Nguyên mở cửa lớp bước vào mà thở
phào nhẹ nhõm. Nhưng chỉ “nhẹ” chưa đầy 3s, toàn bộ những đôi mắt có
trong lớp học đều hướng về cậu một cách kì lạ.
-Sao vậy? Tự nhiên mọi người nhìn tôi cứ như thú lạ thế? o_O
Nguyên khó hiểu đi về chỗ chậm chạp, mắt cậu ngó nghiêng thăm dò. Lạ
thật! Họ tủm tỉm cười, có đứa lấy tay che miệng và cứ chỉ trỏ vào cậu.
Vừa kéo ghế ngồi xuống, Thiên Phong quay người qua cười rất tươi với vẻ
mặt hóm hỉnh:
-Nguyên, tôi công nhận cậu chụp hình rất ảnh!
-Hả? Tôi chụp hình lúc nào mà ăn với ko ăn!?
-Cậu giả ngu à? Hình hot cực luôn nhé, rất nhiều lượt xem trên facebook.
Thiên Phong bật điện thoại và truy cập vào facebook cho Nguyên xem.
Nguyên ngờ vực cầm lấy điện thoại bạn mình chờ nạp dữ liệu ảnh.
34%.......
57%.......
82%.......
97%.......
Một hình ảnh rất chi là….độc hiện ra. Nó có một ma lực rất ghê gớm. Nó
làm cho Nguyên đơ người ra, hai mắt mở to kinh ngạc, môi cậu giật giật
như đang rủa ai đó rất cay nghiệt. Lướt mắt xuống dòng chữ giới thiệu
ảnh mà cậu tức muốn sùi bọt mép:
“Các bạn có thấy anh chàng này rất đẹp trai và ấn tượng ko? Hiện nay chàng đang học tại trường Đại
học Banwa, lớp A khoa Y dược. Hãy share hình ảnh này cho tất cả mọi
người trên face, và nhớ like mạnh nhé, đặc biệt là các sinh viên trường
Banwa. >:) 1 like = đá một cái vào mông. Chàng ấy sẽ rất vui nếu thấy các bạn like nhiệt tình! =]]~”
1084 like.
157 comment.
0 unlike.
1007 share.
Những dòng chữ trên màn hình điện thoại đập vào mắt Nguyên ko chút thương tiếc. Thiên Phong nhanh nhảu:
-Thấy chưa? Đã bảo cậu chụp rất ăn ảnh. Chưa đầy 1 tiếng mà có nhiêu đây lượt xem thì đúng là kỉ lục. Vào đọc comment nghen!
Anh đưa tay bấm vào chữ “Comment” dưới tấm hình, lát sau nó hiện ra một đống lời bình luận. Choáng váng!
“Woa…..đáng yêu quá đi, cho em xin face chàng này đi anh!
“Haha, tướng ngủ độc nhờ, like like like like!!!!!! =))”
“Lần sau up nhiều tí nha anh, trùi ui cái mặt baby kìa :x iu chết đi được”
“Rất có triển vọng nha >:) phát huy tiếp nha em zai”
………………
Mặt Nguyên đỏ phừng phừng thấp thoáng lửa hận trả điện thoại lại cho
Phong. Cái tên facebook “Dương Manlỳ” đã tự tố cáo ai là thủ phạm của
chuyện này. Cậu tức tối gầm lên:
-THẰNG CHẾT TIỆT, TAO SẼ GIẾT MÀY!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Hạ Quyên cười lăn lộn, nghiêng ngả sau khi biết chuyện Nguyên bị đăng hình độc lên mạng.
-Ôi trời ơi…..ko ngờ luôn, hại não quá! =)) – Cô đưa tay vuốt ngực để bình tĩnh lại.
-Đây là anh chàng mới vô lớp Y dược thật đó hả? Mất hình tượng
quá…..:)) nhưng vẫn đẹp trai cực! :x – Một cô bạn gái ráng nín cười.
-Haha, đỡ ko nổi. Tí nữa nghỉ giải lao phải đi kiếm chọc cho chết luôn mới được.
Hạ Quyên cười gian xảo.
*Lớp của Hải Thanh:
-Ê ê tụi bây, coi tấm hình con bạn tao mới tag vô nè, tếu quá trời!!!
Một anh chàng lanh chanh chạy xuống chỗ cuối lớp ngồi buôn chuyện với
hội con trai mê game. Cả đám tụ tập chụm đầu vào coi, sau đó bật cười ha hả như một lũ bệnh vừa trốn trại. Liễu Phi tò mò đi lại chỗ một cô gái
hỏi:
-Chuyện gì mà mọi người cười dữ vậy?
-Ồ Liễu Phi, xem cái này vui lắm nè. – Cô bạn đó chìa cái điện thoại ra trước mặt Liễu Phi.
Cô cũng ko ngoại lệ khi vừa xem xong tấm hình, nhưng tế nhị hơn là cô
ko dám cười lớn, chỉ nhoẻn miệng mà thôi. Liễu Phi nhẹ nhàng về chỗ ngồi và khều vai Hải Thanh:
-Tôi biết có chuyện gì rồi!
-Chuyện gì vậy? :-/ - Hải Thanh hỏi.
-Một tấm hình của anh chàng nào đó bên lớp Y dược bị đăng lên mạng do có tư thế ngủ rất lạ. :P
-Lạ như thế nào?
-Cậu lại chỗ Nhã Nhi xem đi, cô ấy vẫn đang mở đấy!
-Ờ.
Hải Thanh đứng dậy tiến thẳng về phía bàn của Nhã Nhi – Khối phó khoa Kinh tế. Anh mỉm cười hỏi:
-Nhã Nhi, có thể cho tôi xem cái hình mà nãy giờ mọi người đang xem ko?
Hải Thanh cảm ơn Nhã Nhi rồi nhẹ nhàng cầm điện thoại của cô lên. Nhờ
mái tóc màu đỏ đặc trưng mà anh có thể nhận ra ngay người trong hình là
ai. Anh cố gắng giữ cái miệng của mình ko cười quá lớn tiếng, lòng thầm
nghĩ:
Thằng khốn Dương quỷ sứ ấy…..nhất định về nhà tôi sẽ lấy gối đập đầu nó ngay.
Chưa được nửa buổi mà tôi đã trở thành người vô cùng nổi tiếng, đi ra
khỏi lớp rồi mà bọn trong lớp vẫn ko thôi đùa giỡn. Tức thật, thằng bạn
thân của tôi quá ********! X-(
Đứng trước cửa lớp Hạ Quyên, tôi vừa muốn vào rủ em đi ăn trưa mà vừa muốn ko. Chắc chắn em đã biết
chuyện tấm hình ấy. Ôi với tính cách của em, tôi mà chường mặt ra thế
nào em cười đến rũ rượi toàn thân mới thôi.
Mặc kệ, lâu lâu mặt phải dày hơn tí để có đàn hồi mới tốt chứ. Tôi ló đầu vào trong cất tiếng gọi:
-Hạ Quyên!
-Aha, nhân vật chính kìa bà con!
Trông thấy tôi, Hạ Quyên reo lên thích thú. Vẫn chưa hiểu cái mô tê gì thì mấy đứa con gái ngồi gần em nhốn nháo lên hẳn.
-A…..đẹp trai quá!
-Bạn nói thật ko Hạ Quyên? Đẹp trai baby thế kia sao là cái anh trong hình được?
-Ui, tin hay ko tùy các cô. – Hạ Quyên nhún vai rồi hất mặt nhìn tôi phát ghét – Qua tìm tiểu thư có việc gì ko? :))
-Tôi định mời tiểu thư đi ăn, ko biết có được ko ạk? – Tôi lườm xéo em.
-He, ngươi đã có lòng thì ta cũng chẳng nỡ từ chối >:)
Bảo Kim Thư bí mật lén lút đi ra đằng sau nhà vệ sinh nữ, nơi có một
vách tường khá cao che chắn, cốt để ko ai có thể trốn học trèo ra ngoài. Một người đàn bà kì lạ mặc trang phục toàn một màu đen đã đứng đợi sẵn ở đó. Kim Thư bước lại gần mỉm cười nói:
-Cứ tưởng các người sẽ giao hàng ko kịp chứ?
-Chúng tôi rất biết giữ chữ tín, đây là thuốc của cô, pha với nước nó
sẽ tự hòa tan, nếu ko có thuốc giải thì sau 1 ngày sẽ chết.
-Tôi biết, cảm ơn! Số tiền kia tôi sẽ chuyển vào tài khoản của bà.
Kim Thư giơ cái lọ nhỏ lên ngắm nghía, thứ chất lỏng sóng sánh có màu
xanh nõn chuối bên trong thật đẹp……nhưng chứa đầy độc tố chết người!
Haiz……tôi đang chìm vào vùng đầm lầy nhục nhã ê chề đây! Ngồi ăn chung với tôi mà Hạ Quyên cứ cười mãi ko ngớt. Lúc cười tủm tỉm, lúc cười mỉm chi, rồi cười phá lên đầy vẻ châm chọc. Tôi biết em vẫn bị ám ảnh bởi
cái hình ảnh độc đáo kia.
-Em có thể thôi cười đi được ko? :-
-Muốn lắm nhưng ko được :)) haha, em rất tiếc!
-Khi về anh sẽ giết thằng Dương…….
Tôi chống tay lên cằm lẩm bẩm. Hạ Quyên rốt cuộc cũng chịu ngồi yên mà
ăn hết dĩa salad trộn. Em rút một tờ khăn giấy lau miệng rồi hồ hởi nói
với tôi:
-A anh này, chiều nay anh rảnh ko?
-Hửm? Chi vậy?
-Hìhì, chiều nay trường mình có trận đấu giao hữu Karate với bên trường Đại học Shanchin. Anh Hải Thanh có tham gia nên em định rủ anh đi cổ vũ chung. :P Mà ko chỉ có mình anh đâu, còn nhiều người khác vui lắm: Chị
Liễu Phi nè, chị Nguyệt Uyên với Nhật Anh…..hehe, anh đi chứ?
Hạ Quyên vô tư nói ko ngừng mặc cho khuôn mặt tôi đang dần dần méo xệch
đi. Cứ tưởng cô nàng định hẹn mình đi đâu đó chơi chứ…..haiz, ăn phải
dưa bở rồi =.=.
-Ko biết!
-Sao thế? Đi đi cho vui, xem đấu võ rất là thú vị luôn nha, học tập thêm vài chiêu tự vệ :D.
-Em cần gì học, đứa nào kiếm chuyện với em, thấy sừng sừng lên là chúng bỏ chạy mất dép rồi.
Tôi chán chường buông một câu nói vô nghĩa, và cũng vô tình nhận ngay cái liếc mắt muốn cháy cả lông mày của Hạ Quyên.
-Hứ! – Em nguýt tôi một cái rõ dài.
Làm như con nít ko bằng, thôi thì ko chịu em nó lại giận nên tôi xuống nước:
-Rồi rồi, anh đi được chưa? Mấy giờ nói cụ thể xem nào!
-Hihi, 5 giờ! ^^
-Ok.
Tôi gật đầu đáp. Ngồi nói chuyện thêm được một lúc nữa thì chuông reng báo hiệu hết giờ nghỉ trưa. Đưa Hạ Quyên về lớp xong, tôi định sẽ đi
dạo quanh trường vì giờ học tiếp theo được nghỉ. Bất ngờ, người con trai mà tôi cho là đối thủ số một đang đi đến trước mặt mình, trên tay cậu
ta là một đống sách dày cộm.
Ko ngờ một cậu ấm của tập đoàn
kinh tế giàu nứt đố đổ vách như Nguyễn Hải Thanh đây lại chăm chỉ học
hành đến như vậy. Đúng là ko thể trông mặt mà bắt hình dong. Nhìn thấy
tôi, cậu ta dừng lại. Tôi nhếch môi:
-Chào cậu, cậu chăm học quá nhỉ? Mượn biết bao nhiêu là sách.
-Xin chào……:) Những cuốn sách này rất cần thiết để giúp cho bài luận văn sắp tới của tôi.
Coi cái bản mặt cười nhẹ của hắn kìa, nhởn nhơ hết sức. Ko phải vì đang ko có hứng thì tôi sẵn sàng móc xỉa thêm vài câu rồi. Nhìn ánh mắt của
hắn đối với tôi cũng đâu có vừa. Rất sắc, như một con dao đã được mài
đúc một cách tỉ mẩn nhất.
-Chiều nay cậu có trận giao đấu với
trường gì đó đúng ko? Lúc nãy Hạ Quyên có rủ tôi đi, dù sao cũng rảnh
nên tôi đồng ý. Cố lên nhé, tôi sẽ cổ vũ cho!
-Cảm ơn! Tôi sẽ cố gắng hết mình!
-Vậy thôi. Tôi đi xuống khuôn viên trường dạo mấy vòng, chúc cậu học vui vẻ!
Hải Thanh khẽ gật đầu. Tôi vui vẻ huýt sáo bước đi ngang qua cậu thẳng
hướng xuống khuôn viên. Từ xa phía cầu thang cửa lớp tôi đã thấy bóng
dáng của Thiên Phong đứng đợi mình. Sau đó, cả hai khoác vai nhau nhảy
phóc xuống 3 bậc thang cho đến khi chạm chân xuống nền đấtcuối cùng.
“Chào mừng các bạn sinh viên của 2 trường Đại học Banwa và Shanchin!
Xin mời các bạn vui lòng đến phòng hội trường B – nơi tổ chức cuộc thi
đấu giao hữu Karate lần thứ 13.”
Tiếng của ông thầy hiệu trưởng vang lên đều đều qua loa. Chiều nay tại sân trường Đại học Banwa tấp
nập sinh viên qua lại. Các cô gái thì vô cùng háo hức khi có khá nhiều
“hot boy” đến từ trường Shanchin. Hạ Quyên…..cũng ko phải là ngoại lệ
>.
-OMG!!! Xem anh chàng đeo kính kia kìa, baby khủng!!!!!!!
-Sao hôm nay nhiều zai đẹp thế ko biết, ko có Hải Thanh ở đây, phải ngắm cho đã mới được >:)
Hạ Quyên lăn tăn hết nhìn anh này rồi đến chàng khác khiến Nguyên cảm thấy vô cùng tức tối vì anh ko được cô…..ngắm!
Nguyệt Uyên, Liễu Phi thì đi đằng sau 2 người để nói chuyện, hỏi thăm
nhau đôi chút. Nhật Anh thì lặng lẽ đút tay vào túi quần đi theo các
chị.
Năm người họ được sắp xếp ngồi ở hàng ghế đầu tiên. Hạ
Quyên thích thú tưởng tượng hình ảnh Hải Thanh mặc võ phục ra sao, đâu
biết rằng mình tiếp tục chuẩn bị là nạn nhân của trò chơi ác quỷ ko điểm dừng.
Trong nhà vệ sinh nữ, Bảo Kim Thư tự hóa trang cho chính mình khác đi, trở thành một cô sinh viên mọt sách chính hiệu. Cô lau bỏ lớp mặt nạ trang điểm đi, đưa tay lên tết mái tóc đen óng mượt của mình thành 2 bím dài đẹp. Để cho thêm hoàn hảo thì chiếc kính cận ko độ ko
phải là ko cần thiết. Soi mình trong gương cho đến khi cảm thấy đã đủ
tiêu chuẩn, Kim Thư lấy trong túi xách ra một chai nước suối với lọ
thuốc độc đã đặt mua.
-Để rồi xem……sớm hay muộn.......cũng đều phải chết thôi!
Nụ cười hiểm ác hiện hữu trên môi Kim Thư khiến vẻ trong sáng vừa rồi
của cô biến mất hoàn toàn. Cô mở nắp lọ thuốc ra rồi đổ vào chai nước,
sau đó lắc đều cho đến khi chất màu xanh trong đó đã tan hòa hẳn……..
-Mọi người, bé yêu!
Hải Thanh bước đến chỗ ngồi của Hạ Quyên và gọi. Ko chỉ có cô bị hút
hồn mà đám con gái đằng sau còn vui sướng dữ dội hơn. Hải Thanh trông
rất chững chạc và nam tính trong bộ võ phục trắng tinh mang logo của
trường cùng với dây đai đen tuyền. Mái tóc kiểu cách cá tính được buộc
lên thành một nhúm nhỏ đằng sau càng tăng thêm độ sáng chói quyến rũ khó cưỡng của anh :”>. Trông thấy Nguyên bên cạnh Hạ Quyên, anh mỉm cười chào:
-Hi, ko ngờ cậu đến thật!
-Cậu ko mong tôi đến sao? ^^ - Nguyên cười dễ ghét =)).
-Ko hẳn
-Hờ, chúc may mắn nhé!
-Cảm ơn!
-Bao giờ mới đến trận của em vậy Hải Thanh?
Nguyệt Uyên dịu dàng hỏi cậu em rể tương lai của mình. Hải Thanh đáp:
-Trận đầu tiên luôn chị ạ, cũng sắp rồi đây!
-Xin lỗi, em phát nước uống cho hàng ghế VIP ạ!
Cô gái mọt sách do chính Bảo Kim Thư giả dạng bất ngờ chen ngang. Cô
đưa cho mỗi người một chai nước suối chỉ trừ Hải Thanh. Hạ Quyên hí
hửng:
-Trường mình chu đáo phết, nước lạnh đàng hoàng nhá!
Sau khi nghe thấy giọng điệu vui vẻ của Hạ Quyên. Kim Thư liếc mắt về phía cô, đồng thời nhếch môi thì thầm:
-Phải…..rất là chu đáo!
Chỉ còn vài phút nữa là bắt đầu trận đấu nên Hải Thanh cảm thấy mình
cần bổ sung nước để có thêm tinh thần. Anh nói với Hạ Quyên:
-Có thể cho anh uống để tăng cơ giành chiến thắng ko cô bé!?
-Hì, anh uống đi! – Hạ Quyên vui vẻ mở nắp chai nước và đưa cho anh.
Bảo Kim Thư nghe thấy thì ngay lập tức quay đầu lại, khuôn mặt cô biến
sắc. Hải Thanh cầm chai nước lên và từ từ đưa lên miệng.
Anh định uống chai nước đó?
Ko….ko được! Hải Thanh…..anh ko được uống nó!!!!!
Nhưng trễ rồi. Từng dòng nước có tẩm thuốc độc đó đã truyền nhau chảy
ào ạt vào cổ họng Hải Thanh. Kim Thư chết đứng ngay tại chỗ mà ko biết
phải làm gì. Anh đã uống nó rồi……chỉ một lúc nữa thôi….nó sẽ phát tán
khắp cơ thể……..ngưỡng cửa Tử Thần khi ấy ko hề xa chút nào.
“Xin quý vị khán giả ổn định chỗ ngồi để cuộc thi có thể bắt đầu. Mời các thí sinh trở về vị trí!”
-Thôi anh đi đây, chắc chắn anh sẽ giành chiến thắng về cho em! – Hải Thanh nháy mắt.
-E hèm, chỉ mình cô ấy thôi à!? :-
-Cả mọi người nữa, được chưa? Bye!
-Cố lên nha!!! – Hạ Quyên cùng Liễu Phi, Nguyệt Uyên và Nhật Anh hô lên. Hải Thanh đáp trả lại họ bằng nụ cười tự tin nhất.
Nhưng sao……bụng anh lại có cảm giác cồn cào…….
*-*
“Rất cảm ơn quý khán giả đã bỏ chút thời gian để đến với cuộc thi đấu
Karate với mục địch giao lưu của 2 trường Banwa và Shanchin. Sau đây là
trận mở đầu của cuộc thi, mời Nguyễn Hải Thanh và Trần Tố Khanh!!!”
Ông Hiệu trưởng tự lên làm MC luôn. Hải Thanh thấy khó chịu lạ thường.
Bụng anh nhói lên như có gì đó cào cấu, nhào nặn từ bên trong. Anh chàng Tố Khanh bên trường Shanchin thấy vậy liền đi lại hỏi thăm:
-Cậu sao vậy? Bị ốm à?
-Ko…..ko sao! Chúng ta ra đi!
-Thật ko đấy? Tôi thấy cậu có vẻ ko ổn!
-Ko sao thật mà Cậu ra trước đi, tôi sẽ ra ngay.
-Ừ!
Tố Khanh đành đi lên khán đài trước. Hải Thanh ở bên trong ráng dùng
tay dằn bụng xuống mong rằng có thể hạn chế cơn đau. Cảm thấy đã đỡ hơn, anh đứng dậy đi ra và bước chậm lên khán đài.
Nhưng chỉ mới
bước lên được mấy bậc thang, cơn đau đã trở lại, thậm chí nó còn đau đớn hơn lúc nãy gấp trăm lần. Trông thấy dáng vẻ kì lạ của Hải Thanh, phía
dưới mọi người có vẻ xôn xao. Có thứ chất lỏng gì đó đang di chuyển
ngược dòng cuống họng anh. Anh nén lại và đi nhanh lên nơi thi đấu. Lúc
này…..tiếng xì xào đã lớn hơn.
Bảo Kim Thư nấp vào một góc
khuất nơi cuối căn phòng. Cô đã làm gì thế này? Cô đã lập kế hoạch rất
kỹ cơ mà……chai nước đó đáng lẽ Hoàng Hạ Quyên phải uống, tại sao Hải
Thanh lại uống nó!? Trông thấy anh gắng gượng chống lại sự đau đớn trên
kia mà cô ko khỏi đau xót theo. Cô đã hại anh rồi…..cô đã ám sát chính
người con trai mình yêu!
Vừa đặt chân lên sàn đấu, Hải Thanh cố gắng đứng thẳng người lên. Nhưng chính hành động đó lại làm kích thích
sự lo lắng của tất cả mọi người đang có mặt ở đây.
Và……..
…….Anh đã thua!
Hải Thanh khuỵu gối xuống sàn, chất lỏng màu
đỏ tươi từ cuống họng trào ra ồng ộc khỏi khuôn miệng anh. Tiếng thét
hoảng sợ dưới hàng ghế khán giả làm kinh động cả hội trường. Thầy hiệu
trưởng cho gọi xe cấp cứu ngay.
Máu chảy thành vũng lớn trên
sàn, tràn xuống cả dưới đất. Hải Thanh ngã xuống co giật dữ dội. Hạ
Quyên đứng bật dậy chạy lên đỡ anh hét toáng lên:
-HẢI THANH!!!!!!
Thanh Nguyên cùng 3 người kia cũng rầm rập chạy lên khán đài.
Chuyện gì thế này?
-Nhanh, đỡ cậu ấy lên lưng anh!
Nguyên xoay lưng lại giục những người khác nhanh chóng đỡ Hải Thanh lên lưng mình. Hạ Quyên hoảng sợ đến nỗi ko thể khóc được. Cô nghe lời
Nguyên kéo thân thể trai tráng đang co giật ko ngừng của Hải Thanh lên
lưng cậu.
Âm thanh quen thuộc của xe cứu thương đã vang vọng từ xa.
Thanh Nguyên vội vã cõng Hải Thanh chạy ra ngoài cổng:
-Này…..cố gắng một tí đi…..đến bệnh viện ngay thôi!
Hình ảnh trong mắt Hải Thanh đang dần nhòa đi……rồi mệt mỏi nhắm lại.
Các y tá ko chần chừ lấy cáng ra ngay rồi đặt anh lên. Thanh Nguyên, Hạ
Quyên, Liễu Phi, Nhật Anh và Nguyệt Uyên nhảy lên xe đi theo đến bệnh
viện. Biết được chiếc xe này sẽ đến Bệnh viện Đa khoa Thành phố, Nguyên
tức tốc lấy điện thoại ra gọi cho Trịnh Văn Dương.
-Alo, gì vậy?
-Mày chuẩn bị…..cứu Nguyễn…..Hải Thanh…..
-Chuyện gì? Bình tĩnh coi!
-Cứ nghe lời tao, ra cửa bệnh viện đợi sẵn đi, đang đến đó đây!
Nguyên dập máy. Do được Dương kèm cặp về mấy vấn đề quan trọng nhất
trong y khoa nên cậu giúp mấy y tá kia sơ cứu cho Hải Thanh. Có một mùi
hương lạ toát ra từ miệng Hải Thanh, Nguyên cẩn thận cúi xuống để tìm
hiểu…….đây là mùi của……..
Chiếc xe cấp cứu đã khuất dạng, cuộc thi đấu đành phải hoãn lại. Mọi
người trong ban tổ chức đi vào trong dọn dẹp, bỏ lại một cô gái thắt bím tóc 2 bên, cặp kính cận ngụy trang đã rơi mất từ lúc nào. Đôi mắt cô
nhạt nhòa nước mắt. Sự đau xót đang hoành hành trong lòng cô ko thể nào
diễn tả được. Cô òa khóc, lệ ướt đẫm cả hai bầu má hồng hồng.
Hối hận!
Em đã hại anh rồi…….
-Hải Thanh……em xin lỗi…..EM XIN LỖI!!!!!
Ánh sáng đỏ rực của bóng đèn bên ngoài phòng cấp cứu nãy giờ vẫn cứ
trơ lì ra ko chịu tắt. Đã 3 tiếng trôi qua rồi…..những người hiện diện
nơi đây, tổng cộng là 9 – mặt ai cũng lộ rõ sự lo lắng, thậm chí còn có ý nghĩ tiêu cực.
Hạ Quyên ngồi ko yên trên chiếc ghế nhựa lạnh
ngắt. Cô đang cầu nguyện, và đặt hết hy vọng của mình vào Trịnh Văn
Dương. Lúc cô gặp tai nạn bị thương rất nặng, chính anh đã cứu sống cô,
vậy thì lần này, xin anh…….hãy cứu lấy Hải Thanh!
“Pong”
Một âm thanh nhẹ nhàng vang lên và ánh đèn cấp cứu đã được tắt. Tất cả
mọi người hướng mắt về phía cánh cửa trắng toát lạnh lẽo. Rồi…..Trịnh
Văn Dương bước ra.
Ngay lập tức, Hạ Quyên níu lấy tay anh.
-Anh Dương! Hải Thanh sao rồi? Em xin anh hãy cứu sống anh ấy!
-Bác sĩ….con trai tôi ko sao chứ!? – Ông bà Nguyễn cũng lo lắng hỏi.
Dương tháo chiếc khẩu trang ra, gương mặt nghiêm trọng nhìn thẳng vào Hạ Quyên:
-Cậu ấy uống phải thuốc độc. Chúng tôi đã tiến hành súc ruột, nhưng
tình hình ko mấy khả quan. Đây là độc của một loại hoa rất hiếm có tên
là Huyết Lan. Chất độc này được lấy từ chất nhầy trên nhụy hoa, và thứ
có thể giải độc chính là lá của nó. Tuy nhiên, loại hoa này ko phải dễ
kiếm và bệnh viện lại ko có thuốc giải. Hiện tại, tôi đang cố gắng cầm
cự sự sống cho Hải Thanh, thật sự rất mong manh.
-Trời ơi…..con tôi……
Bà Ngọc Anh quá xúc động, kêu lên một tiếng rồi ngất xỉu. Dương vào trong phòng gọi mấy cô y tá ra đỡ bà vào phòng nghỉ.
Tâm trạng mỗi người ai cũng rối như tơ vò. Nếu ko có lá hoa…..Hải Thanh sẽ chết trong vòng chưa đầy 24 tiếng nữa.
Bỗng nhiên, Dương kéo tay Nguyên đi nhanh ra chỗ khác. Hành động đó thu hết vào tầm mắt của Hạ Quyên, rồi như nghe lòng nôn nao xúi giục, cô
đứng dậy chạy theo.
.
.
.
-Mày có muốn cứu Hải Thanh ko?
Dương nhìn trực diện vào mắt Nguyên hỏi chắc như đinh đóng cột.
Nguyên đứng lặng người nhìn Dương…….cậu hiểu anh đang muốn nói gì!
-Đến lúc này mày còn hỏi như vậy sao? Tất nhiên là muốn rồi!
-Vậy thì…..đây!
Dương ngập ngừng giây lát rồi rút từ trong túi chiếc áo blu trắng của mình ra một tờ giấy, nhét nó vào tay Nguyên.
-Cái gì đây? :-/
-Đó là khu rừng có tồn tại hoa Huyết Lan, tao tìm thấy trong phòng lão
giám đốc sau khi mày gọi điện báo cho tao biết mày ngửi thấy mùi của nó. Hãy cẩn thận, trong khu rừng đó hình như có quỷ!
-Quỷ?
-Ừm. Huyết Lan vốn do một giáo sư người Anh tạo ra. Theo những thông
tin mà tao biết được, ông ta do ko muốn loài hoa lan quý hiếm này rơi
vào tay bọn xấu nên đã đem chúng vào rừng sâu thăm thẳm, xây một căn nhà nhỏ sinh sống. Tại đó, ông cũng lai tạo được một thí nghiệm dùng để bảo vệ mình và vườn hoa. Các tiều phu vào đó nói rằng mình gặp một quái vật khổng lồ với những chiếc nanh nhọn hoắc. Tao nghĩ ông ta đã tạo ra một
chủng loài lai mới thành công. Với hàng trăm thủ thuật của mày, tao nghĩ chắc chắn sẽ trộm được hoa lan. Mày còn khoảng 18 tiếng. Từ đây đến khu rừng đó mất hơn một tiếng, mày cứ xuống hầm lấy xe của tao. Hiểu chưa?
-Tao biết rồi!
Nguyên gật đầu trả lời. Một giọng nói chợt vang lên:
-Khoan! Em cũng đi!
-Hạ Quyên!??
Nguyên trố mắt ngạc nhiên nhìn Hạ Quyên. Cô túm lấy tay anh:
-Cho em đi nữa……em muốn đi tìm cây hoa đó để cứu Hải Thanh!
-Ko được, rất nguy hiểm. – Dương ngăn cản cô.
-Nguy hiểm đến đâu em cũng mặc. Cho em đi với Nguyên, em xin anh!!!
Ánh mắt cương quyết của Hạ Quyên xoáy sâu vào mắt Nguyên. Cậu buông thõng hai tay……nhẹ cười chua xót.
Vì Hải Thanh mà cô bất chấp tất cả để cứu được anh.
Hiểu rồi……đành vậy thôi!
-Vậy…..thì đi!
-Nguyên….mày….. – Dương gắt.
-Ko sao…..tao sẽ chăm sóc cho cô ấy. Chúng ta ko còn nhiều thời gian
nữa. Mày hãy cố gắng duy trì sự sống cho Hải Thanh đi. Tao nhất định sẽ
lấy được hoa lan đem về.
Dứt lời, Nguyên nắm tay Hạ Quyên chạy đi. Dương chỉ biết nhìn theo mà ko thể ngăn cản thêm được. Anh thì thầm:
-Hãy cẩn thận!
“Brừm! Brừm!......”
Chiếc Mercedes trắng mang dấu hiệu tia
lửa đỏ ở hai bên hông đang xé gió lao đi vun vút giữa con đường cao tốc
đầy xe cộ qua lại.
Nhấn ga để tăng thêm tốc độ, chàng trai ngồi bên trong tập trung lái xe sao cho thật nhanh hơn nữa. Bên cạnh là một
cô gái đang ngồi sợ điếng người do bị bất ngờ bởi tài lái xe kinh hoàng
của cậu.
-Em ráng mà giữ vững thăng bằng, anh sẽ còn chạy nhanh hơn nữa…..thời gian trôi rất nhanh!
Thanh Nguyên lên tiếng nhắc khéo để Hạ Quyên biết những gì có thể xảy ra tiếp theo. Cô đáp lại bằng giọng run run yếu ớt:
-Em…biết rồi!............AAAAAAAAAAAAA!!!
Vận tốc đã tăng lên rất nhiều, đến tận 140km/h. Nguyên điều khiển
vôlăng một cách rất thuần thục, cậu khéo léo luồn lách qua những chiếc
xe tải hạng nặng, ôtô khác để mình có thêm khoảng cách chiều rộng trên
con đường dài ngoằng thẳng tắp.
Dựa theo tấm bản đồ mini của Dương cùng với việc phóng xe ko giới hạn tốc độ, Nguyên và Hạ Quyên đã gần đến đích.
Khu rừng mang theo không khí âm u đáng sợ chằng chịt toàn cây là cây.
Nguyên chạy xe từ từ vào trong, cậu cũng đang sợ lắm đây….. Bóng tối bao phủ khắp nơi, vài chỗ le lói ánh trăng vàng nhạt trông càng ghê rợn
hơn. Thấy Nguyên có vẻ lạ so với thường ngày, Hạ Quyên lo lắng đặt tay
lên vai cậu hỏi:
-Nguyên, anh bị sao thế?
-Á trời ơi…..làm giật mình! – Nguyên giật thót cả tim quay lại ngó Hạ Quyên.
-He, đừng nói là anh sợ ma nhé
Hạ Quyên nhe răng cười gian manh trước vẻ mặt bị bắt thóp của Nguyên. Cậu nói cứng:
-Đâu nào…..:-
-Hừm….chối làm gì…… - Hạ Quyên xoa xoa cằm định trêu chọc Nguyên 1 tí – Ối…..Nguyên…..có cái bóng trắng sau xe mình kia……….
Tự nhiên chiếc xe tăng ga lên đột ngột làm Hạ Quyên suýt tí nữa bật ngửa ra đằng sau.
-Haha, đúng là anh sợ ma! =))
-Xùy…..mình chỉ còn có mười mấy tiếng thôi đó cô nương, sợ sợ cái gì? :-
-Ừ…..nhanh lên anh!
Nghe Nguyên thông báo thời gian như vậy, Hạ Quyên ko cười nữa, nét mặt
chuyển lại thành sự lo lắng. Cô thúc giục cậu chạy càng nhanh càng tốt.
Hải Thanh được đưa vào phòng cách ly để được chăm sóc đặc biệt. Bốn vị phụ huynh đã về nhà nghỉ, chỉ còn Nguyệt Uyên, Liễu Phi và Nhật Anh ở
lại. Đứng ngoài khung cửa kính nhìn Hải Thanh đang giành giật quyền được sống với Tử Thần, Liễu Phi cắn môi để ngăn ko cho nước mắt cùng tiếng
nấc thoát ra.
Thân xác của Hải Thanh trông yểu xìu rũ rượi
trong bộ trang phục bệnh nhân. Xung quanh anh là những dụng cụ y tế tiên tiến nhất. Làn da trắng bệch thiếu sức sống cơ hồ có thể toát ra được
cả âm khí.
-Liễu Phi, chị buồn ngủ chưa?
Nhật Anh mang một ly trà nóng đến cho Liễu Phi, cô mỉm cười cầm lấy rồi khẽ nói:
-Chị chưa, chị Uyên đâu rồi em?
-Chị ấy xuống canteen bệnh viện ăn ít cháo. Chị có muốn xuống đó ăn cái gì ko?
-Ừm, cũng được, chị em mình cùng đi nhé! ^^
Hai cái bóng ngả dài trên sàn dần dần khuất xa, rồi biến mất hoàn toàn.
Như chỉ đợi có thế, một cô gái xinh đẹp với mái tóc thẳng mượt thướt tha chạy ngay đến chỗ khung kính………
Trông thấy Hải Thanh, Bảo Kim Thư ko giấu nỗi sự xúc động. Người con
trai mà cô yêu nhất, hơn cả bản thân mình đang nằm trên giường bệnh mà
thoi thóp với những cơn đau bất chợt. Kim Thư đau lòng gọi tên anh trong vô thức:
-Hải Thanh………..
-Em xin lỗi…….em ko cố ý hại anh! Mục tiêu của em chính là Hoàng Hạ Quyên…..em ko ngờ…..
Nước mắt thi nhau lăn dài trên mặt Kim Thư, cô khóc nức nở như một đứa trẻ, như tức nước vỡ bờ.
Cô đang hối hận!
Cô nhận thức được những việc mình đã làm……..
Cô ko thể quay trở về được nữa rồi!
………………………
“Két”
-Sao vậy, ko đi được nữa ư?
Hạ Quyên nhướn
người lên đằng trước để quan sát. Đúng là từ đoạn này, cô và Nguyên ko
thể chạy xe vào được nữa rồi. Chỉ còn một cách là đi bộ thôi…..
-Khóa xe kỹ nha anh!
-Ờ!
Nguyên hoang mang trả lời. Bốn phía chỉ có cây, bụi rậm dại, bóng
tối….v…v…. Nói chung tất cả mấy thứ ở đây đều khiến cho người ta rợn
người, nổi hết cả da gà. Hạ Quyên thì chẳng thèm để ý gì, cô vô tư đi
thẳng vào trong rừng. Với cô, lúc này ko gì quan trọng bằng việc tìm
được Huyết Lan về để cứu Hải Thanh.
Một tiếng hú ghê rợn ko
biết từ đâu âm vang đến khiến cho Hạ Quyên đứng khựng lại, ko dám tiến
thêm một bước nào nữa. Nguyên nhíu mày chạy đến bên cô.
-Em nghe thấy chứ!?
-Đây ko phải là tiếng chó sói! – Hạ Quyên khẳng định.
-Ừm, chúng ta nên đi nhẹ thôi, cho chắc chắn.
Hai người bắt đầu nhích lên từng bước, chú ý ko gây một tiếng động nào. Đang ngó loay hoay xem có gì khả nghi ko thì bất chợt Nguyên đâm sầm
vào người Hạ Quyên. Cô đứng yên mắt nhìn trừng trừng kinh ngạc về một
cái bụi rậm lớn. Nguyên thắc mắc hỏi:
-Sao ko đi tiếp đi, đứng lại chi vậy?
-Anh…..đó…..là……..
Hạ Quyên lắp bắp khó hiểu, tay run rẩy chỉ vào bóng tối. Nguyên hướng
mắt nhìn theo phía cô chỉ. Bỗng nhiên chỗ đó xuất hiện 2 con mắt loé
sáng dữ tợn. Cậu trợn mắt sững sờ, nhưng vẫn đủ bình tĩnh nắm tay Hạ
Quyên lùi lại từ từ, nói thật nhỏ chỉ đủ cho 2 người nghe:
-Anh đếm đến 3, ta chạy nhé!
-V….vâng!
-1….2……..3!!!
“Grào”
Tiếng gầm rú vang trời làm náo động đến sự tĩnh lặng của khu rừng. Mặt
đất rung chuyển khá mạnh ngay khi cái-thứ-gì-đó nhảy xổ ra khỏi bóng
tối. Nguyên vừa kéo Hạ Quyên chạy thật nhanh về chỗ chiếc xe vừa ngoái
đầu lại.
Nó……
Con quái vật gì thế này???
Á!
-Hạ Quyên! Em ko sao chứ?
Đặng Thanh Nguyên nhanh chóng đỡ Hạ Quyên dậy ngay sau khi cô bị vấp té. Nhưng đã muộn, thứ
quái dị khổng lồ kia đang đứng trước mặt họ thở phì phò, dữ tợn nhe nanh gầm gừ. Nó đưa bàn tay đầy vuốt nhọn về phía cả hai, Nguyên ôm lấy Hạ
Quyên che chắn cho cô. Từng phút từng giây còn lại của cuộc đời chỉ mong manh thế này thôi ư?
-Các người đến đây làm gì?
Nghe
thấy giọng nói lạ, Nguyên mở mắt hấp hé nhìn. Nhưng ngoài con quái vật
đang đứng sừng sững trước mặt ra có còn ai nữa đâu.
-Ngươi vừa nói đó hả? – Cậu chỉ vào con quái vật kinh ngạc hỏi.
Nó khe khẽ gật đầu nhưng nét đáng sợ vẫn tồn tại trên hai con ngươi màu hổ phách. Hạ Quyên lúc này cũng đã bình tĩnh lại mà buông Nguyên ra
hướng mắt thẳng vào con quái vật. Khuôn mặt nó lập lờ dưới ánh trăng ảo
mộng, từng đường gân thớ thịt hằn rõ dưới lớp da xám xịt. Dù rất là
khổng lồ, thân hình quái dị....nhưng Hạ Quyên vẫn nhận ra.....đó là một
con người....dưới lớp vỏ của mãnh thú.
-Ông.....chính là vị giáo sư đã tạo ra một loài hoa có tên là Huyết Lan phải ko?
Một thoáng bất ngờ xẹt qua hai con ngươi của con quái vật. Nó cười ré lên tiếng khàn khàn:
-Có gan lại gần để nhìn rõ thì ko phải tầm thường. Ko sai, ta chính là
Cyrus McGomidall, người đã tạo ra Huyết Lan. Hai người đến đây làm gì!??
-Bọn tôi đến đây chỉ muốn xin ông một vài cái lá của Huyết Lan để về cứu người thôi! – Hạ Quyên trả lời thật thà.
Bỗng dưng Cyrus gầm lên hung dữ:
-Đừng có lừa ta, các người đến đây lấy nó về để nhân giống nhằm mục đích buôn lậu cho bọn mafia hại người chứ gì!
-Ko…..ông hiểu nhầm rồi!!!
Ko thèm nghe Hạ Quyên giải thích, Cyrus vung mạnh tay định hất cô ra.
Sự việc diễn ra qua nhanh nên cô chỉ biết đứng yên giơ tay lên mà đỡ.
Rất may, Nguyên đã đẩy cô sang một bên rồi nhảy phóc lên cánh tay to lớn vạm vỡ của Cyrus. Cậu hét lớn:
-Bọn tôi lấy nó là để cứu người, chứ ko có ý hại ai như ông nói cả!
Nhưng có vẻ câu nói vừa rồi ko lọt vào tai Cyrus, ông đập mạnh tay
xuống đất cốt để hạ được Nguyên. Kẻ đánh người tránh cứ như một trận đấu nảy lửa. Bằng những kỹ thuật điêu luyện của mình, cậu lăn người né qua
một bên đạp mạnh vào ngón tay Cyrus. Cyrus hú lên một hơi dài, ông quất
mạnh tay mình vào cái cây cổ thụ sát bên, Nguyên ko kịp tránh nên cả
cánh tay trái của cậu bị đập mạnh vào cây. Tiếng rắc xé lòng vang đến
tai Hạ Quyên làm cô kinh hãi ko nói nên lời. Trên kia, Nguyên đau đớn
nghiến răng do vẫn bị đè vào thân cây, tay anh vừa mới gãy, giờ lại còn
bị chà xát mạnh với lớp vỏ sần sùi của cây. Vết thương tứa máu nhỏ giọt
nhểu nhão xuống đất đặc quánh.
Những giọt máu đó làm Hạ Quyên
bất giác nghĩ đến cảnh tượng kinh hoàng tại vùng biển nào đó mà cô thấy
trong mơ. Lâu nay, những hình ảnh kì lạ ấy ko còn ám ảnh Hạ Quyên nữa,
thế mà bây giờ chúng lại ùa về như nước lũ khiến đầu cô đau nhức khôn
cùng. Như một cuốn băng tua chậm, vụ tai nạn xe hơi khủng khiếp tại
Macdan được tái diễn.
Một chàng trai đèo một cô gái vô cùng xinh đẹp trên chiếc xe đạp màu trắng đáng yêu có khắc chữ Assam tại thân xe.
Rồi…….
Đó đúng là Nguyên……….còn cô gái……….
Máu………
Hạ Quyên ôm đầu hét lên khiến Cyrus ngừng lại, Nguyên nghe tiếng hét
của cô thì ko do dự mặc kệ đau đớn, lợi dụng sơ hở luồn người thoát thân nhảy xuống đất. Cậu ôm tay chạy đến bên cạnh Hạ Quyên gọi cô ko ngớt.
-Hạ Quyên….em sao vậy? Hạ Quyên!
“Khung cảnh hoàng hôn, người con gái trao cho chàng trai món quà màu vàng xinh xắn…….bài hát sinh nhật…….”
Hình ảnh người con gái ko rõ mặt kia xuất hiện nhiều hơn…..Hạ Quyên ko
hiểu tại sao những việc này có liên quan gì đến cô đâu mà cứ quanh quẩn
hoài như thế này cơ chứ!?
“Bác ơi, anh Nguyên tốt lắm, bác đừng lo gì cả! Con sẽ cố gắng chăm sóc cho anh ấy! Hihi.”
“Hải Thanh và cô gái đó vô tình gặp nhau với ánh mắt ngỡ ngàng của anh……”
“ÁÁÁ, chạy chậm thôi, té bây giờ!!!!!!!
Ngồi yên đi, cô cứ yên tâm, tôi chạy xe còn đẳng cấp hơn cả thằng Dương đấy!!!
Huhu, anh Dương chạy xe hơi, khác anh mà!!!!!!!!!!”
“Nếu.........cô nhớ lại ký ức của mình, cô sẽ làm gì?
Có lẽ.....tôi vẫn sẽ ở bên cạnh anh, người rất quan trọng đối với tôi!”
Đường nét khuôn mặt......bờ môi nhỏ hồng hồng cùng với mái tóc dài đen óng ấy.....ko dễ lẫn lộn với ai được.
Càng ngày càng rõ......
Người con gái đó quay lại cùng nụ cười tươi rói..........
Là.....là mình!!!
--------------------------
--------------------------
Hạ Quyên.
Đôi mắt tôi có cảm giác nặng trịch như bị cái gì đó đè lên vậy, mãi mới mở lên được.
Trước mặt tôi là một màu nâu cùng với mùi của gỗ lim, cả mùi khói cay xè thoang thoảng, và....Nguyên!
-Nguyên! Đây....đâu?
-Em yên tâm Chúng ta đang ở trong nhà của ông Cyrus!
Nguyên đưa tay lên vuốt nhẹ mái tóc tôi nhẹ nhàng trấn an. Tôi liếc mặt xuống nhìn cánh tay trái của anh.....nó đã được băng bó.....nhưng khi ở trong rừng, tôi đã nghe thấy tiếng rắc rất lớn mà!
-Tay của anh.....
-À....Cyrus đã giúp anh băng lại. Anh đã kể về việc Hải Thanh bị hạ độc và cần có lá Huyết Lan để cứu. Ông ấy đồng ý giúp chúng ta, mừng quá em nhỉ?
Gương mặt cười buồn vì đau của Nguyên khiến lòng tôi thắt lại. Tôi đã nhớ rồi.....nhớ hết tất cả.....những chuyện trước và sau
khi tôi bị bắt cóc tại tiệc cưới.
Bây giờ......tình cảm mới là
thử thách khó khăn đối với tôi. Tôi biết.....tôi từng yêu Nguyên, và cảm giác dày vò đang trở nên bấn loạn ở trong lòng. Tôi cũng yêu Hải
Thanh......khó xử quá! Việc tôi trở về bên Hải Thanh chắc chắn đã khiến
Nguyên rất đau khổ, hình dáng gầy gò thiếu sức sống lúc anh bước ra khỏi bệnh viện (xem phần gần cuối chap 9) cơ hồ in sâu vào trong trí óc tôi. Rồi sau khi tôi xuất viện, anh cũng giúp đỡ và xả thân cứu tôi rất
nhiều lần, kể cả khi nãy bất chấp tính mạng mà đối đầu với ông Cyrus.
Tôi nợ anh ko sao kể hết.......vậy mà.......
-Hạ Quyên, em uống nước nhé!
Tôi lặng lẽ gật đầu.....vì nếu bật ra tiếng nói, nước mắt cũng sẽ trào ra mất!
Từ bên ngoài, giọng nói ồm ồm của ông Cyrus vang lên:
-Này chàng trai, cô gái ấy đã tỉnh chưa?
-Tỉnh rồi ạ! – Nguyên trả lời.
Tôi hướng mắt ra ngoài cánh cửa nhà, bóng đen của ông Cyrus đang tiến vào.......
-Đây là thuốc từ lá Huyết Lan, cậu cầm lấy!
Ông Cyrus đưa cho Nguyên một cái lọ nhỏ, bên trong là một thứ nước hơi
đặc màu xanh nõn. Anh cúi đầu cảm ơn ông, ông quay qua nhìn tôi, lúc này trông bộ dạng quái vật của ông chẳng đáng sợ tí nào:
-Một chút hiểu nhầm đáng tiếc, cho ta xin lỗi nhé cô bé!
-A, ko sao ạ! – Tôi luống cuống.
-Hai người nhớ lấy điều này – Ông ngồi xuống chiếc ghế bành to tướng – tuyệt đối phải giữ bí mật về khu rừng này, cũng như ta!
-Bọn cháu xin hứa! – Nguyên thay tôi trả lời.
-Vậy…..nếu còn thấy mệt thì có thể ngồi nghỉ thêm chút nữa. Tôi khuyên
khi về đến bệnh viện cậu hãy đi chữa trị cánh tay ngay đi.
-Cảm ơn ông đã quan tâm, nó đỡ đau rồi. Bây giờ cháu xin phép đưa cô ấy về cùng với thuốc cho kịp.
Nghe Nguyên nói tôi liền cố gắng ngồi dậy…..phải rồi……mạng sống của Hải Thanh quan trọng hơn tình cảm của tôi bây giờ nhiều. Thật là lơ tơ mơ
quá! >.
-Để ta tiễn!
Ông Cyrus tự thân tiễn tôi với
Nguyên ra chỗ đỗ xe. Chỉ còn một tay thì sao anh có thể lái xe được, vậy nên tôi nhanh chân tranh ghế lái. Tôi lái xe ko tồi đâu nhé, đã qua
khuôn học tập cực khổ “made by Hải Thanh” rồi.
Chào tạm biệt
ông lão khổng lồ lần nữa, tôi nổ máy rồi đạp ga chạy đi. Cánh rừng hoang vu dần dần khuất xa…….chỉ còn vang vọng tiếng tru dài vút cao của quái
vật Cyrus mà thôi…….
-San!
Một cô nàng người Tây tóc bạch kim ăn mặc sành điệu cất tiếng gọi cô gái đang ngồi gật gù bên quầy rượu tại quán bar Raiyi. Cô
tiến lại gần hỏi anh chàng Bartender đứng bên trong (bằng tiếng Anh):
-Cô ấy ở đây lâu chưa?
-Đã lâu lắm rồi thưa cô Tracy, hình như Bảo tiểu thư đang có chuyện buồn, cô ấy vừa uống rượu vừa khóc rất nhiều.
-OK, để tôi nói chuyện xem sao. Phiền anh làm cho tôi một ly Whisky nhiều đá.
-Có ngay!
Anh chàng Bartender quay đi tiếp tục công việc của mình. Tracy kéo ghế ngồi xuống cạnh Bảo Kim Thư, ra sức lay cô dậy.
-San! Dậy đi! San…..
Những âm thanh nhạc sàn xập xình chát chúa vang lên át hẳn tiếng gọi
của Tracy. Cô ghé môi lại gần tai Kim Thư và gọi, hình như Kim Thư có
thể nghe thấy vì cô ta bắt đầu ngẩng mặt lên.
-San!
-Tracy?....
-Yes……sao cô lại uống đến nỗi say khướt như thế này vậy hả? Mặt mũi này…..tèm lem nước mắt…..
Tracy vừa hỏi vừa lấy một tờ khăn giấy ướt ra lau mặt cho Kim Thư. Hất
mặt sang chỗ khác, Kim Thư tiếp tục rót rượu vào ly rồi uống cạn một
hơi. Tracy thở dài một cái và điềm tĩnh hỏi:
-Có chuyện gì thì cứ nói ra cho nhẹ lòng, bạn bè ko cần ngại gì cả!
Kim Thư nấc lên một tiếng, khuôn mặt cô đỏ gấc và nước mắt tiếp tục trào ra.
-Tracy…..cô đã từng yêu ai đó chưa?
-Hả? Tôi yêu nhiều lắm, papa mama, 2 brother…..v..v….nhiều kinh khủng. Tôi cũng yêu cô nè!
Dù say nhưng nghe xong câu trả lời cực kỳ ngây thơ của Tracy, Kim Thư chỉ muốn ngủ ngay tại bàn luôn thôi.
-Ý tôi ko phải vậy…..cô hiểu mà……
-Cô kể cho tôi nghe chuyện của cô trước đi nào!
Kim Thư nốc thêm một ly rượu nữa. Sự hối hận ùa về khiến cô ko kịp nén lại, đành để nó tuôn ra trong vô thức.
-Có một người con trai….tuy chỉ là đơn phương nhưng tôi yêu người đó
lắm, hơn cả chính bản thân mình….. Thế nhưng phận đời đâu ai biêt trước
được, nó đã cho xuất hiện thêm một đứa con gái khác và cướp anh ấy
đi…..tôi hận….tôi hận lắm!
Tracy nhận lấy thức uống của mình
vừa được đem ra, nhấp nhẹ một hồi. Đặt ly rượu xuống, cô nhẹ nhàng nói
đủ để cho Kim Thư nghe và tránh để tiếng ồn lấn áp:
-San à! Tại sao cô lại hận? Tuy ko muốn nói thẳng nhưng…..lỗi là do cô. Cô ko chịu
bày tỏ tình cảm của mình cho anh chàng kia biết, để rồi khi anh ta có
người khác thì cô lại đâm ra hận. Nghĩ đi, chính cô đã tạo cơ hội cho cô gái đó bước vào cuộc đời người cô yêu cơ mà!
“Chính cô đã tạo cơ hội cho cô gái đó bước vào cuộc đời người cô yêu”
Tạo cơ hội……….
Kim Thư như bừng tỉnh khỏi cơn mê muội ngập ngụa hương rượu cay nồng cùng với nỗi đau thù hận.
“Ko xong rồi…..Hạ Quyên mà cứu được Hải Thanh….chắc chắn anh ấy sẽ càng yêu thương nó nhiều hơn. Mình ngu dại quá…..lúc này đâu phải lúc để
ngồi đây khóc lóc. Mình đã tạo cơ hội cho con nhỏ đó……”
Khốn kiếp!
Đập mạnh cái ly thủy tinh kiểu cách tinh tế xuống bàn vỡ tan, Bảo Kim
Thư loạng choạng xách túi bước đi, bỏ lại vẻ mặt ngơ ngác của Tracy cùng với sự ngạc nhiên của Bartender. Tracy ngồi thả mình theo điệu nhạc
thêm một lúc lâu, rồi đành kêu người tính luôn cả hóa đơn của Kim Thư
cho mình.
Ngồi bên chỗ bồn cây đợi Minh Duy đến đón, Kim Thư
nửa tỉnh nửa mê sau chầu rượu bí tỉ vừa rồi. Cô khẽ cười.........nụ cười hoang dại quỷ quyệt!
-Hạ Quyên……cả mày vả tao……đều phải cùng xuống Địa Ngục……..
“Anh sẽ trả lại cho em những ngày tháng yên bình trước đây…….khi chúng ta chưa từng gặp nhau!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT