Màu mắt đặc biệt chẳng thể nào lẫn với ai được. Lửa điện
vẫn tí tách nổi lên trong đôi mắt ấy. Khánh Đăng không thể tin
nó lại giống nhau đến như thế.
Đông Nhi mà anh gặp lần
đầu tiên dẫu có lì lợm nhưng vẫn còn e dè, Đông Nhi bây giờ
đang đứng trước mặt anh lại đáng sợ hơn gấp bội.
Bao
nhiêu đó có đủ để Khánh Đăng anh buông tha cho Đông Nhi về, trong
khi anh lại là kẻ thù không đội trời chung với Minh Vũ.
- Được thôi, tôi đưa cô về!
Nụ cười ban nãy của Đông Nhi bây giờ được thay bằng nụ cười
hài lòng, cô gật gù khen thầm. Sau đó bước lên chiếc xe mui
trần màu đỏ của Khánh Đăng, chỉ cần ngồi chờ cho đến lúc về
nhà.
Khánh Đăng chỉ dám liếc nhìn Đông Nhi lấy một cái, rồi cũng ngậm ngùi bước lên xe lái đi.
Cứ ngỡ những chai rượu hạng xoàng sẽ chẳng thấm thía gì với Đông Nhi, nhưng đến lúc này nó mới thấm. Cô ngủ lì bì trên xe. Cho đến lúc tỉnh lại thì thấy mình đang nam chèo queo trên
giường trong một căn phòng.
Nhưng cô dễ dàng nhận ra
ngay, đây không phải là căn phòng với hai màu trắng đen của Minh
Vũ. Hoặc là cô đến nhầm phòng, hoặc là Minh Vũ đã đổi tông
màu.
Bàng hoàng ngồi dậy, Đông Nhi ngó khắp căn phòng.
Chẳng có thứ gì liên quan đến căn phòng của Minh Vũ cả. Rốt
cuộc thì đây là đâu?
- Dậy rồi sao?
Tiếng mở cửa, theo sau đó thì giọng nói của Khánh Đăng. Đông Nhi giật thót người quay lại.
- Đông Nhi bị một người con trai trạc
tuổi cậu bắt đi mất rồi!! - Hoài Vỹ dõng dạc tiên phong nói,
mặc kệ cho Mỹ Yến và Kiều Dung ra dấu im lặng, họ nhốn nháo
cả một góc nhà.
Minh Vũ không nói được gì nữa, anh
ngửa mặt lên trời, mặc kệ cho mấy tia nắng của ban chiều đang
hành hạ mắt anh. Mù cũng được, còn hơn sống mà nhìn thấy Đông Nhi bị bắt hết lần này đến lần khác. Trong khi Minh Vũ anh
luôn luôn là người đến trễ và hầu như là người ngoài cuộc.
Anh không thể biết được Đông Nhi đã phải khổ sở như thế nào,
trong tay cô không có lấy một tất sắt. Tại sao họ thay phiên nhau lần lượt truyền tay vợ anh từ người này sang người khác? Tại
sao không có ai đó bảo vệ lấy Đông Nhi của anh?
- Biến
hết ngay cho tôi, bọn ăn hại!!! - Minh Vũ không kiềm được hành
động của mình nữa, anh đấm mạnh vào cánh cửa kính khiến nó
vỡ toang ra từng mảnh nhỏ vương vãi khắp nơi.
Hoài Vỹ chỉ biết ôm mặt nhìn Minh
Vũ đau đớn. Giá như lúc ấy cô kiên quyết ngăn cản Kiều Dung.
Giá như cô giữ Đông Nhi lại thì đã không bị người ta đưa đi mất.
Tất cả dường như tuyệt vọng. Những tên cận vệ hốt hoảng đỡ Minh Vũ dậy trong khi máu ra mỗi lúc một nhiều. Một
vài tên khác chỉ đứng ngây ra như trời trồng khi biết thiếu phu
nhân của họ không có ở đây.
Dường như tất cả mọi hy
vọng mà những người có mặt ở đây xây dựng nên, bây giờ sụp đổ tan tành. Chẳng còn một manh mối nào để có thể cứu vớt nữa.
- Phải rồi, Kiều Dung!! Chị biết hắn ta mà, phải
không??? - Chợt Hoài Vỹ quay ngoắc sang Kiều Dung. Đôi mắt cô
sáng lên như đèn pha ô tô giữa ban đêm khi vừa mới phát hiện ra
điều gì đó.
- À... đúng rồi... tôi... tôi có nhớ! Hình như là... - Kiều Dung giật mình, nhưng sau đó cũng quẹt ngang
dòng nước mắt, cố nặn óc để nhớ ra. - ... hình như là...
Khánh... Đăng thì phải!!
Cái tên ấy vừa bật ra từ
miệng Kiều Dung thì tất cả những tên cận vệ cùng Minh Vũ nhìn cô chăm chăm. Mặt mày Minh Vũ xanh ngắt đi, đôi môi tái nhợt
nhưng anh vẫn nở nụ cười đắc chí bằng nửa miệng.
- Khánh Đăng?... Lập tức đến nơi ở của hắn, bằng mọi cách phải đưa Đông Nhi về!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT