Từ nhỏ là tiểu thư, đến nay vẫn chưa bao giờ phải động
tay đến việc nhà, vậy mà mấy ngày nay nàng hết dọn dẹp lại dọn dẹp, hết
lau chùi lại lau chùi, lòng thực đã điên hết chịu nổi nhưng hận không
thể phát tiết ra ngoài… Đã vậy, dạo gần đây lại có cảm giác như ai đang
theo dõi mình… Còn nói đến tên hỗn đản Vương Tử Phong kia vì cớ gì mà
lại xáo loạn hết lịch làm việc mà Ngọc Anh cùng Mỹ Dung cấp cho nàng,
suốt ngày hắn cứ ru rú xử lý công việc tại gia, hại nàng ko thể có lấy
cơ hội hành động… Thực là bức bối quá a… Nàng hiện tại đang vật vả với
cây lau nhà và đống bật thang nhìn phát khiếp
_Chết tiệt, bọn nhà giàu này lắm tiền không biết sử dùng việc gì sao mà
cứ đem xây cái “chuồng” cho to vào rồi bắt người khác dọn dẹp thế này
chứ – Nàng vừa qua loa dùng cây lau nhà nhúng nước quẹt vài đường trên
bậc thang, miệng lầm bầm rủa thầm, vẻ mặt phụng phịu đáng yêu…
Hắn từ khi bắt gặp nàng trong thư phòng làm việc đến hôm nay vẫn luôn
dùng camera trong nhà quan sát mọi nhất cửa nhất động của nàng bằng máy
tính cá nhân… Hắn chắc chắn rằng nàng không phải tầm thường, hắn chắc
như vậy vì là có thể cho rằng hôm đó nàng ăn may khi hệ thông an ninh
nhất thời trục trặc, nhưng còn việc nàng làm sao có thể vào phòng hắn mà không để lại một chút dấu vết nào, rõ ràng phòng hắn ngoài một mình bà
quản gia giữ một chìa phụ để ra vào lau dọn, còn lại không có bất cứ ai
có thể xâm nhập vào đó…Nàng có phải hay không là gián điệp của công ty
hay tổ chức nào đến đây ăn cắp tư liệu mật… Nhưng rõ ràng nàng lúc ấy
chưa hề chạm qua máy tính hắn…vậy nàng đến là vì cái gì… Hắn hồi tưởng
lại lúc nàng và hắn chạm mặt nhau… lúc ấy nàng ôm khư khư chiếc bình
hoa, thái độ rất mực quan tâm đến chiếc bình… Hắn gõ nhịp tay lên mặt
bàn, ngắm nhìn chiếc bình hoa đặt trên bàn do lão phụ thân hắn trước lúc lâm chung đã giao lại… không lẽ mục tiêu của nàng là nó? Phải hay không cũng chỉ là một bình hoa vô tri thôi mà…
Mấy ngày nay hắn quan sát nàng không rời, không biết từ lúc nào tạo
thành một thú vui, hắn phát hiện nàng khá là thú vị, trước mặt hắn luôn e dè kính nể, run rẩy sợ hãi, nhưng vừa khuất mặt liền dùng bộ mặt bất
tuân, ngang ngạnh lầm bầm rủa hắn… mỗi lần nàng cáu giận đôi mắt thường
sắc nhọn sáng lên như một con mèo bị giẫm trúng đuôi, thật làm hắn cao
hứng… giống như lúc này, nhìn ánh mắt nàng có thể thấy rõ nàng đang rất ư bực tức… Khóe môi quyến rũ bất giác cong lên đầy vẻ thích thú, tay nâng tách trà nhấp một ngụm nhưng mắt vẫn ko rời khỏi màn hình một li.
Nàng lau qua lau lại đã hơn được nữa chiếc cầu thang… bỗng… không biết
thất thần nghĩ cái gì mà giẫm lên chiếc cây lau nhà, chân nọ xọ chân kia ngã về phía sau… Hắn giật hoảng, chiếc tách trà trên tay rơi thẳng
xuống đất một tiếng khô khốc, hắn bật dậy, trái tim một chốc ngưng đập,
sắc thần lập tức biến đổi lộ nét thất kinh sợ hãi khi thấy thân hình bé
nhỏ đang dần rơi xuống…
Nàng bất cẩn bị ngã, trong phút chốc thân thể đang trong tình trạng rơi
tự do, nhưng gương mặt vẫn không chút biến đổi sợ hãi hay lo lắng, miệng không la lối, ánh mắt sắc sảo liếc nhanh một cái xác định không có
người, lập tức xoay người nhịp nhàng như vận động viên nhảy ván chuyên
nghiệp lộn thành hai vòng đẹp mắt rồi tiếp đất nhẹ như lông vũ… nàng
đứng dậy phủi phủi hai tay, môi đào xinh đẹp nhếch lên đắc ý, việc cỏn
con này sao hại đến nàng nổi.
Ngược lại với sự nhàn nhã của nàng, hắn bất động toàn thân, cảm giác như mọi giá quan đình chỉ hoạt động… mắt hoa tai ù, cái hắn vừa nhìn thấy
không biết đâu là thực đâu là ảo, hắn còn hoài nghi có phải mắt hắn hỏng rồi không… Thả người ngồi lại xuống ghế, người hắn vẫn còn ngây ngốc
dán chặt mắt trên màn hình, bạc môi co giật liên hồi…
… phì…
_Haaaaaaaaaaaaa – Hắn bỗng bật tràn một tiếng cười như đê vỡ, tay đưa lên vịn lấy trán cười ngất ngỉu
Đáng lẽ sớm biết nàng sẽ không bị gì đối với hoàn cảnh cỏn con đó nhưng
không ngờ hắn lại lo lắng đến vậy… mấy ngày qua quan sát nàng, hắn đã
được chứng kiến một số phản xạ lanh lẹ của nàng …như hôm trước, do bị va phải, khay ly cùng bình thủy tinh trên khay lay động, nguy cơ đỗ vỡ
trước mắt, ấy vậy mà nàng như có trăm tay không bằng, liền trong chớp
mắt bắt lấy liên tục 5 chiếc ly mau chóng để vững lại lên khay cùng bình thủy tinh không sứt mẻ một li… lại nói về hôm trước nữa, nàng đang lấy
quần áo khô phơi trong vườn sau, bỗng một cơn gió mạnh hung ác cuốn
chiếc khăn bay tọt lên ngọn cây, chính mắt hắn thấy nàng như một tiểu
miêu, phốc phốc mấy cái đã trèo lên đến đỉnh cây… Hắn không biết con dã
miêu này còn có những tuyệt chiêu nào nữa chưa giở ra hết… Thật làm
người ta cao hứng …
Hắn ngưng cười, với tay nhấn thanh nút đỏ… khóe miệng tà tà một nụ cười nửa miệng…
_Bà quản gia, gọi Tiết Khả Lâm mang đến cho tôi một tách trà khác.
….
Mụ quản gia nhận lệnh mà ngơ ngẩn đến đần người, nhưng cũng mau chóng cấp tốc đi tìm nàng…
…
_Sao cơ? Muốn ta đem trà lên cho ngài chủ tịch? – Nàng tròn mắt kinh ngạc, cảm thấy chột dạ.
_Hỏi ta cái gì, còn ko mau đi
_Ân
Quái lạ, sao hắn lại bảo nàng mang trà lên, không phải đây là việc của
quản gia sao… hay hắn nghi ngờ gì nàng rồi chăng… ôm một tảng lo lắng,
nàng cúi đầu kêu khổ nặng nề hướng phòng hắn bước vào…
_Chủ tịch, trà của ngài, cung kính mời dùng
Nàng cúi mặt gầm xuống, cảnh giác đến gần đặt tách trà lên bàn rồi mau chóng rồi đi…
Lòng thầm thở phào bởi mọi chuyện có vẻ ổn thì bất ngờ… một bàn tay to
lớn kéo mạnh nàng một cái… không liệu trước tình hình, nàng ngã về phía
sau… thoáng chốc trước mắt tối sầm… chỉ biết rằng người mình bị va đập
và một thân hình khác to lớn, rắn chắc, chính xác là một khuôn ngực vững trải…
He hé mở dần đôi mắt yêu kiều, nàng lắc đầu mấy cái lấy lại tỉnh táo thì phát hiện chính bản thân mình đang ngồi trên đùi Vương Tử Phong, tư thế đầy ám muội…
_Ngươi… a… Chủ tịch, thật thất lễ, tôi vụng về quá – Nàng gượng cười khó khăn, mau cấp xoay người thoát khỏi hoàn cảnh đầy ám muội này… thật là
sực mùi nguy hiểm a…
Nhưng vừa nhúc nhích một li thì phát hiện thân người đang bị một bàn tay to lớn khỏe khoắc kiềm cặp… Hắn thấy tiểu miêu trong lòng đang có ý
định bỏ chạy liền dùng một chưởng trói nàng cố định trong lòng… mắt
thích thú nhìn nàng cố vặn vẹo, cực khổ như tiểu dã miêu ngang tàn không khuất phục…
_Chủ…chủ tịch… ngài…ngài buông tay, tôi cần đi làm việc – Nàng cười
gượng, gương mặt như chảy xệ, nhưng ánh mắt tuyệt nhiên không giấu đc
cảm xúc mà sắc lên đầy tia chết chốc, thực muốn ăn tươi nuốt sống tên
hỗn đản này…
_Ngồi yên, chưa có chỉ thị của ta thì không được đi đâu cả
Hắn cười gian trá cố tình kéo nàng sát vào người, phả hơi vào vành tai
non mềm của nàng khiến nó đỏ rực như cánh hồng… mắt hắn nheo lại, dùng
mũi hít trộm mùi hương trên người nàng…
_Chủ…chủ tịch, ngài mau buông tôi ra, người tôi làm việc nhiều nên hiện tại rất bẩn, sẽ làm bẩn người ngài…
_Ta ko ngại, ngươi cớ gì phải ngại…
Hành động tiếp xúc trực tiếp với hắn khiến nàng toàn thân cứng đơ, nóng
rực như ngọn hỏa diệm đang thiêu đốt… giác quan tinh nhạy báo cáo hoàn
cảnh hiện tại đang rất nguy hiểm… hít một hơi lấy vững ý chí, nàng dùng
cùi chỏ huých vào huyệt dương ở bụng hắn một cú, đúng như dự đoán, hắn
nhăn mặt nhíu mày một cái, cánh tay sắt thép lập tức nới lỏng, nàng khéo léo xoay người rời khỏi ma trận, còn giữ một khoảng cách an toàn với
hắn…
_Chủ tịch, thực xin lỗi, có phải lúc cử động lỡ động chạm đến thân thể
vàng ngọc của ngài chăng? – Nàng giả vờ thành khẩn lo lắng, nhưng ánh
mắt miêu dã không giấu được ý cười, khó khăn lắm nàng mới không để lộ nụ cười đang co giật ở khóe môi.
_Ngươi – Hắn ôm lấy bụng xoa xoa, mặt nhăn nhó khó coi, đưa tay muốn bắt nàng lại trừng trị.
Ngửi thấy nguy hiểm, mắt đột nhiên lóe lên, nàng cúi người vội cáo lui,
chớp mắt một cái thân hình đã cấp ra đến cửa rồi biến mất… Hắn còn ngỡ
mắt hắn một lần nữa lại hỏng rồi, người mới ở đó đã biến mất ko dấu vết, thực không biết nên khóc hay nên cười… Quả thật nàng không tầm thường…
_Thật tức chết ta mà,
tên hỗn đản, đồ cẩu nhân vô sỉ, dám ăn vụng ta, ta mà lấy được Ngọc Bảo
Sứ thì ta lột ra ngươi làm đệm lót mông ngồi, không được, không khéo bẩn mông ta, đem làm tấm lót cho A Cẩu nằm – Nàng nghiến răng nghiến lợi,
tay nắm thành đấm, miệng ko ngừng nguyền rủa… đưa tay lên chiếc bông tai liên lạc
_Miêu tỷ, ngươi là đang có chuyện gì tức giận sao? – Mỹ Dung nghe tiếng
thở phì phì cùng răng lợi nghiến nhau ken két mà lạnh gáy hoài nghi hỏi
_Ngươi ko cần biết, đêm nay ta nhất định hành động lấy Ngọc Bảo sứ về,
sau đó trừng rị tên hỗn đản Vương Tử Phong đó hảo hảo – Nàng giơ nắm đấm ngang mặt gầm gừ tuyên bố
_Vương Tử Phong? Hắn đắc tội với ngươi sao? – Ngọc Anh tóc gáy dựng lên cả, nuốt khan ngụm nước bọt tò mò hỏi lại
_Còn không, hắn dám ăn vụng đậu hủ ta… – Nàng bỗng nhận ra mình vừa nói
hớ liền ngưng lại, nhưng không may, nàng đánh giá thấp thính giác của
bọn Mỹ Dung và Ngọc Anh quá
_Cái gì, hắn ăn vụng đậu hủ của ngươi? – Hai nàng kinh hô trợn hết tròng mắt lên chỉ thiếu là chưa văng được ra sàn
_Mồm thối các ngươi, có im đi ko hả – Nàng thẹn quá hóa giận đem cả bọn cấp lên thớt chém cho hả
_Ân…ân … Nhưng không phải Vân Nhi đã giúp ngươi cải trang rồi sao? – Mỹ
Dung đè nén cảm xúc xuống nhưng vẫn ko khỏi run run giọng hỏi lại nàng
_Hừ, còn nói, ta khi về nhất định sẽ đem nó ra hỏi tội
_Sư tỷ, có khi nào hắn thích của lạ không? Ngươi thật xui xẻo a – Ngọc
Anh mím miệng không để bật ra tiếng cười, nhưng giọng nói vẫn mang chất
châm chọc
_Ngọc Anh, ngươi là không im ngay thì nên chuẩn bị hậu sự đi – Nàng lạnh giọng cảnh cáo
_Ân, thực xin lỗi… Miêu tỷ, nhưng có khi nào hắn đã nghi ngờ ngươi? –
Ngọc Anh nuốt hết cười cợt vào bụng mới nghiêm túc làm việc
_Có thể hay không? – Nàng cũng bắt đầu hoài nghi – Vậy chúng ta phải mau cấp hành động thôi
_Ân, đêm nay hắn có một buổi tiệc quan trọng, chắc chắc sẽ rời nhà đi,
ngươi hãy tận dụng cơ hội mà hành động – Mỹ Dung xâm nhập máy tính cá
nhân hắn nắm lịch trình giúp nàng cân nhắc hành động
_Ok – Nàng gật đầu trả lời rồi mau chóng tắt máy liên lạc trở lại vào nhà làm việc
…
_Chủ tịch, xe đã chờ sẵn
Thư ký Hoàng Ngữ Sinh tiến phòng hắn gõ cửa nhắc nhở … Hắn vận bộ vest
trắng, áo sơ mi độn trong mà xám bạc kèm carvat đỏ mận, chân đi giày đen bóng nhoáng, trông hắn tựa hoàng tử tao nhã bước ra từ trang truyện
huyền thoại, mái tóc đen hơi rối, bạc môi mảnh cùng đôi mắt sắc sảo như
họa thêm nét lãng tử, cao ngạo, tự tại… Chỉnh lại vạt áo, hắn tiêu sái
tiến xuống xe đang chờ…
Đôi mắt tinh anh từ một góc khuất chậm rãi dõi theo hắn bước dần ra xe,
sau khi an vị đến khi xe rời bánh dịch rời khỏi cổng Vương gia trang,
cánh môi hồng thắm tao nhã nhếch lên một đường bán nguyệt huyền hão tựa
nữ vương quyền quý…
Xe di chuyển không xa, hắn ngồi trong xe, mắt hứng thú quan sát sát sao
mọi động tĩnh trong nhà…Đúng như hắn suy đoán, nàng là sẽ lợi dụng hôm
nay lúc hắn công tác dư tiệc mà hành động, bằng chứng là nàng đã một
thân thân thủ lanh lẹ phốc phốc mấy cái từ ngoài sân vườn quan sát hắn
đã tiến đến tận lầu 2, sau hồi quan sát kịch liệt xung, chỉ thấy nàng
đưa tay sờ lên mặt ngọc dây chuyền thì hình ảnh trên màn hình do camera
thu được đột nhiên biến mất, chỉ thấy được quang cảnh không người… Hắn
sững sờ thất kinh, rõ ràng tình trạng này là giống việc là đầu hắn bắt
gặp nàng…
_Mau cho xe quay trở về – Hắn nhếch bạc môi, ánh mắt thâm thúy vẫn chung thuỷ ko rời khỏi màn hình phân phó cho thư ký Sinh kim là tài xế
_Sao ạ? Nhưng… còn buổi tiệc công tác thưa ngài
_Hủy, lập tức trở về – Hắn lạnh giọng ra lệnh
_Vâng, thưa chủ tịch – Thư ký Sinh thực cảm thấy kinh ngạc trước chỉ thị của hắn, hắn vốn từ xưa đến nay là người nổi tiếng nghiêm túc trong
công việc, chưa từng vì bất cứ chuyện riêng tư nào dẫn đến ảnh hưởng
công việc, nhất là buổi tiệc công tác quan trọng như hôm nay, vì cái gì
mà sếp của mình lại gấp gáp đến như vậy?… Tuy đầu đặt ra trăm nghìn dấu
chấm hỏi nhưng thư ký Sinh vẫn là không dám trái lời lập tức cho xe
quay trở về gia trang
Thu Ly cẩn thận hành động, để an toàn, nàng đã sử dụng mặt ngọc dây
chuyền vô hiệu hóa toàn bộ camera, nhưng chính nàng không ngờ đến hắn đã cho người thay toàn bộ hệ thống an ninh cùng camera tầng 3, nên nàng
chỉ vừa đặt chân lên tầng 3 lập tức hình ảnh nàng được ghi lại tại máy
camera…
_Ngọc Bảo Sứ, ta đến đây – Nàng lòng vui sướng tiến đến cửa thư phòng,
cũng giống như trước, nàng rút chiếc kẹp trên đầu, tra vào khóa nắm vặn
nhẹ, lập tức cánh cửa mở toan chào đón nàng
Hắn vừa về đến Vương gia Trang cũng cấp bách mau chóng tiến lên thư
phòng… Đã xác thực nàng chính là không phải như người bình thường mà
chính là tên trộm, mặc dù chưa biết là nàng muốn trộm món gì, có đúng
nàng muốn lấy thứ hắn đang nghĩ hay không, nên lợi dụng đêm nay sắp đặt
lừa nàng vào bẫy… nhưng thực hắn muốn bắt nàng sao?… như vậy sẽ ko còn
gì thú vị… Lòng hắn đang mâu thuẫn dữ dội… nhưng càng tiến đến thư
phòng, trái tim hắn càng loạn hơn… Đúng thực thế này bắt quả tang nàng
thì mất hết hứng thú…
Hắn nghĩ ngợi một hồi lâu, quyết định hắn sẽ lưu giữ nàng lại chơi đùa
thêm rồi hẳn vạch tội nàng… Đến gần thư phòng làm việc, hắn chầm chậm
tiêu sái tiến vào, nhưng mỗi cước bộ hắn lại gia công mạnh bạo, cố ý để
phát ra tiếng động ngụ ý muốn nàng nghe thấy…
Quả thực có hiệu quả, ngón tay đang mân mê toan đem Ngọc Bảo Sứ đi thì
thính giác ập đến tiếng động có người đang đến, ngày một gần… tâm trí
nàng một chốc bỗng loạn lên, mau chóng hướng cửa sổ mở ra, dùng thân thủ của một tiểu miêu bám nhanh nhẹn phóng ra nhành cây gần cửa, phốc phốc
mấy cái đã chuyền lên mái nhà rồi men theo ống dẫn nước tiếp xuống vườn
một cách an toàn…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT