Đã ba ngày trôi qua mà toàn trường Banwa nói chung và khoa Kinh tế nói
riêng, sự ảnh hưởng của bài báo kia vẫn ko hề giảm đi chút nào. Đi đến
đâu cũng toàn nghe những lời xì xào khó chịu. Những cụm từ “đứa con gái
lẳng lơ”, “xấu xí”, “quạ mà tưởng thiên nga”…..dường như có thể mọc rễ
và cắm sâu vào trong não của Hoàng Hạ Quyên. Sức chịu đựng của con người có giới hạn……..ko để yên được hay sao vậy hả?
Hải Thanh cũng
ko phải ko biết đến tình hình hiện nay. Anh luôn ở bên cạnh Hạ Quyên mọi lúc mọi nơi để kiếm chuyện cho cô khỏi nghe những lời nói chướng tai
kia.
Về phía Thanh Nguyên, cậu lại khá thờ ơ với việc này. Vậy
nên ngay lập tức sau một ngày tin tức được đăng, tin đồn Nguyên định
giành Hạ Quyên với Hải Thanh cũng rộ lên nhanh chóng. Điều này làm nhiều cô nàng trong trường vô cùng ấm ức.
-Thật là tức chết đi được, con nhỏ đó có gì hay cơ chứ!? Đến hot boy lớp Y cũng mồi chài cho được!
-Ừ, tôi đẹp hơn nó gấp trăm lần mà sao Hải Thanh ko là của tôi chứ?
-Để rồi coi nó sẽ giải quyết chuyện này như thế nào.
Một đám con gái đứng ngay ban công hành lang trước cửa lớp của Hạ Quyên nói to, cốt là để cho cô nghe thấy được. Hạ Quyên nuốt cục tức vào bụng mà thầm rủa chính mình tại sao ko ra ngoài kia cho mấy đứa con gái đó
một trận. Chợt một giọng nói lạnh vang lên:
-Các cô nói đủ chưa?
Hạ Quyên quay mặt ra nhìn người vừa lên tiếng. Nguyên!
-Nếu tôi còn nghe mấy cái chuyện vớ vẩn tào lao này thì đừng có trách, tôi ko nể con gái đâu!
Lời đe dọa của Nguyên ko những làm cho bọn con gái kia im thin thít đến bỏ đi mà còn khiến cho Hạ Quyên vô cùng ngạc nhiên. Vẻ mặt vừa rồi của
anh thật làm cho người ta cảm thấy…..sợ!
-Hi, làm gì mà nhìn anh dữ vậy cô bé? Anh đẹp trai đến thế sao?
-Hả?
Giật mình vì Nguyên bất ngờ xuất hiện ngay trước mặt mình, Hạ Quyên chỉ kịp “hả” lên một tiếng. Gương mặt tỏ vẻ ngơ ngác của cô làm cậu phì
cười, ko chịu được liền đưa tay nhéo mũi cô:
-Đừng bận tâm về chuyện kia nữa, cười lên đi!
Nhìn nụ cười ân cần của Nguyên, Hạ Quyên ko biết làm gì hơn ngoài việc cười đáp lễ lại anh:
-Em biết rồi!
-Hạ Quyên!
Cả lớp học, kể cả bên ngoài gần như ồn ào hẳn lên vì sự xuất hiện của
Hải Thanh ngay cửa lớp. Trên tay anh là một hộp bánh su kem nho nhỏ thơm lừng.
Mấy cô gái đứng đằng sau Hải Thanh len lén nở nụ cười hả hê. Họ chính là bọn con gái lúc nãy vừa bị Nguyên dọa. Những cô nàng
đỏng đảnh này vô tình gặp Hải Thanh ngay cầu thang. Vốn căm ghét Hạ
Quyên từ lâu nên cả bọn lập mưu tạo thêm scandal cho cô.
Hạ Quyên gật đầu rồi đi ra trước cửa lớp với Hải Thanh, vô tình bỏ mặc
Nguyên ngồi khoanh tay trước ngực ngóng theo. Nhiều sinh viên ngồi gần
đó thấy vậy bèn giở giọng an ủi:
-Anh bạn gì đó ơi bỏ cuộc đi thôi, Hạ Quyên có Hải Thanh rồi!
-Đúng đấy, hay anh với em làm quen nhau nhé!
-Này, ai cho cô giành trước vậy hả?
-Cậu ko thắng được Hải Thanh đâu…..
………..
Bỏ ngoài tai những lời nói sáo rỗng, Nguyên lặng lẽ đứng lên rồi nhảy phóc ra khỏi lớp bằng cửa sổ.
.
.
Hạ Quyên nhìn vào hộp bánh trên tay Hải Thanh, nói bông đùa:
-Em ko biết anh thích ăn bánh su kem đấy!
-Hỳ, anh mua cho em mà ^^
-Thế à? Vậy em cảm ơn. Mà anh kiếm em có việc gì ko?
-Tối nay nhà anh tổ chức tiệc kỷ niệm 20 năm thành lập công ty tại nhà hàng Reiyamond. Nhờ em mời ba mẹ cùng Nhật Anh đến dự!
-Ớ, vậy là ko có mời em hả?
-Không! – Hải Thanh cười.
-Thấy ghét! Vào lớp đây, em giận!
-Thôi mà bé yêu! Anh đùa tí.....em là khách đặc biệt nhất đối với anh! :x
-Xý, chỉ giỏi nịnh. Em vào lớp đây!
Hạ Quyên làm kiêu hất mặt lên đi thẳng vào trong làm Hải Thanh chỉ biết tế nhị che miệng cười thầm bởi cử chỉ của cô vừa rồi.
*Lớp A khoa Y:
Nguyên chán nản ngồi phịch xuống ghế, vẻ mặt cau có ko những ko xấu đi
mà còn làm tăng thêm vẻ đáng yêu của một bé trai đang hờn dỗi =)). Cậu
bạn ngồi bàn kế bên mỉm cười ôn hòa nhưng lại ẩn chứa ko ít sự châm
chọc:
-Bị hớt tay trên rồi à?
*Tiểu sử Doãn Thiên
Phong: Cậu ấm tập đoàn Doãn gia chuyên cung cấp các dụng cụ y tế thượng
hạng. Bạn mới của Nguyên. Tính cách hiền lành, khá vui tính.
-Ai hớt? Tôi giữ thể diện cho cô ấy thôi! – Nguyên nhăn mặt đáp, tay lôi cái máy mp3 ra, gắn headphone lên tai.
-Vậy sao? Hì, đừng có giấu bạn ạ!
-Cậu lo học bài đi, tôi ko rảnh để đôi co. Hâm!
-Ok ok, có cậu mới hâm! Mà.....tập đoàn Nguyễn Đan có mời gia đình tôi đến dự tiệc kỉ niệm gì đó của họ, cậu có muốn đi với tôi ko?
-Ko, tôi ko muốn đi, cảm ơn cậu Thiên Phong.
Nguyên cười nhẹ. Thiên Phong cũng ko muốn làm phiền bạn mình nữa nên anh ngồi ngay ngắn lại và lấy sách ra đọc.
Thật sự, Nguyên ko muốn đi đến đó, dù biết chắc là sẽ có Hạ Quyên. Nếu
cậu đến bữa tiệc, chắc chắn sẽ gây khó xử cho cô. Cậu ko muốn cô bị mọi
người dè bỉu là một đứa con gái hư hỏng (:|. Rồi cũng sẽ có một ngày,
Nguyên công khai tuyên chiến với Hải Thanh, mặc cho dư luận có như thế
nào đi chăng nữa.
-Xin lỗi, cho tôi hỏi có Thanh Nguyên ở đây ko?
Một cô gái vô cùng xinh đẹp với mái tóc đen óng mượt bỗng dưng xuất
hiện trước cửa lớp làm những anh chàng bên trong nhốn nháo lên. Là Liễu
Phi. Cô đến tìm Nguyên có việc gì?
Do đang gục đầu xuống bàn để chuyên tâm thưởng thức các bài nhạc với âm lượng lớn nên Nguyên ko biết được có chuyện gì đang xảy ra, cho đến khi bị Thiên Phong lay vai thì
cậu mới biết có sự hiện diện của Liễu Phi. Lúc đầu cậu ko nhận
ra.....nhưng sau hơn 10 giây lục soát bộ nhớ trong não thì cậu cũng nhớ
ra cô.
Nguyên tháo headphone ra, hai tay đút túi quần rồi ung dung bước từng bước chậm về phía Liễu Phi.
-Cô tìm tôi có chuyện gì?
-Đây là việc Hải Thanh nhờ tôi!
Liễu Phi đưa ra một tấm thiệp màu trắng có ghi tên của Nguyên. Cậu lơ đễnh ngó xuống rồi hỏi:
-Cậu ta muốn tôi đến à?
-Ừ, cậu ấy muốn cậu đến. Về phần tôi......tôi lại ko muốn cậu đến vì lí do ý đồ chia rẽ Hải Thanh và Hạ Quyên đang hiện diện trong lòng cậu.
-Hơ, cô hiểu rõ tôi lắm nhỉ? Nếu Hải Thanh đã có lòng hiếu khách, thì tôi xin nhận.
Cô quay lưng đi thẳng, nhưng chỉ được hai, ba bước thì giọng nói đều đều của Nguyên vang lên ở đằng sau khiến cô khựng lại:
-Cô ko muốn tôi đến bữa tiệc vì lí do khi nãy, hay vì một chuyện khác......ví dụ như tình cảm riêng tư........
Ánh mắt quan sát nhạy bén của Nguyên nhắm thẳng vào người con gái trước mặt mình, ko để sót một li nào.
Liễu Phi ko ngoái đầu lại, cô vẫn đứng lặng im ở đó. Đôi mắt đen huyền cuốn hút của cô được tấm rèm mi kéo dịu xuống, làn môi hồng như màu dâu tây mọng chín từ từ hé ra:
-Có lẽ.....là điều thứ 2!
Nguyên đứng trầm ngâm nhìn theo bóng dáng Liễu Phi dần khuất phía cuối
hành lang. Tuy anh ko cảm nhận được sự cô đơn hay điều gì đó khác thường từ cô, nhưng vẫn có một sự lạc lõng đâu đó quanh đây......
-Rắc rối!
*23:17 p.m:
Đã gần nửa đêm mà khắp lòng những con đường vẫn tấp nập người qua lại.
Bước ra khỏi một quán ăn gia đình nhỏ, cô gái có mái tóc nhuộm màu cà
phê mệt mỏi lê từng bước một. Cô vừa tan ca làm thêm, giờ phải nhanh
chóng về nhà kẻo gia đình lo.
Hôm nay cũng là ngày Lan Du được
lãnh lương, cô háo hức định sẽ ghé vào một quán ăn nào đó mua chút thức
ăn ngon về cho gia đình. Giữa cái lạnh đầu đông có một sự ấm áp hiện
diện trên môi cô gái ấy.
Lan Du mãi bước đi nhanh nên ko biết
rằng có một chiếc xe hơi bám theo đằng sau mình. Bên ngoài thời tiết se
lạnh mà bên trong xe lại càng lạnh hơn bởi ánh mắt sau tấm kính cửa sổ.
Bảo Kim Thư ấn nút kéo tấm kính cách âm giữa khoảng xe với tài xế, từ
từ lấy ra chiếc điện thoại màu hồng kiểu cách do chính cô thiết kế
riêng. Lia tay trên màn hình ấn số, khuôn mặt cô lạnh tanh ko gợn chút
cảm xúc. Sau vài tiếng tút vô nghĩa, đầu dây bên kia vang lên giọng nói
một người đàn ông:
-Alo!
-Anh có phải là Khải Long, con trai của lão đại Khải Hoành ko?
-Phải, cô là ai?
-Tôi muốn nhờ anh một việc......tất nhiên khoản tiền công sẽ rất hậu hĩnh!
-Tiểu thư, cô định làm gì vậy? Tại sao lại có một đám mafia đi ra khỏi đây?
Minh Duy xông vào nhà một cách vội vã, ko cần biết đến lễ nghi gì nữa.
Cũng may là Kim Thư đã dọn về biệt thự 2 ở nên sẽ ko có việc anh bị
trách mắng ở đây.
Người con gái xinh đẹp ngồi vắt vẻo trên
thành ghế sofa, thản nhiên cầm một cái bánh quy hình hoa hồng đưa lên
môi nhấm nháp. Và cũng bờ môi đó, hé nở thành một nụ cười xảo quyệt:
-Chỉ là một chút trao đổi nhỏ thôi......tội ác của chúng ta sẽ ko bị lộ bởi bất cứ ai cả!
-Ý cô..... – Minh Duy sững sờ nhìn Kim Thư.
-Phải.....giờ cầm lấy cái này, khi bọn chúng xong việc, thì khử hết!
Kim Thư nhẹ nhàng tiến lại gần Minh Duy và đưa cho anh một khẩu súng
lục ổ quay – một trong những loại súng có tầm bắn chính xác và nhanh
nhất – và các dụng cụ đi kèm với nó. Minh Duy run người ko dám cầm,
nhưng người con gái trước mặt anh cứ đứng yên đó đợi anh nhận nhiệm vụ.
Cô nói khích:
-Sao, ko dám làm hả?
-Ko.....tôi..... Tôi sẽ làm!
Minh Duy lắp bắp nói rồi đưa tay giật lấy khẩu súng trước vẻ mặt đầy
hài lòng của Kim Thư. Bỗng cô lại gần anh thêm, rồi dần dần tựa đầu vào
lồng ngực rắn rỏi của anh. Như có một dòng điện chạy xẹt qua người, Minh Duy chỉ biết đứng yên tại chỗ. Mùi hương quyến rũ vương trên mái tóc
đen nhánh của Kim Thư như đang kích thích anh. Nắm chặt khẩu súng trên
tay, Minh Duy đẩy nhẹ cô ra, quay mặt đi nói:
-Cô ở nhà cẩn thận!
Dứt câu, anh bỏ đi thẳng ra khỏi nhà. Anh ko biết rằng trước khi anh đến, bọn mafia sẽ phải xử gọn thêm một người nữa........
Cầm trên tay túi thức ăn thơm phức, Lan Du vui vẻ thẳng tiến đi về nhà, chỉ mong sao cho thời gian trôi qua thật nhanh để cô có thể thấy nét
mặt rạng ngời vì hôm nay được ăn ngon một bữa của gia đình mình.
Chợt có tiếng rú ga ở đằng sau, Lan Du giật mình quay lại. Một đoàn xe
motor đang lao như tên bắn trên con đường trải nhựa thẳng tắp. Nghĩ là
dân đua, cô nép người sát vào vỉa hè để tránh. Một chiếc xe phóng thẳng
đến chỗ Lan Du, suýt tý nữa là va vào cô rồi. Đang định cong môi lên
mắng thì tên ngồi đằng sau chiếc xe lên tiếng hỏi:
-Cô là Diệp Lan Du?
Vốn là một cô gái dữ dằn nên Lan Du cũng có quen biết với ko ít giang hồ. Bọn này là lần đầu tiên cô gặp. Cô cảnh giác đáp:
-Rồi thì sao? Mấy người là ai?
Tên đó ko trả lời mà chỉ hừ lạnh một cái, sau đó ra hiệu cho hai tên ở sau lưng mình tiến đến giữ lấy Lan Du. Cô hét lên:
-Nè, làm cái quái gì vậy hả? Bỏ ra!!!
-Bình tĩnh nào!
Một giọng nam vang lên bên tai Lan Du, cô quắc mắt sang nhìn hắn. Một
thanh niên chỉ tầm 30 trở xuống bước lại gần cô. Trên cổ hắn có xăm hình một con rồng uốn lượn với toàn thân đầy máu. Đôi mắt sắc sảo nhìn lướt
qua cô, ko quá đẹp nhưng lại rất nam tính. Hắn nâng cằm cô lên, môi
nhếch lên cười đểu:
-Là ai, rồi cô em cũng sẽ biết thôi, còn vài phút ngắn ngủi để ta nói chuyện cơ mà! Đưa cô ta đi!
Ngay lập tức Lan Du bị cưỡng ép lên xe mà ko thể kêu la gì vì miệng cô
đã bị bọn kia lấy khăn bịt lại. Sức nữ nhi thì làm sao mà có thể bằng
một bọn côn đồ hung hãn như thế này được. Lúc này có muốn hét lên kêu
cứu, cũng là trong ý nghĩ mà thôi.........
“Minh Duy!”
Tay nắm chặt vô lăng và đang phóng xe với tốc độ khá cao, một chàng
trai tự nhiên giật bắn mình rồi vô thức phanh gấp lại. Anh nghe có tiếng ai đó gọi anh..... Nhìn lại chỉ toàn là người dưng xa lạ, anh ngoảnh
mặt đi và tiếp tục lái xe.
.
.
.
-Cởi trói!
Bạch Khải Long ngồi chễm chệ trên chiếc ghế làm bằng loại gỗ lim tốt
nhất ra lệnh cho một tên đàn em. Tất cả đều đang ở trong một căn nhà kho hoang tàn nằm ở ngoại ô thành phố.
Lan Du cố gắng vùng vẫy ko
để cho tên kia lại gần, mắt cô liếc nhìn Khải Long như một kẻ thù ko đội trời chung. Rất khó khăn để gã đàn em kia có thể cởi trói cho cô. Quá
bực bội, gã giáng xuống má cô một cái bạt tai đau điếng:
-Con nhỏ này, nằm yên!
Bị đánh quá đau nên Lan Du chỉ còn cách nằm yên ko quấy nữa. Khi tay
chân được tự do, cô trở người đạp mạnh vào bụng gã kia một cái làm hắn
ko kịp trở tay mà bật ngã ra đằng sau. Khải Long chau mày, ngồi thẳng
người lại. Bên hông hắn có một cây kiếm có bao dát bằng vàng ròng nguyên chất. Mặt hắn bây giờ như thế nào Lan du ko thể biết được.....ở đây quá tối, ngoài ánh sáng của mặt trăng hắt vào thì ko có gì có thể dùng để
thắp sáng được.
Có tiếng bước chân lại gần, Lan Du bất giác sợ
hãi co rúm người lùi về sau. Giọng Khải Long phát ra giữa bóng tối nhẹ
như ko khí, cứ như hắn ko hề thở:
-Những giây phút cuối cùng để sống, cô có còn gì để nói ko?
-Cái gì?
Lan Du thốt lên hoảng loạn. “Những giây phút cuối cùng” là sao? Chẳng lẽ……
-Là ai đã sai các người? – Cô nghiến răng.
-Nếu cô muốn biết tôi cũng vui lòng trả lời….. Là Bảo Kim Thư đã nhờ tôi đấy!
Lan Du gần như chết lặng sau khi nghe câu trả lời tàn nhẫn kia của Khải Long. Thật ko ngờ……ả rắn độc ấy…..nói Kim Thư là quỷ dữ thì ko đúng, cô ta còn hơn cả quỷ dữ. Thì ra ko muốn mọi việc bại lộ, ả đã thuê người
giết Lan Du để bịt đầu mối.
-Chính các người cũng đang bị con nhỏ đó lợi dụng đấy đồ ngu!
-Cô bảo sao? Cô ta mà dám lợi dụng Bạch Khải Long này à? Tôi – con trai của một trùm mafia khét tiếng bị một con nhỏ tiểu thư õng ẹo chơi ư?
Haha, thật là hài quá đi!
Khải Long cười phá lên, bọn đàn em
của hắn cũng bật cười phụ hoạ theo. Lan Du cắn chặt môi ko biết nói gì
thêm được nữa….cô đang mong chờ điều gì? Người ấy sẽ đến cứu cô sao?
Người con trai làm trái tim cô rung động ngay lần gặp đầu tiên…..nhưng
tiếc rằng đó chỉ là một mong muốn viễn vông, vì người anh yêu….ko phải
là Diệp Lan Du này.
Có thứ chất lỏng gì đó ứa ra nơi khóe mắt
Lan Du, rồi dần thấm vào miệng. Mặn chát! Ko, ko chỉ mặn…..mà còn đắng,
đắng lắm! Từng giọt thi nhau rơi xuống…..như đã vỡ òa. Cô sẽ chết…..sẽ
ko còn được nhìn thấy nụ cười dịu dàng của anh nữa.....ko thể chôn giấu
tình cảm trong lòng được bao lâu nữa…..
-Làm đi!
Tiếng nói nghẹn ngào như van xin của Lan Du làm cho cả không gian nơi đây im
phăng phắc, một tiếng gió cũng ko có. Khải Long ngạc nhiên nhìn Lan Du
hỏi lại:
-Cái gì?
Lan Du mỉm cười cay đắng kiên định đáp:
-Hãy làm những gì mà các người đã thỏa thuận với Bảo Kim Thư!
Khải Long nhìn chằm chằm vào người con gái đang ở trước mặt mình. Đôi
mắt chất chứa khổ đau của cô đẫm lệ đang van nài hắn, ko phải van xin
được sống mà là chết. Từ xưa đến giờ chưa một kẻ nào như cô gái này…..
Họ van hắn tha mạng cho họ, nhưng cái họ nhận được là sự đau đớn tột
cùng. Đáng lẽ để xứng với số tiền mà mình đã nhận thì Khải Long phải cho Lan Du một cái chết đúng như Kim Thư mong muốn. Nhưng bây giờ phải thay đổi rồi……
Khuôn miệng Khải Long hé ra hừ lạnh, tay hắn từ từ rút cây kiếm bên hông ra rồi mỉm cười nhẹ:
-Được thôi!
Lan Du nhắm chặt mắt lại để ko nhìn phải trông thấy lưỡi kiếm sắc bén sẽ kết liễu đời mình trong giây lát nữa thôi.
Ko còn gì để tiếc nữa……
Vẫn còn một điều ước ảo tưởng………
Nhìn thấy anh lần cuối……..
Khải Long giơ cây kiếm lên, ánh mắt sắc lạnh ko chút động lòng dõi theo từng cử chỉ của Lan Du.
Và rồi…..
Lưỡi kiếm trên tay hắn hạ xuống một cách dứt khoát!
*-*
“RẦM”
Cánh cửa nhà kho bị mở tung ra bất ngờ, Minh Duy đưa tay vuốt ngực để
tinh thần bình tĩnh trở lại. Anh ngẩng mặt lên để xem bên trong có
ai…..vô tình chứng kiến một cảnh tượng kinh hoàng!
Diệp Lan Du
ngã phịch xuống nền đất sau nhát đâm xuyên người ngay trái tim của Bạch
Khải Long. Máu cô nhuộm đỏ cả lưỡi thanh kiếm dài, nhểu nhão từng giọt
xuống đất. Giọt nước mắt cuối cùng cũng đã tràn mi, mang theo những nỗi
đau thầm kín lâu nay bị chôn giấu trong lòng. Ừ thì đau, tim cô đau
quá….nhưng ko phải vì vết đâm.
Lan Du gục xuống, nước mắt chảy dài đau đớn! Lúc này đây, duy nhất có một người tồn tại trong tâm tí cô. Sao mà nhanh quá?
Tan nát.
Đó là số phận!
…………………………….
Minh Duy bàng hoàng mất mấy giây khi Lan Du khuỵu xuống. Anh hét lên:
-Diệp Lan Du!!!!!!!!
Khải Long quay mặt lại nhìn Minh Duy, đám đàn em của hắn thấy có kẻ lạ chạy vào liền nhào đến bao vây.
-Dừng lại, đó là người của Bảo Kim Thư!
Khải Long ra lệnh cho tất cả ko được đụng vào Minh Duy. Anh xô mạnh đám lâu la qua một bên rồi chạy về chỗ Lan Du đang thoi thóp từng hơi thở
cuối cùng. Khải Long vứt thanh kiếm cho một tên đàn em gần đó lau sạch
vết máu rồi cư nhiên ngồi xuống ghế.
-Diệp Lan Du, có nghe thấy tôi ko? Tỉnh lại đi!
Minh Duy đỡ thân xác đẫm máu của Lan Du lên và gọi cô. Gương mặt trắng
bệch của cô ẩn hiện dưới ánh trăng huyền ảo ai oán. Đôi mắt mơ hồ mở ra
hấp háy…..
-Minh….Duy…..
-Đợi một lát….tôi gọi cấp cứu ngay! Tại sao lại ra nông nỗi này chứ?
-Là….tiểu thư của….anh…đấy…..
Làn môi nhợt nhạt của Lan Du trào ra dòng máu đỏ tươi cố gắng nói rõ
từng từ từng chữ cho Minh Duy nghe. Bàn tay dính máu của cô giơ lên nắm
chặt lấy tay anh, nét mặt phảng phất một niềm vui nhỏ nhoi. Cô nhoẻn
miệng cười mãn nguyện:
-Ít ra…..cũng được……nhìn thấy anh lần cuối!........
-Ko…..ko được….này!
“Cô có phải Diệp Lan Du?”
“Vâng, là tôi!”
....... Tình cảm đã chớm nở từ khoảnh khắc ấy........
“A, khoan đã......anh tên gì? Tôi muốn…..cảm ơn.
Tôi tên là Minh Duy!”
Hình ảnh nụ cười dịu dàng như thiên thần của anh sẽ ko bao giờ phai nhạt trong trái tim em……..Minh Duy!
Em ko còn thấy gì nữa anh à……bóng tối này ko có anh…..như thiên đường ko có ánh sáng…….
………
Cả thân thể của Lan Du buông lơi trong vòng tay của Minh Duy.
Cô đã ngừng thở!
Nước mắt cô chảy tràn rơi xuống bàn tay anh, hòa với máu nhạt nhòa…….
Minh Duy xiết chặt lấy cơ thể Lan Du, người anh run lên bần bật…….vì tức giận hay vì cái gì khác?
“Bộp…..bộp…..bộp……”
-Cảm động quá, đằng ấy đang tự dằn vặt chính mình đấy à?
Khải Long ngồi vắt chéo chân trên ghế vỗ tay như đang tán thưởng một vở diễn. Cơ mặt hắn giãn ra cười cười móc khóe.
Minh Duy nghiêng nửa mặt trừng mắt với Khải Long. Màn đêm cùng với ánh
trăng le lói che mất nửa mặt kia khiến cho anh trở nên lạnh giá khôn
cùng:
-Cho tôi biết lí do!
-Lí do gì? – Khải Long nhún vai tỉnh bơ giả vờ hỏi lại.
-TẠI SAO CÁC NGƯỜI LẠI GIẾT CÔ ẤY!?????
Tiếng gầm thét vang trời đầy phẫn nộ của Minh Duy gần như làm biến động toàn bộ khoảng không u ám tĩnh lặng nơi đây. Lửa nóng cơ hồ đang thống
lĩnh cả thân thể anh. Nhiệm vụ Bảo Kim Thư giao cho anh chỉ có việc xử
gọn bọn mafia này, vậy mà tại sao Lan Du lại bị giết? Phải chăng cô đã
gây thù oán gì với chúng!?
Nụ cười nửa miệng hết sức đểu giả lại xuất hiện trên môi Khải Long. Hắn lạnh lùng nhìn trực diện với Minh Duy:
-Ko phải điều này anh còn rõ hơn cả tôi sao?
-Cái gì?
Minh Duy ngạc nhiên, anh đáp trả lại Khải Long bằng ánh mắt ngờ vực.
Hắn đứng yên tại chỗ, uy nghi như một vị đế vương bóng tối. Hắn bật cười lớn, như một kẻ điên loạn:
-Chính Bảo Kim Thư đã thuê bọn này
giết con nhỏ kia với giá 200 triệu để bịt đầu mối việc các người lâu nay đã lập mưu sát hại Hoàng Hạ Quyên.
Cơ hồ các dây thần kinh
trong người Minh Duy đều bị ngưng hoạt động. Là Kim Thư đã sai người đi
giết Lan Du? :-O Thấy khuôn mặt biến sắc của anh, Khải Long tiếp:
-Công việc giết mướn được tạo ra để làm gì!? Cậu thật là ngây thơ quá!
Vừa dứt câu, Khải Long như sững lại.
Một cây súng đang chĩa thẳng vào đầu hắn.
Người thanh niên trước mặt hắn một tay ôm lấy cái xác lạnh ngắt của cô
gái xấu số, tay kia cầm khẩu súng nhắm thẳng vào mục tiêu.
-Cô ấy chỉ là một cô gái vô tội…..bị người khác điều khiển…..mà tại sao……
-Cái…. – Khải Long chưa kịp hoàn hồn thì……
“ĐOÀNG”
Một tiếng nổ inh tai phát ra nơi nòng súng nghe thật chát chúa.
Máu từ đầu Khải Long bắn ra văng tung toé, hắn còn ko kịp để ú ớ thêm
được từ gì. Những kẻ thuộc hạ đứng xung quanh dường như đã chết lặng sau tiếng súng vừa rồi. Đại ca của bọn chúng ngã lăn xuống đất, máu tuôn ra ào ạt như nước lũ vỡ bờ.
Minh Duy hạ súng xuống, anh đảo mắt về phía bọn kia như đang thách thức chúng.
Ko chần chừ, đám xã hội đen bao gồm 7 người ko ai bảo ai mà cùng xông lên, tay nào cũng lăm le vũ khí hàng độc.
Đặt Lan Du xuống, Minh Duy rút thanh kiếm của Khải Long lên chờ đợi bọn lâu la tiến đến. Cứ mỗi nhát chém giáng xuống vun vút giữa không khí là mỗi dòng máu đổ. Màu đỏ nhuộm thấm nền đất tạo nên một cảnh tượng cực
kỳ kinh khủng. Mùi máu xộc lên hòa lẫn mình vào không trung và gió……..
Cuộc thanh toán đẫm máu đã kết thúc, ko biết bao nhiêu kẻ đã bỏ mạng. Im lặng…..hoàn toàn im lặng…….
Tất cả đều chết?
À ko, vẫn còn một người sống……..
Bước ra ngoài để vứt hung khí vào chỗ ko ai có thể tìm được, chàng trai với chiếc áo sơ mi dính đầy máu quay lưng đi vào trong, thẳng tiến đến
chỗ một cô gái đang nằm. Anh bế cô lên nhẹ nhàng, áp đầu cô vào vai mình rồi khẽ thì thầm:
-Đã xong rồi……tôi sẽ đưa cô về!
……………….
Bây giờ đã hơn 1 giờ sáng, người người qua lại trên phố chỉ mới giảm đi đôi chút. Thế mà có một người nào đó lại gây náo động ngay giữa lòng
đường quốc lộ đông đúc.
Chiếc xe hơi màu đen tuyền điên cuồng cứ xé gió phóng đi mặc kệ phía trước đang có rất nhiều người qua lại.
Nó dừng lại trước một con hẻm nhỏ. Đèn điện cả khu phố đều đã tắt, có
lẽ tất cả mọi người cư ngụ tại đây đều đã say giấc nồng cùng với những
giấc mơ……….
Minh Duy tắt máy xe, mở cửa rồi bế Lan Du ra ngoài. Đi vào trong hẻm khoảng 10m, ngôi nhà thuộc dạng trung bình của cô đã ở ngay trước mắt anh. Cúi đầu nhìn Lan Du thêm lần nữa, trong lòng Minh
Duy dâng trào sự xót xa, thương hại. Nếu như cô ko bị sức mạnh của đồng
tiền mê hoặc để dấn thân vào tội ác của Kim Thư thì đã ko ra nông nỗi
này……sẽ ko phải chết tức tưởi khi mới có 19 tuổi.
Nhẹ nhàng đặt Lan Du ngồi xuống bậc thềm trước nhà. Gương mặt của cô sao mà bình thản đến lạ!? Nó ko đau đớn…..ko biết nên nói như thế nào, chỉ biết rằng nó
yên bình lắm thôi!
-………Đau lắm phải ko?
Đưa tay lên
vuốt nhẹ mái tóc màu cà phê nhạt mềm của Lan Du, Minh Duy khổ tâm nói.
Cô chết quá oan uổng……trong khi tuổi đời còn rất trẻ…..
-Rồi bọn tôi cũng sẽ trả giá thôi…..một cái giá rất đắt…..:)
……..
Người con trai ấy rời đi, chỉ còn lại cô gái lẻ loi ngồi trước cửa nhà. Gió đông dịu dàng dang tay ôm lấy cô, thấm dần vào da thịt tái lạnh……….
“Phải chi…..chúng ta không gặp nhau…….”
Một mình ở nơi tận cùng của thế giới, trái tim em…..
Anh đã đi, em cô đơn, nhưng không hề sợ...…
……Vì em đã mất một thời gian rất dài để cho anh biết tình cảm này
Em đối với một người, chỉ một mình anh……
4 tiếng trước khi xảy ra vụ thảm sát – Nhà hàng Reiyamond:
Không khí thượng lưu sang trọng tại đại sảnh hội trường A làm cho Hạ
Quyên cảm thấy ngột ngạt, mặc dù tại đây có đến hơn mười máy điều hòa.
Chiếc đèn chùm thủy tinh ngay chính giữa trần nhà chính là điểm nhấn
đặc biệt nhất. Trang trí xung quanh là tấm dải lụa màu kem thanh lịch có đính thêm một bóng đèn tròn nhỏ hình vỏ ốc trông rất tinh xảo.
Xung quanh toàn những người có thế lực cùng các cô chiêu cậu ấm kề bên. Ai cũng làm ra vẻ như đã kết tình thân từ lâu đối với hai tập đoàn kinh tế lớn mạnh bậc nhất cả nước. Các nàng tiểu thư xúng xính váy áo làm
thân với nhau rất nhanh. Họ tụ tập lại thành từng nhóm nhỏ để nói chuyện tán gẫu. Các công tử cũng vậy, chỉ vài câu xã giao cũng đã đủ lắm rồi.
Hôm nay Hạ Quyên diện một bộ đầm dạ hội ngắn ngang gối màu xanh biển
nhạt. Trên đầu có cài một chiếc băng đô màu xanh ton sur ton. Khuôn mặt
trang điểm nhẹ làm tôn lên nét đẹp tự nhiên hoàn hảo từng khía cạnh của
cô. Từ lúc 5 giờ 30 là cô đã phải đến sớm để tiếp khách cùng chồng chưa
cưới của mình – Nguyễn Hải Thanh. Bộ comple trên cơ thể anh được ủi
phẳng lì ko một nếp nhăn. Cả hai người đứng khoác tay nhau với nhiều cử
chỉ thân mật làm nhiều người ko khỏi ghen tị.
Bữa tiệc sắp bắt đầu….. Hải Thanh đành rời Hạ Quyên một lát để giúp bố mình một số việc riêng.
Cô đứng cầm ly rượu nho nhấp môi dịu dàng, thanh thoát hệt như một
thiên nữ. Rất nhiều chàng trai mong muốn làm quen với cô, nhưng họ lại
ko muốn tranh giành với một con người toàn vẹn như Hải Thanh nên chỉ dám đứng nhìn từ xa.
Boong…..boong…..
Cả phòng hội trường im lặng như tờ khi âm thanh hao hao giống tiếng chuông ấy vang lên. Hạ Quyên mỉm cười:
-Đã đến giờ khai mạc, xin quý vị hãy ổn định chỗ ngồi!
“Cạch”
Cánh cửa màu nâu bóng nhẵn mở ra, một cô gái với phong thái chững
chạc, uy nghi như một vị nữ hoàng bước vào. Bộ váy màu đen của cô vô
cùng nổi bật giữa rừng người ở đây. Đôi môi căng mọng tô son đỏ chót
càng tăng thêm phần quyến rũ. Dáng người cao dong dỏng ko khác gì một
siêu mẫu bước đi từng bước thướt tha nhẹ nhàng, uyển chuyển. Mọi người
đa phần đều nhận ra cô gái đó là ai, kèm theo đó là sự ngạc nhiên vô bờ
trên khuôn mặt mỗi người.
Hạ Quyên đứng đơ người nhìn cô gái kia. Vẻ bất ngờ vẫn chưa phai, nhưng đang dần bị thay thế bởi nét mặt mừng rỡ của cô.
Hội trường đã bắt đầu xôn xao…….
-Ồ, cô ấy đã trở về rồi kìa!
-Cũng 7 năm rồi chứ nhỉ? Cô ấy càng ngày càng xinh đẹp hơn xưa.
-Thế này thì tập đoàn Hoàng Quân sẽ còn lớn mạnh hơn nhiều…..
………..
Cô gái lạ dừng lại trước mặt Hạ Quyên, môi nhếch lên thành một đường
cong hoàn hảo. Lướt nhẹ đôi mắt sắc sảo qua Hạ Quyên….rồi Hải Thanh và
Nhật Anh, cô cất tiếng nói:
-Các em đều lớn hết rồi nhỉ?
-Chị Nguyệt Uyên!!!
Hạ Quyên lao đến ôm chầm lấy cô gái trước mặt mình…..
*Tiểu sử Hoàng Nguyệt Uyên: Trưởng nữ của Hoàng gia, năm nay 25t. Cô
sang Anh du học vào năm 18 tuổi để sau này có thể kế nghiệp công ty. Là
một người cực kỳ thông minh và xinh đẹp, hết mực yêu thương gia đình,
đặc biệt là hai em của mình, hiện vẫn độc thân.
-Nguyệt Uyên, sao con về mà ko báo cho ba mẹ?
Bà Lam nhíu mày trách nhẹ đứa con gái yêu của mình. Nguyệt Uyên vẫn giữ lấy sự điềm đạm nhẹ nhàng nói:
-Con chỉ muốn tạo bất ngờ cho cả nhà thôi mà, thật ra con đã về khoảng
tuần trước. Nhưng thấy khung cảnh tại đây thay đổi nhiều quá nên muốn
khám phá một tý.
-Con đó…..con gái gì mà!
-Được rồi
mình ơi, chúng ta nên vào ghế ngồi thôi để cho ông bà thông gia còn khai mạc buổi tiệc. – Ông Hoàng Quân khéo léo nhắc vợ.
-Vâng, ba mẹ ngồi xuống đi ạ! ^^ Chị ơi qua ngồi với em! – Hạ Quyên nhanh nhảu.
-Ừ, em lanh quá bé Quyên ạ! – Nguyệt Uyên liếc qua Hải Thanh – Chuẩn bị có chồng rồi mà cứ như con nít. Em với bé Anh chẳng thay đổi gì sất.
-Chị! Em 18 tuổi rồi! – Nhật Anh gắt nhẹ.
-Hỳ.
-Hihi. Chị khen quá lời làm em ngại! :”>
-Chị Uyên này.....
Đến lượt Hải Thanh đỏ mặt, trông anh đáng yêu lắm cơ. Hạ Quyên thấy mà
chỉ muốn hôn một cái vào bầu má của anh. Nguyệt Uyên cũng ko trêu chọc
gì nữa, cô kéo ghế ngồi xuống cạnh bà Lam và Hạ Quyên.
Tại một
góc khuất trong phòng, Bảo Kim Thư đứng dựa người vào tường, tay khoanh
trước ngực nhìn chằm chằm về hướng bàn của Hạ Quyên. Khi trông thấy
Hoàng Nguyệt Uyên, cô ta bỗng cảm thấy bất an.
-Tại sao.....hết Nhật Anh rồi đến chị ta đều về đây.....? Như thế này thì làm sao mà mình......
Kim Thư bặm môi suy nghĩ...... Cả ba người con của chủ tịch Hoàng Quân
đều rất tài giỏi, dường như họ ko có một tí ti nhược điểm nào. Đặc biệt
là Nguyệt Uyên và Nhật Anh. Nguyệt Uyên thì ko nói, cô là chuyên gia về
lĩnh vực tài chính, Từ nhỏ đã có tính cách quyết đoán và học một điều
luôn luôn phải ghi nhớ: ko nhân nhượng bất cứ ai. Đầu óc cô nói sắc bén
thôi cũng chưa đủ, cô còn hơn cả như vậy. Còn Nhật Anh, bản tính của cậu là do trời sinh chứ ko qua học tập như chị của mình. Lợi dụng khoảng
thời gian cậu và Nguyệt Uyên định cư ở nước ngoài, Kim Thư mới dám làm
cái việc động trời ngay tại lễ cưới của Hạ Quyên. Nay cả hai trở
về.....thì việc đụng đến Hạ Quyên quả thực rất khó khăn.
Ko còn tâm trạng để tham gia tiệc tùng nữa, Kim Thư quay phắt người bỏ về, lòng vẫn ngập tràn lo lắng.
Nguyên đã đến, tất nhiên là cùng với Trịnh Văn Dương.
Vì đến ngay lúc ông chủ tịch Nguyễn Đan lên mở đầu bữa tiệc nên hai người ngồi tạm ở một cái bàn trống.
Ngắm nhìn Hoàng Hạ Quyên ở đằng xa, Nguyên như bị hút hồn trước sắc đẹp khó cưỡng của cô. Nụ cười mỉm trên môi cậu vô tư hé nở mà đã bị đám
tiểu thư gần đó để ý. Dương ho vài cái ý muốn nhắc Nguyên rằng cậu ko
nên nhìn nữa, dễ gây thêm scandal.
Bữa tiệc bắt đầu!
Doãn Thiên Phong ko biết từ đâu chạy đến bàn Nguyên đang ngồi, hồ hởi:
-Vậy mà cậu bảo ko đi, dám nói dối tôi à?
-Đâu có, tại bạn tôi lôi đi ấy chứ! – Nguyên cười xòa chỉ vào Dương.
-Đây là..... – Thiên Phong nhìn Dương “mong” có được một lời giới thiệu. Dương cười xã giao đưa tay ra:
-Tôi tên là Trịnh Văn Dương, năm nay 20 tuổi, hiện đang làm việc tại bệnh viện thành phố.
-Woa, cậu giỏi quá, mới 20 mà đã là bác sĩ rồi. – Phong trầm trồ.
-Hì, cũng bình thường thôi mà. – Dương cười khiêm tốn.
-Ngồi xuống đi Phong, muốn đứng ăn luôn à? – Nguyên nhắc.
-Ai nói vậy?
Ba chàng trai trở nên thân thiết với nhau khá nhanh. Họ nói chuyện rất
hợp và tự nhiên. Chính “sự tụ tập” này đã thu hút sự chú ý của các cô
gái. Bất chợt giọng nói của một người con gái vang lên:
-Thật là.....ba vị khách này gây sự chú ý quá đấy!
Hạ Quyên khoác tay Hải Thanh đứng đằng sau Nguyên. Nguyên quay lại,
trông thấy Hải Thanh thì lông mày nhướn lên. Dương lên tiếng:
-Hai người ngồi chung cho vui!
-Em với anh Hải Thanh đang đi tiếp khách mà anh :P
-Thì ngồi nghỉ tí, bàn trống hoác thế này chán lắm.
-Hi, lát nữa nhé!
-Nhớ đấy!
Nguyên uống cạn ly bia của mình một cách vùng vằng mạnh bạo sau khi Hạ
Quyên và Hải Thanh rời khỏi. Dương thấy vậy liền nhẹ giọng nhắc nhở:
-Này…..vừa vừa thôi!
-Tao biết rồi!
Khó chịu! Cảm giác gì đây?
Rốt cuộc…..Nguyên đang làm gì vậy?
-Ra ngoài một lát!
Nguyên nói rồi đứng dậy rời khỏi bàn đi ra khoảng khuôn viên bên ngoài.
Hơi lạnh của thiên nhiên ồ ạt rủ nhau đến bao trùm lấy cậu. Làn khói mờ ảo toát ra làm cho người ta có thể mường tượng được ngoài trời lúc này
lạnh đến như thế nào.
Ngồi phịch xuống một chiếc ghế đá gần đó, cậu dịu mắt nhìn vu vơ vào những nhánh cỏ vô tri và thở dài thườn thượt:
-Không biết……bao giờ ông trời mới tha cho mình đây!?
-Sao cậu lại ngồi ở đây? Nhà hàng này nấu ăn ko ngon à?
Một tiếng nói phát ra từ xa. Liễu Phi từ tốn bước đến trước mặt Nguyên. Cậu ngẩng đầu lên nhìn cô, cười khẩy một cái:
-Còn cô thì sao?
-Chỉ là chán, ra ngoài dạo vài vòng thôi.
-Her, chứ ko phải thấy cảnh Hạ Quyên khoác tay thân mật với người cô thích ư? Nói dối làm gì cho mệt!
-Cậu nghĩ tôi là loại người như thế nào!?
-Ai mà biết được lòng dạ con gái.
-Tôi có thể ngồi cùng chứ?
Liễu Phi nhẹ nhàng hỏi, Nguyên ko nói gì mà khẽ nhích qua một bên. Cô
ngồi xuống cạnh cậu, cả hai cùng chìm vào im lặng (2 trái tim cô dơn
>:) ). Ít phút sau, Liễu Phi là người lên tiếng trước:
-Tôi muốn được biết……
-Chuyện tôi và Hạ Quyên tại Macdan chứ gì! – Nguyên nhìn xa xăm ngắt lời Liễu Phi.
-Cậu thật thông minh.
-Cảm ơn lời khen, nhưng đó là thiên cơ bất khả lộ, tôi rất tiếc!
-Cậu làm vậy, tình cảm hai người đó sẽ có vết rạn mất. Tôi khuyên cậu đừng nên tơ tưởng gì đến Hạ Quyên nữa.
-Cô khuyên tôi, thế tại sao cô ko tự khuyên lấy chính mình đi!??
Liễu Phi tròn mắt nhìn trực diện với khuôn mặt nhăn nhó của Nguyên. Cô nhíu mày lại đáp:
-Tôi cần gì phải khuyên chính mình. Tôi khuyên cậu là muốn tốt cho cả 3 người, tôi có làm gì đâu mà phải khuyên.
-Cô thích Nguyễn Hải Thanh!
Nguyên lên tiếng khẳng định chắc nịch. Đôi mắt đen láy của cậu dường
như có thể xoáy sâu vào tâm can của Liễu Phi. Bằng chứng là khi câu nói
vừa dứt, mọi dây thần kinh trong cơ thể cô như ngừng hoạt động.
-Tôi nói cấm có sai! – Nguyên quay mặt sang chỗ khác nhoẻn miệng cười.
Liễu Phi chọn cách im lặng. Cô cũng cười, nhưng ko phải vì vui. Nguyên
lặng lẽ đứng dậy, giọng pha chút hóm hỉnh để giảm bớt sự ngột ngạt:
-Đi vào thôi, mắc công cảm lạnh rồi lại đổ lỗi là do ra đây ngồi với tôi.
-…….Ừm!
Cô kéo chiếc khăn voan mỏng trên cổ mình cho đỡ lạnh rồi đứng lên cùng Nguyên đi vào trong.
-Ủa? Đâu mất tiêu rồi?
Nhận thấy sự vắng mặt của Nguyên, Hạ
Quyên dáo dác đảo mắt tìm kiếm anh. Cô đang định rời khỏi sảnh thì bỗng
có một bàn tay kéo cô lại, ko ai khác ngoài Hải Thanh.
-Em định đi đâu?
-Ơ….em định ra ngoài dạo tý…… (nói dối nhá :-
Hải Thanh ko đáp mà liếc mắt về phía bàn của Dương. Hạ Quyên đâu có giỏi nói dối, nhìn sơ qua là anh biết ngay.
Ko có!
-Em ra ngoài kiếm Đặng Thanh Nguyên đúng ko?
-Ơ....ừm. Tự nhiên anh ấy biến mất tiêu. – Hạ Quyên thật thà nói.
-Việc gì phải kiếm cậu ta, cậu ta có phải con nít đâu!
Hải Thanh cảm thấy tưng tức trong người, anh ko dám to tiếng với Hạ
Quyên vì một phần nơi đây đang có rất nhiều phóng viên dõi theo họ, hai
là anh ko muốn tình cảm bao năm nay bỗng dưng có một vết ố ko đáng có.
Hạ Quyên nhíu mày vì thái độ của Hải Thanh, cô ko phải là một đứa ngốc.
Anh chắc chắn đang bực bội chuyện gì đó, bằng chứng là tay cô đang bị
Hải Thanh bóp rất chặt.
-Đau, anh Hải Thanh......
Đôi
mắt Hải Thanh trở lại màu nâu vốn có của mình sau khi nghe thấy tiếng
rên của Hạ Quyên. Anh luống cuống thả tay cô ra. Hạ Quyên xoa xoa cổ tay đang đỏ ửng lên, cô khó chịu nói:
-Dạo này anh lạ lắm đấy nhé, hành xử kì cục. Em đi ra ngoài một chút rồi vào ngay!
-Hạ Quyên!!!
Hải Thanh gọi giữ Hạ Quyên lại, nhưng cô đã chạy ra khỏi sảnh mất rồi.
Anh đứng yên tại chỗ khổ sở nhìn theo. Hai bàn tay nắm chặt lại nghe
được cả tiếng răng rắc của khớp tay.
-Đặng Thanh Nguyên, tôi ko nể nang gì nữa đâu!
.
.
-Nguyên, anh đâu rồi?
-Hửm?
-Á!!!
Bỗng nhiên Nguyên xuất hiện từ đằng sau lên tiếng làm Hạ Quyên giật nảy cả mình. Cô thở phào trách cậu:
-Làm người ta hết hồn, lần sau là tát chết đấy nhá! :-
-Hì, kiếm anh có gì ko?
-Có gì là có gì? Ko thấy đâu thì đi tìm thôi.
-Tìm chi vậy? Quan tâm đến anh phải ko? – Nguyên cười đểu.
-Her, anh nằm mơ. Tại tí nữa có món bánh kếp tráng miệng rất ngon nên
ra gọi, ko ăn cũng được, đỡ tốn. – Hạ Quyên kiêu kì quay mặt sang chỗ
khác khoanh tay trước ngực.
-Chứ ko phải do để ý đến anh à?
Nguyên xụ mặt giọng buồn bã như một đứa con nít vừa bị cướp mất kẹo. Hạ Quyên lườm cậu nửa con mắt rồi nói:
-Giờ có đi vào ko thì bảo!?
-Đi! ^^
Thái độ thay đổi 180 độ chóng cả mặt. Khuôn mặt tươi như hoa của Nguyên khiến Hạ Quyên cảm thấy mặt mình nóng ran. Cô mỉm cười nhẹ rồi quay
lưng đi vào trong, cậu cũng lẽo đẽo đi theo sau.
Lúc nãy khi Hạ Quyên đến, Nguyên đã nhanh chóng đẩy Liễu Phi ẩn vào một bụi cây gần
đó. Cô bước ra, nhìn hai bóng dáng một trai một gái xa xa khuất sau cửa
chính mà ko khỏi thở dài:
-Rốt cuộc......tình cảm của em là như thế nào vậy Hạ Quyên? Xin em đừng làm khổ cậu ấy!
-A trời ơi, sung sướng cuộc đời quá!!!
Hạ Quyên quăng cả thân hình của mình lên chiếc giường êm ái thật mạnh, rồi “phè phởn” hưởng
thụ cảm giác mát lạnh từ chiếc máy điều hòa. Nhật Anh lẳng lặng mặc kệ
cô chị của mình làm gì thì làm, có đập đầu xuống gối tự kỷ cũng được,
tóm lại cậu cứ đi tắm trước đã.
Nguyệt Uyên mở cửa bước vào, nom thấy em gái mình đang rất vô tư thoải mái nên nổi hứng trêu ghẹo một tí.
-Biết hưởng thụ quá ha. Gặp phải gia đình nghèo khó thì sao đây hả?
-Ơ chị, hehe, sao lại nói em nó như thế? >:)
-Bộ tôi nói sai sao? À đúng rồi, ko hiểu cũng phải. Vẫn còn đang chìm
đắm trong cảm giác lâng lâng từ cái kiss lãng mạn của Hải Thanh đúng ko?
Nguyệt Uyên vừa dứt lời thì thái độ của Hạ Quyên thay đổi trái ngược ngay lập tức. Cô cảm thấy lòng mình nặng trĩu như treo cả hàng
trăm tảng đá. Khi bữa tiệc kết thúc đã có một sự kiện nho nhỏ mà thế nào ngày mai cũng sẽ được đăng lên trang nhất của các tờ báo.
-Hạ Quyên, ai đưa em về?
Hải Thanh chạy ra hỏi Hạ Quyên một cách vội vã. Cô nghiêng đầu khó hiểu nhưng vẫn bình tĩnh trả lời:
-Em về với Nhật Anh, có chuyện gì sao?
-À…..ko có gì. Định chúc em ngủ ngon!
-Hihi, được rồi, em cảm ơn, thôi bye nhé!
Hạ Quyên vẫy tay toan quay gót thì đột ngột bị Hải Thanh kéo lại, cô
chưa hiểu rõ sự tình như thế nào thì cảm giác ấm nóng nơi bờ môi đã nói
lên tất cả. Ánh đèn flash khắp nơi ko biết từ đâu xuất hiện nhiều vô kể.
Nụ hôn này chỉ kéo dài chưa đầy 10 giây. Hạ Quyên vẫn còn bất
ngờ mà lơ ngơ thế nào lại thấy Nguyên đứng ngay cửa nhìn mình chằm chằm
ko hề chớp.
-Ng….
Cô cất tiếng gọi nhưng chưa gì đã bị đám phóng viên nhiều chuyện bao vây. Và chẳng mấy chốc Nguyên cũng đã biến mất.
Hạ Quyên quay qua nhìn Hải Thanh, vẻ mặt anh trông như khá hài lòng về nụ hôn vừa rồi. Cô ghé sát tai anh hỏi nhỏ:
-Sao anh lại hôn em tại chỗ này chứ? Có biết ngượng lắm ko?
-Làm thế cũng để xóa tan cái tin đồn nhảm nhí kia! – Hải Thanh khẽ cười dịu dàng.
-Nhưng…….
-Ko nhưng gì cả. Thế là từ nay em ko phải lo bị nói này nói nọ nữa nhé!
-Hải Thanh……
-Nhật Anh ra rồi kìa! Em về cẩn thận nha bé yêu!
Hải Thanh hôn nhẹ lên bầu má phúng phính hồng của Hạ Quyên rồi chạy
xuống tầng hầm. Về phần Hạ Quyên, ánh mắt của Nguyên khi nhìn thấy cảnh
tượng kia cứ ám ảnh cô. Cô sợ một cái gì đó…..mà ko thể diễn đạt!
-Chị trêu em, em giận đi ngủ đây!
Hạ Quyên tung chăn lên rồi trùm kín mít, giả giọng hờn dỗi đánh trống
ảng. Nguyệt Uyên trông thấy cô như vậy cũng ko nói gì nữa mà chuyển sang chủ đề khác. Ko phải là cô bỏ qua, nhưng tốt nhất trong tình huống này
thì “im lặng là vàng”.
-Định mặc cả bộ đầm đó ngủ hả? Con gái con đứa……dậy đi tắm rồi muốn ngủ gì thì ngủ!
-Kệ em, Nhật Anh nó đang tắm, chẳng lẽ em xông vào à?
-Hai đứa từ lúc mới sinh cho đến năm 13 tuổi vẫn tắm chung thì lo gì.
-Chị! Em 18 tuổi rồi!!!!!!!
-(:| Thôi đợi Nhật Anh ra rồi đi tắm, sau đó mới được ngủ nghe chưa?
Chị ở đây bao lâu thì sẽ uốn nắn lại nề nếp kỉ cương của em bấy lâu.
-Chị đi ngủ đi, muộn rồi đấy!
-Vâng, tôi biết thưa cô!
Nguyệt Uyên đi ra ngoài để lại ko gian riêng cho Hạ Quyên.
Tâm trí rối bời kinh khủng!
Tại sao anh lại có ánh mắt đó?
Nó có ý nghĩa gì?
Tại sao em lại cảm thấy hụt hẫng……?
Hiu…..hiu……
Những tia sáng đầu tiên của ngày mới đang dần dần hé lộ qua những áng mây nhạt mỏng tang. Dù vậy, ko phải cảm giác lành
lạnh của sương đêm mùa đông đã bị xua tan biến hoàn toàn.
Trước cửa một căn nhà trung lưu sơn màu trắng xám nhạt có một cô gái ngồi dựa lưng vào đó. Toàn thân bê bết máu, nhiều nhất là vết thương trên ngực
trái. Đôi mắt cô nhắm nghiền, thỉnh thoảng hàng mi khẽ rung rinh vì gió
lướt tạt qua.
Từng vũng máu nhỏ khô đọng lại khắp nơi trên cơ
thể Lan Du khiến cho người khác có thể liên tưởng đến việc cô vừa bước
ra khỏi một đầm lầy máu. Gió lạnh khiến máu đông rất nhanh, khắp người
biến sắc một màu trắng bệch ghê rợn. Vậy mà trên gương mặt của cô lại ko có biểu hiện gì của sự đau đớn cả. Nó thanh thoát ko gợn chút nỗi niềm
nào.
“Cạch”
Một người phụ nữ trung niên tay xách một
túi rác từ trong nhà mở cửa đi ra. Nhưng bỗng có tiếng động lạ vang lên
ngay khi bà vừa vặn nắm cửa đẩy nhẹ.
-Cái gì vậy?
Bà
thắc mắc rướn người lên trước quan sát một cách thận trọng. Và đập vào
mắt bà là thân xác tái lạnh cạnh vũng máu của Lan Du. Màu tóc đặc trưng
khiến bà ko thể nhầm lẫn với ai khác được.
-Trời ơi con tôi!!!!
Tiếng la toáng thất thanh như vang vọng khắp cả con hẻm nhỏ. Người phụ nữ nhào đến ôm lấy xác con mà lay, lay mãi……
-Lan Du, con sao thế này? Tỉnh lại đi con!
-Ai giúp với, giúp con tôi với!!!!!!
Mấy người hàng xóm nghe tiếng kêu cứu liền kéo nhau chạy ra. Một cô gái thấy cảnh tượng kia thì rút điện thoại ra gọi cấp cứu ngay. Lát sau xe
cứu thương cũng đến, các y tá vội vàng giúp đỡ bà mẹ đáng thương kia bế
con gái mình đặt lên cái cáng được trải ga trắng muốt. Âm thanh từ chiếc còi xe cứ vang lên ko dứt, buồn thảm ai oán.........
Hạ Quyên.
Trường Đại học Banwa vốn là một nơi chốn bình yên
đối với mọi người theo học tại đây, nhưng dạo này nó bị quấy nhiễu khá
nhiều bởi những chiếc xe màu trắng đen có chiếc còi đỏ kêu réo rắt inh
tai ở trên nóc.
Chiếc xe Rolls Royce của tôi dừng lại ngay vỉa
hè cách trường chừng 4 - 5m. Tôi chỉnh lại chiếc áo khoác cùng với chiếc túi xách của mình rồi mới chịu bước xuống xe. Hôm nay có vụ gì mà cổng
trường mình đông vui thế nhở? Muốn biết thì phải lăn vào đó thôi >:).
Xe cảnh sát? o_O
Cảnh sát đến trường mình làm gì vậy? Hay là bắt trộm?
Ngó nghiêng một lúc thì tôi thấy anh chàng Trung tá Lưu Tử Kiên đang
đứng hỏi han bà cô hiệu phó của trường. Tôi cất tiếng gọi:
-Tử Kiên!!!
Nghe tiếng gọi tên mình, anh ta theo phản xạ loay hoay tìm kiếm. Tôi
vẫy tay ra hiệu với anh, anh chào bà hiệu phó rồi đi đến chỗ tôi.
-Chào Hoàng tiểu thư! Lâu rồi ko gặp!
-Chào anh. Hôm nay có chuyện gì mà anh đến trường em vậy ạ?
-À……
-Nói nghe xem nào! :-
-Có một vụ giết người, nạn nhân là sinh viên của trường này, anh đến đây để điều tra!
-What? Giết người ák? Là ai vậy anh?
-Chắc em ko biết đâu!
-Có nói ko thì bảo!??
Tôi đe dọa Tử Kiên bằng cách đưa tay vào phần hông của anh chuẩn bị….véo! Anh né qua một bên rồi cười nhẹ, nhỏ giọng:
-Từ từ…..nạn nhân được xác định là Diệp Lan Du, sinh viên năm I khoa Kĩ thuật, tử vong do vết đâm chí mạng vào tim. Đây là ảnh của cô ấy!
Tử Kiên đưa cho tôi một tấm ảnh 4x6 của một cô gái có mái tóc màu cà
phê đứng giữa cánh đồng hoa hướng dương rực rỡ với nụ cười rất tươi.
Ủa?
Cô gái này…….là người lần trước đã gạt chân tôi tại canteen đây mà!
Tôi ngước mắt nhìn Tử Kiên, anh nói tiếp:
-Ngoài cô gái tên Lan Du này, ở một nhà kho bỏ hoang tại ngoại ô thành
phố có 8 thanh niên khoảng 20 – 30 tuổi bị giết rất tàn nhẫn. Trong đó
có 1 tên là Bạch Khải Long, con trai của Yakuza gốc Việt Bạch Khải
Hoành, có thể những tên còn lại chính là đàn em của hắn. Tang vật cũng
đã được tịch thu đầy đủ.
-Vậy thì họ có liên quan gì đến Lan Du?
-Do 2 vụ án mạng này xảy ra cùng một ngày và thời gian tử vong suýt
soát nhau nên bọn anh đặc biệt chú ý. Hung khí riêng của Bạch Khải Long
là một thanh kiếm vàng có dính máu trong khi những tên kia lại ko có nên anh quyết định nhờ bác sĩ giám định thử với máu của Lan Du. Kết quả đó
đúng là máu của cô ấy!
-Anh nói thật sao? :-O Ko lẽ chính bọn đó đã giết Lan Du!?
-Anh vẫn đang điều tra, thôi em vào lớp đi ko lại trễ!
-Vâng!.......
Tôi trả tấm ảnh lại cho Tử Kiên rồi quay đầu đi đến lớp. Sự việc diễn
ra đột ngột quá! Xã hội bây giờ loạn hết rồi chắc, hở tí là chém giết
tùm lum. Haizz…..mong sao mình được an phận!
Là lá la……Nguyên đẹp zai ơi, có gái gọi dậy nè! Húhú, gái gọi nè Nguyên ơi! Ko dậy là hun cái đấy nhá! Um moah! :-*
-Ash…..gì mà ồn ào thế???
Dương lăn người tức tối gắt. Nhạc quái gì mà kinh dị dữ vậy trời?
-NGUYÊN! ĐIỆN THOẠI MÀY RENG KÌA, TẮT GIÙM CÁI!!!!
-Mày im cho bố mày ngủ xem nào. Ông dậy ông tát vêu mồm bây giờ!
Nguyên ngái ngủ giật cái chăn lên kín cổ gầm gừ. Tiếng chuông báo thức
độc nhất vô nhị vẫn reo vang nhức cả óc. Dương hậm hực bật dậy cầm cái
điện thoại của Nguyên lên định bấm bút tắt. Ai ngờ mắt nhắm mắt mở thế
nào lại ấn vào nút tăng âm lượng =.= Thế là cả hai anh chàng được một
phen thót tim tỉnh ngủ luôn. Dương quăng điện thoại của Nguyên lên
giường cậu, vừa vò đầu vừa nói:
-Tao đề nghị mày lần sau đổi chuông báo thức giùm! Cài đặt toàn mấy bài gì đâu.
-Ờ…..ờ…..
Phịch!
Khò……
Nguyên gật đầu cho có rồi chúi đầu xuống giường chổng mông lên ngủ tiếp (tục chết >”
Click!
-Oh yeah! Chuẩn quá chuẩn! :)) Lần này mày tiêu rồi con ạ, để xem còn dám có ý định tát vêu mồm ông nữa ko.
Dương lườm Nguyên nở nụ cười quỷ sứ >:) Anh vô tư huýt sáo mở laptop lên, chuyển tấm hình độc từ điện thoại sang thẻ nhớ rồi rút nó ra, cho
vào đầu đọc cắm vào máy.
-Ái chà, rõ phết! Share trên facebook thì còn gì bằng, háháhá! Post lên dìm hàng chơi! =))~
Dương click chuột vào chữ “Share” trên màn hình, miệng vẫn ko ngừng
cười. Xong xuôi, anh tắt máy rồi đi vào phòng tắm để vệ sinh cá nhân
chuẩn bị đi làm.
*7:15 a.m:
Đã 30 phút trôi qua mà
Nguyên vẫn nằm ngủ ngon lành với tư thế đó. Dương nhìn cậu một cách ngán ngẩm, anh thẳng chân đạp vào mông Nguyên khiến cậu lăn lộn cổ lọt khỏi
giường. Như đã có thể cảm nhận được cảm giác, Nguyên vùng dậy gào lên:
-Thằng khốn nào dám đạp vào mông ông thế hả? Có ngon ra mặt solo nào!!!
-Solo cái đầu mày! – Dương đẩy đầu Nguyên một cái – Dậy mau, còn 15 phút để mày có mặt tại lớp đấy!
-HẢ? TRỜI ƠI SAO KO KÊU TAO DẬY!?? ÁÁ, TRỄ RỒI!!!!!!
Nguyên lật đật bật dậy mở tủ quần áo ra, vơ đại cái áo sơ mi rồi vứt
lại chỗ Dương nhờ anh ủi, còn mình đâm thẳng vào phòng tắm.
Dương cười ha hả rồi đi ủi nhanh cái áo cho Nguyên. Anh đang thử tưởng
tượng cảnh Nguyên thấy dáng ngủ khó đỡ lúc nãy của mình bị đăng lên
mạng. Ôi dã man con ngan thật! =]]~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT