- Im đi!! Ngươi muốn
lạc mất Đông Nhi lần nữa hay sao??? - Minh Vũ như muốn hét lên.
Vết thương này thì nhằm nò gì với anh, làm sao nó đau bằng
lòng anh khi mà Đông Nhi vẫn chưa trở về.
- Vậy lên xe chúng tôi sẽ cầm máu cho người!
Mấy tên cận vệ hối hả dìu Minh Vũ ra ngoài xe. Người nào
người nấy đổ mồ hôi hột với Minh Vũ. Trong khi Minh Vũ đang sốt ruột, lần đầu tiên anh biết vái trời để tìm sự bình yên cho
người con khác.
Anh tiến đến gần hơn, rồi gần hơn chút nữa.
Bàn tay bất giác đưa lên, chạm nhẹ vào những sợi tóc mềm màu
hạt dẻ, anh hít một hơi thật sâu mùi hương ấy. Mùi hương đặc
trưng chẳng thể lẫn đi đau của Đông Nhi.
Minh Vũ chạm
nhẹ vào gò má Đông Nhi. Nó xanh xao quá, lại gầy nữa. Chẳng
nhẽ Đông Nhi đã phải chịu cực đến như vậy sao?
- Vợ à! Anh đến đón vợ đây, về với anh nào!! - Khẽ lay người cô vợ
bướng bỉnh đang nằm ì ra đó, Minh Vũ chợt mỉm cười. Cô vẫn là cô đấy thôi, vẫn lì lợm lại lười biếng. Nhưng cô vẫn nằm đó,
im lặng. Đáng nhẽ ra, cô đã phải chạy đến ôm chầm lấy cổ anh
rồi. - Đông Nhi, dậy nào!!
Bàn tay Minh Vũ chạm khẽ vào trán Đông Nhi. Nhưng vì tay anh nóng hay vì người Đông Nhi quá nóng?
Minh Vũ hốt hoảng bế thốc Đông Nhi lên, hấp tấp chạy xuống
mấy bậc cầu thang. Khi đi lướt qua Khánh Đăng, Minh Vũ vẫn không
quên nói mà như hét thẳng vào mặt cậu:
- Cậu đã làm gì để cô ấy ra nông nổi này hả?? Khốn khiếp...!!
Nói rồi, Minh Vũ lại bế Đông Nhi lên xe. Chiếc BMW màu đen hối
hả lăn từng vòng bánh xe đầu tiên giữa buổi chiều tà. Y hệt
như tậm trạng của chủ nhân nó, Minh Vũ ngồi trên xe mà lòng như lửa đốt.
...
- Minh Vũ...!
Giữa cơn mê man
của cơn sốt, Đông Nhi vẫn liên tục gọi tên Minh Vũ như thế. Hai
ngày một đêm rồi, cô vẫn chưa mở mắt nhìn anh một lần.
Minh Vũ bỏ hết công việc ở nhà, anh đến thường trực ở bệnh
viện thường xuyên, dù cho Đằng lão gia có kêu réo gọi về đi
chăng nữa anh cũng không quan tâm.
...
Các mi mắt
bắt đầu động đậy rồi cử động nhẹ, mi mắt vừa mở lên, cái
thứ đập vào mắt Đông Nhi đầu tiên là một màu trắng tinh khiết. Ngay sau đó là mùi khử trùng xộc vào mũi. Đông Nhi cử động
nhẹ, cô cảm nhận được bàn tay phải của mình đang được cái gì
đó đè lên. Nhẹ lắm nhưng cô không cục cựa được.
Đó
chẳng phải là Minh Vũ chồng cô sao? Chồng cô đang nằm tựa đầu
lên tay cô, bất giác cô mỉm cười hạnh phúc. Nụ cười cùng mấy
giọt nước mắt liên tục lăn dài vì lâu lắm rồi, cô mới được
gần Minh Vũ.
Đông Nhi dùng bàn tay trái sờ nhẹ lên mái
tóc đen lòa xòa của Minh Vũ, cô xoa nhẹ nhưng lại khiến cho anh
tỉnh giấc.
Minh Vũ từ từ ngốc đầu dậy, anh đưa tay xoa
lại mái tóc. Bất chợt anh nhìn thấy Đông Nhi đang mỉm cười
nhìn anh. Minh Vũ chỉ biết im lặng một hồi lâu.
- Minh Vũ, là anh đúng không? - Mấy giọt nước trong từ khóe mắt vẫn lăn đều, nhưng cô vẫn cười.
- Đừng khóc nữa!! Anh xin lỗi! - Gạt nhẹ giúp Đông Nhi vài
giọt nước mắt, Minh Vũ cười lại với cô. Anh nhướn người, hôn
nhẹ lên chiếc trán còn hâm hẩm hơi nóng của Đông Nhi, rồi hôn
lên chóp mũi cô, sau đó là dừng lại chớp nhoáng ở đôi môi màu
cánh hoa đào quen thuộc.
Ấy vậy mà 5 tháng trời, Minh
Vũ anh chỉ biết làm bạn với những buổi đêm dài ròng rã, cũng những điếu thuốc mau tàn. Anh nhớ cô hơn bao giờ hết. Nhớ mái
tóc dài màu hạt dẻ lúc nào cũng đong đưa theo cô. Nhớ đôi mắt
to tròn, và đen lay láy. Nhớ cả đôi môi màu cánh hoa đào kia.
Phải chăng Đông Nhi quá quan trọng đối với anh đến mức như thế?
- Em... - Đông Nhi bỗng dưng nhăn mặt đau khổ, cộng thêm đôi mắt
đang còn ngần ngận nước đỏ hoe, cô chớp chớp mắt nhìn Minh Vũ
khiến anh thêm lo lắng. - ... tê tay quá!! Tại anh đấy, ai bảo
lại nằm lên tay em mà ngủ chứ!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT