ cười này có uy lực đến nỗi Hạ
Quyên phải ngây người đi:
-Anh đã nói ko sao là ko sao. Chẳng
lẽ vợ mình muốn ăn súp thôi mà anh lại ko mua được sao!? Với lại.....anh thế này chắc hấp dẫn hơn chứ nhỉ? Lúc nãy mấy cô y tá ở sảnh nhìn anh
hoài luôn đó!
Lúc này Hạ Quyên chỉ biết phì cười thôi. Cô nhéo mũi Hải Thanh một cái:
-Cái tính tự tin quá đà ko bỏ được. Thưởng cho anh nè!
Dứt câu, Hạ Quyên nhón chân lên hôn lên má Hải Thanh. Anh có vẻ hơi bị bất ngờ nên chỉ cười ngờ nghệch, trông ngố lắm!
-Đáng lẽ phải hôn vào môi chứ!? Em thật là......
-Xí.....đừng có được voi đòi tiên nhá, ko có đâu! :P
Hải Thanh chỉ cười xòa có lệ rồi đặt phần súp cua nóng hôi hổi lên bàn. Nhẹ nhàng mở nắp ra, mùi thơm của trứng và thịt cua xay nhuyễn tỏa lên
lập tức kích thích ngay khứu giác của Hạ Quyên. Cô kéo tay Hải Thanh
nũng nịu:
-Anh.....em mệt.....đút cho em ăn nhé!
-Có
sức để chèo kéo thế này thì còn khỏe chán, tự ăn đi, anh ko rảnh đâu. –
Lườm yêu vợ chưa cưới của mình 1 cái, Hải Thanh đưa tô súp vào tay Hạ
Quyên, nhưng cô nhanh nhảu rụt lại.
-Ứ chịu.....anh ~ .....anh ko đút em méc mẹ đó! Anh.......
-Em là trẻ con hả? Hở tí là lấy mẹ ra hù anh.
-Giờ đút ko? Ko đút em giận!
-Được rồi......khổ thật.....chắc sau vụ này anh ko dám cưới em nữa quá!
-Ko cưới thì thôi, em đầy người theo nên ứ sợ, hìhì.
-Thôi ăn nhanh nào. A.....
Chẳng mấy chốc tô súp nóng thơm phức đầy ắp đã vơi dần đi rồi hết sạch. Hạ Quyên liếm mép tinh nghịch xoa xoa cái bụng đã được no căng của
mình. Chợt Hải Thanh rướn người lại gần, mặt anh trở nên rất gần với mặt Hạ Quyên làm cô bối rối đỏ mặt. Rất nhanh, môi anh áp sát vào môi cô.
Hương vị ngọt ngào của tình yêu như đang tan dần trong khuôn miệng họ.
Ko nóng bỏng cuốn hút, mà rất nhẹ nhàng. Nhẹ nhàng nhưng cũng ko thể
cưỡng lại được. Mãi một lúc sau Hải Thanh mới chịu rời khỏi môi Hạ
Quyên, ngay lập tức anh bị cô lườm xéo một cái muốn tóe cả lửa:
-Chỉ giỏi lợi dụng lúc người ta ốm đau bệnh tật thế này!
-Ơ, đâu có đâu. Nhưng chẳng phải em cũng đã đáp trả lại anh ư?
-Hứ!
Hạ Quyên vờ dỗi quay mặt sang chỗ khác, Hải Thanh thấy vậy liền lên
giường ngồi bên cạnh, dùng một tay đẩy đầu cô tựa vào vai mình, còn tay
kia thì vòng ngang qua ôm lấy eo. Hạ Quyên cũng ko thèm dỗi nữa mà xoay
đầu lại, thoải mái dụi vào lồng ngực rắn chắc của người mình yêu, mặc
cho áo anh có bị ướt như thế nào. Hải Thanh dịu dàng nắm tay cô, ân cần
hỏi:
-Bé yêu à, bây giờ em thấy trong người thế nào?
-Em thấy khỏe rất nhiều, và rất muốn mau mau xuất viện, ở đây chán quá!
-Hửm? Có anh rồi mà còn chán sao? – Hải Thanh khẽ bật cười trêu.
-Đâu phải lúc nào anh cũng ở cạnh em thế này đâu. Với lại ko mau mau về, có chị nào giành mất anh thì sao?
-Em chỉ giỏi suy nghĩ lung tung.
-Her…..
-Vậy chút nữa, anh xuống phòng giám đốc xin giấy xuất viện cho em nhé!
Hạ Quyên bật dậy nhìn trực diện với Hải Thanh, mắt ko giấu nỗi sự ngạc nhiên:
-Được hả anh?
-Tất nhiên rồi, sao, muốn ko?
-Muốn chứ! Muốn chứ! Anh đúng là chồng yêu của em. – Cô mừng rỡ ôm chặt lấy Hải Thanh.
Anh ôm lấy Hạ Quyên mãi ko muốn buông. Những việc trước kia trong khi
cô mất tích anh cũng ko muốn nhớ đến nữa, kể cả người con trai ở bãi
biển mà anh đã gặp với Liễu Phi. Là đàn ông con trai với nhau, Hải Thanh có thể hiểu được cái ánh mắt sắc lạnh giận dữ ấy khi anh kéo tay Hạ
Quyên. Nó ko đơn thuần chỉ là bực tức, nó có chứa sự ghen tuông. Mặc dù
rất muốn biết trong 3 tháng vừa qua giữa hắn với Hạ Quyên có chuyện gì
nhưng anh vẫn sẵn sàng cho qua vì giờ đây, Hạ Quyên đã trở lại là Hạ
Quyên. Cô đang ở bên anh như những ngày tháng trước khi đám cưới, rất
vui vẻ và hạnh phúc. Thế thì việc gì anh lại khơi gợi lên chuyện cũ để
cô phải thêm suy nghĩ, lo lắng. Cứ để mọi chuyện diễn ra tự nhiên thì sẽ tốt hơn.
-Hải Thanh, anh đang suy nghĩ chuyện gì vậy?
Hạ Quyên lo lắng hỏi Hải Thanh khi trông thấy khuôn mặt anh bỗng suy tư, đờ đẫn đến lạ.
-À ko, anh đang nghĩ xem sẽ dẫn em đi đâu sau khi xuất viện thôi, hìhì. Bé yêu muốn đi đâu?
-Mình đi dạo phố nha anh, lâu rồi em cũng chưa đến quán kem Cherry.
Xong rồi mình đi shopping nè, đi công viên nè, còn nhiều lắm, hihihi.
-Em ko định đi học sao? Trường anh nhập học lâu rồi đấy!
Lúc nãy mặt Hạ Quyên hào hứng bao nhiêu thì bây giờ ủ rũ bấy nhiêu.
-Người ta chưa chơi đã mà…….
-Xì….em chơi hoài rồi cũng chán thôi. Bé yêu của anh định học khoa nào để anh lên làm việc trước cho.
-Ưm…..khoa của anh đấy!
-Haha, em muốn ở bên anh đến thế sao? Anh ko ngờ đấy!
-Xí….ăn dưa bở vừa thôi nhá. Vì sau này em muốn kế nghiệp papa lãnh đạo công ty thôi…..
-Chuyện đó sao ko để Nhật Anh lo? Anh thấy nó có năng lực hơn em nhiều đó.
-Khó ưa quá! Ít ra nó có là tổng giám đốc thì em phải là chủ tịch cơ! Hôhôhô.
-Hì…..em thật là…. Nào, giờ ngồi dậy để anh còn xuống phòng giám đốc
xin cho em xuất viện nữa. Em cầm điện thoại của anh gọi về nhà báo cho
mẹ trước đi!
-Vâng, em biết rồi, anh đi cẩn thận nha!
Vẫy tay với Hải Thanh xong, Hạ Quyên phấn khích mở điện thoại lên để gọi cho gia đình. Ấn số của mẹ mình xong, cô nhấn nút gọi. Sau vài tiếng
tút tẻ nhạt chán ngắt, bà Lam cũng bắt máy:
-Alo!
-Mẹ hả? Con gái yêu của mẹ đây!
-Hạ Quyên! Con khỏe chưa? Mẹ xin lỗi con nhé, hai ngày nay quá nhiều việc mẹ ko vào thăm con được, mẹ định chiều nay vào......
-Khỏi mẹ ơi, anh Hải Thanh xuống xin giấy xuất viện cho con rồi, chắc
lát anh ấy quay lại rồi bọn con về ngay thôi! Hôm nay mẹ nhớ về sớm nấu
gì ngon mà nhiều nhiều vào nha.
-Ừ, mẹ biết rồi, để mẹ gọi cho ba con với gia đình thông gia luôn.
-Vâng ạ! Vậy thôi bye mẹ nhé!
Bíp!
Màn hình điện thoại hiện ra thu hút lấy đôi mắt của Hạ Quyên. Lúc nãy
mở khóa màn hình cô ko chú ý đến nó. Toàn là hình của cô với nhiều kiểu
hiệu ứng khác nhau, có cả thể hình động nữa. Cô chép miệng tự nhận xét
mình: “Cũng kute lắm đấy chứ!”
Hạ Quyên biết, đến cả điện thoại cũng toàn là hình của mình thì chắc chắn Hải Thanh phải yêu cô rất
nhiều. Cô vào file hình ảnh, có 3 mục riêng. Mục thứ nhất có tên rất đặc biệt với 2 trái tim ở 2 đầu cái tên “Bé Yêu”. Môi Hạ Quyên từ hấp hé
ngạc nhiên liền chuyển thành một đường cong dịu dàng, ánh mắt ngập tràn
hạnh phúc. Mục thứ 2 có tên là “Me And Honey” và mục cuối cùng là “My
Family”. Cô di chuyển ngón tay chạm vào mục thứ 2, miệng ko ngừng cười
tủm tỉm. Những hình ảnh vui vẻ, nghịch ngợm đến kiểu “nghệ thuật” của Hạ Quyên và Hải Thanh nhiều ko đếm xuể, nhìn lên số lượng hình ảnh ở góc
trái điện thoại thì nó hiện lên 3 chữ số: 482. Kinh khủng thật! Ko ngờ
là nhiều đến thế! Lúc nào 2 người cũng chỉ biết chụp và chụp, có để ý
đến những thứ khác đâu. Mới xem được 4,5 hình ảnh đầu thì bỗng có 3 cô y tá bước vào, chào Hạ Quyên một cách kính cẩn. Cô chẳng biết có chuyện
gì đang xảy ra thì một cô y tá lên tiếng:
-Thưa tiểu thư, chúng tôi được giao nhiệm vụ vào giúp cô thu dọn đồ, chuẩn bị xuất viện!
-A.....vậy phiền các chị!
Hạ Quyên bỏ điện thoại vào túi áo, định bước xuống giường cùng phụ dọn đồ thì bị các cô y tá ngăn lại:
-Tiểu thư cứ ngồi trên giường nghỉ ngơi, lát chúng tôi sẽ chuẩn bị cho cô một bộ quần áo thoải mái hơn.
-Nhưng.....
-Việc của bọn tôi mà, cô đừng ngại!
Hạ Quyên đành cười ngượng nghịu ngồi trên giường. Đồ đạc của cô cũng
khá ít, toàn là trái cây, nước uống, sữa....v...v.... nên mọi việc hoàn
tất rất nhanh. Vừa lúc đó Hải Thanh cũng bước vào phòng:
-Xong rồi hả Hạ Quyên?
-Vâng.....giờ còn chờ người ta đưa cho em một bộ đồ thường để thay thôi ạ!
-Ừm – Hải Thanh cười nhẹ rồi quay qua các cô y tá – Cảm ơn các cô đã giúp đỡ trong thời gian qua.
Ba cô y tá đỏ mặt cười khúc khích rồi e lệ đi ra ngoài. Hạ Quyên lại
nhìn ra cửa sổ, mưa đã tạnh, có vài hạt nắng lung linh dịu nhẹ hắt vào
phòng. Cô sắp được về nhà rồi, mái nhà thân thương yêu dấu xa cách bao
ngày! Tất cả.......dường như đang dần trở về đúng với trật tự vốn có của nó.
*******
*Trước cổng bệnh viện:
-Em cảm ơn mọi người vì những việc trong thời gian qua ạ!
Hoàng Hạ Quyên cười rõ tươi cúi gập người chào những vị bác sĩ và y tá
đã túc trực chăm sóc cô khi bị tai nạn. Bác sĩ Đường Ngân Tâm – một
chàng trai chừng 28 – 30 tuổi mỉm cười:
-Có gì đâu, thân mình là bác sĩ, cứu giúp người là chuyện thường tình thôi!
-Hì....biết là thế nhưng em cảm thấy mình đã làm phiền mọi người rất nhiều.
-Bọn chị làm đúng bổn phận thôi cô bé àk! Ủa mà sao hôm nay ko thấy bác sĩ Dương đâu nhỉ?
-Bác sĩ Dương ạk? – Hạ Quyên mơ hồ ko nhớ rõ là ai.
-Là anh chàng bác sĩ có mái xéo áp sát, mặt trẻ măng đó. Ui cậu ấy đẹp
trai cực, chỉ mới 20 tuổi à. Mà em ko nhớ cũng phải, vì sau khi chẩn
đoán cho em trước khi tỉnh mấy ngày, bác sĩ Dương ko vào khám nữa, lâu
lâu chỉ đứng ở ngoài phòng quan sát thôi!
-À vậy à? Thế các chị cho em gửi lời cám ơn anh bác sĩ đẹp trai đó nhé!
Hạ Quyên nháy mắt lém lỉnh với mấy cô y tá. Cùng lúc, Hải Thanh từ nhà
xe chạy lên với chiếc motor màu bạc óng ánh, khẽ gật đầu chào.
-Thôi bạn trai em lên rồi, chào các anh chị nha! Bye bye!
-Đi cẩn thận nha! Về nhà nhớ chú ý sức khỏe, ít nhất phải nghỉ ngơi thêm 1 tuần đấy!
-Em nhớ rồi. Tạm biệt!!!
Đội mũ bảo hiểm vào xong, Hạ Quyên quay lại vẫy tay với mọi người cho
đến khi ko thấy bóng dáng của bệnh viện đâu nữa. Mắt cô dần nhòe đi,
sống mũi cay cay. Nghe tiếng sụt sịt sau lưng mình, Hải Thanh đưa tay
nắm nhẹ bàn tay cô trước bụng mình, dịu dàng lên tiếng:
-Sao bé yêu của anh lại nhè nữa rồi? Ngoan, anh thương!
-Ừm.....chỉ xúc động tí thôi..... – Hạ Quyên quệt nước mắt đi, rắn giọng nói.
-Hì, vợ anh nhạy cảm quá!
Hải Thanh bật cười, cứ tưởng Hạ Quyên lại dỗi nhưng ko, cô vòng tay ôm
lấy Hải Thanh. Lưng anh rộng và ấm áp làm cô cảm thấy rất dễ chịu. Mưa
lại rơi, nhưng chỉ lất phất vài hạt. Đâu thể ngờ, chỉ vừa nhắm mắt lại
để nhâm nhi cảm giác ngọt ngào ấy thì một hình ảnh lạ hiện ra đâu đó
trong tâm trí của Hạ Quyên.
Cũng vào một ngày mưa giông, trên
chiếc xe đạp màu trắng, cô gái ngồi ở đằng sau tựa người vào lưng của
một chàng trai. Một chiếc ôtô ko biết từ đâu ra đâm thẳng vào họ, chàng
trai kia đã lấy thân mình che chở cho cô gái đó. Khuôn mặt của cô gái đó tự nhiên quay lại, chính là.....
-Là mình!!! – Hạ Quyên ngẩng đầu dậy hét lên.
-Hửm? Em nói gì vậy Hạ Quyên?
-Hi, dạ ko, em hát vu vơ ấy mà! – Cô nhanh chóng chữa ngượng.
-Em hát bài gì vậy? Hát anh nghe với!
-Hihi.....em quên rồi....tự chế được vài nốt thôi.......
Rối trí quá Hạ Quyên chỉ biết cười trừ nói đại, vì thật sự bây giờ cô
có nhớ được bài nào đâu. Hải Thanh cũng ko hỏi gì nữa, anh tăng ga để
chạy thật nhanh về nhà.
Nửa tiếng sau, ngôi biệt thự sang trọng to lớn mang phong cách cổ điển đã hiện ra trước mắt. Ko hiểu sao Hạ
Quyên lại cảm thấy hồi hộp bất thường. Chắc lâu rồi ko ở nhà nên cô
thiết nghĩ chẳng biết nó có thay đổi một chút chi tiết nào ko.
Cánh cổng nhà to lớn tự động được mở ra để Hải Thanh chạy xe vào. Một
con đường dài khoảng hơn 20m dọc thẳng đến ngôi biệt thự đồ sộ. Xung
quanh cây cối vẫn rất tươi xanh, trên tán lá vẫn còn đọng lại những giọt nước tinh khiết. Hai thảm cỏ xanh mướt ở 2 bên nhà làm cho phong cảnh
nơi đây thêm đẹp và ko khí trong lành hơn. Bên góc phải khu vườn còn có
một bụi hoa hồng trắng mỹ lệ. Hạ Quyên có thể nhận ra được nhà mình vẫn
ko thay đổi gì mấy. Cô nhoẻn miệng cười thích thú. Chiếc motor màu bạc
đỗ xịch lại trước cửa nhà, cạnh một chiếc Mercedes đen tuyền sang trọng. Hải Thanh gạc chống xe mình xuống rồi cởi nón bảo hiểm ra. Hạ Quyên
cũng nhanh chóng “trả tự do” cho mái tóc dài óng ả yêu kiều của mình. Cô vô tư nhảy chân sáo đi vào nhà, bỏ mặc luôn cả Hải Thanh xách cái balo
chuẩn bị bước vào sau. Anh khẽ cười vì tính khí trẻ con hồn nhiên đáng
yêu của Hạ Quyên. Nhưng.....có ai đó kéo tay anh.........
Vào trong nhà, Hạ Quyên đứng sững lại vì ko hề có một bóng người nào.
Cô cất tiếng gọi ba mẹ nhưng ko hề có hồi âm. Quay lại đằng sau định hỏi Hải Thanh thì mặt cô tái đi.....anh đã biến mất. Cảm thấy có cái gì đó
rất lạ đang xảy ra ở đây, Hạ Quyên cảnh giác đi vào nhà thật chậm. Đến
giữa gian nhà bỗng nhiên có tiếng động vang lên ở sau lưng, cô định quay lại thì bị một bàn tay to lớn vòng ngang qua cổ, một chiếc khăn bịt lấy miệng cô. Nó có tẩm thuốc....Hạ Quyên mơ màng khuỵu xuống, nhưng cô
ngửi thấy....một mùi hương rất quen.....
-Suỵt! Từ từ xem nào, mấy chú làm tôi rối!
-Rối riếc gì? Con bé tỉnh lại bây giờ......
-Vậy thì nhanh tay lên, đứng đó cãi nhau hoài!!!
-Khách đến đông đủ chưa?
-Rồi, cánh báo chí cũng đến rất nhiều. Mà mình ơi, nó mới bình phục thôi đó, có cần rùm beng lên thế này ko?
-Ko sao, ko sao! Giờ em với chị Lam lên thay đồ trang điểm cho con bé
ngay khi thuốc còn tác dụng, nhanh lên nhé, cũng sắp đến giờ rồi!
Hai quý phu nhân gấp gáp rời khỏi sảnh chính theo lời chồng mình, còn 2 ngài Chủ tịch thì nhìn nhau cười.....gian xảo. Tất cả mọi chuyện đều là “âm mưu” của 2 ông Hoàng Quân và Nguyễn Đan bày ra để mở tiệc mừng Hạ
Quyên xuất viện và cũng để thông báo cho báo chí biết. Các tòa báo danh
tiếng nhất thành phố cũng đến tham dự, xem ra cô tiểu thư Hoàng Hạ Quyên còn nổi tiếng hơn cả những ca sĩ thần tượng đình đám hiện nay.
Người đã chụp thuốc mê Hạ Quyên chính là Hoàng Nhật Anh – em trai song
sinh của cô. Hiện tại cậu đang đứng tiếp khách ở sân vườn phía sau nhà
(vườn trước dành để đỗ xe). Với bộ vest màu đen lịch lãm nhìn Nhật Anh
thật phong độ và chững chạc, góp phần lớn ko kém vào đó chính là sự lạnh lùng quyến rũ làm rất nhiều tiểu thư ở đây điêu đứng, cô nào cũng muốn
được làm quen với cậu chủ nhà họ Hoàng đẹp trai, giàu có bậc nhất đất
nước.
Buổi tiệc đứng tại dinh thự chính của tập đoàn Hoàng Quân khá là hoành tráng với sự tham gia của rất nhiều cậu ấm cô chiêu, thậm
chí là các thần tượng, diễn viên nổi tiếng. Có cả nhóm nhạc nam đình đám gồm 7 chàng trai hào hoa Demons. Và tất nhiên, ko thể thiếu được tập
đoàn thời trang Bảo Minh – gia đình của Bảo Kim Thư.
Mở cánh
cửa xe ra, nàng tiểu thư độc nhất của nhà họ Bảo yểu điệu khoe đôi chân
dài trắng ngần với đôi giày cao gót trông rất lạ mắt do chính tay cô
thiết kế. Kim Thư hôm nay trông thật lộng lẫy với bộ trang phục dạ hội
bó sát người dài chạm đất màu đỏ rực, được đính rất nhiều đá quý lấp
lánh. Đôi môi đỏ mọng cùng với cặp mắt tinh anh ẩn chứa sự sắc bén hiếm
có tạo cho cô một vẻ lạnh lùng cuốn hút. Kề cạnh bên cô ko phải ai khác
mà chính là anh chàng hầu cận điển trai Minh Duy. Ông bà Bảo Minh quý
phái từ tốn đi vào. Ánh đèn flash ko ngừng nháy lên làm cho sân sau thêm náo nhiệt.
*Phòng của Hoàng Hạ Quyên – Nhật Anh:
-Ưm.....gì mà ồn ào quá vậy?
Hạ Quyên từ từ hé mở đôi mắt trong veo của mình vừa được đánh phấn và
mascara xong. Thấy có gì đó dinh dính, cô định lấy tay dụi thì tiếng bà
Lam lảnh lót kêu:
-Con yêu dậy rồi hả? Lại đây thử ngắm mình xem nào!
Bà vui vẻ kéo tay Hạ Quyên dậy khi cô còn chưa kịp định thần. Đứng
trước chiếc gương cao 2m, Hạ Quyên ko nói được gì mà kinh ngạc nhìn
chính mình ở trong gương.
Chiếc váy màu trắng dài đến đầu gối
có thắt nơ ở phần eo rất dễ thương ko kém phần thanh lịch. Khuôn mặt sắc sảo ko còn gì để bình luận, rất hợp với bộ váy mà Hạ Quyên đang mặc. Cổ tay cô còn được tô điểm bằng một chiếc vòng vàng đính 3 viên kim cương
uốn lượn như một con rắn. Bà Anh còn chuẩn bị cho cô một đôi giày cao
gót cùng màu với chiếc váy. Hạ Quyên như một nàng thiên sứ xinh đẹp,
trong sáng vừa dang cánh ra để giáng xuống trần vậy.
-Thế này là sao? Tự nhiên.....con lại như thế này?
-Hì....là kế hoạch do 2 quý ông dưới kia bày ra đó mà. Ba mẹ tổ chức
tiệc mừng con xuất viện và trở về sau 3 tháng mất tích! Việc con bị chụp thuốc mê cũng ở trong kế hoạch. Một sự bất nhờ quá shock nhỉ?
-Ơ....vậy Hải Thanh đâu mẹ?
-Ko sao, nó đang đứng bên ngoài đợi đấy, 2 mẹ xuống trước nha, 2 đứa cũng nhanh lên đi! – Bà Anh dịu dàng nhìn Hạ Quyên.
-Vâng ạ! – cô đáp lí nhí.
Sau khi cánh cửa phòng đóng lại, Hạ Quyên đứng xoay một vòng trước gương chăm chút lại nhan sắc trời phú của mình.
Có mấy việc cỏn con thế thôi cũng bày trò này nọ, thiệt tình! Nhưng Hạ
Quyên cũng cảm thấy vui vui, như vậy chứng tỏ mọi người rất quan tâm,
yêu thương cô. Bất giác hé môi bật cười, Hạ Quyên nháy mắt một cái với
mình trong gương rồi tung tăng nhún nhảy đi ra mở cửa phòng.
-Em xong rồi hả Hạ Quyên?
Nghe thấy tiếng tay cầm cửa được vặn, Hải Thanh đứng thẳng người dậy.
Hạ Quyên nhẹ nhàng bước ra với vẻ đẹp kiều diễm khó cưỡng. Hải Thanh
đứng đờ người chết lặng sau khi thấy cô, mặt anh bỗng nhiên đỏ lên, tim
đập thình thịch khác thường.
-Ừ, em xong rồi! Mình cùng đi xuống dưới nha! – Hạ Quyên nở nụ cười hồn nhiên.
-À...ờ....bé yêu này!
-Sao anh?
-Hôm nay em đẹp lắm. :x – Hải Thanh nói nhỏ vào tai Hạ Quyên.
-Xí…..em biết rõ em đẹp rồi, khỏi nịnh! – cô lườm yêu anh.
-Hihi, ai rảnh đâu mà nịnh. Nào…… Mời tiểu thư! ^^
Hải Thanh cúi nhẹ người xuống đưa một bàn tay ra, nhìn anh lúc này rất
có tố chất của một quý ông lịch thiệp. Hạ Quyên đỏ mặt ngượng ngùng, e
dè đặt tay mình lên tay Hải Thanh. Cả hai cùng nhau bước xuống sân sau
của dinh thự, nơi có rất nhiều khách quý đang chờ……..
Chiếc xe
màu trắng với tạo hình trang trí tia lửa đỏ chói ở 2 bên hông của công
tử nhà Trịnh gia từ từ tiến vào cổng. Đặng Thanh Nguyên ngồi trong xe
chỉnh lại bộ comple đen tuyền mình đang mặc cho thật chỉn chu, lịch sự.
Trịnh Văn Dương đột ngột thắng xe lại quay xuống bảo Nguyên:
-Xuống xe đứng đây đợi!
-Okay!
Nguyên nhanh chóng bước ra khỏi xe để cho bạn mình đi gửi xe. Cậu vô
cùng nổi bật giữa những ông hoàng bà chúa, tiểu thư công tử bởi nét đẹp
hoàn hảo trên gương mặt tuấn tú. Chiếc áo sơ mi trắng ở bên trong thay
vì thắt caravat thì cậu lại cởi bỏ 2 nút hững hờ, nhưng nó ko làm giảm
đi sự sang trọng mà còn quyến rũ hơn rất nhiều. Có nhiều cô gái đứng gần đó ngơ ngẩn nhìn Nguyên với cặp mắt trái tim long lanh. Những tiếng xì
xào bắt đầu vang lên:
-Oa….anh chàng kia đẹp trai quá à! Ko biết là công tử nhà nào nhỉ?
-Thật nam tính, ôi ước gì……
-Lát mình phải tìm cách làm quen mới được.
…..v…v….
Nguyên thì vẫn vô tư đứng trông ngóng những chiếc xe hạng sang đắt tiền lần lượt tiến vào. Đúng là dân nhà giàu có khác! Không khí thượng lưu ở đây dày đặc vô cùng, trừ những chiếc xe hơi có mức giá trên trời thì
còn có những bộ cánh bạc triệu, trang sức lấp lánh xa xỉ…. Nguyên có mục đích chính của riêng mình khi đến đây. Hôm nay là buổi tiệc mừng mà
Hoàng gia tổ chức cho cô con gái yêu dấu Hoàng Hạ Quyên. Hàng loạt những tờ báo đều đăng tin tức nóng hổi này. Nguyên và Dương thay mặt cho ông
Doanh và bà Giang đến dự vì 2 người đều có việc bận ko thể đến. Đây cũng là cơ hội tốt, để Nguyên tiếp cận Hạ Quyên.
Gần 5 phút sau Dương chạy ra vỗ vai Nguyên một cái. Trông anh vô cùng
trẻ trung với bộ vest màu trắng trang nhã và mái tóc được vuốt keo vào
nếp tuyệt mỹ.
-Này, vào thôi, suýt tí nữa là trễ rồi đấy.
-Lo gì với tài nghệ lái xe của mày! Haha.
Đám con gái ríu rít reo thầm trong lòng khi thấy cạnh Nguyên xuất hiện
thêm một anh chàng đẹp trai nữa, cứ như vừa tìm được một vật-quý-hiếm
vậy.
-Hôm nay thật may mắn, quá trời anh đẹp trai luôn, có mấy anh trong Demons nữa đó nha!
-Ừ, công nhận Hoàng gia hay thật, toàn những người máu mặt….
-Đẹp quá đi à! ^^
-Tôi xí anh tóc đỏ nhá! Cấm ai giành!
-Ai cho cô xí? Tôi cũng thích anh đó.
-Her….tôi love Nhật Anh cơ, so cool ~ !
….Bla…..Bla…..
Các nàng tiểu thư lại tiếp tục xôn xao lên, khen có, ghen tị có, cãi nhau cũng có……
~oOo~
Trên bục sân khấu to lớn rực rỡ, một cô gái xinh đẹp mặc chiếc váy dạ
hội màu xanh thanh khiết bước ra, tay cầm micro. Cô cúi đầu chào tất cả
mọi người rồi ngẩng đầu lên nói:
-Xin chào tất cả các vị quan khách, tôi là Trần Mỹ Trang, rất hân hạnh được đảm nhận việc làm MC của bữa tiệc ngày hôm nay!
Mỹ Trang gập người chào thêm một lần nữa. Dưới khán đài vang lên tiếng vỗ tay rầm rộ. Cô mỉm cười:
-BUỔI TIỆC XIN PHÉP ĐƯỢC BẮT ĐẦU!
Vừa dứt lời, trước mặt Mỹ Trang xuất hiện một dàn lửa bùng lên làm cả
khu vườn như thêm rực sáng. Tiếng hò reo còn lớn hơn lúc nãy. Hạ Quyên
đứng ở bên trong mà ko khỏi trầm trồ:
-Woa….công nhận hay thật! Thích quá đi!
-Em đúng là đồ con nít.
Hải Thanh đứng bên cạnh giở giọng trêu chọc Hạ Quyên. Cô liếc anh một
cái sắc lẻm, định cho anh một trận thì bên ngoài giọng cô MC lại vang
lên:
-Bây giờ tôi xin trân trọng kính mời nhân vật chính của ngày đặc biệt
long trọng này: Tiểu thư Hoàng Hạ Quyên cùng chồng chưa cưới Nguyễn Hải
Thanh.
Tiếng vỗ tay ko ngừng phát ra ở bên dưới..... Có 2 con
người đang đứng nhìn về phía sân khấu bằng ánh mắt vô cảm khi nghe xong
câu nói vừa rồi của Mỹ Trang.
Hạ Quyên hít một hơi dài rồi
khoác tay Hải Thanh đi ra ngoài sân khấu. Nụ cười hoàn mỹ nở trên đôi
môi hồng nhỏ xinh làm các vị khách như nín thở. Nó đẹp, và trong sáng
quá! Đây có thật là người ko, hay là một thiên sứ vừa giáng trần?
Đón nhận chiếc micro từ tay Mỹ Trang, Hạ Quyên xoay xuống nhìn biển người bạt ngàn trong khuôn vườn mà ko khỏi hồi hộp.
-Rất cảm ơn quý vị đã dành chút ít thời gian để đến dự buổi tiệc mừng
của tôi. Hạ Quyên tôi thật rất cảm kích. Trước tiên tôi xin mạn phép gửi lời xin lỗi đến gia đình và bạn bè của tôi vì đã làm họ lo lắng trong 3 tháng bị mất tích vừa qua. Nay tôi đã trở về, thật sự là rất vui. Tôi
được gặp lại những người thân yêu của mình, và đặc biệt là chồng chưa
cưới của tôi.....Nguyễn Hải Thanh!
Hạ Quyên âu yếm nhìn Hải Thanh cười mỉm chi. Một vài tiếng huýt vang lên, kể cả vỗ tay, reo hò hưởng ứng vui mừng.
Một chàng trai đứng tựa người vào thân cây đau đớn nhìn cặp đôi tiên
đồng ngọc nữ ở trên sân khấu kia. Ánh mắt trìu mến cùng với 3 chữ CHỒNG
CHƯA CƯỚI vừa nãy như một bàn tay cào cấu vào trái tim cậu. Thanh Nguyên rất muốn lên đó giằng lấy tay Hạ Quyên ra, nhưng ko thể. Hạ Quyên đã có lại trí nhớ trước kia, còn những chuyện về sau thì hoàn toàn bị quên
lãng. Dù vậy, Nguyên vẫn muốn được ở cạnh cô.
-Mời quý vị nhập tiệc!
Cả khu vườn như chìm ngập giữa khoảng ko gian nhộn nhịp này. Một vài
anh chàng bắt đầu công cuộc làm quen các cô tiểu thư xinh đẹp. Bản nhạc
du dương phát ra những giai điệu êm ái làm xao động lòng người. Khi đã
có cặp có đôi, khoảng sân dưới khán đài xuất hiện những điệu nhảy nhẹ
nhàng. Hạ Quyên ko ra nhảy, cô buông tay Hải Thanh ra để phóng tới cái
bàn dài đầy những món ăn hấp dẫn. Nào là đầu cá hồi chiên nước mắm, gà
bó xôi, sandwich thập cẩm, bánh bao heo quay,.......
Hải Thanh
đứng từ xa nhìn Hạ Quyên chỉ biết lắc đầu che miệng cười. Sau đó anh
cùng ba mình và ông Quân đi tiếp những vị khách có tiếng tăm trên thương trường kinh tế.
Hạ Quyên thích thú lấy một cái dĩa vừa đủ để
gắp thức ăn vào đó. Một số cô bạn thời cấp 3 lại bắt chuyện với cô một
lúc rồi cũng ra sàn khiêu vũ. Các chàng trai lợi dụng việc Hải Thanh
đang bận tiếp khách liền nháo nhào giành nhau mời Hạ Quyên nhảy với mình nhưng cô đều từ chối vì lý do.....bận ăn.
Bây giờ chỉ còn một
mình Hạ Quyên ngồi kề cạnh cái bàn ăn khổng lồ. Vui thật! Cô cứ mãi lo
ăn mà ko hề để ý ở đằng sau có một bóng đen đang đến gần mình.
-Xin chào tiểu thư! Tôi có thể ngồi xuống cạnh cô ko?
Hạ Quyên giật thót người suýt đánh rớt cả dĩa thức ăn. Cô lấy lại bình tĩnh rất nhanh, khẽ mỉm cười đáp:
-Vâng, cứ tự.......
Cô ko thể nói thêm được gì nữa. Trước mặt Hạ Quyên là một anh chàng rất đẹp trai, đẹp hoàn hảo, cơ hồ ko có một khuyết điểm nào. Mái tóc rũ
xuống nhuộm màu đỏ tía rất hợp cạ với làn da trắng như bông. Toàn thân
chàng trai toát ra một ma lực gì đó, vừa bí ẩn, vừa cuốn hút. Anh
ta.....rất giống với người con trai mà cô đã gặp trong mơ ko ít lần.
-Cô ko ra nhảy sao?
-À...tôi đang bận ăn. Hì, có thực mới vực được đạo chứ!
Người đó nhìn Hạ Quyên một cách dịu dàng khó tả. Cậu đưa một bàn tay ra:
-Tôi tên là Đặng Thanh Nguyên, rất vui khi được làm quen với cô!
-Tôi là Hoàng Hạ Quyên, tôi cũng rất vui khi được biết anh.
Hai người bắt tay nhau theo kiểu làm quen xã giao. Sau khi đã nạp đầy
năng lượng cho cơ thể xong, Hạ Quyên mở chiếc ví của mình ra kiếm khăn
tay, nhưng lại ko có. Cô tự vỗ trán mình để trị tội đãng trí:
-Thật là.....tôi quên khăn tay trên phòng rồi.....giờ mà lên thì......
-Đây!
Nguyên lấy trong túi áo mình ra một chiếc khăn tay màu trắng thoang
thoảng mùi hương dịu nhẹ của loài hoa tử đinh hương. Hạ Quyên ngại ngùng từ chối:
-Thôi....để tôi lên phòng lấy cũng được!
-Cô cứ dùng đi, đừng ngại.
Nụ cười híp mí trên gương mặt Nguyên như tỏa sáng giữa khoảng ko gian ở đây. Hạ Quyên cũng cười đáp lại:
-Cảm ơn anh. Anh tốt quá! Lát tôi sẽ giặt chiếc khăn này rồi trả cho anh ngay.
-Cô cứ giữ, khi nào chúng ta gặp lại rồi trả cũng được!
Hạ Quyên cảm thấy như cô và Nguyên đã quen nhau từ trước vậy. Cô nói
chuyện với cậu rất hợp, và vui nữa. Cô thoải mái bộc lộ tính cách trẻ
tron, nhí nhảnh, hồn nhiên của mình mà ko bị gò bó gì.
Giai
điệu sâu lắng, nhẹ nhàng của bản Canon In D vang lên. Hải Thanh biết có
lẽ Hạ Quyên khi nghe thấy bài này chắc chắn rất muốn được khiêu vũ. Quan sát từ xa về hướng cái bàn ăn, Hạ Quyên vẫn ngồi ở đó. Anh chào nhanh
người phụ nữ trung niên trước mặt mình rồi chạy đi đến chỗ cô. Chỉ còn
cách khoảng 3,4m thì bỗng nhiên anh khựng lại, tròn mắt ngạc nhiên nhìn
chằm chằm vào người ngồi bên cạnh Hạ Quyên.
Người con trai tóc đỏ đó.....chính là người đi theo Hạ Quyên ở biển
Macdan khi cô còn trong tình trạng mất trí nhớ. Tại sao cậu ta lại ở
đây? Chẳng lẽ..........
-Anh Hải Thanh!!!
Tiếng Hạ
Quyên cất lên làm Hải Thanh hoàn hồn lại. Nguyên nghe vậy cũng quay đầu
sang xem. Ánh mắt cậu lạnh băng ko chút biểu cảm nhìn chàng trai đang
đứng trước mặt mình. Hải Thanh thoáng chau mày nhìn Nguyên, ko khí xung
quanh bỗng trở nên lạ lùng, nói thẳng ra là ko dễ chịu cho lắm. Nguyên
chỉnh lại cổ áo rồi đứng lên, đi lại gần Hải Thanh. Cậu đưa bàn tay ra
cười nửa miệng:
-Chào anh! Tôi là Đặng Thanh Nguyên, chúng ta đã gặp nhau một lần rồi!
Hải Thanh cảm thấy hơi khó chịu vì nụ cười và ánh mắt của anh chàng này. Nhưng anh cũng bắt tay cậu, gượng gạo cười đáp lễ:
-Tôi nhớ. Anh có vẻ thân với bạn gái tôi quá nhỉ?
-Oh, cô ấy rất đáng yêu. – Nguyên bắt đầu nhỏ giọng lại, chỉ đủ để cho
mình và Hải Thanh nghe – Tất nhiên là thân rồi, vì tôi và cô ấy đã từng
sống chung một nhà với nhau mà.....
Như có một luồng sét đánh
mạnh ngang qua tai, Hải Thanh trừng mắt lên nhìn Nguyên. Dù nổi tiếng là hiền lành nhưng anh cũng là đàn ông. Có người đàn ông nào lại vui vẻ
khi nghe những lời cợt nhã của kẻ từng có quan hệ mập mờ với bạn gái
mình ko? Nguyên thì vẫn giữ thái độ thản nhiên như ko có gì. Cậu cười
tươi rói với Hải Thanh, vô tình làm anh đã khó hiểu lại càng khó hiểu
hơn.
-Này, hai anh định nắm tay nhau đến bao giờ thế?
Hạ Quyên cười gian manh nhìn cảnh tượng khá thú vị trước mắt: 2 chàng
trai bắt tay nhau ko chịu buông, mắt thì ko rời khỏi đối phương. Nguyên
giờ mới nhận ra, bật cười bỏ tay ra trước. Cậu vui vẻ quay ra đằng sau
đứng đối diện với Hạ Quyên, nhẹ cúi người xuống đưa tay ra nói:
-Tôi có thể mời cô nhảy một điệu được chứ?
Hải Thanh liếc mắt nhìn Nguyên. Anh nghĩ chắc chắn cậu đã có tình cảm
với Hạ Quyên lúc cô ở cạnh bên khi bị mất trí nhớ. Cái ánh nhìn khó chịu lúc ở bãi biển Macdan cũng chứng tỏ được điều đó.
Hạ Quyên
phân vân ko biết có nên nhận lời ko vì dù sao người yêu mình cũng đang ở đây. Cô lén đảo mắt nhìn Hải Thanh nhưng anh vẫn đang đứng như trời
trồng, cứ như thân xác ở đây mà hồn thì ko biết ở đâu.
-Hạ Quyên?
Nguyên gọi vì nãy giờ cậu đợi cũng hơn 5 phút rồi. Bản nhạc cũng ngừng, các vị khách trong vườn xôn xao hẳn lên, tất cả cùng nhìn một lượt về
hướng cái bàn ăn.
-Coi kìa! Hình như Nguyễn Hải Thanh có đối thủ!
-Cũng đẹp trai phết, da trắng quá.
-Hoàng Hạ Quyên tốt số ghê, cả 2 anh đẹp trai......ôi......
-Cậu ta sẽ như thế nào đây? Tôi thấy nghi quá.....
-Sắp có chiến tranh rồi!
-Phim hay! Phim hay! Phim hay!!!
........................
-Anh......
Hạ Quyên lo lắng nhìn Hải Thanh vẫn đang chìm trong cõi u mê nào đó.
Chợt anh run lên, cảm giác như có 1 dòng điện chạy vụt qua. Thấy mặt Hạ
Quyên hiện rõ sự lo lắng, anh cười trừ:
-Em cứ nhảy đi, anh ko sao.
-Nhưng......
-Hì....ngoan....lát mình sẽ nhảy bản khác!
-Vâng ạ!
Nguyên đưa tay mời Hạ Quyên, cô nắm lấy tay cậu từ từ bước ra giữa sân. Tiếng xì xào bây giờ còn rộn ràng hơn. Canon In D lại được phát ra. Hải Thanh như bị mất hết sức lực kéo ghế ngồi xuống ngắm cặp đôi nổi bật
trước mặt. Anh ko thể giải thích được vì sao mình lại đồng ý để cho Hạ
Quyên khiêu vũ với Nguyên, đúng ra thì ko được đồng ý. Hạ Quyên là của
anh, ko phải của ai khác, anh ko muốn thấy có một người khác giới nào
quá thân thiết với người yêu mình. Ích kỷ! Ừ thì ích kỷ, nhưng vì anh
yêu Hạ Quyên, anh ko muốn mất cô. Người con trai kia chắc cũng như vậy,
cậu ta yêu Hạ Quyên ko kém gì anh. Đã vậy, nếu muốn cạnh tranh, anh sẵn
sàng bất cứ lúc nào Nguyên muốn!
Bàn tay Hải Thanh bóp chặt lại thành nắm đấm, chưa bao giờ anh có cái cảm giác này. Nó như đang sôi
sục và muốn bùng nổ ra ngoài.............
“RẦM”
Vài
người khách nghe thấy tiếng động quá lớn liền dáo dác, ngó đông ngó tây
xem có chuyện gì xảy ra. Nhưng mãi vẫn ko thấy gì nên họ ko để ý nữa.
Cạnh bàn ăn......có một chiếc ghế bị gãy nằm chổng chơ trên mặt
đất......ngoài ra......còn lại chỉ toàn là bóng tối!
-Khó xử lắm à?
Nguyên bỗng nhiên lên tiếng làm Hạ Quyên khẽ
run lên. Nãy giờ linh hồn cô đang vi vu theo gió tìm kiếm Hải Thanh. Cô
cười cho có lệ:
-À, ko sao! Đâu có gì đâu.
-Vậy thì.....cô có thể khiêu vũ nhập tâm hơn được ko?
Nguyên mỉm cười ẩn ý. Cậu xiết nhẹ lấy bàn tay nhỏ nhắn, mịn màng của
Hạ Quyên. Cô cũng tập trung hơn vì sợ sẽ làm phật ý khách. Hai người thả hồn theo điệu nhạc, từng nhịp.....từng nhịp......vô tình tạo ra những
điệu nhảy uyển chuyển đến mê mẩn lòng người. Ko có tiếng động nào ngoài
tiếng nhạc sâu lắng, trầm lặng. Ai cũng đảo mắt nhìn theo cặp đôi hoàn
hảo đang lả lướt ở giữa sân, chẳng màng để ý gì đến xung quanh.
Bản nhạc kết thúc. Nguyên dừng lại nhưng 2 tay vẫn giữ khư khư lấy bàn
tay và vòng eo thon gọn của Hạ Quyên. Cậu mỉm cười, nụ cười đáng yêu
tinh nghịch chứ ko còn vẻ dịu dàng nữa:
-Tiểu thư nhảy rất đẹp!
-Cảm ơn, anh quá khen. Nhưng anh có thể buông tôi ra được rồi đấy.....
Bỏ ngoài tai câu nói vừa rồi, khuôn mặt thanh tú của Nguyên từ từ ghé
sát gần mặt Hạ Quyên, và đôi môi mỏng manh, quyến rũ của cậu áp nhẹ vào
cái má phúng phính của cô. Những vị khách xung quanh khẽ ồ lên kinh
ngạc. Mặt của Hạ Quyên từ từ đỏ ửng lên, cô lúng túng lấy tay đặt lên
má, miệng lắp bắp ko nói nên lời.
-Coi như đây là một món quà nhỏ. Chúng ta sẽ gặp lại nhau sau!
Nguyên nhẹ nhàng thả tay Hạ Quyên ra rồi bỏ đi thẳng. Lại có tiếng xôn
xao thì thầm khắp nơi. Mấy nàng tiểu thư kiêu kì cắn môi ấm ức tự hỏi
tại sao mình lại ko được anh chàng tóc đỏ đẹp trai kia hôn. Còn các
chàng thì nói này đồn nọ về việc sắp có chuyện tình tay ba đáng xem. Các vị khách lớn hơn cũng khá ngỡ ngàng trước cảnh tượng vừa rồi. Hầu như
ai cũng biết thứ nữ của tập đoàn Hoàng Quân sắc nước hương trời, lại vô
cùng giỏi giang, hiểu biết nhiều về các lĩnh vực quan trọng, ko riêng gì về kinh tế. Cô được hứa hôn cho công tử độc nhất của Nguyễn gia –
Nguyễn Hải Thanh. Họ rất đẹp đôi, suốt ngày quấn quýt nhau như hình với
bóng. Nay bỗng nhiên lại có một chàng trai dáng dấp hào hoa, phong nhã
muốn xen vào giữa hai người. Một bản tin sốt dẻo, báo chí mà bỏ qua là
sẽ rất uổng phí. Vậy nên hình ảnh tình tứ vừa rồi đã bị “chộp” lấy rất
nhanh.
Hạ Quyên đứng chết lặng từ nãy đến giờ. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Từ
đó đến giờ chưa có tên con trai nào dám động chạm vào người cô, ngoại
trừ Hải Thanh. Thế mà......
“Trời trời.....ash.....thiệt tình chứ! Tên khốn đó! Đã vậy thì ta ko nể mặt gì nữa đâu!!!!!”
Cơn tức giận đang bùng lên như núi lửa sắp phun trào. Hạ Quyên quay lại về hướng Nguyên đã đi. Thấy khoảng cách của kẽ đáng ghét với mình ko xa lắm, cô hét lên:
-NÀY CÁI TÊN MẤT NẾT KIA!!!!!!
Nghe
thấy tiếng gọi của Hạ Quyên, theo phản xạ Nguyên liền quay lại. Ko ngờ
bị một cú đấm như trời giáng vào mặt. Và tất nhiên, thủ phạm ko phải ai
khác mà chính là nàng tiểu thư Hạ Quyên của chúng ta. Tính tình của cô
ai ai cũng biết, nên cần gì phải giữ gìn nữa. Nguyên ngơ ngác chưa hiểu
mô tê gì thì Hạ Quyên tiếp tục rủa xả cậu.
-Dám hôn bổn tiểu
thư này! Đồ mất nết, ta đây có chồng rồi nhá. Thấy ta hiền nên làm tới
hả? Tưởng mặt đẹp là ngon sao? Ta ko tha cho mi đâu!!!!! :-O
Hạ Quyên vung tay nhắm vào Nguyên mà đánh tới tấp, nhưng cậu nhanh nhẹn né tránh được hết. Chụp lấy một cánh tay của cô, cậu cười gian xảo:
-Tôi làm cô ko hài lòng sao? Hay cô muốn tôi hôn thêm nữa!??
-Ash! Anh đừng có nói xằng bậy, đứng lại cho tôi!!!!!!
Nguyên lè lưỡi trêu chọc Hạ Quyên rồi bỏ chạy làm cô càng nổi điên hơn. Gay gắt cởi bỏ đôi giày cao gót quăng ra một bên, cô túm nhẹ phần đuôi
váy để khỏi bị tốc lên chạy đuổi theo Nguyên. Có vài người từ tốn che
miệng lại phì cười vì thấy sao mà cứ như trẻ con.
Chạy lên đến
sân trước thì ko thấy bóng dáng Nguyên đâu nữa, Hạ Quyên dừng lại thở
hồng hộc lấy hơi. Chợt cô thấy một cái gì đó màu đo đỏ quen quen lấp ló
sau một cái cây. Nghi là Nguyên, cô nhẹ nhàng tiến lại gần và vồ lấy.
Hic.....chỉ là một quả bong bóng. Hạ Quyên lẩm bẩm rủa:
-Tôi mà gặp lại anh thì tôi bóp cổ cho chết!
-Em ko có cơ hội đó đâu.....híhí......
Một giọng cười khó ưa vang lên ngay trên đầu Hạ Quyên. Cô ngẩng lên. Là kẻ mà nãy giờ làm cô phí công rượt đuổi, trong khi mình mệt gần chết
thì hắn lại ngồi vắt vẻo ở trên cây thản nhiên cười như một thằng bệnh
>.<. t kh gi ch v c xu n h quy tr m nguy> -Này, xuống đây nhanh cho tôi! Tôi mà ko đánh anh cho hả giận thì tôi ko phải Hoàng Hạ Quyên.
-Đây!
Nguyên chẳng do dự gì mà nhảy phóc xuống cạnh Hạ Quyên làm cô hơi bất
ngờ. Đang định “xử tử” kẻ tội đồ đáng ghét dám hôn mình thì trước mặt cô xuất hiện quả bóng màu đỏ lúc nãy.
-Hìhì, tôi có món quà tặng cho cô! Thử chích nó vỡ đi.
-Xem tôi là trẻ con hay sao mà tặng bong bóng? Đúng là đồ điên!
-Cũng bằng cô thôi, haha.
Dù nói vậy nhưng Hạ Quyên vẫn nhận lấy quả bóng, bẻ một cành cây nhỏ có đỉnh đủ nhọn.
“Bùm!”
Một tiếng nổ inh tai vang lên. Một cây kẹo mút! Hạ Quyên khẽ nhíu mày:
-Điên thật!
-Hi, thích ko? Ko được đánh tôi nữa nha.
“BỐP”
-A con bé này, tôi tặng quà cho rồi còn đánh nữa là sao? Đối xử với khách như vậy đó hả?
-Ko đánh anh thì sao tôi là Hoàng Hạ Quyên được. Ha, nhìn mặt anh kìa, nhăn như khỉ! :))
Hạ Quyên bật cười khi thấy Nguyên nhăn nhó xoa xoa một bên má của mình. 2 cú đấm chứ có ít đâu.
-Ê, mới biết tên chứ chưa biết tuổi? Nói chị nghe coi nhóc.
-Con gái con đứa…..ai là nhóc? Tôi lớn hơn cô đấy!
-Sao biết!?
-Thì đây, lùn gì mà lùn thế hả người ơi!? :))
-Muốn chết hả?
-Thôi ko đùa nữa, tôi chuẩn bị về đây. Hỳhỳ, lại đây hun tạm biệt cái nào.
“BỐP”
Thế là hai bầu má của Nguyên đã được sưng đều, đỏ lên tự nhiên ko cần
đánh phấn =)) tất cả cũng nhờ vào “nội công thâm hậu” của Hạ Quyên.
-Đồ mất nết! Điên khùng.
Nguyên ko thèm nói năng đôi co gì nữa. Cậu đút tay vào túi lấy chiếc
điện thoại đời mới nhất vừa mua vào hôm kia ấn số của Dương. Gọi đến 3
cuộc mà thằng bạn thân quỷ sứ vẫn ko bắt máy, Nguyên bực bội nhắn tin
cho anh:
“Tao về trước, mày cứ chơi đi nhé thằng khốn.”
Đút chiếc điện thoại vào lại trong túi, vừa quay đầu qua thì Nguyên nhìn thấy Hạ Quyên đang nhìn mình chăm chú, cậu nổi hứng châm chọc:
-Cưng sao thế? Thấy anh đẹp trai quá hả?
-Xì, ăn dưa bở vừa thôi ông. Mặt cũng sáng sủa rạng ngời vậy mà lại bị điên, tội nghiệp!
Hạ Quyên chép miệng lắc đầu ra vẻ thương cảm. Nguyên cười trừ một cái rồi quyết định đi về.
-Tôi về nhé. Bái bai!
-Biến đi, càng nhìn càng muốn đánh!
-Plè......
Nguyên quay đầu bỏ đi, trong lòng thầm nghĩ:
“Lúc mất trí nhớ thì nai tơ lắm, tuy có lúc cũng khá dữ dằn nhưng ko đến nỗi như thế này. Chẹp......”
Nhìn theo cái bóng ngả dài xuống mặt đất của Nguyên, Hạ Quyên cảm thấy
có cái gì đó lạ lạ.. Cái nụ cười lúc nãy là sao? Tính cách trẻ con đó
nữa...... Tất cả.....cô đều cảm thấy quen thuộc. Hình ảnh người con trai trong mơ cô gặp cũng có vài lần biểu hiện như thế, liệu...... Đặng
Thanh Nguyên có phải là người đó ko?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT