Sau đám cưới, Thanh Nguyên và Hạ Quyên chuyển về định cư hẳn tại thành
phố hoa lệ Salin. Tuy có một vài rắc rối giữa Nguyên với ông bố vợ Hoàng Quân khi về thăm nhà (câu chuyện thứ 2 sẽ đề cập đến) nhưng xem ra hai
vợ chồng rất hạnh phúc dưới mái ấm riêng của mình. Một năm sau đó hôn lễ của Nguyễn Hải Thanh và Hạnh Liễu Phi cũng được diễn ra. Bốn người gặp
nhau không còn khoảng cách ngại ngùng gì nữa, họ rất vui vẻ với cuộc
sống hiện tại.
Sự nghiệp của mỗi người phát triển rất thuận
lợi. Gia đình sống trong sự sung túc và hạnh phúc vô bờ. Đỉnh điểm là cả hai anh chàng được lên chức làm bố vào năm 23 tuổi.
Ba năm sau….
*08:30 a.m:
Bên trong chiếc xe limo dài hào nhoáng sang trọng, một cậu bé khoảng 3
tuổi đang ngồi mân mê nghịch bộ đồ chơi bác sĩ của mình. Cậu nhóc trông
rất đáng yêu với thân hình trắng hồng mũm mĩm, mái tóc ít ỏi vuốt lên
tạo thành quả đầu bờm ngựa khá sành điệu. Đó chính là hoàng tử bé bỏng
của gia đình Hạ Quyên - tên đầy đủ là Đặng Khắc Thiên, thường gọi là
Bin. Cầm cuốn sổ nhỏ và cây bút trong tay, cậu nhóc quay qua nhìn người
phụ nữ quý phái ngồi bên cạnh, cái miệng chúm chím cất lên chất giọng dễ thương vô cùng:
-Mẹ yêu, mẹ hãy cho bác sĩ Bin đẹp trai đây biết các triệu chứng đi!
Gọi là “người phụ nữ” thì có vẻ quá lố so với nàng tiểu thư Hoàng Hạ
Quyên nhỉ? Bởi thực ra cô chỉ mới…24 tuổi thôi! Mặc dù đã có chồng và
một cậu nhóc lanh chanh đây nhưng cụm từ đó chẳng hợp một chút nào. Cô
tiểu thư 5 năm trước đã nổi tiếng như thế nào thì bây giờ lại càng nổi
hơn gấp bội vì sở hữu một nhan sắc kiêu sa mỹ miều, nắm trong tay bộ
phận tài chính trọng tâm nhất của tập đoàn kinh tế Hoàng Quân. Đấng phu
quân của cô cũng không chịu thua kém đâu – anh ta là một bác sĩ rất mực
tài giỏi, đẹp trai, giám đốc của bệnh viện tư lớn nhất thành phố.
Hiện tại hai mẹ con đang đi đến thăm phòng làm việc của Thanh Nguyên.
Đưa tay lên búng nhẹ vào bầu má phúng phính hồng của thằng bé, cô nhẹ
nhàng nói:
-Bin à, con càng ngày càng giống ba con rồi đấy!
Nhóc Bin cười hề hề khoe mấy cái răng sữa mọc đều tăm tắp:
-Bin giống ba, Bin sẽ rất đẹp trai!
Nghe câu nói phát ra từ miệng cậu quý tử của mình, Hạ Quyên chống tay
lên cằm ngoảnh ra ngoài nhìn đường phố tấp nập mà thở dài:
-Con mà giống ba thì mẹ tổn thọ mất! Có quỷ lớn rồi chưa đủ hay sao mà còn đòi giống…. Haiz…..
Chiếc xe chở hai mẹ con dừng lại trước cổng một bệnh viện đồ sộ, còn
lớn hơn cả bệnh viện Đa khoa Thành phố. Hồi đó bệnh viện này là một
phòng khám tư nhân nhỏ, thế mà bây giờ đã biến thành khổng lồ như thế
này rồi. Hạ Quyên không muốn nhưng cũng phải khâm phục hai ông giám đốc
loi nhoi y chang con nít đã gây dựng được cơ ngơi sự nghiệp vững chắc
chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngót ba năm.
Hạ Quyên bế nhóc Bin ra khỏi xe và dặn dò tài xế:
-Anh đến đón chúng tôi vào lúc 10 giờ nhé!
-Vâng thưa cô chủ!
Anh tài xế gật đầu rồi nhấn ga rời đi. Hạ Quyên đặt nhóc Bin xuống để
dắt tay thằng bé, nhưng nó lắc đầu nguầy nguậy không chịu xuống.
-Bin thích được bế cơ!
Hạ Quyên chậc lưỡi bó tay rồi cũng đành phải bế thằng bé vào. Con cưng mà!
Bệnh viện Nguyên Dương được xem là bệnh viện tư nhân bậc nhất thành phố bởi sự tiện nghi, vật chất đầy đủ và giá cả lại rất bình dân. Đội ngũ
bác sĩ và y tá phải được tuyển chọn rất kỹ mới được làm việc ở đây. Sức
khỏe được đặt lên làm tiêu chí hàng đầu.
-Cho hỏi….giám đốc Đặng Thanh Nguyên có ở trên phòng không?
Hạ Quyên bước lại quầy tiếp tân của bệnh viện – nơi cấp sổ khám bệnh và số thứ tự cho bệnh nhân, kiêm luôn cả việc kiểm soát các cuộc hẹn trước nếu như muốn được khám nhanh.
Cô y tá được hỏi quan sát Hạ
Quyên từ đầu đến chân như thể cô và nhóc Bin là…kẻ gian. Một cô gái trẻ
xinh đẹp đeo kính đen to bản, mặc bộ váy trắng bó sát người có áo khoác
ngoài, đôi giày cao gót cùng tông màu áo…thêm thằng bé trên tay nữa…vậy
mà là kẻ gian sao????
Cô ta lạnh giọng trả lời:
-Có. Cô hẹn trước không?
-Tôi không hẹn trước.
-Vậy xin lỗi, giám đốc chỉ tiếp những ai có hẹn trước!
-Thế à? Không sao…tôi sẽ lên coi anh ta có dám đuổi tôi không!
Hạ Quyên đáp tỉnh bơ rồi quay lưng đi thẳng. Cô y tá kia ú ớ định ngăn cản thì cô đồng nghiệp kéo tay cô ta lại.
-Cô không biết cô gái đó là ai hay sao mà còn hỏi hẹn trước vậy?
-Cô ta là ai?
-Phu nhân của giám đốc Đặng đó. Ở đây ai cũng biết mà cô không biết là như thế nào?
-Cái gì? Giám đốc Đặng có vợ rồi hả? – Cô y tá hách dịch trợn mắt kinh ngạc.
-Ừ. Có lâu rồi.
-Hic…làm sao bây giờ….cô ta mà lên nói với giám đốc sự việc lúc nãy là tôi lên thớt ngay!
……
“Cộc…cộc…”
-Mời vào!
Cánh cửa phòng làm việc mở toang ra, thiên thần bé nhỏ buông tay mẹ mình ra rồi lon ton chạy vào gọi lớn:
-Ba ơi!!!
Đặng Thanh Nguyên đẩy gọng kính lên nhìn cậu bé tròn tròn mũm mĩm lăng xăng chạy ào đến túm lấy vạt áo blue trắng của cậu.
Bế xốc cậu con trai cưng đặt lên đùi, Nguyên nựng nựng cổ thằng nhỏ
khiến nó cảm thấy nhột bật cười khanh khách. Hạ Quyên đứng khoanh tay
trước ngực dựa vào cửa nhìn mà cũng phát ghen, cô giả vờ ho:
-E hèm….hai bố con không thèm đoái hoài gì đến tôi luôn!
Nguyên và nhóc Bin nhìn nhau cười gian:
-Ui…con coi mẹ ghen tị với con kìa. Cái mặt xấu ghê chưa?
-Dạ, xấu cực!
Hạ Quyên nguýt một cái rõ dài:
-Hứ. Ai mà thèm! Tối hai bố con nhịn cơm + ngủ ngoài phòng khách nhá.
-Ơ...ơ...thôi mà vợ yêu! Mẹ xinh nhất con nhề!
-Vâng ạ, xinh nhất nhà luôn.
Khẽ mỉm cười trước sự láu cá của hai “người đàn ông” trẻ con trước mặt, Hạ Quyên ngồi xuống chiếc ghế sofa êm ái thường dùng để tiếp khách. Cô
rót ra một ly trà nhâm nhi, chép chép miệng rồi quay qua bảo chồng:
-Anh à, chiều nay bên gia đình anh Hải Thanh có bữa tiệc thôi nôi bé
thứ 2, anh ấy mời nhà mình đó. Em lên kế hoạch hết rồi. Đúng 5 giờ chiều anh về tắm rửa, sửa soạn; 6 giờ đến nhà họ là vừa.
Hải Thanh
hiện đang nằm trong top 100 doanh nhân trẻ thành đạt nhất thế giới. Gia
đình nhỏ của anh – Liễu Phi sung túc không kém gì gia đình Hạ Quyên –
Thanh Nguyên đâu nhé, có thể coi là ngang ngửa đấy. Liễu Phi tuy rất
muốn đi làm nhưng vì nghe lời chồng nên cô đành ở nhà quán xuyến việc
nội trợ và chăm con. Cô Khối trưởng năng động ngày nào thoắt cái đã trở
thành bà mẹ hai con rồi.
-Bên đó tích cực quá em nhỉ? Đứa thứ 2 rồi cơ đấy! – Nguyên nhướn nhướn lông mày trông cực...đểu.
-Hơ...một mình chàng thái tử bé bỏng của anh thôi em đã muốn ngộp thở rồi. Nó giống anh như đúc, khuôn mặt lẫn tính tình.
-Hehe, thế mới là con anh chứ. Nó không giống anh thì giống ông hàng xóm à.
-Tào lao.
Bỗng bên ngoài cửa có tiếng gõ cửa kèm giọng gọi quen thuộc:
-Nguyên ơi, mày có trong đó không?
Nguyên nói vọng ra:
-Vợ lẫn con có đủ!
Không nói không rằng, Trịnh Văn Dương mở cửa đi vào. Anh chính là giám
đốc thứ hai của bệnh viện Nguyên Dương này, ba năm trước anh và Nguyên
đã bắt tay cùng nhau dựng lên sự nghiệp. Hai người rất cố gắng, không
ngại khó khăn nên cơ đồ mới được như ngày hôm nay.
-Ồ, Bin baby! Lại đây với chú nào!
-Dạ!!!
Thằng bé dạ dài một tiếng nghe rõ yêu, ngoan ngoãn nhảy phóc xuống đất chạy lại bá lấy cổ Dương. Nguyên chau mày:
-Hơhơ, mình mới gặp nhau tối qua còn gì. Bao nhiêu năm anh vẫn không
thay đổi, vậy mà chả hiểu tại sao chị yêu của em lại theo anh mới đau
chứ!
-He, em biết Nguyệt Uyên lưu danh bạ của anh là gì không? Omachi đấy >:) sức hấp dẫn không thể chối từ. Hahaha.
Không còn gì để nói Hạ Quyên đành giơ cờ trắng đầu hàng tính cách thất
thường của “anh rể tương lai”. Cô nhớ lại hồi đám cưới của mình, Nguyệt
Uyên khoác tay Dương rất tình tứ. Nhỏ hơn tận 5 tuổi nhưng Dương lại có
vẻ trưởng thành hơn (già trước tuổi =)) ). Không lâu sau hai người hùng
hồn tuyên bố rằng đang hẹn hò, ấy vậy mà đến bây giờ vẫn chưa chịu cưới.
Đã nhắc đến Nguyệt Uyên rồi thì phải nhắc luôn cả công tử lạnh lùng Hoàng Nhật Anh chứ nhỉ? Trong một chuyến tour diễn đến Paris, cậu
đã bị thần tình yêu bắn cho một phát khi được xếp diễn chung thời trang
đôi với một cô người mẫu Pháp gốc Anh nhỏ hơn 3 tuổi. Tình cảm hai người tiến triển rất tốt, và tháng 4 sang năm cậu con trai út của Hoàng gia
sẽ chính thức lập gia đình.
*Dinh thự nhà họ Nguyễn; 18:30:
Chiếc limo của gia đình Thanh Nguyên chạy thẳng vào khuôn viên của khu
dinh thự nguy nga. Nguyên bước ra đầu tiên, chưa kịp mở cửa cho vợ thì
nhóc Bin đã lon ton chạy ra:
-Con sẽ mở cửa cho mẹ. Ba không được giành!!!
-Rồi rồi, cho con mở! – Nguyên phẩy tay gật gù.
Cậu nhóc nhanh nhẹn mở cửa xe cho mẹ mình bước ra. Không nhịn nổi trước sự “lịch lãm” đó, Hạ Quyên hôn cái chóc vào má bé cưng của mình. Hai mẹ con dắt tay nhau đi trước, bỏ mặc Nguyên đứng chống nạng ở đằng sau khó hiểu:
-Lanh cha lanh chanh, nó giống ai thế nhỉ?
.
.
Khi cả ba bước vào trong sảnh nhà thì không ít tiếng xì xào vang lên:
-Nhìn kìa, vợ chồng con gái thứ 2 của ông chủ tịch Hoàng đó!
-Ôi, đẹp đôi thế.
-Ừ, anh chồng là giám đốc bệnh viện Nguyên Dương đó, dữ dằn chưa?
Bla…bla…bla…
Những lời xầm xì đó đều lọt vào tai Hạ Quyên. Cô ngượng ngùng khoác
chặt lấy tay Nguyên, mặt đỏ ửng. Cô đang rất tự hào về chồng mình, hehe.
Trông thấy Hạ Quyên từ xa, Liễu Phi khéo léo cắt ngang cuộc
nói chuyện với 1 vài vị khách và bế cô công chúa nhỏ vừa tròn một tuổi
đi đến chỗ em gái.
-Hạ Quyên, Thanh Nguyên! Hai người đến rồi!
-Hi, sinh nhật con chị yêu mà, không đến sao được. Ông xã chị đâu rồi?
-Hải Thanh đang trang trí lại cái bánh kem ở dưới bếp. Khổ lắm, bảo là
sinh nhật đầu tiên của con gái nên anh ấy phải tự làm một cái bánh 3
tầng như hồi thôi nôi thằng nhóc lớn đấy.
-Thương con thế còn gì nữa. Anh chị đặt tên bé là gì?
-Hì, Nguyễn Ngọc Hàn Vân em ạ, ở nhà thì gọi là Su.
-Dễ thương ghê. Ui, em suýt quên mất nhóc nhà em. Bin ơi, chào cô Liễu Phi đi con!
Nghe lời mẹ Bin khoanh tay lại cúi người 90 độ:
-Con chào cô Liễu Phi ạ!
-Ừ, cô chào con! – Liễu Phi nựng má thằng bé – Bin càng ngày càng đáng
yêu đó nha Hạ Quyên, không chừng cu cậu sẽ là hotboy tương lai đấy.
-Ôi đẹp xấu gì cũng được. Em chỉ mong tính nó đừng giống Nguyên thôi, nếu mà giống thì thôi rồi....
Nguyên nãy giờ im lặng chẳng nói gì tự nhiên bị đá động thì liếc mắt:
-Em nói cứ như đùa, nó không giống anh thì giống ai!
-Xí!
Cả ba người bật cười vui vẻ. Một lúc sau Hải Thanh cũng dắt cậu con
trai lớn của mình – Nguyễn Hàn Vương, bằng tuổi Bin – bước ra trình
diện. Anh và Nguyên bắt tay nhau chào hỏi vài câu. Hạ Quyên nhìn gia
đình anh hạnh phúc mà cũng vui lây. Hải Thanh trêu:
-Hạ Quyên, vẫn như thế thôi sao?
Đang nghĩ ngợi vu vơ không hề để ý, Hạ Quyên vô thức “dạ” lên một
tiếng. Khuôn mặt cô ngơ ngác như con nai vàng, Nguyên đẩy nhẹ đầu cô:
-Ý Hải Thanh là em chỉ cho anh được mỗi thằng Bin thôi sao!
-À...em không biết nữa, hehe.
Liễu Phi hùa theo:
-Sinh thêm đứa nữa đi, mà phải là con gái nhé, cho đủ cặp. Thế là chị em mình sẽ thành sui gia với nhau.
-Ặc...mấy đứa mới có tí xíu mà anh chị đã tính toán thế cơ à!?
Chợt bé Bin đứng bên dưới giật giật váy của mẹ, cậu đã hoàn thành xong “nhiệm vụ” nhìn em bé từ lúc chào xong Liễu Phi:
-Mẹ ơi, em bé dễ thương quá. Lớn lên mẹ cho con cưới em bé mẹ nhé!
Vợ chồng Hải Thanh cười thành tiếng trước sự ngây thơ của trẻ con. Hạ Quyên thì ái ngại đáp qua loa:
-Lớn rồi tính! Con nít biết gì.
Tiệc tàn, dàn người giúp việc của Nguyễn gia xăn tay áo lên dọn dẹp.
Để ba đứa nhỏ chơi với nhau trong phòng của bé Hàn Vương, bốn vị phụ
huynh kéo nhau đi ra vườn hoa đằng sau nhà tản bộ vòng vòng và trò
chuyện. Hải Thanh dịu giọng lên tiếng đầu tiên:
-Ngẫm lại thấy
thời gian trôi nhanh thật. Mới ngày nào bọn mình tổ chức đám cưới vậy mà bây giờ mỗi nhà đã có tiếng trẻ con rồi!
-Ừm, hồi đó thật sự là khó khăn. – Nguyên cười.
-Sao cậu không đi xóa bỏ vết sẹo đó đi? Với công nghệ hiện đại thời nay nó chỉ là chuyện nhỏ.
Hạ Quyên cũng bất bình:
-Đúng rồi đó anh, em kêu đi xóa hoài mà không chịu... Nhìn mặt vẫn đẹp
nhưng...hổ báo thế nào ý. Lỳ lợm lắm! Hỏi tại sao không đi cũng không
thèm nói.
-Ờ thì...tại anh muốn giữ làm kỉ niệm. Nó sẽ nhắc cho anh nhớ hai người còn ngồi đây được là do anh cứu. Anh phải lấy nó làm
minh chứng để em và Hải Thanh đền ơn chứ. Em giờ thành vợ anh rồi thì
anh xử dài dài, còn cậu. Chẹp...tôi nên đòi gì đây ta?
Liễu Phi dịu dàng cười:
-Hồi nãy bé Bin nhà cậu cũng đề nghị rồi mà. Nhà tôi gả bé Su qua nhà bên đó là xong.
Nguyên khịt mũi:
-Ai thèm. Con trai tôi lớn lên gái theo đầy. Cần chi con gái mấy người...
Hải Thanh đốp lại rất nhanh:
-Nhớ là nói câu đó nhé! Sau này đừng có mang trầu cau sính lễ qua nhà tôi để xin cưới con nhỏ nha!
Hạ Quyên phá lên cười thích thú. Cô quan sát cảnh tượng trước mắt mà
lòng cảm thấy vui vô cùng. Giữa bốn người...đã có lúc là kẻ thù (nói
đúng hơn là tình địch), là bạn, những cung bậc cảm xúc vui, buồn, đau,
khổ... Lúc này đây, họ thân thiết xem nhau như anh chị em, như người một nhà. Quá khứ đau thương ngập ngụa nước mắt bị đẩy lùi vào dĩ vãng,
gương mặt mỗi người không còn sự ngại ngùng, gượng gạo thiếu tự nhiên
khi đối diện với nhau như đã từng tưởng tượng. Cuộc sống mới được tái
tạo lại hoàn toàn!
Mãi tận gần một giờ sáng bốn người mới nhận
ra rằng đã quá khuya, Liễu Phi dẫn Hạ Quyên lên phòng để đưa bé Bin về
thì phát hiện ba cô cậu đang nằm lăn quay ra ngủ ngon lành giữa đống đồ
chơi. Thật là... Hạ Quyên tự trách mình sao ham vui quá mà quên mất
con...kì này về phải tự kiểm điểm mới được. Khi hoàng tử đã yên vị trong vòng tay của bố, Hạ Quyên chào tạm biệt Hải Thanh và Liễu Phi ra về.
Hải Thanh còn gọi với lại nhắc Nguyên hôm nào rảnh rang cùng anh
đi...nhậu. Nguyên cười gật đầu rồi bước vào trong xe.
Về đến
nhà, Nguyên vào trong trước để đưa cậu con trai cưng vẫn đang say ngủ về phòng. Hạ Quyên thì lo xin lỗi anh tài xế làm việc cho nhà mình:
-Cảm ơn anh và xin lỗi rất nhiều, bắt anh phải làm việc đến giờ này!
-Không sao mà cô chủ. Khuya rồi cô lên ngủ sớm đi. Tôi về nhà đây. Chào cô!
-Vâng, xin lỗi anh lần nữa nhé!
Vào trong, cô túm Nguyên lại trước khi anh đi tắm rồi thủ thỉ: “Chồng nhớ tăng lương cho anh Tiến (tài xế) nhé!”
Nguyên hôn nhẹ vào trán Hạ Quyên, đáp gọn lỏn rồi đi nhanh vào phòng tắm:
-Tuân lệnh vợ!
Việc hôn vào trán Hạ Quyên gần như trở thành thói quen trước khi ngủ
của Nguyên. Từ đêm tân hôn đến nay đã 4 năm, tương đương với 1460 nụ hôn (có khi hơn) nhưng Hạ Quyên vẫn cảm thấy...ngượng. Cô mỉm cười hạnh
phúc rồi quay gót đi vào trong phòng.
Vừa sấy tóc xong là Nguyên phi vào phòng với vợ ngay, không vợ nhớ thì thương lắm!
Cảm nhận thấy mùi sữa tắm thơm phức thoang thoảng kề cạnh, Hạ Quyên dụi đầu nũng nịu như một con mèo con vào ngực Nguyên. Cậu châm chọc cô:
-Mới xa có 20 phút đã nhớ đến thế này rồi sao?
Hạ Quyên cười, vòng tay ôm ngang bụng chồng:
-Một giây còn nhớ huống chi là 20 phút!
-Vậy bây giờ ngủ được chưa, hai giờ rồi đấy!
-Anh phải ôm thì em mới ngủ. – Hạ Quyên chu môi làm nũng.
Nguyên khẽ cười rồi cũng vòng tay ôm lấy cô. Hai vợ chồng cùng chìm vào giấc ngủ sau một ngày mệt mỏi.
Chàng Rể Và Bố Vợ
Nhân dịp mùng một Tết Nguyên Đán, cả gia đình của Nguyên dắt nhau về thăm gia đình bên vợ.
-Ồ, cả nhà đến rồi hả?
Ông Hoàng Quân trực tiếp ra cửa đón cả nhà con gái. Bin khoanh tay lễ phép:
-Cháu chào ông ngoại ạ!
-Cháu của tôi ngoan quá. Vào nhà đi cháu!
-Thưa ba con mới về! – Đến lượt Hạ Quyên.
-Ừa, vào đi con gái cưng.
Nhưng đến Nguyên thì...
-Con chào b...
“Rầm”
Cánh cửa đóng sầm lại trước khi cậu bước vào. Cậu mở cửa ra hét toáng lên:
-BỐ! SAO BỐ LẠI ĐÓNG CỬA KHÔNG CHO CON VÀO???
-Anh đến đây gây ồn ào lắm! – Ông Quân hét lớn không kém.
Thanh Nguyên và ông Hoàng Quân không hợp nhau cho lắm bởi lý do...cướp
Hạ Quyên và làm ông mất chàng rể quý Nguyễn Hải Thanh. Trái ngược với
ông, bà Lam lại rất thương Nguyên. Đối với bà ai làm rể cũng được, miễn
sao chăm lo thật tốt cho con gái bà. Nguyên làm rất tốt nhiệm vụ của một người chồng lẫn vai trò người con rể, thế nhưng ông bố vợ lại cứ khó
tính, thích khích tướng ăn thua đủ với cậu. Vậy nên năm nào về thăm nhà
của Hạ Quyên cũng toàn chuyện dở khóc dở cười.
------------
------------
-Bin chúc Tết ông bà đi con!
Bin ngoan ngoãn vâng lời mẹ. Ông bà rất vui lì xì cho cậu bé tờ tiền có mệnh giá 500000. Bin cầm tờ tiền vẫy vẫy khoe với Nguyên:
-Ba ơi, ông ngoại lì xì cho con nhiều chưa này! Con giàu rồi!
-Ừ, con về bỏ vào heo đất để dành nhé!
Nguyên thích chí xoa đầu thằng bé. Với một đứa nhóc mà ông già đã lì xì như thế thì với người lớn chắc phải gấp đôi rồi. Nghĩ đến đó mà cậu
sướng rơn cả người, ngồi cười hí hí một mình. Cảnh đó đã được thu hết
vào mắt của ông Quân, ông bỏ hai tay ra đằng sau len lén trao đổi phong
bì.
-Năm mới con mừng sức khỏe cho ba mẹ. – Hạ Quyên đưa một phong bì cho mẹ mình.
-Ừ, ba mẹ cũng chúc con ngày càng xinh đẹp, giỏi giang, đạt nhiều thành công trong công việc và mau mau cho ba mẹ thêm đứa cháu nữa nhé! Con rể đâu lại đây nào! – Bà Lam lì xì lại cho con gái, xong liền gọi Nguyên
ngay.
Tính trẻ con của Nguyên không gì có thể thay đổi được. Được gọi tên, cậu chạy vụt đến ngay trước mặt nhạc phụ và nhạc mẫu:
-Con chúc bố mẹ năm mới dồi dào sức khỏe, sống lâu trăm tuổi ạ!
-Ba mẹ cũng chúc con rể năm mới nhiều sức khoẻ, thành công hơn trong
công việc nha. – Bà Lam cười dịu dàng, quay qua huých tay ông Quân – Kìa ông, lì xì cho con nó đi!
Nhìn bản mặt hớn hở đến khó ưa của Nguyên, ông chép miệng rồi đặt phong bì vào lòng bàn tay cậu.
Nguyên quay lưng đi để mở phong bì ra, không biết rằng ông Quân ở đằng
sau đang nở nụ cười cực gian. Bà Lam ngồi cạnh thắc mắc:
-Sao ông lại ngồi cười một mình thế? Lại giở trò gì với thằng Nguyên hả?
-Có đâu. Ngày tết nên tôi vui thôi ấy mà.
Đã xé xong đầu phong bì, Nguyên hồi hộp đút ngón tay trỏ và cái vào trong rút tờ tiền ra một cách nhẹ nhàng và chậm rãi...
Một số không!
Hai số không!
Ba số không!
Và...
Một!
Nguyên hoá đá rồi!
-BỐ!!!!!!
-Gì? – Ông Quân bề ngoài rất thờ ơ, nhưng bên trong thì đang cười lăn
lộn trước cái mặt ngố tàu đang đỏ bừng vì hụt hẫng và giận dỗi của
Nguyên.
-TẠI SAO BỐ CHO CON CÓ 1000 THÔI Ạ? CON CỦA CON ĐƯỢC TẬN 500000!
-Đòi hỏi gì nữa. Lấy hên thôi. Hừm! Mặt người lớn to đầu thế mà đi tị nạnh với trẻ con.
-Hừ, sao bố khó thế? Đã bao nhiêu năm rồi mà vẫn không thay đổi nếp nghĩ... – Nguyên quay phắt mặt ra chỗ khác.
-Ừ, tôi là người bảo thủ như vậy đấy. Anh làm gì được tôi nào!??
-BỐ!!! Bố thấy gia đình con hạnh phúc lẽ ra phải vui chứ... Sao bố cứ làm khó dễ con vậy???
-Phải! Để trừng phạt cái tội cướp con gái của tôi! – Ông Quân bĩu môi.
-Cướp! Bố nói vậy mà nghe được à???
-Hơhơ.
Ông Quân thản nhiên ngồi cười đắc ý, một tay chặn đầu Nguyên trong khi
cậu cố gắng xấn tới quạt tay lung tung như là đang tập bơi.
Bà Lam đi ra gỡ rối:
-Thôi, hai bố con cãi nhau mãi không chán à. Vào ăn cơm!
Nguyên đứng thẳng lại, toàn thân bốc ra khí nóng hừng hực:
-Con sẽ thách đấu với bố để đòi lại quyền lợi cho mình!
-Xì, xin mời!
-Ai ăn nhiều cơm nhất người đó thắng!
-Ồ, xưa nay ông già này chưa ngán ai.
Thế là không cần hẹn gì, ông Quân và Nguyên cùng phóng vù vào bếp. Hạ
Quyên và bà Lam chỉ biết trố mắt ra nhìn. Cái trò “thách ăn cơm” này của Nguyên đã diễn ra từ lúc cậu và Hạ Quyên về thăm nhà lần đầu tiên sau
khi cưới. Và lần nào...cậu cũng phải thất bại dưới ông bố vợ khó tính
gian manh. Lần này chắc không ngoại lệ đâu...
Bé Bin không biết ba và ông ngoại của mình đang chơi trò gì nhưng cũng hí hửng lại gần vỗ tay cổ vũ. Nhìn số chén cơm đang dần được chồng chất lên nhau, Hạ Quyên thở dài không biết chừng nào cuộc chiến giữa hai người đó mới kết thúc
đây. Chợt...
-Oẹ!
Âm thanh lạ vang lên khá lớn khiến
cho Nguyên và ông Quân tạm ngừng cuộc chiến nảy lửa lại, ngẩng đầu lên
nhìn chủ nhân của tiếng “ọe” vừa rồi.
Hạ Quyên đưa tay lên bụm
miệng xô ghế chạy ngay vào toa-let. Bà Lam lo lắng đi vào theo con gái,
tất nhiên các đấng mày râu cũng tò mò buông đũa xuống.
5 phút sau.....
-Hạ Quyên, có sao không con?
Rửa miệng và tay sạch sẽ xong, Hạ Quyên nhăn nhăn:
-Con không biết nữa, mấy ngày nay con thấy khó chịu lắm, cứ buồn nôn mãi thôi.
-A...không lẽ... – Bà Lam thốt lên vui mừng.
-Không lẽ gì hả mẹ? – Hạ Quyên nhìn mẹ khó hiểu.
-Tháng này con có chưa?
-Dạ...hình như trễ 3 tuần rồi....con đang định kiếm thuốc uống. Mà khoan...ý mẹ là...
Nguyên và ông Quân đứng ngoài cửa nghe hết tất cả. Mắt Nguyên mở to
tròn hết cỡ, niềm vui dâng trào kín hết cả mặt. Cậu hớn hở xông vào
toa-let ôm chầm lấy cô:
-Vợ ơi!!!! Em có baby nữa rồi!!!
-THẰNG KIA! BỎ CON GÁI ÔNG RA!!!!!!!!
Tiếng hét ầm lên của ông chủ tịch đáng kính vang vọng khắp khu dinh
thự Hoàng gia. Một màn cãi nhau kịch liệt giữa hai người đàn ông lại nổ
ra, sau đó cả nhà cùng cười nói vui vẻ chúc mừng Hạ Quyên…rồi vẫn tiếp
tục cãi nhau. (haiz) Bé Bin được bà ngoại cho biết tin sắp có thêm em bé thì nhảy cẫng lên, líu lo chạy ríu rít xung quanh mẹ.
*Trong bếp:
-Anh xê ra chỗ khác, tôi phải nấu cháo thịt bằm cho con và cháu cưng của tôi ăn!
-Bố kì quá! Đó là vợ con mà, vả lại con nấu ngon hơn nhiều.
-Á à, ý anh chê tôi nấu dở chứ gì.
-He, điều đó là do bố tự nhận chứ con không nói nhé!
-Được thôi. Tôi và anh cùng làm, con bé khen ai nấu ngon hơn người đó thắng.
-Con sợ bố chắc. Làm thì làm!!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT