“Còn về phòng 312 bên phải phòng cậu, tôi nghĩ không
lâu nữa sẽ có người muốn vào ở thôi.”
***
Kí túc xá nhân viên của câu lạc bộ trai bao là một nơi
trong mấy trăm dặm vuông xua phụ nữ như xua vịt. Chỉ bởi chỗ này là nơi cất
giấu các loại cực phẩm mà bà chủ câu lạc bộ tinh anh đã lựa chọn cẩn thận. Gọi
nó là hậu cung của tổ hợp đàn ông cũng không có gì là quá đáng.
Thực ra, bà chủ của câu lạc bộ vốn không có tư tưởng
vĩ đại để làm nên cái hậu cung hoa mỹ này. Nhưng vì muốn bảo vệ tốt hơn cho các
cực phẩm của mình, tránh để đám phụ nữ vớ vẩn
đến làm phiền, nên đối với bà việc xây dựng một hậu
cung thực sự trở nên rất cần thiết. Và thế là, kí túc xá nhân viên này được
dựng lên với một hệ thống an toàn tối tân.
Đã là hậu cung của phụ nữ thì không thể có động vật
đực nào xuất hiện, khu hậu cung của đàn ông này đương nhiên cũng từ chối tất cả
sự phiền nhiễu từ những động vật giống cái. Ngay đến con mèo cái Tần Vĩnh Thi
nuôi trước khi dọn đến, cũng bị bà chủ câu lạc bộ đá văng ra ngoài. Trong kí
túc xá này, trên dưới, trái phải tốt nhất chỉ nên có bà ta là động vật giống
cái duy nhất tồn tại mà thôi.
Nhưng mà, cũng giống như hậu cung của phụ nữ cần có
thái giám, khu hậu cung của đàn ông kia cũng cần có ai đó dọn dẹp. Những mỹ nam
có ngoại hình hoa lệ ở đây, ngoại trừ mấy người có bệnh sạch sẽ, số còn lại đều
làđàn ông đích thực với thói lười nhác, thể hiện tối đa thái độ không thích
sạch sẽ. Muốn bọn họ tự dọn dẹp vệ sinh, tự giải quyết vấn đề của cái dạ dày?
Chuyện này căn bản là không có khả năng.
Thế là…
“Khốn kiếp! Đây là cái kí túc xá chó má gì vậy?” Trác
Duy Mặc đánh giá một lượt tòa nhà có thể coi là xa hoa lộng lẫy. Nhưng khung
cảnh lộng lẫy này kết hợp với một đống quần áo bẩn, hộp mỳ ăn liền, đầu mẩu
thuốc lá, thì cũng chẳng khác mấy so với bãi rác. Nhiều nhất cũng chỉ là một
bãi rác tương đối hoa lệ mà thôi. Mà một bãi rác có hoa lệ hơn nữa vẫn chẳng có
gì khác so với bản chất của một bãi rác cả.
Trác Duy Mặc nheo nheo mắt, xách hành lý của mình lên,
quay người chuẩn bị cắt đứt quan hệ với cái bãi rác: “So với cái ổ chó của bản
thiếu gia có khác nhau gì chứ?”. Có câu “Ổ vàng ổ bạc không bằng cái ổ chó của
mình”, vậy còn đem ổ chó của người khác và ổ chó của mình ra so sánh làm gì,
thật chẳng có chút thuyết phục nào cả. Huống hồ, cái ổ chó của anh đã từng được
kẻ khốn nạn nào đó dọn dẹp, bây giờ cũng có thể cho người ở được. Cứ coi như có
bóng dáng của người nào đó cứ dật dờ trong phòng anh giống như u hồn lẩn khuất,
không siêu thoát, anh cũng không đến nỗi vì tránh “tà” mà nghìn dặm xa xôi
chuyển đến cái chỗ dở hơi này.
“Mày chẳng phải đã nói rằng, nếu tao đuổi nha đầu kia
ra khỏi câu lạc bộ, thì mày sẽ nghe theo mọi sự sắp xếp của tao hay sao?” Bà
chủ câu lạc bộ kiễng chân lên, kéo cổ áo sau của con trai mình, thất vọng nhìn
mớ hỗn độn trước mặt. Ngay cả bản thân bà ta cũng rất khó thuyết phục con trai
mình ở lại cái chỗ bừa bộn, bẩn thỉu như thế này. Liếc mắt nhìn Tần Vĩnh Thi
đang cười giễu cợt: “Này! Thế này là thế nào? Các cậu gây bão ở đây đấy à?”.
Tần Vĩnh Thi ấn nút thang máy, nhún nhún vai: “Chẳng
còn cách nào, bà thím dọn dẹp vệ sinh trước đây nằm viện rồi, đã mấy ngày chỗ
này không có người quét dọn. Bà nên thấy may mắn, là bà còn có thể chen vào
được, chứ không phải là bị đống rác tống ra ngoài mới phải”.
“… Các, các, các cậu toàn là lũ phá gia chi tử, tôi
giúp các cậu tìm bao nhiêu thím quét dọn rồi, các cậu đến phụ nữ già năm sáu
mươi tuổi cũng không tha hay sao? Không khiến cho người ta tăng huyết áp, nhịp
tim tăng cao thì không được à?”
“Bà chủ, nói chuyện phải dựa vào lương tâm chứ.” Tần
Vĩnh Thi lườm mắt nhìn bà ta một cái, “Chúng tôi cũng chỉ là được sự chăm sóc
của thì mỉm cười một cái, cảm ơn một câu thôi mà, có gì không đúng chứ?”.
“… Cậu cho rằng cái mỉm cười của các cậu có thể tùy
tiện để người khác nhìn hay sao? Cái đó phải dùng tiền mua, các cậu cười bừa
bãi dẫn đến người ta phải nằm viện đấy, ví dụ cũng đã có cả đống rồi!!!” Bà chủ
câu lạc bộ trừng mắt lườm Tần Vĩnh Thi một cái dữ dội rồi bước vào thang máy.
Tiếp đó lại kéo lấy cổ áo cậu con trai đang sống chết đòi chạy trốn, lôi vào
trong thang máy, nhìn cánh cửa từ từ khép lại: “Vậy lần này là vì chuyện gì?
Lão nương còn nhớ, đại thẩm quét dọn lần này đã làm tạp vụ đến mấy năm rồi, tim
mạch rất khỏe, có khả năng miễn dịch với khuôn mặt của đám các cậu cơ mà?”.
“He!” Tần Vĩnh Thi cười nhạt một tiếng, “Bà quên mất
mấy ngày trước mới đưa ai đến đây sao?”.
“… Thiên… Thiên Lưu?”
“Cái gì? Tên đó cũng sống ở đây? Khốn kiếp, buông tay
tôi ra, đúng là cái loại âm hồn bất tán mà.” Trác Duy Mặc vốn dĩ tâm trạng đã
không tốt, giờ lại nghe thấy sự tồn tại của người nào đó khiến anh càng không
vui, rút một điếu thuốc ra muốn châm lửa.
“Này, tiểu tử thối! Mày không nhìn thấy tấm biển cấm
hút thuốc trong thang máy hay sao?”
“Lão thái bà, bà không nhìn thấy đống đầu mẩu thuốc
dưới đất sao?”, anh chỉ vào đống đầu mẩu thuốc lá chất lên như ngọn núi nhỏ
trong thang máy, ngón tay dài kẹp điếu thuốc, hút một hơi dài. Cảm thấy điều
tốt đẹp duy nhất ở đây, chính là “thuốc lá”, ở bất kì chỗ nào cũng đều có thể
khiến anh khơi lên điều mình mong muốn.
“…” Bà chủ nhìn xuống dưới chân mình một cái, tự cảm
thấy không còn quyền phát ngôn, quay thẳng sang Tần Vĩnh Thi: “Thiên Lưu vào ở
có quen không?”.
“Cậu ta? Cậu ta có gì mà không quen, ngược lại là bọn
tôi rất không quen đấy.”
“Các cậu có gì không quen chứ?” Chẳng phải là sống ở
đây mấy năm rồi sao?
“Ngày đầu tiên Thiên Lưu dọn vào, bà biết rồi đó, đáng
thương lắm lắm, chẳng mang theo cái gì cả, ngoại trừ đống sách chẳng ai đọc
hiểu, thì là một chiếc ô hỏng. Dường như cậu ta rất ghét cái mùi thuốc lá ngập
ngụa ở đây, cứ cau mày lại ngồi trong phòng khách, ai cũng chẳng thèmý. Thím
kia vừa nhìn thấy cậu ta tim đã mềm nhũn ra, sợ cậu ta đói bụng, hỏi cậu ta
muốn ăn gì.”
“Này, cậu ta tốt xấu gì cũng là VIP của tôi, cậu đem
cậu ấy miêu tả giống như con chó nhỏ không có người nào muốn nuôi vậy à?” Bà
chủ trừng mắt lườm một cái, “Sau đó thì sao?”.
“Bánh rán!”
“Hả?”
“VIP nhà bà, chính xác là đã đòi một thứ đồ ăn chẳng
có giá trị như vậy đấy.”
“…” Khẩu vị của cậu ta so với khuôn mặt chênh lệch
nhiều quá, bà ta đưa ra một nhận xét sâu sắc.
“Đây vẫn chưa phải điều bất ngờ nhất đâu, bất ngờ hơn
là, cậu ta nhìn thấy cái bánh rán trong tay thím kia…” Tần Vĩnh Thi hơi dừng
lại một chút.
“Thì sao?”
“Cười khổ một cái.”
“… Khổ… cười khổ à?”
“Ừ! Cậu ta chính xác là đã nhếch miệng thế này cười
khổ một cái, khiến cho thím kia liền huyết áp tăng cao, căng thẳng đến mức phải
vào viện. Chúng tôi phải ăn mỳ gói liên tục ba ngày nay rồi, quần áo bẩn cũng
không có người giặt. Máy cung cấp bao cao su tự động trong phòng khách hết bao
cao su rồi cũng không có người thay.”
“…” Trác Duy Mặc nhìn đèn thang máy bật sáng, lấy chân
di cái đầu mẩu thuốc mới ném xuống đất. Chẳng trách từ lúc bước vào cửa, đã có
không ít người quen anh, kéo anh lại một bên mà hỏi mượn đồ, mượn mấy loại hàng
phục vụ sinh lý. Hóa ra là tại cái máy cung cấp kia hết bao cao su rồi. Khốn
kiếp! Mượn đi, mượn đi! Anh cũng đang buồn chán vì gần đây tiêu thụ cái thứ đó
với tốc độ quá chậm. So với tốc độ một tháng một hộp như trước kia, bây giờ đối
với anh mà nói không thể bắt kịp nữa rồi. Khốn nạn! Cơ thể của anh rốt cuộc là
có vấn đề ở chỗ nào?
Một tiếng “ting” vang lên, cửa thang máy mở ra, Trác
Duy Mặc nhặt hành lý lên, bước ra khỏi thang máy, nhìn cái số viết trong lòng
bàn tay mà cứ thế đi thẳng tới cánh cửa phòng mình. Nghe thấy hai người phía
sau vẫn đang thảo luận, phải đi đâu tìm một thím quét dọn có trái tim giống như
hỗn hợp xi măng sắt th để về dọn dẹp trước khi cái kí túc xá này biến thành địa
bàn cư trú của một đám cầm thú, trước khi cái ổ này biến thành một bãi rác.
“Không phải có một người rất thích hợp làm công việc
này hay sao?” Thu dọn đồ đạc nhanh vô địch, đến thùng rác cũng cuốn đăng ten xung
quanh. Hơn nữa anh phát hiện phàm là những thứ được cô ta thu dọn đều không
cánh mà bay, lúc nào cần đến cũng không thấy xuất hiện, khi không cần nữa thì
tự nhiên trưng ra trước mắt. Phàm là những chỗ bị cô chạm vào, đều trở thành
không còn thuộc về anh nữa. Xí! Nếu không vì thế, anh đâu phải nghe theo lời
lão thái bà dọn đến đây sống chứ.
“Ai vậy?” Bà chủ câu lạc bộ đang sầu não cùng với Tần
Vĩnh Thi, thấy con trai mình có người muốn tiến cử, liền quay đầu nhìn anh.
Anh cũng không ngờ rằng mình lại đem những suy nghĩ
trong lòng mà buột miệng nói ra, càng không ngờ rằng đã ở nơi đây rồi mà mình
còn nghĩ đến người ấy, thật là mất mặt…
Anh cau mày, thấp giọng quát: “Ai cái gì! Cái việc vớ
vẩn này ai làm mà chẳng được, bản thiếu gia không quan tâm!”.
“… Lão nương giờ chỉ muốn chọn một người dọn dẹp,
không phải là chọn một người để lên giường với mày. Ai cần biết mày có quan tâm
hay không chứ!” Bà chủ lườm anh một cái, nhìn cái bộ dạng khó chịu cầm hành lý
xông ra khỏi thang máy của anh rồi cũng cùng bước ra phía ngoài. Bà ta liếc
nhìn Tần Vĩnh Thi đang đứng trong thang máy: “Cậu đi làm trước đi, chọn ai là
người thu dọn phòng, trong lòng tôi đã có đáp án rồi. Thực ra tiểu tử thối nhà
tôi nhiều lúc cũng có những chủ ý không tồi”.
“Bà lại nghĩ ra chuyện xấu nào rồi? Duy Mặc không thể
chịu đựng nổi sự dằn vặt của bà giành cho cậu ta nữa đâu.”
“Nó ấy à, luôn tự cho mình là đúng, cho rằng bất cứ
thứ gì cũng đều ở trong tay mình, mỗi con đường đều ở dưới chân mình, vậy làm
sao mà được chứ? Đối với tính cách ngang tàng của những đứa trẻ như nó, tôi
muốn làm giảm bớt một chút bản tính thiếu gia, có gì không đúng?”
“…”
“Để nó biết được rằng, trên thế giới này, có những thứ
không phải cứ nỗ lực là có thể đạt được, có những con đường không phải nó muốn
là có thể đi qua, không phải ai cũng đều bụng dạ thẳng tuột giống như nó. Trên
đời này toàn những kẻ đạo đức giả, những kẻ lừa dối người khác, dùng thủ đoạn
để ức hiếp người khác. Toàn những kẻ bên ngoài thì đối tốt với nó, nhưng bên
trong lại cố tình làm nó bị tổn thương, khiến cho nó đau đớn đến phát điên phát
cuồng, khiến cho nó phải lẩn trốn. Cậu cảm thấy nó cứ mãi như thế này liệu có
ổn không?”
“…”
“Lão nương ta dạy cho nó, chỉ là một bài học đơn giản
nhất, nếu nó cứ tiếp tục như vậy, sau này nó sẽ chỉ nhận được đau khổ mà thôi.”
Bà chủ câu lạc bộ khoanh tay trước ngực, nhìn Tần Vĩnh Thi chỉ cười mà không
lên tiếng, ấn nút điều khiển thang máy, biến mất trước mắt bà ta. Bà ta quay
người lại, nhìn chiếc ghế sô pha nhỏ trong phòng cầu thang, thân hình nghiêng
nghiêng nằm ngủ ở đó hình như là của Hạ Thiên Lưu. Cuốn sách trên tay đã được
lật đến một nửa rồi được kẹp lại bởi một ngón tay, phủ lên hai chiếc đầu gối
đang xếp lên nhau. Một khuôn mặt thuần khiết đến chết người, ngay đến cặp lông
mày thường xuyên nhíu lại giữa trán cũng rất khó có thể bỏ qua, khóe miệng hơi
hé mở, hơi thở thoát ra cũng mang mùi vị rất hấp dẫn. Đây chẳng phải là mấy
tiểu trai bao trong câu lạc bộ của bà ta hay sao? Họ bị mê hoặc đến nỗi chỉ
biết ngồi xung quanh khuôn mặt đang ngủ kia mà ngây dại.
Bà hắng giọng một tiếng tỏ vẻ không hài lòng, coi như
để cảnh cáo mấy kẻ làm công kia, để bọn họ biết rằng bà chủ của họ đã đến rồi,
đừng có để bà ta thấy bọn họ ngồi chảy nước miếng như thế. Thật chẳng chuyên
nghiệp chút nào, chẳng có chút thẩm mỹ gì cả. Bọn họ là dùng để khiến cho người
khác chảy nước miếng, chứ không phải chính họ là nhưng kẻ phải chảy nước miếng
thế kia. Cho dù là chảy nước miếng với VIP của bà cũng không được!
Mấy cậu kia nhận được sự cảnh cáo, liền nhún vai, dáng
vẻ lưu luyến khó rời, liếc nhìn sắc đẹp của chàng VIP vừa mới chuyển đến đã
chinh phục hơn một nửa số nhân khẩu, vội vàng tản mác ra.
Bà chủ khom người, chẳng chút ý tứ, ngồi xuống bên
cạnh anh. Anh cảm thấy phần ghế sô pha bên cạnh mình lún xuống, mấy sợi tóc rủ
xuống trước mặt hơi rung rung. Anh thả lỏng đôi lông mày vốn quen nhíu lại,
nhưng uể oải không muốn mở mắt ra.
“Sao vậy? Tối qua ngủ không ngon sao? Lạ giường à?”
Giọng điệu đùa cợt của bà chủ câu lạc bộ xuyên vào tai anh.
Anh hơi mím môi.
“Thực ra không phải cậu là kẻ luôn luôn xui xẻo sao.
Lạ giường này, lạường này, tóc tai thì rối như tổ quạ, lão nương hạ lệnh một
tiếng thì liền bị “tạch tạch” cắt đi. Lúc mới bắt đầu tiếp khách thì luôn bị
khách hàng bắt nạt, đi giày da cũng không quen khiến cho chân sưng phồng cả
lên, đến cà vạt cũng bị thắt tới mức đỏ hồng cả cổ. Tôi còn nhớ lúc mới đầu khi
cậu mặc vest, cậu vẫn còn tưởng sẽ mặc cùng cái váy như trên núi kia, thường
quên không đóng cửa, bị tôi và Tần Vĩnh Thi chế giễu. Những điều đó đều là
chuyện xui xẻo mà? Tại sao không cho cô ta biết?” Những chuyện vừa kể ra đó đều
là những chuyện rất xui xẻo, rất cực nhọc, đến bà ta nói ra cũng cảm thấy rất
đau lòng. Nha đầu chết tiệt kia làm sao có thể không chút cảm động? Vì muốn
phối hợp với cô ta, vì muốn cô ta được vui vẻ, VIP của bà đã chịu thỏa hiệp đến
bước này rồi!
Ngón tay kẹp trong cuốn sách của anh mơn trớn trên bìa
da của cuốn sách một lượt, nhưng mắt vẫn không chịu mở ra.
“Hay là cậu coi những thứ đó đều là chuyện may mắn?
Tuy tôi không biết là vì sao, nhưng khi cậu bắt đầu chịu vào câu lạc bộ trai
bao cùng tôi, chẳng phải chính là nhờ cô ta để mắt trông chừng nên tôi mới có
thể từ từ dậy dỗ cậu hay sao? Mấy sợi dây thần kinh trong não của cậu sao lại
không biết linh hoạt thêm một chút? Dù gì cũng đã vòng vo đến bước này rồi, may
mắn cũng tốt, xui xẻo cũng tốt, cứ thuận theo ý cô ta, kiểu gì cũng tốt hơn so
với việc đáng thương ngồi ở đây phải không? Cậu cảm thấy bây giờ cô ta có đau
lòng vì cậu không?” Nha đầu thối đó đã tu luyện đến mức không có lòng dạ rồi,
đến bước tẩu hỏa nhập ma rồi!
Anh im lặng rất lâu, nhắm mắt khẽ hé môi: “Tiếng khóc
của cô ấy rất phiền người khác”. Anh đã lĩnh giáo cái tiếng khóc rên rỉ đó mấy
lần. Rõ ràng là cô luôn trông đợi người khác xui xẻo, tại làm sao mà sau khi
người đó xui xẻo cô lại khóc đến xé ruột xé gan như vậy. Anh sớm đã nói với cô,
đã muốn ích kỉ, vì sao không ích kỉ triệt để một chút. Cái tiếng khóc khó nghe
đó, anh không bao giờ muốn nghe lại lần nữa.
“Cậu đau lòng ư? Cho nên, cậu cứ để cho cô ta đoán già
đoán non cũng không chịu xui xẻo một lần cho cô ta xem đúng không? Sợ cô ta
nhìn thấy như vậy lại muốn tự trách mình? Haizzz, rốt cuộc nha đầu này yêu cái
gì vậy. Phải nhìn thấy người khác xui xẻo mới cảm thấy đó là tình yêu thực sự,
nhìn thấy người khác xui xẻo rồi, thì lại buồn khổ, lại muốn rời bỏ người đó
thật xa. Chẳng trách, bố cô ta nói cô ta là Thiên Sát Cô Tinh, đúng là rất
chuẩn, hơn nữa lại là chính cô ta tự mình chuốc lấy!”
Anh nâng cuốn sách che lên mắt, ngăn ánh mặt trời bên
ngoài đang chiếu xuyên qua cửa sổ, khẽ rọi tới khuôn mặt của anh
“Tôi nói này Thiên Lưu, chiêu thức lùi để tiến mà cậu
đang đi này cũng có chút nguy hiểm đấy.” Bà chủ câu lạc bộ ngáp một cái, lấy
mấy tấm hình trong túi xách tay ra: “Cậu muốn để nha đầu thối kia hiểu ra tất
cả, muốn xóa bỏ thói quen tin vào số mệnh của cô ta, muốn cô ta đem cái cảm
giác không an toàn, muốn chạy trốn, muốn đa tình mà xóa bỏ hết ư? Nhưng vạn
nhất, lại có một người luôn tự nguyện dung túng cho những thói quen xấu đó của
cô ta thì sao?”.
Mắt anh hơi nheo lại, nâng tay bỏ cuốn sách ra, nhìn
những tấm hình xòe ra như chiếc quạt trong tay của bà chủ, thản nhiên không
nói.
“Bằng chứng sắt đá thiếu gia nhà họ Huỳnh yêu thương
người khác, hẹn hò trai gái, chụp không tồi phải không? Nguyễn tiểu thư tìm
người chụp đó, nhờ vào những tấm hình này, hôn ước của cô ta và thiếu gia nhà
họ Huỳnh sẽ không thể tiến hành nữa. Cũng nhờ nha đầu thối đó, chuyện đính hôn
của Nguyễn đại tiểu thư cô ta cũng có cơ hội để hủy bỏ rồi. Tài chính của tập
đoàn nhà họ Huỳnh chính thức tuyên bố bị người ta thu mua, thiếu gia nhà họ
Huỳnh sắp không có nhà để về nữa rồi, thật là họa vô đơn chí. Như vậy đã coi là
đủ xui xẻo chưa? Để cô ta ôm cái mệnh dở hơi của mình mà tiếp tục sống là được
rồi, cậu còn muốn quản nữa hay không?”
“… Tôi rất mệt, muốn ngủ!” Anh bỏ tay ra, khiến cho
cuốn sách trên trán lại rơi xuống chắn lên mắt anh.
“Ồ, đúng rồi! Thiên Lưu à, thằng tiểu tử thối nhà tôi
ở bên trái phòng của cậu nhé, còn về phòng 312 bên phải phòng cậu, tôi nghĩ
không lâu nữa sẽ có người muốn vào ở thôi. He he!”
“…”
“Tìm ai đến dọn dẹp vệ sinh đây? Hừ hừ!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT