Với thân thủ nhanh nhẹn như một dã miêu, chỉ mất 10 phút đã tìm đến được cửa phòng làm việc của Vương Tử Phong… Dùng chiếc kẹp khóa đa năng của
Mẫn Thanh sáng tạo cho, cánh cửa to lớn cũng ngoan ngoãn mở ra chỉ bằng
một động tác xoay nhẹ của nàng…
_Ôi mẹ ơi!
Nàng sững lại khi chiếc cửa mở ra, căn phòng làm việc rộng hơn cả trăm
mét, một bên vách chất kệ sách cao vút xen kẽ những cánh cửa kính cao từ trần đụng sát chân đát , mặt còn lại toàn bộ là cửa kính, tại đó đặt
một bàn gỗ mặt kính trong to dùng đặt một máy tính cá nhân, hồ sơ và
bình hoa trang trí…
Bình hoa trang trí… khoan đã…có gì đó không ổn… nàng đến gần bàn làm
việc tiện việc xem xét… Quả không thể qua khỏi đôi mắt mèo tinh anh của
nàng, chính là Bảo Ngọc Sứ… Món bảo bối của lão phụ thân… lòng nàng thật sự chấn động… dường như bao nhiêu tình yêu thương đã rất lâu của lão
phụ thân lại thiêu ngụt trái tím nàng lúc này… nàng nhẹ nâng Bảo Ngọc
Sứ, thân người run lên như đợt thủy triều, khóe mắt nóng ran…
Tâm tình dao động khiến nàng không cảm nhận được có người đang bước vào, chỉ đến khi nghe một tiếng ‘cạch’ mới đánh gãy cảm xúc đang dâng trào…
nàng nhanh chóng phản xạ ôm Bảo Ngọc Sứ lùi lại mấy bước, lập tức hướng
đến cửa thì chạm phải một ánh sắc nhãn quan tựa đại bàng kiêu hãnh cuốn
lấy…
Bốn mắt giao nhau mãnh liệt ko rời nửa li, một nam nhân tuấn kiệt lịch
lãm, khuôn mặt đến vốc dáng hoàn mỹ ko thừa ko thiếu một mẩu này chính
là…
_Vương Tử Phong
_Ngươi là ai?
Hắn là theo lịch hiện tại trở về nhà, lại không ngờ rằng vừa bước vào
phòng lại bắt gặp một nữ nhân vóc dáng luộm thuộm, ngu ngu ngơ ngơ,
nhưng nữ nhân này mang một đôi mắt sáng tinh anh như một miêu nữ, ánh
quang từ đôi mắt ấy toát lên một khí thái bức người, vừa uy quyền lại
vừa quyến rũ mặc dù đôi kính dày cộm kia cũng không tài nào che đi hết
được đôi mắt tuyệt đẹp đó…
_Ta… – Nàng sững sờ mấy giây mau chóng khôi phục đầu óc tinh ranh, lập
tức sắm vai Tiết Khả Lâm nhút nhát – Xin lỗi chủ tịch, tôi mới đến làm
nên không biết đây là phòng của ngài
_Tiết Khả Lâm, sao ngươi lại ở đây?
Từ phía sau cửa, cái thân hình phủ đầy thị mỡ đột ngột xuất hiện phát ra tiếng hét lanh lảnh thật chói tai…
_Bà quản gia, tôi đi lạc, thật xin lỗi.
_Ta không phải vừa nói đây là tầng lầu của ông chủ, ngoài đích thân ta
một tay dọn dẹp nơi đây thì không cho bất cứ ai nửa bước đến gần, sao
ngươi lại có thể cấp tốc quên đi như vậy? Hay ngươi là cố tình ko hiểu
đây hả?
_ Thật có lỗi, do không chú ý nên đi nhầm, xin bà thứ lỗi.
Hắn khoanh tay đứng một bên ngấm ngầm quan sát, ánh mắt sắc sảo quét một lượt lên nàng không bỏ sót một li, mặc dù không trực tiếp nhìn thấy,
nhưng với giác quan nhạy bén của một Tiểu Ly Miêu cũng biết hắn đang
quan sát nhất cử nhất động của nàng, vì vậy nàng càng phải thêm thận
trọng…
_Ngươi là đang giữ cái gì trong tay? – Mụ quản gia sau một hồi giáo huấn nàng mới để ý tay nàng đang ôm khư khư vật gì đó.
_A… là…là… lọ hoa – Nàng giật mình nhìn xuống Bảo Ngọc Sứ đang ôm kịch liệt trong lòng.
_Ngươi dám cả gan động chạm đến vật của ngài chủ tịch? Thật quá lắm rồi, có phải hay không ngươi muốn trộm đồ – Mụ như phát tiết hét lên về phía nàng.
_Là không phải, do thấy dính vệt bẩn nên tôi định lau chùi thôi ạ
_Ngài chủ tịch, xin lỗi ngài, là cô ta mới đến không biết nên xâm phạm phòng ngài, tôi lập tức đuổi việc cô ta
Mụ quản gia hét ầm hét ĩ với nàng xong lập tức quay sang Vương Tử Phong
giở giọng nhẹ nhàng như gió tươi cười nói… Vừa nghe mụ có ý định đuổi
mình, lập tức thần thái căng thẳng… Làm sao có thể đi ngay được chứ…
Nàng là vẫn chưa lấy đc Ngọc Bảo Sứ, khó khăn lắm mới xâm nhập được vào
Vương gia trang, sao có thể nói là đi ngay được…
_Thưa ngài chủ tịch, tôi mạo muội không biết phòng ngài nên bất cẩn mới
vào, xin ngài rộng lòng đừng chấp nhặt kẻ mọn, tôi là còn có mẹ già và
đàn em, nếu mất công việc này thì thực không biết ngày mai sẽ thế nào,
xin các ngài thương cảm đừng đuổi việc tôi.
Từ trong hốc mắt nàng trào ra những giọt lê, cứ thế mà thẳng tiến kéo nhau rơi xuống đáng thương…
_Ngươi đừng ở đó giở trò nữa, từ trước đến giờ quy định ở đây là chưa
được phép mà bước vào tầng phòng của chủ tịch lập tức đuổi việc không
tha.
Nàng cố mực vận công rặn hết nước mắt đến khô người mà mụ ta không hề
động lòng thương tâm khiến nàng thực tức chết “mụ già chết tiệt, sau khi lấy được Ngọc Bảo Sứ thì chết với ta”, nàng rủa thầm mụ, mặt vẫn nguyên vẹn như con chó nhỏ khóc sướt mướt cầu xin…
_Ngươi tên Tiết Khả Lâm?
Tình hình nóng như hỏa diệm sơn bỗng chốc như bị một quạt ba tiêu của
Tôn Ngộ Không mà tắt ngúm, nàng quên cả khóc sững sờ ngước nhìn hắn…
_Ngài chủ tịch hỏi, ngươi còn không mau trả lời – Chính mụ cũng ngây
người ra không hiểu sao hôm nay ông chủ lại có nhã hứng hỏi tên một kẻ
hầu, lập tức cao giọng nhắc nàng…
_Ân…ân
Hắn quan sát nàng 1 lượt nữa chậm rãi nói
_Được, từ nay có chỉ thị của ta lập tức có mặt
_Sao? – Mụ quản gia cùng nàng không hẹn mà đồng thanh kinh hãi hô lên
Mụ vì là đần ra, không hiểu nổi hôm nay ông chủ mình thế nào, không
những không đuổi cổ con nhỏ này đi mà có ý lưu lại bên mình, thật là
chuyện chưa từng thấy… Còn nàng thì ngỡ tai mình bị lãng, không hiểu hắn đang nói gì hay chính tai mình hỏng rồi, có phải hắn vừa bảo “có chỉ
thị của hắn lập tức có mặt”?
_Các ngươi có gì không hiểu? – Hắn nheo mày rậm thanh tú liếc nhìn nàng.
_Không…không thưa ngài… đã rõ… Cám ơn ngài đã tha tội…
Mặc kệ là tai hỏng hay là chuyện gì, chỉ cần biết vẫn chưa lộ thân phận
và có thể tiếp tục ở lại là được, chờ cơ hội đoạt Ngọc Bảo Sứ rồi hẳn
tính…
_Được rồi, các ngươi lui đi – Hắn phất tay ra hiệu bảo các nàng có thể đi
Nàng ngậm ngùi đặt lại Ngọc Bảo Sứ lên bàn lui đi, nhưng vẫn không quên
lưu luyến quay lại nhìn ngắm mọt lần nữa… hành động này của nàng thật
không ngờ lại được hắn thu hết vào đáy mắt…
Đợi khi nàng cùng mụ quản gia thực đã đi khuất, hắn mới ngồi vào bàn làm việc, khuôn mặt phút chốc trùng xuống, trầm mặc hẳn, hắn mở chiếc máy
tính cá nhân, lưu loát lướt trên bàn phím, vào hệ thống an ninh kiểm
tra… Điều hắn không ngờ đến là cả hệ thống an ninh cùng camera tân tiến
của hắn rõ ràng mấy phút vừa qua là không hề có ghi nhận hình ảnh nàng
khi bước vào phòng… sau 30 phút lại có hiệu ứng hoạt động trở lại, chỉ
ghi lại hình ảnh từ lúc nàng và hắn đụng mặt nhau… Sau loạt quan sát cẩn thận, hắn trầm tư hẳn, đầu óc thông thái dường như nhận ra điều gì đó
bất ổn… Hắn nhấc điện thoại, bấm phím đỏ trầm giọng phân phó…
_Lập tức thay toàn bộ hệ thống an ninh cùng camera tại ở tầng 3
….
_Hừ!!! Tức chết ta mà, Ngọc Bảo sứ vô giá nghìn vàng mà hắn đem làm bình cắm hoa, có phải hay không là tên ngốc sao?
Nàng vừa đi vừa rủa, đến một góc khuất không người phía sau nhà kính
trong vườn, sau hồi quan sát cùng nghe ngóng kĩ lưỡng, xác định chỉ
riêng mình nàng ở đây mới đưa tay mở chiếc bông tai liên lạc…
Thấy dấu hiệu liên lạc của nàng bọn Mỹ Dung và Ngọc Anh lập tức cất tiếng.
_Miêu tỷ, ngươi có sao không? Không việc gì chứ? Là tên Vương Tử Phong
trở về, ngươi có bị bắt gặp không? Hắn làm gì ngươi? – Mỹ Dung lo lắng
tuôn một tràng.
_Uy, ta là điếc mất, ngươi cất bớt cái mồm hộ ta, ta không sao, có bị phát hiện, nhưng xử lý kịp thời nên không sao cả?
_Ngươi thật là nóng vội, làm bọn ta lo chết được, thế này thì phải cẩn
thận hơn mới được, không thể tức thì hành động ngay được nữa rồi – Ngọc
Anh biết nàng không sao thở nhẹ một cái oán trách nàng.
_Uy, thực xin lỗi, ta sẽ bình tĩnh hơn.
_Không biết hắn có nghi ngờ gì không? – Mỹ Dung bỗng chen ngang nghi hoặc lên tiếng.
_Phải, ta hiện tại cũng đang rất lo lắng – Nàng thở dài hối hận vì hành động nóng vội chính mình mà hỏng hết kế hoạch.
_Miêu tỷ, ngươi ở lại ta e cũng không an toàn, tốt nhất mau chóng lấy
Ngọc Bảo Sứ để rời đi càng nhanh càng tốt – Ngọc Anh nghe thấy tiếng thở ra của nàng cũng lo lắng khôn nguôi cho nàng.
_Ân, ta biết rồi, ta sẽ cẩn thận hành động, ta đi đây.
Nàng tắt máy liên lạc quay tờ vào nhà… đầu óc toan tính các bước hành
động tiếp theo, đôi mắt dã miêu trầm trầm rồi lại lóe lên sắc sảo, khóe
miệng cong lên hình bán nguyệt tà tà…
“Ngọc Bảo Sứ, đợi ta, ta sẽ sớm đem ngươi trở về khổ chủ”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT