Chiếc xe chạy băng trên một đoạn đường dài. Đông Nhi cô cũng bắt đầu
nhận ra chiếc xe đang hướng đến khu nhà chỉ dành cho ''đại gia''. Chiếc
xe dừng hẳn, cô như bị choáng ngợp trước khung cảnh trước mắt.
Tọa lạc ở một vị trí cực đẹp và yên tĩnh, nằm kế bên con sông thơ mộng,
căn biệt thự màu trắng nổi bật hẳn so với những căn hộ khác nhờ kiến
trúc xa hoa, độc đáo nhưng không kém phần tinh tế. Bên ngoài ngôi biệt
thự được trang trí bởi khá nhiều cây xanh và đặc biệt là cánh cửa sắt
chạm khắc cầu kỳ có gắn thiết bị tự động rất hiện đại.
Tuy
nhiên, điều làm căn biệt thự trở nên đắt giá không phải nằm ở những thứ
bên ngoài. Cánh cổng sắt có vẻ nặng nề từ từ mở ra, thứ đập vào mắt Đông Nhi là một màu xanh của cỏ cây. Mới nhìn thôi đã thấy mát mắt rồi. Nội
thất trong căn nhà được thiết kế theo phong cách Châu Âu rất quý phái.
Rất nhiều các đồ nội thất có hình dáng lạ và được phủ một lớp màu vàng
bên ngoài tạo nên vẻ xa hoa, lộng lẫy. Ngôi nhà tinh tế đến từng chi
tiết, ngay cả cầu thang cũng trở thành một tác phẩm nghệ thuật mà ai
thấy cũng phải khen ngợi.
Bước vào sảnh chính của căn biệt thự, Đông Nhi đã thấy Đằng lão gia đang ngồi ở phòng khách, thông thả uống
từng ngụm nước trà. Phòng khách trong nhà có không gian vừa lịch lãm,
vừa kiêu sa, "ngợp mắt". Bộ ghế salon cũng cầu kì không kém căn biệt
thự. Quả thật chủ nhân căn nhà này có con mắt thẩm mỹ rất tốt, kết hợp
trang trí tạo cho người ta cảm giác dễ chịu.
- Nào, ngồi xuống
đây! - Đằng lão gia cất tiếng khi thấy Đông Nhi. Ông đặt tách trà xuống
bàn, bắt chéo chân rồi ngả người ra chiếc ghế salon mềm mại. Dường như
ông đang chọn lọc những từ ngữ thích hợp để nói vào lúc này. - ... Trước khi hai đứa tổ chức đám cưới, ta muốn cho con biết một chuyện! Con...
phải thật bình tĩnh!
- Thưa ba, ba cứ nói! - Đông Nhi cố gắng
nhẹ giọng không để cho người nghe nhận thấy rằng giọng cô đang run. Cô
cảm thấy bất an. Có chuyện gì khủng khiếp lắm hay sao mà Đằng lão gia
lại bảo cô phải bình tĩnh.
- Tốt lắm con gái!... Thật ra, Minh Vũ chính là... thiếu gia của tập đoàn Mafia P&R...
- Gì... gì cơ ạ!! - Đông Nhi nhỏm người dậy. Cô mong rằng mình đang
nghe nhầm hoặc Đằng lão gia đang nói nhầm, hoặc cũng có thể là một trò
đùa, là một cuộc thử thách để thử lòng cô. Hay... cô đang nằm mơ một cơn ác mộng... Nhưng là gì cũng được, miễn đây không phải là sự thật. Không phải chứ...?? Hôm này ngày gì thế này...??
- Là sự thật! -
Đằng lão gia nhấn mạnh ba chữ để khẳng định lại lần nữa. Dường như ông
biết chắc rằng, Đông Nhi đang cố gắng lảng tránh sự thật -... Ta biết
con là đứa con gái thông minh, xinh đẹp. Ta mong rằng, con có thể làm gì đó để có thể giúp đỡ cho Minh Vũ!
Đông Nhi cuối gằm mặt để
tránh những giọt nước mắt đang rơi xuống không ngừng, ướt cả chiếc quần
jean trên đùi cô. Hai cánh tay chống lên đệm ghế để cố gắng vững vàng
hơn. Không... không thể nào...!! Rồi cuộc sống của cô sẽ ra sao đây!!!
Đông Nhi đã xem nhiều phim ảnh về Mafia, nhưng cô không ngờ, người bị
vướng vào cái thế giới ngầm vô cùng phức tạp này lại chính là cô.
Giờ thì cô đã hiểu, hôm đầu tiên gặp Minh Vũ, anh đã rút trong túi ra
một khẩu súng và giải thoát cho cô khỏi tên đàn ông bẩn thỉu đó. Và cô
cũng hiểu luôn, tại sao những tên to con bặm trợn hay đi theo sau Minh
Vũ kia luôn mang những bộ vest đen từ đầu đến chân cùng chiếc kính cũng
đen nốt, gương mặt thì lạnh toát không có bất cứ xúc cảm nào.
Những thắc mắc trong cô đã được giải bày, nhưng sao cô lại không cảm
thấy bất cứ sự thoải mái nào. Cô chỉ thấy, Đằng lão gia đang đè nặng lên vai cô một trọng trách hết sức nặng nề. Giúp đỡ Minh Vũ trong cái thế
giới Mafia - cái thế giới không có bất cứ ai ngu ngốc lại đi tự nguyện
dấn thân vào để rồi mang họa...
- Giúp đỡ... hay lại là gánh
nặng cho anh ấy?? - Đông Nhi ngẩng mặt, đôi mắt to tròn còn vương chút
nước mắt cương quyết nhìn trực diện vào Đằng lão gia chờ đợi sự trả lời. Câu hỏi hết sức dễ dàng, nhưng có mấy ai trả lời được? Một con nhỏ chân yếu tay mềm làm nữ công gia chánh còn chưa xong, huống chi đến việc
giúp đỡ ai đó trong thế giới ngầm.
- Ta tin con! - Đằng lão gia có hơi chưng hửng trước ánh nhìn của Đông Nhi, nhưng rất nhanh sau đó,
ông cất tiếng trả lời. Câu trả lời không vào đúng trọng tâm câu hỏi của
Đông Nhi, nhưng khiến cho người nghe bàng hoàng, và để cố gắng hơn. - Ta về đây, đây sẽ là nhà của các con sau khi hai đứa cưới nhau!
- Hàn Đông Nhi!
Thanh âm trầm, lạnh, quen thuộc trong tâm trí Đông Nhi vang lên gọi
đúng tên cô. Đông Nhi và Đằng lão gia đều quay đầu lại nhìn về hướng có
phát ra tiếng nói. Dáng người cao cao hơi gầy, ngạo mạn, bất cần. Đó là
những gì cô và Đằng lão gia nhìn thấy. Cái dáng từ từ bước đến gần
và.... đôi mắt màu hổ phách!!
- Minh... Minh Vũ... - Đông Nhi
đứng bật dậy rồi thốt lên khi nhìn thấy Minh Vũ. Cô thật mừng vì có anh ở đây, cô sợ sẽ không còn gắng gượng để chống chọi với cú sốc này được
nữa. Nước mắt vẫn rơi lã chã, có khi còn nhiều hơn khi nãy.
Bất giác, cô nhanh chân chạy đến bên Minh Vũ rồi ôm chầm lấy anh. Minh Vũ
hơn ngạc nhiên nhưng cũng cuối người, vòng cánh tay rắn chắc ôm lấy Đông Nhi vào lòng. Đôi mắt màu hổ phách ánh lên ánh nhìn ghê sợ, trừng trừng nhìn về phía Đằng lão gia khi nghe thấy tiếng khóc nức nở từ Đông Nhi
đang rúc trong ngực anh. Minh Vũ biết, Đông Nhi đã phải kiềm nén nước
mắt vào trong. Nhưng khi nhìn thấy anh, lòng cô lại vỡ òa ra. ''Tức nước thì vỡ bờ mà!''.
- Đông Nhi... sẽ không cần phải giúp đỡ tôi
gì cả! Ông hiểu rồi chứ! - Minh Vũ rít lên nhấn mạnh từng chữ với cái
thanh âm của quỷ sắp sửa len lỏi ra từ trong anh. Minh Vũ không cho phép bất cứ ai làm tổn thương đến Đông Nhi, kể cả người đó có là người đã
sinh ra anh trong cõi đời này đi chăng nữa. - Giờ thì mời ông về cho!
- Sao cũng được... Nhưng ta chắc chắn, con bé sẽ giúp được rất nhiều
cho con! - Đằng lão gia mỉm cười, mặc kệ cho Minh Vũ đang nhìn ông như
muốn cấu xé ông ra từng mảnh. Nhún vai không có gì, Đằng lão gia từ từ
đứng dậy, bước ra khỏi bộ bàn ghế salon, tiến đến gần chỗ Minh Vũ đang
đứng. Ông đưa tay vuốt nhẹ mái tóc dài màu hạt dẻ của Đông Nhi trước khi bước ra khỏi cửa, cười cười - Mạnh mẽ, lên con gái!
Chờ cho
Đằng lão gia đi khuất hẳn. Đông Nhi mới từ từ rời khỏi vòng tay của Minh Vũ. Cô ngượng ngùng chẳng hiểu mình đang làm gì, chẳng hiểu sao lúc ấy
cô lại chạy đến ôm anh. Chẳng lẽ.... Đông Nhi cô yêu Minh Vũ rồi
sao...??? Minh Vũ vẫn còn ôm ngang eo cô, đôi mắt màu hổ phách nhìn cô
chằm chằm vẻ khó hiểu, anh cũng thắc mắc tại sao Đông Nhi lại ôm anh lúc ấy. Cảm thấy mát mát ở phần áo chỗ ngực, anh cuối xuống nhìn thì mới tá hỏa ra:
- Này... tại em đấy, sao lại khóc trên áo anh chứ??!!!
- Anh keo kiệt vừa thôi!!! Chỉ là cái áo thôi mà!!! Có cần phải quát mắng tôi như thế không???
- Đền đi!!
- Gì cơ??? Chúng ta sắp là vợ chồng đấy ông xã ạ!!!
Xem ra, Đông Nhi vẫn còn nhớ đúng vai trò của mình: Vợ của một thủ lĩnh cầm đầu tổ chức Mafia ở thế giới ngầm. Minh Vũ bật cười thành tiếng, nụ cười hiếm hoi chưa từng thấy mà chỉ khi ở bên cạnh Đông Nhi, nó mới
xuất hiện. Mấy cô giúp việc nhà thay phiên nhau bụm miệng cười trước sự
trẻ con của cả hai, bà vú già gật gù nhìn Đông Nhi. Tự hỏi, cô gái ấy là ai mà có thể khiến cho Minh Vũ cười sảng khoái đến như thế. Đến cả bà
đã làm việc ở đây đã lâu, nhưng chưa bao giờ bà thấy Minh Vũ cười, dù
chỉ là một cái nhếch môi. Trong phút chốc, Minh Vũ cuối người, đặt môi
mình lên đôi môi màu cánh hoa đào của Đông Nhi trong chớp nhoáng.
- Em ngoan lắm! Đền xong rồi đấy, anh đưa em về nào!!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT