Minh Vũ tròn xoe đôi mắt màu hổ phách đông cứng. Hóa ra chỉ là vì tê tay thôi cơ đấy!
- Gan nhỉ!! Dám nạt nộ cả chồng mình cơ đấy! - Minh Vũ ngồi
xuống chiếc ghế bên giường bệnh của Đông Nhi, anh ngả lưng thoải mái rồi bắt chéo chân, không quên nheo nheo đôi mắt hăm dọa vợ
mình.
Bất giác Đông Nhi giật mình, cô nghiêng nghiêng đầu cười xòa trước ánh nhìn của Minh Vũ. Đôi mắt đen láy lấp
lánh mấy tia nắng ngoài cửa sổ.
- Em đùa đấy, yêu chồng nhất cơ mà!
- Thiếu gia! Có Hàn lão gia và con gái đến thăm thiếu phu nhân! - Tên cận vệ nhẹ nhàng mở cửa rồi khép nép cuối đầu kính
cẩn trước cặp vợ chồng trẻ. Anh nói lưu loát một mạch, sau đó e dè nhìn Minh Vũ chờ đợi một cái gật đầu cho phép.
Hàn lão gia chậm rãi bước vào căn phòng sặc mùi sát trùng,
căn phòng trắng toát lên một màu lạnh lẽo. Ông xót xa nhìn đứa con gái yêu quý nằm trên giường mà không tránh khỏi lo lắng.
- Đông Nhi, sao lại ra nông nổi này hả con? - Nắm nhẹ lấy bàn
tay mềm mại mà xương xương của Đông Nhi, ông nhìn lên bàn tay ấy. Bàn tay đầy những vết kim tiêm để truyền dung dịch nước biển
vào người. Từ bé đến bây giờ, Hàn lão gia ông chưa bao giờ để
con gái mình phải xây xác, dù chỉ là một con muỗi tí tẹo.
Vậy mà bây giờ, đứa con gái ông cưng như trứng lại thành ra như
thế này, thử hỏi có người cha nào mà không thương con?
- Con ổn mà ba! - Cười lại với Hàn lão gia bằng nụ cười tươi đẹp nhất, Đông Nhi cũng nắm chặt lấy tay ông.
- Nó còn sống ra đấy chứ có chết đâu mà ba phải quỵ lụy như
thế!! - Câu nói tàn nhẫn bật ra, bao nhiêu ánh mắt đều đổ dồn
về phía có tiếng nói cay độc ấy.
Ánh mắt ngạc nhiên
từ Minh Vũ hướng đến cô chị cả Đông Nghi. Anh vẫn chưa hiểu,
trong khi họ là những người chị em ruột thịt với nhau, và Đông
Nghi đường đường là một giám đốc nắm trong tay các công ty lớn
nhỏ của tập đoàn IPP, vậy thì tại sao Đông Nghi lại căm ghét
vợ anh đến như thế?
Hàn lão gia tức giận ngước nhìn
Đông Nghi nhằm đe dọa, trong khi Đông Nhi vẫn bình thản đưa mắt
nhìn chị mình, cứ như những lời nói cay độc ấy đã quá quen
thuộc với cô.
- Đông Nghi!! Con ăn nói với em ruột mình như thế hả???
- Nó đâu phải là ruột thịt của con!!! - Thêm một câu nói cay
đắng khác bật ra từ Đông Nghi, cô bỏ ra khỏi phòng, không quên
ném lại cho Đông Nhi cái nhìn thù hận tự đáy lòng.
Minh Vũ đứng bật dậy, tiến đến ôm Đông Nhi vào lòng ngực. Cô
cũng chẳng thèm vùng vẫy, toàn thân cô lại mềm nhũn ra.
Câu nói từ Đông Nghi chẳng khác nào là tiếng sét đánh ngang
tai Đông Nhi, cô muốn vòng tay ôm Minh Vũ nhưng nó lại chẳng nghe
lời cô.
- Ba, chị ấy... vừa nói gì vậy? - Toàn thân
cứng đờ ra như một tảng băng, Đông Nhi ngốc đầu ra khỏi lòng
ngực Minh Vũ, ngay lập tức quay sang Hàn lão gia.
- Đông
Nhi ngoan nào, ngủ đi!! - Minh Vũ bất ngờ chen ngang, anh đặt đầu Đông Nhi lại ngay ngắn trên gối. Đôi mắt màu hổ phách vẫn chốc chốc liếc nhìn Hàn lão gia đang đứng bất động ra đó.
....
Đặt chân vào khoảng sân lớn của bệnh viện, Hàn lão gia khẽ
thở dài, ông ngước nhìn trời mặc cho mấy tia nắng đang còn rực rỡ của buổi chiều tà.
Minh Vũ cho hai tay vào túi
quần, bước đi song song bên Hàn lão gia. Trong khi ba vợ anh đang
nhìn trời xanh rồi thở dài, Minh Vũ anh lại cuối đầu nhìn
những bước chân trên nền đá.
Hàn lão gia giật mình trước câu hỏi ấy, ông mới ngước nhìn
Minh Vũ. Đôi mắt đã hằn nhiều vết chân chim chất chứa biết bao
nhiêu sầu muộn, bây giờ có người đụng chạm, ông lại thấy nhói.
Hàn lão gia ngồi xuống một chiếc ghế đá gần đó, ông
nắm chặt hai bàn tay lại với nhau, cố che đậy mớ cảm xúc hỗn
tạp bên trong.
- Đông Nghi chỉ là con nuôi. Ta nhận nó ở
một trãi trẻ mồ côi, ta đã nghĩ vợ mình không sinh con được,
nhưng không ngờ không lâu sau đó bà ấy mang thai Đông Nhi.... - Hàn lão gia nói một cách chậm rãi, bất ngờ ông dừng lại, hít
lấy một hơi thật sâu rồi tiếp tục ngước nhìn bầu trời. Phải
chăng trên cao ấy, vợ ông cũng đang mỉm cười nhìn ông. - ... Bà
ấy đã đổi tính mạng để sinh ra con bé, có lẽ vì thế mà Đông
Nghi mới ghét Đông Nhi...
'' - Mày tránh ra đi, tao không chơi với mày đâu!!!
Từng dòng kí ức lần lượt ùa về trong tâm trí Hàn lão gia.
Một con bé 7 tuổi liên tục quát tháo một con bé 5 tuổi, xua
đuổi như một điều xui xẻo.
Mất vợ, Hàn lão gia ông đau
lắm chứ. Nhưng ông lại xem Đông Nhi như một niềm vui còn xót lại trên đời này. Ông còn bất ngờ hơn khi Đông Nhi càng lớn càng
giống mẹ, từ mái tóc màu hạt dẻ cho đến đôi mắt to tròn ấy.
Minh Vũ còn để tay trong túi nhìn chằm chằm Hàn lão gia. Gương mặt góc cạnh nam tính vẫn bình thản và lạnh tanh như chẳng
có chuyện gì xảy ra. Nhưng ai biết được rằng, trong lòng Minh
Vũ đang dậy sống. Sự thật khủng khiếp như thế này, làm sao
Đông Nhi có thể chịu được.
- Ta thương yêu cả hai đứa, ta chẳng ghét bỏ ai cả. Nhưng dường như Đông Nghi không hiểu lấy điều đó!
...
Những bước chân bần thần đi trong bất giác, cô ngồi xuống bên
khu vườn phía sau của bệnh viện. Mấy giọt nước mắt cứ lã chã rơi, liên tục chạm đất như những giọt pha lê tan vỡ.
Đông Nghi ngước mặt lên trời hòng ngăn chặn không cho nước mắt rơi nữa.
Cô không còn nhớ cái ngày cô được Hàn lão gia nhận nuôi về,
nhưng cô vẫn nhớ như in cái vòng tay ấm áp từ ''mẹ''. Bà ôm cô
vào lòng siết chặt, yêu thương cô hơn bao giờ hết. Từ một đứa
trẻ mồ côi bị bỏ rơi, lần đầu tiên cô cảm nhận được tình
thương ấy, dường như bao nhiêu đó đã là quá đủ với cô.
Ấy vậy mà bà vẫn bỏ rơi cô, yêu thương từ Hàn lão gia bị san
sẻ bớt cho đứa em gái mới sinh. Đông Nghi căm ghét nó hơn bao
giờ hết, đã có lúc cô muốn nó biến mất khỏi cõi đời này
mãi mãi.