Hắn bước vào phòng thấy một mảng yên lặng như chưa từng
có người ở đây… thực chính hắn biết điều này nhưng vẫn không khỏi kinh
ngạc và bội phục nàng… khóe môi hếch hếch một nửa tà tà… hắn đến chiếc
máy tính cá nhân đang đặt trên bàn… mở công tắc, nhanh chóng xâm nhập,
xem lại hình ảnh thu được từ khi nàng bước chân lên tầng 3… Từ cái cách
nàng nhẹ nhàng thu phục nắm khóa cửa chỉ bằng chiếc ghim cài tóc đến
cách nàng thân thủ phi phàm phóng ra cửa sổ leo trèo như một tiểu miêu
không khỏi khiến hắn ngây người thất kinh… Nàng quả thật không phải tầm
thường… Liệu hắn có có hay không sai lầm muốn lưu giữ tiểu miêu nữ này
lại để nuôi dưỡng… thực khiến người khác cao hứng
…
_Có chuyện gì Miêu tỷ, đã lấy được Ngọc Bảo Sứ chưa? – Mỹ Dung nhận được tín hiệu của liên lạc của nàng, lập tức sốt sắng hỏi dồn
_Vẫn chưa, phải hay không người có nhầm lẫn gì không? Tại sao tên Vương Tử Phong ấy đột ngột trở về?
_Sao cơ, làm sao có thể, buổi tiệc làm ăn hôm nay quả thực rất quan
trọng đối hắn, vả lại, hắn nổi tiếng nghiêm túc trong công tác, không
thể muốn hủy là có thể hủy công tác như vậy – Ngọc Anh xem xét thông tin Vương Tử Phong cũng không khỏi kinh ngạc
_Ta làm sao biết đc, chỉ thiếu 1 chút nữa là phát hiện rồi – Nàng tức giận trách các nàng thật sơ xuất
_Tên Vương Tử Phong này thật lợi hại, phải hay ko có lẽ đã có chút nghi
ngờ, ngươi cần phải hành động cẩn trọng hơn… Hiện tại hãy đình chỉ mọi
hành động để tránh bị nghi ngờ – Mỹ Dung nghiêm giọng khuyên răn nàng
_Ân, ta hiểu – Nàng đồng tình cùng các nàng, lập tức tắt máy liên lạc, mang 1 tảng tức giận khôn nguôi tiến vào nhà
Hắn ngồi chiễm chệ trong phòng, mắt ngập ý cười quan sát khí thái tức
giận ngùn ngụt của nàng khi bị phá mất hứng thú… Hắn thực đã xác nhận,
nàng đến đây là vì thứ gì… Nhưng tại sao lại muốn chiếc bình hoa vô tri
này?…
….
Trải qua 1 đêm trằn trọc với hỗn độn một mớ uất ức… Sáng hôm nay trông
nàng thật thảm, tâm tình ko tốt khiến mọi thứ càng thêm chương mắt…
_ Tiết Khả Lâm !!!!
Đang một bụng tức giận, giờ lại bị mụ béo quản gia tìm đến, thật là ông trời thích trêu nàng mà…
_Ân?
_Ngươi hôm nay trông thật tệ hại, nhưng mặc kệ, ngươi mau cấp tốc lên phòng ông chủ tìm gặp
_Sao?
Phải hay ko thực thích trêu nàng ngar, vì cái gì mà mới sáng sớm tên hỗn đản vô sỉ nam nhân chết tiệt đó tìm đến nàng chứ?… ko lẽ đã phát hiện
ra hành tung của nàng?… Nhưng nàng rõ ràng hành động rất chu toàn, ko để lộ sơ hở mà?…
_Ngươi là có đang nghe ta nói ko? Sao lại ngây người ra đó – mụ khinh khỉnh liếc nàng chua giọng quát mắng
_Ân… Ta cấp tốc đi ngay
Nàng thực ko cam đành lòng tiu ngỉu hướng phòng hắn tiến đến…
…
…Cộc…cộc…
_Ân?
_Thưa chủ tịch, là tôi
_Vào đi
_Chủ tịch, ngài cho gọi tôi?
_ Từ nay, ngươi sẽ ko phải công tác dưới nhà nữa
_Sao cơ? Tôi ko hiểu ý ngài – Nàng trợn to đôi mắt tiểu miêu trong suốt… thật ko biết phải tai nàng hỏng hay ko?…
_Ngươi từ nay sẽ phục vụ bên người ta
_Sao?
“Hắn muốn nàng bên cạnh hầu hạ hắn a?… Đầu hắn có hỏng hóc bộ phận nào hay ko?”
_Ngươi ko hiểu hay cố tình ko hiểu ý ta? – Hắn nheo mắt, quan sát hết
mọi tâm tình trên mặt nàng … thật khiến người hứng thú ko nhịn đc cười
_Ân… đã rõ thưa ngài
Nàng mắt ngập căng sự bất cung tuân lệnh, hắn thật bị hỏng não rồi…
Nhưng cũng tốt, ở cạnh hắn có nhiều cơ hội hành động hơn, như vậy sẽ mau cấp có thể mang Ngọc bình sứ đi…
_Hiện tại sắp xếp bàn làm việc cho ta, 1 chút ta quay lại…
Hắn đứng dậy tiêu sái rời khỏi phòng… Nàng tiêu nghiểu hướng bàn làm
việc đang hỗn độn 1 mớ tài liệu ngổn ngang vương đầy mặt bàn…
“Hừ, cái tên hỗn đản trông đạo mạo bảnh bao như vậy mà thực dơ bẩn, sao
có thể vứt giấy tờ lung tung như vậy chứ” – Nàng 1 tay thu xếp mớ giấy
tờ hồ sơ, dọn dẹp 1 chốc chốc cũng xong xui, phủi 2 tay vào nhau nhìn
thành quả của mình, nàng nhiễm 1 nụ cười hài lòng… Nhưng… hình như có gì đó bất ổn… Ngọc Bảo sứ đâu?… Ko phải luôn đặt ở đây sao?… Đã biến mất?
Tâm tư hỗn loạn, nàng thoáng mặt xanh mày trắng, mắt dáo dác khắp phòng, mau cấp tìm kiếm Ngọc Bảo sứ, trái tim thực muốn nhảy ra ngoài… Hắn từ
phòng ngủ, hứng thú quan sát nàng đang tận lực đảo tung phòng hắn…
…30p… trôi qua…
Gương mặt thật thất kinh tức giận, môi mím đến tím quầng, ánh mắt nàng
hiện tại có thể đem giết đc cả người, 2 má hồng nhuận đỏ ửng vì cật lực
lao động… hắn đứng dậy bước trở lại phòng làm việc…
_Ngươi đang tìm thứ gì?
Hắn là ma hay quỷ sao tiến đến lúc nào nàng ko hay?… muốn hù chết nàng sao?…
_Ko… tôi chỉ là qua loa dọn dẹp thôi
_Dọn dẹp? – hắn nhướng mắt trông lại căn phòng…rõ ràng trước và sau khi nàng vào khác hẳn…quả thực… bừa bộn hơn…
_Ân…ân…
….
….
_Thưa chủ tịch, có ngài Tấn Quan tìm gặp – Từ ngoài cửa, mụ quản gia cung kính cắt ngang câu chuyện…
_Đc, mời hắn ta vào… – hắn nhíu mày tỏ ý khó chịu khi nhã hứng bị phá
hỏng…liếc mắt nhìn bộ dạng đc giải vây của nàng mà cười dở – Khả Lâm,
chuẩn bị trà
_Ân
Lập tức ko suy nghĩ nhiều, nàng đi như bỏ chạy…quả thân thủ phi phàm,
thoáng cái như tiểu miêu ăn vụn đã biến mất khiến khóe môi hắn ko ngừng
co giật…
_Ngươi bị gì mà đứng trơ ra cười 1 mình như thế
_Hừ – hắn ko thèm nhìn cũng chẳng đoái hoài hừ 1 tiếng với kẻ phá đám
_Uy, ngươi vì cái gì mà thái độ như thế với huynh đệ
_Ngươi hôm nay sao nhàn hạ chiếu cố đến ta?
Hắn quả ko thể làm ngơ cái tên này, cả 2 là bạn đồng học từ cấp tiểu học, quả là tình như huynh đệ…
_Aiz, phi vụ lại thất bại, ta bị cấp trên đình chỉ công tác tạm thời, quả thật khổ sở đến sắp chết dc
Tấn Quân thở dài ai oán …Tử Phong thật muốn cười cho cái vẻ bi ai kia,
ko hiểu nổi, tại sao 3 đời nhà tên đó đều thịnh vượng kinh doanh, đến
đời hắn lại điên cuồng thi vào trường cảnh vệ trở thành cảnh sát sĩ
quan, một phen làm lão phụ thân hắn nộ tức mà thổ cả huyết ra…
_Aiz… Tất cả đều tại ả Tiểu Miêu Ly hại ta ra nông nổi…thật tức chết đc
_Miêu Ly?
…cộc…cộc…
_Thưa ngài, trà của ngài
Nàng từ ngoài cửa bưng khay trà bước vào cắt ngang câu chuyện… vừa vào
phòng, chợt sững lại, mặt có chút biến sắc khi nhìn ra tên sĩ quan Tấn
Quân luôn cản trở nàng hành động… Hắn là bạn tên Tử Phong này sao?…hay
căn bản chân tướng của nàng đã bị bại lộ?
Bất giác sắc mặt kém vài phần, 1 giọt mồ hôi ko tự chủ chạy từ trán nàng lăn dài xuống mặt… tâm tình biểu lộ của nàng hắn đều thau hết đc vào
đấy mắt… ko biết vì cái gì mà làm nàng đột nhiên căng thẳng như vậy?…
nhưng có vẻ cái hắn quan tâm là nàng đang chú ý toàn lực vào tên nam
nhân kia, điều này khiến hắn cảm thấy khó chịu…
_Khả Lâm, cô có thể lui xuống
_Ân…ân – Nàng mãi nghĩ mà ko hề hay biết mình đang chằm chằm quan sát
tên Tấn Quân, nghe giọng hắn kinh thiên giúp nàng hoàn hồn mau chóng lấy lại tinh thần cúi đầu rời đi… nhưng bước khỏi cửa vẫn ko quên nhìn lại
tên phiền nhiễu ko đội trời chung của mình 1 cái
_Ai vậy, người làm mới à? – Tấn Quân nhìn theo nàng nheo nheo mắt nghi vấn
_Ko cần quan tâm, ko phải việc của ngươi – Hắn bực dọc nhàn nhạt trả lời
_Uy, ko ngờ thị lực của ngươi ngày càng kém a, đem đâu đc cô gái xấu xí như thế để bên mình vậy? – Tấn Quân lắc đầu cảm thán
_Lắm lời, ngươi ko phải đang nói đến cái gì Tiểu Miêu Ly hại ngươi bị
đình chỉ công tác sao? – hắn cực ko hài lòng khi nghe tên bạn đồng học
phê phán nàng như vậy liền lập tức nhấp ngụm trà đổi chủ đề
_Hừ!!! Chính là nữ tặc Hắc Miêu nữ, chuyên đi trộm thuê những bảo vật
quý giá… Ngươi xem, ta đã nhiều lần vây bắt nhưng ả cư nhiên biến mất
như bốc hơi, thật tức ko chịu nổi, thua thảm hại dưới tay 1 nữ nhân xảo
huyệt – Tấn Quân khổ sở, nghiến răng nói, ném lên bàn sấp ảnh cùng hồ sơ liên quan
Hắn nghe tên Tấn Quân ủy khuất kể lại, khóe môi co giật muốn cười to
nhưng cũng ko đành lòng giễu cợt hắn lúc này nên đành nuốt xuống… tiện
tay cầm lên mấy bức ảnh về cái Tiểu Miêu Ly xem xét… bỗng hắn chợt ngưng mọi hoạt động, đờ người ra như bị sét đánh… nữ nhân trong bức ảnh tỏa
ra 1 mị lực khiến người ta nhìn vào mê mẫn tựa hồ lạc vào mê cung ko thể thoát ra đc… nhưng…đôi mắt… đôi mắt này… ko thể nhầm lẫn đc, mặt dù
chiếc mặt nạ đã che đi nửa khuôn mặt, nhưng đôi mắt kia thì ko giấu đi
đâu đc…
Khóe môi hắn bất giác giơ cao hơn, quả này thực thú vị, nàng thực là đến nhà hắn trộm đồ… trộm chiếc bình cắm hoa ư?… hắn thực hoài nghi nha…
_Tử Phong, ngươi là đang cười cái gì? – Tấn Quan trông vào hắn tự dưng
nhìn chăm chú vào bức hình tự cười như gã đần ko khỏi hoài nghi phải hay ko tên này có vấn đề
_Ko…ko có … ý ngươi là cô ta chuyên đi trộm thuê những trân vật quý báu à?
_Ân, cô ả 1 thân nữ phi phàm như mèo hoang, chuyên trộm thuê những món
bảo vật quý, nhưng điều lạ kì là sau mỗi lần trộm, tại hiện trường luôn
để lại 1 ngân phiếu tương đương giá trị hiện vật… Có thể nói, ko hẳn là
trộm mà là 1 cách giao dịch đểu…dù muốn hay ko vẫn bị ép bán
_Thật vậy sao… Tấn Phong ngươi có thể hay ko cho ta thông tin về cái Tiểu Ly Miêu kia ko?
_Ngươi quan tâm? – Tấn Quan sững sốt nhìn hắn như người cõi trên
_Ta là cảm thấy có hứng thú – hắn cười tà tà, ánh mắt chiêm ngưỡng mỹ nhân trong ảnh
_Ta hôm nay đến đây cũng có ý muốn cùng ngươi hợp tác, ko ngờ ngươi lại chủ động, thực tốt quá
_Hợp tác?
_Ân
_Hợp tác thế nào? – Hắn nhíu mày hoài nghi, trên mặt có nửa điểm ko hài lòng
_Ta là muốn nhờ ngươi xem trong nhà có bảo vật gì trân quý ko, dùng làm mồi nhử ả vào
_Ngươi muốn bắt cô ta?
_Tất nhiên, bắt đc ả, sự nghiệp của ta sẽ khôi phục, có khi lại đc thăng cấp a – Tấn Quân mơ màng viễn cảnh hào quang chói lọi tương lai… ko ngờ lại bị hắn tại thẳng gáo nước lạnh vào mặt hủy đi mộng đẹp
_Ta ko đáp ứng
_Tại sao? Ngươi ko phải là vừa bảo có hứng thú sao?
_Ta đổi ý, ngươi có thể về
_Uy, ngươi thật thất thường, đc rồi, ta tạm lui, ngươi cứ suy nghĩ, có gì cứ liên lạc với ta
…
Đợi đến khi Tấn Quân rời khỏi, hắn đung đưa bức hình tuyệt sắc giai nhân trước mặt ngắm nhìn… lòng hắn cam đoan con mèo nhỏ đang trong nhà hắn
ăn vụn… chỉ là chưa có thời cơ, vì vậy hắn cũng ko ngại bỏ sức cùng dã
miêu chơi đùa 1 phen… Từ ý niệm bất chính, khóe miệng bất giác cong lên
tà mị…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT