_Miêu tỷ, người trong gương là ngươi đó a, ngươi cần gì hét lớn như vậy? – Vân Nhi nhíu mà liễu ngập ý cười cợt.
_Phải hay không trông thật thảm sợ, có cấp thiết phải thảm như vậy không? Hù chết ta a.
Nàng soi mình trong gương sau khi được Vân Nhi hóa trang mếu máo nhăn
nhó không ra nước mắt… Mái tóc đen tuyền óng ả như suối mát chảy vào sơn cốc bị tết buộc cẩu thả rối loạn, đôi mắt mèo sắc sảo quyến rũ bức
người bị Vân Nhi cấp cho một cái kính như hai *** chai coca, làn da
trắng tựa tuyết đỉnh sơn giờ như sa mạc rám nắng khô khan bởi kem giả
da… Hình tượng một Tiểu Ly Miêu xinh đẹp xuất thần trong phút chốc bị
đánh vỡ bằng một hình ảnh cô gái xấu xí, lôi thôi luộm thuộm…
_Ngươi bớt lời một chút, không thế thì chưa vào được hang cọp e cọp đã
ăn mất ngươi – Vân Nhi nén cười bày bộ mặt nghiêm chỉnh khuyên nhủ.
_Ý gì?
_Không có gì – Vân Nhi tủm tỉm cười quay đi.
_Miêu Tỷ, đây là trang phục của ngươi, bề ngoài che mắt là đồng phục
người giúp việc Vương gia trang, nhưng được làm bằng loại vải siêu đàn
hồi, giúp ngươi hành động thoải mái, ngoài ra còn là loại áo giáp không
đan dược nào xuyên thủng được…còn đây là đôi giày ngươi thường mang, ta
đặc biệt thiết kế lại đồng bộ với trang phục, ngoài ra còn tăng thêm độ
đàn hồi giúp ngươi có thể bật cao hơn và thêm độ ma sát giúp ngươi di
chuyển được trên mọi địa hình ngay cả bờ tường, phía dưới chiếc tạp dề
ta hỗ trợ thêm đôi găng tay miêu nữa người thường dùng để bám trụ, leo
trèo.
_Hảo, ngươi vẫn là chu đáo – Nàng thích thú với tác phẩm mới của Phi Uyên, ngay cả phiền muộn vừa nãy cũng tiêu tán sạch.
_Đến lượt quà của ta – Mẫn Thanh chen lên không chiệu thiệt – Miêu tỷ,
đây là chiếc bông tai, giúp ngươi cùng cả bọn liên lạc nhau ,nhớ mỗi khi liên lạc xong phải tắt máy phòng có người khác bên cạnh nghe được sẽ lộ thân phận, sợi dây chuyền này là thiết bị mã hóa các thiết bị an ninh
tạm thời, khi ngươi sử dụng các camera không thể ghi hình của ngươi và
thiết bị an ninh cũng ko cảm nhận được ngươi, hiệu nghiệm trong vòng 45
phút, chiếc đồng hồ này ta đã nối với máy tính Ngọc Anh, sẽ giúp ngươi
xác định phương hướng di chuyển.
_Hảo, khá lắm, còn lại Mỹ Dung, Ngọc Anh, hai ngươi ở lại hỗ trợ ta kịp lúc.
_Ân – Mỹ Dung và Ngọc Anh đồng loạt gật đầu nhận lệnh.
_Được, hành động…
…
Vương gia trang …
_Cô là Tiết Khả Lâm?
_Ân
_Ta là quản gia nơi đây, từ nay cô làm việc dưới sự phân phó của ta.
Nàng vừa bước đến cửa Vương gia trang đã bị một mụ mập béo đóng tận cửa, với một loạt ánh nhìn đánh giá nàng, chiếc mũi to như trái cà chùa hết
lên khinh khỉnh…
_Đi theo ta!
_Ôi mẹ ơi!
_Là cái gì – Mụ cau có quay lại hỏi.
Nàng choáng ván nhìn gia trang rộng nghìn mét như một trang trại nuôi bò ko khỏi thấy choáng ván…
_Không…không…không có gì – Nàng chấn tỉnh đầu óc giả vờ sợ sệt cúi đầu.
_Hừ, đúng là đồ ngốc – Mụ lẩm bẩm rủa thầm.
Từ cổng vào đến cửa nhà cũng đủ vắt hết nửa sức lực, người vận động nhìu như nàng mà còn thấy ngán, huống gì bọn người ở đây đi đi lại lại mỗi
ngày như vậy sao? Thật đáng phục…
Tiến vào đến nơi, căn biệt thự như một tòa cung điện vua chúa xa hoa,
đại sảnh hơn trăm mét có thể dùng để đãi tiệc chí ít hơn 50 bàn.
Nàng đảo mắt quan sát đánh giá địa hình để tiện bề hành động không ngừng rủa thầm vài tiếng…
_Này ngươi có đang nghe ta nói không? – Giọng mụ quản gia lanh lảnh đánh gãy suy nghĩ nàng.
_Ân, đã rõ –nàng gật đầu lấy lệ.
_Vậy mau đi làm việc.
_Ân
Nói xong mụ ngúng nguẩy bỏ đi… Nàng thận trọng quan sát, đưa tay lên chiếc bông tai.
_Con mụ ấy kinh thật, dám mắng cả tỷ – Giọng Mỹ Dung từ chiếc hoa tai phát ra tiếng châm chọc.
_Ít lời, hành động ngay đi, mau xác định nơi Ngọc Bảo Sứ… Ngọc Anh, cấp tốc gửi bản đồ di chuyển cho ta.
_Ân, đã rõ
Sau mệnh lệnh được phát ra nhanh chóng chưa đầy 3 phút, một bản đồ hiển
thị rõ ràng chiếu ra hình ảnh 4D từ chiếc đồng hồ giúp nàng xác định
hướng đi.
_Miêu tỷ, Ngọc Bảo Sứ nằm trong phòng làm việc của hắn trên tầng 3, từ
phía tây đi vào cửa thứ 2…Nhưng…Miêu tỷ, ngươi ko phải là muốn lập tức
hành động chứ? – Mỹ Dung kinh động hoài nghi.
_Ân, càng sớm càng tốt, ta tắt máy đây.
_Khoan đã, hiện tại không được… Miêu tỷ…Miêu tỷ – Mỹ Dung chưa kịp nói hết lời chỉ còn nghe 1 tiếng bíp rồi im lặng.
_Sao hiện tại không thể hành động? – Ngọc Anh nhìn Mỹ Dung thất sắc, vùng trán phủ một tầng sương cũng nghi ngại hỏi.
_Hôm qua thâm nhập máy tính cá nhân Vương Tử Phong, được biết lịch làm
việc của hắn hiện tại sẽ về nhà – Mỹ Dung nhay nhay thái dương âu lo.
_Cái gì… nguy rồi… Miêu tỷ thật nôn nóng quá… phải làm sao?… Mau liên
lạc cho miêu tỷ… – Ngọc Anh như ngồi trên tổ kiến nhảy dựng lên hoảng
hốt.
_Làm sao được chứ, nàng ta tắt mất máy liên lạc rồi – Mỹ Dung gương mặt thăng trầm, lòng nhộn nhạo khôn nguôi.
_Phải thế nào?
_Đành cầu nguyện thôi
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT