Cơ thể Đông Nhi chuyển sang chế độ bất động hoàn toàn. Căng tròn đôi mắt đen lay láy nhìn Minh Vũ. Ở đâu ra cái kiểu chồng mà đòi giết vợ thế
này...? Thế mà mới sáng nay thôi, cô còn nghĩ rằng sẽ cho thằng chồng
khốn nạn này một trận nhừ đòn cơ đấy! Bây giờ thì Đông Nhi bị lép vế mất tiêu rồi còn đâu. Cơ mà cái khí thế hùng hồn có sẵn trong con người cô
khiến cô vùng dậy, mạnh miệng đàn áp Minh Vũ:
- Anh đừng có mà hù tôi!!
- Tất nhiên, anh đâu có hù. Dù có là vợ anh đi nữa thì anh vẫn không bỏ sót đâu! - Minh Vũ lên tiếng nhẹ nhàng. Không như Đông Nhi, hét to để
đàn áp người khác. Đối với Minh Vũ, chỉ cần nói nhỏ nhẹ với cái thanh âm của quỷ thế này cũng đủ làm tinh thần của người nghe rụng rời thành
từng mảnh nhỏ rồi rơi lả tả như lá rụng mùa thu.
- Nhưng mà ông xã.... - Bỗng dưng giọng Đông Nhi ngọt lịm đi như mía lùi. Khoác tay
Minh Vũ, rồi dựa đầu vai anh. Trong tình huống như thế này phải dùng
''Mỹ nhân kế'' là cách tốt nhất. Thằng con trai nào mà không xiêu lòng
được chứ. - .... em chưa muốn về. Cho em đi chơi đi!
Cười thầm
trong bụng, Đông Nhi chắc chắn lần này thành công một cách mỹ mãn. Cô có thể đường hoàng bước ra khỏi xe rồi đi chơi một cách thoải mái dưới sự
cho phép của chồng mình mà không sợ bất cứ lời bàn tán ra vào nào.
Nhưng... cô đã sai lầm. Làm sao mà Minh Vũ có thể mắc cái bẫy ruồi của
cô được. Ở cái thế giới phức tạp của Minh Vũ, ''Có qua có lại mới toại
lòng nhau'' và ''Tiền trao thì cháo múc''.
- Được thôi, hôn anh đi, em sẽ được những gì em muốn! - Minh Vũ nở nụ cười ma mị. Mái tóc
đen tự do lòa xòa trước mắt y hệt mấy nhân vật nam chính trong mấy bộ
truyện tranh mà Đông Nhi hay xem. Hai từ có thể diễn tả Minh Vũ trong
lúc này: "Tuyệt đẹp!!"
Bị mắc lại vài giây vì gương mặt điển
trai của Minh Vũ đã hút hồn Đông Nhi, cô lắc đầu nguậy nguậy để óc cô
được thông hơn. Lúc này chẳng biết là ai đang dụ ai nữa. Cô chỉ biết
rằng, lúc này cần phải giữ tỉnh táo tuyệt đối để đối phó con người
''nguy hiểm'' trước mặt.
Hôn... hôn ư???
- Anh... không trao đổi thứ khác được à??
Không trả lời vào đúng trọng tâm câu hỏi của Đông Nhi, Minh Vũ khẽ chồm người đặt thêm một nụ hôn nữa lên môi Đông Nhi. Nụ hôn trong chớp
nhoáng, không để cho người ta kịp phản ứng hay bất kì chống cự nào.
Nụ hôn thứ hai trong ngày....!!
Không... thốt... nên... lời. Đông Nhi lần nữa bất động. Sao cô toàn bị
ép hôn thế này...? Đúng là kêu trời không thấu mà!!! Trợn tròn đôi mắt
hết nhìn Minh Vũ, xem lẫn tức giận tốt độ. Cái đầu như muốn bốc lửa
phừng phừng. Định nhào tới cho Minh Vũ một trận túi bụi thì anh đưa ngón tay cái vuốt nhẹ làn môi của mình, khẽ cười:
- Giao dịch đã xong! Anh sẽ đi với em!
- Không... tôi muốn đi một mình!
- Hoặc là đi với anh, hoặc là về nhà và bị mất trọn một cái hôn. Em muốn cái nào?
Đông Nhi định lên tiếng phản bác lại thì tiếng chuông điện thoại của
Minh Vũ reo lên. Anh rút trong túi quần ra chiếc Iphone 5 mới toanh màu
đen. Ngón tay thon dài lướt nhẹ ngang qua màn hình điện thoại rồi áp lên tai nghe. Và Đông Nhi đã kịp nhìn thấy cái tên trên điện thoại: "Daddy"
- Alo...
- ''Minh Vũ! Con qua dẫn Đông Nhi đi mua nhẫn và váy cưới đi nhé!''
- Bây giờ sao??
- ''Phải, 2 tuần nữa sẽ tổ chức đám cưới đấy. Gấp lắm rồi!''
- Nhưng, có cần phải gấp như thế không?
- ''Xem ngày tốt hết cả rồi! Đừng có cãi lời ta!''
Đằng lão gia cúp máy cái rụp. Để lại cho Minh Vũ một nỗi ấm ức to đùng. Sao mà phiền phức thế không biết...?
- Cùng đi mua nhẫn cưới nào!
- Nhẫn... nhẫn cưới á??
....
- Nhiệm vụ thứ nhất: Chọn nhẫn cưới!
Chiếc xe BMW màu đen bóng loáng đỗ xịch trước một siêu thị lớn. Siêu
thị này toàn bán đồ cưới, và tất nhiên có cả nhẫn. Đông Nhi vuốt vuốt
lại mái tóc rồi xõa ra, cởi luôn chiếc áo khoác da màu đen có đinh tán
rồi vứt lại trong xe. Cho bớt dữ dằn đi một chút, vì cả hai vợ chồng nhà này đều mang đồ... đen. Bước vào siêu thị người ta lại tưởng khủng bố
thì khổ!!
Đặt bàn chân đầu tiên vào siêu thị, Đông Nhi dường
như bị lóa mắt bởi nơi đây. Không chỉ là vì nó được trang trí đẹp, mà
còn là một màu trắng tinh khiết, trắng đến... bật ngửa. Minh Vũ nắm lấy
tay Đông Nhi kéo đi sâu vào trong, mấy cô bán hàng đều dừng tay để tranh thủ nhìn Minh Vũ khi anh đi lướt qua, nhưng sau đó lại đổi thái độ ngay lập tức khi thấy Đông Nhi đang tay trong tay với trai đẹp.
Dừng lại ở chỗ bán nhẫn. Đông Nhi nhìn muốn lóa mắt vì chiếc nào cũng
đẹp cả. Còn tiền giá thì cao ngất ngưỡng trên tận mây xanh. Khiến cô
muốn chóng mặt choáng váng.
- Lấy cho tôi chiếc này! - Không
thèm hỏi ý kiến Đông Nhi, Minh Vũ tự ý chọn cặp nhẫn. Đông Nhi ngớ
người, cô muốn tức điên lên vì Minh Vũ. Gì thế này...? Vợ chồng sao lại
thế...? Chẳng đồng lòng gì cả là thế nào...?
- Tôi không thích
chiếc đó! Tôi muốn chiếc này! - Đông Nhi cũng ngang ngạnh không kém. Cô
chỉ vào một cặp nhẫn khác có đính viên kim cương nhỏ phía trên. Trông
đơn giản nhưng đẹp hơn chiếc của Minh Vũ nhiều.
- Nhưng chiếc này đẹp hơn!
- Không, chiếc này!
Hai vợ chồng trẻ cãi nhau qua lại như trẻ con ngay trước mặt cô nhân
viên bán hàng khiến cô phải bụm miệng khẽ cười. Sau đó lên tiếng nhằm
hòa giảng cặp đôi chưa cưới mà đã cãi nhau:
- Quý khách có thể thiết kế nhẫn theo ý mình mà! Tôi nghĩ quý khách nên góp ý với nhau để tạo nên cặp nhẫn cho riêng mình!
Sau một hồi ''chiến tranh'' bùng nổ xảy ra. Cuối cùng cả hai cũng thiết kế được cặp nhẫn vừa ý với mình. Mỗi chiếc nhẫn sẽ có một nửa trái tim
đắp những hột kim cương bé xíu. Khi ghép hai chiếc nhẫn lại với nhau, sẽ có một trái tim trọn vẹn. Đông Nhi còn có ý tưởng muốn mỗi chiếc nhẫn
sẽ khắc tên viết tắt chữ đầu người còn lại vào mặt trong của chiếc nhẫn. Minh Vũ hoàn toàn chiều theo ý vợ, ngồi gật gù tán thành cho bình yên
thể xác và tâm hồn.
- Tôi muốn có gấp. Tuần sau tôi sẽ quay lại lấy! - Minh Vũ gằng giọng lạnh tanh dặn dò cô nhân viên bán hàng. Chẳng biết cô có còn nghe thấy gì không, chỉ thấy cô cứ gật gật sau mỗi câu
nói của Minh Vũ và nhìn anh chằm chằm với hai trái tim to màu đỏ chóe,
căng mọng nơi hai con mắt. Minh Vũ lại tiếp tục kéo tay Đông Nhi đi
tiếp.
- Nhiệm vụ thứ hai: Thử váy cưới!
Đông Nhi buông thõng tay để mặc cho Minh Vũ muốn kéo đi đâu thì kéo. Cái đầu vẫn quay
vòng vòng chăm chú nhìn ngắm mấy bộ váy cưới lộng lẫy xung quanh mình.
Bất giác cô lên tiếng bâng quơ hỏi Minh Vũ:
- Cô nhân viên bán hàng khi nãy xem ra mê mệt anh rồi nhỉ? Cũng phải, ở đây mười cô thì hết chín cô nhìn anh mất rồi!
- Sao thế? Em ghen à? - Minh Vũ chợt khựng lại vì câu nói của Đông Nhi, quay người sang nhìn cô mỉm cười đầy ẩn ý.
- Điên à? Tôi việc gì mà phải ghen cơ chứ!
- Yên tâm, anh chỉ yêu mỗi em! Theo anh nào! - Minh Vũ nở nụ cười hiếm
hoi kể từ lúc cô gặp anh đến bây giờ. Nụ cười ấy thật sự rất đẹp, thế mà gương mặt Minh Vũ lúc nào cũng thấy lạnh ngắt cái vẻ ngạo mạn, bất cần. Đông Nhi biết, cuộc hôn nhân này chỉ là do hai gia đình ép buộc, chứ sự thật Minh Vũ chẳng hề yêu cô. Thế nhưng khi nghe anh nói ra câu nói ấy, tự dưng cô cũng thấy mát lòng đi một chút. Vẫn dặn lòng rằng, đây chỉ
là sự ép buộc của hai gia đình mà thôi.
Đông Nhi bắt đầu vào
thử váy. Thật khó cho Minh Vũ vì dáng của Đông Nhi đã đẹp sẵn rồi, chỉ
mỗi tội hơi nhỏ con một tý nhưng vẫn có thể khắc phục được. Cái khó ở
đây là, Đông Nhi mặc bộ nào cũng đẹp cả, khiến anh chẳng biết nên chọn
bộ nào.
Cuối cùng thì mọi chuyện cũng được giải quyết êm đẹp vì nhờ vào lời nhận xét của mấy cô nhân viên bán hàng. Minh Vũ có hơi
thoáng ra một tý. Anh cũng chọn được bộ váy đẹp nhất. Còn về phía Đông
Nhi, cô cảm thấy như mình là một con rối đang bị mọi người cho thử đồ,
chẳng ai thèm quan tâm đến ý kiến của cô cả. Nhưng mà được người chồng
có con mắt thẩm mỹ rất cao chọn đồ cho mình, Đông Nhi cũng vừa lòng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT