- Đông Nhi dậy đi, chị có chuyện muốn nói với
em!! - Cô chị cả Đông Nghi ra sức lay người Đông Nhi đang cuộn tròn
trong chiếc chăn bông to sụ màu hồng phớt. Không có hiệu quả gì với con
sâu ngủ này, Đông Nghi bất lực, đứng khoanh tay trước ngực nghênh mặt
nhìn Đông Nhi. - Được thôi, không dậy cũng được, nhưng chuyện này có
liên quan đến chuyện cưới hỏi của em. Sau này có chuyện gì thì đừng
trách chị không báo trước!
Bước chân quay lại, Đông Nghi toan
bước ra khỏi phòng thì con ''sâu ngủ'' ngồi bật dậy. Cái mặt đờ ra như
cái bánh bao chiều bị ế nhìn Đông Nghi. Mặc dù vẫn còn đang ngái ngủ
nhưng Đông Nhi vẫn cố mở miệng cất tiếng gọi:
- Khoan đã! Có gì chị nói đi!
- Tốt... - Đông Nghi nhếch môi tạo thành nụ cười gai góc. Đẹp nhưng có
sức công phá rất lớn. Đối với những người mới gặp lần đầu, họ sẽ chết đứ đừ ngay dưới tay cô. Nhưng với Đông Nhi, cô đã quá quen với nụ cười này đến mức hoàn toàn miễn dịch. Đông Nhi còn cho rằng, đó chỉ là một nụ
cười bình thường và nhảm nhí, vô duyên nhất mà cô từng thấy. - ... Em đã biết lý do vì sao ba muốn gả con gái mình cho nhà họ Đằng chưa?
- Em không biết! Còn chị, chị biết chuyện gì sao!
- Tất nhiên! - Đưa ngón tay quấn quấn lọn tóc bên vai mình. Tiếp tục nở nụ cười kiêu sa, huyền bí. Thầm nghĩ: "Nếu như nói ra chuyện này, nó sẽ như thế nào nhỉ?''. Mới nghĩ thôi đã thấy sướng. - Tập đoàn nhà mình
sắp phá sản, ba muốn kiếm chút vốn bên nhà họ Đằng để cứu cái tập đoàn
bao lâu nay gầy dựng đó mà!
Lần này thì Đông Nhi không giữ được bình tĩnh nữa. Cô bước ra khỏi giường, tiến tới nắm lấy vai Đông Nghi
lay lay mạnh. Chuyện này không thể nào, không thể nào là thật được!! Ba
cô... không thể nào...!!
- Chị nói gì cơ??? Chị... chị nói dối! Không phải đúng không???
- Đau chị! Buông chị ra xem nào! - Đông Nghi nhíu mày khi hai bả vai
mình bị Đông Nhi nắm chặt như muốn cấu xé nó ra. Phũ phàng hất tay Đông
Nhi ra khỏi vai mình, Đông Nghi xoa xoa hai bả vai đau điếng rồi quát
lớn - Chị mà biết em như thế này thì chị không nói ra làm gì đâu! Đồ
ngốc!
Phải, Đông Nhi cô ngốc thật. Bị ba mình lừa gạt mấy ngày
nay mà không hề mảy may gì cả. Cô như một trò đùa của cả nhà vậy. Như
một trái bóng lạc lõng giữa khoảng sân lớn, ''bị'' người ta đá qua đá
lại không thương tiếc. Cô... cô đứng không vững nữa. Đôi chân khụy xuống nền nhà, Đông Nhi cũng thả cho cơ thể rơi tự do xuống nền đá lạnh toát. Cô bây giờ chơi vơi quá! Cô... phải làm gì bây giờ?
- Đông
Nghi! Sao con lại nói chuyện đó với em con??? - Hàn lão gia cũng từ cửa
phòng bước vào. Đôi mắt đã có nhiều vết chân chim nơi khóe mắt lướt nhìn Đông Nhi xót xa. Cô con gái út của ông đang bần thần ngồi bệt dưới sàn
nhà, đôi mắt vốn to tròn sau hàng mi cong vút kia ứ nước đỏ hoe cả mắt.
Đôi mắt mà Hàn lão gia yêu nhất đâu mất rồi? Sao giờ đây chỉ còn là sự
vô hồn, vô cảm. Hàn lão gia đưa tay ra muốn đỡ Đông Nhi dậy, cất giọng
trầm khàn - .... Đông Nhi, con...
- Ba định giấu con đến bao
giờ? Đến chết sao ba?? - Đông Nhi đưa đôi mắt đầy nước nhìn Hàn lão gia. Cả một sự căm giận, nhưng... ông vẫn là người mà cô yêu quý nhất trong
cái nhà này.
Cánh tay chơi vơi giữa không trung, Hàn lão gia
ngượng ngùng từ từ rút tay về. Ông im lặng. Ông biết ngày này rồi cũng
đến, nhưng chỉ là nó đến nhanh quá. Ông chưa kịp chuẩn bị tâm lý cho ông và Đông Nhi mà!!
Không gian trong căn phòng này im thin thít.
Chỉ có tiếng thở nặng nề của Hàn lão gia và chốc chốc là tiếng nấc uất
ức từ Hàn Đông Nhi. Số phận trớ trêu thật!! Sao lại thành như thế này!
Rốt cuộc thì, cuộc sống của cô sẽ là một màu hồng như cô mong muốn hay
là một đen u ám bao trùm lấy cô, không cho cô len lỏi một chút ánh sáng
nhỏ nhoi nào?? Cuộc hôn nhân này, chẳng khác nào là một cuộc mua bán. Và Hàn lão gia đã ''bán'' con gái mình cho nhà họ Đằng.
- Đông Nhi à! Ta xin lỗi con, nhưng....
- Ba yên tâm, con vẫn sẽ tiếp tục của hôn nhân này, con không bỏ dở
đâu... - Đông Nhi đưa tay quệt ngang dòng nước mắt đang chảy trên má. Cô gắng gượng đứng dậy. Giọng nói hoàn toàn bị thay đổi thành một thanh âm trầm, không còn lánh lót như mọi ngày. - Bây giờ thì mọi người ra ngoài đi, con cần thay đồ...
Hàn lão gia xót xa nhìn đứa con gái.
Ông cũng chẳng biết, cuộc hôn nhân này sẽ đi đến đâu. Khi mà ông không
chắc chắn, điều mà ông đang làm là đúng hay sai. Là ông đang giúp con
gái mình có cuộc sống tốt đẹp hơn hay là đang từ từ đẩy nó xuống vực sâu thăm thẳm. Giờ đây, Hàn lão gia ông chỉ biết để phó mặc cho trời. Cũng
phải đánh cược một cú với số phận!
- Đông Nghi, ra ngoài thôi con!
Sau khi đã chắc chắn rằng cánh cửa gỗ kia đã đóng lại. Đông Nhi bần
thần ngồi xuống giường. Đôi mắt vô hồn nhìn chăm chăm xuống nền nhà. Bất giác khóe môi màu cánh hoa đào cong lên một đường cong hoàn hảo, một nụ cười khinh. Nụ cười khinh thành tiếng. Chiếc điện thoại của cô rung
lên, sau đó đổ thành tiếng reo.
- Alo..
- ''Đông Nhi à! Con đến nhà ta nhanh nhé! Ta có chuyện muốn nói với con!''
- Ơ... ba chồng...
.....
Đông Nhi băng qua khoảng sân ở căn biệt thự nhà mình để ra phía cánh
cổng lớn. Cô giật mình vì cái dáng quen thuộc, gai ưa in sâu trong tâm
trí cô giờ đây đang đứng trước cổng nhà mình. Không phải chứ...? Minh Vũ đứng tựa lưng vào chiếc xe BMW màu đen bóng loáng, khoác tay trước ngực nhìn về phía Đông Nhi. Trông cô thật khác hoàn toàn so với đêm hôm qua, cô bây giờ giản dị trong chiếc áo thun trắng dài tay và quần jean.
Không đi giày cao gót mà thay vào đó là đôi giày búp bê màu nâu nhạt,
cùng màu với mái tóc đang buộc cao của cô.
Minh Vũ thích cô như thế. Đơn giản nhưng đẹp. Anh cảm thấy Đông Nhi có gì đó khác xa với các cô gái anh đã từng gặp trước đây. Không son phấn lòe loẹt, không quần
áo kiêu sa, lộng lẫy nhưng vẫn thu hút ánh nhìn của mọi người. Con gái
thì anh đã gặp rất nhiều, và con gái đẹp thì anh không thiếu. Thường là
anh quan hệ với họ mục đích là để phục vụ cho công việc của mình. Nhưng
đối với Đông Nhi, anh cảm nhận được khi ở bên cạnh cô ấy, anh mới thật
sự thoải mái sau đống công việc không mấy dễ dàng gì.
Phải, cầm đầu một băng nhóm mafia lớn ở thế giới ngầm. Cốt yếu là đi ''triệt
tiêu'' những tên làm ngáng bước tiến lên của tập đoàn P&R. Minh Vũ
chẳng thiết tha gì với cái công việc ''đẫm'' máu này. Nhưng từ khi còn
rất nhỏ, anh đã được Đằng lão gia huấn luyện cực kì nghiêm khắc để sau
này thừa kế ba anh. Anh chỉ sợ, những cuộc chiến luôn luôn đổ máu này sẽ làm liên lụy đến Đông Nhi.
- Này, nhìn vừa thôi chứ! - Đông
Nhi đánh mạnh vào bả vai Minh Vũ. Kéo anh về hiện thực. Đôi đồng tử màu
hổ phách của anh khẽ lay động, anh chau mày nhìn Đông Nhi. Cô vợ này
thấp bé, nhỏ con mà đánh đau kinh khủng. Nhìn lại thì Đông Nhi cũng chỉ
đứng đến vai Minh Vũ, thấp hơn anh cả một cái đầu cơ đấy!. Một lần nữa,
cánh tay Đông Nhi lại muốn chạm vào đôi mắt của Minh Vũ, cô cất giọng
hỏi - Mắt anh... đeo lens à?
- Không, công việc của anh không
cho phép anh đeo lens! - Minh Vũ không mấy ngạc nhiên trước câu hỏi Đông Nhi. Hầu hết mọi người đều hỏi anh như thế. Đôi mắt đẹp mang sắc màu
của một loài hổ báo hùng vĩ. Vả lại công việc của anh chủ yếu chỉ là
toàn đánh đấm, gây xát thương cho nhau, không tiện mang lens - Mẹ anh là người Anh Quốc, anh lai gen của mẹ anh!
- À.... Nhưng anh đến đây làm gì?
- Tất nhiên là đi rước con dâu về cho ba anh rồi! Ba nói có chuyện muốn nói với em, nhưng anh không biết chuyện gì. Em nên cẩn thận với ông ấy
thì hơn! - Minh Vũ nheo đôi mắt màu hổ phách tuyệt mỹ nhìn Đông Nhi. Có
lẽ anh hiểu Đằng lão gia hơn ai hết. Ba anh là con người độc đoán, để
tập đoàn P&R được như hôm nay, ông đã hại không biết bao nhiêu
người. Và tất nhiên, nếu có cuộc trao đổi nào, ông sẽ tính đến chuyện
lợi nhuận cho mình trước tiên bất kể người nhà hay người xa lạ. Minh Vũ
mở cửa xe, cất giọng - Anh có việc phải đi. Xong việc anh sẽ đến đón em!
Giờ thì Đông Nhi mới nhận ra, trước cổng nhà mình giờ đây có
đến hai chiếc xe BMW màu đen. Một cho anh và một cho cô để đến nhà Đằng
lão gia. Một tên mặc vest đen bước đến gần cô, cung kính cuối đầu trước
cô, cả gương mặt và giọng nói đều lạnh nhưng không buốt giá bằng Minh
Vũ:
- Thiếu phu nhân, mời cô lên xe!
Đông Nhi đưa mắt
nhìn Minh Vũ kiểu không muốn. Thật sự thì đi bên anh, cô cảm thấy an tâm hơn. Nhưng sau đó cũng ngậm ngùi ngồi vào xe. Tên mặc vest đen khi nãy
đóng cánh cửa xe sau khi Đông Nhi kịp nhìn Minh Vũ thêm lần nữa. Phải
chi anh đi với cô thì hay biết mấy. Những lời Minh Vũ nói khi nãy làm cô thấy lo. Chiếc BMW từ từ lăn bánh. Minh Vũ cho hai tay vào túi quần,
đứng nhìn theo chiếc xe ấy khuất dần, rồi cũng bước vào xe, đi về hướng
ngược lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT